Thúy Hoa than thở một câu:
– Đại Ngưu, anh muốn chụp ảnh cùng tôi thì cũng có thể nhưng nhất định phải tìm Hòn Vọng Thê chụp cùng tôi, nếu không muốn tôi thành hòn đá chờ anh á? Đừng có mà mơ.
Tất cả đều cười ầm lên nhưng Bách Lý Băng lại che miệng, thấp giọng cười nói bên tai Lâm Dật Phi:
– Dật Phi, nếu như…
Đột nhiên cô lắc lắc đầu:
– Không có nếu như gì cả.
Cô vốn muốn nói, nếu như có một ngày anh trở lại năm trăm năm trước thì em vẫn luôn đợi anh như Hòn Vọng Phu, nghĩ lại thì mình nên đi cùng anh ấy nhưng nghĩ lại thì tốt nhất là đừng có ý nghĩ này, lịch sử chính là lịch sử, hay cứ để nó trôi qua đi, chắc chắn người vọng tưởng thay đổi không phải là những người như bọn cô.
Lâm Dật Phi chỉ nhìn tảng đá kia, lắc đầu nói:
– Em nói không sai, không có nhiều nếu như và giả thiết như vậy đâu.
Đột nhiên hắn đứng dậy:
– Nghỉ đủ chưa vậy? Mọi người đi thôi.
Hắn chủ động vác hành lý nặng lên rồi bước về phía trước, Bách Lý Băng cũng chọn cầm những đồ hơi nặng rồi theo sát phía sau. Đại Ngưu le le lưỡi, vác phần của Thúy Hoa lên, lúc này mới làm tiêu bớt oán khí của cô.
A Thủy liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thấy trên mặt cô đã có chút mệt mỏi, biết cô không giống mấy người bọn họ. Cô ngày thường ngoài đánh đàn ra thì rất ít rèn luyện sức khỏe, cứ đi như vậy, cô có đi được đến cuối hay không thì cũng không ai nói trước được. Cậu tiến lên cầm lấy hành lý của cô, vốn định nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Tô Yên Nhiên cảm kích nhìn cậu một cái, cũng không biết nói gì mới phải. Cô bị giấc mơ mười mấy năm trước kia ám ảnh rất lâu rồi, trước nay vẫn chưa có cơ hội được nói ra, cho dù bố mẹ cô cũng chưa được nghe qua. Phải biết rằng dù bố mẹ có thông thoáng cỡ nào đi chăng nữa nhưng nếu như nghe thấy giấc mơ kiểu này của con gái thì chắc hẳn ý nghĩ đầu tiên của họ là tinh thần đứa bé này có vấn đề. Cho dù là chị em tốt như Tô Tình nhưng nghe cô kể hai giấc mơ thôi đã cười nghiêng ngả, sau thấy vẻ nghiêm túc của cô thì lại đề nghị cô đi khám bác sỹ tâm lý.
Từ khi cô nói ra được những giấc mơ này thì đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô nghe Lâm Dật Phi nói mấy câu, lại nhớ đến thái độ của hắn, không khỏi hoài nghi có phải mình quá cố chấp hay không nữa. Tô Yên Nhiên và Uyển Nhi căn bản là hai người khác nhau, nếu như Lâm Dật Phi có thể buông được thì mình còn cố chấp gì nữa?
Tốc độ đi của mọi người không nhanh cũng không quá chậm, người phía trước liên miên không dứt, người phía sau lại tấp nập tới, đến buổi trưa thì đến Lộc Hồi Đầu.
– Lộc Hồi Đầu có một truyền thuyết rất đẹp.
Đại Ngưu đứng đó, nước miếng văng tứ tung mà kể chuyện, nhưng chuyện xưa chính là chuyện xưa, chắc chắn cũng có gì đó tương tự nhau, cái truyền thuyết này của cậu ta mượn đâu đó cũng không có gì lạ.
– Ngày xưa có một thợ săn, trên đầu có buộc một cái khăn đỏ, trong tay cầm cung tiễn.
Đại Ngưu kể cứ như thật, dường như cậu ta chính là hậu nhân của người thợ săn kia vậy, đến người ta mặc cái gì cũng biết rất rõ.
– Anh ta đuổi theo một con hươu ngũ sắc rất đẹp đến đây.
– Hươu ngũ sắc?
A Thủy cũng chạy đến đây, mỉm cười nói:
– Ngày trước tôi lại nghe được câu chuyện về một con hươu cửu sắc cơ nhưng con hươu kia là một con hươu thần, nó chỉ cần dậm chân một cái thì núi lớn cũng có thể bị lở ra, nó còn có thể dẫn mọi người đi tìm kho báu nhưng lại có người vô cùng tham lam, dẫn nhà vua đến bắt con hươu, sau đó thì bị báo ứng. Đại Ngưu, câu chuyện mà cậu kể có phải là chuyện này không?
– Đương nhiên là không phải, của cậu là cửu sắc còn của tôi là ngũ sắc.
Đại Ngưu cũng mỉm cười:
– Cậu đừng có nói leo nữa, nếu không thì lại biến thành tam sắc bây giờ.
Hiển nhiên cậu ta cũng cảm thấy mình kể không đúng lắm.
– Nhưng con hươu kia lại chạy đến trước một vách núi, phía dưới là biển cả mênh mông, không đường tháo chạy.
Cậu nói đến đây lại cảm thấy không đúng lắm, ở đây không có biển, cũng không có vách núi, con hươu kia có thể chạy đến bất kì chỗ nào, sao lại nói là không đường chứ?
Nhưng may là tất cả mọi người đều biết đây là truyền thuyết, không thể coi là thật nên cũng kệ cho cậu nói tiếp:
– Chỉ thấy một ánh lửa lóe lên, một làn sương bay lên rồi đột nhiên con hươu kia biến thành một cô gái xinh đẹp, cùng người thợ săn kia kết duyên vợ chồng, sau đó thì hưởng hạnh phúc mĩ mãn nửa cuộc đời còn lại.
Vẻ mặt Đại Ngưu đầy ao ước:
– Thúy Hoa, chắc truyền thuyết này là về bình đẳng nam nữ đó.
Thúy Hoa giơ tay nhéo lỗ tai Đại Ngưu:
– Đại Ngưu, ý của anh là tôi không còn đường nào để đi, lúc đó mới phải bên anh đúng không?
– Ai ui, ai ui! Không phải, đương nhiên là không phải rồi.
Đại Ngưu suýt nữa thì dập đầu xuống đất, máu tươi chảy ra. Đây chính là con gái, nghi thần nghi quỷ, tại sao cái gì qua ý nghĩ của bọn họ cũng bị biến dạng vậy?
– Không phải cô không còn đường để đi, là tôi không còn đường để đi, được chưa?
Đại Ngưu vừa nói ra câu này thì đột nhiên muốn tát cho mình một cái, quả nhiên Thúy Hoa lại bắt được lỗi:
– Nói vậy tức là quấn chặt lấy tôi rồi hả?
Bách Lý Băng cười một cái, quen bọn họ cũng lâu rồi, cô biết bọn họ cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường nên cũng không khuyên ngăn. Đôi khi cũng giống như vợ chồng, cũng nổi giận, nói không chừng còn quăng liệng đồ đạc nhưng khi đau lòng thì giận gì cũng tiêu tan hết. Nếu như khuyên can thật thì lại không để mặt mũi cho vợ chồng người ta, nói không chừng còn lớn chuyện hơn, thậm chí càng khuyên càng ầm ĩ, sau đó là đến bước không thể vãn hồi. Vợ chồng với nhau, “đánh nhau đầu giường, làm hòa cuối giường” không có gì là lạ. Quả nhiên một lúc sau, Đại Ngưu và Thúy Hoa lại vui vẻ hòa thuận như lúc đầu, uống một bình nước, ăn một miếng bánh mì cho mọi người thấy tình cảm đằm thắm của mình.
– Dật Phi, hình như cô gái Nhật Bản kia nhìn anh.
Đột nhiên Bách Lý Băng thấp giọng cười nói:
– Hình như cô ấy có ấn tượng rất tốt về anh.
Cô nhìn xung quanh một cái, thấy lác đác mấy người của Ảnh Phong Hội Quán đang ngồi một chỗ, không chào hỏi gì ai khác, mọi người cũng không chào hỏi bọn họ. Phục Bộ Ngọc Tử cũng không nói gì, dường như lần này bọn họ đến tham gia hoạt động này chỉ là để hoàn thành một nhiệm vụ vậy.
Lâm Dật Phi cũng không quay đầu lại:
– Anh cũng không sợ bị nhìn, người khác có ấn tượng tốt với anh anh cũng không có cách nào, lẽ nào anh phải hung dữ nhìn lại, để bọn họ căm hận anh mới được sao?
Bách Lý Băng mỉm cười, gần như dựa hẳn vào vai hắn, tự dưng lại thu hút ánh mắt của các sinh viên đi qua nhưng cô cũng không quan tâm, thấp giọng nói:
– Em nói là nhìn dáng vẻ của bọn họ, quả thực là không giống đến để du lịch chút nào cả.
– Oh.
Lâm Dật Phi lên tiếng:
– Bọn họ không đến du lịch thì đến làm gì?
– Ai mà biết được.
Bách Lý Băng lắc đầu:
– Em cảm thấy Phục Bộ Ngọc Tử có tâm sự gì đó, mấy người Nhật Bản đều như vậy. Lúc bắt đầu bọn họ đi rất nhanh, hành lý cũng không mang theo nhiều lắm, hình như là không có ý định dã ngoại qua đêm nhưng đến bây giờ, qua được hơn nửa ngày rồi mà vẫn còn chưa đi được đến ¼ quãng đường, vậy mà bọn họ vẫn đủng đỉnh, chậm rãi. Dật Phi, anh nói xem bọn họ muốn làm gì vậy?
Lâm Dật Phi không quay đầu lại nhưng lại nhìn Bách Lý Băng đánh giá từ trên xuống dưới.
– Sao thế? Lẽ nào em nói không đúng sao?
Bách Lý Băng kì quái hỏi.
– Không phải không đúng mà là rất đúng.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chỉ có điều anh thấy kì lạ là em cũng có thể nhìn ra được những điều đó. Vậy em nói xem bọn họ muốn làm gì, lẽ nào lại có thù với anh nên chuẩn bị một chỗ vắng người, chặn anh lại rồi đánh cho một trận sau đó cướp lều trại của chúng ta sao?
Bách Lý Băng lắc đầu:
– Nếu bọn họ nghĩ vậy thì chắc chắn là đầu óc có vấn đề nhưng khi nãy cô gái Nhật Bản kia tìm anh, hình như muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt chúng ta không tốt nên muốn nói lại thôi. Lúc này phỏng chừng bọn họ đi chậm như vậy là muốn chờ anh đấy.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nghĩ nhiều thế làm gì? Nếu bọn họ muốn tìm anh thì sớm muộn gì cũng đến đây.
– Chúng ta không thể không phòng được.
Bách Lý Băng kết luận:
– Bọn họ rất dối trá, chỉ là thấy lễ nghi gặp nhau liền cúi đầu hàng ngày của bọn họ là em lại cảm thấy khó chịu, nhìn thì rất khách khí nhưng ai biết được rốt cuộc họ nghĩ gì.
– Cúi đầu cũng được, quỳ xuống cũng được.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Chỉ cần không chọc đến anh là được rồi, nếu không thì khó tránh khỏi tổn thương lẫn nhau.
– Nếu như bọn họ có chuyện muốn cầu anh thì sao?
Cuối cùng Bách Lý Băng cũng nói đến đề tài chính.
Trong mắt Lâm Dật Phi ánh lên một tia giảo hoạt, dường như nghĩ đến điều gì đó.
– Vậy thì phải xem bọn họ cầu cái gì đã.
– Anh hi vọng bọn họ cầu anh cái gì?
Bách Lý Băng cắn môi, nghĩ đến điều gì đó.
Lâm Dật Phi thấy mặt cô hơi đỏ thì cười:
– Lẽ nào em nghi ngờ là cô ấy sẽ cầu anh cầu hôn cô ấy?