Vậy nên khi bọn họ tìm được A Thủy giúp, khi Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi đến tham gia bữa tiệc đã kể sơ qua một lần chuyện của Quân Ức nhưng lại thay đổi mục đích bề ngoài. Bách Lý Băng nói chỉ cảm thấy tội nghiệp cho ông cụ Phương, đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên mối nhân tình cũ nên hiện giờ bọn họ chuẩn bị giúp ông cụ tìm ra được người tên Quân Ức kia, bất luận thế nào thì đây cũng là một chuyện có ý nghĩa.
A Thủy nghe xong, trầm mặc một lúc, chỉ nói một tiếng “được”, vốn định tối đó thì xuất viện nhưng Bách Lý Băng nhất định không chịu. Ngày hôm sau thì Tô Yên Nhiên lại đến như thường lệ nhưng không biết hai người bị làm sao, giống như xe lửa với đường ray, chạy hàng trăm dặm cũng rất ít khi giao nhau, thỉnh thoảng gặp nhau nhưng chớp mắt lại cách nhau hàng trăm dặm. Hai người trong khách khí còn có sự xa cách, trong sự chân thành của tình bạn lại có chút không được tự nhiên.
Sau khi Tô Yên Nhiên rời khỏi thì A Thủy im lặng rất lâu mà không nói gì, khi Bách Lý Băng tưởng rằng A Thủy đã hoàn toàn giác ngộ, chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng thì đột nhiên A Thủy nó một câu đầy triết lý. Cậu nói:
– Có lúc bạn bè với nhau tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau nhưng nếu như thiếu đi một đường thì lại không còn là đường thẳng song song nữa. Lý Băng, cô nói xem có đúng không?
Bách Lý Băng nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
– Không sai, nếu không có đường còn lại thì chỉ là một đường thẳng thôi.
– Phương Chấn Đình là một cái tên rất hay.
A Thủy nhìn màn hình máy tính, cũng cảm thấy hơi hoa mắt:
– Chỉ có điều ông ấy có cái tên đầy khí phách như vậy, tại sao không thể từ bỏ lòng kiên ngạo mà nói một tiếng ái mộ trong lòng với Quân Ức chứ?
Bách Lý Băng nhìn A Thủy một cái:
– Cái này chắc anh có trải nghiệm rồi.
– Tôi á?
A Thủy hơi sửng sốt, tỉnh ngộ lại, cười khổ lắc đầu.
Người trong cuộc u mê là chính xác, khi cậu ta chất vấn Phương Chấn Đình cũng không ngờ rằng thực ra có rất nhiều người đều như vậy, bao gồm cả bản thân cậu ta.
Một câu “anh yêu em” thoạt nhìn chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản, có người có thể nói mấy trăm lần với mấy trăm người trong cuộc đời nhưng có người lại không nổi một lần.
– Dật Phi, tôi cảm thấy chúng ta đi sai hướng rồi.
A Thủy sửa sang lại cảm xúc một chút rồi quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Thứ nhất, chắc cậu chưa từng gặp Quân Ức đúng không?
Thấy Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, A Thủy lại ném ra điểm nghi ngờ thứ hai:
– Thứ hai, cậu có thể chắc chắn Quân Ức còn sống không? Còn một điều nữa là những tư liệu chúng ta đang tìm hiện giờ đều là những người thành công, sống ở nước ngoài, có khả năng người này luôn sống lặng lẽ như năm đó không?
Lâm Dật Phi đưa qua một ly nước ấm:
– Hiện tôi chỉ nói là có khả năng mà.
– Thực ra cậu hoàn toàn là bỏ gần tìm xa.
A Thủy nói ra ý kiến của bản thân mình:
– Cách trực tiếp nhất có lẽ là cậu đến tìm Phương Chấn Đình, tìm hiểu rõ chân tướng lúc đó, nếu như ông ta yêu Quân Ức thật thì tôi không tin là trong những năm nay ông ấy không đi tìm hay nghe ngóng gì đó sao? Cho dù không nghe ngóng gì thì ông ấy ít nhiều gì cũng rõ ràng hơn về nguyên nhân cái chết của ông nội Bách Lý Băng. Bách Lý Thủ Nghiệp chắc chắn không phải không bệnh tật mà chết được, huyền cơ trong chuyện này nếu như bác Bách Lý cũng không biết thì người còn lại biết cũng chỉ có Phương Chấn Đình thôi.
Khi Bách Lý Băng nghe đến đó thì không kìm được trong lòng động một cái, đứng dậy nói:
– Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn đi, Dật Phi, A Thủy đi cùng luôn đi.
Lâm Dật Phi đứng dậy, thấy A Thủy vẫn không động đậy gì, không kìm được cười nói:
– Ra ngoài đi lại một lát đi, cho dù là thịt muối thì cũng phải gạt mấy cái nếu không cũng mốc lên đấy.
– Mốc lên cũng được, có thể làm món thịt kho rau mai rồi.
A Thủy cươi cười:
– Hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, cảm ơn nhé.
– OK.
Bách Lý Băng không khuyên mà kéo Lâm Dật Phi ra cửa phòng, quay đầu lại nhìn một cái, đến khi xác định A Thủy không thể nghe thấy thì mới hỏi:
– Dật Phi, em thấy chúng ta đã để sót hai người quan trọng trong chuyện này.
– Ai vậy?
Lông mày Lâm Dật Phi vừa động:
– Một trong hai người là Nhan Phi Hoa.
– Đúng vậy, hóa ra em đã nghĩ đến cô ta rồi.
Bách Lý Băng và hắn nắm tay nhau bước xuống lầu, trong lòng như có nhạc mừng:
– Cái này gọi là tâm đầu ý hợp nhỉ?
Nhìn khuôn mặt Bách Lý Băng hơi tiều tụy, Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Thời gian này em vất vả rồi.
– Nhưng em lại không cảm thấy thế.
Bách Lý Băng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tình ý:
– Thế sự giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ có người uống biết, giống như những tín đồ đi hành hương, đi bộ ngàn dặm đường, thậm chí là quỳ lạy ba lần. Rất nhiều người thấy bọn họ vất vả nhưng thực ra bọn họ lại thấy hạnh phúc vì trong lòng họ có mục đích, hơn nữa còn phấn đấu vì mục đích này. Hiện giờ em cảm thấy tuy bản thân mình là người hành hương nhưng lại không cảm thấy vất vả chút nào.
Hai người chầm chậm bước trong gió lạnh, để gió lạnh tùy ý thổi vào mặt, tuyết trắng tung bay nhưng cũng không nhanh bằng người đi bộ, bước chân như bay trên đường.
Năm nay không biết tại sao mà tuyết rơi rất lớn.
Đột nhiên Bách Lý Băng mỉm cười, chỉ vào người đi trên đường:
– Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của bọn họ em lại nghĩ đến một câu chuyện cười.
Cô nhìn Lâm Dật Phi một cái, biết khi bạn bè kể chuyện hắn đều có dáng vẻ lắng nghe, trong lòng không khỏi có chút ấm áp:
– Có một ngày, dưới núi mưa một trận lớn, một người chậm rãi bước trên đường núi, nhìn những người vội vàng chạy đi trú mưa đằng trước, chỉ cười nói “những người này thật là ngốc, sao phải chạy chứ? Đằng trước cũng đang mưa to mà”.
Lâm Dật Phi mỉm cười, nắm chặt bàn tay mềm mại của Bách Lý Băng:
– Người khác cười tôi ngu si, tôi cười người khác nhìn không thấu. Nếu như ai cũng nghĩ như anh ta, những thứ nhìn thấy được không chỉ là mưa to, đương nhiên còn có bụi gai, cũng có cảnh đẹp trong mưa, đúng rồi, Băng Nhi, em nói người thứ hai chúng ta bỏ sót là ai vậy? Nhan Phi Hoa đúng là có khả năng biết cái người tên Quân Ức này. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô ta lại muốn tìm khối ngọc Loan Phượng Thanh Ming. Hơn nữa, cô ta đến đây trước anh ba năm, có thế lực khổng lồ, những gì cô ta biết chắc chắn là nhiều hơn anh rất nhiều.
– Vậy sao anh không đi tìm cô ta?
Bách Lý Băng thấp giọng nói:
– Anh…có phải anh cũng hơi cảm thấy đối phó với cô ta thì không nắm chắc phần thắng?
Lâm Dật Phi nhìn xa xa, một lúc lâu sau mới nói:
– Người thứ hai chúng ta để sót là ai vậy?
– Thực ra trước kia là một người nhưng hiện giờ có thể nói là hai người.
Bách Lý Băng không hề truy hỏi mà nói ra điều cô vừa nghĩ ra:
– Dương Hoành Vĩ và Dương Hoành Nghiệp.
– Hai anh em bọn họ sao?
Lâm Dật Phi cũng không xa lạ gì với hai cái tên này, trên thực tế, thứ khiến hắn bắt đầu tìm kiếm đáp án chính là bức tranh Dương Hoành Vĩ bán đó.
– Em hỏi thăm được đái khái hai người bọn ho do phân nhà nên mới chia đôi bức tranh ra nhưng dường như bọn họ cũng không biết lai lịch của bức họa này, thậm chí Dương Hoành Nghiệp còn không biết hai bức tranh còn lại vẽ cái gì nữa. Bọn họ thân là con cái chỉ quan tâm đến giá trị của mấy bức tranh chứ không phải là ý nghĩa trong đó.
– Nhưng nhà bọn họ ít nhất có ba người con, mỗi người một bức. Điều này cho thấy nhân khẩu nhà họ rất vượng, chung quy có một người có thể biết được một số chuyện liên quan. Hơn nữa anh cảm thấy tại sao lúc đó Quân Ức lại chỉ cầm một bức tranh trong ba bức, sau đó khẳng định là lại gửi cho Dương gia, hiển nhiên trong chuyện này cũng có chỗ khiến người ta phải suy nghĩ.
– Quân Ức, Phương Chấn Đình, Phương Vũ Dương, Dương Hoành Vĩ, Dương Hoành Nghiệp?
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Hiển nhiên người giữ mối liên kết giữa những người này chính là cái người tên Quân Ức đó. Dựa vào thủ đoạn của bà ấy, không có lý do gì mà lại im hơi lặng tiếng, chỉ có điều không biết tại sao mà anh nhờ người tra giúp những ghi chép về những nhân vật kiệt xuất thời đó của Thượng Hải nhưng lại không tra ra được người này.
– Anh tra về những nhân vật kiệt xuất thì đương nhiên là không tra được rồi.
Bách Lý Băng cười nói:
– Bà ấy có thể giả nam, có lẽ bản thân bà chính là một người phụ nữ nổi tiếng.
– Băng Nhi, nếu thế thì em giúp anh một việc là trở lại Giang Nguyên rồi đến Dương gia hỏi một chút chuyện về việc này.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Dù sao cũng sắp vào năm học mới rồi, A Thủy và Yên Nhiên cũng phải trở về, học sinh xấu như anh sẽ lưu lại thủ đô mấy ngày nữa.
– Được.
Bách Lý Băng trầm mặc một chút rồi gật gật đầu:
– Anh phải cẩn thận đấy, anh tha cho Phương Vũ Dương thì phải đề phòng cậu ta trả thù.
– Anh chờ cậu ta đến trả thù.
Lâm Dật Phi nghĩ một chút:
– Mọi người cũng cẩn thận nhé.