Nhưng không thể nghi ngờ rẳng loại kịch bản như thế này rất khó viết, thứ nhất là phải nghĩ đến việc cao siêu quá thì ít người hiểu được, sự lạnh nhạt đối với các tác phẩm xuất sắc, thứ hai là phải chú ý đến việc không thể hủ lậu nhưng lại có thể khiến cho hầu hết mọi người có thể hiểu được. Hắn cũng biết Triệu Mộng Điềm cũng nghĩ đến điều này, cô cũng rất phiền não nhưng hắn lại lực bất tòng tâm.
Lâm Dật Phi trả xong phòng, lúc trở lại thì Tiếu Nguyệt Dung cũng xử lý xong đám tin nhắn, cười khanh khách nhìn hắn:
– Có thể đi được chưa vậy?
– Đương nhiên là có thể rồi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Có cần gọi điện báo một tiếng với người nhà cô không? Có khả năng phải ở lại mấy ngày đấy.
– Tôi gọi lâu rồi.
Dường như tâm trạng Tiếu Nguyệt Dung không tệ, không còn vẻ uể oải thương tâm như ngày hôm qua. Có lẽ nhiều người cũng như vậy, bất kể gặp phải sự suy sụp nào nhưng vẫn phải sống từng ngày một. Cô đã từng dùng những lời này để khuyên bảo Lâm Dật Phi nhưng không ngờ bản thân mình cũng có thể tự trải nghiệm.
Hai người bắt chuyến xe sáng về nông thôn, từ huyện Bạch Thạch đến thung lung Hà Gia không tính là quá xa, chỉ đi khoảng một tiếng đồng hồ, đương nhiên không được coi là tuyến dài, vé xe mấy tệ đối với Thiết lão đại mà nói thì vẫn còn rẻ chán.
Lúc nghe thấy người bán vé thông báo thung lũng Hà Gia thì hai người xuống xe, vừa đưa mắt nhìn đã kêu khổ một tiếng. Thung lũng Hà Gia này có núi lớn và ruộng bậc thang liên miên không dứt, trong đó có một con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn vào trong, nhìn không thấy đầu.
Xa xa, khói bếp phất phơ, bồng bềnh tản ra, ở gần thì có tiếng chó sủa gà gáy, âm thanh lưa thưa lác đác.
– Lấy bản đồ ra xem nào.
Tiếu Nguyệt Dung đề nghị.
Lâm Dật Phi lấy ra bản đồ, rất nhanh đã tìm được vị trí mình xuống xe, nhìn thấy một mũ tên chỉ hướng xa xa, dường như cách nhà một đoạn đường, hắn không khỏi cười khổ:
– Không biết tỷ lệ xích ở đây là bao nhiêu nữa.
Hắn thấy mấy người đi xe máy qua có vẻ tò mò nhìn hai người:
– Có cần đi xe không? Năm tệ.
Lâm Dật Phi chưa kịp đáp thì phía sau đã truyền đến giọng nói vừa mừng vừa sợ nhưng có chút cục mịch:
– Anh họ, anh về rồi à?
Khi Lâm Dật Phi nghe thấy có người gọi là anh họ thì nhất thời cũng chưa lấy lại được tinh thần, đến khi Tiếu Nguyệt Dung kéo kéo ống tay áo hắn thì hắn mới hơi tỉnh lại, chậm rãi nghiêng đầu lại, trong lòng hơi cười khổ, hóa ra hắn không chỉ không biết địa chỉ của nhà cũ mà người thân của Lâm Dật Phi hắn cũng không biết một ai cả.
Nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt này, cho dù hắn rất trấn tĩnh, đến trời sập cũng không biến sắc nhưng ít nhiều cũng có chút mê muội. Khi hắn nghe thấy giọng nói cục mịch đó còn tưởng là em trai họ của Lâm Dật Phi nhưng khi nhìn thấy mái tóc dài kia thì hắn lại cho rằng đây là em gái họ của Lâm Dật Phi.
Chỉ có điều cô em này tuy là con gái nhưng bên mép lại mọc ra hàng râu hơi đen, khiến cho lần thứ hai nhìn lại hoài nghi phán đoán của chính mình. Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng xác định được nguyên nhân cô là con gái vì cô không có hầu kết.
Lâm Dật Phi chỉ có thể cầu nguyện là cô gọi người khác nhưng thấy người ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ đầy thâm tình thì hắn biết khả năng này là không lớn.
– Cô…cô là…mẹ tôi đến chưa vậy?
Hắn sử dụng đạo lý tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu của binh pháp, vừa chuyển đề tài thì dáng vẻ cũng trở nên quen thân hơn.
Vẻ ngạc nhiên ban đầu đã biến mất, trên đời này còn người nào mà hắn chưa từng gặp chứ? Tuy bề ngoài của cô em họ này rất giống con trai nhưng hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên khi nhìn lần đầu.
– Dì đã đến từ chiều qua rồi.
Ánh mắt cô em họ trước mặt này nhìn Lâm Dật Phi có chút say mê của hồ ly nhìn gà mái:
– Anh, sao hôm qua anh vẫn chưa đến vậy? Anh không biết em nhớ anh nhiều thế nào đâu.
Khi cô em họ nói đến đây thì xấu hổ cúi đầu xuống, dùng chân di di nhẹ trên mặt đất. Vốn còn có hai anh chàng đi xe máy đang chèo kéo khách nhưng thấy tình hình như thế này liền chủ động trốn sang một bên.
Cuối cùng bọn họ cũng có chút hiểu được tại sao Tây Thi mỉm cười một cái khiến người ta phải ca ngợi nhưng Đông Thi cau mày một cái lại bị khinh thường.
Dáng vể này của cô em họ cũng khiến người ta sinh ra sự kích động muốn đánh người. Ngoại hình của anh không đẹp, đó không phải là lỗi của anh nhưng ít nhất thì anh cũng phải tự hiểu rõ bản thân mình. Anh thể hiện không đáng yêu thì phải hiền lành, không hiền lành được thì phải biết thân biết phận, nhưng anh vừa không đẹp lại vừa không đáng yêu, vậy mà khi giả bộ thuần khiết thì đúng là nhìn không lọt mắt.
Tiếu Nguyệt Dung đứng một bên cười trộm, không biết xử lý chuyện xảy ra đột ngột thế này như thế nào. Nhìn dáng vẻ của cô em họ như vậy, không biết cô ấy có tình cảm gì đặc biệt với anh trai như thanh mai trúc mã không nữa.
Sắc mặt Lâm Dật Phi vẫn tươi cười như thường, chỉ nói:
– Em họ, gần đây em vẫn không thích ăn cơm sao?
– Hóa ra anh vẫn còn nhớ à?
Cô em họ cảm thấy vui vẻ bất ngờ nói, vẻ mặt ngượng ngùng.
Một anh chàng đi xe máy ở bên kia nói với bạn:
– Này người anh em, cậu chờ ở đây đi, tôi đến bên kia xem thế nào.
– Khoan đã, tôi cũng đi, nếu không tí nữa cũng không có sức đi xe máy nữa đâu.
Hai người cùng nhấn ga, một làn khói nhẹ lan xa xa, cô em họ hơi sốt ruột, mặt đỏ tai hồng:
– Mấy người làm gì vậy? Chúng tôi còn muốn bắt xe mà.
Cô không kêu lên thì còn đỡ, cô vừa kêu xong thì những người đó đã chạy mất hút, chớp mắt như là cưỡi mây, biến mất phía chân trời. Cô có chút bất mãn:
– Mấy người này thật là nhỏ mọn, không phải chỉ có mấy bước thôi sao? Mấy lần em muốn bắt xe nhưng bọn họ thấy em là chạy. Không phải là cùng làng sao? Không biết tại sao nữa.
Giờ thì Lâm Dật Phi mới hiểu, không phải là bọn họ có mối mà không làm mà người này chỉ muốn đi miễn phí.
– Đúng rồi, anh họ, sao anh biết hiện giờ em vẫn ghét ăn cơm vậy?
Ánh mắt cô em họ lại nhìn Lâm Dật Phi, làm như không nhìn thấy Tiếu Nguyệt Dung.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn vẻ mặt của Lâm Dật Phi cũng rất kì lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn gặp cô em họ này nhưng cứ như là thần tiên xem bói vậy, đến người ta không thích ăn gì cũng biết rõ ràng.
– Thực ra anh lên đại học thì có mở mang được chút kiến thức.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói:
– Gần đây anh cũng đọc một số sách y.
– Thật sao? Anh họ, em cũng thích đọc sách nhưng em rất thích đọc về bát quái (kiểu tin đồn hay báo lá cải). Anh biết không? Nữ minh tinh mà em thích đã giành giải quán quân rồi.
– Vậy à?
Lâm Dật Phi không dám hỏi, cũng không biết cô thích loại nào.
– Anh không biết sao?
Cô em họ có chút thất vọng, nghĩ lại:
– Cái này cũng không thể trách anh được, tuy nhà anh cách đây không xa nhưng lúc nào dì cũng nói anh bận học. Thực ra nữ minh tinh mà em thích kia cũng không khác em mấy, ngực rất phẳng, giọng cũng hơi giống em, hơi thô.
Cô dùng sức vỗ ngực một cái, dường như muốn vỗ cho phẳng một chút để giống thần tượng của mình hơn:
– Nếu không thì tại sao em lại sùng bái cô ấy chứ? Ai cũng nói em không nữ tính nhưng nếu không nữ tính thì tại sao người ta lại giành giải nhất chứ?
Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, thầm nghĩ hóa ra cô cũng biết mình không nữ tính:
– Vậy sao? Vậy chúc mừng em nhé.
– Có gì mà chúc mừng với không chúc mừng chứ.
Cô em họ lắc lắc đầu, khôi phục lại từ trong sự hưng phấn:
– Sao đến một cái xe máy cũng không có vậy? Anh họ, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?
Cho dù tư duy của Lâm Dật Phi rất kín đáo tinh tế nhưng cũng bị lối tư duy nhảy cóc của cô làm cho hồ đồ. Tiếu Nguyệt Dung tiếp lời nói:
– Nói em hiện giờ vẫn không thích ăn cơm.
– Đúng, đúng rồi, đây là…người này là…
Cô em họ nhìn Tiếu Nguyệt Dung nhưng thần sắc không có chút ghen tỵ nào, dường như bây giờ cô mới phát hiện ra bên cạnh Lâm Dật Phi còn một người nữa.
– Đây là bác sỹ Tiếu.
Lâm Dật Phi giới thiệu:
– Mẹ anh không nói với em sao? Hai người bọn anh gặp nhau trên đường nên anh đưa cô ấy về đây khám bệnh cho mấy người nhà.
– Hóa ra là thế, vậy thì tốt quá, bà ngoại em bị đau đầu lâu rồi, người già hay bị đau đầu, gần đây bà bị đau rất nặng.
Cô em họ nhiệt tình hơn nhiều:
– Đi nào, dù sao cũng có mấy bước là về đến nhà, đi bộ là được rồi. Đúng rồi, anh họ, sách y anh nói là sao vậy?
Được đấy, chạy một vòng rồi lại quay về chủ đề ban đầu, Lâm Dật Phi đành phải nói:
– Anh thấy trong sách y có viết trong ngũ cốc cũng có thuộc tính, thóc lúa thuộc về phương Tây, thuộc phổi cốc mà phổi có liên qua trực tiếp đến da và lông. Vậy nên nhìn từ góc độ thẩm mỹ, nếu như em ăn nhiều gạo thì chắc chắn là da dẻ sẽ đẹp hơn chút, da của em chắc hẳn là do không ăn cơm.
– Thật sao?
Tuy cô em họ không hiểu gì về ngũ cốc ngũ hành, phổi thận gì đó nhưng nghe câu thẩm mỹ sau cùng thì cũng có chút động tâm:
– Anh nói ăn cơm có thể đẹp hơn sao?
Không hiểu đối thủ trước mắt như thế nào, Trang Bố Kỳ không dám hành động khinh suất. Gã thử hai hư chiêu thăm dò, nắm tay vung ra rồi rút về, dĩ nhiên là muốn xem phản ứng của Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi vẫn đứng yên, không chớp mắt lấy một lần. Miệng hắn nhếch cười, nói:
– Nếu mày nhận thua thì không đến mức mất mặt.
Trang Bố Kỳ đơ người, thấp giọng hỏi:
– Mày uy hiếp tao?
Lâm Dật Phi ngây ra, đột nhiên hiểu ý gã. Thì ra gã tưởng mình sẽ nói chuyện xấu của gã ra:
– Mày xứng sao?
Thiếu niên nói một câu:
– Ra chiêu đi!
Mọi người yên lặng. Không hiểu hai vị này thi đấu hay gặp gỡ, sao không nói chuyện ở dưới mà lại đem lên sàn đấu. Trang Bố Kỳ quát một tiếng, nhấc gối lên nhắm vào bụng Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi giống như sớm đoán chắc chiêu thức của gã, đột nhiên tiến lên nửa bước, giơ tay đỡ cú kích, phá giải một chiêu của gã. Trang Bố Kỳ sửng sốt, chỉ cảm thấy không tung được chiêu, cả người rất khó chịu. Gã lui về sau hai ba bước, đột ngột lao lên phía trước, thân hình búng lên không trung, chân trái mới đá ra rồi lại lùi về, chân phải tại tung liên hoàn đá. Chiêu thức hư hư thật thật, vừa ra chiêu đã dùng Vô ảnh cước đoạt mệnh tự xưng là ngang tài với Hoàng Phi Hồng!
Dưới đài thét gào như điên cuồng. Cảnh thường thấy trong ti vi phải dùng dây thừng, dây thép treo lên, giờ đây lại hiện ra sống động trước mắt, hỏi sao người ta không hưng phấn cho được!
Lâm Dật Phi chỉ tiến lên một bước, né được Vô ảnh cước của Trang Bố Kỳ. Hắn vung một chưởng cắt ngang hông Trang Bố Kỳ, mọi người hét chưa dứt thì đã thấy gã bay văng ra như đàn tranh đứt dây, hai chân còn không ngừng quẫy, rõ ràng vẫn đang thi triển Vô ảnh cước.
“Rầm” một tiếng, Trang Bố Kỳ như chiếc túi rách rơi phịch xuống, hai chân cựa quậy một chút, muốn trở mình bật dậy, nhưng eo đã đau bủn rủn không thể dùng lực. Trọng tài bước lên bắt đầu đếm:
– Mười, chín, tám…
Dưới đài liền mắng:
– Mau đứng lên, giả vờ gì đó, đứng lên đi!
Trang Bố Kỳ lực bất tòng tâm, thần trí tuy tỉnh táo nhưng hông không thể dùng sức. Gã không biết Lâm Dật Phi đã lén phong đại huyệt bên hông mình. Nghe thấy trọng tài đếm đến một, hai mắt gã trừng to đục ngầu, chưa kịp thở hắt ra thì đã ngất đi!
Trọng tài vừa định tuyên bố Lâm Dật Phi thắng cuộc, đột nhiên thấy Trang Bố Kỳ sùi bọt mép, tay chân liền luống cuống:
– Mau gọi xe cấp cứu!
Trong lòng lại nghĩ tuyển thủ có chứng động kinh không thể tham gia Bách Gia hội. Không biết người này trước khi thi kiểm tra sức khỏe thế nào, nếu chết người thì đâu phải chuyện đùa.
Lát sau có vài người lên sàn đấu, không biết nên làm thế nào mới tốt. Lâm Dật Phi lắc đầu, vốn định giải huyệt. Một người đàn ông trung niên gầy nhom dã lên sàn, mũi diều hâu, đôi mắt hõm sâu. Lâm Dật Phi thấy ông nhanh nhẹn, không nhịn được bèn nhìn lâu một chút.
Người đó lạnh lùng liếc Lâm Dật Phi rồi đến cạnh Trang Bố Kỳ. Ông chưởng vào ngực một nhát, Trang Bố Kỳ “hự” một tiếng, sắc một vốn tái nhợt lại trở nên tím ngắt.
Sắc mặt ông ta vẫn âm trầm, định xuất chưởng nữa, song Lâm Dật Phi lại đến phía sau nói:
– Nếu ông trị liệu như thế, cậu ta không chết thì cũng bị ông đập chết.
Bàn tay ông ta khựng lại giữa chừng, nghe thấy vậy liền chần chừ, từ tốn quay đầu lại lạnh lùng nói:
– Cậu dùng ám chiêu!
– Tôi không biết đấu võ cấm sử dụng điểm huyệt.
Lâm Dật Phi cười nói, quay qua nhìn trọng tài:
– Có phải vậy không?
Trọng tài sững người:
– Không có quy tắc nào cấm điểm huyệt.
Thì ra công phu điểm huyệt chỉ nghe nói trong truyền thuyết, tại Bách Gia hội chưa từng ai thử qua, nói chi đến chuyện cấm đoán. Mũi diều hâu trầm mặt, điểm huyệt là công phu tương đối cao thâm, ông chỉ nghe sư phụ nhắc đến. Nếu muốn giải khai,T.r.u.y.e.n....v.n liên quan tới đẩy khí qua máu, khí mạch vận hành, đồng thời người thi triển phải nó nội công thâm hậu làm điểm tựa. Ông chưa từng ngờ đến Lâm Dật Phi tuổi trẻ là thế mà cũng biết công phu này!
– Vậy xem như tôi không phạm quy.
Lâm Dật Phi bật cười:
– Nếu muốn cậu ta tỉnh lại, không bằng để tôi xem thử.
Mũi diều hâu hừ lạnh một tiếng:
– Không cần!
Ông đưa tay xốc Trang Bố Kỳ lên, trọng tài khẩn trương:
– Ông muốn làm gì?
– Nó là sư điệt của tôi, dẫn nó đi khám bệnh không được à?
Mũi điều hâu buông một câu sắc lạnh, nghênh ngang đi mất. Trọng tài định đuổi theo, trông thấy Vạn Minh đứng dậy nói:
– Người đó đúng là sư thúc của Trang Bố Kỳ, họ tự có cách giải quyết.
Trọng tài sực nhớ còn chính sự chưa giải quyết, vội vàng nâng tay phải của Lâm Dật Phi lên:
– Tôi tuyên bố, trận này, Lâm Dật Phi của đại học Chiết Thanh tháng cuộc!
Mọi người lặng thinh, nhốn nháo rời khỏi, còn có vài người hâm mộ của Trang Bố Kỳ ném lon hoặc bình nước lên sàn đấu, phát tiết thái độ bất mãn. Lâm Dật Phi cười cười, chắp tay hướng về khán đài.
– Dật Phi, cậu giỏi lắm.
Dương Tu Vũ dúi một đấm vào vai Lâm Dật Phi:
– Mấy người khác còn đấu, trận của chúng ta kết thúc sớm đấy.
– Nhưng cậu nên đạp nó hai cái nữa mới đúng.
Giang minh chủ ở kế bên nói, tâm tình rất thoải mái. Cứ tình hình này, xem chừng về nhất khu thi đấu Hoa Nam này đã cầm chắc:
– Nhớ lại chuyện hôm qua tôi vẫn tức.
– Nên tha thứ, nên tha thứ.
Thầy giám thị đứng lên, vỗ vai Lâm Dật Phi:
– Dật Phi làm tốt lắm, thầy hủng hộ em. Giang Sơn, vị trí minh chủ của cậu xem ra phải nhường rồi.
Giang minh chủ khẽ biến sắc, chưa kịp nói gì, Dương Tu Vũ đã cười:
– Dật Phi bận nhiều chuyện thế, tham gia thi đấu đã nể mặt chúng ta lắm rồi, hơi đâu mà tranh tuyển minh chủ gì đó.
Lâm Dật Phi cũng cười nói:
– Làm minh chủ không phải chỉ giỏi võ công là được, còn phải biết giao tế rộng. Thầy đề cao em quá rồi, bên kia có người tìm em, em phải đi một chút.
Lúc này sắc mặt Giang minh chủ mới dễ coi hơn, vội nói:
– Mau đi đi, nhưng phải nhớ là mai còn thi đấu.
Vừa ngẩng đầu, một ông cụ đã đứng trước mặt Lâm Dật Phi, đang hứng thú nói chuyện gì đó. Ông lấy làm lạ, không biết người đó là ai.
– Bác sĩ Tiền, ông đến cũng nhanh thật.
Lâm Dật Phi kéo bác sĩ Tiền ra khỏi nơi thi đấu, dọc đường phải hứng không ít nước miếng của fan cuồng, có người còn muốn liều mạng xông lên. Đương nhiên cũng có vài người ngược lại, cầm giấy bút đòi hắn ký tên.
Khi cảm khái thế sự vô thường, Lâm Dật Phi dốc hết sức lực chín trâu hai hổ mới kéo bác sĩ Tiền đến nơi yên tĩnh. Chưa kịp mở miệng, một giọng nói vang lên từ phía sau:
– Lâm Dật Phi, rảnh không?
Bác sĩ Tiền bắt gặp một cô gái tóc ngắn đứng cách đó không xa, cười dịu dàng nhìn hai người.
– Cô ta là ai?
Bác sĩ Tiền hỏi.
– Phóng viên thực tập của báo sớm Giang Nguyên.
Lâm Dật Phi đáp, không thấy lạ trước sự xuất hiện của Thu Hiểu Thần.
– Dật Phi không rảnh.
Bác sĩ Tiền khua hai tay từ chối:
– Cậu ta còn chuyện phải nói với tôi. Vị phóng viên này, để ngày khác hẵng nói sau.
– Cháu mời cô ta đến.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Phóng viên Thu, cám ơn cô đón tiếp.
– Đính chính một chút.
Thu Hiểu Thần tiến một bước, nghiêm túc nhìn Lâm Dật Phi:
– Tôi không phải là phóng viên thực tập nữa, mà đã là phóng viên thật sự! Nói ra cũng phải cảm ơn cậu, nếu không có mấy quyển tin tức cậu đưa, tôi e mình sẽ không được làm chính thức nhanh như vậy.
Cô quay sang nhìn bác sĩ Tiền:
– Đây có phải là thần y Tiền Thúc Hạ?
Bác sĩ Tiền ngây người:
– Sao cô biết tôi?
– Đương nhiên cháu biết.
Thu Hiểu Thần sau khi xác nhận, hào hứng chìa tay ra:
– Chào bác sĩ Tiền, nghe nói vài tháng trước bác đã trị được nhiều chứng phức tạp. Cho dù có mấy ca bị Tây y phán là chết, nhưng bác vẫn kiên trì. Cháu đến tìm bác xem thử, không ngờ hiệu quả vô cùng tốt.
Bác sĩ Tiền không hiểu Lâm Dật Phi mời Thu Hiểu Thần đến làm gì, nhưng mà ai cũng thích được khen. Nghe thấy phóng viên xinh đẹp không ngừng khen ngợi, ông cười nói:
– Thực ra tôi chỉ tùy tiện mà làm thôi.
– Một hai lần thì còn có lý do của nó.
Thu Hiểu Thần đương nhiên phải moi bằng được đến cùng mọi chuyện:
– Nếu lần nào cũng vậy thì bác sĩ Tiền là cao minh rồi. Nghe nói dạo này có người ở thủ đô vì ngưỡng mộ mà đến tìm bác trị liệu. Vốn tưởng bác sĩ Tiền rất bận nên không dám quấy rầy, ai ngờ hôm qua Dật Phi gọi điện cho cháu, bảo là chiếu cố phóng viên thực tập không dễ, đặc biệt hẹn bác sĩ Tiền đến nói chuyện. Bác xem, sáng nay cháu đã đến đây rồi, Dật Phi nói bác nhất định sẽ đến, cuối cùng cháu cũng đợi được.
Cô mãi thao thao bất tuyệt. Bác sĩ Tiền đầu toàn sương mù, chỉ có thể à, ừm vài tiếng, nghi ngờ nhìn Lâm Dật Phi. Ông thầm nghĩ, thì ra do tên nhóc này sắp xếp, không biết trong hồ lô nó chưa thuốc gì.
– Hay là cháu mời hai người uống trà nói chuyện.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chuyện còn dài, tôi và bác sĩ Tiền đã chuẩn bị lâu rồi, tuyên bố cụ thể còn phải đợi một thời gian. Phóng viên Thu, cô là người biết trước nhất, không được chúng tôi cho phép, cô không thể đưa tin.
– Nhất định, nhất định.
Thu Hiểu Thần hưng phất đến mắt sáng rực, giống như là đứng trước mỏ vàng, gật đầu lia lịa:
– Thôi thì để tôi mời, chúng tôi có thể chi trả một chút.
Lâm Dật Phi không có ý kiến, dẫn theo bác sĩ Tiền vẫn còn ù ù cạc cạc và Thu Hiểu Thần còn mơ hồ nhưng tỏ vẻ thấu hiểu đi đến một nhà hàng. Họ gọi hai món, sau khi đồ ăn dọn lên mới mở lời:
– Bác sĩ Tiền, đem bột tráng cốt mà bác nghiên cứu nhiều năm ra bọn cháu xem thử.