Đôi khi một đoạn kí ức đã phủ bụi lâu ngày, đột nhiên xúc động, mới phát hiện thì ra mình chưa từng quên đi, có nhiều lúc nó lại trở nên rõ ràng.
– Tiêu Sở, Tiêu Biệt Ly vốn là cùng một người.
Lâm Dật Phi cười:
– Cô làm sao biết chuyện này? Cô đừng quên Tiêu Sở xuất đạo ít nhất cũng sớm hơn Tiêu Biệt Ly hai mươi năm.
– Nhưng hôm đó rõ ràng là anh.
Hoàn Nhan Phi Hoa cảm thán:
– Tiêu Biệt Ly, anh giấu người khác nhưng không giấu được tôi. Tuy anh xuất chiêu Vạn lưu quy tông của Tiêu Sở, nhưng tôi biết người trước đó là anh. Điều đó nói rõ, ít nhất Tiêu Sở và Tiêu Biệt Ly có quan hệ khó hiểu.
– Cô khẳng định đó là tôi?
Biểu cảm của Tiêu Biệt Ly rất kì quái, ít nhiều cũng có chút khó hiểu.
Năm đó hắn từ võ công của Hoàn Nhan Phi Hoa mà nghi ngờ Nhan Liệt, rồi vạch trần dụng tâm của y. Có điều hắn ra mặt cứu Nhan Phi Hoa, không thể khẳng định thân phận của cô ta, cũng chỉ vì nhất thời căm phẫn, cảm thấy mấy tên Ninja này rất quá đáng.
Lửa cháy hừng hực, người đó ôm Hoàn Nhan Phi Hoa từ từ rơi xuống. Tuy ý thức cô không rõ, nhưng cô biết so với “Đạp thiên thê” của Võ Đang, “Nhất vi độ giang” của Thiếu Lâm thì võ công của hắn cao minh hơn rất nhiều.
Thảo nào Tiêu Sở có thể thiên hạ vô địch, có điều chuyện này cũng không phải may mắn. Nhưng khi cô cảm thấy người này là Tiêu Sở, ít nhiều cũng có chút hoài nghi. Bởi người này đã che mặt, nhưng từ đôi mắt, vầng trán và mái tóc, hắn vẫn còn rất trẻ!
Nhưng hai mươi năm trước Tiêu Sở đã danh chấn giang hồ. Người này trẻ như thế, nói là đồ đệ cũng không giống, có điều võ công của hắn đã đến mức xuất thần nhập hóa!
Ánh lửa lại rực lên, trên mặt đất lửa cháy bừng. Trong các tử sĩ Ninja, Ninja gió mất mạng trên không trung, nhưng Ninja lửa vẫn không bỏ cuộc.
Hoàn Nhan Phi Hoa về sau mới biết, trong các Ninja của Y Hạ Lưu có một luật bất thành văn: Không thành công thì thành nhân! (xả thân đến cùng)
Người đó ôm cô bay lên không trung, chân sải vài bước thì đã vượt qua biển lửa. Với hắn mà nói, hình như mọi chuyện không thể dơn giản hơn. Nhưng Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn kinh ngạc, cô biết cho dù là đại ca cũng khó mà thực hiện các động tác này.
Tay không còn lại vung một phát, mấy quả cầu lửa như vật sống bay ngược trở lại, cho dù là cao thủ ám khí như Hoàn Nhan Phi Hoa cũng không thể không phục!
Trong bóng tối đột nhiên có tiếng thét. Ninja hỏa vẫn chưa hy sinh, gã suýt nữa biến thành quỷ, gã không ngờ liệt hỏa thuật của mình lại có uy lực lớn đến vậy. Gã không thể thoát được ngọn lửa mà mình phát ra, toàn thân phút chốc rực lửa, lẫn trong đám Ninja đang rên rỉ càng trở nên thê thảm.
Không còn ai dám công kích người đó nữa, chúng còn không thể lo cho bản thân nữa là. Người đó đáp xuống đất, vừa đảo mắt qua, năm ngón co lại, chộp tới một cây lớn!
Hoàn Nhan Phi Hoa sững sờ nhìn hắn ra tay, mỗi một chiêu đều kinh thiên động địa, không thể tưởng tượng được!
Cây to nằm trong tay hắn tựa như một tờ giấy mỏng manh nhẹ tênh, nhưng Hoàn Nhan Phi Hoa không ngờ hắn lại lôi ra một người từ trong thân cây.
Chính là Ninja rừng trong tứ đại Ninja!
– Thuốc giải.
Người đó lạnh lùng buông một câu.
Ninja rừng thôi không kiêu ngạo nữa, người chỉ lun lẩy bẩy. Gã vốn muốn trốn trong cây rồi định cho hắn một cú trí mạng, nhưng gã không dám ra tay:
– Ở trong ngực ta.
Hoàn Nhan Phi Hoa hoảng loạn đã lâu. Khi có thuốc giải, cô không nói được câu nào, thấy người kia đứng dậy rời đi, cô lớn tiếng hỏi:
– Huynh là ai?
Người đó vẫn đi tiếp, không quay đầu lại.
– Tôi biết huynh là Tiêu Sở.
Hoàn Nhan Phi Hoa lại nói.
Người đó bèn dừng lại, trầm giọng:
– Đúng vậy, tôi là Tiêu Sở.
– Đa ta ơn cứu mạng của huynh.
Cô có chút khó hiểu, tại sao hắn lại lạnh nhạt với cô như thế:
– Tôi sẽ trả lại huynh.
Người đó khẽ lắc đầu, chốc lát chìm vào màn đêm, không thấy đâu nữa.
– Anh nhất định thấy kì lạ, vì sao khi ấy tôi chắc chắn người ấy là anh.
Nhan Phi Hoa tuy cười, nhưng trong mắt hiện vẻ cảm kích.
Bất luận thế nào, Tiêu Biệt Ly đã cứu sống cô mà không cần hồi báo. Đổi lại là cô, khi ấy không làm được như thế.
Lâm Dật Phi cười bất đắc dĩ:
– Theo tôi nhớ, nếu tính cả đêm đó, chúng ta chỉ gặp qua hai lần. Tôi khó mà tưởng tượng sao cô khẳng định người đó là tôi.
– Tôi có nhiều cách xác nhận người.
Lần này Nhan Phi Hoa không nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phi, mà chỉ nhìn vào vị trí giữa trán của hắn.
Khi nói chuyện, đối với người lạ, nhìn vào vị trí này có thể xem như là điểm quan sát tốt. Chí ít đối phương không cảm thấy bạn muốn gây sự, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy đối phương thật sự lắng nghe kiến nghị của bạn.
Nhưng mục đích của Nhan Phi Hoa dĩ nhiên không phải vậy:
– Thực ra khoảng cách giữa hai mắt của mỗi người luôn khác nhau, giống như vân tay vậy.
Nhan Phi Hoa cười giải thích:
– Chỉ cần anh quan sát kỹ, chỉ dựa vào cự ly giữa hai mắt, cộng thêm chút phương pháp phân biệt, tuy nhận người không đúng trăm phần trăm, nhưng cũng không kém là bao!
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Thì ra là thế.
– Trận chiến ở Chu Tiên trấn.
Nhan Phi Hoa nói, ánh mắt xa xăm hồi tưởng, có lẽ ai từng tham gia trận chiến kinh thiên đó cũng không thể nào quên được:
– Tôi là người đầu tiên nhìn thấy chính diện Tiêu Biệt Ly, nhưng khi thấy đôi mắt anh, tôi biết đêm đó ngoài anh ra thì không còn ai khác!
– Nhưng hình như cô không thủ hạ lưu tình, lúc đòi mạng tôi thì hung bạo hơn ai hết.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười.
– Chiến trường không phải ngươi chết thì ta sống, không có khả năng thứ ba.
Nhan Phi Hoa nghiêm túc:
– Tuy khi ấy tôi cảm kích anh, nhưng vì ân oán riêng tư mà buông tha anh, không màng đến sinh tử bên quân của tôi, điều đó tôi không tài nào làm được.
Nói đến đây, Nhan Phi Hoa cười khổ:
– Thực ra cũng không cần tôi buông tha anh. Tôi chỉ có thể nói, khi ấy tôi và đại ca dù có dốc toàn lực thì cũng chỉ chiếm được chút thế thượng phong. Năm ấy anh và đại ca vừa gặp như đã quen, thông cảm lẫn nhau, chẳng phải cũng đã tự tay đẩy y xuống vách núi không chút lưu tình đó sao?
Lâm Dật Phi nói;
– Cô nói không sai, có điều kết quả về sau thế nào, cô và tôi hơn phân nửa là không ngờ tới được.
Nhan Phi Hoa căng thẳng:
– Thực ra tôi luôn muốn hỏi anh một câu, nhưng trước giờ không có cơ hội.
– Nói đi!
– Tôi chỉ muốn hỏi, sau khi cứu tôi anh có hối hận không. Hoặc nếu như lúc đó anh biết tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa, ba năm sau là là địch của anh, muốn lấy mạng anh, anh có buông tay không màng đến, mặc cho tôi tự sinh tự diệt?
Nhan Phi Hoa thành thực nói:
– Vì tôi nghĩ, việc này liên can đến sau này tôi đối xử với anh thế nào.
Cô nói rất trịnh trọng. Hiện giờ tài sản của cô khó mà tính được, võ công sau khi xuyên việt cũng tiến bộ hơn nhiều. Nếu cô phải đối đầu với Lâm Dật Phi, chắc chắn hắn sẽ rất đau đầu.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một hồi mới nói:
– Khi đó cô ra tay kì lạ, tôi không biết thân phận của cô, ra tay cứu giúp là việc người hiệp nghĩa nên làm, không liên quan gì đến ân tình cả. Nếu cô cho là thế, đối với tôi có ý nghĩ ân oán gì đó, tôi nghĩ không cần thiết.
– Nếu anh biết tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa thì sao?
Nhan Phi Hoa cố chấp hỏi, hàn quang ẩn hiện trong mắt.
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc, nói:
– Tôi sẽ cứu cô trước, sau đó giết cô.
Nhan Phi Hoa sững sờ, đột ngột cười phá ra:
– Hay cho Tiêu đại hiệp, chuyện nào anh cũng làm theo khuôn phép, không nói chút tình nghĩa nào sao?
– Tông chủ.
Ngoài cửa có tiếng gọi của Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhan Phi Hoa khôi phục vẻ mặt thường lệ, nói:
– Tiêu đại hiệp, bất luận thế nào, tôi nợ anh một ơn cứu mạng. Tám trăm năm trước tôi không có cơ hội trả, chỉ hi vọng kiếp này có thể trả lại anh ân tình này, từ nay về sau hai ta không thiếu nợ nhau, anh là anh, tôi là tôi.
– Đương nhiên là được.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Tuy tôi thi ân bất cầu báo, nhưng người khác nếu thật sự muốn cảm kích, tôi cũng chưa bao giờ cự tuyệt.
– Hoàn Nhan Phi Hoa nợ Tiêu Biệt Ly một mạng.
Nhan Phi Hoa nghiêm mặt nói:
– Tôi sẽ giúp anh làm một việc, bất kể chuyện gì.
Lâm Dật Phi xúc động:
– Bất kể chuyện gì?
– Đúng vậy.
Nhan Phi Hoa giơ tay trên cổ:
– Cho dù anh muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không đổi ý.
Lâm Dật Phi nhìn cô:
– Tôi muốn tính mạng của cô, cần gì chờ đến hiện giờ?
Nhan Phi Hoa cười nói:
– Đúng vậy, chẳng qua anh không được quên, hiện tại anh hình như không còn là Tiêu Biệt Ly năm đó nữa. Tôi muốn tính mạng của anh cũng không phải chuyện khó.
– Hả?
Lâm Dật Phi sắc mặt khẽ động, dường như có chút kỳ quái:
– Hình như cô đang nhắc tôi nhanh tay mượn cơ hội này giết cô, bằng không tính mạng của tôi sẽ không giữ được?
Nhan Phi Hoa thở dài, không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Nhan Phi Hoa mới nói với ngoài cửa:
– Vào đi.
Phục Bộ Ngọc Tử cung kính đi đến, bước đi thướt tha, nhìn không ra dáng vẻ mạnh mẽ quyết đoán vừa rồi của cô, sắc mặt cũng không có vẻ mất kiên nhẫn. Xem tình hình, cho dù đợi đến ngày mai thì cũng phải đợi tiếp.
– Tông chủ, Bách Địa Trung Cương đã đền tội.
Phục Bộ Ngọc Tử cũng không ngẩng đầu lên, lại thấy kỳ lạ, chẳng hiểu tông chủ và Lâm Dật Phi có tiếng nói chung gì, bằng không tại sao phải nói chuyện lâu như thế.
– Ai giết?
Nhan Phi Hoa liếc mắt đánh giá cô:
– Bách Địa Trung Cương võ công không kém, cô và Đằng Thôn Chính Bộ chưa chắc giết được y.
– Giết y là Bách Địa Trung Thụ.
Sắc mặt Phục Bộ Ngọc Tử có chút khác thường.
Nhan Phi Hoa mỉm cười, trong mắt đầy mỉa mai:
– Tốt lắm, Bách Địa Trung Thụ làm không tệ, chuyện này liền dừng ở đây. Phục Bộ Ngọc Tử, cô tiếp quản tất cả sự vụ của Bách Địa Trung Cương, về phần Bách Địa gia, miễn cho khỏi chết!
Dưới một ngọn cờ xa xa, có một viên tướng quân ánh mắt nghiêm nghị, mặc áo giáp nón trụ, trên yên ngựa có treo một cây lưu kim thang, hiển nhiên là một cánh tay đắc lực, ông ta đang chỉ chỉ trỏ trỏ cho một người bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi. Đương nhiên ông ta cảm thấy cái người đứng chặn cửa cốc này không điên thì cũng khùng, nhưng võ công người này cao cường, thương pháp xuất sắc, kĩ thuật cưỡi ngựa cũng rất tốt, chắc chắn không phải là người điên.
Ánh mắt mọi người đều bị Nhạc Ngân Bình thu hút, không biết cô sẽ tránh như thế nào mà không ai phát hiện ra có một con ngựa gầy còm đang “lạch cạch” chạy từ bên sườn núi ra. Trên lưng con ngựa đó không có ai, cho dù có người chú ý đến nhưng cũng lơ là, thầm nghĩ con ngựa hoang xuất hiện thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhạc Ngân Bình không hoảng sợ chút nào, nhanh chóng liếc nhìn con ngựa kia một cái, khóe miệng mỉm cười, cây trường thương rung lên một cái đã đâm ra hơn mười cái ảo ảnh, hai chân đạp một cái. Con hồng mã kia hiển nhiên hiểu ý của chủ nhân, hí dài một tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Chỉ nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên, hơn mười cái tên lông vũ bị Nhạc Ngân Bình đánh rơi trên mặt đất. Cô và con ngựa lùi lại một cái, trường thương của bảy tám tên vốn đã đâm ra cực chuẩn nhưng lại không ngờ đến sự thay đổi này, đến khi bọn chúng rơi xuống cửa cốc, tuy không bị ngã dúi dụi vào nhau nhưng trận hình và thế đánh đã bị hỗn loạn.
Quân Kim vô cùng kinh ngạc, không ngờ con ngựa này có thể nhảy được, hơn nữa khoảng cách nhảy được còn xa hơn những con ngựa bình thường. Đây quả là một chuyện đáng kinh ngạc nhưng Nhạc Ngân Bình không đợi bọn chúng nghĩ nhiều đã giơ trường thương lên, cao giọng quát:
– Bắn tên!
Lúc này trong không khí chỉ nghe thấy tiếng “vút” lớn vang lên, không ngờ hai bên cửa cốc lại bắn ra không dưới trăm mũi tên nhọn. Bảy tám tên quân Kim kia không tránh kịp, chỉ nghe thấy tiếng tên cắm vào thịt “phập” một cái, không kịp kêu một tiếng đã từ từ ngã từ trên ngựa xuống. Có một nửa trường tiễn bắn về phía quân Kim ở phía sau, kình lực rất mạnh, tầm bắn lại xa, kiêu ngạo không kém gì cung tiễn của quân Kim.
Lượt trước chưa dứt lại một lượt nữa, tiếng” vút” lại vang lên lần nữa, xé rách màng nhĩ của quân Kim. Một trăm mũi tên này chỉ phát ra đúng một tiếng “vút”, cho dù Hoàn Nhan Thương đang ở xa xa cũng cảm thấy kinh hãi, nếu như nói những mũi tên này do một người bắn ra thì là chuyện không thể, nếu như nói là do một trăm người bắn ra cùng một lúc thì lại càng không thể tin được.
Tiền đội đồng thời quát lên một tiếng, lùi lại phía sau, hậu đội cũng không hề bị lộn xộn, chỉ triển khai về hai bên. Trận mưa tên này tuy sắc bén nhưng đối với quân Kim có cũng như không, tuy bọn chúng đã nạp mười mấy mạng người ở cửa cốc nhưng trong giây lát lại ổn định lại trận tuyến. Lúc này bọn chúng đã lùi lại tương đối xa, trong lòng mọi người hơi an tâm, vốn tưởng là trận mưa tên thứ ba lại đến nhưng không ngờ Nhạc Ngân Bình đã xông lên theo làn tên kia, lao đến dũng mãnh như quân Kim lúc nãy.
Nhưng thế tới của con ngựa cô cưỡi cực kì nhanh, vừa nhìn đã như một ngọn lửa, lan đến nơi một cách nhanh chóng, vừa rồi mới chỉ là châm lửa thôi. Lúc này ngọn lửa này đã lan đến trước quân Kim, quân Kim đang lui lại phía sau không kịp bắn tên ra, quân Kim ở phía sau thì lại không thể bắn. Chỉ trong mười lăm phút mà Nhạc Ngân Bình đã thâm nhập vào trận địa quân địch, trường thương tung hoành ngang dọc, năm, sáu tên quân Kim đã bị Nhạc Ngân Bình lăng lên không trung, nhìn rất hoành tráng.
Trận cước của quân Kim đại loạn, có nằm mơ cũng không ngờ Nhạc Ngân Bình không lùi mà lại phản công. Chỉ thấy cô tùy ý đâm ra một cái thì quân Kim đã ngã xuống như ngả rạ, không thể chống cự. Trước kia quân Kim vô địch thiên hạ, suy nghĩ không ai có thể chặn lại trong phút chốc đã bị sụp đổ. Tiền đội chia ra, nhường ra một lối đi, khiến khoảng cách Nhạc Ngân Bình đang chém giết chỉ cách trung quân khoảng trăm bước.
Hoàn Nhan Thương lạnh lùng cười, chỉ vung tay lên một cái, hơn mười tấm khiên đâm ra, hàn quang lóe lên, chắn trùng trùng điệp điệp trước mặt ông ta. Ông ta thân là chủ soái, đương nhiên không chịu mạo hiểm bản thân mình, huống chi Dạ Xoa Thần Thương Tướng tuy xuất hiện chưa đến nửa năm nhưng uy danh đã lẫy lừng, ít người theo kịp. Tuy ông ta cũng là cao thủ dũng mãnh của nước Kim nhưng nhiệm vụ là quan trọng, không đáng để ông ta và Dạ Xoa đơn thương độc đấu. Hiện giờ Dạ Xoa Thần Thương Tướng đã xâm nhập trùng vây, tiền đội biến thành hậu đội, quân binh phía trước chặn lại, vững chắc như cái thùng sắt, Dạ Xoa chắc chắn không thể xông đến trước mặt mình được. Ngàn thương của binh lính phía sau cùng đâm đến đã vây gã ta vào hoàn cảnh tuyệt vọng bên trong.
Nhạc Ngân Bình quát to một tiếng, quay thương gõ mạnh xuống, hơn mười cây trường thương bị chấn động giữa không trung, quân Kim đồng thời hô lên một tiếng, tiền đội lui ra, hậu đội chen vào, quả thực giống như thủy triều. Nhạc Ngân Bình tiến lên một bước nhưng lại bị bức lùi trở lại.
Hoàn Nhan Thương cất tiếng cười dài, vốn một bàn tay đang cầm lưu kim thang lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích nhưng lúc này lại hạ xuống, hét lớn:
– Dạ Xoa! Mau đầu hàng đi, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết.
Dạ Xoa Thần Thương Tướngthân là đại tướng của Nhạc Gia, cũng là một ngọn cờ nòng cốt, nếu như quy hàng Đại Kim thì quả là một đả kích trí mạng với quân Nhạc Gia và binh lính nước Tống. Một Dạ Xoa Thần Thương Tướng còn sống có ích hơn nhiều so với một Dạ Xoa Thần Thương Tướng đã chết, nhưng gã vẫn không lên tiếng nào, thương pháp ảo diệu. Thậm chí trong chốc lát đã có mười mấy tên quân Kim đã chết dưới tay gã, cho dù là Hoàn Nhan Thương thì cũng âm thầm kinh hãi nhưng cũng không thể không tán thưởng, thầm nghĩ người này giết quân tướng nước Kim mình trong nửa năm nay tuyệt đối không phải do may mắn. Nhưng vòng vây ngày càng nhỏ hơn, gã ta chẳng qua cũng chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, chắc chắn không thể kiên trì được lâu.
Hoàn Nhan Thương dương dương đắc ý, thầm nghĩ cho dù trời có sắp tối nhưng chỉ cần bắt Dạ Xoa Thần Thương Tướng thì có ích hơn tất cả. Đang lúc trầm tư thì đột nhiên ông ta cảm thấy binh sĩ bên phải có điều khác lạ, Hoàn Nhan Thương rùng mình trong lòng một cái, ông ta điều động binh lính chắn phía trước nên số binh lính hai bên tất nhiên sẽ rất ít. Ông ta ngoảnh đầu lại, không biết từ lúc nào đã có một người một kiếm một ngựa xông đến gần.
Hình dáng thứ trong tay người kia nhìn giống kiếm giống gậy gì đó, nếu như phía mũi không có chút lấp lóa thì vật kia có thể coi như là một cái gậy. Hoàn Nhan Thương chưa từng nhìn thấy ai dùng loại binh khí này, con ngựa kia tuy gầy gò nhưng lại nhanh hơn so với bất kì con ngựa tốt nào. Thứ binh khí kia trong tay hắn chỉ vung lên một cái, binh lính bên cạnh ông ta dạt ra như thủy triều, đây giống như là tiên nhân ở giữa sóng to biển lớn, chỉ dùng tay vạch một cái, nước biển vốn đang là một khối bỗng tách đôi ra.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ông ta quay đầu lại thì người kia đã lại gần thêm mấy bước. Hoàn Nhan Thương ứng biến cực nhanh, giơ tay hạ xuống lưu kim thang, hét lớn một tiếng, binh khí sắp lao về phía trước nhưng không ngờ trong giây phút này người kia đã cưỡi ngựa xông đến rất gần. Lưu kim thang của ông ta rất dài, dài hơn nhiều so với trường thương binh lính thường dùng, uy lực đánh nhanh cũng rất lớn nhưng lúc này lại vượt khỏi tầm tay những câu này.
Nhưng Hoàn Nhan Thương thân là cao thủ tướng lĩnh của nước Kim, ứng biến cực nhanh, tâm tư vừa chuyển, trong phút chốc đã đưa lưu kim thang lên ngang ngực. Trong lúc này người kia đã xông đến chỉ còn mấy sải tay nữa, hét lớn một tiếng, bỗng dưng binh khí trong tay đánh ra. Thời khắc này Hoàn Nhan Thương chỉ cảm thấy trong óc nổ vang, sấm rền từng tiếng, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nhưng lại thấy trường kiếm trong tay người kia đâm ra, đành phải song chưởng vận khí, giơ cao lưu kim thang lên. Từ trước đến nay ông ta lấy lực cánh tay xưng hùng trong quân nhưng không hiểu vì sao lần nay lại thấy lo sợ, cảm thấy một kích này cho dù là mình cũng thấy bó tay.
Tiếng quát kia truyền đi như trời long đất lở, quân Kim có hơn mười ngàn nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng, vốn đang nhốn nháo đánh nhau đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều nhìn vào chủ tướng của mình.
Trường kiếm của Tiêu Biệt Ly vung xuống rồi lại thu trở về giống như không có chướng ngại nào. Hắn đâm một kiếm ra nhưng cũng không dừng lại, hai chân nhún một cái, con ngựa kia cũng không kêu tiếng nào, tính tình dường như giống với Tiêu Biệt Ly, quay đầu chạy đi, không hề quay đầu lại.
Hoàn Nhan Thương kinh ngạc đứng yên đó, không chút sứt mẻ, hai tay giơ binh khí, tư thế có chút quái dị.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Nhạc Ngân Bình và Tiêu Biệt Ly liên thủ với nhau nhưng không ngờ lại như là đã phối hợp với nhau cả đời. Khoảnh khắc Lâm Dật Phi chém ra cô cũng biết được kết quả, biết cơ hội này sẽ trôi qua tức thì. Cô không do dự, con hồng mã nhảy lên thật cao, lướt qua đỉnh đầu mấy tên quân Kim, trường thương nhướng lên, lại đâm chết mấy người nữa, trong phút chốc cô đã mở được đường máu, phi thẳng đến cửa cốc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đôi khi một đoạn kí ức đã phủ bụi lâu ngày, đột nhiên xúc động, mới phát hiện thì ra mình chưa từng quên đi, có nhiều lúc nó lại trở nên rõ ràng.
– Tiêu Sở, Tiêu Biệt Ly vốn là cùng một người.
Lâm Dật Phi cười:
– Cô làm sao biết chuyện này? Cô đừng quên Tiêu Sở xuất đạo ít nhất cũng sớm hơn Tiêu Biệt Ly hai mươi năm.
– Nhưng hôm đó rõ ràng là anh.
Hoàn Nhan Phi Hoa cảm thán:
– Tiêu Biệt Ly, anh giấu người khác nhưng không giấu được tôi. Tuy anh xuất chiêu Vạn lưu quy tông của Tiêu Sở, nhưng tôi biết người trước đó là anh. Điều đó nói rõ, ít nhất Tiêu Sở và Tiêu Biệt Ly có quan hệ khó hiểu.
– Cô khẳng định đó là tôi?
Biểu cảm của Tiêu Biệt Ly rất kì quái, ít nhiều cũng có chút khó hiểu.
Năm đó hắn từ võ công của Hoàn Nhan Phi Hoa mà nghi ngờ Nhan Liệt, rồi vạch trần dụng tâm của y. Có điều hắn ra mặt cứu Nhan Phi Hoa, không thể khẳng định thân phận của cô ta, cũng chỉ vì nhất thời căm phẫn, cảm thấy mấy tên Ninja này rất quá đáng.
Lửa cháy hừng hực, người đó ôm Hoàn Nhan Phi Hoa từ từ rơi xuống. Tuy ý thức cô không rõ, nhưng cô biết so với “Đạp thiên thê” của Võ Đang, “Nhất vi độ giang” của Thiếu Lâm thì võ công của hắn cao minh hơn rất nhiều.
Thảo nào Tiêu Sở có thể thiên hạ vô địch, có điều chuyện này cũng không phải may mắn. Nhưng khi cô cảm thấy người này là Tiêu Sở, ít nhiều cũng có chút hoài nghi. Bởi người này đã che mặt, nhưng từ đôi mắt, vầng trán và mái tóc, hắn vẫn còn rất trẻ!
Nhưng hai mươi năm trước Tiêu Sở đã danh chấn giang hồ. Người này trẻ như thế, nói là đồ đệ cũng không giống, có điều võ công của hắn đã đến mức xuất thần nhập hóa!
Ánh lửa lại rực lên, trên mặt đất lửa cháy bừng. Trong các tử sĩ Ninja, Ninja gió mất mạng trên không trung, nhưng Ninja lửa vẫn không bỏ cuộc.
Hoàn Nhan Phi Hoa về sau mới biết, trong các Ninja của Y Hạ Lưu có một luật bất thành văn: Không thành công thì thành nhân! (xả thân đến cùng)
Người đó ôm cô bay lên không trung, chân sải vài bước thì đã vượt qua biển lửa. Với hắn mà nói, hình như mọi chuyện không thể dơn giản hơn. Nhưng Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn kinh ngạc, cô biết cho dù là đại ca cũng khó mà thực hiện các động tác này.
Tay không còn lại vung một phát, mấy quả cầu lửa như vật sống bay ngược trở lại, cho dù là cao thủ ám khí như Hoàn Nhan Phi Hoa cũng không thể không phục!
Trong bóng tối đột nhiên có tiếng thét. Ninja hỏa vẫn chưa hy sinh, gã suýt nữa biến thành quỷ, gã không ngờ liệt hỏa thuật của mình lại có uy lực lớn đến vậy. Gã không thể thoát được ngọn lửa mà mình phát ra, toàn thân phút chốc rực lửa, lẫn trong đám Ninja đang rên rỉ càng trở nên thê thảm.
Không còn ai dám công kích người đó nữa, chúng còn không thể lo cho bản thân nữa là. Người đó đáp xuống đất, vừa đảo mắt qua, năm ngón co lại, chộp tới một cây lớn!
Hoàn Nhan Phi Hoa sững sờ nhìn hắn ra tay, mỗi một chiêu đều kinh thiên động địa, không thể tưởng tượng được!
Cây to nằm trong tay hắn tựa như một tờ giấy mỏng manh nhẹ tênh, nhưng Hoàn Nhan Phi Hoa không ngờ hắn lại lôi ra một người từ trong thân cây.
Chính là Ninja rừng trong tứ đại Ninja!
– Thuốc giải.
Người đó lạnh lùng buông một câu.
Ninja rừng thôi không kiêu ngạo nữa, người chỉ lun lẩy bẩy. Gã vốn muốn trốn trong cây rồi định cho hắn một cú trí mạng, nhưng gã không dám ra tay:
– Ở trong ngực ta.
Hoàn Nhan Phi Hoa hoảng loạn đã lâu. Khi có thuốc giải, cô không nói được câu nào, thấy người kia đứng dậy rời đi, cô lớn tiếng hỏi:
– Huynh là ai?
Người đó vẫn đi tiếp, không quay đầu lại.
– Tôi biết huynh là Tiêu Sở.
Hoàn Nhan Phi Hoa lại nói.
Người đó bèn dừng lại, trầm giọng:
– Đúng vậy, tôi là Tiêu Sở.
– Đa ta ơn cứu mạng của huynh.
Cô có chút khó hiểu, tại sao hắn lại lạnh nhạt với cô như thế:
– Tôi sẽ trả lại huynh.
Người đó khẽ lắc đầu, chốc lát chìm vào màn đêm, không thấy đâu nữa.
– Anh nhất định thấy kì lạ, vì sao khi ấy tôi chắc chắn người ấy là anh.
Nhan Phi Hoa tuy cười, nhưng trong mắt hiện vẻ cảm kích.
Bất luận thế nào, Tiêu Biệt Ly đã cứu sống cô mà không cần hồi báo. Đổi lại là cô, khi ấy không làm được như thế.
Lâm Dật Phi cười bất đắc dĩ:
– Theo tôi nhớ, nếu tính cả đêm đó, chúng ta chỉ gặp qua hai lần. Tôi khó mà tưởng tượng sao cô khẳng định người đó là tôi.
– Tôi có nhiều cách xác nhận người.
Lần này Nhan Phi Hoa không nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phi, mà chỉ nhìn vào vị trí giữa trán của hắn.
Khi nói chuyện, đối với người lạ, nhìn vào vị trí này có thể xem như là điểm quan sát tốt. Chí ít đối phương không cảm thấy bạn muốn gây sự, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy đối phương thật sự lắng nghe kiến nghị của bạn.
Nhưng mục đích của Nhan Phi Hoa dĩ nhiên không phải vậy:
– Thực ra khoảng cách giữa hai mắt của mỗi người luôn khác nhau, giống như vân tay vậy.
Nhan Phi Hoa cười giải thích:
– Chỉ cần anh quan sát kỹ, chỉ dựa vào cự ly giữa hai mắt, cộng thêm chút phương pháp phân biệt, tuy nhận người không đúng trăm phần trăm, nhưng cũng không kém là bao!
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Thì ra là thế.
– Trận chiến ở Chu Tiên trấn.
Nhan Phi Hoa nói, ánh mắt xa xăm hồi tưởng, có lẽ ai từng tham gia trận chiến kinh thiên đó cũng không thể nào quên được:
– Tôi là người đầu tiên nhìn thấy chính diện Tiêu Biệt Ly, nhưng khi thấy đôi mắt anh, tôi biết đêm đó ngoài anh ra thì không còn ai khác!
– Nhưng hình như cô không thủ hạ lưu tình, lúc đòi mạng tôi thì hung bạo hơn ai hết.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười.
– Chiến trường không phải ngươi chết thì ta sống, không có khả năng thứ ba.
Nhan Phi Hoa nghiêm túc:
– Tuy khi ấy tôi cảm kích anh, nhưng vì ân oán riêng tư mà buông tha anh, không màng đến sinh tử bên quân của tôi, điều đó tôi không tài nào làm được.
Nói đến đây, Nhan Phi Hoa cười khổ:
– Thực ra cũng không cần tôi buông tha anh. Tôi chỉ có thể nói, khi ấy tôi và đại ca dù có dốc toàn lực thì cũng chỉ chiếm được chút thế thượng phong. Năm ấy anh và đại ca vừa gặp như đã quen, thông cảm lẫn nhau, chẳng phải cũng đã tự tay đẩy y xuống vách núi không chút lưu tình đó sao?
Lâm Dật Phi nói;
– Cô nói không sai, có điều kết quả về sau thế nào, cô và tôi hơn phân nửa là không ngờ tới được.
Nhan Phi Hoa căng thẳng:
– Thực ra tôi luôn muốn hỏi anh một câu, nhưng trước giờ không có cơ hội.
– Nói đi!
– Tôi chỉ muốn hỏi, sau khi cứu tôi anh có hối hận không. Hoặc nếu như lúc đó anh biết tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa, ba năm sau là là địch của anh, muốn lấy mạng anh, anh có buông tay không màng đến, mặc cho tôi tự sinh tự diệt?
Nhan Phi Hoa thành thực nói:
– Vì tôi nghĩ, việc này liên can đến sau này tôi đối xử với anh thế nào.
Cô nói rất trịnh trọng. Hiện giờ tài sản của cô khó mà tính được, võ công sau khi xuyên việt cũng tiến bộ hơn nhiều. Nếu cô phải đối đầu với Lâm Dật Phi, chắc chắn hắn sẽ rất đau đầu.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một hồi mới nói:
– Khi đó cô ra tay kì lạ, tôi không biết thân phận của cô, ra tay cứu giúp là việc người hiệp nghĩa nên làm, không liên quan gì đến ân tình cả. Nếu cô cho là thế, đối với tôi có ý nghĩ ân oán gì đó, tôi nghĩ không cần thiết.
– Nếu anh biết tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa thì sao?
Nhan Phi Hoa cố chấp hỏi, hàn quang ẩn hiện trong mắt.
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc, nói:
– Tôi sẽ cứu cô trước, sau đó giết cô.
Nhan Phi Hoa sững sờ, đột ngột cười phá ra:
– Hay cho Tiêu đại hiệp, chuyện nào anh cũng làm theo khuôn phép, không nói chút tình nghĩa nào sao?
– Tông chủ.
Ngoài cửa có tiếng gọi của Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhan Phi Hoa khôi phục vẻ mặt thường lệ, nói:
– Tiêu đại hiệp, bất luận thế nào, tôi nợ anh một ơn cứu mạng. Tám trăm năm trước tôi không có cơ hội trả, chỉ hi vọng kiếp này có thể trả lại anh ân tình này, từ nay về sau hai ta không thiếu nợ nhau, anh là anh, tôi là tôi.
– Đương nhiên là được.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Tuy tôi thi ân bất cầu báo, nhưng người khác nếu thật sự muốn cảm kích, tôi cũng chưa bao giờ cự tuyệt.
– Hoàn Nhan Phi Hoa nợ Tiêu Biệt Ly một mạng.
Nhan Phi Hoa nghiêm mặt nói:
– Tôi sẽ giúp anh làm một việc, bất kể chuyện gì.
Lâm Dật Phi xúc động:
– Bất kể chuyện gì?
– Đúng vậy.
Nhan Phi Hoa giơ tay trên cổ:
– Cho dù anh muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không đổi ý.
Lâm Dật Phi nhìn cô:
– Tôi muốn tính mạng của cô, cần gì chờ đến hiện giờ?
Nhan Phi Hoa cười nói:
– Đúng vậy, chẳng qua anh không được quên, hiện tại anh hình như không còn là Tiêu Biệt Ly năm đó nữa. Tôi muốn tính mạng của anh cũng không phải chuyện khó.
– Hả?
Lâm Dật Phi sắc mặt khẽ động, dường như có chút kỳ quái:
– Hình như cô đang nhắc tôi nhanh tay mượn cơ hội này giết cô, bằng không tính mạng của tôi sẽ không giữ được?
Nhan Phi Hoa thở dài, không nói lời nào.
Sau một lúc lâu, Nhan Phi Hoa mới nói với ngoài cửa:
– Vào đi.
Phục Bộ Ngọc Tử cung kính đi đến, bước đi thướt tha, nhìn không ra dáng vẻ mạnh mẽ quyết đoán vừa rồi của cô, sắc mặt cũng không có vẻ mất kiên nhẫn. Xem tình hình, cho dù đợi đến ngày mai thì cũng phải đợi tiếp.
– Tông chủ, Bách Địa Trung Cương đã đền tội.
Phục Bộ Ngọc Tử cũng không ngẩng đầu lên, lại thấy kỳ lạ, chẳng hiểu tông chủ và Lâm Dật Phi có tiếng nói chung gì, bằng không tại sao phải nói chuyện lâu như thế.
– Ai giết?
Nhan Phi Hoa liếc mắt đánh giá cô:
– Bách Địa Trung Cương võ công không kém, cô và Đằng Thôn Chính Bộ chưa chắc giết được y.
– Giết y là Bách Địa Trung Thụ.
Sắc mặt Phục Bộ Ngọc Tử có chút khác thường.
Nhan Phi Hoa mỉm cười, trong mắt đầy mỉa mai:
– Tốt lắm, Bách Địa Trung Thụ làm không tệ, chuyện này liền dừng ở đây. Phục Bộ Ngọc Tử, cô tiếp quản tất cả sự vụ của Bách Địa Trung Cương, về phần Bách Địa gia, miễn cho khỏi chết!