Hắn luôn vững tin, trong sự trùng hợp không phải là có thiên ý đen tối nào đó, mà là sau bức màn có người có tình sắp đặt.
Đương nhiên sự tín nhiệm của hắn với A Thủy cũng giống như sự tín nhiệm của Ngô Vũ Thân đối với hắn. Có đôi lúc bạn bè chính là như vậy, chỉ có then chốt sinh tử, khi bạn túng quẫn không ai giúp đỡ vẫn còn người giúp đỡ bạn chính là bạn bè, A Thủy chính là như vậy. Lâm Dật Phi phán đoán A Thủy cũng có thể bị người khác lợi dụng mà mù mịt không biết gì!
Sự việc sau này hoàn toàn chứng minh suy đoán của hắn, nhưng Lâm Dật Phi vẫn không hề đề cập lại chuyện này với A Thủy, hắn cảm thấy không cần thiết.
Hắn nhân mấy ngày biến mất này lại đúng lúc nhận được cảnh báo của Ngô Vũ Thân. Bấy giờ Ngô Vũ Thân gọi cho hắn một cú điện thoại, nghe nói người Nhật Bản khiến Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc. Bấy giờ Ngô Vũ Thân đã bắt đầu điều tra sự việc Y Hạ Lưu và Nhan Phi Hoa, hơn nữa còn nhận được tin tức xác thực Nhan Phi Hoa đã tới Trung Quốc, mà điểm đích chính là thành phố Giang Nguyên!
Khi Ngô Vũ Thân điều tra tới đây thì đương nhiên không rõ lai lịch của Nhan Phi Hoa, cũng không cho rằng trước đây Nhan Phi Hoa gây phiền phức cho Lâm Dật Phi, cũng giống như y không rõ lai lịch của Lâm Dật Phi vậy. Nhưng, y tin tưởng Lâm Dật Phi và đã trở thành bạn bè tốt của hắn, y biết bản thân mình không nhìn lầm người!
Chẳng qua y chỉ muốn mượn lời Lâm Dật Phi nói với Chương Long Châu rằng vụ buôn lậu văn vật dường như không đơn giản như bọn họ tưởng tượng ban đầu.
Lâm Dật Phi nghe được sự tình của Nhan Phi Hoa thì có chút kinh ngạc, hắn đương nhiên biết dùng sức một người mà giết chết khoảng một trăm Ninja, vậy người đó có võ công không tầm thường chút nào. Khi đã múa đao trượng kiếm, tùy ý giết người thì chỉ có thể tồn tại một lời giải thích rằng võ công của Nhan Phi Hoa đã vượt qua các Ninja này, cao hơn không quá năm, sáu cấp, vì thế hắn đột nhiên có hứng thú với các nhân vật này.
Đợi tới khi Ngô Vũ Thân fax ảnh của Nhan Phi Hoa tới cho hắn, sự hoảng sợ kinh hãi của hắn lúc này có thể nghĩ tới. Trước đây, đối với tất cả mọi việc hắn đều cảnh giác, nhưng khi hắn nhìn thấy bức họa của Nhan Phi Hoa thì tất cả mọi thứ xảy ra đều đã trở lên rõ ràng, tuy rằng hắn cảm thấy không thể lý giải như vậy!
Chuyện về sau hắn chuẩn bị cẩn thận từng ly từng tí, cho dù với Ngô Vũ Thân hắn cũng chỉ nói rằng cái người tên Nhan Phi Hoa này cậu đừng có đắc tội, cũng không nên đắc tội. Bấy giờ hắn cảm thấy tất cả những việc này đều không có cách nào lý giải được, giải thích cho Ngô Vũ Thân cũng không thể sáng tỏ được.
Y không muốn những người vô tội bị liên lụy vì mình, bao gồm cả cha mẹ và bạn bè của Lâm Dật Phi, vì vậy y quyết tâm tự mình đối mặt, càng sớm giải quyết càng tốt, cho dù y mất mạng của không tiếc nuối!
Khi hắn lấy bức họa kia ra thì chính là một loại ám hiệu, chính là lần giao chiến đầu tiên của hắn và Nhan Phi Hoa sau tám trăm năm.
Nhưng mà những chuyện sau này có thể nói là quanh co khúc khuỷu, trong khốn khó sinh hy vọng. Đột nhiên Nhan Phi Hoa từ bỏ mọi sự truy lùng dấu vết đối với Tiêu Biệt Ly, rồi chỉ nói với Lâm Dật Phi rằng cô ta chẳng qua là muốn gặp lại Tiêu Biệt Ly.
Tại sao cô ta muốn gặp Tiêu Biệt Ly, lẽ nào chỉ bởi vì bọn họ đều là cùng cảnh ngộ mà thông cảm cho nhau? Nhưng cũng giống như chim nhạn bay về phía nam, bất luận là thế nào thì đó vẫn là một loại tập tính, rất khó sửa!
Thông qua giọng điệu và nét mặt của cô ta Lâm Dật Phi biết được cô ta dường như không có ác ý gì thật. Ân oán của tám trăm năm trước đến bây giờ vẫn có thể đọng lại chút gì đó. Ân oán duy nhất của bọn họ chính là trận quyết đấu trên chiến trường, chẳng qua cũng đều là vì tín ngưỡng trong suy nghĩ của bản thân mìnhỏi. Tuy nhiên, cho đến hiện tại tín ngưỡng không còn tồn tại, vậy bọn họ dường như cũng không còn lý do gì để tiếp tục tranh đấu nữa.
Sau này, trước khi Nhan Phi Hoa đi rõ ràng đã sắp xếp ra một màn kịch, đem vụ án buôn lậu văn vật kết án, cũng cho Chương Long Châu một lý do, một lối thoát. Chương Long Châu không chịu được áp lực từ bên trên chỉ đành vội vàng kết án. Nhưng Lâm Dật Phi không dám coi như vậy, hắn đem vận mệnh của bản thân cho người khác quyết định, rõ ràng không một việc rất đáng buồn. Nhưng, không chỉ riêng hắn có ý nghĩ này, Ngô Vũ Thân đương nhiên cũng không ngờ được lại có kết quả như vậy, y cũng không nghĩ sẽ coi như vậy.
Vụ án buôn lậu khiến hai băng đảng xã hội đen không liên quan với nhau gánh trách nhiệm, tuy rằng bọn họ cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng kẻ đứng sau màn vẫn là Nhan Phi Hoa, Ngô Vũ Thân ôm ý nghĩ này lưu lại Nhật Bản cho tới tận bây giờ. Đương nhiên y cũng không biết được kết quả mà bản thân kiên trì là cái gì, nhưng y vẫn sẽ kiên trì đến cùng!
Khi Lâm Dật Phi buông điện thoại xuống, có chút cảm xúc không yên, tất cả các tin tức liên quan đến Nhan Phi Hoa đều do Ngô Vũ Thân vì hắn mà nghe ngóng được, y quyết định bản thân nên vì hắn mà làm chút gì đó. Ngô Vũ Thân tuy rất cố chấp, nhưng Lâm Dật Phi biết rằng y rõ ràng cũng có tín ngưỡng, cái này cũng giống như năm đó mình chống Kim vậy, song Ngô Vũ Thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa lại tới Giang Nguyên, đó là vì cái gì? Lẽ nào cô ta đã đoán ra có người đã bắt đầu chống đối với cô ta?
Lâm Dật Phi lắc lắc đầu, bọn họ muốn đấu thế nào thì đấu. Hắn biết, bức tường đồng vách sắt thống trị của Nhan Phi Hoa đã xuất hiện một số vết nứt, tuy là rất nhỏ, nhưng nếu cứ tùy ý để vậy thì khó có thể bồi đắp lại được. Cũng giống như con người mạnh mẽ của Nhan Phi Hoa vậy, cũng cần phải phát huy các thủ đoạn lợi hại, một khi đã ra tay là phải được việc, bằng không kết cục như thế nào thì người khác rất khó đoán trước được.
Một đêm không ngủ, khi Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên nhanh chóng quay về thành phố Giang Nguyên thì đã là buổi chiều. Thời điểm này các sinh viên của Triết Thanh đã đóng đồ về quê khá nhiều. Người không về quê, một phần nguyên nhân là vì người yêu, lại có nguyên nhân vì kinh tế, đương nhiên còn có lý do thực sự là chuẩn bị lợi dụng thời gian nghỉ đông để “nạp điện” đầy.
Khuôn viên trường thường ngày ồn ào náo động giờ biến thành vắng lạnh, khi hai người mới bước tới cổng trường, giọng A Thủy từ phía sau truyền tới:
– Tiểu Phi, chúc mừng cậu giành được danh hiệu quán quân khu vực Hoa Nam.
– Cậu vẫn chưa về nhà sao?
Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc nói:
– Sắp hết năm cũ rồi.
Đại Ngưu và hắn đều là người thành phố Giang Nguyên, sinh ra và lớn lên ở đây. Lâm Dật Phi tuy là hàng giả mạo, nhưng có thể khẳng định hắn cũng ở đây đón Tết, chỉ có nhà A Thủy ở thủ đô, mỗi lần nghỉ lễ đều về nhà một chuyến.
– Tôi có chút việc.
Thấy ánh mắt Tô Yên Nhiên đang nhìn mình, A Thủy có chút không tự nhiên nói:
– Yên Nhiên, nhà cô ở đâu? Năm mới không về nhà sao?
– Nhà tôi ở Bắc Kinh.
Tô Yên Nhiên mỉm cười nói:
– Hình như cùng đường với anh đấy.
A Thủy mắt sáng lên nói:
– Thật sao?
– Đương nhiên là thật rồi, có điều vé xe bây giờ hình như rất khó mua được.
Tô Yên Nhiên lại nói thêm một câu:
– Tôi không ngồi máy bay.
– Tôi đi giải quyết.
A Thủy cười nói:
– Việc này cô không cần bận tâm, cô cần vé tàu hỏa lúc nào, tôi đang cảm thấy đi một mình khá vô vị.
– Trước năm mới là được.
Tô Yên Nhiên do dự một chút rồi nói:
– Vậy vất vả cho anh rồi.
– Vất vả gì đâu chứ.
A Thủy vốn đã ôm hy vọng trong đầu, thấy Tô Yên Nhiên không từ chối thì không khỏi vui mừng, lại thấy Lâm Dật Phi tủm tỉm cười ẩn ý thì đỏ mặt lên nói:
– Tiểu Phi, nghe nói chức quán quân khu vực lần này còn có cả tiền thưởng, hình như là không ít nha.
– Ba nghìn đồng.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cậu yên tâm, đi mua vé tàu trước đi, tôi mời cơm, vậy phải được Đại Ngưu mới được, Đại Ngưu đâu rồi?
A Thủy đáp:
– Hắn đi trước rồi.
– Hắn đi đâu?
Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi:
– Nhà hắn không phải ở đây sao, năm mới đến rồi, hắn còn đi đâu chứ?
– Hắn đi tới nhà người yêu rồi.
A Thủy cười nói:
– Kỳ thực mẹ Đại Ngưu không đồng ý, bởi nhà Thúy Hoa ở nông thôn, mẹ hắn luôn cho rằng Đại Ngưu có thể tìm được một người thành phố tốt.
– Vậy Đại Ngưu nói thế nào?
Lâm Dật Phi “ ồ” một tiếng, nhưng cũng không tỏ ra kinh ngạc lắm, môn đăng hộ đối luôn là tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của nhiều người, thời xưa như vậy, bây giờ cũng cơ bản như thế.
Khóe miệng A Thủy nhếch kên cười nói:
– Đại Ngưu cãi nhau với cha mẹ một trận, nói cái gì mà bọn họ thật lòng yêu nhau, tựa như phim Hàn Quốc vậy.
– Vậy về sau bác gái thế nào?
Tô Yên Nhiên vốn lặng lẽ đứng yên nghe, đột nhiên hỏi một câu, có điều thanh âm hơi khác thường, Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cũng có chút kỳ lạ.
Lâm Dật Phi nhận lấy chi phiếu, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào túi áo, như nhét hai tờ giấy lộn vậy. – Hai vị ông chủ người tốt sẽ được báo đáp. Về sau có gì cần Lâm mỗ cứ việc nói, có qua có lại mới toại lòng nhau mà. Tôi bên kia còn có việc, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ, mấy câu nói của chúng ta trả giá mấy chục vạn, làm gì còn có tâm tình nói chuyện phiếm. Chỉ là câu cuối cùng của Lâm Dật Phi, tuy không phải thật nhưng cũng tính là để trái tim của hai người yên ổn. Lại nghĩ, Tái ông mất ngựa, làm sao biết là họa hay phúc. Bỏ ra mấy chục vạn mua một cái cổ phiếu có tiềm lực, nói không chừng sau này lại mang đến nhiều lợi nhuận. Nghĩ được như vậy, ngược lại cảm thấy cũng rất tốt.
Giữa đại sảnh, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Thì ra, Đỗ Bách Tuyền rốt cuộc tuyên bố, quĩ từ thiện Bách Thảo chính thức thành lập, Lâm Dật Phi trước tiên giữ chức chủ tịch. Trong thời hạn ba năm, xem xét hiệu quả làm việc mới quyết định ứng cử viên kỳ tiếp theo. Lâm Dật Phi bước nhanh lên sân khấu, Tô Tình lúc ấy khoa trương tặng hắn một cái ôm. Lâm Dật Phi mặt nhăn mày nhíu, lại chỉ có thể trả lại một nụ cười. Liếc qua kia nhìn, Giang công tử và Lưu Đông Hoa kia đều mang vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên là không hài lòng với hành động của Tô Tình.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng, Tô Tình này mới vừa rồi còn thân mật với Giang Hải Đào như vậy, bây giờ lại bắt đầu lôi kéo Lâm Dật Phi. Thật đúng với tám chữ Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa
– Sau đây, xin mời Lâm tiên sinh nói với chúng ta vài lời. Thanh âm của Tô Tình mềm mại chảy ra, mấy người nghe xong đều vui vẻ thoải mái. Thầm nghĩ nếu có thể giao hợp, không biết thanh âm của cô có phải sẽ hơn một bậc. Chỉ có điều vẫn chưa hồi thần lại, mấy lời nói của Lâm Dật Phi khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nói không nên lời. – Đầu tiên, xin cảm ơn quĩ từ thiện Bách Thảo đã cho tôi cơ hội này. Lâm Dật Phi nhìn những người giàu có phía dưới, trấn tĩnh tự nhiên, không có chút hồi hộp nào. Điều này làm cho tất cả mọi người âm thầm gật đầu. Tiểu tử này không mất bình tĩnh, có tố chất làm lãnh đạo.
– Cũng cảm ơn sự quyên góp nhiệt tình của các vị, cho những người nghèo một cơ hội. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Bữa dạ tiệc của buổi từ thiện khiến tôi rất cảm động. Các vị vô tư đem vật mình đã cất nhiều năm ra bán đấu giá. Nhất là Ngô lão tiên sinh, tặng cho quĩ bức tranh đã cất nhiều năm, đem toàn bộ số tiền bán được quyên góp cho quĩ từ thiện Bách Thảo. Điều này thật đáng quí.
Mọi người đều nghe ra một chút ý tứ, biết Lâm Dật Phi nhất định còn có một câu đằng sau nữa. Bình thường sau lời khen ngợi đều là có ngụ ý, trong giọng điệu đánh chửi có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tiểu tử này vô duyên vô cớ đem chuyện của thầy Ngô nói ra, đó là cáo đi chúc tết gà, không có ý tốt.
Rất nhiều người cầm ly rượu vây lại từng nhóm. Ánh mắt Lâm Dật Phi xẹt qua mọi người, bay nhanh nhìn ra nơi xa, liếc nhìn Nhan Phi Hoa một cái.
Không biết cô ta đến đây lúc nào, một mình ngồi ở một góc, không người nào dám cùng cô đáp lời. Cô dường như ở ngoài tiệc rượu này, giống như đang chờ cái gì, lại giống như cái gì cũng không để tâm.
– Vừa rồi, tôi có nói chuyện với Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đông Thăng và Chủ tịch Lý Minh của công ty giấy Thiên Thiên. Lâm Dật Phi đúng là nói dối cũng không cần soạn bản thảo. Ông chủ Trương và ông chủ Lý trong lòng chấn động. Thầm nghĩ tiểu tử này cũng không đơn giản, hóa ra hắn đã sớm biết tên của hai người rồi. Nói như vậy, sau này có chuyện kinh doanh nào cần qua lại với tập đoàn Bách Lý, đường cũng đã được trải bằng rồi.
– Bọn họ rất là xúc động. Lâm Dật Phi nghiêm trang, giọng điệu truyền cảm cuốn hút, khiến tất cả mọi người thấy tiểu tử này thật là thiên tài diễn trò. Tô Tình đang đứng cùng hắn chắc cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt cứng nhắc để hình dung. Quả đúng như vậy, Tô Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Dật Phi, thực không rõ hắn rốt cuộc muốn nói gì. – Mọi người đều cho rằng lần bán đấu giá từ thiện này tổ chức rất tốt, nhưng có chỗ không đủ. Bởi vì nhiều người thật ra cũng không có đồ cổ tốt, đồ đưa ra khó tránh không hoàn toàn thể hiện được thiện tâm của mình.
Bách Lý Băng xa xa nhìn thiếu niên, nhịn không được bật cười. Cô đã đoán được dụng ý của thiếu niên. Đột nhiên cảm thấy có người đến gần mình, quay đầu nhìn lại. – Yên Nhiên, là cô à? A Thủy đâu?
Tô Yên Nhiên gật gật đầu. – Bọn họ vốn nói không đến, nhưng tôi muốn xem náo nhiệt một chút nên đến.
Bách Lý Băng gật gật đầu. Cô và Tô Yên Nhiên cũng không quen lắm, cũng không chú ý mặt cô ấy đang tái nhợt nhìn Nhan Phi Hoa ở xa. Nhan Phi Hoa dường như giả vờ ngủ lại giống như đang ngủ, hơi nhíu nhíu mi.
– Lúc đấy Chủ tịch Hội đồng quản trị Trương Thủ Nghiệp cũng đã đề nghị, sao không lập tức mở một tài khoản quyên tiền, để mọi người có thể dâng tặng lòng yêu thương của mình. Lâm Dật Phi thật là bức chết người không đền mạng. Hắn không nhìn khuôn mặt đã xanh lét của Trương Thủ Nghiệp, chậm rãi nói: – Lúc đó trong lòng tôi sáng lên, lại hỏi Chủ tịch Lý Minh của công ty giấy Thiên Thiên một tiếng, ông ấy cũng vui vẻ tán thành. Cảm thấy đây là một biện pháp tốt, hai người khẳng khái góp tiền, lúc nãy mỗi người đã quyên góp ba trăm vạn.
Lúc này chẳng những sắc mặt Trương Thủ Nghiệp có chút xám ngắt, sắc mặt của Lý Minh cũng không khác gì rùa lông xanh!
Lâm Dật Phi móc ra hai tờ giấy nhiều nếp nhăn, mở ra cho mọi người xem. – Đây chính là tiền quyên góp tôi vừa nhận được, trước tiên chúng ta giành cho hành động thiện tâm của hai ông chủ một tràng pháo tay.
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Trương Thủ Nghiệp và Lý Minh giống như đứng trên hai miếng sắt nung đỏ, nhưng vẫn phải giả bộ tươi cười. Súng bắn chim đầu đàn, hai người bị Lâm Dật Phi sắp xếp một màn. Mặc dù Lâm Dật Phi cực kì cho mọn họ mặt mũi, chỉ có điều có người thầm mắng bọn họ ra oai, coi tiền như rác hay không thì cũng khó nói. Điểm mấu chốt là, Lâm Dật Phi mượn sáu mươi vạn của bọn họ, dụng ý bây giờ đã là ý của Tư Mã Chiêu, đến cả người qua đường cũng biết.
Quả nhiên, Lâm Dật Phi rèn sắt khi còn nóng. Hắn mỉm cười nói: – Tôi lại cùng với Đỗ tiên sinh và Ngô lão tiên sinh bàn luận một chút, bọn họ cũng cho rằng chủ ý này không tệ. Cho nên tôi có đặt một chỗ quyên tiền, tuy rằng qua loa nhưng cũng không làm chậm chễ mọi người thể hiện tình yêu của mình. Lát nữa, nếu chư vị rảnh rỗi thì để lại danh tính. Tôi cảm đoan, tên của mỗi người Lâm Dật Phi tôi đều đã nhớ kỹ. Hơn nữa người quyên góp còn được khắc tên trên tấm bia của quĩ Bách Thảo. Tôi ở đây thay những dân chúng đang rất cần các vị giúp đỡ biểu thị lòng cảm ơn trước.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, nhiệt liệt hơn so với vừa rồi một chút. Mọi người đều thầm mắng chiêu này của hắn thực đủ hiểm. Hắn nói như vậy không phải nhớ kỹ người quyên tiền, mà là nhớ kỹ người chưa có quyên ấy. Không ai dám đảm bảo sau này không cùng hắn có quan hệ. Bởi vì mọi người đều biết, tiểu tử này trời sinh chính là một tấm mặt đòi nợ. Nếu thật có lúc qua lại với hắn, khó bảo đảm hắn không lấy ra danh sách tên đó, lật vài cái. Đến lúc đó trở mặt còn có chút mất nhiều hơn được.
Một người có dáng thư lý bước nhanh tới, nói thầm hai câu, đưa cho Lâm Dật Phi một tờ chi phiếu. Lâm Dật Phi vừa mở ra nhìn, mặt liền lộ ý cười. – Thị trưởng Lý có việc đi trước, nhưng dùng danh nghĩa cá nhân quyên góp mười ngàn. Mọi người đều biết, Thị trưởng Lý thanh liêm, mười ngàn này quả thực so với một trăm ngàn của những người khác còn khó kiếm hơn. Mọi người hãy dành một tràng vỗ tay cho thiện ý của Thị trưởng Lý.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau. Nếu Thị trưởng Lý đã đi đầu quyên góp, vậy thì tấm lòng yêu thương này thấp nhất chính là một trăm ngàn rồi. Đều nghĩ lần này xem như đưa đầu một đao, rụt đầu vẫn là một đao, đã như thế, không bằng chơi cho đã. Vài người đã đi đến chỗ quyên tiền, mọi người mỉm cười gật đầu, đều khen ngợi chủ ý này không tệ. Lâm Dật Phi cười chân thành, còn chưa xuống đài đã có một cô gái hỏi: – Lâm tiên sinh, tôi là Hứa Nghiên, phóng viên của tỉnh. Tôi có vài vấn đề muốn hỏi một chút, không biết anh có rảnh không?
Mọi người đều đã dừng chân. Mọi người đều biết Hứa Nghiên này khá chua ngoa, từ trước đến này hỏi chuyện gì cũng không nể mặt, nhưng lại không biết lúc này cô ta có vấn đề gì muốn làm khó dễ Lâm Dật Phi.
– Chỉ cần mọi người muốn dâng tặng lòng yêu mến, cánh cửa của quĩ từ thiện Bách Thảo luôn luôn rộng mở.
Khả năng đưa đẩy của Lâm Dật Phi luyện rất tốt, Hứa Nghiên nghe xong sắc mặt cũng trở nên hồng. – Tôi chắc chắn cũng sẽ quyên tiền, nhưng không phải bây giờ.
– Hả? Lâm Dật Phi nhíu mày. Một khắc đó, mấy vị thiên kim nhìn thấy đều sinh lòng ái mộ. Lâm Dật Phi thoạt nhìn mặc dù có một mét tám, lớn lên trông cũng bình thường, nhưng vẻ mặt, cử chỉ lại mang một sức hấp dẫn khó tả.
Giang Hải Đào lớn lên mặc dù không tệ, nhưng so với Lâm Dật Phi chỉ có thể tính là công tử bột. Chẳng qua Lâm Dật Phi này thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường là xuất hiện tức thì, có mấy người muốn thân cận nhưng không có cơ nội. Hơn nữa mọi người đều biết vị này là chàng rể cưng của Bách Lý Hùng, cũng không khỏi tán thưởng mắt nhìn của Bách Lý Hùng.