Lâm Dật Phi cười nói, dường như đã đoán được gì đó nhưng chỉ nói một tiếng “được” rồi lại nghĩ một chút:
– Cược gì vậy?
Hắn không nhìn cái ví da trên bàn nhưng hắn biết mục đích của Tiếu Nguyệt Dung hiển nhiên không phải là tiền.
– Tôi hỏi anh, nếu như anh không trả lời được thì anh sẽ uống một lon bia, nếu như anh trả lời được thì người hỏi phải uống một lon.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Sau đó thì đến lượt anh hỏi tôi, luật như cũ.
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu:
– Cô uống nửa lon đi.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu, giơ lên lon bia kia:
– Anh hỏi trước hay là tôi hỏi trước?
– Cô trước đi.
Lâm Dật Phi vươn tay một cái đã cầm lêm một lon bia.
– Hình như anh đã chuẩn bị uống rồi thì phải.
Tiếu Nguyệt Dung cười có chút giảo hoạt, dường như đã biết trước kết quả này:
– Câu hỏi thứ nhất tôi muốn hỏi là Nhạc Ngân Bình là ai?
Nhạc Ngân Bình là ai?
Lúc được hỏi câu này, hiển nhiên Lâm Dật Phi ngẩn ra một chút:
– Sao cô biết người này?
– Hiện giờ là tôi hỏi anh chứ không phải là anh hỏi tôi.
Tiếu Nguyệt Dung cười duyên dáng nhưng cũng rất cẩn trọng:
– Đương nhiên anh có thể không trả lời câu hỏi này, lúc nữa anh cũng có cơ hội hỏi tôi câu này.
Cô nâng nâng lon bia lên, ra hiệu cho hắn biết kết quả của việc không trả lời là gì.
– Cô ấy là một cô gái.
Một lúc lâu sau Lâm Dật Phi mới nói ra một câu như vậy.
– Anh thấy đây là câu trả lời sao?
Suýt nữa Tiếu Nguyệt Dung nhảy dựng lên.
– Đương nhiên là không phải.
Lâm Dật Phi chỉ có thể cười khổ:
– Nhưng câu hỏi này của cô hời hợt quá, rất khó để có một đáp án tiêu chuẩn.
Tiếu Nguyệt Dung nghĩ nghiêm túc một chút:
– Anh nói đúng, là câu hỏi của tôi có vấn đề, vậy tôi đổi sang cách hỏi khác vậy. Tám trăm năm trước, Nhạc Ngân Bình có phải là bạn gái của Tiêu đại hiệp hay không?
Khi Tiếu Nguyệt Dung nói đến đây thì cảm thấy hơi mất tự nhiên:
– Khi đó hai người gọi là gì vậy?
– Hình như đây là hai câu hỏi thì phải.
Lâm Dật Phi nói một cách chân thành.
– Vậy được.
Tiếu Nguyệt Dung khoát tay ngăn lại:
– Coi như câu thứ hai tôi chưa nói gì, anh không cần nhìn đi chỗ khác đâu, nói cách khác thì tôi vẫn chưa uống rượu, không quên nhanh như vậy đâu.
– Đúng vậy.
Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng gật đầu, rất chắc chắn.
Tiếu Nguyệt Dung không nói gì, uống ừng ực lon bia, cô uống rất nhanh, còn nhanh hơn cả mấy nhà đại hành gia kia.
Lâm Dật Phi giơ lon bia lên, mỉm cười nói:
– Hiện giờ đến tôi hỏi rồi chứ?
– Đúng vậy.
Tiếu Nguyệt Như lại lấy một lon bia rồi mở ra.
– Không cần uống vội đâu, tôi hỏi câu chắc chắn cô có thể trả lời được.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Sao cô biết được Nhạc Ngân Bình?
– Nghe anh nói.
Tiếu Nguyệt Dung trả lời một cách sung sướng, thấy Lâm Dật Phi đang nhíu mày nghĩ mình nói câu này lúc nào vậy. Tiếu Nguyệt Dung giải thích:
– Anh có hai lần bị thương nặng, một lần là Lâm Dật Phi trước kia bị tai nạn giao thông, một lần là do cứu tôi, lúc tôi ở bệnh viện trực đều nghe thấy anh nói cái tên này. Ba chữ Nhạc nguyên soái cũng không nhiều bằng Nhạc Ngân Bình, tôi luôn thắc mắc không biết Nhạc Ngân Bình là ai, sau đó tôi đột nhiên nghĩ đến “Sử Tống” có ghi chép lại cái tên này, nói cô là con gái của Nhạc Phi, hình như sau đó gả đi rồi. Dật Phi, những điều được viết đều là sự thật sao?
Lâm Dật Phi giơ lon bia lên, uống một hơi, lúc này Tiếu Nguyệt Như mới nhớ ra hình như đây cũng là một câu hỏi mà hiển nhiên là Lâm Dật Phi không thể trả lời được.
– Tôi không rõ lắm.
Một lúc lâu sau Lâm Dật Phi mới lên tiếng:
– Tôi chỉ biết rằng những ghi chép lịch sử có rất nhiều chỗ là do con người sửa đổi, chân tướng mọi chuyện như thế nào, ngoài người trong cuộc ra thì rất ít người biết. Đơn giản một ví dụ, nếu như tôi giết một người, dưới những sự thật mà tôi thấy thì anh ta có chết cũng không hết tội nhưng đôi khi, trước mặt người thân thì anh ta lại là một đứa trẻ ngoan, rất có hiếu, vậy nên sự thật từ miệng tôi nói với người khác nói khi truyền lại thì sẽ có sự khác nhau. Cũng giống như nhiều người cho rằng, gian phu dâm phụ thì phải nhốt vào lồng heo, đó là chuyện rất đúng nhưng có đôi khi hai người kia chỉ là thanh mai trúc mã, bị mọi người chia rẽ hoặc bản thân họ chính là bi kịch nhưng lại bị người khác đàm tiếu.
Lâm Dật Phi không biết Tiếu Nguyệt Dung có hiểu lời giải thích của mình hay không nhưng hắn thấy nụ cười của cô đã biến mất, lại uống ừng ực một lon bia nữa. Mặt cô đã ửng đỏ nhưng hai mắt lại sáng ngời, cô do dự một chút rồi mới lên tiếng:
– Đến lượt anh rồi.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lúc lâu:
– Có phải vấn đề gì cũng có thể hỏi không?
– Đương nhiên.
Tiếu Nguyệt Dung nói một cách chắc chắn:
– Anh có thể hỏi bất cứ thứ gì nhưng người bị hỏi có quyền không trả lời.
Lâm Dật Phi cười:
– Vậy tôi hỏi cô đến huyện Bạch Thạch làm gì vậy? Nếu vấn đề riêng tư quá thì cô có thể không trả lời.
Hắn hỏi có chút kỹ xảo nhưng lại không hỏi lý do tại sao cô đến tìm Trương Quế Lan, hắn không muốn để Tiếu Nguyệt Dung biết có người đã nhìn thấy sự bi thương của cô.
– Tôi đến tìm mẹ tôi.
Ngữ khí của Tiếu Nguyệt Dung bình thản đến mức không thể bình thản hơn, dường như cô đã nghĩ đến việc trả lời câu hỏi này như thế nào.
– Khi tôi còn nhỏ thì bố tôi nói mẹ tôi đã chết nhưng sau này tôi phát hiện ra bà ấy bỏ rơi chúng tôi để đi với người giàu có. Lần này tôi đến đây vốn muốn hỏi bà ấy xem có phải tiền bạc quan trọng đến vậy hay không, khiến bà có thể vứt bỏ tất cả. Bà ấy vứt bỏ chúng tôi có phải là đã tìm thấy hạnh phúc hay không nhưng sau khi đến thì tôi mới thấy mình không nói ra lời những câu hỏi này.
Lâm Dật Phi buồn bực uống một lon bia, một lúc lâu sau không nói gì. Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này, hắn cũng biết những câu hỏi bình thường như thế này đối với Tiếu Nguyệt Dung mà nói vẫn quá bén nhọn. Cô quá lương thiện, không hỏi được những câu hỏi mà khiến người khác tổn thương như thế này.
– Hiện đến lượt tôi hỏi.
Tiếu Nguyệt Dung cũng không buông tha cơ hội này, hoặc có lẽ cô muốn hỏi tất cả các câu hỏi một lần cho rõ ràng:
– Có phải Bách Lý Băng rất giống Nhạc Ngân Bình hay không?
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện hóa ra Tiếu Nguyệt Dung đã sớm có mưu tính sâu xa, chắc là lúc mua bia đã nghĩ đến việc muốn chơi trò này rồi.
– Không giống.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Có thể nói ngoại hình của họ không giống nhau một chút nào nhưng vẫn có một điểm giống nhau.
Quả thực hắn không muốn để Tiếu Nguyệt Dung lại phải uống thêm một lon nữa vì dưới góc độ của hắn thì cô đã hơi say, nếu không tại sao trong mắt của cô lại có một tầng sương mông lung như vậy? Vậy nên hắn nói thẳng:
– Hai người họ đều rất cố chấp, làm việc gì cũng đều không dài dòng nhưng tôi thì…
Khi hắn vẫn chưa nói xong thì Tiếu Nguyệt Như đã nói tiếp:
– Tiêu đại hiệp xử lý chuyện gì cũng rất tốt nhưng về mặt tình cảm thì lại giống như anh hiện giờ, có thể thích ứng trong mọi tình huống sao?
Đây lại là một vấn đề nữa cô hỏi nhưng Lâm Dật Phi không ra hiệu cô hỏi hơn một câu, hắn suy nghĩ nghiêm túc một chút mới chậm rãi nói:
– Cô nói không sai, có khả năng tôi không biết bày tỏ tình cảm của mình như thế nào.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn đôi mắt của hắn, đột nhiên nói một câu:
– Không phải là anh không biết bày tỏ như thế nào mà chỉ là do anh không biết bày tỏ như thế nào mới không thể làm tổn thương người khác. Tôi nói có đúng không?
Lâm Dật Phi hơi ngây ra, cuối cùng vẫn nói:
– Tám trăm năm trước, tôi luôn không rảnh rỗi mà nói chuyện yêu đương với con gái, Ngân Bình rất tốt với tôi, tôi cũng biết, cũng cảm thấy cô rất tốt nhưng tôi luôn nghĩ rằng Nhạc nguyên soái hao tâm kiệt lực, bọn chúng tôi thề sẽ phục vụ quên mình, mọi người ai cũng ôm suy nghĩ đánh cho giặc Kim tan tác tả tơi, không có lý gì mà không thành công cả. Vậy nên tôi thậm chí nghĩ rằng đợi đến lúc thiên hạ thái bình, có khả năng tôi và Ngân Bình sẽ rửa tay gác kiếm, vui thú điền viên cả đời nhưng đời không như ý muốn, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chia tay cô ấy, hơn nữa chia tay rồi thì không bao giờ còn có thể gặp lại nữa.
Hắn nói đến đây, nói rất bình thản, không còn chân tay luống cuống như khi ở bệnh viện, không còn sự khắc cốt ghi tâm khi tỉnh dậy mỗi đêm. Dường như hắn đang kể lại chuyện của người khác, hắn nhớ hắn xem một bộ phim nước ngoài, khi nữ diễn viên chính trên con thuyền đang đắm ném viên minh châu hiếm có kia, rất nhiều người cảm thấy đau lòng, chủ yếu là đau lòng do không thể tìm lại được viên minh châu đó nữa nhưng họ không biết rằng trong lòng cô ấy, châu báu đáng trân trọng đã sớm chìm xuống đáy đại dương rồi.
Tiếu Nguyệt Dung cúi đầu, khóe mắt đong đầy nước mắt nhưng lại lẩm nhẩm câu nói kia của Lâm Dật Phi “việc đời không như ý, mười phần là khác đi”.
Nguyên nhân của câu nói này là do những mong mỏi xa vời của con người quá nhiều nên mới luôn có sự cảm thán như vậy. Còn bản thân mình thì sao? Lẽ nào mình cũng như thế?
Tiếng chuông hừng đông trong TV đã vang lên, rộn rã ngân vang như mọi ngày, không khí hài hòa rộn rã như vậy nhưng hai người đều mang tâm sự trong lòng, không ai để ý cả.