Dân quê chất phác, Tiếu Nguyệt Dung không nhận tiền nên họ gửi tặng đồ. Chỉ trong vài ngày, họ gửi nào là trứng gà cải xanh, củ cải khoai tây,… Nhà bà Lâm chất đồ đầy đến nửa nhà bếp.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn ánh mắt cảm kích của họ, trong lòng cảm thấy mình đã làm được gì đó. Lần đầu tiên cô thấy mình có thể giúp được người khác, tuy trước kia cũng giúp nhưng chỉ trị phần ngọn mà bỏ phần gốc. Dù cô còn khó hiểu nhiều chỗ, nhưng cô biết phương pháp học đã đúng, cô chỉ cần tiếp tục học hỏi và tích lũy kinh nghiệm!
– Tôi nhìn được đấy.
– Da thô sần đến vậy, lẽ nào là do không ăn gạo?
Tiếu Nguyệt Dung lấy làm khó hiểu, lại đổi ý:
– Trong các phương pháp chẩn đoán, tôi có thể hiểu việc “hỏi” chút đỉnh, anh tranh thủ giải thích về việc “xem” cho tôi nghe đi.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi là “nhìn”, không phải “xem”.
– Vậy là sao?
Tiếu Nguyệt Dung không hiểu hai từ này có gì khác biệt.
Lâm Dật Phi liền cười:
– Cô tưởng tôi là thánh à, chỉ nhìn sắc mặt thì biết được người ta ăn gì sao? Nói thật, khi gặp cô ta, tôi chỉ thấy bên miệng có vụn bánh mì nên đoán đại, không ngờ trúng thật.
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, rồi cười:
– Thì ra anh dùng bản lĩnh coi bói.
Lâm Dật Phi cười:
– Về xem tướng số, cấp thấp là đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Còn xem tướng số như tôi thì căn cứ một chút vào y học, cộng thêm năng lực phân tích suy đoán thì có thể xem là nhân tài coi bói trung cấp rồi.
– Không biết ngượng.
Tiếu Nguyệt Dung cười rất vui, gặp Lâm Dật Phi cảm thấy tâm tình khá tốt, nhưng lại tò mò hỏi:
– Vậy cao cấp thì sao?
Lâm Dật Phi đanh mặt, lầm bầm:
– Cao cấp à? Thực ra cao cấp huyền ảo thế nào tôi cũng rất khó đoán, nhưng tôi nghĩ ít nhất cần thông hiểu Y – Dịch mới được.
– Kinh Dịch?
Tiếu Nguyệt Dung nghi ngờ:
– Nghe nói rất khó, lẽ nào kinh Dịch và y học cũng tương thông?
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Cô nói đúng. Kinh Dịch đúng là bác đại tinh thâm, không ai dám nói mình có thể tinh thông đạo lý trong đó.
– Vậy còn anh?
Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy Lâm Dật Phi đúng là một kho báu, tùy tiện moi móc một chút là có biết bao nhiêu tài nguyên.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.
– Chỉ hiểu sơ mà lợi hại như thế?
Tiếu Nguyệt Dung không tin:
– Vậy nếu thông thấu rồi thì chẳng phải thành thần tiên ư?
Lâm Dật Phi cười:
– Làm thần tiên có gì tốt?
– Làm thần tiên không tốt?
Tiếu Nguyệt Dung lần đầu nghe thấy luận điệu này:
– Chí ít làm thần tiên có thể sống lâu, hoặc là không ưu tư lo lắng gì cả.
– Sống lâu tốt thật sao?
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Cô tận mắt thấy từng người thân ra đi, còn cô thì vẫn lưu lạc trên thế gian. Tôi nghĩ nhiều người phát hiện ra điểm này thì sẽ thấy rất bi thảm.
Tiếu Nguyệt Dung ngây ra.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói:
– Còn về phần không ưu tư lo lắng là không có đạo lý. Nguyệt Dung, cô nên nhớ đời người là một cán cân. Nghĩ thử đi, nếu cô thích ăn vịt quay, ngày nào tôi cũng cho cô ăn thì sẽ có lúc cô ngán; cô ăn kẹo mỗi ngày, cũng có lúc sẽ thấy không ngọt nữa. Cùng một đạo lý, ngày nào cô cũng vui vẻ, rốt cuộc sẽ có ngày cô phát hiện mình không thấy vui gì hết! Người sống cả đời, đắng ngọt chua cay đều phải nếm qua, việc này không thể trốn tránh. Mấu chốt là thái độ của cô, nếu cô có thể nhìn thoáng thì nhân sinh trăm vị chỉ có đặc sắc, điều này đến cả thần tiên cũng không bằng.
Tiếu Nguyệt Dung yên lặng suy tư lời của hắn, lúc sau mới nghiêm mặt nói:
– Dật Phi, tôi sẽ nhớ kỹ lời anh nói, nhưng muốn thực hiện thì tôi vẫn cần thời gian.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Thực ra gần đây tôi mới hiểu đạo lý này. Nhiều khi cô sẽ hiểu ra rất sớm, mới đầu cũng phải cám ơn cô đã dẫn dắt mới đúng. Chẳng phải cô luôn nói, ngày tháng luôn phải sống qua từng chút một đó sao?
– Sao lại cám ơn tôi?
Tiếu Nguyệt Dung cười.
– Tôi giảng giải chỗ tương thông giữa Chu Dịch và y thuật cho cô nghe.
Lâm Dật Phi nói:
– Tôi đã nói là chỉ hiểu sơ, nhưng nếu cô có thể nghe một hiểu mười, đối với sự phát triển y thuật sau này của cô sẽ rất hữu ích. Cô phải nhớ sư phụ dẫn nhập môn, tôi chỉ dạy cô vài ngày, còn lại thì cô phải tự mình học hỏi.
– Tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe.
– Không dám, không dám, hiện giờ cô đã là Tiếu đại phu tiếng tăm hiển hách.
Lâm Dật Phi bật cười:
– Hiện giờ tôi cho cô một ví dụ đơn giản, khôn quẻ lục hào (hào là những đoạn thẳng liền hoặc đứt trong bát quái) trong Dịch có nói: “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”. Cô hiểu đây là ý gì không?
Tiếu Nguyệt Dung chau mày cả nửa buổi:
– Có phải nói hai con rồng đại chiến nơi hoang dã, đánh đến lưỡng bại câu thương, đổ máu tươi huyền hoàng không? (huyền hoàng ý chỉ trời đất, trời màu đen, đất màu vàng)
Thấy vẻ mặt cứng đơ của Lâm Dật Phi, Tiếu Nguyệt Dung thấp thỏm:
– Tôi hiểu theo mặt chữ, không cần thiết phải đúng.
Lâm Dật Phi không cười, chỉ cảm thán:
– Thực ra không thể nói cô, đến cả tôi xem một hồi, rất nhiều Dịch gia đều hiểu như thế. Thậm chí họ còn nói rồng là động vật máu lạnh, máu không có màu đỏ, rồng đen thì máu đen, rồng vàng thì máu vàng. Cho nên cổ nhân nói “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”, loại giải thích nhìn câu đoán nghĩa gượng ép này thật buồn cười. Nghĩ đến dân tộc Hoa Hạ ta, nhiệt huyết kế thừa lại bị nói là động vật máu lạnh, cổ nhân sao có thể hình dung rồng phương đông như vậy?
– Vậy anh giải thích thế nào?
Tiếu Nguyệt Dung hỏi.
– Thực ra cô chỉ cần dùng đạo lý trong thiên địa là có thể nghĩ thông.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Gốc rễ sinh sản của vạn vật là máu, huyết giả thiên địa hòa hợp đất trời. “Thiên huyền địa hoàng, kỳ huyết huyền hoàng giả” là nói máu này đất trời hòa hợp thì có thể sinh vạn vật.
– Vậy có liên quan gì với y học?
– Cô phải biết, rồng trong giải thích của người Trung Quốc đều gọi mưa gọi gió, duy trì nhân tố trọng yếu chống hạn hán của thiên địa.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Rồng thuộc Đông Phương, rồng quy về mộc. Hai ngày trước tôi từng nói, đất ẩm không cây thì không thể giữ được lâu, điều này chứng tỏ tác dụng mấu chốt của cây trong việc làm dịu vạn vật. Nếu cô trị liệu chứng bệnh quyết âm, có thể biết trong Dịch sớm có quan hệ này, tôi nghĩ ít nhiều gì cũng có tác dụng phụ trợ. Thực ra không chỉ như vậy, cho dù thang Đại thanh long, nếu cô kiếm đáp án trong Dịch…
Hắn chưa dứt lời thì đã dừng lại, Tiếu Nguyệt Dung nghe thấy tiếng gõ cửa, liền quay đầu lại nhìn. Hai người dàn ông đang đứng ở cửa, một người có vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiếu Nguyệt Dung. Một người mặt mày khắc khổ, một cánh tay treo trong miếng vải trắng ố vàng, trông có vẻ tội nghiệp nhìn Tiếu Nguyệt Dung.
Hắn nói nửa đùa nửa thật với Thu Hiểu Thần, một bài thuốc Đông y phải mất đến năm thời gian nghiên cứu và phát triển là giả dối, bài thuốc rượu tráng cốt kia năm đó chính hắn và bác sĩ Tiền nghĩ ra, khi đó trong quân doanh số người bị thương rất nhiều, đương nhiên cần rất nhiều thuốc trị thương, hắn đã từng ở một thời gian dài trong quân doanh nên hắn khá quen thuộc với dược tính của các loại thuốc, hắn từ chỗ không biết gì trở thành hiểu biết khá nhiều, và hắn cũng không chịu kém cạnh đã sáng chế ra một loại thuốc là việc khá đơn giản, chẳng qua trong nhất thời chưa tìm ra được những phụ liệu đi kèm, do đó bác sĩ Tiền chịu thiệt thòi phải nghiên cứu loại phụ liệu khác thay thế, đúng là làm những việc không tên.
Mà vốn ban đầu một trăm mười vạn của hắn quả là một con số không nhỏ, nhưng đem so với việc mở một xưởng chế thuốc mà nói thì quả thực quá nhỏ bé, thêm nữa lại là một xưởng chế thuốc đang đứng bên bờ của phá sản, may mà có sự giúp đỡ từ xa của Hùng Phi, đã bán những thiết bị với giá vừa bán vừa cho cho hắn. Nhưng trăm vạn đồng đã tiêu như nước chảy hoa trôi, hắn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Bách Lý Băng, điều động nhân tài xử lý chuyên môn của tập đoàn Bách Lý đến, nếu cứ trông vào trình độ của Lâm Dật Phi thì công ty vừa mở cửa đã phải đóng cửa ngay rồi.
“Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công.” Lâm Dật Phi hiểu rất rõ đạo lý này, hắn chưa bao giờ tự cho mình là tinh thông mọi việc, hắn yên tâm giao công việc cho người khác sắp xếp, chẳng qua hắn thân là Chủ tịch hội đồng quản trị hay giám đốc gì gì đó mà không cống hiến chút sức lực thì không ổn. Hắn nhất thời nghĩ ra cách dựa vào “Bách Gia hội” để tuyên truyền Đông y, Bách Lý Băng cũng không hề mượn tiền của bố cô để kinh doanh, cô rất tin tưởng vào khả năng của Lâm Dật Phi hoặc có thể cô không muốn làm tổn thương lòng tin của Lâm Dật Phi.
Đột nhiên một dáng người quen thuộc đi tới, Lâm Dật Phi ngây người đang đắn đo xem nên chào hỏi như thế nào, người kia nhiệt tình bước đến nói:
– Lâm tiên sinh, xin chào.
– Xin chào Lý tiên sinh.
Lâm Dật Phi may mà vẫn còn nhớ rõ, vị này là Lý Tư Tề tại hội đấu giá từ thiện Phách Mại hội nhằm ổn định ngành dược Đông Y lần trước, người bị ung thư dạ dày đã được bác sĩ Tiền chữa khỏi bệnh.
– Lâm tiên sinh quả nhiên có trí nhớ tuyệt vời.
Lý Tư Tề cao hứng nói:
– Tôi cho rằng dạ hội hôm đó rất đông người, Lâm tiên sinh hẳn là đã quên tôi rồi chứ.
– Sao Lý tiên sinh lại nói vậy, người có mặt tại dạ tiệc, cho dù quyên góp một đồng tôi còn nhớ rõ.
Lâm Dật Phi nói khách sáo nhưng trong lòng thầm nghĩ không biết hắn cố ý đến tìm mình hay ngẫu nhiên gặp đây, hắn nói tiếp:
– Huống chi Lý tiên sinh chi ra một khoản tiền lớn, xuống tay chi ra một trăm vạn, tôi còn phải cảm ơn ngài nhiều ấy chứ.
– Người không còn thì tiền còn cần để làm gì nữa chứ.
Lý Tư Tề cười ha hả nói:
– Lúc trước tôi từng nghĩ, nếu ai chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi cho người đó một nửa con người tôi còn không tiếc nữa là, bác sĩ Tiền chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi vốn định trọng thưởng nhưng bác sĩ là người quật cường, nhất định không chịu lấy quá số quy định nên tôi thực không có cách nào.
Lâm Dật Phi cười không nói trong lòng thầm nghĩ một trăm vạn đó hắn quyên góp là vì bác sĩ Tiền.
– Tôi nghe nói bác sĩ Tiền đang nghiên cứu khai thác và phát triển một vài loại thuốc.
Lý Tư Tề nhìn xung quanh, sau đó kéo Lâm Dật Phi đến một góc đường thấp giọng hỏi.
– Ông chủ Tiền có hứng thú không?
Trong lòng Lâm Dật Phi thoáng động hắn đã nghĩ tới một điều gì đó.
– Đương nhiên tôi có hứng thú.
Lý Tư Tề cười nói:
– Lâm tiên sinh, anh hãy ra giá đi, hôm qua tôi đi tìm bác sĩ Tiền nghe hắn ngẫu nhiên đề cập, tôi vốn định đầu tư, anh ta lại nói tôi hãy đến thương lượng với anh, quan hệ giữa các anh thật không tầm thường.
Ông trời dường như muốn giúp mình, Lâm Dật Phi thầm nghĩ, mình đang thiếu vốn nay ông trời giúp ta đưa cổ đông đến tận cửa.
– Kỳ thực tôi mơ hồ nhận thấy rằng.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Bác sĩ Tiền cũng không hoàn toàn tin tưởng Đông y có thể khuấy động được thị trường, cho nên anh ta muốn tạo ra một thứ gọi là Đông tây y kết hợp
– Tôi hiểu, tôi hiểu, kỳ thực mà nói, tôi cũng muốn làm Đông y, nhưng Đông y không có thuốc tốt nên đành bất lực.
Lý Tư Tề thở dài nói:
– Có người khởi xướng, ta rất vui khi thấy Đông y khởi dương, như vậy có được không, tôi sẽ cung cấp tài chính để nghiên cứu và phát triển, tên công ty vẫn là chế dược Bách Thảo, nhưng lợi nhuận sẽ chia làm phần!
Đây quả thật là một điều kiện quá ưu đãi, vì kẻ phưu lưu đứng ra chống đỡ là Lý Tư Tề, lợi nhuận lại chia phần lớn cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi không khách khí nói:
– Tốt lắm, nhất ngôn cửu đỉnh, khi nào thuốc chính thức được đưa ra thị trường, tôi sẽ cho mời ông chủ Lý đến cắt băng khánh thành.
Lý Tư Tề chỉ cười từ chối cho ý kiến, móc tay vào túi lấy ra tờ ngân phiếu, viết năm trăm vạn đưa cho Lâm Dật Phi nói:
– Anh tin tôi, tôi cũng tin tưởng ở anh, đây là một phần ứng trước, anh cứ lấy mà chi dùng. Nếu không đủ hãy đến tìm tôi, tôi có việc phải đi trước đây.
Hắn phẩy tay, dường như năm trăm vạn và năm trăm đồng không khác gì nhau vậy, hắn thoải mái rời đi. Lâm Dật Phi cẩn thận nhét tờ ngân phiếu cho vào trong túi áo rồi thở phào.
Trận thứ Ba của Bách gia hội. Lâm Dật Phi của đại học Chiết Thanh đấu với Ôn Hùng học viện ngoại ngữ Tỉnh.
Lần này người đến xem thi đấu rất đông, gái đẹp khỏi phải nói, học viện ngoại ngữ vốn là cái nôi của gái xinh, đây gọi là ủng hộ anh hùng trong mộng nên mọi người tận hết sức lực.
Mỹ nữ đã đến đương nhiên sẽ kéo theo đám đông náo nhiệt, trong nhất thời có thể thấy số người đến xem vô cùng đông, chiêng trống vang trời.
Chiết Thanh có một khối khoảng người đến xem, hai trận trước cộng lại cũng không được người, trận này không ngờ có hơn người đến xem. Đương nhiên Lâm Dật Phi thắng liền hai trận đã là một sự ủng hộ lớn cho sỹ khí của mọi người, nó giống như việc radio tiếp sóng trận cờ vây vậy, vốn trước đây bị người ta chèn ép đến không ngảng được đầu lên, giống như chim không cất được cánh, đột nhiên biết mình sẽ được vào giành chức quán quân, tất nhiên sẽ bất chấp tất cả để tuyên truyền thông tin.
Có điều ngoài những người nhất định phải có mặt ra trên khán phòng còn có rất nhiều người lạ mặt đến xem. Đa số họ đều ăn vận giày tây mũ áo chỉnh tề. Nhìn bộ dạng của họ không giống những người lang thang đầu đường, mà họ phải là những nhân sĩ đang thành công trên thương trường.
Lâm Dật Phi giở tờ báo trong lúc chờ trận đấu bắt đầu, nếu có thêm bánh mỳ và sữa ở bên cạnh trông hắn giống như thành phần tri thức đọc báo ăn sáng chuẩn bị đi làm vậy. Thu Hiểu Thần mặc dù là phóng viên thực tập chờ được xét tuyển chính thức, nhưng cô có tác phong quyết đoán nhanh gọn dứt khoát. Báo sáng Giang Nguyên đô thị đưa tin về Lâm Dật Phi với điểm nhấn là hai mảng chính, một là hắn đại diện cho đại học Chiết Thanh tham gia Bách Gia hội, đã thắng liền hai trận và còn đánh bại hạt giống Trang Bố Kỳ. Lâm Dật Phi cũng giúp đại học Chiết Thanh được ghi vào lịch sử.
Việc thứ hai, Lâm Dật Phi bản thân là sinh viên đại học, không ngờ dám vay tiền ngân hàng để mở công ty, trong sân trường đại học Chiết Thanh vẫn còn rất kích động, vì rất nhiều người muốn ra nhập doanh nghiệp nước ngoài, nhằm mong danh vọng đắc ý, muốn chính thức trở thành thành phần trí thức, an hưởng thành quả. Lâm Dật Phi đã kiêm nhiệm một số chức, lại quản lý khối tài sản lên đến triệu, hơn nữa lại đứng ra thành lập xưởng chế thuốc Bách Thảo
– Dật Phi, bức này cũng không tồi nhỉ.
Dương Tu Vũ và Triển Kiệt vừa cười vừa bước tới, bọn họ tuy quen nhau chưa lâu, nhưng họ cảm giác như tri kỉ.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên nhìn, Biểu ngữ đã to rộng hơn nhiều, chính giữa sàn đấu còn dán một câu đối.
Quyền đả mãnh hổ, cước thải giao long, anh hùng tề tụ.
Cường gân hoạt huyết, cường thân kiệt cốt, bách thảo tập trung.
Mặc dù không phải quảng cáo cũng chính là quảng cáo. Lâm Dật Phi nhìn và cười nói:
– Quan Vũ hâm rượu trảm Hoa Hùng, xem ra chúng ta phải đánh dài một chút mới hay đây!
Trên đài quyền đấm cước đá, dưới đài vỗ tay như sấm, Ôn Hùng ra quyền mạnh mẽ uy lực khác hẳn với ngoại hiệu sinh viên ngoại ngữ thường dịu dàng ẻo lả, những cô nữ sinh vỗ đỏ cả tay hô rát cả họng, dưới đài mưu sát Fillin nhiều vô số, ánh sang lóe lên, cục diện vô cùng kích động, có không ít thương nhân túm tụm lại bàn tán không thôi.
Hôm nay Bách Gia hội có trận tranh tài, cũng là lần thứ thi đấu vòng tròn, thí võ trong Tỉnh cũng có vòng, lấy thành tích cao nhất vào trận chung kết Hoa Nam, các lôi đài khác cũng có người xem, nhưng không thể náo nhiệt bằng lôi đài của Lâm Dật Phi, chiêu bài Bách Thảo chế dược rất lớn, khi mọi người xem tỷ thí không thể không thấy rằng Bách Thảo chế dược là một cái bánh ngon, vốn mọi người vẫn nghĩ đây là một nơi buồn tẻ, không ai chịu bỏ tiền ra để quảng cáo ở đây, nhưng hôm nay hỏi đến thì phí quảng cáo ở Bách Gia hội đã nước nổi thuyền nổi, hơn nữa còn phát triển vô cùng mạnh mẽ.