Y đã từng nghĩ, bản thân cũng vì tính mạng mà vật vã cả ngày. Lần nào y cũng tự cho mình là bậc cao nhân đứng trên kẻ khác, có thể thây kệ tất thảy sinh mạng, đó chẳng qua chỉ là đồ chơi trong tay, có thể tùy ý chà đạp!
Nhưng đến khi trở thành hoa, y mới nhận ra nỗi đau khổ trong đó khiến người ta khó mà chịu đựng.
Y vung đao tựa gió, mồ hôi tuôn như mưa, song tất cả chỉ là phản kháng trong vô vọng. Bởi vì ở đó còn đến hai cao thủ, nhìn y chòng chọc như muốn đòi lấy tính mạng!
Đó là Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ.
Nghĩ đến đây, y bất giác nhìn sang chỗ hai người đó. Ánh đao chớp nhoáng, tinh lực của y đã bị đám Ninja liên tục tấn công rút cạn. Dưới đao của y cũng chết ít nhất mười tên Ninja, nhưng càng lúc càng có nhiều tên xông ra giống như lá hẹ, nhổ đợt này đợt khác lại nhú lên, tốc độ mọc nhanh đến chóng mặt khiến y rợn cả người.
Y rốt cuộc hiểu ra một điểm. Những tưởng mình đã nắm chắc toàn thế cục, song Phục Bộ Ngọc Tử đã chuẩn bị đem mình nhổ cỏ tận gốc!
Hai người họ không đứng ở chỗ đầu cầu thang!
Lúc Bách Địa Trung Cương nhận ra điều này, trong lòng chấn động mãnh liệt. Bản năng cao thủ cho y biết, hai người một trái một phải đang lao đến gần.
Ngay sau đó, hai đường đao sắc bén chém tới, Bách Địa Trung Cương hét lên một tiếng, nhanh nhẹn vung hai nhát đao. Một nhát đẩy trường đao của Đằng Thôn Chính Bộ ra, một nhát đánh rớt đoản đao của Phục Bộ Ngọc Tử.
Chân y xoay một vòng vung ra hai nhát đao vô luân, không có lấy một tia mệt mỏi. Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ chờ cơ hội, y nào để yên như thế, liền đánh rớt đoản đao của Phục Bộ Ngọc Tử. Bách Địa Trung Cương quát một tiếng, đao lại vút lên, không chút do dự nhắm vào cổ của Phục Bộ Ngọc Tử!
Hàn quang lóe lên, hiện ra gương mặt trấn tĩnh của Phục Bộ Ngọc Tử!
Bách Địa Trung Cương thấy bất an, không hiểu sao cô ta lại trấn tĩnh ung dung như thế. Nhưng Đằng Thôn Chính Bộ đã lui lại, tất cả Ninja không còn bao nhiêu. Kẻ thù lớn nhất của y chính là Phục Bộ Ngọc Tử, giết được cô ta, y mới có thể chạy thoát!
Bất thình lình một đao chém tới, không có dấu hiệu nào báo trước!
Cổ tay Bách Địa Trung Cương một lạnh một nhẹ, giương mắt nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh bay lên không trung. Khoảnh khắc đó thời gian dường như đứng lại, máu tuôn ra từ cánh tay thành đường vòng cung chính là tay của y? Bách Địa Trung Cương thấy trước mặt tối sầm, quay đầu nhìn qua thì bắt gặp một đôi mắt quen thuộc từ thuở nhỏ!
Trong đôi mắt đó đầy vẻ áy náy, bất đắc dĩ cùng hổ thẹn, xen lẫn chút nhu tình!
– Anh, đừng phạm sai lầm nữa.
Khi nghe thấy câu này, Bách Địa Trung Cương chỉ thấy bụng chợt lạnh. Y nhìn xuống, một con dao găm đã cắm vào chỉ chừa lại cán. Người cầm con dao lại là đứa em mà mình đích thân dạy võ công.
Hét to một tiếng, Bách Địa Trung Cương rút con dao ra, nhìn một lượt, mặt đầy vẻ mê man, trên miệng từ từ mỉm cười. Y không ra tay nữa, Bách Địa Trung Thụ cũng đứng yên.
Khi y ngã gục xuống đất, sau cùng nhìn thấy cánh tay rớt xuống từ không trung, trên tay còn đang cầm một thanh đao!
Cánh tay đó nắm rất chặt, nhưng không có cơ thể chống đỡ, hình dạng của nó chỉ giống như muốn giữ lại nước chảy, trông đến buồn cười. Dù có nắm chặt thế nào, rốt cuộc cũng không giữ lại được gì!
Giây phút Bách Địa Trung Cương ngã xuống, y chỉ nghĩ mình đã lâu rồi chưa ngắm hoa đào bay rợp khoảng trời, chưa ngắm đỉnh núi tuyết trắng xóa. Sau này không còn cơ hội nào nữa.
Lâm Dật Phi thoải mái ngồi tại chỗ, ít nhất là từ biểu hiện, hắn ngồi rất ung dung:
– Tôi đã nói rồi, không phải gì cô cũng biết.
– Không sai.
Nhan Phi Hoa cảm thán:
– Tôi cũng không ngờ Tiêu đại hiệp oai phong một cõi, ngàn quân khó chặn cũng học buôn bán nhỏ, hơn nữa còn làm từ thiện đâu ra đấy. Có điều “nhỏ ẩn trong chợ, lớn ẩn miếu đường”, Tiêu đại hiệp nói vậy, hình như không thông minh đến thế!
– Thông minh hay hồ đồ thì có liên can gì.
Lâm Dật Phi cũng cảm thán:
– Nếu thiên hạ thái bình, Tiêu mỗ dù là hạng phường chợ cũng không sao.
Nhan Phi Hoa chần chừ:
– Thực ra nếu anh không thừa nhận thì tôi cũng không xác định được. Dù sao với tôi, việc này chỉ mới biết đại khái, ít nhiều gì cũng không ngờ tới được.
– Cô trải qua chuyện bất ngờ còn ít sao?
Lâm Dật Phi cười:
– Thực ra lý luận hoa màu mà cô nói cũng có chút đạo lý, có nhiều chuyện phải tự mình trải qua mới thấy đúng. Nhưng có một số chuyện là chính mình trải qua, vì vậy nhận thức mới có điểm mù, cho nên mới đầu cô không nhận ra tôi cũng là chuyện thường.
– Thực ra nếu anh không thừa nhận, tôi cũng không ép anh.
Giọng của Nhan Phi Hoa đã hòa hoãn hơn, không còn khó chịu như trước đó:
– Anh không nhận, chắc chắn là có lý do riêng, không phải sao?
– Sao tôi phải phủ nhận.
Lâm Dật Phi đột nhiên bật cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ:
– Lúc đầu đến đây, ý nghĩ đầu tiên là tôi phải phủ nhận mình là Lâm Dật Phi, bảo mình là Tiêu Biệt Ly dưới trướng Nhạc Nguyên soái, nhưng không ai tin. Hiện tại đã có người nhận ra tôi, không lẽ cô còn muốn tôi phủ nhận mình là Tiêu Biệt Ly? Đây chẳng phải là trò cười lớn nhất thiên hạ sao!
Hắn cũng giống như Nhan Phi Hoa, cười rất lâu, cười đến mức ngả nghiêng ngả ngửa. Không ai ngờ Lâm Dật Phi cũng có giây phút phóng túng như thế, nhưng Nhan Phi Hoa lại đoán trước được!
Cô bình tĩnh nhìn Lâm Dật Phi, hoặc có thể nói, nhìn Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước, cô không hiểu vì sao mình không còn sát ý nữa. Có điều bởi vì Tiêu Biệt Ly trong mắt cô mãi là Vấn Thiên Kiếm hào phóng của tám trăm năm trước, là kiếm thủ Tiêu Biệt Ly mà anh hùng trong thiên hạ không ai không cúi đầu!
Cô những tưởng mình chỉ gặp qua Tiêu Biệt Ly một lần, đó là ở Chu Tiên trấn. Còn một lần nữa, liệu có phải là đêm giết chóc đẫm máu kia không?
Gió thổi rét lạnh, hoàng hôn ảm đạm đến thê lương, Hoàn Nhan Phi Hoa đứng đó, toàn thân áo trắng, tựa một đóa bách hợp trong mưa bão, vừa bất lực vừa không biết nên thế nào.
Trước giờ cô rất tự phụ với ám khí của mình. Ám khí của Đường Môn xưng bá Xuyên Trung, muốn đứng đầu Trung Nguyên. Đường Trúc Chi kinh tài tuyệt diễm, khó gặp địch thủ. Đường Môn từ tay y mà phát dương quang đại, không ai dám coi thường. Ngay cả con gái Đường Thanh Phượng của y cũng giỏi không thua gì cánh đàn ông, một mình lĩnh nghĩa quân, anh hùng thiên hạ đều phải khom lưng.
Nhưng cô có công phu ám khí vô song, muốn quyết đấu không phải với Đường Trúc Chi hay Đường Thanh Phượng, mà là cao thủ đệ nhất thiên hạ Tiêu Biệt Ly!
Đường Thanh Phượng yêu Nhạc Phi nhiều năm, dù cô ở nước Kim nhưng vẫn biết tin tức. Có điều nghe nói Đường Thanh Phượng yêu quá hóa hận, khiêu chiến Nhạc Phi không thành, bị Tiêu Biệt Ly đánh bị thương. Trên dưới Đường Môn chấn kinh phẫn nộ, cho rằng Tiêu Biệt Ly quá kiêu ngạo. Chưởng môn Đường Trúc Chi của Đường Môn thông cáo, muốn tìm Tiêu Biệt Ly quyết đấu cao thấp!
Trận chiến này rốt cuộc ai thắng ai thua, giang hồ không ai không biết!
Nhan Phi Hoa cũng muốn xem trận chiến kinh thiên của hai đại cao thủ này, nhưng cô tất nhiên phải giải quyết bọn chuột nhắt trước mắt.
Nhưng cô phát hiện mình rất khó tiêu diệt đám Ninja giống như chuột bọ bụi cây này.
Trong rừng cây bụi cỏ, khắp nơi đều phát ra âm thanh sột soạt, Hoàn Nhan Phi Hoa không biết rốt cuộc có bao nhiêu Ninja mai phục trong đó. Cô tuy dùng ám khí, nhưng lại sử dụng quang minh chính đại. Bọn họ mặc dù là người, nhưng thà rằng hóa thành cây gỗ khô, trốn vào bùn đất, trải qua cuộc sống không thấy ánh sáng.
Tiếng vó ngựa không nghe thấy nữa. Đại ca vì tiếp cận Đường phủ, được nghĩa quân tín nhiệm, đã dẫn theo tiểu cô nương kia đi trước một bước. Trong mắt đại ca, bọn Ninja vẫn ngăn không được ám khí của muội muội y, chỉ là bọn họ không ngờ tới Y Hạ Lưu mang cả trăm người đến vây giết!
Một bóng người lướt qua như lá rụng trong gió, lại giống như con dơi bay ngược. Nhan Phi Hoa nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đám Ninja có thể biến thành mỏng manh như thế, nhưng cô không rảnh mà nghĩ nhiều. Ngón tay búng ra, một viên bi thép bắn ra như nộ kiếm, một vệt máu bắn ra trên không trung, Ninja vốn như lá bay liền rơi độp xuống đất, co giật hai cái rồi nằm bất động.
Trong lòng Hoàn Nhan Phi Hoa không hề đắc ý, bởi vì giây lát sau, giữa không trung không ngừng vang tiếng soàn soạt. Vô số ám khí giống như những con đỉa lúc nhúc phóng tới.
Trong chớp nhoáng, Nhan Phi Hoa đã trốn sau một cây đại thụ. Chỉ nghe thấy tiếng “bịch bịch” không ngừng vang lên, đánh trên cây lớn, loáng thoáng còn có tiếng nổ. Thình lình hỏa quang ngút trời, cây đại thụ bốc cháy.
Thân hình Nhan Phi Hoa lại lóe lên, cánh tay vung ra. Trong phút chốc, gần như hơn mười mũi ám khí lại phóng ra, phía trước bóng người nhấp nhô, ám ảnh mơ hồ, phát ra mấy tiếng đau đớn. Dù không biết có mấy người giết đến, cô đưa tay vào ngực áo, đột nhiên sững người, ám khí mang theo đã dùng hết!
Trong khoảng khắc cô sững người, lại có hai tên Ninja xông tới. Ánh đao lóe lên sắc lạnh ghê người, Nhan Phi Hoa đưa tay đẩy ra, kẻ bên phải vuột trường đao ra khỏi tay, nhanh như chớp cắm vào ngực của kẻ bên trái.
Cô lại tung chân đá, kẻ bên trái kêu la thảm thiết rồi bay văng ra xa.
Nhan Phi Hoa đã chuẩn bị chạy trốn. Hiện tại cô đang thấy sợ hãi, tuy giỏi dùng ám khí nhưng võ công cô không khá, lần này đột nhiên không còn ám khí, cô có chút hoảng loạn.
Nhưng cô vừa dợm bước, mắt cá chân đột nhiên bị siết chặt rồi ngã về phía trước. Cô chợt thấy lòng lạnh băng, cúi đầu nhìn thì thấy đôi tay trồi lên từ mặt đất đang nắm chặt cổ chân cô, gân xanh nổi đầy trên cánh tay đó.