– Dật Phi, thật ngại quá, không ngờ lại làm chậm trễ thời gian anh về nhà ăn cơm.
Tiếu Nguyệt Dung bất đắc dĩ nhìn chiếc xe ở xa xa:
– Tôi…tôi…
– Anh cái gì mà anh.
Lâm Dật Phi lại mỉm cười:
– Cô dùng mấy chiêu tôi dạy cũng không tệ nhưng xem ra tôi nói không sai chút nào. Cô quá lương thiện, không thể ra tay tàn nhẫn được, đối với những loại người này thì cách tốt nhất cô nên làm là khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi chứ không phải là nói lý với bọn chúng. Vốn biểu hiện lúc đầu của cô rất tốt, một lúc mà đã làm ba tên kinh sợ nhưng sau đó…sau đó vừa nói một câu đã lộ đuôi rồi.
Tiếu Nguyệt Dung hơi đỏ mặt:
– Vậy thì tôi nên nói như thế nào?
– Khi gã gọi cô là đại tỷ thì cô nên nói là: “Đại tỷ? Đại cái đầu mẹ mày, gọi tao là lão nương”, như vậy mới thể hiện được sự mạnh mẽ, khiến cho bọn chúng không biết rõ lai lịch của cô, như thế thì mới không dám dây vào.
Đột nhiên Lâm Dật Phi cười ngặt nghẽo, chỉ vào Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Nhưng cô vừa nói đã nói: “Tôi không cần số tiền này, anh trả lại cho bọn họ đi”, biểu hiện của cô còn lễ phép hơn cả học sinh tiểu học, sao bọn chúng lại không phản kháng chứ?
Tiếu Nguyệt Dung cũng mỉm cười, làm giãn ra hai hàng lông mày đang u sầu:
– Anh nói rất có lý nhưng nếu bảo tôi nói những điều này thì tôi không nói được.
Lâm Dật Phi ngừng cười, trong lòng thầm thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
– Đây chính là huyện Bạch Thạch, hôm nay là đêm 30 Tết, cô không ở nhà đón Tết với bố và em gái mà chạy đến đây làm gì vậy?
Huyện Bạch Thạch quả là một huyện nhỏ, gần đến đêm giao thừa mà người đi trên đường càng ngày càng thưa thớt, mấy ngọn đường sáng xa xa, lốm đa lốm đốm, chỉ có thể chiếu sáng phạm vi khoảng lòng bàn tay. Một cơn gió mạnh thổi qua, ánh đèn mờ tối, không khí lạnh bao phủ.
Tiếu Nguyệt Dung siết chặt cổ áo, cúi đầu xuống:
– Tôi…tôi có chút chuyện riêng.
– Tôi tiễn cô.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói nhưng cũng cảm thấy hơi kì lạ, chuyện gì mà có thể khiến cô không ở nhà đón giao thừa cùng bố và em gái mà chạy đến một huyện nhỏ xa xôi này chứ?
– Không cần đâu, thật sự là không cần.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu liên tục:
– Dật Phi, hiện giờ tôi còn sợ anh không tìm được nhà cũ cơ. Anh đừng quên rằng anh không phải là Lâm Dật Phi thực sự đâu đấy.
Lâm Dật Phi cười lắc lắc đầu:
– Điều này thì cô không cần lo đâu, hiện giờ bọn họ đều lo tôi đột nhiên mất trí nhớ tạm thời, cũng có thể là do thói quen, cho nên…
Hắn móc một cái rồi lấy ra một tấm thẻ, thản nhiên cười nói:
– Cô nhìn đi, họ đã chuẩn bị cho tôi cái này rồi.
Tiếu Nguyệt Dung đưa tay cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, trên đó viết bốn chữ to “thung lũng Hà Gia”, nhưng phần còn lại chính là một tấm bản đồ, vẽ lắt la lắt léo nhưng cũng rất dễ để tìm được địa chỉ nhà bà ngoại của Lâm Dật Phi. Lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới hiểu tại sao mẹ Lâm lại yên tâm mà đá Lâm Dật Phi xuống xe, chỉ vì bà biết con trai mình chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải là đồ ngốc, cầm bản đồ, lại còn thêm cái miệng, nếu không tìm được thì còn không biết hỏi sao?
– Chắc hẳn bọn họ cũng loáng thoáng biết được gì đó rồi.
Tiếu Nguyệt Dung hạ giọng nói:
– Nhưng Dật Phi này, ngoài việc để lộ mấy câu với Bách Lý Băng thì tôi không nói với bất kỳ ai cả, đến cả sư phụ tôi mà tôi cũng không nói.
Sư phụ mà cô nói đến đương nhiên là bác sỹ Tiền, bác sỹ Tiền tuy rất ngạc nhiên về y thuật của tên tiểu tử này nhưng lại không có hứng thú với những chuyện khác, có lẽ cho dù Lâm Dật Phi nói với bác sỹ Tiền rằng: “Tôi là người đến từ sao Hỏa” thì phỏng chừng điều mà ông quan tâm cũng chỉ là người sao Hỏa đến khám bệnh hay là đến vọng, văn, vấn, thiết(*)?
(*): vọng, văn, vấn, thiết là bốn bước khám bện của phương pháp y học cổ truyền, đối chiếu sang tây y có sờ, nhìn, gõ, nghe.
– Tôi biết chứ.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Con người thì đều nên có những thứ để nghi ngờ và phỏng đoán, bọn họ đương nhiên cũng vậy, chỉ có điều trên thế giới này, có nhiều lúc, những câu nói hồ đồ hiếm có đó đối với hầu hết mọi người mà nói thì lại là lời vàng ngọc.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu, liếc nhìn hắn một cái, giây lát lại nhìn đi chỗ khác:
– Dật Phi, anh mau trở về thung lung Hà Gia đi, dựa vào bản lĩnh của anh, chắc chắn là không chậm hơn bao nhiêu so với xe. Thật sự không cần tiễn tôi đâu, anh nhìn công phu của tôi đi, cho dù là gặp phải người xấu, đánh vài tên cũng không có vấn đề gì cả.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Đương nhiên là không thành vấn đề nhưng có nhiều chuyện chỉ dựa vào quyền cước cũng không thể giải quyết được đâu.
– Anh biết gì rồi?
Tiếu Nguyệt Dung có chút khó hiểu và kinh ngạc nhìn đôi mắt của Lâm Dật Phi, trong đó có chút thấu hiểu, khoan dung, chân thành và khích lệ, cũng có sự quan tâm của bạn bè bình thường nhưng trong đó vẫn thiếu thứ cô muốn có.
– Vậy tôi đi đây.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Cô tự bảo trọng nhé, còn nữa, chúc mừng năm mới.
Tiếu Nguyệt Dung gật gật đầu, nhìn hắn xoay người rồi mất hút trong bóng tối, trái tim cô dường như cũng rơi vào bóng tối theo hắn. Cô cắn môi, không biết từ lúc nào mà má cô đã ướt đẫm nước mắt.
Thực ra cô chỉ muốn nói anh không cần đối xử với tôi tốt như vậy, nếu như anh tốt với tôi thật thì đừng quan tâm đến tôi nữa, hãy để tôi quên anh đi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất buồn, làm thế nào mới có thể làm được điều này đây? Cho dù anh thật sự không quan tâm đến tôi nữa thì làm sao tôi có thể quên được anh đây?
Gió đêm lạnh, từng đợt từng đợt chậm rãi thấm vào người, đến khi cô bừng tỉnh lại mới phát hiện cả người đều tràn ngập khí lạnh, đến lúc muốn xua đi mới biết cái lạnh này đã thấm sâu đến tận xương tủy.
Tiếu Nguyệt Dung cất bước đi thẳng về phía trước, để ý nhìn những tấm biển ven đường, dường như cô cũng không quen thuộc lắm với huyện Bạch Thạch. Một lúc sau cô cũng giống Lâm Dật Phi, móc ra một tấm thẻ, nhìn thoáng qua theo ánh đèn mờ tối, nhìn xung quanh một cái:
– Số 7 đường Đồng Ngẫu, chỗ nào vậy nhỉ?
Cô giơ tay vẫy một người đi xe máy ngang qua:
– Anh ơi, cho tôi hỏi chút.
– Cô đi đâu vậy?
Anh chàng đi xe máy vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau:
– Đi trong huyện thì 5 tệ.
– Không phải, tôi chỉ hỏi thăm một chút là đường Đồng Ngẫu huyện Bạch Thạch ở đâu vậy ạ?
Tiếu Nguyệt Dung còn chưa đưa tờ giấy qua thì tên tiểu tử kia đã không kiên nhẫn nói:
– Lên xe đi rồi tôi sẽ nói cho cô biết.
Không biết từ lúc nào mà việc thu phí hỏi đường cũng trở thành một thủ đoạn kiếm tiền của một số người như thế này. Tiếu Nguyệt Dung có chút tức giận:
– Vậy phiền anh có thể noí cho tôi biết được không? Nếu như đường xa thì chắc chắn tôi sẽ ngồi xe anh.
Tên tiểu tử trợn mắt một cái, nhấn ga rồi nghênh ngang phóng đi.
Tiếu Nguyệt Dung bất đắc dĩ lắc đầu, đầnh phải tìm kiếm xung quanh, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng “đùng đùng”, “đôm đốp” của pháo hoa, đem đến chút không khí của năm mới cho thành phổ nhỏ yên tĩnh này. Thỉnh thoảng cũng có đứa trẻ con chạy đông chạy tây, nhìn Tếu Nguyệt Dung với ánh mắt mang chút tò mò và đề phòng.
Rất hiển nhiên là quần áo của Tiếu Nguyệt Dung có chút thời thượng, cái huyện nhỏ này vừa thấy đã biết chắc hẳn là người nơi khác đến.
Tiếu Nguyệt Dung bước lên trước một bước:
– Người bạn nhỏ!
Đám trẻ con vây quanh xa xa quan sát lập tức giải tán vì bố mẹ chúng đã dặn kĩ là không nên nói chuyện cùng người lạ.
Tiếu Nguyệt Dung bất đắc dĩ đứng thẳng người lên, đêm 30 lại là đêm đoàn viên, các thành phố lớn đều giăng đèn kết hoa, rất nhiều người trẻ tuổi đã không còn thói quen đón giao thừa như người già nữa, thông thường họ đều một đêm không về nhưng những huyện nhỏ thì hơi khác. Hầu hết mọi người đều về sớm, mấy người bán hàng cũng không còn thấy bóng dáng đâu, họ đã vất vả một năm, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có mấy ngày này.
Thật vất vả mới nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa còn le lói ánh đèn, Tiếu Nguyệt Dung bước nhanh tới. Chủ cửa hàng là một ông lão, chòm râu điểm bạc, đôi mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, ngồi yên lặng ở đó, dường như ở đây chính là cả cuộc đời của ông.
Trước tiên Tiếu Nguyệt Dung mua một cái bánh mì rồi mới hỏi:
– Ông ơi, ông có biết số 7 đường Đồng Ngẫu ở đâu không ạ?
– Số 7 đường Đồng Ngẫu?
Ông lão thì thào đọc lại một lần:
– Đây chính là đường Đồng Ngẫu mà.
Giờ Tiếu Nguyệt Dung mới hiểu được nguyên nhân tên tiểu tử khi nãy nghênh ngang rời đi, không khỏi có chút bi ai nhưng không phải do mình mà là do những người đã bị lợi ích làm cho mờ mắt.
– Vậy ông ơi…
Tiếu Nguyệt Dung hỏi:
– Ông có thể nói cho cháu biết số nhà số 7 ở đâu không ạ?
– Gần đây đều có thể coi là số 7 đường Đồng Ngẫu, cô gái, cháu tìm người à?
Ông lão nhìn Tiếu Nguyệt Dung với đôi mắt vẩn đục, trong lòng có chút yêu thương, cháu gái của mình nhỏ hơn cô bé này một chút, năm mới con trai con dâu đều bận rộn, năm nay không thể về quê, không biết cô gái này là người thân của nhà ai, nhìn thật xinh đẹp nhưng sao năm mới mà lại có vẻ rầu rĩ không vui thế này?
– Ông ơi, ông có biết một người tên là Trương Quế Lan không?
Tiếu Nguyệt Dung hỏi thật cẩn thận, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
– Anh lựa chọn làm giàu.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Kỳ thực vấn đề này anh cũng đã suy nghĩ rất lâu, nếu quả thật có thêm một cơ hội nữa để anh lựa chọn, anh có phải quay về tám trăm năm trước không…
Thấy gương mặt Bách Lý Băng có vẻ hồi hộp, Thiếu Niên lắc đầu cười khổ nói:
– Nhưng mà anh quay về có thể làm được gì?
– Có lẽ anh vẫn còn vướng bận gì bên đó!
Bách Lý Băng nhỏ giọng nói, dường như sợ rằng một chút thôi cũng sẽ khiến Lâm Dật Phi càng có niềm tin hơn, nhưng vấn đề này không hỏi không được.
– Có một câu chuyện, không biết em đã nghe qua chưa?
Lâm Dật Phi nói luôn:
– Có một con nhện, suốt ngày đậu trên xà ngang ở đỉnh đầu Phật Tổ, hàng ngày chịu ảnh hưởng của hương khói, lễ tụng kinh rửa tội, tu luyện được một nghìn năm, cuối cùng nó cũng có được trí tuệ.
Bách Lý Băng không hiểu hắn muốn nói gì, cũng không có hỏi một con nhện sao có thể sống được lâu như vậy mà chỉ yên lặng lắng nghe. Bởi cô biết Lâm Dật Phi nói gì cũng đều bao gồm hàm ý trong đó, tuy rằng có lúc người khác chưa chắc có thể nghe hiểu ra.
– Một ngày Phật tổ hỏi con nhện, trên đời này thứ gì quý giá nhất?
Ánh mắt Lâm Dật Phi thâm thúy, nhìn chằm chằm vào cô gái.
– Thứ quý giá nhất của em chính là anh.
Bách Lý Băng bật cười một tiếng.
– Trên đời này không xác định được rõ ràng thứ gì quý giá nhất. Những cặp yêu nhau tâm đầu ý hợp đương nhiên cho rằng đối phương là quý giá; kẻ giữ của đương nhiên cảm thấy kim cương và tiền bạc quý giá; sinh viên hiện tại đương nhiên cảm thấy đạt được sự khen ngợi của cấp trên, ra sức thể hiện giá trị của bản thân là quý giá; vậy con nhện kia sẽ nói thế nào?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nó nói trên đời này, thứ quý giá…chính là cái mất đi và cái không đạt được.
Bách Lý Băng nhíu cặp lông mày hình lưỡi liềm:
– Có lẽ nó hơi bi quan một chút, kỳ thực…
Cô đột nhiên cười rồi nói tiếp:
– Sau đó thì sao?
– Sau này nó yêu một giọt sương, nhưng giọt sương lại bị cơn trường phong mang đi mất, vô cùng đau lòng…
Lâm Dật Phi thoáng suy nghĩ nói:
– Nó lại tu luyện tiếp hai nghìn năm nữa, khiến Phật Tổ cho phép nó có cơ hội được đầu thai làm người, khăng khăng chuyển kiếp đi tìm giọt sương, Phật tổ liền đáp ứng. Nó chuyển kiếp thành Châu Nhi, được hoàng đế nhận là nghĩa nữ (con gái nuôi), và cho ở cùng công chúa Trường Phong, nhưng cả hai đều thích đăng khoa trạng nguyên Khâu Lộ.
Bách Lý Băng khẽ a một tiếng:
– Vậy chắc cuối cùng cô ấy đã đạt được ước nguyện hả?
– Không.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Kết quả hoàng đế hạ chỉ gả công chúa Trường Phong cho Khâu Lộ.
Bách Lý Băng cười khổ nói:
– Có lẽ người biện ra câu chuyện này luôn cho rằng cái không đạt được mới là quý báu.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Châu Nhi cũng nghĩ như vậy nên đã đau buồn mà tuyệt thực. Lúc hấp hối, Phật Tổ lại xuất hiện, Châu Nhi căm uất hỏi tại sao cô kiên tâm tu hành ba nghìn năm, không ngờ lại không đổi lại được cái nhìn của người mình yêu? Phật Tổ cười nói, duyên phận là số trời định, ngay từ ban đầu người mang Khâu Lộ đi chính là Trường Phong. Điều này chứng tỏ Khâu Lộ thuộc về Trường Phong, một chút cũng không thể miễn cưỡng được.
Bách Lý Băng không chịu nổi liền cắn vào môi, một lúc lâu mới nói:
– Em cảm thấy Phật tổ có chút hơi tàn nhẫn, chẳng lẽ Châu Nhi si tình ba nghìn năm mà lại không thể đổi được mối nhân duyên kiếp trước sao? Câu chuyện này có phần đả kích những người si tình quá mức rồi.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Đúng vậy, si tình ba nghìn năm đương nhiên là đáng tiếc, nhưng người viết câu chuyện này hiển nhiên không phải muốn nói lên dụng ý này. Nếu em chỉ nghe đến đây, chắc hẳn sẽ chỉ trích gay gắt người viết lên nó, không tránh khỏi sự phán quyết bừa bãi, hơn nữa lại lãng phí khổ tâm của người viết chuyện.
– Vậy vẫn còn có biến hóa khác sao?
Bách Lý Băng không hiểu hỏi:
– Chắc chắn Khâu Lộ thức tỉnh, cự tuyệt Trường Phong công chúa, và sống với Châu Nhi đến đầu bạc răng long?
– Phật Tổ chỉ giúp Châu Nhi mở to mắt nhìn ra bên ngoài phòng…
Trong giây phút này, trong ánh mắt Lâm Dật Phi cũng vô cùng phức tạp:
– Ở đó, vương tử Cam Thảo cũng vì biết Châu Nhi sắp qua đời mà đau lòng khôn xiết, liền nảy ý định dùng kiếm tự sát. Lúc này đây Phật Tổ mới hiểu rằng, năm đó khi Châu Nhi tu luyện ba nghìn năm trên xà ngang, thì Cam Thảo cũng bảo vệ cô ấy ba nghìn năm. Anh ta cũng cầu xin Phật Tổ chuyển kiếp cho anh ta, cũng chỉ là để bảo vệ cô ấy cả đời!
Bách Lý Băng thở nhẹ một tiếng, nắm chặt cánh tay của Lâm Dật Phi, cuối cùng đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
– Thứ không đạt được đương nhiên sẽ khiến em nhung nhớ, bởi vì đây là điều bình thường của con người, nếu không nhớ sẽ là bất bình thường.
Khóe miệng Lâm Dật Phi nở nụ cười rất tươi, chắc hẳn là đã sớm nghĩ ra cái gì đó.
– Nhưng mà nếu Phật Tổ hỏi lại Châu Nhi một lần nữa, trên đời này thứ gì quý giá, cô ấy nhất định sẽ thức tỉnh. Bởi vì cô ấy đã si tình suốt ba nghìn năm, rõ ràng nên biết rằng thứ quý giá trên đời này chính là những gì mình đã có được, duyên phận cũng như vậy, Băng Nhi, em nói có phải như vậy không?
Khóe mắt Bách Lý Băng đã rơi nước mắt, cúi thấp đầu xuống cô thì thào nói:
– Dật Phi, em đã trách lầm người kể câu chuyện, em lẽ ra phải cảm ơn người ấy mới đúng.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Kỳ thực không chỉ có anh và em, tất cả những người chỉ cần nghe câu chuyện này cũng nên suy ngẫm một chút mới đúng.
Ý tứ của Bách Gia Hội cũng không khó lý giải. Lúc trước ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, người ở các học phái khác nhau vì mục đích tư tưởng khác nhau mà tranh giành khoe sắc. Cái gọi là bách gia chư tử, chủ yếu là chỉ nho, hắc, đạo, pháp, âm dương, tạp, danh, tung hoành, binh, tiểu thuyết thập gia, ngoài ra còn cửu gia, còn được gọi là cửu lưu, thường được gọi là thập gia cửu lưu cũng chính được lưu truyền từ thời đó. Bách Gia Hội đương nhiên cũng đi theo lá cờ của võ thuật Hồng Dương, làm những việc đấu đá nhau, để thu thập sở trường của chúng gia mà không hề bài xích, loại trừ sự gia nhập của các học phái nước ngoài.
Nếu không phải như vậy, các tuyển thủ karate, taekwondo của Chiết Thanh cũng sẽ không nóng lòng muốn thử sức. Chẳng qua là tưởng rằng đã nắm chắc chắn trong tay việc lật đổ Đại Hội Võ Lâm, không ngờ rằng Lâm Dật Phi lại ra tay giữa chừng, giết chết hy vọng của bọn họ từ lúc mới manh nha.
Đương nhiên việc tuyển chọn trong trường chỉ là giai đoạn đầu, yêu cầu cơ bản của các thành viên tham gia Bách Gia Hội phải là sinh viên đại học, biết võ nghệ và phải có năng lực tự bảo vệ bản thân mới được. Đương nhiên, những điều kiện này lại rất có thủ đoạn bên trong. Bởi, cái gọi là trên có chính sách, dưới có kế sách, có trường vì muốn có thành tích tốt đã không tiếc tiền mời một số cao thủ dân gian, đặc cách trúng tuyển làm sinh viên đại học, đây thực ra cũng là việc thấy lạ mà không hề lạ, quân bất kiến. Có biết bao nhiêu ngôi sao môn thể dục nghệ thuật chưa tốt nghiệp tiểu học, hiện giờ cũng có thể nhập học để lấy tiếng tăm, còn có thể lấy được cái gì gọi là BA (bằng cử nhân), bằng thạc sĩ,…bọn họ như vậy chẳng qua cũng chỉ được coi là khoa nhi, trong lòng mọi người đều biết rõ nhưng không vạch trần ra mà thôi.
Tuy nhiên, sau khi mở rộng quy mô tuyển sinh, tất cả các trường đại học trên toàn quốc gộp lại, quả thực là một con số vô cùng nhiều, khó mà đếm nổi. Vì vậy, tham gia Bách Gia Hội tính ra cũng chỉ vượt qua trăm nhà, nhưng cũng không ít hơn so với con số này. Nếu như mọi người luân phiên thi đấu, từng người một tỷ thí, vậy chỉ e rằng đánh râu ria thôi cũng không xong. Vì thế, việc thi đấu thể thao sẽ lựa chọn từ trong tỉnh trước, sau đó sẽ chia ra làm năm khu Hoa Trung, Hoa Nam, Hoa Đông, Bắc Bộ, Tây Bộ, rồi sau cùng sẽ chọn ra năm cao thủ giỏi nhất đi tới Bắc Kinh thi đấu.
Đương nhiên, loại kế hoạch này là kiểu tuyển tập từ chương trình tuyển chọn nhân tài, hay là chương trình tuyển chọn nhân tài tham khảo thì không có cách nào biết được. Từ khi cải cách mở cửa, sự phát triển của võ thuật là vô cùng mạnh mẽ, tuy nhiên phát triển mạnh mẽ không thể tách rời sự hỗ trợ của đồng tiền. Chỉ có điều, loại chương trình này trong nước mới được coi như một sự vật sống, chứ chưa đạt được sự chú trọng nên có. Sự hỗ trợ của tiền bạc cũng chưa được tính là hợp lý, các nhà tài trợ của rất ít ỏi.
Năm trước có một nhà máy bán thuốc mã lực thần, ai dùng sẽ biết cái này, đã hào phóng chi ra hai triệu tệ để mua bản quyền tiêu đề tài trợ, thực sự khiến phía tổ chức vui mừng một phen. Song, năm ngoái lại vô cùng trớ trêu, chẳng có tiêu đề tài trợ nào, thật vô cùng xấu hổ.
Cũng giống như cờ vây, bóng chuyền của Trung Quốc, thời điểm cực thịnh, dâng hiến tinh túy vì quốc gia. Khi rơi vào thời điểm sa sút, đài truyền hình cho rằng không có được sự thu hút, không mang đến hiệu quả, và dĩ nhiên sẽ để tinh hoa của đất nước nghỉ ngơi một thời gian, thay vào đó một thứ đại chúng hóa khác. Đương nhiên cơ hội không phải không cho bạn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là bạn phải có ảnh hưởng nhất định!
Trong tay Lâm Dật Phi cầm cuốn tài liệu về Bách Gia Hội, ngồi ở đó đã khá lâu. Tài liệu hắn cầm trong tay đương nhiên không phải là tài liệu tuyên truyền về một người, mà là danh sách chi tiết về tuyển thủ dự thi. Những thứ này đương nhiên không cần hắn ra mặt, hắn chính là ngôi sao hy vọng của Chiết Thanh, cho dù trước khi hiệu trưởng Cố Lương Hành rời đi cũng đều nhận được sự tiếp kiến long trọng, để tạo không khí ra đi hoành tráng cho ông. Thành phố Giang Nguyên không phải là tỉnh lỵ, việc tuyển chọn trong tỉnh đương nhiên phải do tỉnh lỵ có ảnh hưởng tiến hành tổ chức!