Lúc Bách Lý Băng nói ra phỏng đoán tìm bảo vật, đột nhiên cảm thấy không ổn:
– Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, có thể không chuẩn xác.
Trong mắt ông cụ Phương lộ ra chút bi thương, thì thào nói:
– Thật ra con người chết vì tiền tài không sai chút nào, lúc đầu cha ông cũng là vì mấy chục đồng Viên Đại Đầu(*) cho nên mới đi cùng họ, tuy là ông ấy vì các ông, nhưng nếu không có sự cám dỗ của tiền tài gì gì đó, thì sau này thay đổi như thế nào, ai mà biết được chứ.
(*) Viên Đại Đầu là tên một loại tiền đồng http://www.96hq.com/special/ydt.html
Đây là một câu chuyện cũ đau lòng, nó đã để lại trong lòng ông Phương một vết thương không thể xóa nhòa. Lúc ông đề cập lại chuyện này, thần sắc có chút ảm đảm.
Trong phòng hoàn toàn yên lặng, một lúc lâu sau ông cụ Phương mới đằng hắng một tiếng
– Ôi, người già rồi, nói chuyện cũng hơi dài dòng một chút, nhưng mà câu chuyện ông đang kể không phải là chuyện của cha ông, mà là chuyện đã xảy ra trên bản thân ông. Lúc đầu sau khi cha ông mất tích không lâu, quê nhà thật sự sống không nổi cho nên ông mới lưu lạc khắp nơi, đầu tiên là bị kéo vào Quốc quân, lúc đó tưởng đã sắp đói chết rồi, nghĩ tới Quốc quân đối xử không tệ cho nên lúc gia nhập vào, cảm thấy không tệ lắm.
Phương Vũ Đồng nửa giỡn nói:
– Ông ơi, đây chính là vết nhơ trong cuộc đời chính trị của ông, sau khi giải phóng, vì chuyện này mà bị phê bình không ít.
– Vết nhơ?
Trên miệng ông cụ Phương khẽ có nụ cười chế nhạo:
– Lúc đó ông hiểu gì chứ, lúc đó chỉ nghĩ là không đói chết, chuyện đó là một chuyện lớn, gia nhập vào quân đội tuy là cả ngày phải lo lắng đề phòng, không biết khi nào thì toi mạng, nhưng mà ngày nào cũng có màn thầu để mà ăn, nhiều lúc còn có thịt nữa chứ. Lúc đó ông cảm thấy cho dù là mất mạng cũng phải ăn cho no. Con đừng cho rằng lúc đó bọn ông chỉ là những tên nhóc đánh rắm, sẽ có giác ngộ cao như thế nào.
Lâm Dật Phi chỉ cười, không có nói gì, hắn tuy là hy vọng ông Phương nói nhanh vào vấn đề chính, sớm nói ra quan hệ với bức họa, nhưng hắn vẫn lễ phép không xen ngang.
Ông cụ Phương lại uống ngụm nước trà:
– Lúc trước ông với một số phường lưu manh giống như ông, lăn lộn ngoài đời lâu năm, ngày nào cũng cầm súng dạo đông dạo tây coi phố phường, lúc đánh trận thì không biết đánh với ai, đánh vì cái gì, súng loại đó lúc bấy giờ cũng rất tốt, còn gọi là súng Mauser Cabbeen, xài ngon hơn súng trường kiểu 38 của bọn quỷ Nhật. Kỳ thật xem tổng thể thì trình độ súng ống của Nhật Bản không khác biệt gì lắm so với chúng ta. Lúc đầu loại súng lục tự động kiểu 14 của bọn quỷ Nhật hay bị kẹt súng, đến sau chiến tranh thế giới thứ hai cũng chưa giải quyết được. Ông gia nhập vào quân Bát Lộ thì gặp phải một tên quỷ Nhật. Bị bọn ông bao vây, còn định noi gương cái gì mà tinh thần võ sĩ đạo đòi tự sát, kết quả là khẩu súng lục bị kẹt, bị bọn ông bắt sống. Nếu là Quốc quân, thì đó sẽ là một trận đánh tơi bời rồi. Nhưng lúc đó lại gia nhập vào quân Bát Lộ, là một nơi ưu đãi tù binh. Khi tên quỷ Nhật bị bắt giữ, được ăn còn ngon hơn cả tụi ông, cho nên sau đó y quay về nước còn gật đầu thở dài với tụi ông, dáng vẻ có chút ăn năn. Sau đó thì sau khi cải cách mở cửa, y quả thật có quay về Trung Quốc, có gặp mặt ông một lần, cùng nhau nói chuyện cũ, còn rơi cả nước mắt nữa đó. Chỉ là những người có lương tâm trong đám quỷ Nhật đó thì quả thật là quá ít rồi.
– Ông nói lúc đó súng ống của chúng ta không tệ hơn người Nhật Bản, người của chúng ta lại đông, tại sao lại thất bại nhiều như vậy chứ.
Phương Vũ Đồng có chút khó hiểu:
– Hình như con nhớ là do kĩ thuật của chúng ta không bằng người ta phải không?
Ông cụ Phương lắc đầu:
– Không phải người nhiều thì nhất định có thể đánh thắng. Lúc đầu từ góc độ bộ binh súng ống thì gần như là không thua quân Nhật Bản, số lượng cũng không ít hơn, nhưng mà trang bị hỏa lực không hợp lí, số lượng súng máy của quân trung ương nhiều, của quân không thuộc dòng chính thì ít, trong một đoàn chỉ có một hai cây súng, có cái như để bắn chim, vài cây súng máy bảo vệ chỗ quan trọng. Người bọn ông có xông lên nhiều hơn thì cũng là đi vào chỗ chết. Lúc đầu quân Nhật Bản mỗi đội nhỏ đã có một đến ba khẩu súng nhẹ, cho nên hỏa lực chúng ta thua rất nhiều, chúng ta bắn súng mà như văng rắm vậy, lúc bắn lúc ngừng. Còn bọn họ bắn súng thì thả liên hồi, con nói thử xem, trận chiến như thế này làm sao mà đánh?
Ông cụ Phương chưa được đi học qua, bây giờ tuy là tướng lĩnh cao cấp đã nghỉ hưu rồi nhưng nói lại chuyện cũ ngày xưa vẫn có chút thô tục. Phương Vũ Đồng cảm thấy hơi ngại, mặt hơi đỏ lên. Chỉ là người nói chuyện là ông của cô cho nên kẻ hậu bối như cô không nói được gì. Lâm Dật Phi thì lại cảm thấy gần gũi, hắn uống một ngụm trà, rồi hỏi:
– Sau đó thì sao, làm sao ông biết nhân vật được vẽ trong tranh?
– Con từ từ nghe.
Ông cụ Phương không gấp gáp chút nào:
– Dật Phi, không nên gấp, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng đấy, đúng rồi, sắp tối chưa, các con ăn cơm chưa?
Nhìn hai người lắc đầu, ông cụ Phương lại cầm điện thoại lên, dặn người hầu chuẩn bị một chút đồ ăn. Lúc này mới lại bắt đầu vào vấn đề chính:
– Lúc ấy địa pháo cỡ nhỏ của người Nhật Bản cũng rất lợi hại, tuy rằng cũng có pháo cối, phần lớn là Stork kiểu Anh đường kính tám một, Anh Mỹ cũng sử dụng kiểu súng này, con nói họ cũng dùng, có lẽ là tính năng không khác nhiều lắm. Pháo của người Nhật Bản sử dụng đa số là đường kính bảy năm, chiến pháo của mình chủ yếu là loại ba tám, một là còn có một số lỗi, trang bị và ứng dụng của pháo binh không hợp lý, quân giỏi thì bị trung ương giữ lại hết rồi, phân đến cho bọn ông rất ít. Nguyên nhân khác là do chủng loại pháo cối của quân Nhật Bản rất đầy đủ, đa số là pháo cối từng đơn vị đường kính năm không, chúng ta thường hay gọi là súng phóng lựu đạn đó, chắc phân nửa các con ở đây cũng thấy qua trên tivi. Người Nhật Bản mà xông lại, thì cứ bắn pháo, một tá một trái. Trong quân Nhật Bản thì cũng có rất nhiều đội có súng phóng lựu đạn, đại đội cấp một thì có khoảng chín cái, nếu như vậy thì cứ cộng bọn chúng lại, cứ lấy pháo ra bắn một trận thì con nói chúng ta làm sao cản, còn không lập tức chạy sao? Lúc đầu bọn ông đều là bị bắt đi đánh trận, đánh trận là đánh trận, nhưng mà đánh trận không phải là vì thiên hạ thái bình mà là để giành mạng sống. Không giống như bọn quỷ Nhật, rất điên cuồng, cứ một trận pháo bắn ra thì đã không còn tự tin gì rồi, mọi người đều muốn bảo vệ tính mạng mình cho nên muốn đánh bại bọn quỷ Nhật, Quốc quân lúc đó nhất định phải có hỏa lực và vũ khí hơn bọn họ mới được, bọn ông học quân đội Mỹ nhưng chỉ là người đông mà thôi, kết quả là binh bại như núi đổ. Vốn dĩ bình thường bọn ông đánh trận đều có hai cái chiến hào, nhưng mà lúc bị bọn Nhật đánh bại thì thông thường chiến tuyến phía sau đều bị bại binh làm cho tan tành, haiz.
Lúc nói tới đây ông cụ Phương chỉ lắc đầu, trong thần sắc có một chút buồn bã.
– Ông ơi, sau này thì sao ạ?
Phương Vũ Đồng cười nói:
– Về sau ông gia nhập vào quân Bát Lộ, chắc không còn thảm như thế nữa nhỉ. Cháu nhớ có rất nhiều chiến dịch, ông đều nói rất hớn hở.
Trong mắt Phương Vũ Đồng thấy những thất bại lịch sự này mà ông kể nồng nhiệt như vậy có để làm gì, muốn thổi phồng, cũng phải thổi phồng một chút những việc huy hoàng chứ.
– Ôi, các con nghe không hiểu mấy cái này đâu.
Ông Phương thở dài một tiếng:
– Những kiến thức này đều cần thiết đấy, bây giờ sách giáo khoa toàn thổi phồng lên là Quốc quân vô địch thiên hạ, hại ông mấy ngày trước hỏi Vũ Hi, nó dám nói là năm đó quân Bát Lộ có súng trường, tiêu diệt toàn bộ hạm đội hàng không chính của Nhật Bản. Con nói đi, khiêm tốn quá thì cũng không được, như vậy là cuồng vọng, là hại người.
– Dạ phải, dạ phải.
Phương Vũ Đồng mỉm cười:
– Ông nội nói rất đúng, kinh nghiệm chúng ta nhất định phải tiếp thu, cháu nhớ lúc đầuQuốc quân, quân Bát lộ đã phát minh ra chiến thuật dùng nhiều lựu đạn để phản kích, một là có thể bù lại chỗ hỏa lực không đủ, ngoài ra thì có thể làm chậm lại tuyến đầu xung phong của quân Nhật Bản, để hỏa lực súng trường giành được thời gian, ông nội lần nào nói đến cái này đều rất vui mà.
Ông cụ Phương híp mắt liếc khẽ nhưng khóe miệng vẫn lộ ra một nụ cười, ông không phải là đang oán trách gì, thật chất chính vì là nỗi đau cho nên mới khiến ông nhận rõ được tình thế. Người luôn phải có một bài học, nếu không thì cổ nhân sao lại nói “tiền xa chi phúc, hậu xa chi giám” (xe trước bị lật, xe sau có thể rút kinh nghiệm).
Hera Klee cũng từng nói qua, một người không thể hai lần đi vào cùng một con sông, nhưng mà trượt chân nhiều hơn hai lần trên một tảng đá, vậy còn ít nữa sao?
– Ông nội, nói chút về kinh nghiệm trong những trận đấu huy hoàng của ông đi?
Phương Vũ Đồng nói cổ vũ.
Thật ra thế hệ của cô đối với những tín ngưỡng và giáo điều của những người thế hệ trước đều cảm thấy có chút không hợp. Gia đình này có thể cho cô cảm giác vinh quang, những người đời trước đã đổ bao mồ hôi xương máu để dành lại công trạng vinh quang này, tuy là cảm giác khoảng cách rất xa, nhưng mà khi không có chuyện vẫn cứ lật lại. Dù gì thì về mặt chính trị nó là thứ vốn liếng rất tốt, chuyện ông ở Quốc quân nói nhiều quá làm gì, những khổ sở năm đó lẽ nào ông vẫn chưa chịu đủ sao?