– Anh luôn nghĩ ngợi quá nhiều.
Tô Yên Nhiên dịu dàng nói:
– Dật Phi, thực ra anh làm như hiện nay là rất tốt rồi. Năm đó anh giết người là để cứu người, hiện giờ nói thế nào thì cũng tốt hơn so với một số bác sỹ, mang cái danh cứu người nhưng lại giết người.
Khi Tô Yên Nhiên nói đến đây thì nghịch ngợm mỉm cười:
– Nếu như tôi có thể trở về thì chỉ cần trở về vài ngày là đủ rồi, như anh nói đấy, mua xổ số phát tài đã rồi nói sau.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu.
– Xem ra nhà khoa học nghèo này không có thu hoạch gì rồi.
Tô Yên Nhiên vừa chuyển đề tài đã chuyển sang cái người tên Mã Đặc Lợi kia:
– Tuy tôi rất muốn giúp anh ta nhưng cũng lực bất tòng tâm, hiển nhiên quỹ từ thiện của anh cũng không cân nhắc đến những cứu trợ như thế này đâu.
– Anh ta rất nghèo sao?
Khóe miệng Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cô thấy lý luận của anh ta thế nào?
– Rất cao thâm, ít nhất thì tôi cũng không hiểu lắm.
Tô Yên Nhiên nhìn vẻ mặt của Lâm Dật Phi thì cảm thấy hơi kì lạ:
– Sao anh hỏi vậy? Lẽ nào gần đây anh cũng dùng tiền của quỹ từ thiện để nghiên cứu cỗ máy thời gian sao?
Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Tô Yên Nhiên cũng không nhịn được mà cười nói:
– Những lời này không thể nói lung tung, nếu không lúc đó Cục chống tham nhũng đến bắt tôi thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.
– Thế anh hỏi lý luận của anh ta để làm gì?
Tô Yên Nhiên tò mò hỏi:
– Lẽ nào anh định nghiên cứu tính khả thi sao?
– Gần đây tôi ít nhiều cũng nghiên cứu một chút về phương diện này, tư liệu do A Thủy cung cấp cho.
Lâm Dật Phi dường như suy nghĩ thoáng qua một chút:
– Trùng hợp là có một nhà khoa học tên là Altman nhưng không phải là siêu nhân, chỉ là trùng tên thôi. Lý luận ông ta đưa ra cũng na ná như Mã Đặc Lợi, tôi vừa may cũng có vinh dự được đọc qua một chút.
– Vậy thì sao?
Tô Yên Nhiên khó hiểu hỏi:
– Không phải nói khoa học gì đó thì không có biên giới sao? Mặc dù anh ta là người Mỹ nhưng lý luận giống với người Anh cũng có gì to tát đâu?
Tô Yên Nhiên hài hước nói:
– Lẽ nào anh muốn nói anh ta là kẻ đạo văn của người khác, là một tên lừa đảo sao?
Lâm Dật Phi cười:
– Cái người bên cạnh Mã Đặc Lợi kia, cái người tóc vàng ấy, người đó có quan hệ gì với anh ta vậy?
– Chắc là trợ lý.
Tô Yên Nhiên chần chừ một chút:
– Lại giống một người bạn, tôi cũng không rõ lắm, có cần tôi đi hỏi cho không? Dật Phi, anh đừng nói nữa, anh nói vậy tôi lại cảm thấy họ đúng là có chút giống lừa đảo. Anh nhìn bọn họ kìa, lén lén lút lút nhìn về bên này, hình như là để ý đến chúng ta thì phải. Anh phải cẩn thận đấy, ngàn vạn đừng có nóng đầu rồi sập bẫy của bọn họ.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Thực ra cho dù bọn họ có là nhà khoa học thật thì cũng có nhà khoa học biết quyền thuật. Cô đừng nhìn cái người Mã Đặc Lợi kia to béo khỏe mạnh, tôi đảm bảo mấy người thanh niên cũng không đánh lại được anh ta, còn tên ngoại quốc tóc vàng kia, thoạt nhìn anh ta không biết gì ngoài tán gái nhưng khi anh ta tán gái thì tròng mắt còn đảo loạn lên, thoạt nhìn kinh nghiệm giao tiếp còn không bằng tôi chào hỏi người khác.
Tô Yên Nhiên nghe mà kinh hãi, vẫn chưa kịp nói gì thì đột nhiên một cô gái kéo lấy Lâm Dật Phi, kinh ngạc vui mừng kêu lên:
– Darling, anh còn nhớ em không?
Cô gái kia có mái tóc vàng, trang điểm ăn mặc rất diêm dúa, trong nhất thời tập trung hết tất cả ánh sáng lên người cô ta.
Cổ nhân có câu thơ để tả người con gái xinh đẹp là “người đi cày quên cày, người đi cuốc quên cuốc, sau khi trở về đều oán hận tức giận vì đã quay đầu nhìn La Thoa(*)”, có thể thấy được La Thoa thời đó có tần suất người quay lại ngắm cực cao.
(*) La Thoa: tên một người con gái xinh đẹp trong thơ ca Trung Quốc.
Cô gái ngoại quốc túm lấy Lâm Dật Phi cũng có số người quay đầu lại nhìn không ít nhưng điều này không thể chứng minh sự xinh đẹp của cô, một con khủng long xuất hiện trên đường cũngcó thể khiến người ta không kìm được mà nhìn mấy cái nữa là.
Mái tóc vàng gợn sóng, uốn vô số lọn, kiểu tóc này có thể rất lưu hành trong những năm 80, bây giờ lại có chút cảm giác quay ngược thời gian. Trên mặt cô ta có đủ màu, mắt bên lam bên lục, môi màu đỏ, phấn lót trên mặt là màu trắng, nhìn giống như vôi được quét loạn xạ ở tòa nhà kém chất lượng bên cạnh, tiện tay đụng một chút là có thể làm bong ra từng mảng màu trắng.
Tô Yên Nhiên giật mình, không biết Lâm Dật Phi lại còn có loại bạn như thế này, hơn nữa người ta mới mở miệng đã gọi là “darling”.
Lâm Dật Phi bị cô gái ngoại quốc kia cầm tay, lúc ban đầu còn có chút kinh ngạc nhưng thần sắc trong giây lát lại trở lại như thường, nháy mắt với Tô Yên Nhiên, không đợi cô có phản ứng gì đã nói:
– Yên Nhiên, tôi và người bạn ngoại quốc này có chút chuyện nên ra ngoài một chút, hôm khác gặp lại nhé.
– Cũng được, mai tôi đến thăm A Thủy.
Tuy Tô Yên Nhiên không biết tại sao Lâm Dật Phi lại có dáng vẻ quen thuộc với người đẹp tóc vàng này nhưng cô biết hắn không phải là người bắn tên không đích.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Dật Phi và người đẹp tóc vàng vừa bước ra ngoài đại sảnh thì mẹ Tô đã xúm đến, nhìn thần sắc con gái nhìn theo bóng dáng hai người, không nhịn được tận tình khuyên bảo:
– Yên Nhiên, người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, con luôn cho rằng người như Vũ Dương mới lăng nhăng, từ trước đến nay cũng không ngờ rằng một người thành thật như thế này cũng có thói quen bắt cá mấy tay đúng không?
– Mẹ, anh ấy chỉ là bạn của con thôi, anh ấy có bạn gái rồi, mẹ đừng nghĩ nhiều, con hơi mệt, con lên lầu nghỉ ngơi đây.
Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng nói xong câu đó đã xoay người bước lên lầu.
– Cái con bé này, aizzz.
Mẹ Tô thở dài một tiếng nhưng cũng không có cách nào khác:
– Lúc nào mới để mình không phải lo lắng đây? Từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, nói cái gì mà giấc mơ, hiện giờ cuối cùng không nói nữa nhưng lại rơi vào một giấc mơ khác. Đến lúc nào thì con mới làm cho người làm mẹ này hết lo lắng đây?
Lâm Dật Phi và cô gái tóc vàng kia ra khỏi Phương gia rồi đến một con ngõ nhỏ yên tĩnh, lúc này thì hai người mới buông tay ra:
– Giai Giai, lâu rồi không gặp, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?
Cô gái tóc vàng kia cười khanh khách, nhìn như vậy mới ít nhiều có chút đáng yêu:
– Huấn luyện viên Lâm, đúng là không gì có thể qua được mắt anh cả.
– Aizzz.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Các cô làm vậy hiển nhiên là không muốn tôi phá hỏng kế hoạch của các cô nhưng bộ áo liền quần này của cô đúng là có chút khôn quá hóa dại.
– Gần đây có ai nghe trộm không đấy?
Trong khi nói chuyện thì cô gái tóc vàng cũng gỡ bộ tóc giả xuống, lộ ra mái tóc ngắn già dặn, đôi mắt nhìn Lâm Dật Phi sáng như ánh trăng. Ánh mắt thâm thúy trong đêm tối có chút u sầu nhưng lại không khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
– Cô là đặc công, đáng lẽ phải biết rõ hơn tôi chứ, nếu không huấn luyện viên như tôi chẳng phải quá thất vọng rồi sao?
Lâm Dật Phi nhìn mái tóc vàng trước mắt biến thành màu đen nhưng cũng không có chút kinh ngạc nào.
– Vốn tôi cũng rất tự tin.
Đàm Giai Giai mỉm cười:
– Nhưng lại bị anh liếc mắt một cái đã nhận ra chân tướng nên cảm thấy khả năng hóa trang của mình thật kém cỏi.
– Vịnh Xuân Quyền của cô phát kình đều chú trọng thốn kình, ở gần vận kình lại nhu hợp mà đến với pháp môn của Nhạc Gia Quyền.
Lâm Dật Phi có chút vui vẻ nói:
– Cho nên bất kể thân hình, bước chân hay động tác của tay đều có chút bất đồng với người bình thường. Vốn dĩ tôi còn nghi ngờ sao lại có một cao thủ võ công như vậy tiếp cận tôi nhưng sau đó thấy đôi tay của cô thì tôi mới nhớ ra cô.
Đàm Giai Giai giơ hai bàn tay lên rồi nhìn trái nhìn phải:
– Đôi tay tôi có gì khác lạ chứ? Sao lại có thể tiết lộ được thân phận của tôi?
– Mười ngón tay của cô thon dài, vận kình trong nhu có cương, điển hình là công phu trên tay rất cao nhưng đôi tay của cô lại quá trau chuốt, nhẫn cũng không đeo. Cô thử nghĩ mà xem, một người trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa thì chắc hẳn đến đầu ngón chân cũng không tha, làm sao có thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân chứ? Cải trang cũng là một học thức, đôi tay này của cô đối với toàn thân mà nói đúng là một sơ hở rất lớn.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Sau này cô phải để ý cái này đấy.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Thực ra cũng là tôi bất đắc dĩ, việc trang điểm ăn mặc như thế này cũng không phải là ý của tôi. Lần này tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhưng nhất định phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên. Tôi hỏi Hạo Phong người phụ nữ thế nào thì người ta sẽ không nhìn kĩ, đáp án cậu ấy nói là người tương đối xấu xí, người khác sẽ cảm thấy nhìn thêm một cái cũng thấy tàn nhẫn nên Tôn Hồng Mai đề nghị là trang điểm ăn mặc như thế này.
– Thế cô làm mắt thế nào vậy?
Lâm Dật Phi có chút tò mò nhìn ánh mắt của Đàm Giai Giai.
– Đây là một loại kính sát tròng.
Đàm Giai Giai đưa tay vừa vén một cái đã lấy ra một thấu kính mỏng như cánh ve sầu:
– Nghe nói cái này không rẻ đâu, có thể thay đổi màu mắt.
Tô Yên Nhiên nói thủ thỉ, trong phòng rất yên tĩnh, cô lấy tay gảy gảy hai cái trên cây đàn, phát ra hai tiếng “tưng tưng” nhỏ.
– Năm đó di nương cũng gảy hai cái, hiển nhiên là trong lòng cũng mất bình tĩnh.
A Thủy than nhẹ một tiếng, chú ý đến sự thay đổi trong lời nói của Tô Yên Nhiên. Cô luôn nói đến cái gì mà giấc mơ, luôn nhắc đến di nương thay cho Cư Sĩ, đây là hai từ dùng để nói đến di nương năm đó, hiển nhiên cô đã coi mình là cô bé kia, coi giấc mơ là câu chuyện xảy ra đối với chính mình, nhưng lẽ nào những lý luận của nhà khoa học kia là thật sao?
Nghĩ đến đây thì A Thủy không kìm được nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn cũng nhìn mình thì chậm rãi lắc đầu, trong lòng trầm xuống. Lúc trước Tiểu Phi cũng rất kì lạ, từ sau khi hắn khỏi bệnh thì cậu cũng tra rất nhiều tư liệu, luôn theo dặn dò của dì Lâm, không tùy tiện kích động tâm tư của hắn. Dạo gần đây có thể nói là Tiểu Phi đã thay đổi khá nhiều, so với trước kia thì mạnh hơn gấp trăm lần nhưng trên người hắn lại có rất nhiều chuyện mà cậu không hiểu được. Ví dụ như là những kiến thức thông thường về võ công và y học, lại nhìn dáng tay của Tô Yên Nhiên khi đánh đàn thì cậu chưa từng thấy trước đây. Mấy ngày nay nghe cô đánh đàn cậu chỉ cảm thấy không ai có thể sánh được, cậu vừa nghĩ đến Cư Sĩ kia là một kì nữ, không chỉ thơ từ giỏi mà thiết nghĩ tài đánh đàn cũng giỏi. Lẽ nào tài đánh đàn của Tô Yên Nhiên là học được từ cô gái trong giấc mơ giống như Lâm Dật Phi?
Di nương kia cũng được coi là một kì nữ, luôn là một nữ anh hùng không thua gì đấng mày râu, luôn lo nghĩ cho dân cho nước, quốc gia đại sự, lấy thân phận một người con gái nhưng lại đề cao sự bình đẳng và tình yêu. Tô Yên Nhiên nói năm đó cô ấy bị hạ ngục cũng là chuyện có thật chỉ vì cô bất mãn với một đoạn hôn nhân sau này, thà tố cáo kẻ tiểu nhân kia tội khi quân, mình bị liên lụy phải ngồi tù cũng không thấy đáng tiếc. Nhưng thanh danh của cô rất lớn, kinh sư chấn động nên sau đó chỉ ở trong nhà lao được mấy ngày lại được thả ra nhưng không ngờ trong đó cũng nhờ Nhạc nguyên soái giúp đỡ.
Dịch An Cư Sĩ, Nhạc Phi, Tiêu đại hiệp, Nhan Liệt, Lục Vụ Quan, Tô Yên Nhiên, trong lòng A Thủy rất mờ mịt. Mặc dù năng lực tiếp nhận mọi việc của cậu có thể coi là khá mạnh, cũng có thể tiếp nhận những chuyện mà người đời cho là vớ vẩn nhưng vẫn bị chuyện này làm cho mơ hồ, không biết xử lý như thế nào.
– Di nương trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Lẽ nào Tiêu đại hiệp cho rằng lần này Nhan Liệt đến không có ý tốt?”
Giọng nói Tô Yên Nhiên như mộng như ảo rồi lại rõ ràng:
– Không ngờ Tiêu đại hiệp nói: “Đúng là như vậy, chỉ là nếu như trong lòng một người có cổ quái thì có thể sẽ thể hiện qua đôi mắt, nhưng người này lúc trước lại cứu Uyển Nhi, còn cứu cả Cư Sĩ, đôi mắt nghiêm nghị, có thần, chắc chắn không giống loại người gian trá. Điều này mới khiến cho ta cảm thấy nghi hoặc nên tìm Cư Sĩ để chứng thực. Chỉ có điều…”, đột nhiên anh ta thở dài một tiếng, cô bé kia đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, có thể nghĩ được tâm sự của Tiêu đại hiệp.
– Tâm sự của Tiêu đại hiệp?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói nhưng giọng nói quá nhẹ. Năm đó Tiêu Biệt Ly sớm đã nghe thấy tiếng hai đứa bé nhẹ tay nhẹ chân ngoài cửa sổ nhưng nghĩ bọn chúng tuổi còn nhỏ, không lõi đời nên giả vờ không biết. Nhưng hắn không ngờ mặc dù mình để Lục Vụ Quan trông nom Uyển Nhi nhưng sau đó lại xảy ra nhiều thay đổi như vậy, quả là không kịp trở tay.
– Di nương lại gảy hai tiếng đàn, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó.
Tô Yên Nhiên lại nói:
– Cuối cùng di nương cũng chậm rãi nói: “Tiêu đại hiệp, hồi nhỏ ta và Nhan Liệt có gặp qua một lần, biết đây là người trượng nghĩa, huynh ấy lại còn cứu Uyển Nhi, có thể nói là bản tính không xấu. Nếu như một ngày nào đó huynh ấy làm sai chuyện gì thì tha cho huynh ấy một mạng.” Trong lòng cô bé vui mừng, biết di nương rất ít khi cầu ai cái gì, năm đó cho dù là qua sông, lưu lạc, lao ngục thê thảm nhưng cũng không chịu cầu cứu mấy gian thần đang nắm quyền hành mà lại đến họ hàng ở xa này, quả đúng là người rất có chủ kiến, là người không làm việc trái với lương tâm. Không ngờ lần này di nương lại cầu tình Tiêu đại hiệp cho Nhan Liệt, đây đúng là một chuyện trước nay chưa từng có.
A Thủy cũng sửng sốt trong lòng, biết mình lại suy luận gần thêm được một tầng vì theo như sách sử nghi chép lại thì Cư Sĩ và quyền thần đương triều vốn là thân thích, phu nhân của tể tướng là con gái cậu thứ hai của Cư Sĩ, cũng chính là chị họ thân thiết. Lúc đó vị tể tướng quả đúng là như mặt trời ban trưa, rất được yêu thích, chỉ vì đại danh của Tần Cối quả thực là phụ nữ, trẻ em ai ai cũng biết.
Tô Yên Nhiên nói đến đây, đột nhiên thở dài một tiếng:
– Đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ không biết vị Tiêu đại hiệp này có phải là lòng dạ sắt đá không nữa.
Cô sâu kín thở dài, vừa nói ra bốn từ “lòng dạ sắt đá” thì tất cả mọi người đều biết kết quả là Tiêu Biệt Ly không chịu.
Quả nhiên, Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Tiêu đại hiệp lập tức chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: “Cư Sĩ, từ trước đến nay ta luôn kính trọng cách cô làm người, cho dù Nhạc nguyên soái đề cập đến Cư Sĩ, vì một số chuyện của năm đó mà cũng tôn sùng. Nhạc nguyên soái đã nói rồi, Cư Sĩ có dặn dò gì, nếu như ta có thể làm được thì phải tận lực làm. Vốn ta thân là thủ hạ của Nhạc nguyên soái,T.r.u.y.e.n....v.n Cư Sĩ nói gì thì cũng giống như Nhạc nguyên soái nói, Tiêu Biệt Ly không có lý nào mà không làm theo. Nhưng chuyện này quả thực rất quan trọng, không đơn giản chỉ là ân tình cá nhân, nếu như Nhan Liệt phạm sai lầm nhỏ, Tiêu Biệt Ly kính trọng võ công của anh ta, có thể cười mà cho qua, không có gì không thể. Nhưng nếu như anh ta làm giặc quân Kim, làm nội ứng để dẫn quân Kim xuôi Nam, làm hại đến con dân Đại Tống thì đây là chuyện quan trọng, cho dù mấy chục triệu người xin ta tha cho anh ta thì chuôi kiếm của Tiêu mỗ cũng chắc chắn không đồng ý.”
Tô Yên Nhiên nói một cách hùng hồn, hiên ngang. Một cô gái nói chuyện như vậy đã là chuyện rất kì lạ nhưng tất cả mọi người lại cảm nhận được những gì Tiêu đại hiệp nói trong giấc mơ, tất cả mọi người im lặng không nói gì.
– Cô bé vừa nghe thấy vậy, trong lòng nguội lạnh một nửa nhưng trong lòng lại kêu lên: “Mặc dù Tiêu đại hiệp nói có lý nhưng sao Nhan đại ca lại là người như vậy chứ, chắc chắn là Tiêu đại hiệp đã hiểu lầm, nhất định di nương sẽ giải thích cho Nhan đại ca.”
Đã nhiều lần Tô Yên Nhiên đề cập đến nội tâm, cảm tưởng, miêu tả nội tâm của cô bé, cho dù là Đại Ngưu thì cũng chết lặng, không muốn nói thêm gì nữa.
– Nhưng cô bé không ngờ rằng di nương luôn rất yêu thương Nhan đại ca lại đứng dậy nói: “Tiêu đại hiệp nói rất đúng, tiểu nữ tử nhất thời hồ đồ, không nghĩ đến điều này, chuyện trong quân không đến lượt tiểu nữ tử nghĩ và tham dự, mong Tiêu đại hiệp tha thứ.” Trong lòng cô bé nguội lạnh nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ cố chấp: “Mình nhất định không để Tiêu đại hiệp giết Nhan đại ca.”
Tô Yên Nhiên than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng khôi phục sự bình tĩnh, lại uống một hớp nước, một lúc lâu sau không nói gì. Phỏng chừng cả đời này cô cũng chưa từng nói nhiều chuyện như vậy, rất nhiều suy nghĩ đều giấu trong lòng, bây giờ nói ra trước mặt mọi người, thần sắc tuy kích động nhưng tâm tình cũng khá hơn nhiều.
– Giấc mơ hết rồi sao?
Đại Ngưu giống như chim non sợ cành cong, nhìn tứ phía một cái, sợ vừa nói ra thì lại bị một đống người phê phán, ngượng ngùng cười nói:
– Hình như vẫn còn đoạn tiếp thì phải.
A Thủy cũng không nhịn được nói:
– Yên Nhiên, tôi nghĩ chắc là vẫn còn nữa, không có lý gì mà chỉ nói một nửa. Cô cứ nói ra hết, có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhẹ giọng hỏi:
– Dật Phi, không biết hiện gờ anh thấy vị Tiêu đại hiệp kia làm có đúng không?
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi chỉ muốn nói, anh ta làm đúng hay sai thì cũng khó nói nhưng lúc đó, khi tôi nghe cô kể lại thì chuyện này đã có liên quan đến thành bại một chuyện lớn của quần hùng. An nguy của dân chúng lúc đó, có lẽ chỉ một bước thì có thể Nhan Liệt sẽ dẫn quân Kim xuôi Nam, hành hạ dân chúng. Vốn dĩ vị Tiêu mỗ kia kính trọng con người Nhan Liệt, cũng chứng thực nhiều mặt, thiết nghĩ thì anh ta cũng đã biết là chuyện đã như tên trên cung, không thể không bắn.
– Hay cho câu tên trên dây, không thể không bắn.
Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng:
– Tôi mơ nhiều lần như vậy, lần nào cũng giống nhau, cho dù cô bé kia có tìm trăm phương ngàn kế để thay đổi cục diện nhưng cũng không thể.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới nói:
– Cô bé đó còn quá nhỏ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa biết, cũng là do bất lực thôi.
– Giấc mơ thứ ba của tôi lại đổi sang một cảnh khác.
Cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng nói ra giấc mơ tiếp theo, cho dù cô cũng kể cho Tô Tình nghe được một nửa, khi đó còn phân tích tâm lý cho cô nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn chuyện này một cách nghiêm túc nên mấy giấc mơ này của cô hôm nay có thể coi là nói ra một cách hoàn chỉnh.