Mọi người cười ầm lên, ai cũng bừng tỉnh đại ngộ, dáng vẻ như bị mắc lừa, nâng chén rượu lên hàn huyên rồi tản ra bốn phía, không ai còn hứng thú gì với Mã Đặc Lợi.
Hiển nhiên bọn họ cho rằng mình đã gặp phải một tên lừa đảo, hơn nữa lại còn là một kế lừa đảo rất kém cỏi. Anh ta thậm chí còn không biết trước tiên nên dùng một cái cớ ảo tưởng tốt đẹp, ví dụ như anh có thể lấy mồi dụ là tự mình trải nghiệm văn minh Ai Cập cổ đại rồi thu hút vốn đầu tư. Một người không cao minh như vậy thì có phát minh gì cao thâm chứ?
Trong giây lát cả đại sảnh ồn ào tiếng người và tiếng đàn hát tràn ngập, để lại Mã Đặc Lợi với vẻ mặt uể oải, cô độc.
– Anh tin lý luận của anh ta sao?
Tô Yên Nhiên nghe vũ khúc nhẹ nhàng nhưng không có cảm giác chán ghét.
– Mình anh ta tin tưởng là được rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Anh ta nên biết rằng có một số việc thì cần bản thân mình làm chủ.
– Đương nhiên anh ta sẽ tin tưởng chính bản thân mình.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Lẽ nào anh vẫn còn giả bộ hồ đồ, hiện giờ anh ta chỉ đi khuyên người khác đầu tư cho anh ta thôi.
– Vậy rõ ràng là anh ta đã thất bại rồi.
Lâm Dật Phi nhìn những trai thanh gái lịch đang khiêu vũ trong đại sảnh:
– Anh ta nói cái gì mà giải cứu bệnh tình, cứu vớt trái đất với những người này thì đúng là đơm đó ngọn tre, mò trăng đáy nước vì những thứ mà bọn họ quan tâm không phải là cái này. Anh ta nên nói với những người này rằng dự án này của tôi có tiền đồ rất lớn, mọi người hãy đầu tư đi. Mọi người thử nghĩ mà xem, chỉ cần chúng ta nghiên cứu chế tạo thành công cỗ máy này, nếu như bạn có thể quay về quá khứ, đừng nói là một năm, cho dù là một ngày thì bạn cũng có thể mua tấm vé số trúng giải của ngày hôm đó rồi thu được mấy trăm nghìn. Có thể nói rằng việc đầu tư này là một vốn bốn lời, được hưởng rất nhiều lợi.
Tô Yên Nhiên mỉm cười, lúc đầu là ánh mắt, sau đó lan đến cả khóe miệng, đó là ý cười phát ra từ trong nội tâm. Nếu như nụ cười này của cô mà bị Giang công tử nhìn thấy chắc hẳn là anh ta sẽ quỳ xuống rồi giơ lên một chiếc nhẫn kim cương mấy ca ra, vẻ ngưỡng mộ trong ánh mắt rạng ngời, rồi sau đó là dùng những câu nói thâm tình để thể hiện sự yêu thương của mình.
Tuy những câu như ái mộ anh ta nói không dưới mười lần nhưng chưa lần nào là ngoại lệ. Anh ta tự cho rằng mình là người rất thâm tình, cũng rất chuyên tình nhưng đáng tiếc là hiện giờ anh ta chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn và muốn nôn.
Anh ta miễn cưỡng lái chiếc xe thể thao, trên xe chở bốn tên thủ hạ đang nằm ngang nằm dọc, rên hừ hừ. Hai mắt anh ta bừng bừng lửa giận nhưng lại không dám nôn ra.
Quả thực Phương Vũ Dương cảm thấy rất sợ, anh ta sợ mình vừa mở miệng sẽ phun cả tim gan phổi phèo ra ngoài. Anh ta rất sợ chết, anh ta vẫn còn quá nhiều thứ trên đời chưa được hưởng thụ.
Xe chạy đến một ngôi biệt thự thì dừng lại, nơi này có một hoa viên như trong thành phố nào nhiệt, giá theo m2 ở trong thành phố có thể mua được một căn phòng ở rất nhiều nơi. Cánh cửa sắt màu đen vô thanh vô tức mở ra, Phương Vũ Dương mở cửa, bước xuống xe rồi trực tiếp chạy đến đại sảnh, giơ tay vừa nhấn một cái vào cái bàn ở góc thì mặt bàn mở ra, lộ ra một cái điện thoại. Anh ta nhấn một cái rồi nhấc điện thoại lên, hít sâu một hơi, ổn định lại lồng ngực đang khó chịu để giọng nói của mình không chói tai sắc nhọn nữa rồi mới nói:
– Sư phụ, con là Vũ Dương, con đã gặp phải một cao thủ thật sự.
– Nhưng chí hướng của anh ta rất cao thượng, tôi cảm thấy việc anh ta cứu bố mình mà có ý nghĩ này khiến tôi rất khâm phục. Các nhà khoa học có chí hướng cao thượng thông thường đều không thèm nói đến tiền, cũng giống như tôi vậy.
Tô Yên Nhiên thở dài nói:
– Tuy tôi cũng biết rằng tiền không thể thiếu được nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng thấy tiền quan trọng như thế nào. Hiện giờ anh ta thiếu tiền đầu tư mà tại sao không có người nào hảo tâm giúp anh ta thực hiện giấc mơ này nhỉ?
Khi Tô Yên Nhiên nói đến đây thì đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, hiển nhiên trong mắt của cô thì Lâm Dật Phi chính là người hảo tâm đó nhưng có nhiều lúc bạn bè chính là như vậy, chỉ cần đến điểm dừng là thôi. Nếu như Lâm Dật Phi cảm thấy khó xử thì có thể giả bộ không hiểu.
– Nếu như cỗ máy thời gian có thể thực hiện được thì cô sẽ trở về sao? Trở về tám trăm năm trước?
Lâm Dật Phi thấp giọng nói.
Một tia mờ mịt hiện lên trong mắt Tô Yên Nhiên, một lúc lâu sau cô mới nói một câu kì lạ:
– Nếu như khi anh tự sát, nhảy lầu một lần nhưng may mắn còn sống thì anh còn nhảy lần thứ hai không?
Dường như câu trả lời của cô và câu hỏi của Lâm Dật Phi không có bất kỳ mối quan hệ nào, chắc chắn người bên cạnh không hiểu gì cả nhưng Lâm Dật Phi lại hiểu được, một lúc lâu sau hắn mới nói:
– Cô có thể nghĩ như vậy, tôi thấy rất mừng.
– Còn anh thì sao? Nếu có loại máy này thì anh có trở lại tám trăm năm trước không?
Tô Yên Nhiên nhìn thoáng qua bốn phía, vì để tránh cho người khác nghe thấy mà cô gần như dán lên người Lâm Dật Phi. Điều này khiến cho mẹ Tô nhìn thấy mà mặt mày xanh mét nhưng cũng chỉ có thể giả bộ có mắt không tròng. Bà không muốn cãi nhau, không muốn mọi người biết chuyện này, may là hai người họ đứng ở một góc không thu hút ánh mắt người khác, để phụ trợ thêm cho không khí mà ngọn đèn rực rỡ đã trở nên mông lung đi nhiều.
– Sức mạnh của một người rất nhỏ bé.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Lúc đầu tôi gặp rất ít địch thủ nhưng còn có thể thế nào nữa? Cả người tôi là sắt, có thể đập mấy cây đinh, tôi cũng hiểu rất rõ thực lực của mình, tôi không phải là thiên tài, cũng không phải là chân mệnh thiên tử. Bởi vì tôi chỉ là một người rất bình thường, nếu như tôi đem theo mục đích thay đổi gì đó trở về thì chắc chắn là tôi không thay đổi được gì cả.
– Nếu như anh ôm theo mục đích là trở về để gặp một người thì sao?
Tô Yên Nhiên nhẹ thở dài một hơi, hương tựa u lan.
– Tôi…tôi…
Rốt cuộc Lâm Dật Phi cũng do dự, đột nhiên nói một câu rất kỳ lạ:
– Yên Nhiên, tôi nói một câu hơi đường đột, nếu như một người biết ngày mai mình sẽ chết, cô nói xem hôm nay anh ta sẽ làm cái gì?
Tô Yên Nhiên suy nghĩ nghiêm túc một chút:
– Có khả năng anh ta sẽ tìm cách trốn tránh.
– Nếu như anh ta biết rằng không thể trốn tránh được thì sao?
Lâm Dật Phi lại hỏi.
– Vậy thì có phải là hơi tàn nhẫn đối với anh ta không?
Tô Yên Nhiên hơi hiểu ra:
– Cho dù là bác sỹ, đối với một bệnh nhân mắc bệnh nan y thì ông ta cũng chỉ thông báo cho người nhà. Nếu như bệnh nhân đã biết thì chắc chắn là anh ta không muốn làm bất cứ chuyện gì, nếu anh ta lạc quan một chút còn đỡ nhưng hầu hết mọi người đều ngồi chờ chết, oán trời trách đất, đến một ngày vui vẻ cuối cùng cũng không có.
– Đúng vậy, hóa ra cô còn biết điều đó.
Lâm Dật Phi nhẹ thở dài một tiếng:
– Vậy giả dụ như nếu tôi trở về, biết được tất cả những điều này nhưng không thể thay đổi được. Tôi là bệnh nhân kia, còn vị bác sỹ kia thì sao?
Đột nhiên Tô Yên Nhiên có sự kích động muốn khóc, cô nhớ lại mình, năm đó cô bé Uyển Nhi trong giấc mơ chẳng phải cũng kiệt lực muốn phản kháng, cô bé muốn chống lại vận mệnh, cô bé đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng thì sao? Sức mạnh của cô bé làm sao có thể chống lại được một quan niệm nặng như núi của trăm ngàn năm đây?
Còn mình thì sao? Nếu như trở về thì có thể thay đổi được kết cục đã được định sẵn đó không?
– Lẽ nào tôi lại khuyên Nhạc nguyên soái giết thuộc hạ rồi giết quân chủ (vua) mà ông ấy ủng hộ, hoặc tôi có thể bảo Ngân Bình không chống Kim nữa mà cùng tôi dắt tay hưởng thú điền viên sao?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Hay là tôi lấy thanh kiếm sắt trong tay tôi đi giết Tần Cối nhưng tôi lại biết được lịch sử, biết rằng cho dù Tần Cối có chết sớm thì Hàn Đà Trụ cũng lên thay, giết đi Hàn Đà Trụ thì lại có thêm bọn Sử Di Viễn, Đinh Đại Toàn. Cho dù tôi có giết hết bọn chúng thì làm sao có thể diệt sạch được sự ích kỷ, tham lam, dục vọng quyền lực và sự ngu ngốc của chúng chứ? Rõ ràng tôi biết được kết quả của mọi chuyện mà còn có thể tàn nhẫn phá đi ước mơ trong lòng họ, để bọn họ phấn đấu vì một kết quả không thể thực hiện được sao?
Tô Yên Nhiên kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi, đột nhiên cảm thấy hắn có chút khác khác so với Tiêu đại hiệp năm đó. Tiêu đại hiệp năm đó phóng khoáng bất kham, chưa bao giờ phải lo trước lo sau, ít nhất thì chuyện gì mà anh ta đã chuẩn bị thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thành công.
– Tôi đã thay đổi rất nhiều.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Người khác không nói nhưng thực ra trong lòng tôi biết rõ, ví dụ cho dù Thành Cát Tư Hãn một đời kiêu ngạo nhưng khi ông ta chết thì cũng chỉ nằm ở một chỗ có phạm vi mấy thước, ông ta giết người quá nhiều nên sợ người ta đào mồ. Một người lãnh đạo đại quân cưỡi ngựa càn quét bình nguyên, lập được bao chiến tích hiển hách muôn đời trong chớp mắt cũng bị cỏ xanh bao trùm. Nếu như ông ta biết được Nhạc nguyên soái chôn ở đâu cũng có người tưởng nhớ, còn Thành Cát Tư Hãn ông lưu lại thanh danh cho đời sau nhưng lại không dám lưu lại một ngôi mộ, nếu ông ta biết được sự khác nhau này thì sẽ có suy nghĩ gì nhỉ?
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, ánh mắt Tô Yên Nhiên vừa chuyển đã nhìn đến hắn:
– Dật Phi, anh nghĩ đến điều gì vậy?
– Không có gì.
Lâm Dật Phi nghiêm mặt:
– Tôi chỉ cảm thấy cậu bé ấy là một đứa bé con nhưng lại có chí khí lớn như vậy, không uổng công năm đó Tiêu đại hiệp đã dạy võ công cho, chỉ có điều cậu bé sinh nhầm thời đại, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
– Có thể anh nói đúng.
Tô Yên Nhiên cúi đầu xuống:
– Nhưng lúc ấy chắc cô bé kia không biết đến cái nghĩa lớn này, cậu bé nói là nhìn thấy sư phụ đến chỗ của di nương, lôi kéo cô bé cũng phải đi tìm. Nghe nói Tiêu đại hiệp không thu nhận cậu bé làm đồ đệ, chỉ truyền cho cậu võ nghệ nhưng cậu bé cũng nhận định đó chính là sư phụ của mình.
– Vụ Quan? Uyển Nhi?
A Thủy thì thào tự nói, đột nhiên thất thanh nói:
– Lẽ nào là bọn họ?
– Là ai vậy?
Đại Ngưu không kìm được hỏi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ đây chỉ là giấc mơ thôi mà, sao mấy người cứ tưởng thật thế?
– Tôi không biết.
A Thủy lắc đầu, thấy vẻ mặt Tô Yên Nhiên có chút khác thường.
– Bọn họ đến bên ngoài phòng của di nương thì nghe thấy tiếng nói chuyện, trẻ con thì rất tò mò nên vây đến một góc cửa sổ nghe lén.
Tô Yên Nhiên không để ý đến vẻ mặt hơi khác thường của mọi người, khóe miệng mỉm cười, dường như đang nhớ lại chuyện lúc đó.
– Một giọng nói hơi trầm thấp vang lên: “Cư Sĩ, Nhạc nguyên soái bảo ta đưa khối ngọc này cho cô nương Thanh Phượng, khối ngọc này tên là Loan Phượng Thanh Minh, nghe nói người con gái có khối ngọc này thì có thể bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm với ý trung nhân của mình. Nhạc nguyên soái nghe nói mấy ngày nữa là ngày vui của cô nương Thanh Phượng nên đặc biệt bảo ta đem đến.”
Cư Sĩ? Trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, sao cái tên này lập dị giống tên mình vậy? Nghe cảm thấy như là tên đàn ông.
Loan Phượng Thanh Minh? Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy choáng voáng, duỗi tay nắm chặt tay ghế, nhắm hai mắt lại. Không ai chú ý đến những hành động nhỏ này của hắn, mọi người cảm thấy không giống nghe một giấc mơ mà là một câu chuyện hơn nhưng Lâm Dật Phi lại thở dài, cuối cùng cũng biết người trong giấc mơ của Tô Yên Nhiên là ai.
– “Ngày vui của Thanh Phượng, Nhạc nguyên soái bận trăm công ngàn việc, không đến được cũng là điều đương nhiên.” Giọng nói của di nương rất dịu dàng, giống như có một cơn gió nhẹ thổi vào lòng người.
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Tôi nghĩ trên đời này không giọng nói nào là dễ nghe như vậy, cũng không có giọng nói nào lại thấu hiểu lòng người như vậy. Di nương của cô bé kia lại nói: “Cho dù là Tiêu đại hiệp cũng rong ruổi ngựa chiến suốt ngày, nếu như không phải muốn trói buộc quần hào thì chắc cũng không đến đâu.” Cậu bé ngoài cửa sổ nghe xong cực kì đắc ý, giơ ngón tay cái về phía cô bé, hiển nhiên là nghe thấy có người khen sư phụ mình thì thấy rất vui.
– Nếu đã là đại hiệp thì tai đều rất thính.
Đại Ngưu nói:
– Có hai đứa bé ở bên ngoài mà cũng không nghe thấy, tôi nghĩ chắc võ công cũng có hạn.
– Anh không nói câu nào thì cũng không ai bảo anh câm hay điếc đâu.
Thúy Hoa mắng một câu:
– Nghe thì cứ nghe đi, sao mà nói nhiều thế?
Tô Yên Nhiên mỉm cười, cũng không giải thích gì.
– Tiêu đại hiệp lại nói: “Cư Sĩ quá khen, nghĩ Cư Sĩ là phận nữ lưu nhưng lại lo cho nước cho dân, quyên góp của cải cả đời để chống Kim, cho dù là Nhạc nguyên soái cũng rất khâm phục, hận không thể đích thân đến gặp một lần.” Di nương cười nói: “Ta thì có thấm vào đâu, năm đó nếu không có Nhạc nguyên soái âm thầm bôn ba thì ta đã chết trong ngục rồi, cũng không thể cho bọn tiểu nhân kia thấy được ác báo. Nói đến chuyện này thì ta phải cảm tạ Nhạc nguyên soái mới phải nhưng tại sao lại chuyển Loan Phượng Thanh Minh cho ta mà Tiêu đại hiệp không trực tiếp đưa cho Thanh Phượng?” Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới nói: “Cô nương Thanh Phượng có mối hiểu lầm rất lớn với Nhạc nguyên soái, căm thù bọn ta đến tận xương tủy, lần trước ta không biết nguyên nhân, lại ra tay khiến cô nương Thanh Phượng bị thương, nói ra lại thấy xấu hổ. Mặc dù sau đó ta đã giải thích mấy lần nhưng đến gặp muội ấy cũng không muốn gặp tôi một lần. Hiện giờ bọn ta không biết giải thích thế nào, cũng không có cách nào để khuyên. Thực ra nhiều người nói, đàn ông có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, những tướng lĩnh như Hàn nguyên soái, Trương nguyên soái, ai cũng có tam thê tứ thiếp nhưng Nhạc nguyên soái lại không chịu.”
– Bọn họ có ý gì vậy? Yên Nhiên, cô có biết không? Hình như tôi nghe chẳng hiểu gì cả.
A Thủy có chút mơ hồ, không kìm được hỏi.
– Tôi…tôi cũng không rõ lắm.
Tô Yên Nhiên do dự một chút:
– Chỉ có điều nằm mơ nhiều rồi, ai nói gì tôi cũng nhớ kỹ. Di nương thở dài một tiếng: “Vốn ta cũng không có tư cách nói những lời này nhưng ta nghĩ người như Nhạc nguyên soái chắc vẫn đặt việc chống Kim lên hàng đầu, còn những thứ khác như tình cảm thì chắc là đặt về sau này hẵng nói. Chuyện này cũng không nói được ai sa ai đúng, nhân duyên đều là trời định, không thể ép được. Có lẽ Thanh Minh và Nhạc nguyên soái duyên bạc, muội ấy muốn lập gia thất thì là chuyện của muội ấy, còn về khối ngọc này thì ta thay cậu chuyển giao. Việc Thanh Phượng có nhận hay không thì ta không chắc chắn, nếu như không đưa được thì sao?
Tô Yên Nhiên nói đến đây, uống ngụm nước rồi lại nói tiếp:
– “Tiêu đại hiệp đã nói như vậy rồi, nếu như không thể đưa được thì xin Cư Sĩ cứ giữ lại, thay Nhạc nguyên soái chúc phúc.” Nhưng dường như giọng nói có chút do dự. Di nương hỏi: “Lẽ nào Tiêu đại hiệp vẫn còn chuyện khác?” Tiêu đại hiệp nói: “Thực ra tuổi của ta cũng không lớn lắm, chỉ có chút tiếng tăm trên giang hồ, Cư Sĩ cứ mở miệng ra là đại hiệp, ta sợ ta không gánh được.” Di nương nói: “Cậu không gánh được? Trong giang hồ vẫn còn người gánh được hai chữ đại hiệp này sao? Đừng nói cậu mấy ngày nay bôn tẩu giang hồ, triệu tập các nhân sỹ có chí để chống Kim, cứ nói đơn giản trận chiến ở Lang Nhan Cốc, một người một ngựa một kiếm giết đại tướng quân Hoàn Nhan Thương của nước Kim, đại thắng Lư Châu thôi đã có thể nói là có công lớn rồi. Nếu như Ngưu tướng quân không nói ra thì vẫn không ai dám tin, nhưng hiện giờ nhắc đến ba chữ Tiêu Biệt Ly còn người nào không giơ ngón tay cái lên nói một tiếng anh hùng, hảo hán đây?”
Giọng điệu của Tô Yên Nhiên rất sôi nổi, dường như đang tận mục sở thị, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Dật Phi chằm chằm:
– Dật Phi, anh nói xem di nương nói có đúng không?
Lâm Dật Phi ngẩn ra:
– Tôi nghĩ lúc ấy người đi chống Kim cũng nhiều rồi, cho dù là già trẻ, phụ nữ hay trẻ em cũng đều hận không cắn cho quân Kim một phát, việc Tiêu đại hiệp kia làm cũng thường thôi.
– Mặc dù lúc ấy tôi, cô bé kia không hiểu họ nói gì nhưng lại nghe được ý hùng hồn từ miệng của di nương, không khỏi động tâm. Tuy trời sinh cô bé tính ghét võ nhưng cũng muốn gặp mặt Tiêu đại hiệp kia một lần.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Vốn dĩ cô bé định đứng lên, đột nhiên nghe thấy Tiêu đại hiệp nói: “Lần này tôi đến đây cũng muốn hỏi Cư Sĩ chuyện có liên quan đến Nhan Liệt.” Cô bé vừa nghe đến đây thì lại yên lặng, hiển nhiên là muốn nghe xem Tiêu đại hiệp nói gì về Nhan đại ca. Di nương cảm thấy hơi lạ: “Nhan Liệt làm sao? Tiêu đại hiệp muốn hỏi gì vậy?”
– Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng.
Tô Yên Nhiên cũng ho nhẹ một tiếng, hiển nhiên là đã không phân biệt được mơ và thực.
– Anh ta nói Nhan Liệt này có võ công cực cao, nếu như gia nhập vào đội ngũ chống Kim thì rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng anh ta lại không tra được chi tiết về Nhan Liệt, người này như là bỗng nhiên chui từ tảng đá ra nhưng võ công lại rất cao. Tiêu đại hiệp nói đến đây thì thở dài một tiếng: “Tôi nghe nói hình như cậu ta và Cư Sĩ có dây dưa với nhau, không biết thật giả thế nào?”
Đại Ngưu nghe mà cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên A Thủy hạ giọng nói:
– Sinh ra làm nhân kiệt, chết làm quỷ anh hùng, hôm nay lại nhớ Hạng Vũ không chịu qua Giang Đông.()
() Đây là bốn câu thơ của Lý Thanh Chiêu – một tài nữ thời Tống.
Đại Ngưu sửng sốt:
– A Thủy, cậu nói gì vậy?
A Thủy liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái:
– Không có gì, tôi chỉ cảm thấy di nương trong câu chuyện này rất có hào khí đàn ông, nhớ đến một bài thơ có thể vừa hay hình dung được khí phách của cô ấy.
Đại Ngưu “oh” một tiếng, cảm thấy bài thơ này rất quen tai nhưng lại không nhớ được là ai làm.
Sắc mặt Tô Yên Nhiên có chút khác thường nhưng chỉ khẽ gật đầu với A Thủy một cái, cũng không bình luận gì về bài thơ này.
– Di nương ngẩn ra, chậm rãi nói: “Nhan Liệt trong lúc vô tình đã cứu được Uyển Nhi đưa về Đường phủ. Nhưng nếu không có Uyển Nhi thì quả thật là ta và huynh ấy có chút dây dưa. Tiêu đại hiệp vội hỏi: “Dây dưa gì vậy?” Di nương thở dài một tiếng: “Năm đó ta đi về Nam có gặp qua huynh ấy một lần, năm đó huynh ấy vẫn còn là một đứa trẻ, nếu như không có phụ thân huynh ấy giúp đuổi đánh giặc cỏ thì có khả năng là ta đã chết trên đường rồi. Vì vậy nên ta đã quen được Nhan Liệt, cũng là do có duyên nên tiếp xúc với nhau được mấy ngày, đến khi sắp phải chia tay thì huynh ấy rất lưu luyến. Ta tưởng rằng mấy năm trôi qua thì huynh ấy đã quên ta rồi nhưng không ngờ huynh ấy lại vô tình đến đây, gặp lại ta, còn biết được cả tên của ta. Nhưng nếu như huynh ấy không nhắc đến chuyện năm đó thì quả thực ta đã quên là vẫn có một người là Nhan Liệt.”