Đó cũng là một tấm ảnh kết hôn, đương nhiên so với tấm ảnh này thì hiển nhiên là vô cùng mộc mạc. Tấm ảnh này thoạt nhìn hơi cũ, trên cổ cô gái đeo dây chuyền vàng, cho dù là trên ảnh nhưng cũng chiếu sáng rạng rỡ, lúc đó khi cô đeo sợi dây chuyền này chắc chắn là rất rực rỡ. Một sợi dây chuyền như thế này vào lúc đó chắc cũng là số tiền để dành một năm của rất nhiều người. Khi Tiếu Nguyệt Dung nhìn đến đây, không biết tại sao lại nhớ đến người này, bà đương nhiên không phải là một người coi trọng tiền bạc nhưng người như bà liệu có được mấy người đây?
Bố cô luôn giữ tấm ảnh kia như bảo bối, cho dù là Tiếu Nguyệt Như cũng chưa từng nhìn thấy nhưng Tiếu Nguyệt Dung lại lơ đãng nhìn thấy một lần.
Cô biết đó chắc chắn là ảnh của mẹ, vào mỗi đêm khuya bố cô đều lén lấy ra xem nhưng cô vẫn không hiểu tại sao bố lại không cho các cô xem?
Trong nhà trừ bức ảnh bố giấu đi đó thì không còn tấm ảnh nào là của mẹ, mỗi khi Tiếu Nguyệt Dung hỏi thì ông đều thản nhiên nói một câu “bà ấy chết rồi, lúc đó nhà nghèo, đến ảnh cưới cũng không chụp được”.
Tiếu Nguyệt Dung cũng tin là thật, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, nhìn thấy cách bài trí thô sơ trong nhà là cô đã biết mình là con nhà nghèo, đương nhiên nhà nghèo và sự lãng mạn không có gì liên quan gì đến nhau cả. Lúc đó chụp một tấm ảnh cưới thật to đã là một hành động rất lãng mạn nhưng khi cô nhìn thấy tấm ảnh cưới đó thì cô mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì bố cô tưởng tượng.
Vì thế đợi đến khi bác sỹ Tiền trở lại thì cô không kìm được hỏi một câu:
– Bác sỹ Tiền, người đàn ông trong bức ảnh là ai vậy? Nhìn thật là tiêu sái.
Vẻ mặt bác sỹ Tiền hơi tức giận, còn có chút thương cảm nhưng không phải là nhằm vào cô. Ông nhìn tấm ảnh đó rất lâu, sau đó chỉ thở dài một tiếng:
– Anh tuấn cái quái gì, có tí tiền rách đã không biết là người khoe khoang thế nào rồi, nó là con trai bác.
Tiếu Nguyệt Dung lại làm bộ như lơ đãng cười nói:
– Vậy chắc người bên cạnh là con dâu bác rồi, nhìn cô ấy xinh đẹp thật, cho dù là cháu nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tị.
Bác sỹ Tiền lại thở dài một tiếng:
– Đúng vậy, đó là con dâu bác, nhưng xinh đẹp thì có ích gì, không biết giúp đỡ đàn ông, chỉ biết ăn diện vòi tiền, quả thực bác không có tiếng nói chung gì với bọn chúng cả.
– Cô ấy tên gì vậy bác?
Khi Tiếu Nguyệt Dung hỏi câu này thì không chút để ý, dường như cô chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy nhưng cô biết tim mình đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
– Trương Quế Lan
Bác sỹ Tiền liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung một cái, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn trả lời cô.
Trương Quế Lan? Giờ phút này Tiếu Nguyệt Dung chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như muốn đứng thẳng cũng có chút khó khăn. Tuy trong nhà không có ảnh của mẹ nhưng bố cô vẫn còn giấy chứng nhận kết hôn cất kỹ, cô đã nhìn cái đó mấy lần nhưng cái tên sánh đôi với Tiếu Thiết Quân chẳng phải chính là Trương Quế Lan sao?
Cô về nhà thì bố cô đang uống rượu, hai cô con gái thì một đứa đang học đại học, một đứa tuy vẫn là một y tá nhưng lại muốn trở thành một bác sỹ. Ai gặp Tiếu Thiết Quân ông cũng phải nói một câu:
– Lão Tiếu, hai cô con gái của ông đúng là có tiền đồ, cả đời này ông không phải lo lắng rồi. Hiện giờ Nguyệt Dung đã có thể khám bệnh cho người ta, ai mà lấy được con bé thì đúng là phúc tám đời. Nguyệt Dung vẫn chưa có bạn trai chứ? Tôi có quen mấy anh chàng di du học về đấy, có muốn tôi giới thiệu cho không?
Tiếu Thiết Quân cả ngày cau mày ủ ê cuối cùng cũng có chút dáng vẻ tươi cười, ngày thường ông không nỡ uống mấy chung rượu nhưng mỗi khi đến cuối tuần lại không nhịn được mà phá lệ một chút. Miệng vết thương kia mãi mãi đau, có lẽ chỉ có cồn rượu mới có thể giảm bớt nỗi đau đấy.
Mặc dù có thêm mấy phần men say nhưng khi nhìn thấy con gái bước vào thì bố Tiếu vẫn cảm giác thấy gì đó. Đứa bé Nguyệt Dung này đối với ai cũng hòa thuận, đối với ông bố như ông thì đây là lần đầu tiên cô có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
– Có phải mẹ của con đi theo người khác không bố?
– Có phải Trương Quế Lan ghét bỏ nhà chúng ta nghèo khổ nên bỏ lại chúng ta rồi lấy nhà họ Tiền giàu có không?
Ông mở to hai mắt, ngẩn người ra như bị người ta dùng phép định thân, cái chén còn một nửa rượu trắng vô thanh vô tức rơi xuống, rượu văng khắp nơi, còn người đàn ông đó thì khóc lên một tiếng xé ruột xé gan.
Đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt con gái, khi ông nhìn thấy tờ giấy nhắn và hai cô con gái bé bỏng trên chiếc giường ông cũng không rơi một giọt nước mắt.
Khi ông ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng hai cô con gái, có một lần làm khuân vác, bị đập gãy mấy cái xương sườn, ông cũng không rơi nước mắt.
Khi ông biết Tiếu Nguyệt Dung vì để cho em gái được vào học trường tốt, cam lòng từ bỏ tương lai tốt đẹp mà sửa lại thành đi học hộ lý có trợ cấp rồi trở thành một y tá bình thường ông cũng không rơi nước mắt.
Ông tưởng rằng nước mắt của ông đã cạn khô trong đêm hôm đó, nếu có chảy nữa cũng chỉ có máu thôi.
Ông cho rằng bản thân mình đã quên lâu rồi, ông cho rằng cả đời này cũng sẽ không rơi nước mắt vì đàn bà nữa. Ông tưởng rằng mình nuôi con gái, trải qua mười mấy năm thì có thể quên đi hết tất cả nhưng tại sao khi con gái nhắc đến cái tên khiến tim ông tan vỡ kia thì ông lại khóc như một đứa trẻ vậy?
Không có tiền không có gì là sai nhưng lẽ nào vì không có tiền mà người nghèo cũng không thể có được cái gọi là tình yêu, cái gọi là lãng mạn sao? Cho dù là người yêu mình yêu tha thiết, người vợ mình đã kết hôn cũng có thể rời bỏ mình mà đi sao?
Giây phút này Tiếu Nguyệt Dung cũng lệ rơi đầy mặt, cô luôn tự nhận mình là một người kiên cường, cho rằng mình sẽ không khóc, tuy rằng mỗi lần không biết tại sao khi tỉnh dậy lúc nửa đêm bên gối đều ướt đẫm nước mắt nhưng khi nhìn thấy bố mình khóc thì cô vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.
Hai người họ chỉ có thể ngồi khóc, có phải là do người nghèo chỉ có nước mắt là quá nhiều, còn ngoài ra không còn gì không?
Đến khi lau khô nước mắt trên mặt thì Tiếu Nguyệt Dung đã khôi phục thái độ bình thường, trấn tĩnh nói:
– Bố, con muốn đi thăm mẹ con.
Dante từng nói “trên thế giới có một âm thanh tuyệt vời nhất, đó chính là tiếng gọi của người mẹ”.
Nhưng tới tận bây giờ Tiếu Nguyệt Như cũng chưa từng nghe được âm thanh tuyệt vời này, hoặc có lẽ khi cô đang bập bõm tập học nói thì đã từng nghe được âm thanh tuyệt vời này nhưng giống như những thứ tuyệt vời thì không bao giờ tồn tại được lâu dài nên khi cô trưởng thành không tránh khỏi có chút mất mát.
Bố mẹ là thần tượng của con cái, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nghe thấy bố nói “mẹ con đã chết rồi” thì Tiếu Nguyệt Dung từng tưởng tượng người mẹ là người phụ nữ lương thiện dịu dàng nhất trên đời, cô cũng luôn hy vọng bản thân mình có thể trở thành một người phụ nữ như vậy.
Tìm người yêu thì tìm người bạn yêu nhưng tìm chồng thì hãy tìm người yêu bạn, đây là một câu nói đang rất thịnh hành hiện nay nhưng trong mắt Tiếu Nguyệt Dung thì đây lại là biểu hiện của việc cực kỳ vô trách nhiệm. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng cô là một người rất khô khan, không thể tiếp nhận cái gọi là hài hước nhưng có người chồng nào lại muốn người vợ ngày ngày bên cạnh mình nhưng lại nghĩ đến người đàn ông khác chứ?
Vậy nên cô cảm thấy bản thân mình không thể quên được Lâm Dật Phi thì cũng không thể tiếp nhận được tình cảm của ai khác. Cô cũng cảm thấy không thể hiểu được những người phụ nữ từ bỏ tất cả vì tiền bạc.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng mẹ cô lại là loại người đó.
Nhưng cô vẫn muốn gặp mặt người mẹ đó một lần, cô không biết mình chạy đến đây làm gì. Khi cô nói đến đây để thăm mẹ thì bố cô chỉ nói một tiếng “được”, cũng không phản đối gì, vì thế nên Tiếu Nguyệt Dung đã đến huyện Bạch Thạch.
Địa chỉ là do bác sỹ Tiền nói mặc dù ông cũng không rõ ngọn nguồn trong đó.
Nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp được Lâm Dật Phi trong đêm 30. Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Dật Phi, mặc dù cô cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, cô muốn nói với hắn rằng cô đã không sao rồi, cô cũng rất muốn chúc phúc cho Lâm Dật Phi nhưng vừa rồi khoảnh khắc khi nhìn bóng dáng Lâm Dật Phi hòa vào bóng đêm thì cô mới hiểu, cô mới phát hiện hóa ra cô vẫn còn rất đau khổ, cô vĩnh viễn cũng không quên được Lâm Dật Phi, giống như mẹ cô đã tàn nhẫn bỏ mặc con gái để ra đi nhưng dù gì bà vẫn là mẹ cô.
– Tiền Lão Nhị là người làm ăn buôn bán, trước kia làm về vận tải nhưng sau đó thì bắt đầu làm kinh doanh về vật liệu xây dựng rồi phát tài, mở nhà hàng hải sản đầu tiên ở huyện Bạch Thạch. Ai cũng nói tiền của cậu ta khi đó còn nhiều hơn cả ngân hàng, sau đó cậu ta lấy Trương Quế Lan.
Ông lão ngồi nói thao thao bất tuyệt, cũng không ngừng nghỉ chút nào:
– Cậu ta tổ chức một lễ cưới xa hoa nhất huyện Bạch Thạch để lấy Trương Quế Lan nhưng sau đó thì sự may mắn của anh ta kém dần đi. Đầu tiên là say rượu xảy ra tai nạn, chiếc Audi khi đó của cậu ta rất nổi tiếng ở huyện Bạch Thạch nhưng gần như bị tan tành thành đống sắt vụn nhưng anh ta lại mạng lớn, không chết, chỉ bị gãy một chân.
Tất cả mọi người đều lưu luyến chia tay với Lâm Dật Phi, nhưng trong lòng lại thầm chửi mắng hắn là chó ngáp phải ruồi, môn học chưa từng học qua mấy buổi, vậy mà kết quả giữa kỳ thi khảo sát lại được hạng ưu toàn bộ!
Đương nhiên, hiện Chiết Thanh đã ngày càng ít chửi mắng Lâm Dật Phi hơn, bởi rất nhiều người phát hiện, chửi mắng đều là một loại lăng xê trá hình, mà tên Lâm Dật Phi này có thể nói thuộc dạng càng chửi càng may!
Cái này giống như nhiều người cảm than vậy. Cùng làm người, nhưng sao khoảng cách lại lớn như vậy chứ?
Cùng với Lâm Dật Phi đi tỉnh lỵ còn có Giang minh chủ Giang Sơn, phó minh chủ Dương Tu Vũ, Bách Lý Băng đương nhiên có chút bất tiện, nhưng cũng có chút việc khác nên không thể đi cùng hắn. Ngoài ba người đó ra, còn có một số người đi theo, cũng chính là ban hậu cần, ban quan hệ cộng đồng, ban nhân sự, ban chiêu sinh,…ước chừng có khoảng sáu mươi người!
Ban đầu, khi Lâm Dật Phi nhìn thấy dòng người trùng trùng điệp điệp tới tiễn mình liền thấy rất cảm động, sau đó lại thấy Chiết Thanh dùng hai chiếc xe khách lớn mới cảm thấy giật mình kinh hãi, còn tưởng rằng những người này cũng đi thi đấu võ, nhưng sau này mới biết là không phải.
Dương Tu Vũ và Giang minh chủ thấy lạ nhưng cũng không hoảng hốt, giải thích nói bởi vì đây có thể coi là một nhiệm vụ chính trị. Giang minh chủ đã vỗ ngực bảo đảm, không cần nói là tuyển chọn trong tỉnh, cho dù là thi đấu giữa năm khu vực lớn cũng chỉ là bắt rùa trong hũ, mười phần thắng chín, bởi như vậy nên mỗi ban ngành đều muốn tham gia việc chung lần này, nhưng cũng đều có lý do danh chính ngôn thuận. Ban hậu cần thì đương nhiên không cần nói đến, nhưng làm việc gì thì không cần đến quan hệ sao? Vì thế, ban quan hệ cộng đồng là không thể bỏ qua. Lần tỷ thí võ nghệ này nói không chừng sẽ gây chấn động, sẽ có phụ huynh đến xin tư vấn thủ tục, vậy ban chiêu sinh đương nhiên phải đi. Còn về ban nhân sự thì dễ giải thích rồi, chỉ cần làm thì nhân sự tất nhiên không thể thiếu được bọn họ!
Hơn sáu mươi người tới tỉnh thành, đương nhiên phải lấy việc tiết kiệm làm chủ đạo. Tuy rằng phải tiết kiệm thế nào cũng sẽ phải tiêu phí nhiều gấp nhiều nhiều lần so với ba người.
Song, người đông cũng có cái lợi, chính là mọi việc đều không cần Lâm Dật Phi phải bận tâm. Tất cả mọi người đều yêu quý hắn như bảo vật quốc gia – gấu trúc. Những người khác đều hai hay ba người một phòng, nhưng riêng hắn lại hưởng đãi ngộ một mình một phòng riêng. Đương nhiên mọi người đều biết thành tích trở về của hắn lần này liên hệ mật thiết với tiền thưởng và kết quả sát hạch thành tích cuối năm của mình, vì thế cũng sẽ không để ý điểm này.
Chi tiết về đối trận đồ đã hiện ra, hơn nữa được đưa tới tay Lâm Dật Phi đầu tiên. Vai trò của Giang minh chủ lúc này đã bắt đầu được thể hiện. Y giao du rộng rãi, đặc biệt dùng bút đỏ vạch ra những người Lâm Dật Phi cần lưu ý kỹ. Lâm Dật Phi đặt danh sách này lên mặt bàn, nhưng lại nhìn chằm chằm vào chiếc laptop trước mặt, thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị đấu võ, lại giống như đang tính toán cái gì đó.
Chiếc laptop này là của nhà nước bỏ tiền đầu tư trang bị cho Lâm Dật Phi, được coi như đồ dùng hỗ trợ tham gia thi đấu, cũng chính trưởng ban Lý của Ban hậu cần đã đích thân trao cho Lâm Dật Phi, nói rõ nếu Lâm Dật Phi có thể tiến vào top thứ ba khu vực Hoa Nam thì đó sẽ coi là phần thưởng cổ vũ của trường học; còn nếu không đứng trong top ba, vậy trường học đương nhiên sẽ thu hồi lại.
Lâm Dật Phi trước giờ không hề quan tâm đến mấy thứ này, nhưng qua mấy ngày sử dụng lại cảm thấy rất thú vị. Ban nãy khi đăng nhập vào trang mạng A Thủy lập, phát hiện quỹ từ thiện Bách Thảo đã vận hành một cách trật tự, đương nhiên trật tự ở đây nghĩa là làm việc thật, chứ không giống như một số đài truyền hình thường xuyên đưa tin kiểu có trật tự, ngăn nắp gì đó.
Kỹ thuật máy tính của a Thủy đương nhiên không thể chê, lập trang web chỉ là một bữa ăn sáng, tính dễ dàng và tương tác rất mạnh. Cho dù loại chim thịt như Lâm Dật Phi cũng dạy cái biết ngay, vừa nghe đã hiểu, chứ không giống mấy trang web chính phủ kia thường là nửa năm không lên một lần, bên trên rất nhiều chỗ trống, nghĩa là không có hoạt động qua lại nào. Coi như một phương thức liên lạc đặt ở đó, ước chừng hiệu quả phát hiện địa chỉ vệ tinh gián điệp so với Mỹ cũng tương đối, nhưng cũng chỉ là một địa chỉ đại khái. Cũng giống như lo sợ dân chúng đi tìm vậy, ngoài một số hình ảnh hoặc kiểu dáng trên trang chủ, những thứ còn lại đều là một đống mơ hồ!
Lâm Dật Phi xem sơ qua một chút, phát hiện ngoài khu công khai quyên tặng, công khai tài chính, công khai xin viện trợ như ban đầu mà A Thủy thiết tưởng ra, thì còn làm một khu điều tra nghĩa vụ rất độc đáo. Nghĩa là, mỗi loại xin viện trợ đều phải kể lại tỉ mỉ, minh bạc những khó khăn của bản thân, địa điểm, phương phức liên hệ cụ thể. Đương nhiên cái này thuộc dạng điền vào chỗ trống. Hiện nay, dân nghiện lên mạng ở Trung Quốc không ít, nhưng số người không lên mạng, hay không lên được mạng cũng rất nhiều. Rất nhiều người cho rằng không có mạng internet thì làm sao mà sống tiếp được, nhưng cũng rất nhiều người cho rằng không có cái ăn mới thực sự không sống được.
Tuy nhiên, bạn tốt trên mạng cũng không ít, rất nhiều cái buồn bực về tinh thần và thể lực không có chỗ sử dụng thì cái này rốt cuộc cũng có tác dụng.
Sau một hạng mục thân thỉnh được gửi đi, sẽ có bạn mạng của khu vực ấy có nghĩa vụ tiến hành đánh giá thực địa, ngăn ngừa hiện tượng dối trá phát sinh. Đương nhiên tác giả làm công tác nghĩa vụ cũng có phần thưởng tích điểm danh dự. Số điểm tích lũy nhất định còn có thể được quỹ từ thiện Bách Thảo phỏng vấn độc quyền, người xuất sắc nhất còn có thể được mời làm cố vấn danh dự của quỹ từ thiện Bách Thảo.
Cái từ ngữ cố vấn danh dự này đương nhiên là do a Thủy nghĩ ra. Cậu ta vốn là dân nghiện mạng bậc nhất, trái lại lại rất am hiểu tâm lý của những người lên mạng. Dù thế nào cái danh hiệu cố vấn danh dự này của không cần tiêu tốn đồng tiền nào, nhưng rất nhiều người hết lần này đến lần khác mà phấn đấu vì nó, việc này đối với suy nghĩ muốn sử dụng lao động miễn phí của quỹ từ thiện Bách Thảo lại vô cùng thích hợp.
A Thủy có một tông chỉ rất quan trọng, nếu nói dùng quyền lợi cũng được, mà nói đại khái là nghĩa vụ cũng xong, chính là khi sử dụng những người này tuyệt đối không được dùng đến tiền. Rất nhiều chỗ, một khi có tiền đưa ra sẽ có mùi vị ngay, hiện tượng rối loạn kỷ cương sẽ xuất hiện ùn ùn. Đại Ngưu lúc ấy còn khịt mũi coi khinh, cho rằng trừ phi não bộ có vấn đề mới sốt sắng về việc này, nhưng lại không thể ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn, danh sách đăng ký tranh tuyển vị trí cố vấn danh dự lại lên đến hơn nghìn người, ước chừng mỗi tỉnh đều có khoảng mấy chục người tới đăng ký.
Những thứ này chỉ là giai đoạn đầu, A Thủy thở dài than thở. Đương nhiên vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, cần phải tranh thủ thời gian tiến hành phát triển, có giải pháp tiến bộ mới được. Nếu nói muốn phủ rộng trên khắp phạm vi toàn quốc, thì vẫn là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Cậu ta nói vẫn còn rất nhiều viễn cảnh cần lên kế hoạch suy tính, nhưng nóng vội sẽ không ăn được đậu phụ nóng, nhưng lại không nói ra về sau cần làm cái gì.
A Thủy có nghĩa vụ xuất lực, Lâm Dật Phi đương nhiên phụ trách lăn quả cầu tuyết, gom góp tài chính. Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm vào tờ danh sách, nhưng cũng thở dài một tiếng. Ban đầu tuy cảm thấy năm trăm triệu hơi nhiều, nhưng kỳ thực cũng chẳng làm được cái gì. Đột nhiên giật mình, hắn thò tay ra với lấy tờ danh sách tham gia thi đấu kia…
Tiếng cửa phòng vang lên mấy lần, Giang minh chủ và Dương Tu Vũ đều đi tới, thấy Lâm Dật Phi đang đưa tay lấy tờ danh sách kia, không biết đang nghĩ cái gì mà đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, sau đó Giang minh chủ ho khan một tiếng nói:
– Dật Phi.
Lâm dật phi rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nói:
– Việc gì vậy?
– Quả thực với bản lĩnh của cậu, cậu hoàn toàn không cần lo lắng.
Giang minh chủ thấy bộ dạng thận trọng của Lâm Dật Phi, đến bản thân cũng có chút lo lắng. Có rất nhiều kỳ thi đại học thất thường vào những trường mũi nhọn, nhưng tên Lâm Dật Phi này chẳng lẽ là áo lực quá lớn nên đã thiếu mất sự điềm tĩnh tự nhiên như trước đây, trước cuộc thi đấu võ thì đây tuyệt đối là một hiện tượng không tốt.
– Tôi lo lắng cái gì sao…
Lâm Dật Phi không kìm nổi bật cười thành tiếng, đột nhiên hiểu ra ngụ ý của y:
– Tôi chỉ suy nghĩ tám trận trong tỉnh này hình như hơi ít.
Giang minh chủ và Dương Tu Vũ đều không nghe rõ, đồng thanh hói:
– Cái gì ít?
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Đến lúc ấy các người tự dưng sẽ hiểu, nghe nói lần này Bách Gia Hội vẫn chưa tìm được nhà tài trợ nào?
– Vẫn chưa tìm được…
Dương Tu Vũ lắc đầu bất đắc dĩ nói:
– Cái hội Bách Gia Hội này thuộc loại ngành nghề ít được quan tâm, hiện nay vẫn có tính chất bán công lập. Ngoại trừ trận quyết đấu ở kinh thành có thể sẽ có người hứng thú, sẽ được phát sóng, còn các trận thi đấu tuyển chọn trong tỉnh lại không nhận được sự hứng thú của các đài truyền hình trong tỉnh.
– Ồ…không có nhà tài trợ sao?
Lâm Dật Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng cười nhếch lên nói:
– Đài truyền hình tỉnh không phỏng vấn độc quyền sao?