– Cậu tin tưởng Bách Địa Trung Cương công nhiên phản nghịch Nhan Phi Hoa? Bao gồm cả cậu, hạ độc trong nước muốn giết cậu?
– Tôi không tin.
– Vì sao?
– Bách Địa Trung Cương còn chưa đủ tư cách, “Nghênh phong tán” tuy cực kỳ độc, nhưng không phải không có thuốc nào cứu được. Nếu ở trước mặt Nhan Phi Hoa hạ độc thì chắc chắn là múa rìu qua mắt thợ, cho nên hạ độc với tôi chỉ có một khả năng, chính là tạo thành một loại cơ quan ý đồ mưu phản của Bách Địa Trung Cương. Sau khi sự tình bại lộ, lại phải giết người bịt miệng, chuyện này hết thảy đều là Bách Địa Trung Cương an bài. Bất kể tội danh thành lập hay không, chiếu theo tính cách của Nhan Phi Hoa, y cũng khó thoát khỏi trách phạt.
– Cậu tin là Bách Địa Trung Cương khiến Watanabe giết Đằng Thôn Xuyên Sơn? Bao gồm Ngọc Long Bộc Bố lập kế hãm hại cậu?
– Nửa giả nửa thật.
– Vì sao?
– Ngọc Long Bộc Bố lập kế giết tôi, có thể là một nước cờ của Bách Địa Trung Cương. Ba nhà Bách Địa, Đằng Thôn, Phục Bộ nhiều năm lục đục với nhau, Bách Địa Trung Cương tuy có tín nhiệm của Nhan Phi Hoa, nhưng dù sao gần vua như gần hổ, y một khi thất thế, Bách Địa gia có thể bị nhổ tận gốc, cho nên y tiên hạ thủ vi cường. Bách Địa Trung Cương lợi dụng Đằng Thôn Xuyên Sơn không ít chuyện, nóng lòng lật đổ Nhan Phi Hoa, cùng Đằng Thôn Xuyên Sơn hợp mưu. Có khả năng hứa hẹn sau khi giết ta, có thể cùng Đằng Thôn Xuyên Sơn nội ứng ngoại hợp, liên kết đối phó Nhan Phi Hoa. Chẳng qua Đằng Thôn Xuyên Sơn không hiểu Nhan Phi Hoa như Bách Địa Trung Cương, Đằng Thôn Xuyên Sơn không biết giết tôi là việc nhỏ, nhưng chỉ cần y xuống tay, bất kể thành công hay không, chiếu theo cá tính của Nhan Phi Hoa, Đằng Thôn gia có thể tan tành, hơn nữa Phục Bộ gia cũng khó tránh khỏi liên lụy. Cứ thế, đối thủ của y chỉ còn lại Phục Bộ gia. Phục Bộ Tàng Mộc nằm trên giường nhiều năm, Phục Bộ Ngọc Tử là thân con gái, chưa đủ để gây họa, đại quyền của Y Hạ Lưu có thể rơi vào tay Bách Địa Trung Cương.
– Nhưng y tại sao thất bại?
– Bởi vì Bách Địa Trung Cương coi thường Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ. Vốn theo ý nghĩ của y, bất kể tôi có chết trong tay Ngọc Long Bộc Bố hay không, Đằng Thôn Xuyên Sơn sau chuyện này vẫn phải chết, Watanabe đương nhiên cũng phải chết. Người chết sẽ không mở miệng nói chuyện, cho nên Đằng Thôn gia khẳng định khó chối được sai lầm này. Bất quá y không ngờ Phục Bộ Ngọc Tử biết được tiên cơ, đem chuyện này thông tri cho y, như vậy Phục Bộ Ngọc Tử chẳng những không bị liên lụy, hơn nữa còn nắm thế chủ động. Y không nghĩ đến Đằng Thôn Xuyên Sơn không đợi y xuống tay thì đã chết ngắc ngứ, Watanabe thì không biết kết cuộc ra sao. Mọi chuyện đã làm rối loạn sắp xếp của y, tuy y sớm phái người đuổi giết Watanabe, nhưng hiển nhiên không thành công.
Người hỏi trầm ngâm một chút:
– Nói như vậy Đằng Thôn Xuyên Sơn cũng không chết như Bách Địa Trung Cương an bài. Nói như vậy, Watanabe nói dối trước mặt Nhan Phi Hoa, nhưng Watanabe tại sao phải giết y? Hoặc là nói, Watanabe tại sao hãm hại Bách Địa Trung Cương?
Trong khẩu khí người trả lời có chút mỉa mai, hơn cũng là cảm thán:
– Cậu cũng không ngu. Phân tích chủ mưu tuồng vui này thật ra rất đơn giản, cậu chỉ muốn nhìn thấy rốt cuộc ai được lợi từ chuyện này, như vậy mọi chuyện đều đã rõ.
Người hỏi lại trầm tư hồi lâu:
– Chuyện này nếu nói là được lợi thì chỉ có Phục Bộ gia. Bởi vì lúc này Phục Bộ Ngọc Tử thay thế địa vị Bách Địa Trung Cương, bọn họ có thể nói là không tổn hại gì hết.
– Nhưng Đằng Thôn gia nhưng cũng khó tránh khỏi tai ương diệt môn.
Người trả lời thở dài một tiếng:
– Watanabe hình như không có lý do gì phản bội Đằng Thôn Chính Bộ, y cũng không có lý do trợ giúp Phục Bộ Ngọc Tử, cho dù y muốn được miễn chết.
Người hỏi giật mình lạnh toát, dường như nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ:
– Hay cậu nói là Đằng Thôn Chính Bộ… Nhưng cậu phải biết rằng: hổ dữ không ăn thịt con, y dù ác độc đến đâu, chẳng lẽ lại có thể…
Chỉ có điều người hỏi cũng không nói gì nữa, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì đó.
Người trả lời chỉ buông một tiếng thở dài.
– Bách Địa gia đều là nhân vật tàn độc, Bách Địa Trung Thụ là một nhân vật tàn độc. Ở thời điểm mấu chốt y ra tay giết anh ruột, bất kể thế nào, đều có thể xem như là hành động thông minh.
Người hỏi còn nói thêm:
– Chỉ có điều lần này Nhan Phi Hoa vì sao lại không diệt cỏ tận gốc. Người như Bách Địa Trung Thụ, ngay cả anh cũng có thể giết, Nhan Phi Hoa giữ y lại, chắc chắn là chuyện rất nguy hiểm.
Người trả lời mỉm cười không nói.
– Bất quá lúc đầu cô ở đó, cô cho rằng Nhan Phi Hoa sẽ tin tưởng lời bọn họ nói? Cô không được quên, Nhan Phi Hoa thông minh thế nào, cô ta có thể phòng ngừa chu đáo, năm đó cô ta một mình bắt giữ Y Hạ Lưu, cũng không chỉ bằng võ công.
– Tôi không biết.
– Vậy cậu biết gì?
– Tôi chỉ biết đây là một màn quyền mưu tranh đấu, trong chuyện này, có người khó tránh khỏi phải chịu tội thay, có người có thể thượng vị. Phục Bộ Ngọc Tử lần này được lợi là chắc chắn, vì mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ta, cũng bao hàm cô ta chủ động yếu thế, cho Bách Địa Trung Cương một cơ hội bắt cô ta. Cơ hội kia đương nhiên là cạm bẫy, khiến Bách Địa Trung Cương không còn đường lui. Cô ta rất may mắn, cô ta thành công rồi, nhưng cũng không thấy vận may vẫn bao che y. Nhan Phi Hoa thông minh hơn so với tưởng tượng của chúng ta, cô ta giữ lại Bách Địa Trung Thụ là vì khống chế Phục Bộ Ngọc Tử. Nói trắng ra, đây bất quá là diễn mà thôi. Những người này tự xưng là thông minh, có thể đã lừa Nhan Phi Hoa, lại không biết Nhan Phi Hoa đã sớm biết rõ. Y Hạ Lưu ai chết ai sống, đối với cô ta mà nói đều không quan trọng, cô ta chỉ muốn cân bằng. Bách Địa Trung Cương cây to đón gió, trong khoảng thời gian này gây náo động quá lớn, y đã phá vỡ cân bằng này, cho nên cái chết của y cũng trong dự liệu. Nước quá trong ắt không có cá, người quá giỏi ắt không có ai chơi cùng, cho nên Nhan Phi Hoa giả vờ hồ đồ, dù biết Bách Địa Trung Cương oan uổng, nhưng y phá vỡ quy tắc cân bằng, nên y nhất định phải chết.
– Cân bằng?
Người hỏi rốt cục thở dài:
– Tôi vốn nghĩ Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ đã rất đáng sợ, không ngờ Nhan Phi Hoa cũng đáng sợ. Nhưng Dật Phi, cậu biết rõ như vậy, cậu không đáng sợ à?
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn một người gầy gò ngăm đen ngồi đối diện:
– Vũ Thân, tôi sao lại đáng sợ, tôi không tranh quyền thế, không so đo lục đục với bọn họ, hẳn là đáng yêu hơn họ mới đúng.
– Đáng yêu cái con quỷ.
Ngô Vũ Thân nhảy dựng lên:
– Nghe nói Nhan Phi Hoa đi tới Giang Nguyên, tôi rốt cục vẫn phải từ Nhật Bản trở về, chỉ muốn gặp tiểu tử cậu một lần. Thật không ngờ cậu chẳng những không vệc gì, hơn nữa còn rất có tinh thần. Đúng là người tốt sống không lâu, người xấu sống trăm năm mà.
Nhìn Ngô Vũ Thân tuy gầy yếu nhưng lại có tinh thần, trong mắt Lâm Dật Phi cũng hiện lên tia ấm áp, nghiêm túc hỏi:
– Cậu thật là trở về gặp tôi?
– Là giả đấy.
Ngô Vũ Thân vung tay lên:
– Tôi chỉ là mỗi ngày ở Nhật Bản ăn sashimi (món cá sống), cảm thấy buồn nôn, không hiểu đám quỷ đó sao lại thích ăn như thế, không sợ trong bụng có giun đũa.
– Chẳng phải cậu cũng chịu được nửa năm rồi đó thôi?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Chịu mốc xì. Sau khi lão tử mua sashimi, đem về chỗ ở đốt lửa, mỗi ngày nướng ăn.
Ngô Vũ Thân cười to:
– Cuối cùng lại chịu được một thời gian ngắn, tuy nhiên hai ngày nay cẩn thận mà nghĩ, hình như lời cậu nói cũng có chút đạo lý. Chỉ có điều quá nhớ cơm với bánh bao nên mới cố ý chạy về đây một chuyến.
Lâm Dật Phi nhìn cậu một lúc:
– Sau đó thì sao? Đi đâu?
Ngô Vũ Thân yên tĩnh lại, qua hồi lâu mới nói:
– Về nhà.
Lâm Dật Phi cười, dùng sức vỗ đầu vai cậu:
– Không tồi.
– Tôi chẳng làm được gì cả, cậu mới là càng lăn lộn càng không tồi đấy. Thấy cậu trên TV như thế, tôi cũng rất hâm mộ.
Ngô Vũ Thân ra vẻ cực kỳ hâm mộ:
– Cậu nổi như vậy, có phải nên thương xót đám nghèo rớt mồng tơi như chúng tôi không?
Khi hắn đi tới cửa, Ngô Vũ Thân đúng lúc nghe tiếng đập cửa vang lên, rất nhẹ, như thể là sợ quấy rầy người trong phòng đi ngủ. Có lẽ họ biết chỉ cần là Lâm Dật Phi, dù nhẹ thế nào hắn cũng có thể nghe được.
Ngô Vũ Thân đợi Lâm Dật Phi mở cửa phòng, lại không thể không bội phục thính lực của hắn. Chưa nói đến hắn nghe được tiếng người đến, hắn còn có thể nghe được người tới là ai, đó không phải là chuyện đơn giản.
Phục Bộ Ngọc Tử vẫn nhu thuận và khách khí:
– Cậu Lâm, Tông chủ đã trở về Nhật Bản, tuy nhiên bảo chúng tôi nhất định phải xin lỗi vì những gì tên phản đồ Bách Địa Trung Cương đã làm. Tối nay chúng tôi đã mở tiệc, không biết cậu Lâm có thời gian đến dự?
– Đương nhiên là có thời gian, nhưng tôi còn một vị khách, đi cùng có tiện không?
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn phía Ngô Vũ Thân, đột nhiên ngẩn ra, không biết từ khi nào cậu ta đã vùi mình trong chăn, ngay cả mặt cũng không lộ ra.
– Đương nhiên có thể.
Phục Bộ Ngọc Tử tươi cười chân thành:
– Bạn của cậu Lâm là bạn của chúng tôi, có phải không, Đằng Thôn tiên sinh?
Trong lời của cô giống như ám chỉ gì đó, đối với Đằng Thôn Chính Bộ cũng tỏ ra khách khí. Đằng Thôn Chính Bộ cười miễn cưỡng, giống như vẫn đang thương cảm vì cái chết của đứa con:
– Đúng vậy, Lâm tiên sinh cho dù có chín mười vị khách chúng tôi cũng hoan nghênh, chứ đừng nói là một vị. Không biết đó là vị khách thế nào, có cần chúng tôi đi mời không?
– Tôi không đi, mới ăn một bữa, có chút tiêu chảy.
Giọng của Ngô Vũ Thân thông qua chăn phát ra có chút khàn khàn:
– Dật Phi, cậu đi đi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, đã đã biết dụng ý của cậu ta. Cậu hiển nhiên đang chuẩn bị đi Nhật Bản, hơn nữa không nghĩ lại gặp Phục Bộ Ngọc Tử ở đây:
– Vậy được, cậu tự quyết định vậy.
Bữa tối sóng yên gió lặng. Phục Bộ Ngọc Tử tiếp tục phát huy tinh thần của quốc gia bọn họ, dùng cung kính che dấu suy nghĩ của bản thân. Đằng Thôn Chính Bộ cũng vậy, có điều y rất kiệm lời. Khi Lâm Dật Phi thả bộ trên đường, lại nhớ rõ câu nói sau cùng của Phục Bộ Ngọc Tử:
– Cậu Lâm, cậu vĩnh viễn là bạn của chúng tôi. Nếu có gì cần chúng tôi giúp, chỉ cần nói một tiếng, Phục Bộ Ngọc Tử dù là vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Cảm nhận được một tia trong trẻo nhưng lạnh lẽo của mùa đông phía nam, Lâm Dật Phi hít sâu một hơi lạnh, lẩm bẩm:
– Mùa đông này cũng không quá lạnh.
Quân Kim không kịp đuổi theo chỉ vì chấn động khi nhìn thấy một cảnh tượng khó quên trong đời, đột nhiên trên trán chủ soái Hoàn Nhan Thương xuất hiện một tia màu đỏ, lúc sau đã to như ngón tay, hai bàn tay vô lực hạ xuống, hai tiếng “keng” lớn vang lên, lưu kim thang gãy thành hai đoạn rơi trên mặt đất, bụi bay tung lên. Tiếp sau đó, con ngựa biến thành hai nửa, một dòng máu tươi phun ra, ánh mặt trời chiếu xuống, hiện lên vẻ đẹp quỷ dị không nói nên lời.
– Tiêu Biệt Ly một trận chiến thành danh, chỉ ra một kiếm đã giết chết đại tướng quân Hoàn Nhan Thương của nước Kim giữa ban ngày ban mặt. Chẳng những binh sĩ Tống ngẩng cao đầu mà chủ thượng của nước Kim cũng vô cùng khiếp sợ và giận dữ. Nhưng không ai biết anh ấy là ai, từ đâu đến.
Mấy câu nói của Nhan Phi Hoa kéo Lâm Dật Phi từ trong hồi ức ra.
– Cô nói với tôi những điều này thì có ích gì?
Lâm Dật Phi khẽ cười nói, nhìn Nhan Phi Hoa, trong lòng có chút khác thường vì hắn biết cuộc gặp gỡ ở trấn Chu Tiên là lần đầu tiên Nhan Phi Hoa gặp mình nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên mình gặp cô ấy. Nhưng nghe cô nói thì hình như cô sớm đã tìm hiểu về mình.
Nhan Phi Hoa không đáp, chỉ nói tiếp:
– Mọi người đều phân vân về xuất xứ của anh ấy, cho đến khi người Kim phái hơn mười cao thủ truy sát anh ấy, trong đó có Thất Diệu Thiên Sát, Ngũ Hành Đạo Nhân tiếng tăm lừng lẫy. Hai người này đều rất tinh thông về ngũ hành bát quái, kì môn độn giáp, dẫn theo không dưới mười người mai phục khiến Tiêu Biệt Ly bị thương nặng nhưng cũng bị anh ấy giết mất Thất Thât Bát Bát. Sau đó không biết Tiêu Biệt Ly trốn ở đâu, rồi người ta nhìn thấy Thất Diệu Thiên Sát toàn thân đều là vết thương, chỉ còn thoi thóp, lưu lại mấy chữ là Tiêu Biệt Ly, mê cung độ kiếp.
– Hả?
Lâm Dật Phi cúi đầu xuống:
– Xem ra cô biết cũng nhiều đấy.
– Khi đó mê cung độ kiếp được truyền là một nơi thần bí trong vòng một trăm năm trở lại.
Nhan Phi Hoa như đang nhớ lại gì đó, cũng không để ý đến nét mặt của Lâm Dật Phi:
– Có một truyền thuyết lâu đời nói đó là xứ sở thần tiên, chuyên độ kiếp độ nan, phổ độ thương sinh, nếu không phải là người có trí tuệ lớn thì không thể ra vào. Người vào mê cung độ kiếp cũng có rất nhiều nhưng đều một đi không trở lại, việc Tiêu Biệt Ly có thể đi ra từ đó quả thực là một chuyện rất kì lạ.
– Cũng có thể là do may mắn.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Nhiều truyền thuyết chưa chắc là thật, cũng có điểm khuếch đại lên.
– Chắc chắn không phải là như vậy.
Nhan Phi Hoa một mực phủ nhận, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như đang tự hỏi một vấn đề rất quan trọng:
– Tôi đã nghĩ chuyện này ba năm nay.
Cô thì thào tự nói, nói một cách mơ hồ, giống như đang nói cho Lâm Dật Phi nghe, cũng giống như đang sửa lại suy nghĩ của bản thân:
– Nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày đó đúng là không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Nếu như anh và Lâm Dật Phi chân thành với nhau thì võ công của anh và anh ấy là truyền cùng một mạch, không biết anh ấy có nói gì về những chuyện xảy ra vào năm đó không?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới cười khổ nói:
– Thật ra thì tôi thấy quả thực cậu ấy cũng không hiểu rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
– Anh ấy không rõ?
Ánh mắt Nhan Phi Hoa hoang mang, có chút thất vọng:
– Vậy ai rõ đây?
– Cô biết tôi đã đi mê cung độ kiếp à?
Lâm Dật Phi không đáp mà hỏi ngược lại:
– Là Kế Bàn nói cho cô biết sao?
Nhan Phi Hoa ngồi dậy, không kìm được vỗ tay cười nói:
– Đúng vậy, cuối cùng anh cũng nghĩ đến điều này. Cuối cùng tôi cũng biết được mấy ngày hôm nay anh đã đi đâu, anh chắc chắn người tôi đến tìm đầu tiên là Kế Bàn, không biết tôi nói có đúng không?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói:
– Nếu như cô là kẻ thù của tôi thì quả là đáng sợ bởi vì cô có thể đoán được một cách rõ ràng mọi chuyện chỉ với một câu nói của người khác, dường như không chuyện gì có thể qua được mắt cô.
Nhan Phi Hoa lắc đầu nói:
– Thực ra đây chỉ là chuyện đơn giản vì tôi biết anh cũng là từ Kế Bàn. Nếu như anh không nghĩ được đến ngọn nguồn này thì cũng vô vị.
– Vốn tôi nghĩ cứu Kế Bàn một mạng…
Lâm Dật Phi cười chua chát:
– Cho dù anh ta không mang ơn thì cũng giữ bí mật này cho tôi. Không ngờ anh ta lại bán đứng tôi thẳng thừng, sớm biết như vậy thì lúc ở trong mê cung tôi đã cho anh ta tự sinh tự diệt rồi.
– Anh hiểu lầm anh ta rồi.
Nhan Phi Hoa nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lâm Dật Phi, trong mắt tràn đầy ý cười:
– Cho dù không có anh ta thì việc tôi muốn tìm được anh cũng là chuyện dễ dàng, huống chi xương cốt Kế Bàn rất mềm, tôi cũng phải dùng ít thủ đoạn thì mới bức anh ta nói ra chuyện lúc đó.
– Dễ dàng?
Lâm Dật Phi nhíu mày, đột nhiên thất thanh nói:
– Không sai, còn có Cổ Ý nữa, nhưng nguyên nhân anh ta có thể tìm được tôi là do anh ta giả heo ăn thịt hổ.
– Không phải anh ta có thể tìm được anh.
Nhan Phi Hoa thản nhiên cười nói:
– Mà là anh ta có thể đánh hơi ra được trong mê cung vẫn có người ra vào, hơn nữa người này còn đi cùng Kế Bàn. Tôi có manh mối này mà không tìm được anh nữa thì đúng là vô dụng rồi.
– Đánh hơi được?
Lâm Dật Phi nhíu mày.
– Đúng vậy, Nghiêm Triều Minh tìm anh ta là tưởng anh ta có thể đối phó với những thứ nội tạng. Anh ta có xuất thân ăn thi thể ở Tương Tây.
Nhan Phi Hoa giải thích rõ ràng:
– Từ nhỏ ăn thịt người chết nên rất nhạy cảm với khí tức của cơ thể con người, giống như chó vậy, chỉ có điều…
Khóe miệng cô hiện lên vẻ khinh miệt:
– Bọn họ đi nhầm đường, quá tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, chết cũng đáng.
Cô nói rất bình thản, dường như đây chỉ là chuyện thường nhưng Lâm Dật Phi lại lẩm bẩm nói:
– Loại người như vậy tôi không nên để lại trên đời mới đúng.
Nhưng trong lòng hắn lại nghiêm túc nghĩ, nói vậy thì Nghiêm Triều Minh và Nhan Phi Hoa của Thiên Trụ Sơn cũng có chút bị liên lụy, nếu không tại sao Nhan Phi Hoa lại biết về những người ngày hôm đó rõ như vậy, hơn nữa còn đến rất kịp thời. Nói vậy thì người mà mình nhìn thấy lúc ấy, tuy bóng dáng mơ hồ nhưng chính là Nhan Phi Hoa thật sao?
Hắn rất hoài nghi điều này, lúc này mới đi tìm hiểu ngọn nguồn, từ miệng Kế Bàn biết được Nhan Phi Hoa nhưng lại không biết Kế Bàn có thể giữ được một mạng hay không, có phải là Nhan Phi Hoa cố ý giữ anh ta lại để mình tìm thấy không? Người này đúng là một người lắm mưu nhiều kế, chuyện gì cũng không cần phải tự mình ra tay, chỉ ngồi phía sau rồi bảo người khác ra tay. Cô không cần tự mình vào mê cung mà chỉ lượn lờ ở vòng ngoài, việc cô tìm được Cổ Ý hiển nhiên là không muốn mạo hiểm thân mình. Việc gì cô cũng xử lý một cách thành thạo, nếu như cô ấy muốn đối phó với mình thì liệu mình có khả năng chống được hay không? Điều này Lâm Dật Phi cũng không biết.
– Anh và Tiêu Biệt Ly gần như là được đúc từ một khuôn mà ra, nếu như không phải võ công anh kém quá xa thì tôi sẽ không nghi ngờ gì mà tưởng là anh ấy dịch dung thật.
Nhan Phi Hoa thở dài nói:
– Tuy anh ấy giết người nhưng không giết một cách tùy tiện, nếu như đến Cổ Ý mà anh cũng giết thì chắc chắn anh không phải là đệ tử của Tiêu Biệt Ly.
Lâm Dật Phi lắc đầu không nói gì, cũng biết Nhan Phi Hoa rất hiểu tính cách của Tiêu Biệt Ly nhưng trong lòng lại cười khổ. Sự việc đã đến mức này, hắn cảm thấy việc nói ra mình là Tiêu Biệt Ly cũng không còn cần thiết nữa. Vốn hắn định nói mình chính là Tiêu Biệt Ly, hắn không sợ Nhan Phi Hoa, không sợ chết nhưng hắn không thể không suy nghĩ cho những người bên cạnh mình. Hắn muốn tự mình kết thúc đoạn ân oán của tám trăm năm trước nhưng lần này, nếu nói về võ công thì chắc chắn là không thể thắng được.
Nhan Phi Hoa chỉ thoải mái ngồi đó, toàn thân tỏa ra vẻ thư thái, đó là một loại võ học rất cao. Lâm Dật Phi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô trong ba năm nay nhưng hắn biết rằng năm đó, cho dù Tiêu Biệt Ly có khôi phục lại mười phần võ công thì cũng không nắm chắc phần thắng.
Nhan Phi Hoa giữ vai chủ từ đầu nhưng lại tưởng mình là đồ đệ của Tiêu Biệt Ly. Điều này cũng không có gì khó hiểu, ngay cả Nhan Phi Hoa sau khi xuyên đến tám trăm năm sau chắc chắn cũng rất mơ hồ. Ngay cả bản thân mình cũng rất khó tiếp nhận việc cô làm thế nào mà lại tự mình xuyên không đến thời đại này, nếu không lúc gặp Nhan Phi Hoa ở sân bay lúc đó hắn đã không cảm thấy khiếp sợ như vậy.
Bởi vì hắn nhìn ra được Nhan Phi Hoa có võ công, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ý nghĩ mơ hồ này luôn quanh quẩn trong lòng hắn, không xua đi được. Lúc này hắn mới quay lại chốn cũ, đầu tiên là xuống tay từ Kế Bàn, điều tra chi tiết mọi thứ về Nhan Phi Hoa. Nhưng khi hắn nghe nói đến việc ba năm trước Nhan Phi Hoa đến Nhật Bản, tuyên bố giết Y Hạ Lưu, tự xưng là chuyển thế hóa thân thì hắn mới khẳng định chắc chắn cô chính là Nhan Phi Hoa bởi vì có thể người khác không biết lý do tại sao Nhan Phi Hoa xuống tay với Y Hạ Lưu nhưng hắn lại biết một cách rõ ràng ân oán giữa cô và Ninja Nhật Bản năm đó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
– Cậu tin tưởng Bách Địa Trung Cương công nhiên phản nghịch Nhan Phi Hoa? Bao gồm cả cậu, hạ độc trong nước muốn giết cậu?
– Tôi không tin.
– Vì sao?
– Bách Địa Trung Cương còn chưa đủ tư cách, “Nghênh phong tán” tuy cực kỳ độc, nhưng không phải không có thuốc nào cứu được. Nếu ở trước mặt Nhan Phi Hoa hạ độc thì chắc chắn là múa rìu qua mắt thợ, cho nên hạ độc với tôi chỉ có một khả năng, chính là tạo thành một loại cơ quan ý đồ mưu phản của Bách Địa Trung Cương. Sau khi sự tình bại lộ, lại phải giết người bịt miệng, chuyện này hết thảy đều là Bách Địa Trung Cương an bài. Bất kể tội danh thành lập hay không, chiếu theo tính cách của Nhan Phi Hoa, y cũng khó thoát khỏi trách phạt.
– Cậu tin là Bách Địa Trung Cương khiến Watanabe giết Đằng Thôn Xuyên Sơn? Bao gồm Ngọc Long Bộc Bố lập kế hãm hại cậu?
– Nửa giả nửa thật.
– Vì sao?
– Ngọc Long Bộc Bố lập kế giết tôi, có thể là một nước cờ của Bách Địa Trung Cương. Ba nhà Bách Địa, Đằng Thôn, Phục Bộ nhiều năm lục đục với nhau, Bách Địa Trung Cương tuy có tín nhiệm của Nhan Phi Hoa, nhưng dù sao gần vua như gần hổ, y một khi thất thế, Bách Địa gia có thể bị nhổ tận gốc, cho nên y tiên hạ thủ vi cường. Bách Địa Trung Cương lợi dụng Đằng Thôn Xuyên Sơn không ít chuyện, nóng lòng lật đổ Nhan Phi Hoa, cùng Đằng Thôn Xuyên Sơn hợp mưu. Có khả năng hứa hẹn sau khi giết ta, có thể cùng Đằng Thôn Xuyên Sơn nội ứng ngoại hợp, liên kết đối phó Nhan Phi Hoa. Chẳng qua Đằng Thôn Xuyên Sơn không hiểu Nhan Phi Hoa như Bách Địa Trung Cương, Đằng Thôn Xuyên Sơn không biết giết tôi là việc nhỏ, nhưng chỉ cần y xuống tay, bất kể thành công hay không, chiếu theo cá tính của Nhan Phi Hoa, Đằng Thôn gia có thể tan tành, hơn nữa Phục Bộ gia cũng khó tránh khỏi liên lụy. Cứ thế, đối thủ của y chỉ còn lại Phục Bộ gia. Phục Bộ Tàng Mộc nằm trên giường nhiều năm, Phục Bộ Ngọc Tử là thân con gái, chưa đủ để gây họa, đại quyền của Y Hạ Lưu có thể rơi vào tay Bách Địa Trung Cương.
– Nhưng y tại sao thất bại?
– Bởi vì Bách Địa Trung Cương coi thường Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ. Vốn theo ý nghĩ của y, bất kể tôi có chết trong tay Ngọc Long Bộc Bố hay không, Đằng Thôn Xuyên Sơn sau chuyện này vẫn phải chết, Watanabe đương nhiên cũng phải chết. Người chết sẽ không mở miệng nói chuyện, cho nên Đằng Thôn gia khẳng định khó chối được sai lầm này. Bất quá y không ngờ Phục Bộ Ngọc Tử biết được tiên cơ, đem chuyện này thông tri cho y, như vậy Phục Bộ Ngọc Tử chẳng những không bị liên lụy, hơn nữa còn nắm thế chủ động. Y không nghĩ đến Đằng Thôn Xuyên Sơn không đợi y xuống tay thì đã chết ngắc ngứ, Watanabe thì không biết kết cuộc ra sao. Mọi chuyện đã làm rối loạn sắp xếp của y, tuy y sớm phái người đuổi giết Watanabe, nhưng hiển nhiên không thành công.
Người hỏi trầm ngâm một chút:
– Nói như vậy Đằng Thôn Xuyên Sơn cũng không chết như Bách Địa Trung Cương an bài. Nói như vậy, Watanabe nói dối trước mặt Nhan Phi Hoa, nhưng Watanabe tại sao phải giết y? Hoặc là nói, Watanabe tại sao hãm hại Bách Địa Trung Cương?
Trong khẩu khí người trả lời có chút mỉa mai, hơn cũng là cảm thán:
– Cậu cũng không ngu. Phân tích chủ mưu tuồng vui này thật ra rất đơn giản, cậu chỉ muốn nhìn thấy rốt cuộc ai được lợi từ chuyện này, như vậy mọi chuyện đều đã rõ.
Người hỏi lại trầm tư hồi lâu:
– Chuyện này nếu nói là được lợi thì chỉ có Phục Bộ gia. Bởi vì lúc này Phục Bộ Ngọc Tử thay thế địa vị Bách Địa Trung Cương, bọn họ có thể nói là không tổn hại gì hết.
– Nhưng Đằng Thôn gia nhưng cũng khó tránh khỏi tai ương diệt môn.
Người trả lời thở dài một tiếng:
– Watanabe hình như không có lý do gì phản bội Đằng Thôn Chính Bộ, y cũng không có lý do trợ giúp Phục Bộ Ngọc Tử, cho dù y muốn được miễn chết.
Người hỏi giật mình lạnh toát, dường như nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ:
– Hay cậu nói là Đằng Thôn Chính Bộ… Nhưng cậu phải biết rằng: hổ dữ không ăn thịt con, y dù ác độc đến đâu, chẳng lẽ lại có thể…
Chỉ có điều người hỏi cũng không nói gì nữa, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì đó.
Người trả lời chỉ buông một tiếng thở dài.
– Bách Địa gia đều là nhân vật tàn độc, Bách Địa Trung Thụ là một nhân vật tàn độc. Ở thời điểm mấu chốt y ra tay giết anh ruột, bất kể thế nào, đều có thể xem như là hành động thông minh.
Người hỏi còn nói thêm:
– Chỉ có điều lần này Nhan Phi Hoa vì sao lại không diệt cỏ tận gốc. Người như Bách Địa Trung Thụ, ngay cả anh cũng có thể giết, Nhan Phi Hoa giữ y lại, chắc chắn là chuyện rất nguy hiểm.
Người trả lời mỉm cười không nói.
– Bất quá lúc đầu cô ở đó, cô cho rằng Nhan Phi Hoa sẽ tin tưởng lời bọn họ nói? Cô không được quên, Nhan Phi Hoa thông minh thế nào, cô ta có thể phòng ngừa chu đáo, năm đó cô ta một mình bắt giữ Y Hạ Lưu, cũng không chỉ bằng võ công.
– Tôi không biết.
– Vậy cậu biết gì?
– Tôi chỉ biết đây là một màn quyền mưu tranh đấu, trong chuyện này, có người khó tránh khỏi phải chịu tội thay, có người có thể thượng vị. Phục Bộ Ngọc Tử lần này được lợi là chắc chắn, vì mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô ta, cũng bao hàm cô ta chủ động yếu thế, cho Bách Địa Trung Cương một cơ hội bắt cô ta. Cơ hội kia đương nhiên là cạm bẫy, khiến Bách Địa Trung Cương không còn đường lui. Cô ta rất may mắn, cô ta thành công rồi, nhưng cũng không thấy vận may vẫn bao che y. Nhan Phi Hoa thông minh hơn so với tưởng tượng của chúng ta, cô ta giữ lại Bách Địa Trung Thụ là vì khống chế Phục Bộ Ngọc Tử. Nói trắng ra, đây bất quá là diễn mà thôi. Những người này tự xưng là thông minh, có thể đã lừa Nhan Phi Hoa, lại không biết Nhan Phi Hoa đã sớm biết rõ. Y Hạ Lưu ai chết ai sống, đối với cô ta mà nói đều không quan trọng, cô ta chỉ muốn cân bằng. Bách Địa Trung Cương cây to đón gió, trong khoảng thời gian này gây náo động quá lớn, y đã phá vỡ cân bằng này, cho nên cái chết của y cũng trong dự liệu. Nước quá trong ắt không có cá, người quá giỏi ắt không có ai chơi cùng, cho nên Nhan Phi Hoa giả vờ hồ đồ, dù biết Bách Địa Trung Cương oan uổng, nhưng y phá vỡ quy tắc cân bằng, nên y nhất định phải chết.
– Cân bằng?
Người hỏi rốt cục thở dài:
– Tôi vốn nghĩ Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ đã rất đáng sợ, không ngờ Nhan Phi Hoa cũng đáng sợ. Nhưng Dật Phi, cậu biết rõ như vậy, cậu không đáng sợ à?
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn một người gầy gò ngăm đen ngồi đối diện:
– Vũ Thân, tôi sao lại đáng sợ, tôi không tranh quyền thế, không so đo lục đục với bọn họ, hẳn là đáng yêu hơn họ mới đúng.
– Đáng yêu cái con quỷ.
Ngô Vũ Thân nhảy dựng lên:
– Nghe nói Nhan Phi Hoa đi tới Giang Nguyên, tôi rốt cục vẫn phải từ Nhật Bản trở về, chỉ muốn gặp tiểu tử cậu một lần. Thật không ngờ cậu chẳng những không vệc gì, hơn nữa còn rất có tinh thần. Đúng là người tốt sống không lâu, người xấu sống trăm năm mà.
Nhìn Ngô Vũ Thân tuy gầy yếu nhưng lại có tinh thần, trong mắt Lâm Dật Phi cũng hiện lên tia ấm áp, nghiêm túc hỏi:
– Cậu thật là trở về gặp tôi?
– Là giả đấy.
Ngô Vũ Thân vung tay lên:
– Tôi chỉ là mỗi ngày ở Nhật Bản ăn sashimi (món cá sống), cảm thấy buồn nôn, không hiểu đám quỷ đó sao lại thích ăn như thế, không sợ trong bụng có giun đũa.
– Chẳng phải cậu cũng chịu được nửa năm rồi đó thôi?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Chịu mốc xì. Sau khi lão tử mua sashimi, đem về chỗ ở đốt lửa, mỗi ngày nướng ăn.
Ngô Vũ Thân cười to:
– Cuối cùng lại chịu được một thời gian ngắn, tuy nhiên hai ngày nay cẩn thận mà nghĩ, hình như lời cậu nói cũng có chút đạo lý. Chỉ có điều quá nhớ cơm với bánh bao nên mới cố ý chạy về đây một chuyến.
Lâm Dật Phi nhìn cậu một lúc:
– Sau đó thì sao? Đi đâu?
Ngô Vũ Thân yên tĩnh lại, qua hồi lâu mới nói:
– Về nhà.
Lâm Dật Phi cười, dùng sức vỗ đầu vai cậu:
– Không tồi.
– Tôi chẳng làm được gì cả, cậu mới là càng lăn lộn càng không tồi đấy. Thấy cậu trên TV như thế, tôi cũng rất hâm mộ.
Ngô Vũ Thân ra vẻ cực kỳ hâm mộ:
– Cậu nổi như vậy, có phải nên thương xót đám nghèo rớt mồng tơi như chúng tôi không?
Khi hắn đi tới cửa, Ngô Vũ Thân đúng lúc nghe tiếng đập cửa vang lên, rất nhẹ, như thể là sợ quấy rầy người trong phòng đi ngủ. Có lẽ họ biết chỉ cần là Lâm Dật Phi, dù nhẹ thế nào hắn cũng có thể nghe được.
Ngô Vũ Thân đợi Lâm Dật Phi mở cửa phòng, lại không thể không bội phục thính lực của hắn. Chưa nói đến hắn nghe được tiếng người đến, hắn còn có thể nghe được người tới là ai, đó không phải là chuyện đơn giản.
Phục Bộ Ngọc Tử vẫn nhu thuận và khách khí:
– Cậu Lâm, Tông chủ đã trở về Nhật Bản, tuy nhiên bảo chúng tôi nhất định phải xin lỗi vì những gì tên phản đồ Bách Địa Trung Cương đã làm. Tối nay chúng tôi đã mở tiệc, không biết cậu Lâm có thời gian đến dự?
– Đương nhiên là có thời gian, nhưng tôi còn một vị khách, đi cùng có tiện không?
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn phía Ngô Vũ Thân, đột nhiên ngẩn ra, không biết từ khi nào cậu ta đã vùi mình trong chăn, ngay cả mặt cũng không lộ ra.
– Đương nhiên có thể.
Phục Bộ Ngọc Tử tươi cười chân thành:
– Bạn của cậu Lâm là bạn của chúng tôi, có phải không, Đằng Thôn tiên sinh?
Trong lời của cô giống như ám chỉ gì đó, đối với Đằng Thôn Chính Bộ cũng tỏ ra khách khí. Đằng Thôn Chính Bộ cười miễn cưỡng, giống như vẫn đang thương cảm vì cái chết của đứa con:
– Đúng vậy, Lâm tiên sinh cho dù có chín mười vị khách chúng tôi cũng hoan nghênh, chứ đừng nói là một vị. Không biết đó là vị khách thế nào, có cần chúng tôi đi mời không?
– Tôi không đi, mới ăn một bữa, có chút tiêu chảy.
Giọng của Ngô Vũ Thân thông qua chăn phát ra có chút khàn khàn:
– Dật Phi, cậu đi đi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, đã đã biết dụng ý của cậu ta. Cậu hiển nhiên đang chuẩn bị đi Nhật Bản, hơn nữa không nghĩ lại gặp Phục Bộ Ngọc Tử ở đây:
– Vậy được, cậu tự quyết định vậy.
Bữa tối sóng yên gió lặng. Phục Bộ Ngọc Tử tiếp tục phát huy tinh thần của quốc gia bọn họ, dùng cung kính che dấu suy nghĩ của bản thân. Đằng Thôn Chính Bộ cũng vậy, có điều y rất kiệm lời. Khi Lâm Dật Phi thả bộ trên đường, lại nhớ rõ câu nói sau cùng của Phục Bộ Ngọc Tử:
– Cậu Lâm, cậu vĩnh viễn là bạn của chúng tôi. Nếu có gì cần chúng tôi giúp, chỉ cần nói một tiếng, Phục Bộ Ngọc Tử dù là vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Cảm nhận được một tia trong trẻo nhưng lạnh lẽo của mùa đông phía nam, Lâm Dật Phi hít sâu một hơi lạnh, lẩm bẩm: