Khi cậu ta nói ra những lời này thậm chí còn nghĩ đến cái chết, cậu ta không cảm thấy việc thua dưới tay Lâm Dật Phi có gì đáng xấu hổ, nhìn biểu hiện khi nãy của Lâm Dật Phi thì cậu ta chỉ có thể dùng từ sâu không lường được để hình dung. Cậu ta vừa ra tay đã biết điều này nên hy vọng chỉ cần không thua quá khó coi là được.
Mất đi sự xem trọng của Tô Yên Nhiên cũng không sao nhưng chắc hiện giờ cậu ta đã mất đi cơ hội kết giao thêm một bước với Triệu Mộng Điềm.
Thắng làm vua thua làm giặc, điều này không sai chút nào, một đạo diễn nổi tiếng làm sao có thể nhìn trúng một tuyển thủ bị đánh bại trong một trận đấu vòng loại chứ?
Trong tay cậu ta vẫn nắm chặt tấm danh thiếp Triệu Mộng Điềm đưa cho, trong tim như rỉ máu.
Thấy dáng vẻ cậu ta vẫn hồn bay phách lạc, trọng tài không thông cảm chút nào mà còn cảm thấy tên tuyển thủ này đúng là đáng đời, cậu nhìn Lâm Dật Phi người ta đi, cậu ta rất nổi tiếng, cho dù được giải quán quân nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước cuộc thi còn chào hỏi mình, hiện giờ còn nhìn mình với thái độ như thế, không còn gì để chê cả.
Đây mới là người biết làm người, anh tôn kính người khác thì người khác mới có lý do tôn kính anh, trọng tài thầm nghĩ trong lòng, suy nghĩ xem có nên lưu lại phương thức liên lạc của tên tiểu tử Lâm Dật Phi hay không, rồi buổi tối ra ngoài ăn cơm cùng hắn hay gì đó. Đây là một tiềm lực, ông ta nhất địnnh phải coi trọng, nếu như sau này hắn nổi tiếng rồi thì mình có thể nghĩ đến việc giới thiệu tiểu nha đầu đang học trung học cho hắn.
Oh, đương nhiên là bảo Lâm Dật Phi dạy cho chút võ công phòng những kẻ lưu manh nữa, như thế người khác cũng không thể dị nghị được.
Mỗi người ai cũng có những tính toán nhỏ nhưng trong lòng Tề Lạc Danh lại mờ mịt, dường như thua trận này là đã thua toàn bộ cuộc đời. Thực ra rất nhiều người đều như vậy, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, khi anh đặt toàn bộ trứng gà vào trong giỏ, vốn tưởng là có thể bán được một món tiền nhưng đột nhiên lại bị rơi vỡ nát, muốn hối hận nhưng lại phải đợi lần sau gà mái lại đẻ trứng vậy.
Cậu ta chậm rãi tiêu sái xuống võ đài, mờ mịt đẩy ra đám người, trước mặt đều là những khuôn mặt lạ lẫm, dường như nhìn cậu có chút bi ai, bên tai dường như còn nghe thấy tiếng trọng tài tuyên bố quán quân đoạt huy chương, tiếp sau đó là tiếng trống, tiếng nhạc vang trời, tiếng vỗ tay như sấm dậy nhưng sự náo nhiệt này là của người khác, còn cậu ta chỉ còn lại sự thất vọng.
Khi cậu ta đang buồn bực thì nhìn thấy một người trung niên bước về phía cậu:
– Cậu Tề?
Vẻ mặt người trung niên hòa ái thân thiện, tóc chải bóng mượt không có một sợi hỗn độn, giày bóng loáng đến mức có thể soi gương được, vừa nhìn đã biết không phải là người bán hàng thì cũng là người bán bảo hiểm. Nhưng Tề Lạc Danh vẫn chưa mất đi lý trí mà đá ra một cước, chỉ cảm thấy hiện giờ mà vẫn có người nói chuyện với mình thì đúng là kì tích.
– Tôi là Tề Lạc Danh, ông tìm tôi sao?
Tề Lạc Danh thấy hơi kì lạ, quay đầu lại nhìn một cái, thấy Cổ An và em trai đều đi theo phía sau, trốn xa xa thì trong lòng có chút cảm thán, bọn họ đương nhiên là hiểu mình, biết điều mình cần hiện giờ không phải là an ủi mà là bình tĩnh.
– Đây là danh thiếp của tôi.
Người kia đưa cho Tề Lạc Danh một tấm danh thiếp mạ vàng rất xa hoa:
– Tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn điện ảnh và truyền hình Hoàn Vũ.
Phương Chính? Chức tổng giám đốc hành chính? Tề Lạc Danh nhìn cái tên trên tấm danh thiếp, không thấy bất cứ ấn tượng gì, oh, hóa ra không phải là người bán bảo hiểm:
– Ông có chuyện gì không?
Cậu ta mơ hồ cảm giác được điều gì đó nhưng lại cảm thấy khó tin, lẽ nào mình may mắn trúng giải thưởng lớn? Trong vòng hai ngày mà có tận hai công ty điện ảnh và truyền hình tìm mình sao?
Nhưng cậu cảm thấy cái tên Hoàn Vũ này hình như rất bình thường, các công ty hiện giờ đều có tên rất hay, một đất nước Trung Quốc không thể thỏa mãn vấn đề đặt tên cho công ty bọn họ nữa, nói cái gì mà bay quanh vũ trụ chứ? Thực ra rất có khả năng chỉ là một cái nhà máy nhỏ trong một con hẻm nhỏ.
Cổ An và Tề Lạc Dương cùng xúm lại, Cổ An nhìn tấm danh thiếp kia một cái, đột nhiên thấp giọng nói bên tai Tề Lạc Danh:
– Đây là một công ty lớn, trụ sở ở thủ đô, rất nổi tiếng, Lạc Danh, cậu không ngại thì thử xem.
Mặc dù hôm qua Triệu Mộng Điềm có bảo bọn họ liên lạc nhưng hôm nay Tề Lạc Danh thua thảm như vậy, bên đó chắc là không còn hy vọng gì nữa.
Tề Lạc Danh trong lòng vừa động, không đợi cậu ta nói, dường như Phương Chính không chú ý đến lời bàn tán của họ, chỉ nói:
– Chúng tôi rất coi trọng công phu của cậu, quyết định bồi dưỡng cậu thành một ngôi sao nổi tiếng, đây là lần đâu tiên tôi tự mình đi, mong cậu có thể suy nghĩ một chút.
– Điều kiện là gì vậy?
Tề Lạc Dương tranh hỏi trước nhưng lại liếc anh trai ra ý một cái, ra hiệu “anh không cần thành thực như vậy đâu, người này từ bên ngoài đến, còn chưa biết kết quả của trận đấu như thế nào”.
– Tiền lương mười nghìn, sau khi nhận đóng phim thì tiền lương tính theo từng tập, đương nhiên vẫn còn những phúc lợi khác nữa. Nếu như cậu đồng ý thì có thể tìm thời gian rồi chúng ta thương lượng một chút.
Phương Chính nói đâu ra đấy.
– Tiền lương mười nghìn sao?
Hai người bên cạnh Tề Lạc Danh đều hít vào ngụm khí lạnh, đối với mấy trăm tiền sinh hoạt phí của sinh viên thì rõ ràng đây là một sự mê hoặc rất lớn.
Tề Lạc Danh vẫn rất tỉnh táo nói:
– Tôi không đạt giải quán quân trong cuộc thi khu Hoa Nam.
Cổ An gần như muốn đá cho cậu ta một phát, người khác đều nghĩ cách để che đi nhưng cái người này thì hay rồi, lại còn sợ không ai biết được nhược điểm này nữa chứ.
– Anh Tề rất thành thật, chúng tôi rất thích điều này.
Phương Chính mỉm cười:
– Chúng tôi chỉ cho rằng đánh hay nhưng chưa chắc đã diễn tốt, hơn nữa…hơn nữa tuy chúng tôi có hứng thú với Lâm Dật Phi nhưng chưa chắc cậu ta đã gia nhập công ty chúng tôi.
Đột nhiên Tề Lạc Danh nổi lên một trận kích động, nghe được ngụ ý của anh ta, đó chính là chúng tôi không tìm được người tốt nên chỉ có thể tìm cậu. Đột nhiên một khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo hiện ra trước mắt cậu ta, khiến cậu ta không kìm được lớn tiếng nói:
– Xin lỗi, tôi đã có hợp đồng rồi, cảm ơn ý tốt của ông.
Nhìn bóng lưng Phương Chính xoay người rời đi, Tề Lạc Danh lâm vào trầm mặc.
– Cậu làm cái gì vậy?
Cổ An thở dài nói:
– Bên kia đã không được rồi mà bên này cậu cũng từ chối, đây không phải là hai bên đều không được sao? Cậu…aizzz…
Tất cả kết luận biến thành một tiếng thở dài, thực ra Cổ An muốn nói, đầu cậu bị đá cho ngu rồi, đúng là bị nước vào cho hồ đồ rồi, vẫn phải vào một bên mới được chứ.
Tề Lạc Danh lạnh lùng nói:
– Bố mày không đánh lại được Lâm Dật Phi nhưng khí phách thì vẫn còn, dù thế nào thì tớ cũng đã đồng ý với Triệu Mộng Điềm rồi, cho dù cô ấy đổi ý thì tớ cũng không thẹn với lương tâm.
Nhưng trong lòng cậu mơ hồ có một chút mất mát, khí phách quan trọng như vậy sao?
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Tề Lạc Danh nghe được hai câu rồi cúp máy, vẻ mặt đang suy sụp đột nhiên trở nên hưng phấn:
– Công ty điện ảnh Thiên Đạo của Triệu Mộng Điềm vừa gọi điện, nói muốn kí hợp đồng với chúng ta.
– Thật á?
Cổ An và Tề Lạc Dương mừng như điên.
– Đương nhiên là thật rồi, may là tớ chưa kí kết.
Tề Lạc Danh nhớ hình như Phương Chính của công ty Hoàn Vũ đi về phía sân đấu, nói vậy thì rất có khả năng ông ta đến tìm Lâm Dật Phi. Cậu ta chỉ hy vọng Lâm Dật Phi sẽ đồng ý với Phương Chính bởi vì không biết tại sao mà cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt Triệu Mộng Điềm nhìn mình rất thản nhiên, tuy cô vẫn quan sát trận đấu của hai người nhưng cậu biết nhiều khi ánh mắt của cô đều nhìn về Lâm Dật Phi.
– Cậu Lâm?
Trời chiều lòng người, quả thật Phương Chính đang đứng trước mặt Lâm Dật Phi, bên cạnh còn có Tô Yên Nhiên có chút kinh ngạc.
Hai người giao hẹn sau khi cuộc đấu võ kết thúc thì Lâm Dật Phi sẽ đi cùng Tô Yên Nhiên đến tỉnh nào đó chơi một chuyến hoặc coi như đây là thù lao biểu diễn.
Lâm Dật Phi có chút cảm động, biết Tô Yên Nhiên không muốn để mình nợ cô nhân tình, cũng không muốn thù lao gì. Cô rất có cá tính, nhất là khi quyết định chuyện của bản thân, hoặc là giữa nam và nữ cũng có tình bạn chân chính hồn nhiên, giống như Tiêu đại hiệp và Uyển Nhi năm trăm năm trước sao?
Hai người thật vất vả mới xông được ra khỏi trùng vây của những fan điện ảnh, không ngờ phía trước còn có phục binh, nhìn dáng vẻ của ông ta thì hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi bước đến, dừng lại trước mặt Phương Chính, hắn rất không quen ánh mắt nhìn tới nhìn lui của ông ta, trong tia sùng bái còn có chút cuồng nhiệt.
Hắn luôn không hiểu được tại sao nhiều minh tinh điện ảnh lại thích cảm giác được sùng bái như thế này, sau này dần dần hắn mới biết rằng đây gọi là nhân khí mà thông thường nhân khí có muôn vàn mối quan hệ với tiền bạc, nếu không sao lại có nhiều minh tinh hết thời rồi mà thỉnh thoảng vẫn xuất hiện để lăng xê như vậy chứ?
A Thủy hơi lúng túng, Tô Yên Nhiên mỉm cười nói:
– Vốn muốn mời cô đi nhưng cô lại cứ từ chối đây đẩy, xem ra mặt mũi chúng tôi vẫn chưa đủ lớn rồi.
Bách Lý Băng cười nói tự nhiên, phủi vạt áo:
– Dật Phi đến rồi, anh ấy nói tôi có thể đến.
– Được lắm, vẫn chưa gả đi mà đã sợ anh ta như vậy.
Thúy Hoa ngồi một bên trêu ghẹo nói:
– Băng Nhi, như thế là không được, đàn ông rất lăng nhăng, phải quản cho chặt vào, nếu không có ngày cô phải hối hận đấy. Cô không thể sợ anh ta được, cô phải khiến anh ấy cảm thấy không thể rời xa cô được mới đúng.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Thích một người còn phải để ý những điều đó sao?
Thúy Hoa ngẩn ra, không kìm được nhìn Đại Ngưu một cái. Tuy Bách Lý Băng nói rất thản nhiên nhưng lại khiến quan niệm của cô thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Những người con gái khác nhau thì tiêu chuẩn trói buộc bạn trai cũng không giống nhau, thái độ hiện giờ của cô đối với Đại Ngưu có phải là sai không? Cô chỉ mờ mịt lắc đầu:
– Những người như Lâm Dật Phi rất ít, có thể cách làm của Băng Nhi là đúng nhưng Đại Ngưu thì khác, người như anh ấy, aizzz…
Thúy Hoa thở dài một tiếng:
– Nếu như tôi không thúc giục thì anh ấy như con lừa vậy, không chịu phấn đấu gì cả.
Bên dưới có mấy người đang xì xào bàn tán, bài phát biểu của Chủ tịch Lý cũng sắp kết thúc:
– Có một đại sư từng nói, bài diễn thuyết cũng giống như cái váy của người phụ nữ, càng ngắn càng tốt. Nếu đã như vậy thì lão già như tôi cũng nên biết điều một chút, không nói nhiều nữa nhưng tôi vẫn muốn mời người có đóng góp rất lớn cho buổi đấu giá lần này, tổng giám đốc tập đoàn Long Du lên phát biểu đôi lời.
Mọi người lại cười một trận nữa, cảm thấy Chủ tịch Lý hòa ái rất nhiều so với những tên quan liêu bình thường. Đỗ Bách Tuyền bước ra, nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người, % những người đến đây ngày hôm nay là do nể mặt của Đỗ Bách Tuyền. Vẻ mặt ông hơi tiều tụy, trán hơi hói, tuy tươi cười nhưng nếu nhìn kĩ thì vẫn thấy dáng vẻ tâm trạng nặng nề.
– Nhân đây, đầu tiên tôi muốn cảm ơn sự tận tâm tận lực của tất cả mọi người đối với sự nghiệp từ thiện.
Đỗ Bách Tuyền hắng giọng:
– Hiện là lúc mọi người thể hiện tấm lòng của chính mình, tôi không muốn hoa mĩ quá, bữa tiệc tối hôm nay vẫn còn chuyện phải tuyên bố, đến lúc đó hi vọng mọi người có thể đến để cổ vũ, xin cảm ơn.
Ông ta nói vài câu rồi xoay người bước xuống, mọi người hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng nói thầm.
– Hiện giờ tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình nói một câu, một người đàn ông khoảng hơn tuổi bước lên, toàn thân mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm túc.
– Vị này là người chủ trì đấu giá của phòng đấu giá Đỉnh Thịnh – Diệp Thẩm Ngôn.
Ông chủ Trương ra vẻ bác học nói:
– Nghe nói phí xuất hiện mỗi lần là mấy trăm nghìn nhưng buổi đấu giá từ thiện này ông ta lại không lấy một xu, đúng là cũng nể mặt Đỗ Bách Tuyền.
– Đúng vậy, đúng vậy.
Ông chủ Lý nói tiếp:
– Ấy, món đầu tiên hình như là đồ ông chủ Trương đóng góp đấy, xem ra đồ của ông chủ Trương quả là biết phân biệt hàng tốt hàng xấu.
– Đâu có, đâu có.
Ông chủ Trương dương dương đắc ý:
– Món đồ này của tôi chỉ là thả con săn sắt, bắt con cá rô thôi.
Mọi người đều hướng lên phía sân khấu, nhìn thấy hai người đặt hai chiếc ghế bành Thái sư lên trên bục, khá nặng.
Thoạt nhìn chiếc ghế Thái sư này không nhẹ, nhưng những đồ cổ như thế này, tuy nặng nhưng chưa chắc đã có giá trị, nếu không mọi người đều không lấy tiền ra nhanh chóng bán đi. Diệp Thẩm Ngôn liếc nhìn một cái, trầm giọng nói:
– Một đôi ghế Thái sư chế tác phỏng theo thời Minh bằng gỗ lim do Trương Thủ Nghiệp của tập đoàn Đông Thăng đóng góp, giá khởi điểm là tám ngàn tệ.
– Cái gì? Mô phỏng chế tạo?
Ông chủ Trương suýt nữa thì nhảy dựng lên, ông chủ Lý kéo lại:
– Anh Trương, sao thế?
Tuy hỏi vậy nhưng khóe miệng ông ta vẫn hiện lên ý cười không thể che giấu được.
Hiện giờ cái gì cũng phải quảng cáo, cho dù là lễ hội mùa xuân của đất nước cũng thường cắm hai cái biển quảng cáo. Buổi đấu giá lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, % những người đóng góp đều hi vọng lúc đấu giá có thể đề cập đến doanh nghiệp của mình một chút, đánh bóng chút tên tuổi. Hội nghị cũng đồng ý yêu cầu này nhưng lúc này Trương Thủ Nghiệp chỉ mong tên mình chưa bao giờ xuất hiện trên danh sách. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào món hàng nhái mà mình đóng góp quả thực là rất mất mặt.
May là mọi người đều biết chừng mực, cũng biết lễ nghi nên thể hiện trong loại trường hợp này nên cũng không thấy âm thanh chế giễu nào.
– Mười ngàn.
Một người giơ tay kêu lên.
– Mười ngàn hai.
– Mười ngàn tư.
Mọi người kêu mấy lần nữa rồi định giá là hai mươi ngàn. Tuy ngoài miệng không nói nhưng mọi người đều tự biết rõ cái người tên Diệp Thẩm Ngôn của phòng đấu giá Đỉnh Thịnh thoạt nhìn có vẻ trung thực đến mức không thể trung thực hơn,T.r.u..y.e.n....v.n ánh mắt cũng cực độc, ông ta nói đôi ghế này có giá tám ngàn tức là ván đã đóng thuyền, nếu như đem bán ra mà bán được tám ngàn thì đúng là bản lĩnh của anh. Hơn nữa buổi bán đấu giá này Bách Lý Hùng còn mời mấy chuyên gia chuyên về giám định đồ cổ, lấy tiền thể hiện tấm lòng thì không có gì đáng kể, lấy được cái tiếng tăm nhưng lại để mọi người xem là lãng phí thì đúng là không đáng.
Mặt ông chủ Trương hết xanh lại đỏ, gần như muốn giơ tay mua đôi ghế Thái sư này về với giá cao, nhưng mình vừa mới bị mất mặt, nếu như bây giờ mình lại tự mua về thì không phải là khiến mọi người chê cười sao?
– Một trăm ngàn.
Ông chủ Lý tức thời ra tay nhưng lại không nhìn Trương Thủ Nghiệp lấy một cái. Hội trường buổi bán đấu giá hơi xôn xao, vài người đã quay người lại nhìn ông Trương, một trăm ngàn tệ không coi là nhiều nhưng ai cũng muốn xem thử xem não của tên này to bao nhiêu.
Sắc mặt ông chủ Lý vẫn không đổi, cười thầm trong lòng, mặc dù biết lần mua bán này của mình trong mắt mọi người là không đáng nhưng thực ra ông ta đã có ý định khác.
– Đúng là anh em.
Ông chủ Trương thấp giọng cảm kích nói:
– Lão Lý, ông yên tâm đi, trở về tôi sẽ kí đơn hàng của ông.
– Anh Trương khách khí rồi.
Trong lòng ông chủ Lý rất mừng, đây là ông ta cố tình. Ông ta và Trương Thủ Nghiệp đã đàm phán mấy đơn hàng giá trị trăm triệu trong mấy ngày nhưng vẫn chưa quyết định được mấy chi tiết quan trọng, lấy một trăm ngàn tệ đổi lấy kết quả này đương nhiên đôi bên đều vui vẻ.
– Hiến thọ đồ Ma Cô thời Minh, do Lý Tư Tề của doanh nghiệp dược Hằng Ôn đóng góp, giá khởi điểm tám chục ngàn.
Diệp Thẩm Ngôn bày ra vật phẩm đấu giá thứ hai.
Mọi người lần lượt nghị luận, sau để cho một người mua với giá ngàn.
– Đĩa sứ Thanh Hoa thời vua Quang Tự thời Thanh, do Lý Minh của doanh nghiệp giấy Thiên Thiên đóng góp, giá khởi điểm ngàn.
Giọng điệu của Diệp Thẩm Ngôn như người đón khách ở nhà tang lễ, không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Từng món từng món đồ cổ được bày ra như nước chảy nhưng thời Minh Thanh chiếm đa số, đồ sứ, tranh chữ, đồ dùng gia đình, tiền xu cũng có. Bọn A Thủy mở mang được rất nhiều kiến thức nhưng Bách Lý Băng cứ nhìn lên sân khấu, thầm nghĩ rốt cuộc Dật Phi làm gì không biết, vốn cô bảo hắn bảy ngày sau hãy về nhưng tại sao hôm nay hắn lại trở về rồi?
Ước chừng bán được khoảng mười món đồ cổ, cũng dự trù được khoảng hai trăm triệu tiền quyên góp, một người đứng lên, giơ tay hỏi:
– Đỗ tiên sinh, khi nào thì đồ trân quý của Ngô lão được đưa ra vậy? Đừng để mọi người hồi hộp nữa.
Mọi người không ngớt đồng ý, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với các tác phẩm của Ngô Phu Tử. Ngô Phu Tử và Bách Lý Hùng vẫn chưa ra mặt lại càng khiến cho bọn họ đưa ra không ít phỏng đoán.
– Mọi người hỏi muộn rồi.
Diệp Thẩm Ngôn quay đầu nặn ra một nụ cười:
– Bách Lý Hùng tiên sinh đã bỏ ra triệu mua lại toàn bộ tác phẩm của Ngô lão rồi hiến cho Hiệp hội sưu tầm danh họa Trung Quốc, hơn nữa Ngô lão tiên sinh cũng đã trực tiếp chuyển toàn bộ số tiền đã bán được cho quỹ từ thiện Bách Thảo.
Mọi người ồ lên, cũng hơi giật mình, ai cũng ca ngợi hành động tốt đẹp của Ngô Phu Tử không thể sánh được.
– Băng Nhi, bố cô có tiền thật đấy.
Thúy Hoa không kìm được nói một câu tràn đầy sự hâm mộ.
Bách Lý Băng “uhm” một tiếng, hiển nhiên là cũng không quan tâm chuyện này, đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng:
– Dật Phi ra rồi.
Cô không kìm được nhìn xung quanh một cái, sợ có sát thủ gì đó mai phục xung quanh nhưng nhìn thấy Đàm Giai Giai vẫn đang nhìn mình thì cười một cái, thầm nghĩ đặc công ở đây trải rộng như vậy, cho dù bọn sát thủ muốn lấy mạng Lâm Dật Phi cũng sẽ không xuất hiện lúc này.
Nhưng Lâm Dật Phi lại đi ra cùng Đỗ Bách Tuyền, vẻ mặt Đỗ Bách Tuyền hơi kì lạ, đến trước mặt Diệp Thẩm Ngôn thấp giọng nói thầm hai câu. Vẻ mặt Diệp Thẩm Ngôn cũng trở nên kì lạ, nhận lấy một ống cuộn trong tay Lâm Dật Phi, cao giọng nói:
– Vị Lâm Dật Phi tiên sinh này cũng có một bức tranh, muốn nhân buổi đấu giá này, hi vọng có thể đóng góp chút công sức nhỏ bé cho sự nghiệp từ thiện.
Đột nhiên mọi người đều yên lặng, hiện giờ mới biết mặt mũi của nhân vật phong vân này. Ông chủ Trương thấp giọng nói:
– Không biết tên tiểu tử này đóng góp bảo bối gì nữa, con rể tương lai của Bách Lý Hùng chắc chắn không kém rồi.