A Thủy vẫn còn đang say đắm trong giấc mơ hạnh phúc mình với Tô Yên Nhiên có thể đi chung một con đường, lại còn có chút bi ai trong sự bảo thủ của người hiện đại nhưng không hề phát hiện ra sự khác thường của Tô Yên Nhiên.
– Bác gái còn thế nào nữa, bác ấy chỉ có một cậu con trai, nghĩ mọi thứ đều là vì tốt cho Đại Ngưu, tuy không đồng ý nhưng sau này Đại Ngưu lấy cớ bỏ nhà ra đi, bác gái đành thỏa hiệp, đưa cho hắn một ít tiền, để hắn không ở lại nhà Thúy Hoa quá lâu, năm sau về nhà sớm một chút.
– Cái này vẫn hiệu nghiệm sao?
Tô Yên Nhiên hơi kinh ngạc nói:
– Cách này vẫn có người sử dụng sao?
A Thủy mỉm cười:
– Cách càng cũ thì càng có người dùng, bởi vì như vậy mới có nhiều người biết và có thể chấp nhận.
– Nếu như bác gái của chấp nhận thì sao?
Tô Yên Nhiên lại hỏi một câu:
– Đại Ngưu sẽ đi thật hay không nhận người mẹ này nữa?
Lúc này A Thủy mới thấy kỳ lạ liếc nhìn cô:
– Đại Ngưu nếu biết cô quan tâm cậu ta như vậy nhất định sẽ rất cảm động đấy.
Tô Yên Nhiên cười lớn nói:
– Tôi không quan tâm mấy người bạn các anh nói cái gì.
– Tôi nghĩ phần lớn là chủ ý của Thúy Hoa.
A Thủy lắc đầu nói:
– Theo tính cách của Đại Ngưu, hắn sẽ không làm ra những chuyện ương bướng, phản nghịch như này, bác gái yêu thương Đại Ngưu là điều rõ như ban ngày, cho nên bình thường mà nói, quân cờ này bọn họ xuất ra đã tiên đoán được, không có lẽ nào không thành công.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Lâm Dật Phi chỉ theo đằng sau, trong chốc lát, Tô Yên Nhiên quay đầu nhìn:
– Lâm Dật Phi đâu?
A Thủy sửng sốt:
– Tôi cũng không biết cậu ta đi đâu rồi nữa.
Chỉ là tuy rằng không biết, nhưng hắn cũng hiểu được ý của Lâm Dật Phi, trong lòng có chút cảm kích. Có điều tuy hắn ngồi trước máy tính cả ngày nhưng lại có thị lực của phi hành viên. Chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấy Lâm Dật Phi ở phía xa, đang nói chuyện với một cô gái, hắn chỉ qua đó nói:
– Tiểu Phi có việc rồi.
Nhưng trong lòng có chút kỳ quái, cô gái kia thì hắn biết, chính là Đàm Giai Giai cô gái vừa sáng mờ mắt đã xông vào phòng con trai bọn họ, cảnh viên 0721, Đàm Giai Giai.
Lúc Lâm Dật Phi nhìn thấy Đàm Giai Giai có hơi chút ngạc nhiên:
– Hôm nay cô không có nhiệm vụ gì sao?
– Có.
Đàm Giai Giai nhìn Lâm Dật Phi, đột nhiên nói một câu:
– Hình như cậu gầy đi nhiều đấy, có phải là do mở công ty nên bận rộn quá không?
Lâm Dật Phi đứng sững tại đó, hồi lâu sau mới nói:
– Nhiệm vụ của cô không phải là điều tra cân nặng của tôi đó chứ?
Đàm Giai Giai bật cười:
– Đương nhiên là không phải rồi, hôm qua Hạo Phong không nói cho cậu biết Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rồi sao?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Nghe nói Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rất thảm, Độ Biên Chính Dã mất tích, lần này liên quan đến người nước ngoài, xem ra các cô lại có phiền phức rồi.
– Cũng không coi là quá phiền phức.
Đàm Giai Giai lắc lắc đầu:
– Căn cứ theo điều tra hiện trường cho thấy có thể đưa ra một kết luận vô cùng chắc chắn, hung thủ giết chết Đăng Thôn Xuyên Sơn chính là Độ Biên Chính Dã. Hiện giờ chúng tôi đã phát lệnh truy nã hắn, đồng thời hợp tác hành động với lãnh sự quán của quốc gia hắn. có một điểm rất kỳ lạ là, lần này, lãnh sự quán của chúng không còn kiêu ngạo như trước đây mượn cớ sinh sự nữa, mà nói hy vọng chúng tôi có thể đưa kẻ phạm tội ra trước công lý. Đương nhiên có thể dẫn độ hắn qua đó thì càng tốt.
Đàm Giai Giai thực ra thấy rất kỳ lạ, cái quốc đảo đó không có chuyện cũng sinh chuyện. Lần này đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, lại chú trọng việc công giải quyết công, thực sự là có cảm giác mặt trời sẽ mọc ở hướng tây vậy.
Lâm Dật Phi lại rõ rang từ đầu đến cuối, cái chết của Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang vốn cũng được coi là chuyện lớn, nhưng giờ vẫn không phải là yên ắng không một gợn sóng.
Có điều nghe nói hung thủ giết chết Đằng Thôn Xuyên Sơn chính là Độ Biên Chính Dã, Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên:
– Tại sao hắn lại phải giết chết Đằng Thôn Xuyên Sơn chứ?
– Ai biết được.
Đàm Giai Giai lại cảm thấy bình thường:
– Chó cắn chó thôi.
Lâm Dật Phi vằn mắt, không thể đơn giản như Đàm Giai Giai nghĩ được, ý của Ngô Vũ Thân, thành phố Giang Nguyên mà Nhan Phi Hoa tối qua hoặc hôm nay đến, có khi nào là cô ta giết không?
Có điều Nhan Phi Hoa ra tay, không có chuyện chạy trốn một mình. Độ Biên Chính Dã với Đằng Thôn Xuyên Sơn giờ là một con châu chấu trên sợi dây thừng, có lý do gì để hắn giết đồng bọn, một mình chạy trốn?
– Cô tin chắc là Độ Biên Chính Dã giết sao?
Lâm Dật Phi thấy có chút kỳ quái.
– Cậu không tin chúng tôi à?
Đàm Giai Giai cười nói:
– Tuy chúng tôi không dị ứng với những hạng người như chúng, nhưng vẫn dựa vào tinh thần thực sự cầu thị, sẽ không xử oan người tốt đâu. Lúc kháng chiến, Bát Lộ quân chúng tôi vẫn còn ưu đãi tù binh Nhật Bản, dựa vào đức mà thu phục lòng người. Giờ trong hoàn cảnh này, phương châm của chúng tôi vẫn không hề thay đổi.
– Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, động cơ giết người của hắn là gì?
Lâm Dật Phi cũng bật cười:
– Được rồi, tôi biết các cô chấp pháp nghiêm minh, chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
– Động cơ,…
Đàm Giai Giai ngơ ngác:
– Không ai có thể nghĩ ra. Chúng tôi đang điều tra. Nhưng kết quả điều tra cho thấy, quan hệ của hai người bọn chúng rất tốt. Đằng Thôn Xuyên Sơn là do Độ Biên Chính Dã mời từ Nhật Bản đến. Lần trước còn tham gia vòng sơ tuyển Bách Gia Hội của Triết Giang nữa. Cũng đã giao thủ với cậu rồi mà. Sau đó tuy là bị thua nhưng vẫn cứ ở lại Triết Giang. Hơn nữa theo như phản ứng của bên hội quán Ảnh Phong gần đây, bọn chũng có thể nói là như hình với bóng vậy.
Lúc nói đến đây, Đàm Giai Giai hơi đỏ mặt. Hình như là nghĩ đến chuyện gì đó.
Đột nhiên vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc:
– Chẳng lẽ cậu nói giữa chúng có hiểu lầm gì sao?
Lâm Dật Phi cuống quít xua tay:
– Tôi không hề nói như vậy nhé.
Đàm Giai Giai cũng cảm thấy có chút gì không tin được, nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa. Tuy vậy trong lòng lại nhớ kỹ phỏng đoán này. Hiện giờ tình tiết vụ án phức tạp, Brokeback Mountain đương nhiên là cũng có khả năng. Nhưng cái kẻ thứ ba đó là ai chứ?
– Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi đột nhiên nói:
– Lẽ nào là đến để thảo luận về tình tiết vụ án này?
– Không phải, không phải.
Đàm Giai Giai lấy lại tinh thần:
– Cảnh sát Chương nói lâu quá không gặp cậu rồi, muốn tìm cậu nói chuyện. Nếu rảnh mời cậu qua uống chén trà.
Lâm Dật Phi thấy có chút kỳ quái:
– Chỉ như vậy thôi sao?
Những việc này thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong rồi, giờ truyền thông phát triển như vậy, dường như không cần thiết để Đàm Giai Giai đích than qua đây.
Đàm Giai Giai lại nghiêm túc gật đầu:
– Đúng vậy, chỉ có như vậy thôi. Cảnh sát Chương dạo này khá bận, có nhắc tới một lần. Vừa rồi lúc tôi kết thúc điều tra trên tầng, nhìn thấy cậu, nên xuống nói với cậu một tiếng.
Hai người cùng rơi vào trầm mặc mất một lúc, vẻ mặt của Đàm Giai Giai có chút gì đó không tự nhiên. Quả thực là không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nếu không như vậy, cô thực sự không biết lấy lý do gì để qua gặp mặt Lâm Dật Phi một lần.
Lúc Lâm Dật Phi không làm trong đội đặc cảnh, Đàm Giai Giai mới phát hiện, thì ra bọn họ dường như là người của hai thế giới. Là một đặc cảnh, lúc không có nhiệm vụ, thì chỉ có huấn luyện khô khan. Lúc gặp lại Lâm Dật Phi, tuy hắn quay lại rồi, an toàn rồi, nhưng dường như càng ngày càng cách xa mình.
Đang lúc cô trầm tư thì có một chiếc xe màu đen có rèm che im hơi lặng tiếng mà đi đến ngay phía sau cô. Nét mặt Lâm Dật Phi hơi chuyển sắc, kéo cô vào bên đường.
Hai người vốn nghĩ là chiếc xe chỉ đi qua, đều tránh sang một bên mặc dù lúc này sự xuất hiện của chiếc xe là không bình thường chút nào.
Đàm Giai Giai nói nhỏ:
– Cẩn thận.
Cách cái kính màu trà, láng máng nhìn thấy bên trong có hai người, một người là tài xế, người còn lại đang nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Lâm Dật Phi, người ngồi phía sau ngồi trong xe vẫy vẫy tay. Chiếc xe im tiếng dừng lại. Người trên xe mở cửa, bước vài bước đến phía trước mặt Lâm Dật Phi, cung kính thi lễ:
– Chào anh Lâm.
Tiếng phổ thông mà anh ta nói mặc dù rõ ràng nhưng hiển nhiên không phải người Trung Quốc. Điều này làm cho Đàm Giai Giai khó phán đoán được quốc tịch của người này, cũng không biết anh ta là người Trung hay người Nhật, hoặc là người Trung nhưng đã đổi quốc tịch.
Nhưng Lâm Dật Phi lại rất có hứng thú với mục đích của anh ta:
– Anh quen tôi sao?
– Đương nhiên, danh tiếng của anh vang dội như sấm nổ ben tai, tôi sớm đã nghe danh, chỉ là không có duyên để gặp một lần. Hôm nay có thể gặp được anh có thể coi như là phúc ba đời rồi ạ.
Người đàn ông kia tuổi tác không đến nỗi là lớn, thoáng nhìn khuôn mặt rất thành thực, vì vậy cũng làm cho người ta không để ý đến tuổi tác của anh ta.
– Quên mất không tự giới thiệu, tôi tên là Bách Địa Trung Thụ.
– Bách Địa Trung Thụ?
Lâm Dật Phi lẩm nhẩm một lượt, chẳng nhẽ hắn với cái tên Bách Địa Trung Thụ kia có quan hệ dây mơ rễ má gì?
– Chủ nhân chúng tôi mời anh đi một chuyến.
Bách Địa Trung Thụ cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Nhạc phụ có thể kiếm tiền, cậu con rể này cũng không tệ. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, quĩ từ thiện Bách Thảo đã gom góp được gần năm trăm triệu. Nếu tính với một trăm triệu của Bách Lý Hùng, có thể nói hơn nửa là công lao của Lâm Dật Phi. Tiểu tử này tuy mặt dày đòi tiền, mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ gom tiền này thực ít có người sánh kịp!
– Đầu tiên, tôi muốn hỏi một vấn đề. Theo tôi được biết, tính đên nay Đỗ Bách Tuyền tiên sinh, Bách Lý Hùng tiên sinh đã quyên góp tổng cộng hai trăm triệu, nghe nói còn có một khoản tài chính bí mật trị giá một trăm triệu. Chỉ có điều người quyên góp không để lộ danh tính, người như vậy thật khiến chúng ta khâm phục. Hơn nữa, Lâm tiên sinh chính mình bán đấu giá một bức họa, giá một trăm triệu. Nói đến đây, Hứa Nghiên hơi dừng một chút. Mọi người lại xì xào bàn tán, rõ ràng đều cho rằng bức họa kia của Lâm Dật Phi bán được một trăm triệu, thật không thể tin nổi.
– Chỗ này đã có bốn trăm triệu. Hứa Nghiên lật quyển sổ, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. – Thêm vào đó, thầy Ngô bán bức tranh được tám mươi triệu, buổi đấu giá ban sáng gom được mười ba triệu bảy trăm hai mươi ngàn. Số quĩ cụ thể trước mắt mắt là bốn trăm chín mươi ba triệu bảy trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ. Không biết tôi nói có đúng không?
Mọi người ồ lên. Tuy đều biết rằng con số ở khoảng này, nhưng nghe Hứa Nghiên đọc ra vẫn là không kìm nổi có chút giật mình.
– Vừa nãy mới thêm sáu trăm linh mười ngàn nhân dân tệ. Lâm Dật Phi mỉm cười nói. – Chẳng lẽ phóng viên Hứa không nhớ kỹ?
Mọi người xìa xào bàn tán. Sáu mươi mốt nghàn cũng không phải ít. Lâm Dật Phi này thật ra năng lực không nhỏ, gom tiền như nước chảy vậy. Trách không được Đỗ Bách Tuyền cực lực tiến cử. Vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Dật Phi này chỉ là bám váy đàn bà, nhưng bây giờ thấy, hắn cũng không phải không có bản lĩnh.
– Đúng vậy. Không ngờ Hứa Nghiên thật sự lấy bút ghi vào sổ ghi chép. – Nói vậy, tổng cộng có bốn trăm chín tư triệu ba trăm ba mươi ngàn. Vấn đề đầu tiên tôi muốn hỏi là trong tay Lâm tiên sinh nắm giữ một số tiền lớn như vậy, liệu có hiện tượng lén tham ô hay không?
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên. Cô Hứa Nghiên này hỏi thật trực tiếp. Cái này cũng giống như hỏi một quan viên rằng họ có tham ô hay không, vấn đề này thật sự là rất khó nói rõ.
– Sẽ không. Lâm Dật Phi lắc đầu.
– Anh làm thế nào cam đoan sẽ không tham ô? Hứa Nghiên lớn tiếng hỏi, hung hăng dọa người.
– Tôi không thể bảo đảm. Lâm Dật Phi trầm giọng nói. Mọi người giật mình kinh hãi, cảm thấy Lâm Dật Phi trả lời có chút vấn đề. Hứa Nghiên lộ ra vẻ mặt khó tin. – Anh thân là người chấp hành, nếu như ngay cả điểm đó cũng không thể bảo đảm, vậy thì chúng tôi có nên nghĩ rằng anh không đủ tư cách ngồi trên chức vị này không?
Lâm Dật Phi nhìn Hứa Nghiên, chậm rãi nói: – Quyền lợi sẽ sinh ra mục nát. Câu hỏi này của cô giống như hỏi hôn quân hoa mắt ù tai Tống Cao Tông rằng liệu hắn có thể bảo đảm không giết nhầm người không. Nếu hắn có thể bảo đảm, vậy Nhạc Phi chết như thế nào?
– Vậy ý của anh là? Hứa Nghiên nghiêm túc hỏi.
– Ý của tôi là, nếu tôi nắm hết quyền hành, tôi cũng không thể bảo đảm những gì tôi làm đều là đúng. Bởi vì không ai là thánh nhân, cũng đều có thể phạm sai lầm. Cho nên tuy tôi có thể vận dụng khoản tiền này, nhưng trước mắt mỗi số tiền đều phải được một người quản lý xét duyệt. Lâm Dật Phi nhìn xung quanh, thành khẩn nói: Tôi để Đỗ tiên sinh, Bách Lý tiên sinh và Ngô lão tiên sinh phái một người ra giám sát khoản tiền này, bọn họ đều đồng ý. Bốn người chúng tôi ít nhất phải có ba người đồng ý mới có tể sử dụng số tiền này. Cùng với đó, tôi nhờ bạn là Thủy Trung Vũ hỗ trợ thành lập một trang web công chúng của quĩ từ thiện Bách Thảo. Công khai toàn bộ những người quyên góp, tài chính sử dụng thế nào, tình huống phát triển cũng sẽ ghi lại rõ ràng. Những bạn có hứng thú, ví dụ như phóng viên Hứa đây có thể xem xem. Đương nhiên có việc muốn xin giúp đỡ cũng có thể đưa ra đề nghị thông qua trang web. Chỉ cần thông qua phần đối chiếu sự thật là có thể chính thức nhận được viện trợ.
Mọi ngơ ngác nhìn nhau, đều thầm nghĩ, cậu này không phải là đang không yên lòng với mình chứ? Nếu như vậy, cậu còn có cái quái quyền lợi gì? Nếu vậy cậu ta chỉ là cái chức suông, ai thèm để ý đến cậu ta?
– Phương pháp tài chính này của Lâm tiên sinh quả thật không tệ. Hứa Nghiên cau mày. – Nhưng tôi còn vấn đề thứ hai muốn hỏi. Lâm tiên sinh chủ động từ bỏ quyền lợi thực hiện quyền hành này, có thể nói rất nhiều người đều không làm được. Nhưng không biết Lâm tiên sinh đã nghe qua luận điệu này chưa, chính là cái gọi là cao tân dưỡng liêm. Cao tân dưỡng liêm: là một chính sách của chính phủ, phát lương cao cho quan viên để tránh hiện tượng tham ô.
Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày. – Cũng biết sơ sơ.
– Đây cũng chính là nói Hứa Nghiên liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn xung quanh. – Nếu một quan viên có rất nhiều tiền, cũng chính là tiền lương đã đủ, họ có thể thúc đẩy trong sạch hóa bộ máy chính trị, thúc đẩy phát triển. Theo tôi biết, Lâm tiên sinh trước mắt vẫn còn là một sinh viên năm ba đại học, chắc là không có nguồn thu nhập. Vậy xin hỏi Hứa Nghiên dừng lại một chút, nói từng chữ:
– Có phải Lâm tiên sinh đã nhận được tiền lương đủ nhiều, lúc này mới có thể thờ ơ đối với một số tiền lớn như vậy, không nảy sinh chút ý độc chiếm nào?
Tất cả mọi người đều thầm nghĩ, phóng viên nhà cô cũng thật can đảm. Cô có biết ở đây có bao nhiêu quan chức chính phủ không, cô nói như vậy là muốn lòe thiên hạ sao?
– Tôi nghĩ Lâm Dật Phi trầm tư một chút, rồi mới lên tiếng: – Biện pháp cô nói kia cũng không thể thực hiện. Cái này cũng giống như một tên cướp đến cướp bóc tài sản của cô, cô cho rằng phải cho hắn bao nhiêu hắn mới thấy đủ?
– Cho bao nhiêu cũng không đủ. Hứa Nghiên trực tiếp nói. Cô ta nhanh mồm nhanh miệng, cũng không chú ý đến mấy quan chức đã nhíu mày. Đương nhiên cô ta dù có chú ý cũng sẽ làm như không thấy.
– Đúng vậy. Lâm Dật Phi mỉm cười gật đầu. – Lòng tham của con người không đáy, nhiều hay ít cũng chỉ là khái niệm tương đối thôi. Nếu cho một người nghèo sắp chết đói, một cái bánh bao cũng đủ khiến họ thỏa mãn. Nhưng nếu cô cho họ đầy đủ thức ăn, họ tiếp theo sẽ cảm thấy cần có quần áo đẹp đẽ, có quần áo đẹp rồi đương nhiên sẽ muốn một ngôi nhà lớn. Cho nên, nếu cô cho một người tiền lương cao hơn nữa, cũng không thể khống chế lòng tham của một người.
Mọi người im lặng, ngại mấy quan chức ở đây, không dám nhiều lời. Nhan Phi Hoa ở xa, khóe miệng lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói: – Nói rất tốt, nhưng có ai đồng ý với anh đây?
– Vậy có thể hỏi hay không, Lâm tiên sinh. Hứa Nghiên ánh mắt sáng ngời.
– Tiền lương hiện tại của anh là bao nhiêu, có cao đến mức có thể ngăn chặn lòng tham của anh?
Cô ta không hổ là phóng viên, khẩu khí ép người quá đáng. Vòng vo một vòng, đề tài lại trở lại trên người Lâm Dật Phi.
– Không thể trả lời. Lâm Dật Phi nói một câu, nhíu lông mày lại.
– Vậy có phải chúng tôi có thể cho rằng, Lâm tiên sinh anh cảm thấy làm tất cả đều không xứng được với mức lương cao đó của anh? Hứa Nghiên rõ ràng muốn bới móc sâu hơn. Tất cả mọi người nhíu mày, cảm thấy cô ta nói quả thực hơi quá rồi. – Bằng không, nếu là mức lương bình thường, Lâm tiên sinh cũng không có lý gì lại không nói ra.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn cô ta một lúc lâu, trầm giọng nói: – Cô có thể cho là vậy, bởi vì đây là quyền lợi của cô.
– Vậy chúng ta Hứa Nghiên rõ ràng còn muốn hỏi tiếp, bên cạnh lại có một ông già ho khan một tiếng: – Cô phóng viên này, tôi biết cô ôm thái độ cầu thực. Loại thái độ này cũng là tốt, nhưng nếu cứ để cho cô nói tiếp, tôi có chút nghe không vào.
– Ông Ngô vì sao lại nói vậy? Hứa Nghiên có chút khó hiểu hỏi.
– Chúng tôi vốn chuẩn bị cho Dật Phi một chút tiền lương. Cậu ấy dù sao cũng là Giám đốc điều hành. Ngô Phu Tử nhìn thoáng qua bốn phía. – Chỉ là cậu ấy cố ý không lấy một đồng, không nói gì đến lương cao, cho dù lương thấp cũng không lấy. Quan hàm của cậy ấy ở quĩ Bách Thảo này tuy cao, nhưng lại là công nhân tình nguyện. Tôi không biết khái niệm công nhân tình nguyện, cô có biết không?
– Cái gì? Hứa Nghiên khó tin hỏi: – Điều này sao có thể?
Mọi người đều cảm thấy không thể tin nổi. Nhưng những lời này nếu nói từ trong miệng Ngô Phu Tử, thì nói rõ nó có độ tin cậy cực cao.
– Cô đương nhiên cảm thấy không thể. Ngô lão phu tử lạnh lùng hạ xuống một câu bình luận. – Cũng giống như chim yến không biết chí hướng của thiên nga vậy. Cô và cậu ấy, căn bản chính là hai loại người!
– Vậy tại sao anh ấy không nói ra? Hứa Nghiên dùng bút ghi chép. – Đây là chuyện tốt, không cần giấu mà.
– Những phóng viên bọn cô, đặc biệt là cô, rất thích nhìn vấn đề theo cách ngược lại. Ngô lão phu tử mỉm cười, chỉ có điều trong mắt có một ánh nhìn châm chọc, nhìn thấu thế tục. – Nếu cậu ấy nói cậu ấy không lấy một đồng, cô có thể cho rằng cậu ấy đang mua danh chuộc tiếng hay không?
Hứa Nghiên đỏ bừng mặt. Ngô lão phu tử nói không sai chút nào, kỳ thật không chỉ là cô, cho dù người bên ngoài nghe xong đều cảm thấy khó có thể lý giải. Tiểu tử này liều mạng gom góp tài chính, lại là vì làm váy cưới cho người khác. Đây không phải là bị bệnh thì là gì?