Bách Lý Băng kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn hai má của Lâm Dật Phi một cái rồi mới lên tiếng:
– Em sẽ cẩn thận, chỉ có điều việc của anh hiển nhiên là nhiều hơn em rất nhiều, đây chẳng lẽ là cái gì mà người thân trong giang hồ, thân bất do kỷ mà anh nói sao? Hiện em chỉ muốn mau chóng tra ra manh mối của chuyện này thôi. Dật Phi, chỉ có như vậy thì có lẽ chuyện gì mà rửa tay chậu vàng mới có thể xuất hiện được. Không nói nhiều nữa, Dật Phi, hôm nay em sẽ trở về.
Lâm Dật Phi cười cười, gật đầu nói:
– Được!
Sau khi tiễn Bách Lý Băng lên máy bay, Lâm Dật Phi dựng cổ áo lên, che hơn nửa khuôn mặt, đút hai tay vào trong túi áo gió, đi về phía trước một cách vô định.
Hắn cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng giống như bông tuyết kia, bay múa phất phơ nhưng cuối cùng vẫn phải rơi xuống đất, quá nhiều manh mối và đường nét dần dần rõ ràng, hắn thậm chí có chút hiểu được tại sao Hoàn Nhan Phi muốn tìm hắn, sao cô lại nói hắn sẽ hối hận.
Hắn biết bản thân mình sẽ không hối hận nhưng nhiều khi hắn lại có chút hoài nghi phán đoán của bản thân, dù sao thì tất cả mọi chuyện đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thù hận và tình yêu khác nhau, thù hận và tình yêu có quá nhiều điểm giống nhau nhưng chúng đều không phải là ngoại lệ, đều có thể khiến suy nghĩ của một người đâm chồi, thậm chí là mọc rễ, mấy chục năm qua đi chỉ có lớn lên một cách mãnh liệt mà không hề suy yếu đi.
Đi đến một ngã rẽ của con đường, Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, xa xa tuyết đang rơi dày, gió đang thổi mạnh, xuyên qua những bông tuyết điểm xuyết loang lổ, người bình thường đều không thể nhìn quá xa.
Thời tiết vào ngày đại tuyết (ngày rơi nhiều tuyết) đương nhiên sẽ khiến không ít người oán giận, trong tiếng xe cộ và tiếng người, ánh mắt của Lâm Dật Phi đã chú ý đến một người.
Dưới cái áo khoác quân đội vừa dày vừa nặng, người kia chỉ để lộ ra khuôn mặt, bước chân rất mau lẹ, nháy mắt đã biến mất ở góc phố. Trong lòng Lâm Dật Phi vừa động, mặc dù chỉ là vội vàng thoáng qua nhưng hắn đã nhìn thấy vết sẹo do dao trên mặt người đó kéo dài từ giữa lông mày đến khóe miệng.
Lâm Dật Phi chỉ nghĩ một chút rồi cũng không do dự mà bước về phía góc tường. Hắn thoạt nhìn đi có vẻ thản nhiên nhưng cũng di động cực kì mau lẹ, có một người vốn ở không xa đằng sau hắn, dáng vẻ như muốn hỏi đường nhưng chỉ chớp mắt thì mục tiêu để hỏi đã biến mất tăm mất tích. Người đó không nhịn được xoa xoa mắt, than thở một câu “đúng là gặp ma rồi”.
Người đi phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu lại, hiển nhiên là có chút thận trọng, đến khi xác định sau lưng không có ai thì mới bước vào cửa một ngôi nhà có dáng vẻ là tứ hợp viện, đẩy cửa bước vào, đến một căn phòng bên trái.
– Mẹ!
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu của một cô bé, người kia nhấc cái mũ bị tuyết nhuộm thành màu trắng, lộ ra mái tóc dài. Cô ta lấy mảnh vải phủi lớp tuyết trên người, khuôn mặt có chút dữ tợn cũng tràn ngập ấm áp.
Cả người cô bé từ trên xuống dưới cũng được bao bọc cực kì kín, dáng vẻ bảy tám tuổi, vui mừng chạy về phía người phụ nữ. Trong phòng không có hệ thống sưởi, cũng không nhóm lửa, mặt cô bé hơi đỏ lên nhưng khoảnh khắc nhìn thấy mẹ thì lại có niềm vui nói không ra lời.
Mẹ dù có xấu nhưng trong mắt cô bé vẫn luôn rất dịu dàng.
– Ngọc Nhi!
Người mẹ cúi xuống ôm lấy cô bé, trên mặt nở nụ cười:
– Con ở nhà có ngoan không?
– Con ngoan lắm.
Ngọc Nhi hồn nhiên cười nói:
– Mẹ, con nghe lời mẹ, không đi đâu cả.
Trong nụ cười của người mẹ có chút mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống.
Ngọc Nhi nhìn mẹ mình, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
– Sao thế Ngọc Nhi?
Người mẹ có chút kì quái.
– Mẹ, con hơi đói, con muốn ăn bánh mì.
Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ của mẹ, có chút sợ sệt.
Người mẹ lấy từ trong người ra một phần cơm hộp còn ấm, chậm rãi đưa đến trước mặt cô bé:
– Ngọc Nhi, mẹ mua cho con một phần cơm hộp này, con ăn đi!
Ngọc Nhi vui vẻ nhận lấy rồi mở hộp cơm, phát hiện bên trong ngoài cơm ra còn có rau xanh, còn có hai miếng thịt vịt thì không khỏi nuốt nước miếng một cái. Cô bé nắm chặt hộp cơm trong tay nhưng vẫn nhìn mẹ mình một cái:
– Mẹ, chắc mẹ cũng chưa ăn ạ?
– Mẹ ăn no rồi, hộp cơm này là của con.
Người mẹ vỗ vỗ bụng, mỉm cười một cái.
Ngọc Nhi không khách khí nữa, cầm đũa lên rồi và cơm, vừa ăn cơm vừa dậm chân, tiếng nhai hai miếng thịt vịt vang lên “côm cốp”, dường như đến xương cũng bị nuốt vào.
– Ngọc Nhi, con lạnh lắm à?
Ánh mắt có chút hung ác lại có chút trống rỗng chỉ nhìn vào con gái mới có một tia dịu dàng hiếm có, tay phải vô lực buông xuống, tay trái chỉ đặt trong lòng, dường như đang nắm gì đó.
– Vâng, hơi lạnh.
Ngọc Nhi lại dậm chân:
– Nhưng mà, mẹ, không sao đâu, vận động một chút là lại ấm lên thôi.
Nếu không trải nghiệm qua sự giá rét của mùa đông như thế này thì khó mà biết được cái kiểu lạnh ở trong xương cốt này, đến tay chân cũng tê cóng lại, dường như máu trong người cũng đông cả lại. Hiển nhiên Ngọc Nhi không muốn để mẹ phải lo lắng, mỗi lần đi ngủ luôn phải bao người trong cái chăn bông mỏng manh trên chiếc giường gạch kia nhưng làm thế nào cũng không thể xua đi được cái lạnh lẽo âm u vô tình của trời đất.
– Mẹ đi nhóm lửa.
Cuối cùng người mẹ cũng buông lỏng bàn tay kia rồi đứng lên. Từ hôm qua trong phòng đã hết than tổ ong rồi, chỉ còn lại mấy mẩu gỗ thừa là có thể đốt được nhưng cũng chỉ có tác dụng dẫn lửa chứ cũng không duy trì được lâu.
– Thật ạ?
Ngọc Nhi nhảy cẫng lên:
– Vậy thì tốt quá, con không cần phải vận động nữa, cũng không còn nhanh đói nữa.
Mũi người mẹ có chút cay cay, một đứa bé mới bảy tám tuổi mà dường như còn hiểu chuyện hơn nhiều người trưởng thành. Người mẹ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lộ ra một khe hở nhỏ, không muốn cho sự âm u lạnh lẽo tràn vào phòng:
– Ngọc Nhi, còn đợi mẹ nhé.
Người mẹ ra khỏi phòng, lật tay đóng cửa phòng lại, muốn gõ cửa phòng bên cạnh nhưng lại có chút do dự.
Cô ta đưa tay ra mới phát hiện trên cổ tay có một vết sẹo dài, quanh co khúc khuỷu như một con giun đang ngọ nguậy.
Cô quay đầu lại nhìn căn phòng của mình một cái, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng đối diện:
– Anh Trương có nhà không vậy?
– Anh Trương, chị Trương…
Một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa phòng ra, trên mặt có chút bất thiện nhìn người mẹ kia:
– Hồ Hoa, gần sang năm mới rồi, cô tìm anh Trương làm gì?
Người phụ nữ tên là Hồ Hoa cố nặn ra nụ cười:
– Trong nhà em hết than rồi, Ngọc Nhi bị lạnh quá, chị, chị cho em vay ít than đi.
– Cho cô vay, cho cô vay thì tôi đốt bằng gì?
Ngữ khí của chị Trương có chút cay nghiệt:
– Hồ Hoa, tôi nói cho cô biết…
Cô còn chưa dứt lời thì một người đàn ông từ phía sau lộ đầu ra:
– Nói gì đấy? Hồ Hoa? Em đừng nghe chị dâu em nói đùa, cô ấy luôn như vậy đáy, khẩu xà tâm Phật. Trong nhà lại hết than rồi à? Anh giúp em đem một ít qua đó.
– Chỉ biết đưa, đưa, sao không đưa anh qua đó luôn đi?
Chị Trương cười lạnh nói.
– Cô nói gì đấy?
Người đàn ông mặt đỏ tai hồng:
– Tôi không làm chủ cái nhà này được nữa phải không? Tôi muốn đem qua đó, tôi xem cô dám…
– Không cần nữa đâu ạ, anh Trương, em muốn nói là năm mới đến rồi…
Trong mắt cô có chút bất đắc dĩ:
– Làm phiền anh chị rồi.
Người đàn ông không nghe theo, cố chấp đưa ít than ra cho cô dưới ánh mắt lạnh như băng của vợ. Mặc dù người mẹ có chút không muốn nhận nhưng nghĩ đến con gái thì lại cúi đầu nhận.
Tư thế nhận của cô có chút quái dị, chỉ dùng tay trái cố sức bám trụ rồi lại dùng tay phải ôm trong lòng.
Người đàn ông thấy thế thì thấp giọng hỏi:
– Tay em không thể làm quá sức, hay để anh đem qua đó cho.
– Không cần đâu, em cảm ơn anh chị.
Cô lắc lắc đầu, trong ánh mắt oán độc cũng để lộ ra một chút cảm kích. Không đợi cô đi xa, chị Trương đã kéo người đàn ông vào trong nhà, đập phá ầm ĩ lên. Người mẹ quay đầu nhìn một cái, ánh mắt lộ ra một tia oán độc, nắm chặt tay.
Cô chỉ nhìn đống than trong lòng một cái, thở dài một tiếng rồi bước về phòng mình.
– Hồ Hoa Anh, lâu rồi không gặp.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, trong tuyết rơi có chút lạnh lẽo.
Người phụ nữ đột nhiên xoay người, nhún vui quay lại như một con báo, mới nhìn một cái trong mắt đã lộ ra vẻ kinh hãi, nhẹ buông tay, đống than tổ ong rơi xuống, vỡ thành từng khối.
– Là cậu?
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn người kia, dường như chỉ hận không thể cắn hắn một cái nhưng đôi tay run rẩy đã cho thấy nội tâm sợ hãi của cô ta.
Người trước mắt này không phải là người, cô ta đã tận mắt chứng kiến hắn nhảy từ tầng năm xuống. Người khác sẽ tan xương nát thịt nhưng hắn lại còn cứu được thêm một người xuống. Sau này cô mới biết được hắn tên là Lâm Dật Phi, chỉ là một sinh viên.
Nhưng cô ta không dám tìm hắn báo thù, khoảnh khắc nhìn hắn nhảy từ tầng năm xuống thì Hồ Hoa Anh đã biết hắn là người mà mình không thể động đến được nên cô ta chỉ có thể chôn sự thù hận này trong lòng.
Tuy rằng ngay từ đầu là bọn họ chủ động đến tìm Lâm Dật Phi, tay phải của cô ta vốn còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, lúc trước người đàn ông của cô ta sau khi bị cô ta đầu độc chết đã bị cô ta bóp chết. Nhưng do mảnh thủy tinh hôm đó đâm vào cổ tay mà cắt đứt gân mạch, hiện giờ cái tay này của cô đến cầm bút cũng thấy khó khăn.
– Đúng vậy, là tôi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
– Tôi không hiểu tại sao lúc đó cậu lại không bị bom nổ chết đi?
Hồ Hoa Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Dật Phi cười, vẫn không nói gì. Căn phòng sau lưng Hồ Hoa Anh vang lên một tiếng “hắt xì”, Ngọc Nhi ló đầu ra:
– Mẹ, sao thế?
Đại Ngưu nghe cô kể bình thản nhưng lại thấy sởn tóc gáy, dường như trước mặt hiện ra một bức tranh, dưới cảnh gió thảm mưa sầu, một người đang hấp hối, một người cầm bảo kiếm trong tay, còn có một cô bé đang nước mắt giàn giụa, muốn dùng tính mạng của mình để đổi lấy người trong lòng mình.
– “Uyển Nhi, muội đi đi” – Nhan Liệt hét to một tiếng.
Cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng nói:
– “Mọi chuyện ở đây không liên quan gì đến muội cả, Tiêu Biệt Ly, ngươi còn không ra tay đi”. Anh ta vừa hét lên thì một tia sét cũng đánh xuống, mặc dù toàn bộ tâm tư của Uyển Nhi đều đặt trên người Nhan đại ca nhưng lại phát hiện hóa ra vẻ mặt Tiêu đại hiệp cũng trắng bệch, cả người loang lổ vết máu, cầm một thanh kiếm giống như cây gậy, đầu kiếm bị tù.
Mọi người vẫn chưa nói gì thì A Thủy suýt nữa đã kêu lên, đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Dật Phi. Đại Ngưu cũng bị dọa cho đứng bật dậy:
– A Thủy, cậu sao vậy?
A Thủy nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói:
– Không sao, không sao.
Cậu ta ngồi xuống nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang. Thúy Hoa và Đại Ngưu nghe qua liền quên luôn nhưng cậu lại nhớ rõ ràng giấc mơ Lâm Dật Phi kể khi nãy, lúc đó hắn cầm một thanh kiếm đi giết người, thanh kiếm đó không phải như vậy sao?
Tô Yên Nhiên thản nhiên cười:
– Trừ những người ở đây ra thì A Thủy là một người thông minh.
Cô nói tới đây thì dừng lại một chút:
– Ngay sau đó Tiêu đại hiệp trở nên vô cùng kiên định, hạ giọng nói: “Uyển Nhi, muội lại đây, huynh đồng ý với muội, không giết Nhan đại ca của muội nữa.” Cô bé rất vui mừng, biết đại hiệp gì đó nói lời giữ lời, không nghi ngờ gì mà bỏ con dao găm đang chỉ vào ngực mình, tiến lên một bước, vui vẻ kêu lên một tiếng: “Nhan đại ca!” Cô bé còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy kình phong lướt qua mặt, ngực tê rần rồi xoay người ngã quỵ xuống, tứ chi bất động, thần trí vô cùng tỉnh táo nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra. Nhan đại ca lại cười như điên: “Tiêu Biệt Ly, ngươi quả nhiên là một anh hùng, cũng là thiên tài diễn kịch, đến cả đứa bé mười mấy tuổi cũng bị ngươi lừa.” Lúc này Uyển Nhi mới biết mình bị Tiêu đại hiệp gì đó điểm huyệt, không khỏi chửi ầm lên: “Tiêu Biệt Ly, ngươi có phải là đại hiệp hay không vậy? Ngươi là đại hiệp thì nên giữ lời hứa chứ, ngươi thả Nhan đại ca ra, nếu không thì giết ta đi, ngươi không giết ta thì ta sẽ nói ra chuyện mất mặt của ngươi hôm nay, khiến cho tất cả mọi người trong giang hồ đều biết.”
A Thủy nhìn Lâm Dật Phi một cái, không kìm được nói:
– Yên Nhiên, nói thật thì tôi cảm thấy vị Tiêu đại hiệp kia cũng là có nỗi khổ tâm, mà cô bé Uyển Nhi kia cũng có phần không hiểu chuyện.
– Lúc đó cô bé đâu có nghĩ được đến những điều này, nếu không thì đã là đại hiệp rồi, nhưng cô bé cũng không mắng chửi quá khó nghe, chỉ cầu xin Nhan đại hiệp tha cho Nhan đại ca thôi.
Tô Yên Nhiên cười khổ một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi có chút áy náy:
– Nhưng Tiêu đại hiệp lại cười dài, vang chín tầng mây, có khí phách không nói ra được. Mưa và mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt anh ta nhưng đôi mắt anh ta không chớp cái nào, giây lát lại nhìn Nhan đại ca chằm chằm, nói từng chữ: “Nhan Liệt, ngươi nói sai rồi, thứ nhất, từ trước đến nay ta không cho rằng mình là đại hiệp gì đó, thứ hai, khi ta giết ngươi chỉ nghĩ đến năm chữ “không thẹn với lương tâm”. Mọi người nói ta lấy danh lừa đảo cũng được, nói ta tiểu nhân bỉ ổi cũng được, ta chẳng coi vào đâu cả, giống hai chưa đại hiệp này, ta chưa bao giờ để trong lòng. Nếu như ngươi là người Kim, lại có võ công như thế này thì ngươi chính là kẻ thù của Nhạc nguyên soái. Hôm nay đừng nói là một Uyển Nhi đến khuyên, cho dù là mười hay một trăm Uyển Nhi thì ngươi cũng không thể tránh được một kiếm của Tiêu mỗ.” Tiêu đại hiệp nói tới đây thì tiến lên trước một bước, định vung kiếm ra thì đột nhiên Nhan đại ca khoát khoát tay, mỉm cười: “Tiêu Biệt Ly, khoan đã!” Mặc dù Tiêu đại hiệp đã có ý muốn giết nhưng cũng dừng bước, chậm rãi nói: “Ngươi còn gì muốn nói sao?” Nhan đại ca chỉ nhìn Uyển Nhi, thấp giọng nói: “Uyển Nhi, xin lỗi muội nhưng muội cũng đừng oán hận Tiêu Biệt Ly, bọn huynh luôn chỉ có thắng bại, không có đúng sai.” Giây lát anh ta lại cười: “Tiêu Biệt Ly, ta kính ngươi là một anh hùng, sẽ không thất hứa với Uyển Nhi.” Anh ta nói đến đây thì khẽ đẩy một cái rồi lăn một vòng, rơi xuống vách núi sâu vạn trượng.
Tô Yên Nhiên nói tới đây, mặc dù mọi người cũng phần nào biết kết quả nhưng vẫn “a” lên một tiếng, trong lòng cảm thán, không biết nên nói gì.
– Uyển Nhi hét to một tiếng, hộc ra một búng máu tươi, phát giác tứ chi có thể nhúc nhích thì khóc lớn lao về phía vách núi.
Không ngờ Tô Yên Nhiên vẫn có thể nói tiếp:
– Lúc đó cô cứ lao về phía trước, không hề suy nghĩ gì đến hậu quả gì đó khi rơi xuống, đột nhiên cô cảm thấy một kích sau cổ, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Tất cả mọi người đền yên lặng nhưng lại nhìn Tô Yên Nhiên, hiển nhiên chờ cô kể tiếp nhưng Tô Yên Nhiên lại nhìn về phía Lâm Dật Phi, hạ giọng nói:
– Dật Phi, anh nghe đến đây, không biết anh có suy nghĩ gì về vị Tiêu đại hiệp kia?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói:
– Tôi chỉ cho rằng cái người Tiêu gì kia quá mức do dự, nếu như anh ta cứ một kiếm chặt luôn đầu của Nhan đại ca thì không phải là kết thúc sao?
– Anh nói gì?
Hào quang vừa hiện trong mắt, Tô Yên Nhiên đứng dậy:
– Anh nói Nhan Liệt chưa chết?
A Thủy vội vàng nói:
– Yên Nhiên, cô làm khó Tiểu Phi rồi, đây là giấc mơ của cô, chỉ có mỗi cô biết được kết quả, người khác chỉ có thể nói được suy nghĩ của mình chứ làm sao mà biết được?
– Anh nói cũng đúng.
Tô Yên Nhiên chậm rãi ngồi xuống, cười xin lỗi:
– Nhưng cho dù là tôi thì cũng có rất nhiều chuyện tôi không biết. Giấc mơ sau đó của tôi chính là sau khi Uyển Nhi yếu ớt tỉnh lại, chỉ nghe thấy hai giọng nói đang thấp giọng nói gì đó. Cô hơi hơi nhận ra là tiếng của di nương và Tiêu đại hiệp, chỉ thấy di nương hỏi Tiêu đại hiệp: “Tiêu đại hiệp, nghe nói y thuật của cậu không tệ, lẽ nào nghiêm trọng như vậy thật sao? Đến cậu cũng phải bó tay?” Ngữ điệu Tiêu đại hiệp chua xót: “Bệnh của cô bé là một loại bệnh của Tiên Thiên, quan trọng là điều dưỡng, không thể bị sợ hãi, thương tâm, lo lắng hay giận dữ, chỉ là lúc nãy vừa kích động, quả thực ta cũng không ngờ tính cách cô bé lại cương liệt đến vậy, giải khai huyệt đạo nhưng kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Nhưng nếu như cô bé có thể bình tâm lại thì có lẽ cũng có thể sống được mấy năm nữa.” Uyển Nhi nghe thấy, biết mình sắp chết rồi nhưng lại không cảm thấy đau buồn, chỉ nghĩ nếu như Nhan đại ca chết rồi, mình có sống thì cũng còn ý nghĩa gì nữa? Tiêu đại hiệp lại nói: “Giang hồ có một người y thuật rất cao, có chút giao tình với ta, ta sẽ bảo huynh ấy đến chữa trị hoặc là hi vọng chút, chỉ có điều…” Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng: “…thân thể cô bé suy nhược như vậy, có lẽ sau này gả đi rồi, không thể…aizzz…” Tiêu đại hiệp thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Nhưng lòng A Thủy lại trầm xuống, chỉ nhớ cô bé Uyển Nhi đáng thương kia sau này bị chồng bỏ, nguyên nhân quan trọng là do phạm vào một trong những điều quan trọng của lễ giáo phong kiến đáng ghét, có ba điều bất hiếu, không có con là tội lớn sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bách Lý Băng kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn hai má của Lâm Dật Phi một cái rồi mới lên tiếng:
– Em sẽ cẩn thận, chỉ có điều việc của anh hiển nhiên là nhiều hơn em rất nhiều, đây chẳng lẽ là cái gì mà người thân trong giang hồ, thân bất do kỷ mà anh nói sao? Hiện em chỉ muốn mau chóng tra ra manh mối của chuyện này thôi. Dật Phi, chỉ có như vậy thì có lẽ chuyện gì mà rửa tay chậu vàng mới có thể xuất hiện được. Không nói nhiều nữa, Dật Phi, hôm nay em sẽ trở về.
Lâm Dật Phi cười cười, gật đầu nói:
– Được!
Sau khi tiễn Bách Lý Băng lên máy bay, Lâm Dật Phi dựng cổ áo lên, che hơn nửa khuôn mặt, đút hai tay vào trong túi áo gió, đi về phía trước một cách vô định.
Hắn cảm thấy suy nghĩ của bản thân cũng giống như bông tuyết kia, bay múa phất phơ nhưng cuối cùng vẫn phải rơi xuống đất, quá nhiều manh mối và đường nét dần dần rõ ràng, hắn thậm chí có chút hiểu được tại sao Hoàn Nhan Phi muốn tìm hắn, sao cô lại nói hắn sẽ hối hận.
Hắn biết bản thân mình sẽ không hối hận nhưng nhiều khi hắn lại có chút hoài nghi phán đoán của bản thân, dù sao thì tất cả mọi chuyện đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thù hận và tình yêu khác nhau, thù hận và tình yêu có quá nhiều điểm giống nhau nhưng chúng đều không phải là ngoại lệ, đều có thể khiến suy nghĩ của một người đâm chồi, thậm chí là mọc rễ, mấy chục năm qua đi chỉ có lớn lên một cách mãnh liệt mà không hề suy yếu đi.
Đi đến một ngã rẽ của con đường, Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, xa xa tuyết đang rơi dày, gió đang thổi mạnh, xuyên qua những bông tuyết điểm xuyết loang lổ, người bình thường đều không thể nhìn quá xa.
Thời tiết vào ngày đại tuyết (ngày rơi nhiều tuyết) đương nhiên sẽ khiến không ít người oán giận, trong tiếng xe cộ và tiếng người, ánh mắt của Lâm Dật Phi đã chú ý đến một người.
Dưới cái áo khoác quân đội vừa dày vừa nặng, người kia chỉ để lộ ra khuôn mặt, bước chân rất mau lẹ, nháy mắt đã biến mất ở góc phố. Trong lòng Lâm Dật Phi vừa động, mặc dù chỉ là vội vàng thoáng qua nhưng hắn đã nhìn thấy vết sẹo do dao trên mặt người đó kéo dài từ giữa lông mày đến khóe miệng.
Lâm Dật Phi chỉ nghĩ một chút rồi cũng không do dự mà bước về phía góc tường. Hắn thoạt nhìn đi có vẻ thản nhiên nhưng cũng di động cực kì mau lẹ, có một người vốn ở không xa đằng sau hắn, dáng vẻ như muốn hỏi đường nhưng chỉ chớp mắt thì mục tiêu để hỏi đã biến mất tăm mất tích. Người đó không nhịn được xoa xoa mắt, than thở một câu “đúng là gặp ma rồi”.
Người đi phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu lại, hiển nhiên là có chút thận trọng, đến khi xác định sau lưng không có ai thì mới bước vào cửa một ngôi nhà có dáng vẻ là tứ hợp viện, đẩy cửa bước vào, đến một căn phòng bên trái.
– Mẹ!
Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng kêu của một cô bé, người kia nhấc cái mũ bị tuyết nhuộm thành màu trắng, lộ ra mái tóc dài. Cô ta lấy mảnh vải phủi lớp tuyết trên người, khuôn mặt có chút dữ tợn cũng tràn ngập ấm áp.
Cả người cô bé từ trên xuống dưới cũng được bao bọc cực kì kín, dáng vẻ bảy tám tuổi, vui mừng chạy về phía người phụ nữ. Trong phòng không có hệ thống sưởi, cũng không nhóm lửa, mặt cô bé hơi đỏ lên nhưng khoảnh khắc nhìn thấy mẹ thì lại có niềm vui nói không ra lời.
Mẹ dù có xấu nhưng trong mắt cô bé vẫn luôn rất dịu dàng.
– Ngọc Nhi!
Người mẹ cúi xuống ôm lấy cô bé, trên mặt nở nụ cười:
– Con ở nhà có ngoan không?
– Con ngoan lắm.
Ngọc Nhi hồn nhiên cười nói:
– Mẹ, con nghe lời mẹ, không đi đâu cả.
Trong nụ cười của người mẹ có chút mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống.
Ngọc Nhi nhìn mẹ mình, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
– Sao thế Ngọc Nhi?
Người mẹ có chút kì quái.
– Mẹ, con hơi đói, con muốn ăn bánh mì.
Ngọc Nhi nhìn dáng vẻ của mẹ, có chút sợ sệt.
Người mẹ lấy từ trong người ra một phần cơm hộp còn ấm, chậm rãi đưa đến trước mặt cô bé:
– Ngọc Nhi, mẹ mua cho con một phần cơm hộp này, con ăn đi!
Ngọc Nhi vui vẻ nhận lấy rồi mở hộp cơm, phát hiện bên trong ngoài cơm ra còn có rau xanh, còn có hai miếng thịt vịt thì không khỏi nuốt nước miếng một cái. Cô bé nắm chặt hộp cơm trong tay nhưng vẫn nhìn mẹ mình một cái:
– Mẹ, chắc mẹ cũng chưa ăn ạ?
– Mẹ ăn no rồi, hộp cơm này là của con.
Người mẹ vỗ vỗ bụng, mỉm cười một cái.
Ngọc Nhi không khách khí nữa, cầm đũa lên rồi và cơm, vừa ăn cơm vừa dậm chân, tiếng nhai hai miếng thịt vịt vang lên “côm cốp”, dường như đến xương cũng bị nuốt vào.
– Ngọc Nhi, con lạnh lắm à?
Ánh mắt có chút hung ác lại có chút trống rỗng chỉ nhìn vào con gái mới có một tia dịu dàng hiếm có, tay phải vô lực buông xuống, tay trái chỉ đặt trong lòng, dường như đang nắm gì đó.
– Vâng, hơi lạnh.
Ngọc Nhi lại dậm chân:
– Nhưng mà, mẹ, không sao đâu, vận động một chút là lại ấm lên thôi.
Nếu không trải nghiệm qua sự giá rét của mùa đông như thế này thì khó mà biết được cái kiểu lạnh ở trong xương cốt này, đến tay chân cũng tê cóng lại, dường như máu trong người cũng đông cả lại. Hiển nhiên Ngọc Nhi không muốn để mẹ phải lo lắng, mỗi lần đi ngủ luôn phải bao người trong cái chăn bông mỏng manh trên chiếc giường gạch kia nhưng làm thế nào cũng không thể xua đi được cái lạnh lẽo âm u vô tình của trời đất.
– Mẹ đi nhóm lửa.
Cuối cùng người mẹ cũng buông lỏng bàn tay kia rồi đứng lên. Từ hôm qua trong phòng đã hết than tổ ong rồi, chỉ còn lại mấy mẩu gỗ thừa là có thể đốt được nhưng cũng chỉ có tác dụng dẫn lửa chứ cũng không duy trì được lâu.
– Thật ạ?
Ngọc Nhi nhảy cẫng lên:
– Vậy thì tốt quá, con không cần phải vận động nữa, cũng không còn nhanh đói nữa.
Mũi người mẹ có chút cay cay, một đứa bé mới bảy tám tuổi mà dường như còn hiểu chuyện hơn nhiều người trưởng thành. Người mẹ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lộ ra một khe hở nhỏ, không muốn cho sự âm u lạnh lẽo tràn vào phòng:
– Ngọc Nhi, còn đợi mẹ nhé.
Người mẹ ra khỏi phòng, lật tay đóng cửa phòng lại, muốn gõ cửa phòng bên cạnh nhưng lại có chút do dự.
Cô ta đưa tay ra mới phát hiện trên cổ tay có một vết sẹo dài, quanh co khúc khuỷu như một con giun đang ngọ nguậy.
Cô quay đầu lại nhìn căn phòng của mình một cái, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng đối diện:
– Anh Trương có nhà không vậy?
– Anh Trương, chị Trương…
Một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa phòng ra, trên mặt có chút bất thiện nhìn người mẹ kia:
– Hồ Hoa, gần sang năm mới rồi, cô tìm anh Trương làm gì?
Người phụ nữ tên là Hồ Hoa cố nặn ra nụ cười:
– Trong nhà em hết than rồi, Ngọc Nhi bị lạnh quá, chị, chị cho em vay ít than đi.
– Cho cô vay, cho cô vay thì tôi đốt bằng gì?
Ngữ khí của chị Trương có chút cay nghiệt:
– Hồ Hoa, tôi nói cho cô biết…
Cô còn chưa dứt lời thì một người đàn ông từ phía sau lộ đầu ra:
– Nói gì đấy? Hồ Hoa? Em đừng nghe chị dâu em nói đùa, cô ấy luôn như vậy đáy, khẩu xà tâm Phật. Trong nhà lại hết than rồi à? Anh giúp em đem một ít qua đó.
– Chỉ biết đưa, đưa, sao không đưa anh qua đó luôn đi?
Chị Trương cười lạnh nói.
– Cô nói gì đấy?
Người đàn ông mặt đỏ tai hồng:
– Tôi không làm chủ cái nhà này được nữa phải không? Tôi muốn đem qua đó, tôi xem cô dám…
– Không cần nữa đâu ạ, anh Trương, em muốn nói là năm mới đến rồi…
Trong mắt cô có chút bất đắc dĩ:
– Làm phiền anh chị rồi.
Người đàn ông không nghe theo, cố chấp đưa ít than ra cho cô dưới ánh mắt lạnh như băng của vợ. Mặc dù người mẹ có chút không muốn nhận nhưng nghĩ đến con gái thì lại cúi đầu nhận.
Tư thế nhận của cô có chút quái dị, chỉ dùng tay trái cố sức bám trụ rồi lại dùng tay phải ôm trong lòng.
Người đàn ông thấy thế thì thấp giọng hỏi:
– Tay em không thể làm quá sức, hay để anh đem qua đó cho.
– Không cần đâu, em cảm ơn anh chị.
Cô lắc lắc đầu, trong ánh mắt oán độc cũng để lộ ra một chút cảm kích. Không đợi cô đi xa, chị Trương đã kéo người đàn ông vào trong nhà, đập phá ầm ĩ lên. Người mẹ quay đầu nhìn một cái, ánh mắt lộ ra một tia oán độc, nắm chặt tay.
Cô chỉ nhìn đống than trong lòng một cái, thở dài một tiếng rồi bước về phòng mình.
– Hồ Hoa Anh, lâu rồi không gặp.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, trong tuyết rơi có chút lạnh lẽo.
Người phụ nữ đột nhiên xoay người, nhún vui quay lại như một con báo, mới nhìn một cái trong mắt đã lộ ra vẻ kinh hãi, nhẹ buông tay, đống than tổ ong rơi xuống, vỡ thành từng khối.
– Là cậu?
Người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn người kia, dường như chỉ hận không thể cắn hắn một cái nhưng đôi tay run rẩy đã cho thấy nội tâm sợ hãi của cô ta.
Người trước mắt này không phải là người, cô ta đã tận mắt chứng kiến hắn nhảy từ tầng năm xuống. Người khác sẽ tan xương nát thịt nhưng hắn lại còn cứu được thêm một người xuống. Sau này cô mới biết được hắn tên là Lâm Dật Phi, chỉ là một sinh viên.
Nhưng cô ta không dám tìm hắn báo thù, khoảnh khắc nhìn hắn nhảy từ tầng năm xuống thì Hồ Hoa Anh đã biết hắn là người mà mình không thể động đến được nên cô ta chỉ có thể chôn sự thù hận này trong lòng.
Tuy rằng ngay từ đầu là bọn họ chủ động đến tìm Lâm Dật Phi, tay phải của cô ta vốn còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, lúc trước người đàn ông của cô ta sau khi bị cô ta đầu độc chết đã bị cô ta bóp chết. Nhưng do mảnh thủy tinh hôm đó đâm vào cổ tay mà cắt đứt gân mạch, hiện giờ cái tay này của cô đến cầm bút cũng thấy khó khăn.
– Đúng vậy, là tôi.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.
– Tôi không hiểu tại sao lúc đó cậu lại không bị bom nổ chết đi?
Hồ Hoa Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Dật Phi cười, vẫn không nói gì. Căn phòng sau lưng Hồ Hoa Anh vang lên một tiếng “hắt xì”, Ngọc Nhi ló đầu ra: