Cho tới khi một trang giấy đơn giản đặt đến trước mặt ông ta cuối cùng đã phát hiện ra rằng người mà ông ta muốn điều tra dường như rất phức tạp, có lẽ nói một cách đơn giản hơn, cho dù Lâm Dật Phi thuộc típ người có nhân cách kép thì cũng không một chứng bệnh nhân cách phân liệt thường gặp.
Tuy các nhà khoa học đều nói trên mỗi người bình thường có tới hai mươi bốn tính cách kép, cũng chính là hai mươi bốn bộ mặt con người, nhưng có biểu hiện đặc thù như Lâm Dật Phi thì rất hiếm gặp.
Hắn có thể học đại học trong hai năm mà không ai biết đến, nhưng cũng có thể nổi tiếng như cồn chỉ trong vòng mấy tháng.
Hắn có thể theo đuổi bạn gái hai năm mà không có kết quả, nhưng cũng có thể được con gái nhà giàu có ưu ái.
Hắn có thể bị lưu manh đánh đập không còn biết phương hướng, cũng có thể đánh chủ thầu khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Hắn có thể nghèo đến mức ngày ngày chỉ ăn mấy tô mì thịt bò, chi tiêu một ngày không quá hai mươi tệ, nhưng cũng đã nắm giữ quỹ từ thiện năm, sáu trăm triệu.
Phương Chính không phải là người làm việc trong KGB, không phải FBI, cũng không phải trong các cơ quan bí mật của nhà nước, nhưng tài liệu ông ta thu thập được tới thời điểm hiện tại có thể là tài liệu ở mọi phương diện trong dân gian. Có người còn phỏng đoán rằng ông ta là hòa thượng Đại Si của chùa Thiếu Lâm Tự, hoặc là đệ tử cuối cùng của Tam Thanh Chân Nhân phái Võ Đang, trên tư liệu của ông ta đều ghi rất rõ ràng!
Chỉ có điều khi ông ta thấy hắn đang nắm trong tay một nhà máy dược, có thể nói là một công ty có tiềm thực vô cùng lớn trong nước, chức vụ là Giám đốc điều hành của quỹ từ thiện Bách Thảo, có thể nói là một quỹ từ thiện có hoạt động công khai trong nước thì ông ta lại cảm thấy hơi đau đầu.
ông ta vừa mới điều tra trang web của quỹ từ thiện Bách Thảo. Tính đến thời điểm hiện tại, quỹ từ thiện Bách Thảo đã giúp đỡ cho tám trăm ba mươi bảy hộ dân liệt vào danh sách khó khăn. Trước mắt có ba mươi sáu trường hợp đang xin xét duyện. Từ lúc đệ đơn đến khi phê chuẩn đưa ra kết quả, tuyệt đối không vượt quá bốn mươi tám tiếng. Mỗi người dân nhận được quyên tặng có ít nhất mười cư dân mạng có thể chứng minh không sai chút nào, mười cư dân mạng này tuyệt đối không phải là người thân của người kia.
Trên mạng đã nổi lên một phong trào lên tiếng ủng hộ sôi nổi chưa từng có, vô số cư dân mạng đã nhiệt tình tham gia, phụ trách các công tác giám sát, lên kế hoạch. Lúc này Phương Chính mới phát hiện được hóa ra trên thế giới này còn có nhiều người có lòng nhiệt tâm như vậy, cũng có nhiều người cần đến sự trợ giúp như vậy.
Ít cũng có mấy trăm tệ cho sinh hoạt phí hàng tháng của học sinh nghèo khó, nhiều thì có chi phí phẫu thuật tới mấy chục vạn, đó điều là những việc mà dân chúng đều quan tâm, trong khi đó quỹ tự thiện Bách Thảo đều có thể gúp đỡ toàn bộ. Tuy nhiên, cho đến nay, quỹ từ thiện Bách Thảo đã chi trên mười triệu, nhưng tổng tài sản của quỹ từ thiện Bách Thảo hiện nay không những không giảm đi, ngược lại còn tăng lên đến sáu trăm mười triệu.
Tuy số vốn sáu trăm triệu đối với hãng phim truyền hình Thiên Đạo có lẽ cũng chỉ là giá trị của một thiết bị máy móc cao cấp, nhưng mà Phương Chính biết rằng sức ảnh hưởng của quỹ ngân sách này tuyệt đối đơn giản như con số sáu trăm triệu!
Quỹ từ thiện Bách Thảo đã trở thành ngọn hải đăng dẫn lối. Nhắc đến nó mọi người mới biết được, hóa ra trên thế giới này còn có những tình cảm ấm áp không vụ lợi, hay có thể nói là một sự yêu mến giữa những người xa lạ ở phương xa.
ông ta biết đằng sau nó nhất định là sự vận hành của một tập thể tư sản tinh anh, mà loại hình tập thể này chính là những nhân tài mà các công ty, xí nghiệp đều thiết tha mong ước. Không tiếc vạn lượng tương cầu, nhưng loại tập thể này không ngờ lại làm tình nguyện cho quỹ từ thiện này.
Bảng tiền lương của quỹ từ thiện Bách Thảo không giống như các xí nghiệp danh tiếng khác, che che giấu giấu, hỏi về tiền lương giữa các nhân viên với nhau cũng không được. Khi thưởng cuối năm, cầm một phong bì thư kín, do ông chủ gửi đến tận tay bạn, hoặc là trực tiếp tính vào tài khoản ngân hàng, email một dòng tiền lương của bạn hoàn tất, tiền lương của tất cả nhân viên cũng được đăng rõ trên trang web.
Tiền lương cao nhất trên đó chính là của một bác làm công tác vệ sinh, tám trăm đồng!
Con số tiền lương của ít nhất trên nửa số người là con số không.
Không có phúc lợi xã hội, không có thưởng cuối năm, không có thưởng theo quý, không có chia hoa hồng, có thể nói là không có cái gì, Lâm Dật Phi cũng như vậy!
Khi nhìn tới đay, Phương Chính cuối cùng đã hiểu ra sai lầm của bản thân rất nghiêm trọng. Một người như vậy, bạn đến đàm phán với hắn thì bạn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Há chẳng phải là trèo cây tìm cá sao?
Dùng tay bấm bấm huyệt thái dương, Phương Chính rơi vào trạng thái trầm tư. Ông ta biết bản thân với Lâm Dật Phi là hai con người hoàn toàn khác, có lẽ nên nói bọn họ là hai người sống trong hai thế giới khác nhau. Cái bọn họ theo đuổi không giống nhau, ông ta thực sự khó có thể tưởng tượng được một người có tiền tài như vậy sao có thể ăn một bát mì bò mỗi ngày, hơn nữa lại rất hứng thú với nó!
Điện thoại bên cạnh vang lên, Phương Chính cầm lấy điện thoại, trên mặt có chút âm u nhưng vẫn hạ giọng nói:
– Được, tôi sẽ tới ngay.
Ông ta đứng lên đi qua khu làm việc xa hoa, đi tới trước một gian phòng thoạt nhìn chỉ được trang trí bằng hai màu sắc, nơi đó chỉ có hai màu đen và trắng.
Lễ phép gõ cửa. Bên trong truyền tới một thanh âm có chút lười biếng lại có phần vui tươi của Triệu Mộng Điềm.
Phương Chính chỉnh trang lại áo mũ rồi đẩy cửa đi vào. Thấy Triệu Mộng Điềm không ngờ lại đang nhìn chằm chằm vào máy tính, hình như đang rất hứng thú xem cái gì đó, thấy Phương Chính đi vào cô phất tay nói:
– Ngồi đi!
Phương Chính từ từ ngồi xuống, khi đạo diễn Triệu làm việc không thích người khác quấy rầy.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Triệu Mộng Điềm cuối cùng cũng chuyển qua người Phương Chính:
– Sự tình như thế nào rồi?
– Hắn không đồng ý.
Phương Chính không thở dài, chỉ nói thật lòng, Thiên Đạo không cần giải thích.
– Ồ?
Triệu Mộng Điềm không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
– Sau đó anh bắt đầu điều tra hắn?
Phương Chính trầm giọng nói:
– Vâng.
– Kết quả?
Triệu Mộng Điềm khẽ dựa về phía sau, thoải mái ngồi trên chiếc ghế da thật nhập khẩu từ Italya, nhưng đầu lại ngẩng lên trần nhà như có điều đang suy nghĩ.
– Kết quả là hình như hắn không có chút nhược điểm nào.
Phương Chính cười gượng nói:
– Dường như hắn cái gì cũng không có, nhưng lại giống như có được tất cả mọi thứ.
Triệu Mộng Điềm thì thào một câu:
– Lòng người chính nghĩa thiên địa rộng.
Phương Chính nghe không rõ ràng, vốn định hỏi cô điều gì đó nhưng đột nhiên hiểu ra ý tứ của cô liền ngẩn ra, kinh ngạc không nói ra lời.
– Hạng người như hắn, nếu không phải là người đại gian đại ác thì cũng là người đại từ đại bi.
Triệu Mộng Điềm thấp giọng nói, ánh mắt sáng lên:
– Nhớ khoảng thời gian trước đây tôi đã đọc được một câu nói của Phật gia “Vô duyên đại từ, đồng thể đại bi”, có lẽ hắn đã làm được điều này, cũng có lẽ hắn không biết câu nói này, chỉ là vô tình làm được.
Phương Chính gượng cười nói:
– Vậy tại sao hắn không xuất gia làm hòa thượng đi.
Quả thực trong lòng ông ta lại muốn nói có lẽ người này dã tâm lớn, những thứ này chẳng qua là làm bộ, có lẽ là muốn kiếm chút vốn liếng chính trị thôi?
– Phật pháp có chia ra Tiểu thừa và Đại thừa.
Triệu Mộng Điềm bình thản nói:
– Tiểu thừa trọng tự độ. Đại thừa trọng độ tha. Thánh giả của Tiểu thừa dù cho đắc đạo thì theo như tôi thấy cũng không bằng sự nhân từ ban đầu của Hành giả Đại thừa. Tác phong nhổ một cọng lông mà lợi thiên hạ ta sẽ không làm, như vậy thì mãi mãi không thể thành Phật. Bản thân chưa đạt, nhưng trước tiên có thể độ nhân, thế mới có thể coi là tấm lòng Bồ Tát thực sự. Còn nếu lánh xa sự đời thì chẳng qua chỉ là Tự Liễu Hán mà thôi.
– Thật nhìn không ra đạo diễn Triệu đối với Phật học lại hiểu tháo đáo vậy.
Trong lòng Phương Chính lại nghĩ, cái gì là Tự Liễu Hán, lẽ nào là vung một đao chém, học tập Đông Phương Bất Bại sao?
– Kỳ thực theo tôi thấy tôi chẳng qua cũng là Tự Liễu Hán.
Triệu Mộng Điềm thở dài một tiếng:
– Hạng người như Lâm Dật Phi tôi thật sự chưa từng gặp. Hắn là một dị số, khi anh đi tìm hắn ta, tôi đã không kiềm chế được xem một chút tài liệu về hắn. Kết quả phát hiện cậu dựa theo phương pháp thông thường tới tìm hắn diễn trò, cái đó tuyệt đối sẽ không thành công.
Phương Chính chỉ gượng cười, thầm nghĩ nếu đã như vậy cô vẫn để cho tôi nếm mùi thất bại, đấy chẳng phải để cho tôi xấu mặt sao!
– Nếu như vậy thì hắn cho dù là Vô duyên đại từ gì đó thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta?
Phương Chính thở dài nói:
– Hạng người này, danh lợi trong giới giải trí cũng không làm hắn lung lay.
– Anh nói sai hoàn toàn.
Triệu Mộng Điềm nhếch mép cười nói:
– Bất cứ ai cũng có khuyết điểm, hoặc có thể nói là yếu điểm, cho dù Phật Tổ cũng không ngoại lệ. Đàm phán cũng giống như đánh trận, anh tìm ra yếu điểm của đối phương, thỏa mãn yêu cầu của đối phương là một đạo lý rất ít khi không thành công.
Ánh mắt Phương Chính chợt rực sáng:
– Cô nói chính là cái Từ của hắn?
Biểu tình trên mặt Lâm Dật Phi rất lạ. Người khác nhìn hắn đờ đẫn đứng đó đều cho là hắn vui mừng đến si ngốc, hoặc là đang hối hận chết đi được. Một trăm triệu, quyên góp đi một nửa là năm mươi triệu. Tiểu tử này hơn phân nửa là không ngờ có để bán được giá đó. Năm mươi triệu? Chắc là có chút đau lòng đây?
Thỏa thuận sau đó là gì mọi người đều không chú ý, chỉ là đều không kìm được vụng trộm nhìn cô gái kia, cân nhắc lai lịch của cô. Có người nghĩ, tuy một trăm triệu là một con số lớn, nhưng đối với Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền mà nói, có thể nhiêu đây cũng không tính là gì. Điều này khiến mọi người không khỏi có nhiều suy đoán. Có phải Bách Lý Hùng muốn tạo uy tín với Lâm Dật Phi, nên mới sắp xếp trò này?
Lúc này, Lâm Dật Phi đã đi đến cạnh Bách Lý Băng, chậm rãi ngồi xuống. Chỉ nhíu mày, rõ ràng là hắn đang suy nghĩ gì đó. Bách Lý Băng không để ý mọi người, nhẹ nhàng cầm tay hắn, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, hội đấu giá từ thiện kết thúc mĩ mãn, tổng ộng quyên góp được hơn một trăm linh mười triệu. Khi Đỗ Bách Tuyền tuyên bố Lâm Dật Phi cũng giống Ngô phu tử, đem toàn bộ tiền bán đấu giá được quyên góp cho quĩ từ thiện Bách Thảo, biểu hiện của mọi người có thể nói là muôn hình vạn trạng. Vốn có chút cảm thấy Lâm Dật Phi hữu danh vô thực, lúc này cũng không còn lời nào để nói. Người ta dễ dàng dùng bức tranh trị giá hai ngàn lấy được khoản từ thiện một trăm triệu, ai có bản lĩnh này?
Đợi đến lúc mọi người lần lượt rời khỏi, mấy người Lâm Dật Phi đã ra đến bên ngoài hội quán. Mọi người đều nhìn Lâm Dật Phi giống như nhìn quái vật vậy.
– Bức tranh của cậu thực sự giá một trăm triệu?
Đại Ngưu rốt cục không nhịn được, lớn tiếng hỏi.
– Mặc kệ có đáng giá đó hay không, tranh của Tiểu Phi cũng được bán đi rồi, đây là sự thật!
A Thủy ở một bên nói tiếp:
– Tiểu Phi, cậu quen cô gái kia sao?
Ánh mắt Lâm Dật Phi vượt qua mọi người, nhìn chăm chú cô gái kia. Không biết từ lúc nào, cô gái kia đã đi đến phía sau mọi người. Xa xa có vài người Nhật Bản đang đứng, vệ sĩ không giống vệ sĩ, lâu la không giống lâu la. Chỉ là bởi họ cách đó quả thực có chút xa!
Cô gái kia đi đến cách Lâm Dật Phi vài bước. Cô không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ hỏi:
– Lâm Dật Phi, anh lấy bức tranh kia ở đâu? Là ai vẽ vậy?
– Mua từ một người nghèo với giá năm nghìn, ai vẽ thì tôi cũng không biết.
Lâm Dật Phi nắm bàn tay Bách Lý Băng, không có buông ra.
Cô gái quét mắt, ánh mắt chuyển từ mặt hắn xuống bàn tay bọn họ. Khi quay lại nhìn lên mặt Lâm Dật Phi một lần nữa, khóe miệng đã có ý cười.
– Cô ấy là một cô gái tốt, anh cũng không tồi. Nhưng anh có biết bức tranh có ý tứ gì không?
– Quá khen! Tôi không biết. Cô đã mua rồi, tôi còn tưởng cô biết!
Vẻ mặt Lâm Dật Phi như thường, trả lời đơn giản. Nhưng thần sắc của Bách Lý Băng có chút khác thường, cô chầm chậm dựa sát vào Lâm Dật Phi, giọng nói thậm chí có chút ghen tuông hiếm thấy.
– Dật Phi, cô ấy là ai?
Ai liếc mắt cũng có thể thấy Bách Lý Băng tràn đầy sự đề phòng, rõ ràng không ngoan nghênh cô gái khác bày ra vẻ mặt ôn hòa với Lâm Dật Phi. Đây thật là chuyện hiếm thấy. Phi Hoa không kìm được thở dài trong lòng. Phụ nữ thật ra đều giống nhau. Đừng nhìn Bách Lý Băng có khi rộng lượng như vậy, dưới áp lực của cô, không có cô gái nào có thể không đề phòng.
Cô gái này thật sự quá xuất sắc. Cô chẳng những xinh đẹp còn cao nhã, chẳng những có khí chất còn có cả tiền, cái này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Dùng một trăm triệu mua một bức tranh, người như thế này trên đời này cũng ít thấy lắm!
Kiểu phụ nữ thế này vốn đã sắp tuyệt chủng. Nhưng nếu có một ngày, có một cô gái như vậy tỏ ra cô ta có chút ý tứ với mình, như vậy có tên đàn ông nào có thể trải qua được khảo nghiệm?
A Thủy nhìn chiếc xe có rèm che kia. Trên thế giới tuyệt đối không có đến mười chiếc xe như thế. Trong lòng cũng có chút thở dài. Hay là cô gái này thích Lâm Dật Phi nên mới bỏ một trăm triệu mua giúp hắn bức họa kia? A Thủy không thấy lạ là tại sao Lâm Dật Phi lại biết cô gái này. Bởi vì bây giờ không những Chiết Thanh, mà chỉ cần là người trên trái đất này đều biết đến cô rồi!
– Không biết quí tính đại danh của cô là gì? Cô là người Nhật à?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi, nắm chặt tay Bách Lý Băng, vẻ mặt như thường. Trong lòng Bách Lý Băng ngược lại có một trận rung động, lần đầu tiên cô phát hiện thiếu niên bên cạnh có chút căng thẳng.
Là hồi hộp, nhưng không phải kiểu hồi hộp vì mến mộ. Bách Lý Băng hoàn toàn cảm thấy điều này. Cô biết Lâm Dật Phi chẳng qua chỉ cầm tay mình để che giấu sự khẩn trương ấy, nên cô rất nhanh liền thể hiện ra là mình đang ghen. Cô không rõ vì sao thiếu niên căng thẳng, nhưng cô vẫn che giấu giúp Lâm Dật Phi rất tốt.
– Người Nhật Bản?
Cô gái kia thì thào nói lại một lần, khóe miệng mỉm cười:
– Cái này rất quan trọng sao? Anh có thể gọi tôi là Nhan Phi Hoa! Cũng có thể coi tôi là con cháu của Hoa Hạ.
Hoa Hạ ở đây ý là người Trung Quốc.
– Nhan Phi Hoa?
Lâm Dật Phi như thở nhẹ một hơi.
– Tên rất hay, người cũng rất đẹp.
Phi Hoa thật sự có chút khâm phục Lâm Dật Phi này. Dù lúc này nghĩ như vậy, nhưng đang đứng trước mặt Bách Lý Băng, cô cũng không thể nói như vậy. Bạn trai mình khen cô gái khác xinh đẹp ngay trước mặt mình, không tức giận có còn gọi là phụ nữ không?
Quả nhiên, Bách Lý Băng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đã trầm xuống.
– Dật Phi, tối nay còn có tiệc từ thiện, anh phải đến sớm chuẩn bị một chút đấy.
Lâm Dật Phi do dự một chút, vẫn không nói gì. Ánh mắt Nhan Phi Hoa nhìn đến Tô Yên Nhiên.
– Không biết vị tiểu thư đây là họ Lý hay họ Đường vậy?
– Cô nói cái gì?
Sắc mặt Tô Yên Nhiên tái nhợt, một hồi ngỡ ngàng.
– Tôi họ Tô.
– Họ Tô?
Vẻ mặt Nhan Phi Hoa có chút khác thường, đột nhiên thì thầm nói:
– Đúng vậy, tôi nhớ nhầm rồi.
– Cô biết tôi sao?
Tô Yên Nhiên giống như lung lay sắp đổ, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, A Thủy đành phải đưa tay đỡ. Cũng không phải dốc sức liều mạng, người ta chỉ hỏi em họ gì, em cũng không đến nỗi thế này chứ?
– Tôi vốn quen biết cô.
Nhan Phi Hoa nói một câu khiến mọi người thấy rất kỳ quái.
– Chỉ là, nếu cô đã tới đây, vậy thì có nhiều thứ khiến tôi không thể nào hiểu được.
– Cô nói cái gì?
A Thủy rốt cục kìm không được nói:
– Cô rốt cục muốn làm gì?
Hắn tiến lên một bước đã có hai người phía sau cô gái vọt lên. Nhan Phi Hoa chỉ giơ tay, mấy người kia lại lui về sau.
– Lâm Dật Phi, tôi muốn hỏi anh một vấn đề. Anh có quen biết Tô tiểu thư đây không?
– Tôi đương nhiên là quen. Cô ấy là bạn cùng trường của tôi, cũng là bạn tốt, tên là Tô Yên Nhiên.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Không biết tại sao cô lại hỏi vậy?
– Anh không quen, vậy anh ấy có quen không?
Những gì Nhan Phi Hoa nói dường như đều là thì thào nói với mình, khiến mọi người không hiểu cô có ý gì. Chỉ có Lâm Dật Phi cúi đầu xuống, giống như đang xuất thần nhìn mũi chân. Sắc mặt Bách Lý Băng có chút tái nhợt, nắm bàn tay Lâm Dật Phi. Chỉ thấy bàn tay thiếu niên đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cô nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi.
– Cô không cần lo Lâm Dật Phi thay lòng đâu.
Nhan Phi Hoa đi rồi, để lại một câu cuối cùng.
– Nhưng cô vẫn nên đề phòng anh ta đào hoa một chút.
Nhan Phi Hoa đã đi không thấy bóng dáng, mọi người vẫn không lên tiếng, không hiểu cô ta vừa nói gì. Bách Lý Băng ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi, thấp giọng hỏi:
– Cô ta là ai? Hình như anh…
Chỉ có điều từ cô ta này nói với giọng điệu không giống lúc nãy. Bách Lý Băng biết Lâm Dật Phi chắc chắn biết Nhan Phi Hoa, nhưng tại sao thái độ của Nhan Phi Hoa hình như lại như không biết anh?
– Chả cần biết cô ta là ai.
Đại Ngưu cũng nhẹ thở dài một hơi. Y không để ý Nhan Phi Hoa, chỉ thấy có chút áp lực với mấy tên mặc tây trang màu đen. Khi nãy thấy mấy tên đó xông lên, tim y gần như nhảy ra ngoài.
Sắc mặt Lâm Dật Phi âm tình bất định, chỉ bảo mấy người A Thủy đi trước. Chiếc xe kia quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy. A Thủy có chút do dự, khoa tay múa chân một chút, ra hiệu cho Lâm Dật Phi cẩn thận sát thủ. Lâm Dật Phi gật đầu. A Thủy thấy mình cũng không giúp được gì, lại thấy nét mặt Tô Yên Nhiên có chút khó coi, đành phải đưa bọn họ đi trước. Còn về buổi từ thiện buổi tối gì gì đó cậu cũng chẳng để tâm.
Lưu Minh Lý xuất hiện đúng lúc, trên người mặc một tân tây trang màu đen, kính râm sáng màu, quả thực còn oách hơn mấy tên sát thủ kia vài phần. Anh ta đi đến trước mặt hai người, thấp giọng nói:
– Chỗ này không tiện, chúng ta đổi sang chỗ khác rồi nói sau.
Bách Lý Băng vui vẻ đồng ý. Không hiểu, chỉ còn lại hơn một ngày, tại sao sát thủ còn chưa tới. Chẳng lẽ bởi vì không tìm thấy tung tích của Lâm Dật Phi, nên trở về nhận lệnh rồi? Nhưng cô cũng biết đây là cách nghĩ của mình thôi, đàn cau mày đi theo Lưu Minh Lý tiến vào nhà triển lãm.