Hồ Hoa Anh sửng sốt đứng ngây người, ánh mắt chớp chớp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
– Cậu tìm tôi làm gì?
Hồ Hoa Anh hỏi.
– Tôi muốn hỏi cô một vài việc về trang web giết người.
Lâm Dật Phi bình thản hỏi khiến sắc mặt Hồ Hoa Anh biến đổi hỏi:
– Sao ngươi lại biết đến trang web giết người?
Nói đến đây ả ta đột nhiên che miệng thanh sắc biến đổi ngó nhìn khắp nơi.
Lâm Dật Phi nghi hoặc nhìn ả ta một lúc lâu mới nói:
– Kế hoạch của các cô rất chu đáo, tuyệt đối không phải có thể làm tùy tiện được, vụ bắt cóc con trai Đỗ Bách Tuyền vốn không liên quan đến các cô, nhưng các ngươi, vậy mà các ngươi lợi dụng điểm này để dụ tôi mắc bẫy. Kế sách của ông chủ các ngươi có phải là Bách Địa Trung Cương hay là của người khác?
– Của một người khác.
Hồ Hoa Anh đột nhiên mỉm cười nói:
– Cái đó là gì đâu, cậu cầu tôi, hay muốn tra hỏi tôi?
Lâm Dật Phi nhìn ả tôi một lúc lâu sau đó lạnh lùng nói:
– cô có thể vì con gái mà giết người, cũng có thể vì con gái mà trốn chui trốn lủi, cái mà cô sợ không phải là cảnh sát, mà kẻ cô sợ ở đây chính là những kẻ đang truy sát cô. Tôi nghe nói trang web giết người đối với những kẻ sát thủ không hoàn thành trách nhiệm họ thường sử bắn có đúng không?
Trên mặt hồ hoa anh biểu hiện rất kỳ quái, một lúc sau mới lên tiếng:
– Thật không ngờ, ngay cả đến những việc này cậu cũng biết, không sai, tôi đang trốn tránh sự truy sát của bọn họ, chết trong tay bọn chúng thường rất thê thảm.
– cô biết là tốt rồi.
Nét mặt Lâm Dật Phi có chút kì quái, hắn chậm rãi nói:
– Nếu cô không muốn chết trong tay bọn chúng, không muốn con gái cô ngay cả chỗ dựa là côcũng mất, tốt nhất cô nên nói cho tôi biết bí mật đằng sau trang web giết người là gì, sau đó tôi sẽ giúp côi giải quyết sự việc.
– Cậu giúp tôi? Hay là tôi giúp cậu?
Hồ Hoa Anh lạnh lùng nói, ánh mắt sáng lên.
Lâm Dật Phi nhìn vào mắt ả tôi nói:
– cônói gì cơ? cô không nên quên, tôi không tìm rat rang web giết người chẳng qua là do bí mật đoàn, chẳng ai lại bỏ ra mười triệu để giết tôi, hơn nữa tôi còn biết một quy tắc của trang web giết người này là một tên không trúng sẽ không bao giờ giết nữa, cô cũng không nên quên một điều, các cô sẽ không như vậy, họ giết các ngươi lại là miễn phí.
Hồ Hoa Anh giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu xuống nói:
– Hóa ra việc gì ngươi cũng biết hết, vậy ngươi còn tra hỏi tôi làm gì?
Lâm Dật Phi luôn theo dõi nhất cử nhất động của ả ta, hắn có chút cảm thương đối với ả, sau một hồi lâu mới lên tiếng:
– Quả thật ngươi đã sai rồi, tôi không hề biết việc gì hết, những lời ngươi noi lúc trước là thật hay giả tôi cũng không chắc được, nhưng tôi cũng không biết ngươi có thuộc trang web giết người hay không.
– Cái gì?
Hồ Hoa Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:
– Cậu nói cái gì?
– Tôi không hề biết quy tắc của trang web giết người, cũng không hề biết đến việc xử lý như thế nào đối với những sát thủ không nhiệm vụ nhiệm vụ, nhưng cô không hề nói rằng tôi đã nói không sai, khi cô vừa nghe nói đến trang web giết người, thoạt đầu là kinh ngạc sau đó chuyển sang kinh hãi, vẻ mặt của cô phần nào đã tố rằng cô có biết đến trang web giết người này. Nguyên nhân để nói ra rất đơn giản, cô muốn giữ lại một quân át chủ bài để đàm phán.
Lâm Dật Phi xoay người bước đi nói:
– Xem ra tôi không cần lãng phí thời gian với cô nữa, chẳng qua cô cũng chỉ là người bị hại.
Hắn vừa bước đi hai bước chợt nghe phía sau có tiếng cười, không kìm nổi xoay người lại nhìn Hồ Hoa Anh đang cười hắn nhíu mày hỏi:
– Cậu cười cái gì?
– Tôi cười vì cô quá thông minh.
Hồ Hoa Anh cười chảy nước mắt nói tiếp:
– Nhưng đôi khi cô không khỏi cho rằng mình quá thông minh.
– Hả?
Lâm Dật Phi không bác bỏ ngược lại còn hứng thú nhìn Hồ Hoa Anh, đối với loại ngươi này hắn cho rằng mười câu nói có thể tin được một câu là cùng, nhưng hắn cảm thấy thái độ của Hồ Hoa Anh có lợi cho mình, khi con người ta tức giận, và đang kích động những lời nói ra ít nhiều đều có sự thật.
– Trong số những người mà cậu biết không một ai biết nhiều bằng tôi.
Hồ Hoa Anh ngừng cười sờ tay lên ngực.
– Con dao găm kia cô không cần lấy ra.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Tôi không muốn giết cô, nhưng đối với những người muốn uy hiếp tính mạng của tôi, tôi chưa bao giờ nương tay đâu.
Hồ Hoa Anh bị nói toạc ra ý định, nhưng thần sắc không hề thay đổi ả lẩm bẩm nói:
– Kỳ thực con dao găm này của tôi không phải là sát thủ của trang web giết người, nhưng tôi có biết Giang công tử.
Lâm Dật Phi sắc mặt thay đỏi hỏi:
– Sao cô biết?
– Người này quả thật rất thông minh, hắn nói mười câu không thể biết được câu nào là thật câu nào là giả.
Hồ Hoa Anh nói suy nghĩ của ả cho Lâm Dật Phi, điều này khiến ahwns không biết nên khóc hay cười.
– Tôi biết rằng cậu đang thử tôi, nhưng cậu không hề biết, cậu vô ý nói ra điều kiện giết người của trang web giết người, không ngờ tôi nghe những điều của một người nói lại hoàn toàn trùng khớp cho nên tôi mới tin cậu.
Sắc mặt Lâm Dật Phi lại biến đổi hỏi:
– Người đó là ai?
– Đi tìm con gái của tôi, nó sẽ dẫn cậu đi tìm hắn.
Hồ Hoa Anh cười buồn nói.
– Vì sao không phải là cô?
Lâm Dật Phi nhíu mày hỏi, đột nhiên quát lớn:
– Dừng tay.
Cánh tay hắn đưa lên mấy bông tuyết bỗng thay đổi hướng đánh trên người Hồ Hoa Anh.
Người phụ nữ yếu đuối, khóe miệng chảy máu nhưng tươi cười như được giải thoát nói:
– Lâm Dật Phi, tôi giết không được cậu, nhưng tôi có thể giết được chính mình, đúng không?
Lâm Dật Phi phóng đến bên ả ta, nhìn ngực ả ta máu tươi nhuộm đỏ nói không nên lời.
– Ngọc nhi, mẹ có lỗi với con, mẹ không thể cùng con…
Hồ Hoa Anh nói được đến đó ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm váo không trung, giây lát ngẹo đầu ra đi.
Hồ Hoa Anh đã chết rồi, nhìn ánh mắt của ả Lâm Dật Phi từ bỏ ý định cứu ả.
Ngươi ác độc với người khác không ngờ cũng ác độc với cả bản thân mình, ả ta biết rằng cái chết kiểu này là nhẹ nhàng dứt khoát, khóe miệng ả vẫn còn mỉm cười, có lẽ ả ta đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Đối với một số người mà nói, cái chết không phải là điều đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là sống trong đau khổ.
Hắn ngỡ ngàng đứng ở đó, không biết rằng bông tuyết khiến thế gian này lạnh lùng hay lòng người lạnh lùng khiến cho mùa đông thêm lạnh lẽo.
Không nghi ngờ gì Hồ Hoa Anh là một người xấu, nhưng sau khi ả chết mình cũng không cảm thấy đắc ý, chỉ cảm thấy ả ta sống trong thù hận, khi chết là một sự bất đắc dĩ mà thôi.
Ả ta vốn dĩ tràn đầy thù hận, nhưng trong longfar vẫn còn chút ít dịu dàng, còn chút vướng bận về đứa con gái, Tay phải tàn phế của ả ta cũng là do mình, ả ta nghèo rớt mùng tơi như ngày nay thì phần nào đó cũng là do mình gây ra. Nhưng nếu mình năm xưa nếu biết những việc này của ả ta, khi ra tay không biết có hạ thủ lưu tình không?
Nếu mình hạ thủ lưu tình, hậu quả sẽ ra sao. Hắn cũng không biết nữa, cho nên, cho dù hắn có biết hết tất cả cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, cũng giống dân giang hồ đầu đao dính máu, chết nơi đầu đường không thể tránh khỏi. Có nhiều khi, kết cục không thay đổi vì lý do anh biết được bao nhiêu sự thật. vậy có hay không việc lịch sử cũng như vậy?
Lâm Dật Phi giờ không nghĩ đến việc của trang web giết người, điều hắn nghĩ đến bây giờ là cô bé hiện không còn chỗ nương tựa kia.
Hồ Hoa Anh chết rồi, nhưng ả ta vẫn tính toán với mình một cú, Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy bi thương không hề cảm thấy căm hận, vì bất luận như thế nào ả ta cũng đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy một việc.
Ả ta xem ra rất đúng, cũng giống như xem tính cách của một người. Bất kể là đê tiện hay thiện lương, nhưng ả ta biết rằng bất luận Lâm Dật Phi có tin hay không tin ả ta, nhưng sau khi nghe câu chuyện của ả ta sẽ giúp ả chăm sóc con gái ả, Lâm Dật Phi tuy đã phế đi tay của ả, nhưng trực giác ả mách bảo Lâm Dật Phi không phải là người thấy chết không cứu.
Ả không thể mang hạnh phúc đến cho con mình, cũng không thể chịu đựng được thêm nữa sự đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần, cho nên ả đã chọn lấy cái chết, con đường này đối với con gái ả mà nói nó sẽ không cần phải phiêu bạt khắp nơi nữa.
Ả luôn giữ con dao găm trong người không phải là để lấy mạng của người khác, mà con dao đó để dành cho chính mình, hắn không thể ngờ ả ta lại đột ngột chết như vậy, lại quyết liệt không chùn bước như vậy.
Hắn đã trúng bẫy của Hồ Hoa Anh không có cách nào thoát được!
Không biết tuyết rơi bao lâu, tuyết che phủ bầu trời dường như không nhìn thấy những điều đáng ghê tởm trên thế gian này, nó dường như muốn che kín mọi thứ trên thế gian. Khắp nơi tuyết trắng xóa, trên người Hồ Hoa Anh đã phủ một lớp tuyết dày, râu và long mi Lâm Dật Phi đều bị tuyết phủ trắng xóa, tuyết rơi trên người hắn không ngờ bị tan chảy hết.
Thấy phục vụ đang bước lại gần thì hắn cũng không từ chối:
– Ha tách cà phê, uhm, cô có muốn cho đường không?
Thấy Tô Yên Nhiên lắc lắc đầu thì nói:
– Hai ly cà phê không đường, cảm ơn!
– Anh cũng thích uống cà phê đắng à?
Tô Yen Nhiên nhìn Lâm Dật Phi chằm chằm:
– Tôi nhớ lần trước lúc ở Cửa Sổ Thế Giới anh cũng muốn uống trà nhưng không có nên cũng uống một tách cà phê. Có phải mọi chuyện trên đời cũng bất đắc dĩ như vậy không? Đây là anh bắt đầu xuôi theo dòng nước hay không cố chấp?
– Nếu đây cũng được coi là bất đắc dĩ thì không phải là trên đời có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ sao?
Lâm Dật Phi nhìn Tô Yên Nhiên:
– Cô tìm tôi ra đây là muốn nói gì? Chỉ muốn phân tích tính cách của tôi sao?
– Không có chuyện gì thì không thể tìm bạn bè tâm sự sao?
Tô Yên Nhiên nhận lấy tách cà phê, nhấp nhẹ một ngụm, nhăn mặt nhíu mày, hiển nhiên là cũng không thích ứng được.
– Đương nhiên là có thể.
Lâm Dật Phi không nhìn tách cà phê lấy một cái:
– Chỉ có điều tôi cảm thấy rất nhiều chuyện cũng giống như tách cà phê này, không thích thì đừng ép bản thân phải uống, nếu không chỉ khiến trong lòng thêm loạn.
– Ngọt cũng uống được, đắng cũng uống được.
Tô Yên Nhiên cũng không ngẩng đầu lên:
– Nếu như anh không nếm thử thì làm sao biết được mình thích hay không?
– Đôi khi không nếm thử cũng biết là không thích.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
– Hiện giờ tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?
Đột nhiên Tô Yên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút khó nắm bắt:
– Là Lâm Dật Phi oai phong như bây giờ hay là Tiêu đại hiệp trượng nghĩa can đảm của tám trăm năm trước?
Tô Yên Nhiên chốc chốc lại quan sát biểu hiện của Lâm Dật Phi, cố hết sức nhìn xem có vẻ kinh hoảng gì hay không. Song cô lại thất vọng, Lâm Dật Phi vẫn bình tĩnh như thường!
– Lẽ nào anh phủ nhận mình là Tiêu Biệt Ly?
Tô Yên Nhiên hỏi:
– Tôi nghĩ anh nhất định cũng giống tôi, có cùng một giấc mơ!
Hoàn cảnh nơi ở của một người rất dễ quyết định tư tưởng của người đó, cũng giống như Hoàn Nhan Phi Hoa nhận định Tiêu Biệt Ly đã đến thế giới này. Tô Yên Nhiên hiển nhiên cũng từ hoàn cảnh của mình mà phán đoán Lâm Dật Phi cũng có giấc mơ này.
– Tiêu Biệt Ly cũng được, mà Lâm Dật Phi cũng được.
Lâm Dật Phi thấp giọng:
– Chẳng qua chỉ là xưng hô. Quan trọng là cô phải hiểu nước đổ rồi không thể hốt về, thời gian không thể quay ngược lại. Tiền căn hậu quả mọi chuyện đã định sẵn, không cách nào thay đổi nữa, cũng không thể vãn hồi. Nếu cho Tiêu Biệt Ly chọn thêm lần nữa, hắn vẫn giết Nhan đại ca, Uyển Nhi vẫn đau thương tuyệt vọng như thế!
Tô Yên Nhiên nhìn ánh mắt kì lạ của Lâm Dật Phi, sau cùng hạ mi mắt:
– Tiêu đại hiệp đúng là Tiêu đại hiệp, không thay đổi gì cả. Thực ra tôi sớm nên nghĩ đến, nếu anh đã gọi cà phê uống, anh có thể để Lâm Dật Phi tiếp tục sống.
– Vậy sao cô vẫn chấp mê bất ngộ?
Lâm Dật Phi nói:
– Nhan Liệt tám trăm năm trước đã chết, dù lúc đầu y không nhảy xuống núi, tám trăm năm sau y còn lại gì? Cô còn muốn khúc mắc này đè nén cô bao nhiêu năm nữa? Lẽ nào cô suốt đời mãi ôm mộng gặp lại lần nữa con người hư vô đó!
– Chẳng lẽ anh không muốn gặp lại Nhạc Ngân Bình?
Tô Yên Nhiên nhỏ giọng đến mức không nhỏ hơn được nữa, nhưng Lâm Dật Phi lại thấy như sét đánh bên tai.
Sắc mặt hắn khẽ biến, phút chốc lại như thường:
– Xem ra giấc mơ của cô không chỉ như cô nói khi nãy!
– Uyển Nhi đợi hai năm rồi.
Tô Yên Nhiên nói:
– Trong khi đó phát sinh vài chuyện, Nhan Liệt không xuất hiện nữa. Có điều Tiêu đại hiệp nói Bạch Bất Trị đến rồi, xem qua bệnh tình của Uyển Nhi thì chỉ lắc đầu, sau đó để lại rất nhiều thuốc cho Uyển Nhi. Uyển Nhi biết Tiêu đại hiệp đã vất vả trăm bề kiếm về cho Uyển Nhi, nhờ Bạch Bất Trị đem đến. Nhưng Tiêu đại hiệp không cần làm vậy, hắn không làm sai gì hết. Bởi vì sau đó Uyển Nhi nghe biểu ca nói Nhan Liệt thật sự là đại gian tặc, lại gọi Hoàn Nhan Liệt đang lĩnh lính Kim xâm lấn giang sơn Đại Tống.
– Thì ra cô đã biết tất cả.
Lâm Dật Phi nói:
– Cô biết nhiều hơn tôi nghĩ.
– Sau đó Tiêu đại hiệp như mặt trời ban trưa, Uyển Nhi chưa từng gặp lại, nhưng lại nghe người khác kể rất nhiều sự tích về hắn.
Tô Yên Nhiên nói:
– Nhưng cô vẫn nhớ Nhan Liệt, muốn hỏi y lúc trước từng có cảm giác với mình, hay là chưa từng thích mình, chỉ là lợi dụng mình để tiếp cận Đường phủ. Hoặc là đúng như Tiêu đại hiệp nói, lợi dụng uy tín của dì để bản thân hành sự thuận tiện hơn.
Cuối cùng cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phi:
– Tiêu đại hiệp, anh nói Uyển Nhi có sai không?
Lâm Dật Phi trầm giọng:
– Thích một người không có gì sai!
– Sau đó Tiêu đại hiệp đột nhiên mất tích.
Tô Yên Nhiên nghe được câu trả lời của Lâm Dật Phi, cười thoải mái hơn:
– Nghe nói mất tích cùng hắn còn có mấy ngàn Nhạc Gia Quân, đương nhiên còn có Hoàn Nhan Liệt, không ai biết bọn họ đi đâu. Sau đó bọn họ không còn xuất hiện nữa, giang hồ chấn động, nhưng phút chốc lại truyền đến một tin tức khủng khiếp hơn. Nhạc Nguyên soái bị mười hai đạo kim bài của Cao Tông triệu hồi hạ ngục, cuối cùng bị gian thần sát hại. Dì khóc lóc thảm thiết, gần như mắt chảy cả máu, bởi vì bà biết Hạng Võ chỉ có một, Nhạc Nguyên soái cũng chỉ có một, Thanh Phượng vẫn chưa lập gia đình, về sau không biết kết cuộc thế nào. Bởi vì dì rất có tài, sau cùng rời khỏi Đường gia. Không còn ai dạy Uyển Nhi thi từ, nghe Uyển Nhi nói hết. Mỗi khi đêm dài vắng người, trong mộng Uyển Nhi chỉ nghe được tiếng kèn vang trong quân, một mình gặm nhấm màn đêm cô quạnh.
Cô nói rất bình tĩnh, nhưng từ nào từ nấy thấm đẫm huyết lệ, nào có ai hiểu được, chẳng qua cô biết người trước mắt nhất định hiểu. Nhìn hắn như vô tình, song lại rất đa tình, có điều đa tình từ xưa đã là việc đáng tiếc!
– Uyển Nhi lại đợi vài năm, rốt cuộc biết hết thảy đều đã quá khứ, cô chỉ sợ đợi không được người muốn đợi.
Tô Yên Nhiên tiếp lời:
– Nhưng cô không thể không lập gia đình, cô và biểu ca còn có hôn ước, cô không thể dựa vào ai, cho nên cô vẫn trở thành dâu Lục gia. Nhưng sau khi cô gả đi mọi chuyện chưa thể kết thúc, chuyện lúc trước đã khắc sâu vào lòng. Cô tuy rất muốn quên Nhan đại ca, nhưng người khác lại không quên được, cho dù là tài tử thiên cổ kia cũng không quên được. Rốt cuộc cô hiểu tất cả là do số mệnh định sẵn, ngày đầu tiên cô chờ được gả đi cũng đã định sẵn, cho nên từ bỏ cô cũng là định sẵn. Chỉ thấy buồn cười, người biểu ca hứa hẹn chiếu cố cô một đời một kiếp cũng không ngoại lệ. Uyển Nhi không thể sinh con, điều này bọn họ đã biết, mẹ của Uyển Nhi cũng thành thật nói ra, nhưng sau cùng họ lại mượn cớ này mà bỏ rơi cô. Dật Phi, anh nói có buồn cười không?
Lâm Dật Phi không cười, trong mắt chỉ còn lại nỗi bi ai.
– Uyển Nhi đáng lẽ đã chết rồi, thuốc mà Tiêu đại hiệp cho cũng có lúc hữu dụng. Nếu Tiêu đại hiệp không còn, vậy ai có thể phí tâm vì Uyển Nhi tìm thuốc nữa? Nhưng Uyển Nhi rất vui, bởi vì cuối cùng đã được giải thoát, cô không cần tiếp tục giấu nữa!
– Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu, đông phong ác, hoan tình bạc, nhất hoài sầu tự, kỷ niên ly. Sai, sai, sai!
Tô Yên Nhiên lẩm nhẩm, khóe miệng cười lạnh:
– “Đông phong ác”, hay cho câu “đông phong ác”. Mẹ y nói gì y cũng nghe theo, lại dám công nhiên nói bóng gió mẹ y? Chẳng qua y chỉ chửi Nhan đại ca mà thôi, y có gì sai? Thì ra khi lưu truyền, rất nhiều tưởng y tình thâm, y tự nhận lỗi không nên bỏ tôi. Thực ra không nên dùng chữ “bỏ”, nên dùng chữ “nhục” mới đúng, Lục gia họ sớm đã bày kế hoạch sỉ nhục con dâu. Ý của biểu ca là sai, nhưng y không nên cưới tôi, bởi vì đây mới chính là lý do mà y áy náy. Y đã giúp kẻ xấu làm điều ác, đây là cái gai luôn khiến y đau lòng, mãi đến lúc chết đi vẫn chưa nhổ ra được. Cho nên có thời gian là y đến đó viết thơ tỏ ý tạ lỗi, y khẩn cầu Uyển Nhi tha thứ, tha thứ y đã trở thành một thanh đao giết người. Người đời rất cảm động, cho rằng y tình thâm, đa tình, đến chết không đổi. Họ nói cái chết của Uyển Nhi chỉ là do Lục mẫu không tốt, nhưng lòng y lại hiểu rõ sự thật sau cái chết của Uyển Nhi. Song đáng tiếc là khi chết, Uyển Nhi cũng không bò dậy từ quan tài để tha thứ cho y!
Thấy Lâm Dật Phi vân im lặng, Tô Yên Nhiên lại nói:
– Nhưng có câu “lệnh mẹ khó cãi”, đúng là một cái cớ tốt. Các cô gái khi đó đến một câu phản bác cũng không thể thốt ra, thì đã bị một câu làm tức đến nghẹn ngào. Tài tử cũng dùng rất giỏi, chỉ bốn chữ nhẹ tênh đã dìm tất cả xuống đất. “Sơn minh tuy, cẩm thư nan thác. Đừng. Đừng. Đừng”! Y vẫn không nản, hy vọng tôi có thể quên Nhan đại ca, đừng nghĩ tới nữa. Chỉ cần không nhớ đến, y có thể nói với mẫu thân lại cưới tôi. Nhưng y sai rồi, vô cùng sai lầm. Y khiến Uyển Nhi thất vọng cùng cực, bởi vì rất ít người như Nhan đại ca và Tiêu đại hiệp có thể khiến người ta khó quên! Uyển Nhi sẽ không quên được!
Lâm Dật Phi hỏi:
– Không lẽ Uyển Nhi vẫn hận y?