A Thủy bó tay, ngồi bệt xuống giường: - Đáng sợ, đúng là đáng sợ.
- Khoan khoan, sao ông lại nói đáng sợ? Hiển nhiên Đại Ngưu còn có hứng thú kể tiếp. - Ông nói lời đồn đãi đáng sợ hay là mưu kế của Tiểu Phi đáng sợ, hay là…
- Tôi cảm thấy hạng người châm ngòi thổi gió như ông mới là đáng sợ. A Thủy lạnh lùng nói: - Hiện tại tôi thấy ông không phải đang giúp Tiểu Phi, mà là hả hê khi người khác gặp nạn. Hình như ông hy vọng Tiểu Phi biết khó mà lui, rồi ông mượn cơ hội này vứt bỏ Thúy Hoa, theo đuổi Bách Lý Băng?
- A Thủy. Đại Ngưu hơi bối rối: - Tuy chúng ta là huynh đệ tốt, nhưng ông đừng ỷ vào đó, đổ lỗi linh tinh cho tôi. Trời đất chứng giám, tôi với Thúy Hoa là chân tình, thiên địa đều biết, thiên địa đều biết!
- Được rồi, tâm địa gian giảo của ông ai còn không biết. Tất cả mọi ngươi đều là nam nhân, không phải chỉ có ông là thông minh, không cần che che lấp lấp. A Thủy cười lạnh: - Nam nhân không đa tình, sống trên đời cũng uổng. Nam nhân mà, rất nhiều lúc không phải là không có ý khác, mà là không có cơ hội.
Đại Ngưu xấu hổ cười cười, lại không thể không thừa nhận A Thủy nói có đạo lý: - Còn ông, đến nay ông vẫn cô đơn một mình, có phải là vì không có cơ hội?
Liếc Lâm Dật Phi ngồi trên giường, A Thủy mỉm cười: - Ông nói không sai. Tuy nhiên tôi khác với ông, tôi còn chưa gặp được đối tượng khiến tôi phải xiêu lòng mà thôi. Nếu tôi cảm thấy cô gái đó đáng để tôi theo đuổi, thì tôi sẽ danh chính ngôn thuận tiến hành, sẽ không giống như ông, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.
Đại Ngưu cười hắc hắc: - Tôi và Tiểu Phi mở mắt chờ mong biểu hiện lúc đó của ông. Biết địa vị của mình trong lòng A Thủy chưa đủ, nên cố ý kéo theo Tiểu Phi lên mặt trận. - Không biết Bách Lý Băng có phải là ngươi mà ông đáng giá theo đuổi không?
A Thủy lắc đầu: - Thứ nhất, cô ấy không có cảm giác gì với tôi, bản thân tôi vẫn tự hiểu. Thứ hai, tôi cũng không cảm giác đó với cô ấy.
- Chỉ sợ khả năng thứ nhất chiếm đa số. Đại Ngưu đâu buông tha cơ hội trào phúng.
A Thủy lại không phản bác, chỉ nhìn Lâm Dật Phi: - Bách Lý Băng là tình nhân trong mộng của vô số nam tử. Trong diễn đàn của đại học Chiết Thanh còn cho thảo luận rằng, người có được Bách Lý Băng, có cả thiên hạ. Bởi vì Bách Lí Hùng chỉ có duy nhất một cô con gái này. Lấy được Bách Lý Băng, coi như là thừa kế vị trí của tập đoàn Bách Lý. Lúc bình thường Bách Lý Băng như một khối băng cứng, không thể tới gần. Nhưng bây giờ có cơ hội lớn như vậy, ai chả muốn lợi dụng.
- Cái này thì tôi hiểu. A Thủy, nói thật đi, trong số đó cũng có ông phải không? Đại Ngưu chợt hỏi.
A Thủy cười không đáp: - Hiện tại chúng ta nên nghe ý kiến của Tiểu Phi. Không thể phủ nhận, cậu ta đương nhiên hy vọng Tiểu Phi có người bạn gái tốt hơn Phong Tuyết Quân gấp trăm lần như Bách Lý Băng. Cho nên cậu ta mới giúp một tay. Nhưng tin đồn truyền tới mức này, đã vượt quá ngoài dự liệu của cậu ta. Cậu ta đương nhiên không biết, trừ cậu ta ra, còn có một nhóm đánh thuê không ngừng thêm mắm thêm muối.
- Được rồi. Đại Ngưu ngắt lời A Thủy: - Tiểu Phi, rốt cuộc là ông thích y tá Tiếu hơn hay là Bách Lý Băng hơn. Đừng nói là ông thích cả hai người đấy nhé.
Lâm Dật Phi kéo chăn phủ kín người:
- Đại Ngưu, ông thích theo đuổi ai thì theo đuổi, đừng hỏi tôi. Tôi ngủ đây, ngày mai còn dậy sớm.
- Dậy sớm làm gì? Đại Ngưu phẫn nộ thì thầm một câu: - Ngày mai là thứ bảy mà. Tuy nhiên nghĩ tới khả năng Thúy Hoa còn có nhiệm vụ cần giao phó, không thể không cởi áo lên giường.
- Điều này ứng với một câu. A Thủy còn chưa buồn ngủ, đêm dài yên tĩnh là thời gian làm việc của cậu ta.
- Câu gì? Đại Ngưu nhịn không được hỏi.
- Hoàng thượng chưa vội, thái giám đã hoảng. A Thủy nhịn cười, mở màn hình máy tình, tuyên bố một ngày làm việc của cậu ta bắt đầu. Máy tính của cậu ta hầu như hoạt động hết công suất, mở 24/24 h.
- Hừ. Đại Ngưu khoe khoe cơ bắp: - Còn không biết ai là thái giám!
….
Trời sáng, theo thói quen, Lâm Dật Phi dậy sớm luyện công. Tám trăm năm trước hắn đươc coi là cao thủ đệ nhất, ngoài thiên phú ra, quan trọng hơn là hắn rất chăm chỉ luyện công.
Mặc dù hắn biết sớm muộn gì mình cũng sẽ khôi phục võ công tuyệt thế như trước kia. Nhưng lại không biết chính xác là bao giờ. Mà cho dù có khôi phục võ công, trở về tám trăm năm trước cũng chẳng có nhiều tác dụng gì.
Sau khi trở về, đánh răng rửa mặt. hai bạn cùng phòng, một người mới lên giường, một người thì chậm chạp không chịu dậy. Lâm Dật Phi cười cười, xoay người muốn ra ngoài.
- Chờ chút. Vốn đang ngái ngủ, hai người không ai bảo ai cùng hét to một tiếng, ngồi bật dậy.
- Có chuyện gì? Lâm Dật Phi dừng bước.
- Mang theo điện thoại. Hai người đồng thanh.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ, lôi điện thoại trong túi áo ra: - Hài lòng chưa?
Đại Ngưu lười trả lời, chỉ gật đầu, tiếp tục vùi đầu ngủ. A Thủy thì nhắc nhở một câu: - Mặt người dạ thú bảo ông chiều tối tới sân vận động huấn luyện. Cho nên đừng quên, bằng không y lại kiếm cớ khiến ông chịu phạt.
Lâm Dật Phi gật đầu, rời phòng trọ tới thẳng thư viện.
Mấy ngày này, ngoại trừ lên lớp nghe giảng một vài tiết, thời gian còn lại hắn đều dành cho việc đọc sách ở thư viện. Đây là nơi giết thời gian, cũng là nơi hắn thu lượm thông tin.
Thư viện của đại học Chiết Thanh có thể coi là thư viện lớn số một số hai của cả nước. Lượng sách nhiều không đếm xuể, cho dù một ngày xem mười cuốn, xem cả đời cũng không hết.
Người quản lý thư viện là một bác gái. Bác ta kỳ quái nhìn nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi. Mỗi lần anh chàng này tới, đều mỉm cười chào hỏi, sau đó im lặng vùi đầu đọc sách. Nếu không phải cậu ta làm ra vẻ, thì tốc độ đọc sách của cậu ta phải nói là kinh người.
Bây giờ là thời đại của internet, sinh viên phần lớn đều thích lên mạng, người đọc sách càng ngày càng ít. Giống như anh chàng này đúng thật là hiếm.
Trong vòng nửa tháng, anh chàng này rất chăm chỉ tới đây đọc sách, mỗi ngày đều mượn gần trăm quyển. Số sách sử ở tầng ba đã được cậu ta xem một nửa. Hôm nay vẫn như vậy, sau khi đưa thẻ đọc sách, liền vùi đầu vào đọc.
Quản lý thư viện nhìn thẻ đọc sách của cậu ta, Lâm Dật Phi, khoa báo chí tuyên truyền, lớp 99.
Lâm Dật Phi có chút cảm khái với sự phát triển nhanh chóng của thời đại này. Sách vở đúng là nhiều. Cũng may hắn còn lưu lại khả năng ghi nhớ và lý giải mạnh. Rất nhiều chuyện có thể một suy ra ba. Nửa tháng điên cuồng đọc, đã giúp hắn có cái nhìn đại khái về thời đại này.
Chỉ là biết càng nhiều, trong lòng hắn càng mê man. Hắn không biết mình sắm vai gì ở thời đại này.
Tám trăm năm trước hắn có huynh đệ, có người yêu, có nguyên soái, có thuộc hạ. Nhưng hôm nay, hắn có cái gì? Chỉ hai bàn tay trắng mà thôi!
Mặc dù hắn đã dần sát nhập vào thời đại này, nhưng thời đại này có gì mà hắn đáng giá lưu luyến?
Lặng lẽ nhấm nuốt sự đau buồn, ánh mắt rơi vào cuốn sách, nhưng suy nghĩ đã bay bổng đi đâu. Chợt trước mắt tối sầm, Lâm Dật Phi bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên. Một cô gái đang đứng ở trước mặt hắn, khóe miệng lộ vẻ tươi cười khó nắm bắt.
Lâm Dật Phi nhận ra cô ta. Dù không quen cô ta, nhưng chỉ cần gặp qua một lần, là hắn vẫn nhớ. Cô ta chính là cô gái mà Giáo sư Chu gọi là Vãn Tình.
Cô ta ôm một quyển sách lịch sử dày cộm, rồi ngồi xuống đối diện Lâm Dật Phi:
- Chào anh, Lâm Dật Phi, tôi tên là Dịch Vãn Tình.
Lâm Dật Phi gật đầu. Thời đại này thay đổi đúng là không ít. Ở thời đại của hắn, các cô gái rất ít khi chủ động như vậy. Nhìn cẩn thận vị khách không mời mà tới, phía sau đôi kính là một khuôn mặt xinh đẹp mà bình tĩnh.
- Thật là xảo, gặp được anh ở đây. Dịch Vãn Tình thấy thiếu niên chỉ mỉm cười không nói, không khỏi xấu hổ. Chẳng lẽ hắn cậy tài khinh người?
- Đúng là xảo. Lâm Dật Phi không thể không trả lời: - Cuối tuần không đi chơi đâu à? Đây chỉ lời nói khách sáo vô nghĩa. Nhưng trong sinh hoạt, nhiều khi những lời khách sáo không thể thiếu được.
- Tôi đâu dám đi ra ngoài chơi. Giáo sư Chu đang bất mãn với tôi. Một sinh viện của khoa trung văn, kiến thức về thời cổ đại lại không bằng một sinh viên khoa báo chí. Dịch Vãn Tình nửa nói giỡn nửa nói thật.
Lâm Dật Phi đóng cuốn sách lại, thản nhiên nói: - Cô đọc sách là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn tỷ thí để khoe mẽ?
Bạn gái? Bách Lý Băng? Lâm Dật Phi hơi sợ hãi: - Không cần khoa trương như vậy chứ?
- Khoa trương? Lão đại có điều không biết. Đại Ngưu vốn luôn gọi là Tiểu Phi, lúc này lại thay đổi cách xưng hô: - Hiện tại lời đồn càng ngày càng khoa trương. Việc đính ước đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua (ý chỉ lỗi thời) rồi. Trên mạng thậm chí còn lưu truyền rằng song phương đã gặp mặt gia trưởng. Cho dù là Bách Lí Hùng cũng đã ngầm đồng ý ông là chuẩn con rể.
Đại Ngưu càng nói càng kích động, nước bọt tung tóe, khiến cho A Thủy nhịn không được lùi về phía sau hai bước.
Lâm Dật Phi nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, giống như nghĩ ra cái gì đó, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: - Lời đồn đãi dừng ở trí giả. Chẳng lẽ hai ông cũng cho là thật?
- Đương nhiên không rồi. Đại Ngưu cười to: - Tôi là trí giả, nên tôi không tin.
- Ông không phải là trí giả. A Thủy lạnh lùng nói: - Ông là bà tám.
Đại Ngưu chẳng so đo: - Trí giả cũng tốt, bà tám cũng được. Nhưng Tiểu Phi, ông có biết, có một tin tức bất lợi với ông đang được truyền bá hay không?
Thiếu niên “À” một tiếng, lông mày hơi nhíu: - Phúc họa cùng tồn tại, chuyện tốt như vậy đâu thể một mình tôi chiếm hết. Tôi lại có hứng thú nghe tin tức bất lợi kia hơn.
- Tin tức bất lợi chính là danh hiệu vương tử si tình của ông đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua rồi. Đại Ngưu nở nụ cười kỳ bí.
- Suốt ngày hoa cúc hôm qua. A Thủy nhịn không được nói: - Đại Ngưu, tôi cho phép ông phạm sai lầm, nhưng liên tiếp phạm sai lầm khiến tôi thực sự khó chịu.
Đại Ngưu có chút khó hiểu:
- Tôi sai lầm ở chỗ nào?
- Tô Đông Pha từng viết “Tương Phùng bất dụng mang quy khứ, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu”. A Thủy thản nhiên nói: - Bài thơ này viết vào ngày mùng chín tháng chín, chính là ngày trùng cửu.
- Vậy thì sao? Đại Ngưu là loại người không giải thích ta còn biết, càng giải thích ta càng hồ đồ.
- Tiểu Phi, nghe nói ở buổi giảng lịch sử cổ đại ông xuất hiện danh tiếng. Điển cổ này chắc ông cũng biết chứ? Nhìn Lâm Dật Phi, trong mắt A Thủy có sự nghiền ngẫm:
- Không bằng nói cho Đại Ngưu nghe một chút, để cho cái đầu gỗ của cậu ta được mở mang thêm.
Thiếu niên cười nhạt: - Thời chúng tôi…Thời cổ đại, ngày trùng cửu là ngày thưởng thức hoa cúc. “Chợt thấy hoa cúc nở, mới biết Tố Tiết quay về”. Vương Tích nhìn thấy hoa cúc nở rực rỡ, mới nhớ tới ngày trùng cửu sắp đến. Mạnh Hạo Nhiên cũng từng nói “Mở cửa sân phơi, nâng cốc hỏi Tang Ma. Đợi đến ngày Trọng Dương, ”, cũng là chỉ ngày Trùng Dương.
Hai mắt của Đại Ngưu đã trợn tròn, cơ hồ nói không ra lời.
Lâm Dật Phi lại nói: - Lý Trích Tiên (Lý Bạch) cũng từng viết câu thơ kinh điển “'Cửu nhật long sơn ẩm, hoàng hoa tiếu trục thần. Túy khán phong lạc mạo, vũ ái nguyệt lưu nhân”.
(Dịch thơ: Ngày chín uống mừng trên núi Long. Hoa vàng cười cợt kẻ bên dòng. Say nhìn gió lốc đùa chiếc nón. Âu yếm cùng trăng múa thong dong)
- Khoan, khoan. Đại Ngưu không thể không ngắt lời hắn: - Mấy người ông nói tới là ai vậy. Lý Trích Tiên là ai? Là tài tử của đại học Chiết Thanh hay là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết?
A Thủy thiếu chút nữa thổ huyết: - Ông bạn của tôi, Lý Trích Tiên chính là Lý Bạch.
- À. Đại Ngưu bừng tỉnh đại ngộ, vô tội nói: - Nói thẳng Lý Bạch ra không được sao? Còn cái gì Lý Trích Tiên, thích khoe học vấn à?
Lâm Dật Phi dở khóc dở cười, nói với ông này chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu: - Nhưng tôi lại thích nhất hai câu thơ của Lý Trích Tiên, à Lý Bạch “Hoàng hoa bất xuyết thủ, chiến cổ dao tương vă”
Lâm Dật Phi càng nói càng sáng lạng. Nói tới hai chữ “Chiến cổ” thì càng tỏa sáng. Đại Ngưu chưa bao giờ nghĩ tới thơ Đường qua lời của Tiểu Phi lại dõng dạc như vậy, trầm bổng du dương khiến cho hắn không khỏi khen một tiếng tốt.
Khuôn mặt của A Thủy đầy cổ quái: - Tiểu Phi, sao tôi chưa từng nghe qua hai câu này của Lý Bạch nhỉ? Ông có biết cả bài thơ không?
- Bài thơ này được Lý Bạch viết vào nằm Càn Nguyên thứ hai, ngày Trùng Cửu ở Ba Lăng, Nhạc Dương. Lúc ấy triều Đường đang thảo phạt Khang, thủy quân của Đường triều bày quân ở hồ Động Đình, tích cực thao luyện. Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
- Tiểu Phi thực sự bác học. Đại Ngưu nhịn không được nói.
“ Cửu nhật thiên khí thanh, đăng cao vô thu vân. Tạo hóa ích xuyên nhạc, liễu nhiên sở hán phần. Trường phong cổ hoành ba, hợp đạp túc long văn. Ức tích truyền du dự, lâu thuyền tráng hoành phần. Kim tư thảo kình nghê, tinh bái hà tân phân. Bạch vũ lạc tửu tôn, động đình la tam quân. Hoàng hoa bất xuyết thủ, chiến cổ dao tương văn. Kiếm vũ chuyển đồi dương, đương thì nhật đình huân. Hàm ca kích tráng sĩ, khả dĩ tồi yêu phân. Ác xúc đông ly hạ, uyên minh bất túc quần.”
(Tra google không thấy, đành để nguyên văn ==!)
Đợi Lâm Dật Phi dùng âm thanh trầm thấp, từ tính niệm xong bài thơ thiên cổ, Đại Ngưu kinh ngạc, ngay cả A Thủy cũng không khỏi thở dài: - Hôm nay, à, không đúng, hôm qua. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: - Không ngờ đã sang một ngày mới. Lúc lướt web tôi có đọc mấy bài bình luận về việc ông giảng lịch sử cổ đại trong lớp. Tôi còn có chút không tin, nhưng hiện tại lại tin vài phần.
- Các ông cũng không cần phải nhớ những điều này. Lâm Dật Phi thở dài.
- Vậy còn ông? Ông cần à? A Thủy chợt hỏi, đôi mắt lập lòe.
- Tôi không cần nhưng tôi không thể nào quên. Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn người bạn cùng phòng thích vui đùa nhưng tâm tư lại kín đào kia. Đại Ngưu thì mờ mịt: - Xin nhờ hai ông có thể nói ngôn ngữ mà tôi hiểu được không?
A Thủy phì cười: - Trùng Cửu là ngày thưởng thức hoa cúc. Nghe nói qua ngày Trùng Cửu, hoa cúc sẽ héo tàn. Bởi vậy, chỉ có thể dùng hoa cúc ngày mai để so sánh những thứ lỗi thời. Cho nên Đại Ngưu nói hoa cúc hôm qua là sai rồi.
Lúc này Đại Ngưu mới hiểu, không khỏi lầu bầu: - HÔm qua, ngày mai có cách nhau một ngày, cần gì phải nghiền ngẫm từng câu chữ như vậy.
A Thủy và Lâm Dật Phi mỉm cười nhìn nhau. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Đúng rồi, ông nói tiếp đi, rốt cuộc là tin tức xấu gì.
Đại Ngưu hồi phục tinh thần: - Tiểu Phi, những điều tôi sắp nói ông nên chuẩn bị tâm lý. Việc này có liên quan tới Phong Tuyết Quân.
Lâm Dật Phi gật đầu: - Ông cứ yên tâm. Lâm Dật Phi hiện tại đã không còn là Lâm Dật Phi của ngày trước. Nói xong, thì nhìn lướt qua A Thủy, mỉm cười.
A Thủy kinh ngạc, sững sờ không nói.
- Hiện tại sân trường đang lưu truyền một cách nói khác. Nói rằng ông là một người giả trư ăn thịt hổ, giỏi về tâm kế. Đại Ngưu cảm thấy nói vậy là hơi nặng, liền đổi giọng: - Đương nhiên, đây chỉ là lưu truyền, không thể tin hoàn toàn. Vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm vào một câu: - Cũng không thể không tin.
A Thủy lắc đầu bó tay. Anh bạn Đại Ngưu này đúng là hết thuốc chữa.
- Dù bọn họ nói như thế nào, thì tôi vẫn là tôi. Lâm Dật Phi cười nói: - Tuy nhiên tôi lại có hứng thú nghe nguyên nhân gì mà bọn họ nói như vậy. Hình như tôi đâu có đắc tội với bọn họ?
- Ông không đắc tội bọn họ? Đại Ngưu lắc đầu nói: - Không phải vậy. Sống với Lâm Dật Phi một thời gian, thỉnh thoảng cậu ta lại thốt ra vài câu cổ. Điểm ấy khiến cho cậu ta có chút tự hào.
- Ông đã đắc tội hơn một nửa nam nhân của đại học Chiết Thanh. Đại Ngưu rung đùi đắc ý nói: - Chú ý, là nam nhân, không phải nam sinh. Nhiều người bất mãn với ông như vậy, xem ra tiền đồ sau này của ông sẽ đầy nhấp nhô. Mọi người đều nói trước kia ông si tình như vậy chỉ là biểu hiện giả vờ. Thực ra ông đã sớm tâm hoài bất quỹ với Bách Lý Băng. (Âm mưu đen tối)
- Đại Ngưu, nói chuyện nên để ý chút. Tiểu Phi đâu có xấu như lời ông nói. A Thủy nhịn không được nhắc nhở.
- Những điều này đâu phải tôi nói, tôi chỉ truyền đạt lại mà thôi. Đại Ngưu hơi ủy khuất: - Tôi có trách nhiệm khiến Tiểu Phi nhận rõ thế cục trước mắt, làm ra phán đoán sáng suốt. Có sai thì nên sửa, không sai thì miễn. Tiểu Phi, ông thấy tôi nói có đúng không.
Lâm Dật Phi nhìn ngọn đèn trên nóc phòng, thản nhiên nói: - Không sao, ông nói tiếp đi.
Được bằng hữu khẳng định, hai mắt của Đại Ngưu tỏa sáng: - Bọn họ nói ông bị Phong Tuyết Quân ruồng bỏ là biểu hiện giả dối. Thực ra vương tử si tình ông đã sớm nghĩ tới từ bỏ Phong Tuyết Quân, theo đuổi Bách Lý Băng, chỉ là mãi không có cơ hội. Vừa lúc Uông Tử Hào nhảy vào, chủ động cắm sừng, ông liền thuận nước đẩy thuyền. Có thể không bị mang tiếng đàn ông phụ lòng, Trần Thế Mỹ chuyển thế. Hai là được Bách Lý Băng tin tưởng.
A Thủy nhịn không được mở trừng mắt. Lời đồn này đúng là bá đạo, ngay cả thiên tài máy tính như cậu ta cũng có chút không theo kịp.
Đại Ngưu dương dương đắc ý tiếp tục đưa ra ý kiến của cậu ta. Đương nhiên trong đó có xen lẫn ý kiến thật của cậu ta hay không, có quỷ mới biết. - Còn có một điểm quan trọng nhất, chính là Phong Tuyết Quân là người thích xu nịnh. Mà Bách Lý Băng vốn đã giàu rồi, không cần phải xu nịnh ai khác. Nếu cô ấy đồng tình kẻ yếu, thì chứng minh kế sách của Tiểu Phi là hoàn toàn chính xác. Từ đó mưu kế của Tiểu Phi có thể được coi là một mũi tên trúng ba con chim.