– Cậu đúng là có mới nới cũ, đồ vô lương tâm, nếu không cậu thử vác một mình xem sao.
A Thủy cũng trợn trắng mắt, giơ tay ra cầm, nhẹ nhàng nhấc lên, nháy mắt đã vắt lên đầu vai, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Đại Ngưu kinh ngạc mở to hai mắt:
– A Thủy, tiểu tử nhà cậu đúng là thâm tàng bất lộ nhá.
Mặc dù lúc đầu cầm mấy thứ này không tốn sức nhưng đường sá thì xa xôi, sau khi trèo qua một ngọn núi thì đã thở phì phò, những thứ này cũng hơi nặng, vốn cậu tưởng rằng A Thủy chân tay lèo khèo, cầm lên rất vất vả nhưng không ngờ rằng cậu ta lại vác lên một cách nhẹ nhàng như vậy.
Đại Ngưu không biết rằng sau này A Thủy đã học được Thái Tổ Trường Quyền mà cậu luôn thấy chướng mắt. Hai tháng này hầu như hôm nào A Thủy cũng lén tập luyện, cuối cùng cậu cũng phát hiện được lợi ích của việc luyện võ. Trước kia cậu luôn ngồi thâu đêm trước máy tính, ban ngày thì mệt mỏi, mấy tháng này luyện võ, không những tinh thần càng ngày càng tốt mà khí lực cũng tăng lên rất nhiều.
– Anh Lâm, vui thật, lại gặp anh rồi. Anh cũng có hứng tham gia chuyến đi lần này à?
Phía sau mấy người truyền đến một giọng nói dịu dàng trầm thấp.
Mấy người quay lại nhìn, có người nhận ra, có người không quen nhưng Lâm Dật Phi lại cười nói:
– Chào cô Ngọc Tử.
Lời hỏi thăm ân cần này khiến cho ánh mắt của mấy người đều tập trung nhìn vào Lâm Dật Phi, đương nhiên mọi người đều nghĩ hình như cái tên Lâm Dật Phi này ai cũng quen thì phải, cô gái nào cũng có ấn tượng không tệ về hắn.
– Đây là mấy người trong Ảnh Phong Hội Quán của chúng tôi, hầu hết đều là người anh quen biết.
Khóe miệng Phục Bộ Ngọc Tử cười yếu ớt:
– Lần này họ cũng đến góp vui.
Wanatabe Chính Dã không xuất hiện nhưng ba người Tỉnh Điền Thứ Lang, Cổ Chính Hùng và Đằng Thôn Xuyên Sơn thì đều có quen biết. Lâm Dật Phi cười cười, chào hỏi câu nhưng ba người kia đều quay mặt đi, chủ yếu là do ba người bọn họ đều bị Lâm Dật Phi dạy dỗ cho một trận, lần này bất ngờ gặp nhau, ít nhiều cũng có chút không tự nhiên.
– Chúc mừng Bách Gia Hội của anh Lâm chiến tích hiển hách.
Hiển nhiên Phục Bộ Ngọc Tử cũng rất quan tâm đến Bách Gia Hội:
– Nghe nói trận cuối của cuộc thi Ngũ Đại sắp bắt đầu rồi, vốn tưởng anh Lâm sẽ chuẩn bị kĩ càng, không ngờ anh vẫn đến tham gia hoạt động này như mấy người rảnh rỗi chúng tôi.
Đằng Thôn Xuyên Sơn đi thẳng về phía trước, hiển nhiên mấy chữ Lâm Dật Phi và Bách Gia Hội có đả kích không nhỏ đối với anh ta, mấy người còn lại nhìn Phục Bộ Ngọc Tử một cái rồi đi theo sau Đằng Thôn Xuyên Sơn. Phục Bộ Ngọc Tử thấy thế thì cười:
– Hiển nhiên bọn họ vẫn còn xa cách với anh Lâm, vốn muốn hẹn mời anh một lần nhưng xem ra đành thôi vậy.
Cô áy náy cười, rất có phong độ rồi bước theo mấy người Đằng Thôn đi xa.
Đại Ngưu hỏi:
– Tiểu Phi, đừng để ý đến bọn họ.
– Trong mắt cậu, chỉ tưởng rằng không đếm xỉa gì đã là yêu nước rồi.
A Thủy thở dài một tiếng:
– Cho dù chúng ta căm thù bọn họ nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm như phát triển khoa học kỹ thuật, phát triển công nghiệp, cho dù có đánh nhau thì cũng phải làm vũ khí cao minh một chút chứ không phải cứ lơ đi là được. Như vậy thì có khác gì con đà điểu luôn vùi đầu vào cát đâu, cậu không đếm xỉa đến người khác nhưng họ lại đè đầu cưỡi cổ các cậu.
Lâm Dật Phi ít nhiều cũng biết lý do bọn họ căm thù người Nhật Bản.
– A Thủy nói không sai, điều này cũng giống như cậu muốn đánh bại một người nào đó thì đầu tiên phải hiểu rõ nhược điểm của anh ta đã. Nếu như ngay cả nhược điểm của anh ta là gì mà cậu cũng không biết thì cậu động thủ kiểu gì đây?
A Thủy mỉm cười:
– Vẫn là Tiểu Phi hiểu chuyện.
Mấy người nhấc ba lô lên, vừa đi vừa nói chuyện, lần này A Thủy chủ động vác hành lý nặng.
– Không biết A Thủy cậu có cao kiến gì?
Đại Ngưu châm chọc nói:
– Hay là cậu lại nhìn trúng cô gái Nhật Bản vừa nãy, muốn nói chuyện với người ta rồi tìm hiểu xem rốt cuộc người Nhật Bản có nhược điểm gì sao? Tôi nói cho cậu biết, A Thủy, căn bản điều này là không thể nào.
A Thủy im lặng một lúc lâu, lần đầu tiên không phản bác lại Đại Ngưu mà có chút đau lòng nói:
– Quan hệ giữa Nhật Bản và Trung Quốc rất phức tạp rắc rối, phụ thuộc rất nhiều vào nhau, nếu như cậu muốn khống chế người khác thì đầu tiên không được để người ta khống chế mình. Hiển nhiên về phương diện này do Nhật Bản có khoa học kỹ thuật rất phát triển nên họ đã hiểu rõ điều này từ lâu. Kỹ thuật mà họ chuyển giao cho chúng ta trước đây đều là kỹ thuật từ hai mươi năm trước, như vậy mới duy trì được khoa học kỹ thuật tiên tiến của bọn họ, hơn nữa còn có thể được lời từ những kỹ thuật đã lỗi thời.
Tất cả mọi người đều im lặng, biết đây là một sự thật không thể chối cãi.
– Trên thực tế thì Trung Quốc có rất nhiều khu vực đạt được trình độ khoa học kỹ thuật dẫn đầu nhưng vẫn còn quá ít so với tổng thể khoa học kỹ thuật quốc dân.
Bách Lý Băng nói một câu:
– Nhưng rất nhiều người đều thích những thành tựu to lớn, đương nhiên việc tuyên dương lòng tự hào dân tộc là rất cần thiết vì điều đó có thể tăng cường lòng tự tin của nhân dân cả nước nhưng điều này lại chín quá hóa nẫu.
– Nhưng xem ra thì những ngày này vẫn còn gánh nặng đường xa lắm.
A Thủy nói xong thì tâm tình mọi người đều trầm xuống, yên lặng đi về phía trước, ba cô gái vốn ríu ra ríu rít nhưng cũng lặng yên nghe. Tô Yên Nhiên nói:
– A Thủy, nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Mấy người lại leo qua một ngọn núi, đoàn người hơn ngàn người đang dần kéo dài khoảng cách. Mọi người đều cười nói vui vẻ, hiển nhiên coi như là đi du sơn ngoạn thủy, ở giữa lại có đám Vương Tường, Ninh Chí Viễn, Trương Dương hò hét đi qua. Mọi người ai cũng chào nhau câu rồi lại tiếp tục hành trình. Lâm Dật Phi lơ đãng nhìn thấy Tiếu Nguyệt Như, thấy cô và mấy cô gái cười vui vẻ đi qua nhưng lại không chú ý đến mình thì thở phào nhẹ nhõm. Sau chuyện của Lý Sẹo thì Tiếu Nguyệt Như gần như có khuynh hướng tự kỷ, mặc dù ngày nào cô cũng khổ sở, lại trải qua máu tanh khủng khiếp của xã hội đen nhưng một thời gian dài trôi qua, xem ra nỗi ám ảnh đó cũng từ từ biến mất.
Tô Yên Nhiên và Thúy Hoa đều hơi mệt, đi càng chậm thêm, cứ như vậy A Thủy lại có nỗi khổ khó nói, đường sá xa xôi đúng là không sai chút nào. Cậu đi chậm rãi, sức lực cậu dùng để qua ngọn núi này nhiều hơn Đại Ngưu nhiều, Lâm Dật Phi thấy cậu hơi vất vả thì mỉm cười rồi nhận lấy ba lô đồ đạc của cậu, đặt nhẹ nhàng lên vai:
– Đến lượt tôi rồi.
A Thủy lau mồ hôi, cười nói:
– Xem ra cơ thể vẫn thiếu rèn luyện rồi.
Ở đây chỉ còn Bách Lý Băng là vẫn hăng hái tràn trề, leo núi xuống núi một cách ung dung, trong lòng tự nhiên thấy đắc ý, cũng biết ngày thường Lâm Dật Phi dạy cũng có tác dụng. Cô thầm nghĩ võ công của cổ nhân đúng là thứ tốt, ít nhất thì bản thân mình cũng không bị mệt nhưng cô không biết rằng công phu hít thở mà Lâm Dật Phi dạy cô tuy đơn giản nhưng có thể coi là tinh túy.
Mọi người lại leo qua Bắc Cao Phong, lúc đến Hòn Vọng Phu, ngoại trừ Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng ra thì ai cũng mệt rũ. Thấy rất nhiều người mang theo máy ánh, lần lượt chụp ảnh kỷ niệm bên Hòn Vọng Phu thì mấy người cũng ngồi xuống mấy phiến đá sạch sẽ, uống ngụm nước, ngắm nhìn cỏ cây một chút. Gió mát nước chảy, tuy không nhìn được cảnh trăng sáng chiếu giữa trời nhưng thưởng thức cảnh nước chảy trên những phiến đá xanh cũng không tệ.
Đại Ngưu đến những nơi như thế này thì đương nhiên không thể bỏ qua, lôi người này, kéo người kia phải chụp cùng ảnh kỷ niệm. Mọi người ai cũng lắc đầu, đến Thúy Hoa cũng lắc đầu nguầy nguậy, Đại Ngưu không khỏi buồn bực:
– Một năm không đến đây được một lần, tại sao ai cũng không có nhã hứng này chứ?
– Chụp ảnh thì được.
Thúy Hoa che mặt, khóe miệng mỉm cười:
– Nhưng anh phải tìm một Hòn Vọng Thê, chúng ta sẽ chụp ảnh chung ở đó. Hòn Vọng Phu, hừ, anh có ý gì hả?
Lúc này Đại Ngưu mới hiểu được ý của Thúy Hoa, không khỏi có chút ngượng ngùng:
– Tôi không có ý gì khác, đây cũng chỉ là cảnh thôi mà, cái gì mà Hòn Vọng Thê chứ? Sao tôi chưa nghe thấy loại đá này bao giờ vậy?
– Hòn Vọng Phu, Hòn Vọng Phu.
Thúy Hoa lẩm bẩm:
– Hôm qua tôi có lên mạng tra một chút những thắng cảnh trên đường chúng ta đi thì có Hòn Vọng Phu, hòn đá đó che trời phủ đất, cả nước chỗ nào mà chẳng có, mấy trăm ngàn kết quả mà cũng chẳng có gì lạ, tôi thấy tò mò là nam nữ bình đẳng rồi nhưng Hòn Vọng Thê hay Hòn Vọng Vợ gì đó thì không có mấy, gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay. Điều này cho thấy cái gì?
– Cho thấy gì vậy?
Đại Ngưu gãi gãi đầu:
– Điều này cho thấy người cổ đại rất kiên trinh với tình yêu chứ sao.
– Oh, cho mấy người ra ngoài lăng nhăng, một đi không trở lại, còn những người con gái như chúng tôi thì hóa thành đá chờ các anh về.
Thúy Hoa nhìn Đại Ngưu chằm chằm, dường như cậu ta đã biến thành một kẻ háo sắc:
– Nhưng nếu như chúng tôi có điều bất trắc, các anh thì sao? Các anh biến thành làn khói xanh rồi thì có tìm chúng tôi không?
– Thúy Hoa, cũng không thể nói như vậy được.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Một truyền thuyết vốn đẹp như vậy mà vào miệng cậu cũng bị thay đổi.