Trong đại sảnh đang dõi mắt nhìn phong thái của Tô Yên Nhiên, tất cả đều thầm than nhẹ, nói một câu thực lòng cô không quyễn rũ, không phải dạng tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có phong thái mà người khác khó có thể sánh được. Dáng điệu thướt tha, thướt tha khiến người khác nảy sinh một cảm giác như tuyết màu xuân.
Phương Vũ Dương đương nhiên không cho rằng mình là nhà quê, y giống như một đống lửa nhiệt tình nghênh đón, bắt chước các kỵ sĩ thời trung cổ phương Tây quỳ gối xuống, dâng bó hoa hồng trong tay cao lên như thể hai tầng lầu:
– Yên Nhiên, sinh nhật vui vẻ!
Nữ nhân đều là động vật mềm lòng, Phương Vũ Dương đều cho rằng như vậy. Mấy lần trước tới đều thấy cô thờ ơ, lãnh đạm, lần này Phương Vũ Dương quyết định mở màn lãng mạn, một bước cao tay chiếm được niềm vui của người đẹp.
Chiêu này ắt phải chết, Phương công tử như y bao nhiêu năm nay chỉ dùng qua tám lần, mà kết quả đều không ngoại lệ mà ôm mỹ nhân về tay!
Lần này, y tin tưởng cũng sẽ không ngoại lệ!
Tô Yên Nhiên cô cho dù có kiêu ngạo, có chán ghét ý thì nói thế nào cũng nên cho y một cái ôm tượng trưng chứ?
Trái lại, Tô Yên Nhiên lại hoảng hốt nói:
– Phương công tử sao? Anh đến sớm vậy.
Sau đó thuận tay nhận lấy bó hoa tươi rồi đưa cho người hầu gái đằng sau:
– Vương ma ma nhận lấy đi.
Phương Vũ Dương nhìn thái độ lãnh đạm của cô thì buồn bực muốn phát điên, khiến y cảm thấy Tô Yên Nhiên không hề cho đó là lãng mạn, kỳ thực chỉ muốn đem bó hoa hồng ném vào trong thùng rác, có điều giờ đang ở vị trí cách qua xa thùng rác mà thôi.
– Dật Phi, tại sao anh lại đến đây?
Ánh mắt Tô Yên Nhiên chuyển sang Lâm Dật Phi, ngạc nhiên vui mừng, vứt bỏ sự nhiệt tình của Phương công tử mà bước nhanh tới. Giây phút này, coi như là hoa tươi nở rộ thật sự, thì ban nãy cũng coi như là mỉm cười, cũng là một loại cảm giác ứng phó.
– Sinh nhật cô, tôi lại tới kinh thành, vậy đương nhiên phải qua ăn mừng một bữa chứ.
Lâm Dật Phi cũng mỉm cười, không thèm nhìn ánh mắt oán độc của Phương công tử:
– A Thủy hôm nay không tới được, thật đáng tiếc, không được nhìn vẻ xinh đẹp của cô hôm nay.
– Trước đây tôi không xinh đẹp sao?
Tô Yên Nhiên chớp chớp mắt, cảm nhận được Phương Vũ Dương huênh hoang khoác lác, không còn cách nào khác, chỉ hi vọng Lâm Dật Phi có thể hiểu được ý tứ của mình.
– Trước đây tôi chỉ chú trọng đến trí tuệ của cô.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói, phảng phất tâm hồn thi sĩ của chủ nghĩa lãng mạn:
– Hôm nay mới thực sự phát hiện ra vẻ xinh đẹp của cô, khuôn mặt đẹp chỉ là nhất thời, trí tuệ mới là vĩnh cửu.
Mặc dù bên kia không ầm ầm đổ ngã, nhưng có không ít kẻ muốn đem số thức ăn vừa ăn nôn hết ra ngoài, tên tiểu tử này rất có tài tán dương phụ nữ, không thể coi thường.
Tô Yên Nhiên cười dưới lớp phấn tramg điểm lộng lẫy, một nửa là làm bộ, một nửa là sự vui vẻ thực sự:
– Dật Phi, trước đây tại sao lại không phát hiện ra anh rất có tài ăn nói, Băng Nhi cũng là vì vậy mà bị anh nắm trong tay.
Phương công tử gần như là tức giận sôi máu, Lâm Dật Phi lại thêm dầu vào lửa nói:
– Trước đây là bởi vì cô chỉ phát hiện ra vẻ đẹp dzoai của tôi, vì thế mới không nhìn thấy trí tuệ của tôi.
Tô Yên Nhiên lại cười lên một trận, chỉ có điều nụ cười này đều là vì Lâm Dật Phi, Phương công tử chỉ có thể nhìn phía sau thôi.
– Dật Phi? Thật sao?
Tô mẫu thực sự là không thể bỏ qua, cảm thấy như nhìn thấy da mặt dày, nhưng chưa từng nhìn thấy loại dày như vậy:
– Hôm nay Yên Nhiên là nhân vật chính…
Lâm Dật Phi hiển nhiên là hiểu được ý tứ của bà, cũng không muốn khiến mẹ con cô lung túng không biết làm sao:
– Vậy mọi người tiếp tục đi. Phương công tử, có thời gian rảnh không, không bằng chúng ta bàn luận chút về kinh tế châu Á sẽ phát triển ra sao trong tương lai được chứ?
Phương công tử thầm muốn chém nát tim gan của hắn, thấy Tô mẫu đã kéo Tô Yên Nhiên đi tới trung tâm của đại sảnh, thông thường đều là cha mẹ bày tỏ mọi điều, cảm ơn người này, cảm tạ người kia và vân vân, Tô phụ Tô mẫu cũng không ngoại lệ. So với Tô mẫu thì Tô phụ binh tĩnh hơn rất nhiều, khiến người khác nhìn không ra mức độ nông sâu thế nào. Khi con gái ông xuất hiện, lúc này ông mới đi tới đại sảnh cùng hàn huyên với một số người bạn, liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái rồi mới nói.
Lâm Dật Phi không lắng nghe kỹ, chỉ mỉm cười nhìn Phương công tử, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên này khá thông minh, mình cố ý chọc tức y mà không ngờ lại có thể nhanh chóng thu hồi lại sự tức giận. Phương Vũ Dương, họ Phương, lẽ nào là anh trai của Phương Vũ Đồng, nghĩ tới ông cụ Phương nói về tên công tử kia, bộ dạng phẫn nộ, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Bất kể thế nào, nể mặt mũi của ông Phương, thì loại người này chỉ cần giáo huấn một trận là được rồi.
Đương nhiên, điều này cần xem xét biểu hiện của tên Phương công tử này, nếu mà cắn bậy như con chó điên thì sự việc sẽ không chỉ đơn giản là giáo huấn một trận thôi.
Phương công tử nhìn thấy điệu cười của Lâm Dật Phi liền cảm thấy vô cùng chán ghét, y hận không thể lấy một cây kim ra mà khâu lại điệu cười đáng ghét kia. Y cảm thấy đây là một loại khiêu chiến với y, nếu không phải vì trước mặt mọi người, lại cần phải để lại ấn tượng tốt đối với nhà họ Tô thì y đã ra tay từ lâu rồi.
– Lâm Dật Phi?
Phương công tử tiến lên một bước, đưa tay ra nói:
– Tôi là Phương Vũ Dương, lần đầu gặp mặt, anh là bạn của Yên Nhiên, tôi cũng vậy, nói như vậy thì mọi người đều là bạn bè.
Lâm Dật Phi đưa tay ra cười nói:
– Thật sao, đối với điều này…Phương công tử, tôi thật không dám gật bừa, kẻ địch của địch, anh cảm thấy nhất định là bạn bè của anh sao?
– Thật sao?
Sắc mặt Phương công tử hơi biến sắc, khi nắm chặt tay Lâm Dật Phi đã thầm vận chút sức lực, ý định muốn hắn hô đau một tiếng, khiến hắn phải khó chịu!
Chỉ có điều khi dùng lực đột nhiên lại có một kỳ lạ, y vốn cho rằng có thể gặp phải sự phản kháng, tuy không thể vặn gãy khớp tay của Lâm Dật Phi thì ít nhất cũng khiến hắn chịu khổ sở, nhưng không ngờ toàn bộ sức lực nắm vào lại dường như là nắm phải một con cá trắm đen trơn tuột, toàn bộ sức lực cũng vì vậy mà trở nên vô dụng!
Phương công tử có chút không cam lòng, nắm lấy tay của Lâm Dật Phi không chịu buông, tiếp tục dùng sức nắm chặt lấy thì lần này không ngờ lại như nắm phải kẹo bông gòn, ẩn trong đó tính khống chế mềm nhũn!
Y vẫn cố dùng lực, nhưng Lâm Dật Phi đã rút tay ra, nhìn bốn phía xung quanh rồi thở dài nói:
– Phương công tử, tôi không thích đàn ông, xin anh hãy tự trọng!
Mọi người xung quanh thấy bọn họ bốn mắt nhìn nhau, thời gian nắm tay hiển nhiên cũng không phải là sự lễ phép thông thường, và cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Phương công tử suýt chút nữa đã muốn ngất đi, có điều lúc này thật là không đúng lúc để tiếp tục tóm lấy tay Lâm Dật Phi, bằng không chỉ sợ tin nóng ngày mai lại không biến thành đại công tử nhà họ Phương có sở thích Long Dương gì đó:
– Lâm Dật Phi, anh không cần đắc ý.
– Tôi đắc ý cái gì?
Lâm Dật Phi chau mày nói:
– Bạn của tôi bị đánh, tôi còn muốn nhờ Phương công tử tìm giúp rốt cuộc là ai đã gây tội ác.
– Nếu ngươi không muốn giống như bạn của ngươi…
Phương công tử bật cười, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Vậy thì hiện giờ ngươi ngoan ngoãn trở về nhà, đắp chăn ngủ một giấc, nếu không thuê nổi xe thì tôi có thể cử lái xe của tôi đưa cậu về.
– Nếu tôi không quay về thì sao?
Khóe miệng Lâm Dật Phi nhếch lên cười, nhìn bàn tay của mình, trong giang hồ có một loại nội công có thể vô hình đả thương người khác, tên Phương công tử này có bản lĩnh hơn người thì còn chưa biết được.
– Hôm nay trời lạnh đường trơn, đối với sự an toàn của ngươi tôi không thể bảo đảm được.
Phương công tử nhìn thấy cuộc trò chuyện của Tô phụ đã kết thúc, ánh mắt nhìn tới nơi này, ngoài miệng thì tàn bạo hung ác, nhưng vẫn cố ý vỗ tay.
Đột nhiên hai mắt sáng lên, Tô Yên Nhiên đang nhẹ nhàng đi tới, trong lòng Phương công tử nóng bừng lên, nhưng trong giây lát lại giống như rơi vào động băng, bởi vì Tô Yên Nhiên đang nhìn Lâm Dật Phi, mỉm cười nói một câu:
– Dật Phi, không biết tôi có được vinh hạnh này mời anh nhảy điệu này đầu tiên hay không?
Trong đại sảnh vui vẻ ấm áp, bên ngoài trời đông giá rét.
Từng bông tuyết nhẹ nhàng, bồng bềnh rơi xuống, được đèn xe, đèn phòng chiếu vào tỏa ra một màu trắng nõn tinh khiết không nói ra thành lời.
Thi thoảng một cơn gió lạnh thổi qua cuốn đi lớp tuyết đọng trên mặt đất, bay lên không trung rồi lại khuếch tán ngay trong không khí, khiến không khí lại thêm lạnh hơn.
Mùa đông này, kinh thành có chút giá lạnh!
Lúc Phương Vũ Dương đi ra hít một chút hơi lạnh, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh buốt đi từ yết hầu xuyên tới phổi, nhưng vẫn chưa thể dập tắt lửa giận trong lòng!
Khi đi tới bên cạnh chiếc xe lớn của mình, Phương Vũ Dương nổi giận, đá bôm bốp vào cửa xe “ bụp” một tiếng rất to, bốn người giống như con thỏ trúng phải tên bắn nhảy ra:
– Lão đại.
Phương Vũ Dương lạnh lùng cười nói:
– Các người còn thoải mái ngồi trong xe đánh bài à.
– Chó mà không sủa sẽ cắn người.
Đại Ngưu ở một bên than thở một câu, đưa ra một định nghĩa cho Lâm Dật Phi:
– Thực ra Tiểu Phi chính là người như vậy.
Tô Yên Nhiên không kìm được lại mỉm cười nhưng ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi đã hoàn toàn khác biệt. Lúc trước cô coi trọng Lâm Dật Phi chỉ là do hắn rất xuất sắc mà cũng không có suy nghĩ gì khác, hiện giờ nghe hắn vô tình hữu ý kể lại một giấc mơ lại có chút giống với giấc mơ cô hay mơ, sao cô không kinh ngạc được chứ?
Giấc mơ này quấy nhiễu cô quá lâu, biết Lâm Dật Phi cũng có giấc mơ như thế này, đương nhiên cô phải cố ý lưu lại, đừng nói là Tô Tình đến đây thêm phiền phức, cho dù Tô Tình có đến cô cũng phải kể xong đã.
– Đó chắc là vào lúc cuối mùa xuân.
Trong ánh mắt Tô Yên Nhiên tràn đầy thê lương:
– Hình như tôi nằm trong một cái đình viện kiểu cổ, một cơn gió thổi đến, ở đó có màu đỏ tươi của hải đường, gấm vóc bay bay xuống, không biết hoa lê bay từ đâu tới như hoa tuyết.
Nếu như nói tiếng đàn của Tô Yên Nhiên có thể đưa con người tới một loại cảnh giới chân thực tri âm tri kỷ, mây trắng núi xanh thì giấc mơ của cô có thể đưa người ta đến sự hư vô mờ mịt nhưng lại khiến con người hướng tới nghệ thuật.
Khi tất cả mọi người đều tưởng tượng đến cảnh giới khắp sân là gió xuân, hải đường phô vẻ đẹp và hoa lê bay như tuyết thì đều không chú ý đến vẻ mặt Lâm Dật Phi có chút khác thường.
Tuy ánh mắt của Tô Yên Nhiên mơ màng nhưng vẫn luôn nhìn Lâm Dật Phi, giọng nói hơi run rẩy:
– Dật Phi, không biết anh có mơ thấy cảnh vật như thế này không?
Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Tôi phần nhiều mơ thấy đao quang kiếm ảnh, những cảnh vật như thế này không mơ được.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, rất nhẹ rất nhạt nhưng lại nặng nề rơi vào lòng A Thủy. Đột nhiên cậu thấy căm hận chính bản thân mình, mặc dù có thể nói là cậu rất thông thạo internet nhưng tại sao quen Tô Yên Nhiên lâu như vậy mà cậu chỉ có thể nghe được cô đàn Như Kích Ngọc Phượng Minh nhưng vẫn không hiểu được một nửa suy nghĩ của cô?
– Tôi nằm trong khung cảnh đẹp dẽ đó, rất huyền diệu, cũng rất mê muội.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Đây vốn là một nơi lạ lẫm, cho dù bây giờ có mô phỏng theo, có phục cổ như thế nào thì ý cảnh như thế cũng chỉ có thể gặp được mà không cầu được, giống như thời gian trôi qua, anh vĩnh viễn không thể nắm bắt được nhưng lại thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã lưu luyến với nơi này rất lâu.
Đại Ngưu định nói đây chắc hẳn không phải là mơ mà do cô đánh đàn nhiều quá nên gây ra ảo giác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thúy Hoa chăm chú thì trong lòng lại động, bừng tỉnh đại ngộ, lẽ nào đây chính là cái mà con gái gọi là lãng mạn?
– Có lẽ kiếp trước của cô chính là ở đó.
A Thủy hạ giọng đưa ra nhận định:
– Yên Nhiên, cô xem cô kìa, cô đánh đàn hay như vậy, cứ như là trời sinh vậy, tôi nghĩ cho dù là kiếp trước thì cô cũng là một tài nữ đấy.
– Kiếp trước?
Rốt cuộc ánh mắt của Tô Yên Nhiên cũng chuyển qua:
– Mấy người cũng cho rằng là có kiếp trước sao?
A Thủy cười nói:
– Thực ra quan điểm về kiếp trước của tôi không giống với mọi người, nên nói là khá khoa học bởi vì không ai biết được trí nhớ trong não có giấu cái gì, chúng ta cũng không ngại đưa ra giả thiết.
Lúc cậu ta nói đến đây thì thấy Lâm Dật Phi nhìn sang, ánh mắt có chút kì lạ thì không khỏi hỏi:
– Sao thế Dật Phi? Không cho phép à?
– Cứ nói đi.
Lâm Dật Phi cười lắc đầu nhưng lại nghĩ đến giả thiết của Bách Lý Băng nói cách đây không lâu, hóa ra hai người này đều thích dùng một kiểu.
– Thực ra giả thiết của tôi đã có các nhà khoa học đưa ra từ lâu rồi.
A Thủy cười nói:
– Vì bắt đầu từ mấy chục năm trước họ đã phát hiện ra sự tồn tại của sóng điện não, cũng chính là cái điện não đồ gì đó mà bệnh viện hiện giờ hay dùng, nhưng chúng chỉ cho biếtmột cách sơ qua một số dấu hiệu của cơ thể sống nhưng lại không thể biết được những gì sóng điện não thể hiện có ý nghĩa gì. Đến như sóng âm, sóng điện từ hay các tần phổ mà các nhạc khí phát ra, con người đều có thể đo được nhưng muốn biết một đoạn tần phổ trên một trang giấy trắng biểu đạt ý nghĩa gì thì lại là một việc rất khó, có thể nói là việc mà các nhà khoa học hiện nay vẫn không thể làm được.
– A Thủy, cứ coi hồi ức của Yên Nhiên là cảnh trong mơ đi.
Đại Ngưu không kìm được xen vào nói:
– Những lý luận tiên tiến này của cậu nên đem đi thảo luận với những người làm về điện tử hay các nhà khoa học nghiên cứu về sinh mạng đi.
– Để A Thủy nói tiếp đi.
Ánh mắt Tô Yên Nhiên bắn ra một tia thỉnh cầu về phía Đại Ngưu, hiển nhiên là cảm thấy rất hứng thú với lý luận này của A Thủy.
Nhận được sự khích lệ của Tô Yên Nhiên, A Thủy như được phục hồi tinh thần:
– Chỗ này tôi nói ngắn gọn, lấy ví dụ đơn giản như là cái radio, đương nhiên ở đây vẫn còn thiếu một điều kiện nữa nhưng đại khái có thể giúp mọi người hiểu được hàm ý của lý luận này.
Trong lòng Lâm Dật Phi có chút buồn cười, rõ ràng Bách Lý Băng và A Thủy đều rất thận trọng, cũng có chút thiên phú về diễn thuyết bởi vì những người như thế này có bản lĩnh cao thâm, nói các lý luận đến mức người đi đường cũng đều hiểu.
A Thủy giơ nắm tay lên không trung:
– Mọi người nhìn xem, đây là không khí, trong mắt chúng ta là trong suốt, không màu, hơn nữa cũng không có gì, đúng không?
Thấy Đại Ngưu gật gật đầu, A Thủy cười nói:
– Thật ra bên trong có rất nhiều thứ, ví dụ như là tro bụi, các phân tử, nguyên tử, đương nhiên còn có sóng điện từ, nếu không tại sao chúng ta lại nghe được các chương trình của đài truyền hình chứ?
Thấy mọi người vẫn có dáng vẻ mờ mịt thì A Thủy lại kiên nhẫn giải thích:
– Nếu đã như vậy thì trong não của con người có thể kiểm tra đo được sóng điện từ mà tại sao lại không thể phóng xạ chứ? Não người có thể nói là một máy móc rất tinh vi, nói vậy thì việc tiếp nhận sóng điện từ từ người khác cũng là chuyện có khả năng.
– Vậy theo như cậu nói thì chúng ta có thể biết được trí nhớ của nhau, tôi biết anh nghĩ gì, anh cũng biết tôi nghĩ gì sao?
Đại Ngưu phất tay, ra vẻ khinh thường:
– Đây không phải là sai lầm hoang đường, là trò cười lớn nhất thiên hạ sao?
Cậu ta nói ra một câu cổ ngôn, cảm thấy rất đắc ý mà không thấy ánh mắt A Thủy nhìn mình có chút khinh thường, nhưng chớp mắt cậu lại thở dài:
– Tôi cũng nói một khả năng lý luận, nếu như cậu không nghe, luôn mồm nói là vớ vẩn, không có khả năng thì chúng ta đừng nói về sự giao lưu giữa não nữa, cho dù nói đến sự giao tiếp ngôn ngữ thì cũng có trở ngại đấy.
– Nghe A Thủy nói tiếp đi.
Thúy Hoa có chút không kiên nhẫn nói:
– Đại Ngưu, anh rất coi trọng thực tế, điều này là tốt nhưng anh có biết rằng khuyết điểm lớn nhất của anh chính là thiếu sự tưởng tượng, luôn bó mình trong một cái vòng nhỏ hẹp, hơn nữa lúc nào cũng tự cho là mình đúng không? Đây mới là điều đáng buồn cười.
Lần này Đại Ngưu không nói gì, ai nói cậu ta cũng có thể phản bác lại nhưng rõ ràng Thúy Hoa chính là khắc tinh định mệnh của cậu.
– Nhưng cậu ấy cũng phải nói cái gì khiến người khác tin chứ, đừng nói mấy cái giả thiết như có như không nữa.
– Chắc chắn là A Thủy đã nghiêm túc nghĩ qua rồi, chúng ta cứ nghiêm túc nghe là được rồi.
Tô Yên Nhiên một bên nói xen vào.
A Thủy cũng hơi ngại, liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, thực ra những quan niệm này không phải do cậu nghĩ ra, chẳng qua là một thời gian trước, sau khi phát hiện ra chuyện bí mật của cái nhà khoa học bị mất tích kia, cậu cũng lật xem một chút tổng thể lý luận của nhà khoa học đó. Cậu thấy rất có hứng thú nên cũng ghi lại, điều mà cậu nói cũng chính là một trong những giả thiết của một nhà khoa học nổi tiếng.
– Đại Ngưu nói giữa người với người không thể biết được ý thức của nhau, điều này cũng dễ giải thích.
A Thủy cười nói:
– Ví dụ như một cái radio có tần số cao thì chắc chắn sẽ không bắt được tín hiệu của tần số thấp. Não của mỗi người là một máy móc rất tinh vi, khi sinh ra đã định ra bước sóng ngắn, có lẽ là rất khó để thay đổi. Điều này khiến cho việc giao lưu giữa chúng ta dựa vào sóng điện não là không có khả năng lắm nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt, ví dụ như là cảm ứng tâm linh của bào thai song sinh.
Tất cả mọi người vừa sửng sốt thì Tô Yên Nhiên đã cướp lời:
– Bởi vì nhiều lúc bào thai song sinh có thể nói là phục chế phẩm, tuy có sự khác nhau rất nhỏ nhưng sự giống nhau trong cấu tạo của não lại khá lớn nên nhiều lúc một người học ở trường, cảm thấy bị đau trên người thì một người khác ở rất xa cũng có cảm ứng rất mạnh. Có phải anh muốn nói những điều này là do sóng điện từ của hai người xảy ra cảm ứng, từ đó dẫn đến tác dụng tâm lý cho người khác chứ?
– Đúng vậy.
A Thủy hưng phấn nói:
– Đây chính là ý của tôi, không ngờ một người cổ điển như Yên Nhiên lại có thể hiểu được. Đại Ngưu, cậu có hiểu không?
Đại Ngưu cười lạnh nói:
– Vậy cậu giải thích thế nào về việc người kia cũng cảm thấy đau, hơn nữa còn đau ở cùng vị trí?
Bởi vì trên báo nói nhiều về hiện tượng cảm ứng song sinh, hơn nữa cũng có lúc cậu ta nghe thấy mấy người bạn hay người thân đề cập đến nên cũng cảm thấy hình như là có chuyện này thật.