– Không vấn đề gì.
Tiếu Nguyệt Dung vốn muốn nói hôm qua tôi đã đồng ý rồi nhưng vừa nghĩ đến tối qua thì không khỏi có chút mặt đỏ tim đập, không dám đề cập đến chuyện này nữa:
– Dật Phi, hiện giờ là lúc năm mới, việc gọi điện không phổ biến lắm, mọi người đều có thói quen gửi tin nhắn, nếu như anh vẫn chưa gửi thì hiện giờ gửi tin nhắn chúc phúc cho bạn bè vẫn còn kịp đấy.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Còn nói tin nhắn gì nữa chứ? Đêm qua tôi gửi tin nhắn cả một đêm, tôi không biết sao lại có nhiều người nhớ đến tôi như vậy nữa.
– Ai cũng có hả?
Tiếu Nguyệt Dung câu được câu chăng nói, dần dần cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa.
– Một số bạn học, còn có mười mấy…
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu, móc điện thoại ra đọc:
– Chủ tịch Phó nhiệt tình gửi cho tôi cái gì mà cá(*) hấp, cá chua ngọt, cá canh chua, cá vui vô tận, như cá gặp nước, vàng thau lẫn lộn, cậu cá tớ nổ, cá nhiều vô kể, chúc cậu một năm mới dư dả. Mặc dù lỗi chính tả sai be bét nhưng cho dù biên tập thì cũng cần một chút thời gian đấy.
(*)Trong tiếng Trung, từ “鱼”(cá) và từ“余”(dư thừa) đồng âm với nhau nên Tết đến người ta hay dùng từ “鱼”để chúc người thân và bạn bè một năm mới sung túc, no đủ.
– Mọi người hiện giờ đều rất láu cá.
Tiếu Nguyệt Dung cười nói:
– Anh tưởng là cậu ta viết ra sao? Hiện giờ thanh niên khi đến năm mới đều chuẩn bị hàng loạt tin nhắn như dành cho người thân, bạn bè, vợ, người yêu, muốn gì có nấy, đến lúc đó chỉ cần tìm được rồi ấn nút gửi đi là OK.
– Hóa ra là thế.
Lâm Dật Phi có chút giận dữ.
– Sao thế Dật Phi?
Tiếu Nguyệt Dung có chút khó hiểu.
– Tôi tưởng rằng cậu ta nhắn từng chữ chứ.
Lâm Dật Phi dựa vào tường, dáng vẻ như muốn thổ huyết:
– Tôi thì lại nhắn lại từng chữ một, gửi lại một tin nhắn cho cậu ta mà mất hơn mười phút.
Tiếu Nguyệt Dung phụt cười:
– Chỉ có anh là thật thà.
– Nói vậy thì cái này đúng là vạn năng rồi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, thấy Tiếu Nguyệt Dung tươi cười rạng rỡ thì trong lòng cũng thấy vui vẻ:
– “Rượu càng lâu càng thuần, nước càng lâu càng thanh, sự tang thương của thế gian càng chảy càng nhạt, tình nghĩa bạn bè càng lâu càng chân thành, chân thành chúc bạn tôi trải qua một năm may mắn mỹ mãn”. Đây là tin nhắn của Đại Ngưu.
– Đại Ngưu có tài văn chương thế này sao?
Tiếu Nguyệt Dung che miệng cười nói.
– Đương nhiên là không có rồi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Tôi vốn định khen cậu ta văn chương tài hoa nhưng ngẫm lại thì thấy vẫn nên gửi lại cái tin nhắn nói”tình bạn của chúng ta non xanh nước biếc, thiên trường địa cửu”.
Tiếu Nguyệt Dung cười ngặt nghẽo:
– Hóa ra anh đã sớm biết rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Bị lừa một lần là đủ rồi, tin nhắn thứ nhất chủ tịch Phó gửi đến tôi còn chưa trả lời xong đã thấy mấy tin nhắn gửi đến liên tiếp, cái nào cũng hài hước và thâm tình. Nếu như muốn thi Trạng nguyên thì vẫn còn dư sức, tôi còn nghĩ qua một năm, bản lĩnh ngôn ngữ của mọi người đều tăng lên không ít, sau đó thấy hai mấu tin nhắn của Ninh Trí Viễn và Hạ Sảng gửi cho tôi giống nhau y hệt. Ồ, cô xem, chính là cái này: “Nếu như bạn dám nói Tết không vui thì tôi sẽ đánh cho mặt bạn xanh đỏ, đánh cho bạn ù đầu, đánh cho tai bạn trở nên ong ong, đánh cho cả người đơ luôn, đánh cho nỗi buồn bực phải cút xéo, còn đánh cho tàn phế luôn”. Lúc đó tôi mới hiểu hóa ra lũ tiểu tử này gửi đi gửi lại tin nhắn cho vui.
– Hóa ra Lâm đại hiệp cũng có lúc giả bộ hồ đồ như vậy.
Tiếu Nguyệt Dung lại hỏi:
– Còn có ai nữa không? Hình như điện thoại của tôi không có tin nhắn nào thì phải.
– Cũng không ít đâu.
Lúc này Lâm Dật Phi mới nhớ ra:
– Đêm qua di động của cô kêu to lắm nhưng gọi thế nào cô cũng không tỉnh, tôi lại không tiện xem nên không giúp cô trả lời lại.
– Thật sao?
Lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới tỉnh ngộ, bản thân mình chỉ lo nhắc nhở Lâm Dật Phi mà lại quên mất mình cũng có mấy người bạn. Cô vội vàng móc điện thoại ra nhìn một chút, khóe miệng hiện lên ý cười:
– Dật Phi, tôi cũng có mấy tin nhắn mà anh nói này.
Lâm Dật Phi nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô thì cảm thấy yên lòng, đến quầy phục vụ giao lại chìa khóa, thấy vẻ mặt tràn đầy mờ ám của nhân viên phục vụ nhưng cũng không để ý. Quân tử vô tư trong sáng, kẻ tiểu nhân thường suy nghĩ lung tung, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm là được rồi.
Nhưng hai người Lâm Dật Phi cũng được coi là may mắn, may đây là một thị trấn nhỏ, một đám nhân viên pháp luật cũng đã về nhà ăn Tết, nếu không bọn họ làm nghiêm, bắt cả hai người lại, cho dù hai người không có chuyện gì nhưng phỏng chừng cũng khó giải thích.
Nhưng những tin nhắn hắn nói chỉ là một phần trong số những tin nhắn hắn nhận được, vẫn còn mấy người nữa không cần nói vì Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết, cho dù hắn nhận được nhưng cũng có chút không tưởng được.
Một tin nhắn là của A Thủy, vô cùng đơn giản, cậu ta chỉ nói một câu “Chúc mừng năm mới”.
Có lẽ bọn họ chính là người như vậy, có nhiều lúc những lời hay nói ngày thường đã nói quá nhiều rồi nhưng đến khi nhắn tin chúc mừng năm mới thì lại không có lời nào để nói, không giống như mối quan hệ của một số người, tuy ngày thường lạnh nhạt với nhau nhưng lúc chúc Tết lại không quên phần ân tình này.
Người phát minh ra tin nhắn đúng là có công lao như trời biển, có thể giảm đi rất nhiều sự ngại ngùng và những tình tiết không cần thiết giữa người với người khi giao tiếp, cho dù cõi lòng khi chia tay đã chết lặng, muốn đập đầu vào tường, khi giữa hai người nói một câu cũng trở nên dư thừa, chẳng qua cuối cùng cũng biến thành mấy ký tự ngắn ngủi, ngón tay động một cái đã làm một cái kết thúc, tránh khỏi những tổn thương trầm mặc khôn kể khó nói trong lời.
Nhưng Bách Lý Băng không gửi tin nhắn mà gọi điện đến, hiển nhiên là cô cảm thấy nói chuyện qua điện thoại thì trực tiếp và chân thực hơn chút, nhưng trong điện thoại cô cũng không nói nhiều những lời tâm tình, cô chỉ hỏi Lâm Dật Phi đón Tết ở đâu, đang làm gì và cô rất nhớ hắn.
Tuy Lâm Dật Phi không làm gì thẹn với lương tâm nhưng cũng nói một lời nói dối có thiện ý. Hắn nói mình và bố mẹ về quê, cũng không thể nói hiện giờ hắn và Tiếu Nguyệt Dung đang cùng ngủ trong một căn phòng được. Mặc dù hai người họ đến tay còn không nắm nhưng hắn cũng biết có một số chuyện, anh giải thích thì thà không nói còn hơn.
Bách Lý Băng có chút buồn bực, nói ở nông thôn sao lại yên tĩnh như vậy, trong tưởng tượng của cô thì hẳn nên là có tiếng chim hót ríu rít mới đúng. Cô hơi làm nũng, nói muốn nghe những âm thanh ở nông thôn một chút, ví dụ như tiếng côn trùng, tiếng chim hót.
Lâm Dật Phi đành phải nói chim chóc hiện giờ ngủ hết rồi, còn côn trùng sâu bọ gì đó đều bị chết do thuốc sâu.
Bách Lý Băng ở bên kia cười không ngừng mặc dù lời giải thích này không có gì buồn cười cả.
Khi Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng kết thúc cuộc trò chuyện thì hắn nhận được một tin nhắn, thấy đó là một số điện thoại lạ, vốn hắn tưởng là bạn bè trước kia của Lâm Dật Phi nhưng thấy tên người để lại tin nhắn thì hắn không khỏi ngẩn ra một chút, tin nhắn này là do Phong Tuyết Quân gửi tới.
– Vậy cứu ông trước đi.
Lâm Dật Phi cảm thán:
– Tôi chết đuối cũng không sao, nhưng không chết đuối thì cũng bị ông làm ồn chết đi được.
Giang minh chủ cười ha ha, không chút phật lòng, Dương Tu Vũ nhướn mày:
– Có thứ nhất, thứ hai, đương nhiên còn có thứ ba, không biết điều kiện thứ ba để cô được nhận là gì?
Cô cười:
– Thứ ba thì sao cũng được, chính là học một vài điệu về Tây Hồ, có thể hát cho khách nghe thì tốt.
Dương Tu Vũ vỗ tay cười:
– Cô nói thế, thiết nghĩ có biết chút ít.
Cô cũng không từ chối, cười cười nhìn thiếu nữ đang ngồi trước đàn tranh:
– Uyển Như, phiền em rồi.
Thiếu nữ cười áy náy:
– Chỉ sợ làm phiền các anh nói chuyện thôi.
Cô bé đã chuẩn bị sẵn, tập trung thả lỏng cổ tay. Ngón tay búng lên dạo khúc đầu.
Cô gái chèo thuyền bắt đầu cất tiếng hát.
Lăng diệp oanh ba hà triển phong,
Hà hoa thâm xử tiểu chu thông.
Phùng lang dục ngữ đê đầu tiếu,
Bích ngọc tao đầu lạc thủy trung...
Lời ca dịu dàng thanh thoát, tiếng nhạc uyển chuyển êm dịu, theo cùng là những gợn nước vẽ ra từ mái chèo, từng vòng từng vòng nhịp nhàng, chầm chậm lan ra từ đằng xa.
Khi lời ca dứt hẳn, mọi người vỗ tay khen hay, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
– Cô hát hay quá, lời nghe cũng rất hay.
Giang minh chủ định hỏi có phải là do cô tự viết lời, Dương Tu Vũ biết ông hay giấu trong bụng, bèn tiếp lời:
– Khúc Hái sen này của Bạch Cư Dị là dùng đề cũ nhạc phủ (thơ ca dân gian), nhưng miêu tả thần thái nữ nhi rất chân thật, ý vị súc tích. Hơn nữa cô hát rất hay, em gái đàn cũng tốt, đúng là khiến người ta thấy vui vẻ, chuyến này không phí chút nào.
Giang minh chủ cũng biết Bạch Cư Dị là ai, không hề lỡ miệng gọi là lão Bạch. Hiểu tâm ý của Dương Tu Vũ, ông cười ha ha:
– Tu Vũ giải thích rất hay, lão Giang tôi nghe cũng được. Dật Phi, cậu nói phải không?
Lâm Dật Phi cười:
– Nói có lý.
Thấy Lâm Dật Phi không yên lòng, Thuyền nương cười:
– Chắc là vị này thấy tôi hát không hay nên luôn ngẩn người, có nên phạt không?
Cô nói phạt cũng chỉ là đùa mà thôi, khiến người ta cảm thấy phải nên như thế. Giang minh chủ lớn tiếng:
– Đương nhiên, đương nhiên, dù sao trong hồ cũng không có việc gì làm, để Dật Phi hát một khúc đi.
Cô gái cười khúc khích, ngay cả thiếu nữ đàn tranh đang ngồi nhíu mày, hình như có tâm sự gì đó, nghe rồi cũng bật cười:
– Được, vị này muốn hát bài nào, để tôi chuẩn bị trước.
Lâm Dật Phi gần như muốn nhảy xuống hồ cho rồi:
– Tôi có biết hát gì đâu. Nếu biết thì tôi đã ứng tuyển làm thuyền phu rồi.
Mọi người lại cười rộ, muốn Lâm Dật Phi biểu diễn gì đó cho bằng được. Nhất thời bầu không khí trên thuyền nhỏ trở nên vui tươi, thu hút sự chú ý của thuyền bên cạnh. Bọn Trang Bố Kỳ dĩ nhiên cũng thấy thuyền nhỏ mà nhóm Lâm Dật Phi mướn. Họ cũng không ngồi thuyền điện mà mướn thuyền gỗ, Vạn Minh còn đích thân chèo, hắt hủi Thuyền nương ngồi ở một bên.
Lâm Dật Phi không từ chối được, đành cười:
– Vậy tôi mượn một bài từ của cổ nhân đọc, xong chuyện thì đừng ép tôi nữa.
Mọi người đều gật đầu. Thiếu nữ đàn tranh thì mở to mắt nhìn Lâm Dật Phi, không biết hắn đọc bài từ của ai. Cô ở đây lâu rồi, đương nhiên cũng thuộc các bài mà Thuyền nương hát. Lần này cô không biết phải gảy bài nào, Lâm Dật Phi biết ý nên nhẹ giọng đọc:
– Đông nam đệ nhất danh châu, Tây Hồ tự cổ đa giai lệ.
Bài “Thủy long ngâm” này vốn là tác phẩm của Trần Đức Ngũ hoài cổ Tây Hồ ở năm cuối Nam Tống, hắn vô ý nhìn thấy rồi ghi nhớ. Có điểu Nhạc vương miếu không xa, nhất thời cảm khái nên đọc lên. Vốn nghĩ học sinh thời nay chỉ biết Toán, Lý Hóa, hơn phân nửa không biết những thứ này. Nhưng không ngờ sắc mặt thiếu nữ lại kinh ngạc, gảy vài tiếng vẫn chưa thành khúc, nghe ra ý tứ u uất.
Lâm Dật Phi lấy làm ngạc nhiên, biết cô nhóc này chắc hẳn đã nghe qua “Thủy long ngâm”, hơn nữa còn biết âm vận của bài từ. Trông cô có vẻ trẻ tuổi, song điệu khúc lại khá lão luyện, so với Tô Yên Nhiên đương nhiên còn kém xa, nhưng với tuổi của cô thì hiếm thấy. Hắn nghĩ đến đây, lời đọc ra cũng hào sảng hơn:
– Lâm đê đài tạ, họa thuyền lâu các, du nhân ca xuy. Thập lý hà hoa, tam thu quế tử, tứ sơn tình thúy. Sử bách niên nam độ. Nhất thì hào kiệt. Đô vong khước, bình sinh chí!
Khi hắn đọc đến câu cuối, cô bé nhíu mày, tiếng đàn cũng trở nên dồn dập réo rắt hơn. Mọi người lắng tai nghe, cảm thấy tiếng đàn cùng lời từ đọc lên phối hợp rất tài tình, song cụ thể hay ở chỗ nào lại không nghe ra được. Điều này đương nhiên có liên quân lớn đến tâm cảnh. Có người cả đời sống trong xa hoa, bạn nói với người ta rằng vẫn còn rất nhiều người đói kém, đương nhiên người ta khó mà thông cảm. Thuyền nương cũng buông mái chèo, lặng lẽ lắng nghe. Người ngồi thuyền thì nhiều, nhưng giống Lâm Dật Phi thì ít. Hắn không chỉ đọc hay, đến cả thần sắc cũng rất tuyệt, lẽ nào đây là thứ mà người ta gọi là tức cảnh sinh tình?
Tiếng đàn đang mãnh liệt, qua phần thượng khuyết () thì đột ngột biến chuyển, trở nên bi phẫn:
– Khả tích thiên toàn thì dị. Tạ hà nhân, tuyết đương niên sỉ. Đăng lâm hình thắng, cảm thương kim cổ, phát huy anh khí.
Lâm Dật Phi đọc tiếp. Cô bé cắn môi, thấy người này không phải học đòi văn vẻ, tâm cảnh chuyển biến lại tương đồng với tiếng đàn của mình. Cô chợt cảm thấy gảy đàn bên bờ hồ đã lâu, song lần này mới thực sự gọi là tâm tình sảng khoái.
() Bài từ chia ra hai phần là thượng khuyết và hạ khuyết.
– Lực sĩ thôi sơn, thiên ngô di thủy, tác nông tang địa. Tá tiền đường triều tịch, vi quân tẩy, nhạc tương quân lệ.
Lâm Dật Phi trầm tiếng kết thúc, ngóng về Nhạc vương miếu ở đằng xa. Hắn chỉ nghĩ bài từ tuy hay, nhưng tiếc là không làm được gì. Có điều Nhạc nguyên soái công danh thiên cổ, có người nhớ đến, nếu ở dưới suối vàng mà biết thì hẳn cũng an ủi phần nào.
Thuyền nương vỗ tay trước nhất:
– Vị này đọc rất hay, khiến người ta cao hứng, dù tôi có chèo tiếp thì sau này cũng thấy toàn thân khỏe mạnh.
Đương nhiên cô một nửa là thật lòng, cũng có đôi chút là hứng thú. Trang Bố Kỳ ở đằng xa lại muốn gây sự, thì ra thuyền nương của họ không biết hát tiểu khúc Tây Hồ, một cô bé đánh đàn cũng bị họ đuổi đi. Lần này tranh chấp muốn ngồi thuyền gỗ giống Lâm Dật Phi, vốn tưởng so đo ai chèo nhanh hơn, không ngờ người ta lại cho thuyền lướt là đà, còn gảy đàn ngâm thơ nữa.
Tuy trong mắt họ, nhóm Lâm Dật Phi chỉ giống như ra vẻ ta đây, nhưng họ lại không làm được. Buồn bực uất nghẹn trong lồng ngực không xả được, thiếu điều muốn hộc máu, nhìn thế nào cũng thấy người ta ra vẻ rất giỏi, họ thì lại không có hứng thú. Phong cảnh thanh sơn thủy tú cũng mất đi ý vị, Vạn Minh thấy không sao, Trang Bố Kỳ lại đoạt lấy mái chèo ra sức đẩy.
Công phu chân của gã không tệ, nhưng chèo thuyền thì không chuyên nghiệp. Thuyền lướt thì nhanh đấy, nhưng cứ lắc lư tròng trành, thuyền nương giật mình:
– Để tôi chèo cho.
– Không cần cô lo.
Trang Bố Kỳ hung hăng:
– Lão tử bỏ tiền ra, muốn chèo sao thì chèo.
Gã lại chèo, thân thuyền vẫn đung đưa, song đã vững hơn. Gã dương dương đắc ý:
– Đây đã là gì, quá đơn giản. Công việc của mấy cô cũng nhẹ nhàng lắm.
Thuyền nương cắn môi, trong lòng không vui nhưng chỉ im lặng. Thấy Trang Bố Kỳ chèo khá vững, cô cũng yên tâm. Cô nàng Mắt gấu trúc bên cạnh Trang Bố Kỳ lại nhảy dựng, nhắng nhít chạy qua chỗ Trang Bố Kỳ, đạp lạch bạch trên mặt thuyền:
– Vui quá, em cũng muốn chèo, em cũng muốn chèo.
Cô nàng chạy đến làm thuyền lung lay. Trang Bố Kỳ đang chèo say mê, bèn đưa tay đẩy ra:
– Tránh xa chút, đừng phiền anh.
Mắt gấu trúc làm sao biết gã đột nhiên ra tay. Cô bị đẩy sang một bên lui lại mấy bước, nếu ở đất liền thì không sao, nhưng thuyền này không lớn. Vừa lui lại thì chân cô đụng mép thuyền, va vào thân thuyền, cả người ngả ngửa ra sau rồi rơi xuống nước.
– Không ổn.
Vạn Minh kêu lên, đưa tay muốn kéo nhưng chậm một bước. Kế bên y cũng có một bạn nam muốn cứu người, vì thế cũng xông lên.
“Bõm” một tiếng, nước văng tung tóe, mắt gấu mèo đã chìm xuống nước. Một tiếng kêu cứu mạng thê lương phát ra, rồi chìm xuống hồ.
Trang Bố Kỳ ngây người, tay buông hai mái chèo. Tính cách gã tuy hung bạo, còn lần này có thể nói là vô tâm. Vừa thấy bạn gái rơi xuống hồ, hắn nhất thời hơi hoảng, liền xông lên áp sát mép thuyền. Quá trình này chỉ phát sinh trong mấy phút, mọi người đều phản ứng. Thuyền nương thấy không ổn, vội hét:
– Mau qua đây!
Vạn Minh quay đầu hỏi:
– Làm gì?
Y bỗng nhiên biết vì sao thuyền nương hét kên. Thuyền vốn nhỏ, chỉ khoảng sáu người ngồi được, giờ có ba người đổ về một bên, thuyền nương ngồi ở bên đó thì làm sao thuyền chịu nổi?
Nhưng khi y ý thức được, chỉ cảm thấy người đảo nghiêng, thuyền lật qua. Trong phút chốc, thuyền xoay nghiêng xuống mặt nước, lần này không chỉ có Mắt gấu trúc, cả bọn Trang Bố Kỳ cũng rớt tõm xuống nước giống như những viên sủi cảo.
Khi tiếng thét vang lên, xung quanh không xa còn có ba bốn chiếc thuyền nhỏ, hai thuyền khí đệm, song chỉ có một chiếc ở khá gần chèo đến. Nhưng vừa được nửa đường, khách trên thuyền lên giọng:
– Đừng qua, đừng qua, thuyền không chứa được nhiều người như thế, lật rồi thì biết làm sao!
Người đó nói thế làm hai chiếc khác cũng ngừng lại. Thực ra ở đây, thuyền nhỏ chỉ chở được vài người, giờ trong hồ có năm người, nếu không cẩn thận có thể khiến thuyền khác bị lật. Tính mạng của người khác quan trọng, vậy mình rơi xuống hồ thì có ai cứu?