– Không sai, quả thực đây là một cách.
Mã Đặc Lợi thở dài một tiếng:
– Lúc đầu tôi không ngờ rằng, nên nói là nhân loại không ngờ rằng, hoặc nói một cách chính xác thì không nắm chắc 100% những áp dụng khoa học kỹ thuật. Nhưng đây chỉ là một sự tưởng tượng tốt đẹp thôi, hơn nữa mọi người thử nghĩ xem, nếu như mấy chục năm sau, cho dù chúng ta được chữa trị rồi sống lại nhưng con cháu của chúng ta còn lớn tuổi hơn cả mình thì mọi người sẽ có cảm giác gì?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, tuy những gì Mã Đặc Lợi nói rất tàn nhẫn nhưng cũng là thực tế. Con người ai cũng sống trong vòng tròn cuộc sống của chính mình, nếu rời khỏi vòng tròn đó thì những gì mất đi quả thực là quá nhiều.
– Nhưng tôi vẫn còn một cách khác để những chuyện đáng tiếc như thế này không còn xảy ra nữa.
Đột nhiên Mã Đặc Lợi cao giọng kêu lên đầy vẻ hưng phấn như được tiêm mooc phin.
– Mau nói đi!
Mọi người mồm năm miệng mười, hứng thú tăng vọt.
– Đó chính là cỗ máy thời gian.
Một câu nói của Mã Đặc Lợi không làm cho đám đông chấn động nhưng Lâm Dật Phi lại ngẩn ra.
– Cỗ máy thời gian á?
Trong đám người đã có người châm biếm, giọng nói tràn đầy sự châm chọc và không hài hòa:
– Tôi nghĩ gần đây có phải anh Mã Đặc Lợi xem quá nhiều phim đến tương lai gì đó hay là anh có hứng thú với cỗ máy thời gian trong tác phẩm của nhà viết tiểu thuyết viễn tưởng nổi tiếng người Anh Wells?
Khoa học viễn tưởng đã phổ biến trong rất nhiều năm, tuy mọi người nghe nhiều về cỗ máy thời gian cũng cảm thấy quen tai nhưng vẫn rất xa vời. Người này nói châm chọc như vậy cũng không có gì là kỳ lạ nhưng Mã Đặc Lợi cũng không mất tinh thần, nên nói là những ý kiến ngu muội trong mắt anh ta cũng không thể đánh mất nhiệt tình của anh.
– Cỗ máy thời gian của tôi hoàn toàn khác với của bọn họ.
Mã Đặc Lợi lớn tiếng nói nhưng thực ra lại như một biểu hiện của sự chột dạ. Hiển nhiên anh ta không biết rằng nói to chưa chắc đã cho thấy cái lý của anh ta. Trán anh ta tỏa sáng, ngọn đèn chiếu xuống, trong ánh mắt màu xanh nhạt phát ra màu xanh thẳm có thể nhấn chìm người ta trong đại dương.
– Nói thẳng ra thì cỗ máy thời gian của tôi chính là một loại vòng xoáy ánh sáng.
– Vòng xoáy ánh sáng?
Mọi người có chút kinh ngạc, dường như nghe được một giả định mới mẻ, ít nhiều cũng có chút hứng thú:
– Đó là cái gì vậy?
Mã Đặc Lợi hiển nhiên biết rằng lúc này mọi người đã cắn câu, lúc này anh mới có thể tranh thủ lợi thế của mình:
– Vốn dĩ tôi nghiên cứu về vật lý hạt nhân nhưng từ lúc bố tôi qua đời thì tôi bắt đầu dành tinh lực cả đời nghiên cứu về những lý luận có liên quan đến thời gian.
Nhìn mọi người nắm chặt chén rượu trong tay, dáng vẻ như muốn ném qua, cuối cùng Mã Đặc Lợi cũng hiểu được đạo lý sự việc phát triển đến mức cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, vội vàng đi vào chủ đề chính:
– Cỗ máy thời gian của tôi lấy cơ sở là thuyết tương đối nghĩa rộng của Einstein, mọi người không hiểu về thuyết tương đối nghĩa rộng đúng không?
– Không hiểu thì mới cần nhà khoa học như anh giải thích chứ.
Trong đám người truyền đến giọng nói châm chọc, điều này ít nhiều khiến Mã Đặc Lợi cảm thấy tình hình phát triển chưa chắc đã tốt đẹp như anh ta tưởng.
Dụng ý của anh ta khi đến đây rất đơn giản, đó là vứt bỏ sự kiêu ngạo của nhà khoa học để thu được một chút kinh phí nghiên cứu.
Nhà khoa học mà không có tiền thì cũng như một người làm tên lửa nhưng gặp người bán trứng luộc nước trà cũng cảm phải ăn nói khép nép. Cảm giác hiện giờ của anh ta chính là như vậy, hiển nhiên là anh ta vẫn chưa đủ nổi tiếng nên chỉ có thể để cho một người vĩ đại, cao thượng như Einstein vất vả thêm chút nữa, giúp anh ta thuyết phục mọi người:
– Trong thuyết tương đối nghĩa rộng có chỉ rõ rằng lực hấp dẫn là đồ thị của thời gian và không gian, vậy nên lực hấp dẫn lớn có thể làm ánh sáng bị bẻ cong đồng thời khiến cho thời gian trôi chậm lại.
Mọi người vừa nghe đến Einstein thì ít nhiều có chút trầm mặc, ai cũng cho rằng ông là người ngoài hành tinh, nếu không thì tại sao ông lại nghĩ ra nhiều lý luận không thể tưởng tượng được như vậy chứ. Ông chỉ ngồi một chỗ rồi suy nghĩ là có thể nghĩ ra những lý luận kinh hãi thế tục, ông đi trước tư duy của nhân loại không chỉ một trăm năm mà lý luận của ông còn được hậu nhân không ngừng đem ra nghiệm chứng.
– Lý luận của tôi đã rất hoàn thiện rồi.
Khi Mã Đặc Lợi nói đến đây thì trong giọng nói tràn đầy sự kích động:
– Công cụ xuyên qua của tôi thoạt nhìn sẽ giống như một vòng xoáy ánh sáng có hình trụ, đường kính khoảng mười mấy thước Anh, trên thực tế thì đó là một lực hấp dẫn lớn do một chùm sáng tia laser tạo thành mà sức mạnh trong trung tâm của lực hấp dẫn đủ để làm cong thời không, nếu như tiếp cận lực hấp dẫn thì đồng hồ báo thức và đồng hồ sinh vật đều sẽ bị thay đổi. Nếu như một người bước vào đường hầm thời gian này thì có khả năng sẽ xuất hiện tại một thời điểm nào đó trong quá khứ.
Anh ta nói khá thận trọng, dùng từ cũng khá mơ hồ, chỉ nói lý luận của mình rất hoàn thiện, trên thực tế có quá nhiều cái gọi là hoàn thiện nhưng vẫn luôn không có đủ kinh phí khiến lý luận bị mắc cạn. Mấy chục năm trước, thậm chí có mấy người cuồng chiến tranh muốn đến dựa gần nơi có dung nham, chôn một số lượng kha khá vũ khí hạt nhân, tiến tới khai thông một bờ biển rồi bao phủ cả trái đất.
– Xin hỏi anh Mã Đặc Lợi, cái công cụ xuyên thời gian anh nói có thể đưa tôi trở về mấy trăm năm trước sao? Thậm chí là mấy ngàn năm về trước, ví dụ như là có thể để tôi thấy được Trường Thành của Trung Quốc được xây dựng bằng tay như thế nào không?
Một âm thanh thoáng chút trầm thấp vang lên từ xa xa, mọi người nhìn theo tiếng nói thì thấy Lâm Dật Phi đứng đó, bên cạnh còn có nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay – Tô Yên Nhiên. Cử chỉ thân thiết của hai người khiến rất nhiều anh chàng kim cương (ý chỉ giàu có) có mặt tại đây cảm thấy hơi buồn bực.
– Cái này à?
Sắc mặt của Mã Đặc Lợi hơi đỏ nhưng lại có chút hưng phấn. Anh ta luôn muốn có một khoản tiền vốn để thực hiện giấc mơ của mình, nay được người khác hỏi thì rõ ràng là một sự bắt đầu tốt đẹp, nhưng điều thiếu hoàn mỹ là người hỏi anh ta thoạt nhìn còn nghèo hơn cả bản thân anh ta.
– Thứ nhất, tôi cảm thấy một nhà khoa học thì nên có thái độ cầu thị, điều tôi muốn thanh minh một chút chính là cỗ máy thời gian này của tôi không giống với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết viễn tưởng, có thể tự do đi tới đi lui, đến bất cứ điểm thời gian nào mà bản thân mình muốn. Lý luận này của tôi chỉ có thể khiến cho một số người trở về điểm mà cỗ máy khởi động, ví dụ nói hôm nay chúng ta chế tạo được một cỗ máy tốt, chính thức đưa vào khởi động, ngày này của năm sau anh bước vào cỗ máy này, tôi cùng lắm chỉ có thể đưa anh trở về ngày hôm nay của lịch sử chứ không thể về lâu hơn nữa.
Tô Yên Nhiên vẫn nhỏ nhẹ kể, dường như không phải cảnh trong mộng mà là một câu chuyện rất lâu từ trước:
– Cô bé thấy dáng vẻ Nhan đại ca như vậy, không biết tại sao thấy ngực rất đau, cảm thấy rất buồn. Cô biết trọng lượng của di nương trong lòng Nhan đại ca nặng hơn mình rất nhiều.
Cô nói tới đây thì lại lấy tay khẽ vuốt ngực, giống như là cũng cảm thấy như vậy. A Thủy thấy vậy thì không khỏi hoảng sợ, biết hiện giờ chắc là Tô Yên Nhiên đã không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Dường như điều này rất đơn giản mà? Trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, đơn giản là cô bé này thích cái người Nhan đại ca gì đó nhưng vị Nhan đại ca này hình như, không phải hình như mà là chắc chắn thích di nương của cô bé, nếu không thì làm sao mà phát triển tiếp nội dung? Những điều này chẳng qua là quan hệ tam giác thường có trong tiểu thuyết nhưng Tô Yên Nhiên lại nói giống hệt, còn nói cái gì mà cô bé kia đau lòng, biết gì đó nữa. Đây là cô đang nằm mơ hay viết tiểu thuyết vậy?
– “Lúc nào? Ở đâu vậy?” Nhan đại ca gấp giọng truy hỏi.
Ánh mắt Tô Yên Nhiên hơi hoang mang, nhìn thẳng về phía trước nhưng dường như không nhìn gì cả.
– Cô bé cảm thấy ngực đau nhói, đau đến mức không nói ra lời nhưng sau đó vẫn nói thời gian, địa điểm Đường phủ tổ chức tiệc mời quần hùng. Nhan đại ca rất vui, đứng dậy, thì thào lẩm bẩm “Mình phải chuẩn bị chút gì đó mới được”. Anh ta không hề để tâm đến ánh mắt cô bé nhìn anh ta có chút mỏi mòn, không biết sau bao lâu, có lẽ là trong lòng cô bé thì đã cả đời trôi qua. Một cơn gió thổi đến, cuối cùng cô bé cũng tỉnh táo lại nhưng Nhan đại ca đã biến mất, chỉ còn cây sáo rơi trên mặt đất. Đột nhiên có một cậu bé cũng trạc tuổi cô bé lanh lợi hoạt bát chạy đến, cao giọng hét: “Biểu muội, nghe nói lần này Tiêu đại hiệp cũng đến đấy”.
Tô Yên Nhiên nói đến đây thì dừng lại, chỉ ngồi ở đó, lẳng lặng xuất thần, dường như vẫn đang ở trong giấc mơ.
– Sau đó thì sao?
A Thủy không kìm được hỏi:
– Tiêu đại hiệp là ai vậy? Hình như trong câu chuyện, không phải, trong giấc mơ không nói đến thì phải.
– Giấc mơ này hết rồi, lúc ấy tôi cũng không biết Tiêu đại hiệp là ai.
Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Tôi chỉ biết rằng người khác gọi anh ấy là Tiêu đại hiệp, trong ấn tượng của tôi thì Tiêu đại hiệp chắc khoảng bốn mươi tuổi, rất uy nghiêm nhưng tôi không ngờ rằng Tiêu đại hiệp còn rất trẻ, tuổi cũng trạc như Nhan đại ca.
– Không đúng, không đúng.
Rốt cuộc Đại Ngưu cũng tìm được sơ hở:
– Yên Nhiên, giấc mơ này của cô không đúng.
Tất cả mọi người hơi kinh ngạc, không biết Đại Ngưu phát hiện ra chỗ sơ hở ở đâu.
– Thứ nhất, cậu bé kia tìm được cô bé thì…
Đại Ngưu thao thao bất tuyệt, nói rất trơn tru:
– …thì giấc mơ của cô hết rồi, Tiêu đại hiệp cũng chưa xuất hiện, sao cô biết Tiêu đại hiệp còn rất trẻ?
– Đương nhiên có giấc mơ thứ nhất thì cũng có giấc mơ thứ hai.
A Thủy trề môi:
– Người con trai có thể khiến cô bé kia ái mộ như vậy thì sao chỉ có một giấc mơ được. Yên Nhiên, tôi nói có đúng không?
Tô Yên Nhiên thầm thở dài một tiếng:
– A Thủy nói không sai, mọi người muốn nghe tiếp không?
– Đương nhiên là muốn nghe, ai không muốn nghe thì có thể về ngủ đi.
A Thủy trừng mắt nhìn Đại Ngưu một cái.
Đại Ngưu ngượng ngùng cười một cái:
– Sao tôi lại không muốn nghe chứ? Cậu không thấy khi tôi nghe Yên Nhiên kể đều không nói câu nào sao?
– Vậy tôi kể tiếp vậy, Dật Phi, có được không?
Tô Yên Nhiên lại nhìn về phía Lâm Dật Phi, thâm ý trong mắt cô có lẽ chỉ có hắn mới hiểu được.
– Cô nói ra được thì sẽ tốt hơn đấy.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói nhưng nhìn thế nào cũng thấy chút ý khổ.
– Nếu như cứ giấu trong lòng thì cũng giống cô bé kia mà bị bệnh mất.
– Tiểu Phi, cậu nói gì vậy?
Trong giọng nói của A Thủy mang theo mấy phần khó hiểu và oán giận.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– A Thủy, lẽ nào lúc nãy cậu không nghe thấy khi Yên Nhiên nói về cô bé kia, nói cô bé ấy nhiều lần bị đau lòng, thậm chí là quặn đau. Cậu cũng từng nói rằng ý thức có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, quả thực tôi rất sợ tâm lý của cô bé kia ảnh hưởng đến tâm lý của Yên Nhiên. Như thế là không tốt, dù sao mơ cũng chỉ là mơ, dù có chân thực đến đâu cũng chỉ là mơ thôi.
Tô Yên Nhiên yên lặng nghe, trong mắt có chút kinh ngạc, mọi người vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô đã biết là hắn nói không sai, lại càng thêm ngạc nhiên. Tô Yên Nhiên nói cảnh trong mơ đã ly kỳ mà Lâm Dật Phi lại có thể đoán được là cô bé kia bị bệnh. Đó là chuyện càng khó tưởng tượng được, nghĩ lại thì Lâm Dật Phi mở xưởng chế thuốc nên quan tâm đến mặt này cũng là chuyện thường.
– Cảm ơn anh.
Tô Yên Nhiên thấp giọng trả lời một câu:
– Trong giấc mơ thứ hai lại là cảnh cô bé kia cầm cây sáo, nhìn một căn phòng đến xuất thần. Căn phòng kia rất tao nhã, rèm đỏ lụa trắng, bức rèm che đổ xuống như một thác nước, tiếng gió vừa thổi qua thì âm thanh “ting tang” vang lên không ngừng, trong trẻo như tiếng ngọc kêu.
– Chắc gia cảnh của cô bé kia cũng không tệ.
A Thủy nói tiếp:
– Đầu tiên là nhà cô bé ấy có một cái sân lớn, hơn nữa khắp nơi đều là hải đường và cây lê, mà nghe giấc mơ thứ nhất thì nhà cô bé còn mở tiệc mời rất nhiều người, người bình thường thì không thể làm được điều này.
– Gia cảnh rất quan trọng sao?
Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía A Thủy, ánh mắt rất phức tạp.
– Đối với chúng ta hiện tại thì đương nhiên là không quan trọng.
A Thủy cười khổ nói:
– Nhưng ở thời cổ đại thì người ta rất quan tâm đến cái này, cô nói vị Nhan đại ca kia thích cô, thích di nương của cô bé kia, tôi nghĩ chắc tuổi của di nương cô bé cũng không nhỏ. Đừng nói đến tình cảm chân thật gì, chỉ nói đến tuổi tác thôi cũng đã có chút cách biệt rồi.
– Môn đăng hộ đối sao?
Trong tiếng cười của Tô Yên Nhiên có chút chế nhạo:
– Môn đăng hộ đối sao?
Cô thì thào nói hai lần, trong giọng điệu có chút hận ý.
A Thủy hoảng sợ:
– Yên Nhiên, những điều này đều là mơ, không phải là thật đâu.
– Đúng vậy, tất cả đều là mơ.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Cô bé kia cầm cây sáo nhỏ, tôi nghĩ chắc là Nhan đại ca đánh rơi, quên không đem đi. Cô bé chỉ ngồi nhìn cửa sổ, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ của cô thấy rất thương cảm. Đột nhiên có tiếng bức rèm châu vang lên, một âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, vẫn là cậu bé kia, trong tay cậu là một thanh kiếm gỗ, sung sướng kêu lên: “Biểu muội, biểu muội, tối qua Tiêu đại hiệp truyền cho huynh một bộ kiếm pháp, muội có muốn nhìn thử không?”
– Lại là Tiêu đại hiệp.
Đại Ngưu than thở một câu:
– Vô vị.
Dường như Tô Yên Nhiên không nghe thấy, chỉ nói:
– Cô bé lắc lắc đầu: “Vụ Quan huynh, muội không thích chơi với kiếm gì đó, mọi người cứ vui vẻ với nhau có phải tốt không?” Không ngờ cậu bé kia nhíu mày, có chút kiêu ngạo không nói thành lời: “Biểu muội, muội thì hiểu cái gì? Đến nay không phải là chúng ta muốn hòa thuận hay không mà là người khác không nói lý với chúng ta. Lần nào di nương cũng khen huynh có chí khí, lúc nào cũng khích lệ huynh phải giống Nhạc nguyên soái, trinh trung báo quốc, sau này lớn lên phải đánh lũ chó Kim chạy bán sống bán chết.”
– Giặc Kim? Nhạc nguyên soái?
A Thủy nhíu mày:
– Yên Nhiên, hình như giấc mơ này xảy ra ở thời Nam Tống, lẽ nào Nhạc nguyên soái là chỉ Nhạc Phi sao?
– Ở gần đây có một cái miếu Nhạc Vương.
Thúy Hoa chậm rãi nói:
– Yên Nhiên, có phải gần đây cậu hay đến đó không?
Tất cả mọi người đều hiểu ý của Thúy Hoa, đây chính là cái gọi là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thế. Nếu như Tô Yên Nhiên hay đến miếu Nhạc Vương, lại có sự nhạy cảm với âm nhạc thì chuyện đêm đến cô mơ về cái gì mà chống quân Kim cũng không có gì lạ.
Tô Yên Nhiên lắc lắc đầu:
– Tớ mới đến đó có một lần, sau đó cũng không đến nữa.
Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
– Cô bé cười nói: “Muội gọi là di nương, huynh cũng gọi là di nương, không thấy ngại à?” Cậu bé cười nói: “Huynh chỉ gọi theo muội thôi mà, đó cũng không phải là di nương của huynh thật, nhưng nếu như có một ngày muội đến Lục gia của huynh thì huynh vẫn phải gọi theo muội.”
Được đấy, Đại Ngưu thở dài một tiếng, xem ra đây không phải là tình yêu tay ba, nếu lên thành tay tư, tay năm thì cũng không có gì là lạ. Nhan đại ca, cô bé kia, di nương của cô bé, bây giờ lại mọc thêm một cậu bé, không biết Tiêu đại hiệp có dính vào không nữa, nếu theo tình tiết phát triển thì cũng là bình thường.
– Sắc mặt cô bé cau lại: “Ai đến Lục gia nhà huynh chứ?”
Giọng điệu Tô Yên Nhiên hơi cao một chút, có vẻ bén nhọn, giống hệt cô bé kia. Sắc mặt mọi người khác thường, chắc là đã phát hiện ra sự thất thố của cô.
– “Muội sẽ không gả cho Lục gia.” Cậu bé kia ngẩn ra: “Biểu muội, huynh lại chọc giận muội sao? Phụ thân, mẫu thân và bá phụ đều nói rồi, sớm muộn gì thì muội cũng là vợ của Lục gia. Muội yên tâm đi, muội đến nhà huynh rồi, huynh sẽ chăm sóc muội cả đời, không để ai bắt nạt muội cả.”
Giọng nói của cô hòa hoãn bớt:
– Cậu bé nói rất thành khẩn, cô bé kia không nói gì nhưng lại thầm nghĩ mặc dù biểu ca rất tốt nhưng mình không muốn làm vợ nhà Lục gia, mình thích Nhan đại ca.