Phương Vũ Đồng thấy ông nội ba hoa khoác lác, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Bách Lý Băng cũng đứng lên, rốt cục hiểu được Lâm Dật Phi vì sao tôn kính ông như vậy. Lúc thành lập tài chính Bách Thảo, có số tiền một trăm triệu không rõ rót vào, hiện cô mới hiểu hóa ra là công lao của Phương lão gia tử, do đó sinh lòng kính nể. Vì trong mắt cô, trong nhà ông tuy trang trí không tệ, nhưng bản thân ông lại giống như lão cách mạng, vẫn ăn mặc giản dị. Họ quả thực là một thế hệ xứng đáng để người ta tôn kính.
– Lão gia tử ông tinh thần minh mẫn, cháu không thấy có vấn đề gì.
Bách Lý Băng không thẳng thắn như Lâm Dật Phi, thực ra rất nhiều người không làm được điều này.
Phương lão gia tử nhìn Bách Lý Băng, đột nhiên cười:
– Cháu là con gái của Bách Lý Hùng?
Bách Lý Băng ngây người, rồi gật đầu. Trong ấn tượng của cô, hình như ba chưa từng nhắc đến Phương lão gia tử này.
– Bách Lý Hùng không nhắc ta với cháu sao?
Phương lão gia tử hỏi.
Bách Lý Băng do dự một hồi mới nói:
– Không có.
Phương lão gia tử ừm một tiếng:
– Thực ra nhiều chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua đi.
Ông cảm khái, không nói chuyện về Bách Lý Hùng nữa:
– Dật Phi, cậu cũng có hứng với bức tranh này sao?
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Bức tranh là do người họ Dương bán cho ông phải không?
– Sao cậu biết?
Phương lão gia tử ngạc nhiên, nhìn qua Phương Vũ Đồng, nhưng biết là không phải. Thực ra Phương Vũ Đồng không biết chuyện của ông, rất ít người trong nhà biết bí mật này, họ không hiểu vì sao ông lại treo bức tranh ở đại sảnh. Chỉ khi nhìn nó, ông mới thấy mình sống đến giờ này thực ra không uổng phí, nhưng ông vẫn còn một tâm nguyện vẫn chưa thực hiện được.
– À, vì lúc đầu cháu định mua bức tranh này.
Lâm Dật Phi cười:
– Nhưng thấy nó ở chỗ ông, cháu cũng bớt được một khoản tiền.
Hắn cười mà thấy cứng đơ, Bách Lý Băng quẳng cho hắn một cái liếc mắt:
– Lão gia tử, bức tranh này là ông mua từ một người tên Dương Hùng Vĩ phải không? Anh ta còn hai bức tranh, ông biết có ý nghĩa gì không?
– Còn hai bức nữa à?
Phương lão gia tử thấy kì lạ:
– Vậy hai bức đó vẽ gì, cũng vẽ người này phải không?
Khi ông nói tới “người này” thì hơi ngập ngừng, lại ngắm bức tranh kia một lúc lâu, không thể rời mắt.
Đôi mắt Lâm Dật Phi chợt lóe lên:
– Ông biết người này? Lúc nào vậy?
Giọng hắn khá căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Bách Lý Băng nắm lấy tay hắn, dường như muốn an ủi, tay cô cũng lạnh băng. Hắn nhìn Bách Lý Băng mỉm cười, song chỉ thấy khóe miệng trơ ra. Bách Lý Băng cũng cười miễn cưỡng, lẽ nào cô ấy biết được gì đó. Nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi thấy có chút kì quái.
– Cậu nói xem hai bức kia vẽ gì, sao cậu biết ta mua từ người họ Dương?
Phương lão gia tử không phát hiện ra sự bất thường của họ, nhưng vẫn tò mò với chuyện còn lại.
Lâm Dật Phi kể lại đại khái, Phương lão gia tử nghe xong, bèn nhíu mày:
– Người bán cho ta không phải là Dương Hùng Vĩ, mà là Dương Hùng Nghiệp.
– Bọn họ hơn nửa là anh em.
Bách Lý Băng tiếp lời.
– Cũng có thể.
Phương lão gia tử suy tư:
– Bức tranh kia lấy được thực ra cũng rất ngẫu nhiên, nếu không phải vì bức tranh này có chút quan hệ với ta, ta cũng sẽ không mua nó. Đó là khi ta và một chiến hữu chạm mặt, Dương Hùng Nghiệp đã đến đây tặng quà.
Ông cười cười:
– Món quà đó chính là bức tranh này, sau này cũng về tay ta.
Dù ông không nói rõ, nhưng những người có mặt đều hiểu được ý của ông. Vị chiến hữu chắc là thuận tay làm ân tình, trực tiếp đem bức tranh chuyển giao cho ông. Vũ Hi sớm đã bị bảo mẫu dẫn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Phòng lặng như tờ, Phương Vũ Đồng chưa từng nghĩ sẽ có mở đầu thế này. Ba người đều ngắm bức tranh đó với vẻ hứng thú, còn cô như trở thành người ngoài, không khỏi thấy buồn cười:
– Ông nội, bức tranh này cũng lạ thật. Một người đeo mặt nạ quái dị nhát người ta, sao ông lại thích nó? Mới đầu cháu hỏi ông, ông không nói gì hết.
Phương lão gia tử trừng mắt nhìn cô:
– Mặt nạ quỷ gì chứ? Trong kinh Phật, Dạ Xoa là thần có thể ăn quỷ, có nói cháu cũng không hiểu. Dật Phi, cậu thấy đúng không?
Phương Vũ Đồng có chút buồn cười, cũng không buồn bực. Đương nhiên nếu là người khác nói, cô dù không tức giận thì cũng muốn phản bác, ông cụ là người mà cô tôn kính nhất trong nhà. Bởi vì chuyện Bàn long như ý mà ông luôn nhớ đến Lâm Dật Phi, bây giờ còn muốn thân thiết hơn cả cháu gái ruột này, cô cũng không thấy gì lạ.
– Nghĩa gốc của Dạ Xoa trong kinh Phật đúng là thần có thể ăn quỷ, y thường cùng xưng với La Sát, nhưng thái độ với người khác lại chân thành, thân thể nhanh nhẹn, dũng mãnh, bí mật.
Lâm Dật Phi khi nói lại nhìn bức tranh, trước mặt hiện ra một bóng hình bay lượn tựa như Phượng Vũ Cửu Thiên. Duới trường thương, Kim binh gào khóc thảm thiết:
– Dạ Xoa, Dạ Xoa, Dạ Xoa thần thương sắp đến rồi.
Trong mắt họ, mỗi một động tác của Dạ Xoa hung tàn vô cùng, chỉ mang đến cái cái chết!
– Nói đúng lắm.
Phương lão gia tử gật gù.
– Kinh Phật có nói, Dạ Xoa chia làm ba loại: Địa Dạ Xoa, Hư Không Dạ Xoa và Thiên Dạ Xoa.
Lâm Dật Phi từ tốn nói:
– Lại có Dạ Xoa bát đại tướng, mười sáu Đại Dạ Xoa tướng. Nhiều khi ai cũng cho rằng Dạ Xoa kỳ thật chính là ác quỷ, nhưng trong kinh Phật, rất nhiều Dạ Xoa đều tốt, nhân vật Dạ Xoa bát đại tướng chính là bảo vệ giới chúng sinh! Mà Bì Sa Môn Thiên vương còn có mười sáu Dạ Xoa quân tướng như Vô Bệnh hay Cát Tường, cùng với năm mươi Dạ Xoa quân như Nhân Đà La, Tô Ma, Bà Lâu!
Trước mặt hắn lại hiện ra vẻ mặt vừa mừng vừa giận kia:
– Biệt Ly, Dạ Xoa ta là người tốt, Phật cũng nói để ta bảo vệ giới chúng sinh. Nhiệm vụ hiện giờ của ta là để họ sợ hãi, không cho họ đến gần, để bọn người Kim ngoan ngoãn trở về nhà cũ.
Nhưng tại sao Phương lão gia tử có thể quen biết với Dạ Xoa thần thương tướng của Lịch Tuyền Phượng thương?
Hắn đột nhiên nhớ lại lời nói của Hoàn Nhan Phi Hoa, nếu hắn không đi thì sẽ hối hận cả đời.
Lòng Lâm Dật Phi có chút run sợ, nhưng không dám tin điều mình đoán là sự thật!
Hắn chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, toàn thân bất lực. Hắn biết chuyện tuy không ít, nhưng chuyện hắn không làm được lại quá nhiều!
– Vẫn là Dật Phi hiểu biết rộng.
Phương lão gia tử cảm thán:
– Về sau ta mới biết những chuyện bày?
– Về sau?
Lâm Dật Phi hít sâu một hơi, cuối cùng không kiềm được hỏi:
– Phương lão gia tử, sao ông lại thấy hứng thú với bức tranh này?
– Bởi vì ta quen một người, cô ấy cũng hứng thú với Dạ Xoa này!
Ông nói đến đây lại cảm thán:
– Đó là chuyện cả chục năm trước rồi, mọi người có hứng không?
– Cả chục năm trước?
Lâm Dật Phi kinh ngạc, không nói được gì.
Sắc mặt của Bách Lý Băng trắng bệch, cô hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện gì đó. Cô rất thông minh, đôi khi, cho dù Lâm Dật Phi cũng khen cô, nhưng hiện giờ cô thà rằng chính mình ngốc một chút. Chỉ có điều cô cảm nhận được tay Lâm Dật Phi lạnh như băng, trong lòng cô cũng có chút lạnh run.
Phương Vũ Đồng lại hiểu lầm ý tứ của bọn họ. Thấy họ nắm tay nhau không chịu chia lìa, cô mỉm cười:
– Người nói “kẻ đạo giây lát không thể rời, có thể rời không phải đạo”. Dật Phi, chúng tôi thấy hai người cũng giống vậy.
Cô làm như vô tình liếc qua bàn tay nắm chặt của hai người, mang theo một tia trêu chọc.
Bách Lý Băng hơi đỏ mặt, nhưng không buông tay ra, Lâm Dật Phi chỉ lo nhìn bức tranh kia, từ tốn nói
– Dù sao cũng không bận gì, nếu ông Phương không mệt, hay là không có chuyện gì khác, xin mời nói.
Phương lão gia tử liếc mắt trách Phương Vũ Đồng. Cô mặc dù trêu chọc, nhưng với người có da mặt mỏng thì có chút khó chịu. Thật ra ông rất thích cô cháu gái này, nhưng không thích cô ra vẻ vô tình để lộ trí thông minh. Người đương nhiên có thể rất thông minh, nhưng không thể biểu hiện quá thông minh. Phương lão gia tử hiểu sâu sắc điểm này.
– Ta thì có chuyện gì chứ.
Phương lão gia tử lắc đầu, cầm ly trà lên:
– Thực ra kể xong chuyện này rồi, ta có một chuyện muốn hỏi cậu.
Lâm Dật Phi thấy kì lạ, nhưng chỉ gật đầu:
– Chỉ cần cháu biết thì không lý gì không nói.
– Chuyện trước kia của ta, Dật Phi cũng nên biết chút ít.
Phương lão gia tử lằng nhằng. Người già rồi, không thích nói chuyện càng dài càng tốt, bởi vì khi kể thì kết quả không quan trọng, quan trọng là muốn tìm một người để kể lại câu chuyện của mình, cũng là lúc ông nhớ lại hồi ức. Nơi đó có ấm áp, hoặc giả có chút xót xa. Tuy Phương lão gia tử làm người không tệ, nhưng điểm này thì không khác gì với những người già khác.
Lâm Dật Phi không hối thúc, hắn đã đợi rất lâu, vì vậy không để ý chút thời gian này. Hắn chỉ nhìn Bách Lý Băng, miệng cười khô khốc:
– Băng nhi, hình như em vẫn chưa biết.
– Ừm.
Bách Lý Băng gật đầu:
– Đúng là em không biết chuyện này, nhưng…
– Vậy anh nói trước một chút.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Đừng để Phương lão gia tử quá mệt. Ông Phương, ông không phiền nếu cháu kể chuyện trước kia của ông chứ?
Phương lão gia tử vuốt râu cười:
– Đương nhiên là không, có người nói chuyện với ta, nhắc lại chuyện xưa, ta phải thấy ấm lòng mới đúng.
Lâm Dật Phi đem chuyện Mã lão tam dẫn theo mấy người bên ngoài đến tìm cha của Phương lão gia tử, sau đó cha ông mất tích kể qua một lượt.
Khi Lâm Dật Phi kể xong, Bách Lý Băng nhìn hắn, đột nhiên nói:
– Thiên Trụ Sơn? Có lúc cổ nhân giấu rất nhiều bảo bối, những người đó có thể là đi tìm bảo bối. Nhưng nghe nói xung quanh bảo tàng của cổ nhân đều có cơ quan, bọn họ có thể bị trúng cơ quan nên không thể trở ra, nói không chừng là vậy.
Nhan Phi Hoa ngồi ở đó, không quay đầu lại nói:
– Ngươi cảm thấy võ công của tên Lâm Dật Phi này thế nào?
– Hình như vẫn chỉ đạt tới cảnh giới như trước đây.
Bách Địa Trung Cương liếc mắt nhìn, đoạn băng ghi hình này quả thật gã đã xem rất lâu rồi, cũng đã suy nghĩ rất lâu.
– Nhưng thuộc hạ vẫn chưa dám khẳng định có phải hắn vẫn bảo tồn được thực lực hay không.
Khóe miệng Nhan Phi Hoa nhếch lên cười:
– Nhiều khi các người đều sẽ tin tưởng vào may mắn, nhưng lại không biết rằng đối với những người tập võ, cái được xem là may mắn kia thực chất là kết quả của nhiều năm khổ luyện!
Bách Địa Trung Cương hỏi một cách khó tin nổi:
– Chủ nhân muốn nói tên Lâm Dật Phi này vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự sao?
Nhan Phi Hoa không đáp mà nói:
– Vụ việc xử lý thế nào rồi?
– Đây là toàn bộ tài liệu về Tô Yên Nhiên!
Bách Địa Trung Cương đưa ra một xấp tài liệu dày cộp, Nhan Phi Hoa giơ tay ra nhận lấy, lật lật vài cái rồi ném sang một bên nói:
– Cái ta muốn là kết quả!
Bách Địa Trung Cương vội vàng nói:
– Căn cứ theo kết quả điều tra của chúng thuộc hạ, xuất thân của Tô Yên Nhiên không hề có điểm gì khiến người khác nghi ngờ. Cô ta tính cách thanh cao, đặc biệt biết chơi đàn cổ, còn những điểm khác không có điểm gì đáng chú ý cả!
Nhan Phi Hoa không nói lời nào, Bách Địa Trung Cương đã toát mồ hôi đầm đìa.
– Có điều từ chính miệng Tô Tình được biết cô ta từ nhỏ cô độc, thường xuyên trầm tư suy nghĩ một cách vô duyên vô cớ. Cô ta đã từng nói với Tô Tình rằng thường xuyên mơ thấy giấc mộng cổ quái, không biết đây có thể coi là phạm vi mà chủ nhân muốn điều tra không?
Nói đến đây, miệng gã có chút không thoải mái. Nhan Phi Hoa chỉ sai gã mang tất cả các tài liệu về Tô Yên Nhiên tới chứ không hề nói phạm trù nào. Trên chỗ ngày sinh tháng đẻ của Tô Yên Nhiên, gã chỉ ghi lại các sở thích thường ngày hay ăn thứ gì của cô ta, điều tra gần như rất rõ ràng. Đến chi tiết các người bạn mà cô thường tiếp xúc cũng được ghi chép rất hoàn chỉnh, nhưng không ngờ Nhan Phi Hoa chỉ liếc mắt nhìn.
– Trong mơ, cô ta nói cái gì?
Nhan Phi Hoa nhướng mày, lầm bẩm nói:
– Cô độc từ thuở nhỏ?
Bách Địa Trung Cương suýt chút nữa đã quỳ xuống, gã nói:
– Thuộc hạ của không rõ lắm, nhưng không phải thuộc hạ không nắm rõ, mà là Tô Tình nói không rõ ràng. Cô ta nói điều Tô Yên Nhiên miêu tả hình như có một cái lầu các, có người đang đánh đàn, lại có người tán thưởng gì đó. Tô Tình nói cô ta ngày có điều suy nghĩ, đêm cũng suy nghĩ mà thôi.
Đột nhiên Nhan Phi Hoa sững sờ, ngồi dựng thẳng người nói:
– Người đánh đàn kia…người nghe đàn diện mạo thế nào?
Bách Địa Trung Cương suýt chút nữa đã ngất. Từ trước tới giờ hắn luôn nghĩ những việc trong mơ đều là lời nói vô căn cứ, cũng chính là biểu hiện khúc xạ lại của cuộc sống sinh hoạt thường ngày, vốn dĩ đã khá vô vị. Nói điều này ra, vốn là không còn lời nào để nói, nhưng không ngờ Nhan Phi Hoa lại cảm thấy rất hứng thú với điều này.
Nhan Phi Hoa lạnh lùng hỏi:
– Người không biết?
– Thực ra Tô Tình cũng không biết, chắc hẳn Tô Yên Nhiên không miêu tả chi tiết…
Bách Địa Trung Cương nơm mớp lo sợ đáp:
– Thuộc hạ vốn nghĩ chuyện này không quan trọng và không có liên quan gì, nhưng nếu cần biết thì chỉ sợ phải cần Tô Yên Nhiên đích thân nói ra, nhưng chủ nhân lại dặn dò không được quấy nhiễu Tô Yên Nhiên!
Sắc mặt Nhan Phi Hoa trùng lại, chỉ nói:
– Lần tới tiếp tục điều tra. Nếu không hỏi được chi tiết, vậy ngươi cũng không cần trở về nữa.
Bách Địa Trung Cương “vâng” một tiếng nhưng cũng không hề lui xuống.
Nhan Phi Hoa nhíu mày nói:
– Còn chuyện gì?
– Hiện Lâm Dật Phi đã lộ rõ tài năng…
Bách Địa Trung Cương cẩn thận nói:
– Chế dược Bách Thảo của hắn mới thành lập được hơn một tháng, nghiệp tích cũng ngày càng phát triển, trở thành thương hiệu nổi tiếng trong tỉnh, nhưng có thể nói là thế không thể ngăn. Trải qua sự việc lần trước, thuộc hạ nghĩ nếu chủ nhân cảm thấy hắn không thích hợp, hắn sớm muộn cũng sẽ trở thành mầm họa của chủ nhân. Không biết tại sao chủ nhân không sớm hành động vậy?
Gã vẫn không hiểu rõ mối quan hệ giữa Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi, không hiểu tại sao Nhan Phi Hoa đích thân hành động, sắp xếp mọi chuyện, nhưng rồi lại vội vàng kết thúc. Có điều, sau khi trải qua chuyện này, Lâm Dật Phi đột nhiên lại thay đổi phong cách khiêm tốn, liên tiếp xuất hiện trong các bài báo truyền thông, không biết là tại làm sao?
– Lui xuống.
Nhan Phi Hoa chỉ đáp lại gã hai từ ngắn gọn, cũng không nói thêm tiếng nào nữa…
– Vâng.
Bách Địa Trung Cương không dám nói thêm nhiều, chỉ lui xuống dưới. Có điều khi đóng cửa lại, vẻ mặt oán độc trên mặt gã lúc này mới lộ ra.
Nhan Phi Hoa ngắm nhìn hình ảnh trong tivi, chỉ lầm bẩm nói:
– Trong mộng? Lâm Dật Phi? Tiêu Biệt Ly? Võ công của tên Lâm Dật Phi này tuy rất giống Tiêu Ly Biệt, nhưng tác phong lại hoàn toàn tương phản. Có điều Tiêu Ly Biệt lại không đến tìm cô, lẽ nào hắn xảy ra chuyện gì? Chuyện gì?
– Dật Phi, mấy ngày nay…
Bách Lý Băng liếc mắt nhìn bốn xung quanh, lại nhìn dưới mặt bàn:
– Có phải là hơi căng thẳng không, cái này không giống với phong cách của anh lắm.
Lâm Dật Phi cười cười, thấp giọng nói:
– Chính là vì không phải là phong cách của anh nên anh mới có thể đường hoàng.
– Anh cảm thấy cô ta sẽ nghĩ thế nào?
Trong lúc Bách Lý Băng nói, thanh âm rất nhỏ, lại có vẻ gấp gấp.
Lâm Dật Phi thoáng suy nghĩ nói:
– Cô ta có thể sẽ cho rằng anh rất có đầu óc kinh doanh.
– Nhưng mà mỗi trận thi đấu của anh đều có người quay video…
Bách Lý Băng chau mày nói:
– Cái này đương nhiên là một biện pháp tuyên truyền chế dược Bách Thảo rất tốt, nhưng cô ta sẽ càng rõ thêm lai lịch của anh.
– Thật sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Điều nãy cũng làm giảm đi không ít sức lực của cô ta, Nhan Phi Hoa chắc hẳn phải vui mừng mới đúng.
Bách Lý Băng cau mày nói:
– Anh không sợ bị cô ta phát hiện…
Lâm Dật Phi từ tốn nói:
– Cái nên phát hiện thì sẽ phát hiện ra, có điều hiện tại cô ta sẽ không hành động!
Bách Lý Băng không hiểu hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì cô ta cho rằng anh không phải là đối thủ, lúc này hành động chắc chắn không thú vị chút nào..
Lâm Dật Phi cười tủm tỉm, mang theo chút xảo quyệt nói:
– Cho dù Tiêu Ly Biệt không xuất hiện, cô ta cũng sẽ có đủ tính nhẫn nại, chờ đợi anh khiêu chiến với cô ta!
– Cô ta và Tiêu Ly Biệt có liên can sao?
Bách Lý Băng giả bộ hỏi đùa, đôi đũa cầm trong tay hơi lay động, điều này đã lộ rõ vẻ căng thẳng của cô.
– Đương nhiên có liên can.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Hai người bọn họ vốn đều vì chủ nhân của mình mà đánh đấu ngươi chết ta sống thực sự cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Bách Lý Băng hơi thất vọng nói:
– Chỉ có vậy thôi sao?
– Đương nhiên, em còn tưởng là có cái gì?
Lâm Dật Phi và mấy miếng cơm, lại uống mấy hớp nước, dường như không có điều gì phải để tâm.
Bách Lý Băng có phần không tin nói:
– Vậy hiện tại cô ta chú ý tới anh là vì mục đích gì, lẽ nào chỉ là vì muốn gặp anh?
– Anh không biết.
Lâm Dật Phi đáp nói:
– Vì vậy anh luôn nghĩ anh phải xem phản ứng của cô ta.
– Làm thế nào để xem được?
Bách Lý Băng càng thêm mê hoặc:
– Cái này nghĩ một chút là có thể sao?
Lâm Dật Phi chỉ cười cười, không tỏ rõ ý kiến, mỗi khi hắn có kế hoạch gì đều sẽ có kiểu thái độ này!
Bách Lý Băng buông đũa xuống nói:
– Tất cả những việc anh làm hiện nay, ví dụ như liên tục lộ diện trong giới truyền thông, phát huy một số mẹo nhỏ, để bọn họ giúp đỡ tuyên truyền sản phẩm thuốc đông y của bác sĩ Tiền, có phải là làm ngược lại với ý nguyện của anh hay không?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Em sai rồi, đó chính là bản ý của anh, người làm việc đại sự không câu nệ tiểu tiết. Nếu một chút nhỏ này cũng không nhìn được ra, làm việc cứng nhắc, bảo thủ không chịu thay đổi, vậy có thể làm được việc lớn sao? Anh chỉ biết rằng, bọn họ không đánh lại được anh là sự thật, bọn họ sẽ báo thù là thật, bác sĩ đông y đang được mọi người coi trọng là thật, còn những cái khác, anh không quan tâm.
Bách Lý Băng nhìn khuôn mặt của Thiếu niên, chỉ cảm thấy được sự khác biệt rõ rệt so với trước đây. Trầm mặc một hồi lâu cô mới hỏi tiếp:
– Em có một việc luôn muốn hỏi, nhưng anh có thể không trả lời…
– Nói đi.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói.
– Chảng qua anh cảm thấy rất nhiều việc dù anh biết, nhưng cũng không có lợi ích gì.
Bách Lý Băng cúi đầu xuống, lấy đũa khuấy khuấy bát cơm trắng, một lúc sau mới hỏi tiếp:
– Nhưng mà em muốn biết…
Lâm Dật Phi trầm tư một lát mới nói:
– Được!
– Nhớ lại lúc ban đầu khi em nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của anh…
Bách Lý Băng mỉm cười nơi khóe miệng, tựa như hồi tưởng lại kỷ niệm.
– Đương nhiên không phải là vì thích anh, mà là cảm thấy anh rất đặc biệt…
Thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói gì, Bách Lý Băng nhỏ giọng nói:
– Anh có được tình yêu thương và nét u sầu mà những người cùng tuổi không có, có thể vì một người làm công không hề quen biết mà chịu khổ, vay tiền của em. Khi em biết anh là Lâm Dật Phi, cũng chính là vương tử si tình tiếng tăm lừng lẫy Chiết Thanh thì em cho rằng vẻ u sầu của anh chính là vì Phong Tuyết Quân!
Lâm Dật Phi đã hiểu rõ cô muốn hỏi điều gì. Bách Lý Băng rất cẩn thận là điều không thể nghi ngờ, cẩn thận để ý đến chỗ mà người khác không lưu tâm đến.