– Vậy giờ tôi phải làm sao? Kế mập ôm đầy hi vọng.
– Ông ngừng dùng thuốc họ đưa, rồi dùng thuốc mà tôi đã kê cho ông, nghỉ dưỡng một khoảng thời gian, hơn phân nửa là không việc gì. Lâm Dật Phi cảm thán: – Ông thoát khỏi khống chế của họ, nhưng vẫn phải cẩn thận bị bọn họ truy giết. Ông không bị họ khống chế, có thể sẽ chết rất nhanh.
Kế mập giật mình, hoang mang hỏi: – Vậy sao đây? Tôi không thể chết bây giờ, Ngọc nhi cần tôi chăm sóc.
– Thực ra biện pháp cũng đơn giản.
Lâm Dật Phi cười: – Nếu họ thật sự muốn giết ông, ông chỉ cần nói tất cả đều là ý của tôi, để họ tìm đến tôi, vậy thì mọi chuyện đều đại cát.
Kế mập ngượng ngùng cười: – Lâm tiên sinh, lần trước tôi đụng phải Nhan Phi Hoa là bất đắc dĩ, sao có thể tiếp tục bán đứng cậu. Cậu thật sự nghĩ tôi là tiểu nhân vong ơn bội nghĩa sao?
Lâm Dật Phi gật đầu, hình như đồng ý với quan điểm này của y, lại cười nói: – Thôi thì lúc họ truy giết, ông cứ nói mình đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của họ, vì vậy mọi tiền căn hậu quả đều do ông gánh chịu?
Kế mập nghĩ ngợi một chút rồi nói: – Tôi thấy kiến nghị trước đó của Lâm tiên sinh hay hơn.
Lâm Dật Phi cười, không nghĩ gì nữa.
– Vậy tôi xuất viện. Kế mập đấu tranh tư tưởng: – Sau đó dẫn Ngọc nhi đến chỗ bí mật, chuyện còn lại đều nhờ Lâm tiên sinh xử lý. Phải rồi, Lâm tiên sinh, phương thuốc mà cậu nói?
– Ông không nói thì tôi cũng sắp kê đây, ngoài ông ra thì còn đưa cho con gái ông nữa. Lâm Dật Phi nói.
– Cậu nói sao? Kế mập ngạc nhiên, bắt lấy cánh tay hắn: – Ngọc nhi bị bệnh gì?
– Ông thấy Ngọc nhi mấy tuổi rồi?
– Khoảng bảy, tám tuổi. Kế mập nói đến đây, mặt đột nhiên biến sắc. Y cười điên dại, xen lẫn tiếng khóc: – Thì ra tôi đã quá sai lầm. Lâm tiên sinh, Ngọc nhi hóa ra không phải con tôi! Đây chẳng qua chỉ là tôi một bên tình nguyện mà thôi.
Y bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, y và Hồ Hoa Anh chia tay hơn mười năm, làm sao có một đứa con bảy, tám tuổi. Dù đặt tên con là Kế Noãn Ngọc như y từng thương lượng với Hồ Hoa Anh, đó cũng không thể là con mình. Nghĩ đến đây, y chỉ cảm thấy ngũ tạng như lửa đốt, hận không thể lập tức chết đi.
Hi vọng duy nhất hiện giờ của y chính là cô con gái này, nhưng ông trời không ngờ lại trêu cợt y!
– Tôi lại thấy cô bé là con gái ông! Lâm Dật Phi cảm thán: – Tuy nhìn cô bé có vẻ là bảy tám tuổi, nhưng ông nên biết có vài đứa trẻ vì không đủ dinh dưỡng, nhiều khi đã đến mười mấy tuổi nhưng trông vẫn thấp bé.
Chỉ trong hai ngày, Kế mập trải qua quá nhiều niềm vui nỗi buồn, kinh hãi lo sợ. Lúc này y chỉ nhìn Lâm Dật Phi, nhất thời không rõ ý tứ của hắn: – Lâm tiên sinh, cậu nói là Ngọc nhi vì dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên tuy hơn mười tuổi mà nhìn vẫn như mới bảy, tám tuổi?
– Nếu không phải vậy thì tôi cần gì kê đơn cho nó? Lâm Dật Phi cảm thán: – Tôi nghe cô bé kể lúc nhỏ, có khi hai ngày chỉ ăn được một cái bánh bao, đến dưa muối cũng không có, thịt cũng không, như thế làm sao có đủ dinh dưỡng khi dậy thì?
– Bọn chúng đúng là không phải người. Kế mập nghiến răng nghiến lợi: – Nhưng Lâm tiên sinh, sao cậu lại kể tôi mấy chuyện này?
– Tôi chỉ thấy ông đã chịu không ít cực khổ, nhưng con gái ông cũng thế. Lâm Dật Phi trầm giọng: – Tôi không muốn ông vì lý do này mà suy đoán lung tung, để Ngọc nhi vô tội phải chịu nhiều cực khổ. Chuyện Giang Hải Đào để tôi lo, hiện giờ điều duy nhất ông có thể làm là chăm sóc tốt con gái ruột của mình, đừng để cô bế bị chuyện của cha mẹ liên lụy.
Hắn nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, Kế mập ở sau lưng đột ngột gọi:
– Lâm tiên sinh!
Lâm Dật Phi ngừng lại, không hề quay đầu.
– Cám ơn cậu, thật cám ơn cậu. Kế mập như đang tự nói với mình, lẩm bẩm: – Tôi đã luôn hiểu lầm cậu.
Lâm Dật Phi lắc đầu, rồi đi mất dạng, chỉ để lại Kế mập ngồi trơ ra trên giường. Trên mặt không còn vẻ suy sụp, bởi ông biết sinh mệnh của mình lại được bắt đầu lần nữa.
Lâm Dật Phi ra khỏi bệnh viện, phân biệt phương hướng một chút. Hắn đút hai tay vào túi áo, bẻ đứng cổ áo lên, tựa như người đi trong gió tuyết ở kinh thành, hắn hướng về phía nhà của Phương lão gia tử.
Tuy đường không gần nhưng hắn đi cực nhanh, không bao lâu đã đến trước cửa nhà Phương gia. Hắn ấn chuông, lần trước đến đây có Phương Vũ Đồng theo cùng, lần này chỉ có một mình nên không có đặc quyền vào thẳng.
– Ai đó? Tiếng bảo mẫu từ máy phát ở cửa truyền đến.
– Cháu là Lâm Dật Phi, lần trước có đến tìm ông Phương. Lâm Dật Phi nghe Kế mập kể chuyện xong, cảm thấy nên gặp Phương lão gia tử lần nữa. Hắn có một giả tưởng, cô gái mà Kế mập gặp chính là Quân Ức, cô ta xuất hiện vào thời Dân quốc, sau lại đi Thượng Hải, sau giải phóng thì đến thảo nguyên. Chỉ có điều nếu cung điện mà Kế mập nói là sự thật, vậy thực lực người này tuyệt đối không nhỏ, người mặt sắt mà hắn nhìn thấy lúc trước liệu có liên quan gì đến cô ta không?
– Phương lão tiên sinh không có ở đây. Bảo mẫu hiển nhiên không muốn mở cửa, bà không quen biết Lâm Dật Phi.
– Cô Phương Vũ Đồng thì sao? Không có ở đây ư? Tôi cũng quen với cô ấy. Lâm Dật Phi ít nhiều thấy kì lạ, gió tuyết đầy trời, lúc này Phương Chấn Đình đi đâu được chứ?
Bảo mẫu rõ ràng do dự một chút, rồi mới lên tiếng: – Cũng không ở đây, cậu ngày khác lại đến đi.
Lâm Dật Phi giống như nghiêng tai lắng nghe gì đó, chốc lát khóe miệng xuất hiện tia cười lạnh. Hắn liếc nhìn ánh đèn ở lầu đối diện, nơi đó có một bóng người đang đứng nhìn về phía này: – Vậy được, hôm khác cháu lại đến.
Hắn xoay người, chậm rãi đi xa dần. Lần này đi cũng không vội vàng, trong lòng hắn nghĩ mình không dám khẳng định Phương Vũ Đồng có ở nhà hay không, tuy nhiên Phương công tử kia nhất định là ở nhà. Bóng người kia chính là Phương công tử ôm mối hận với hắn, không cho mình vào Phương gia cũng phải.
Phương Vũ Dương luyện tập nội công người khác không biết, còn hắn lại biết rõ, đó chính là “Thiên lý phượng minh”. Nếu Phương lão gia tử nói là sự thật, vậy đó chính là võ công mà Quân Ức tu luyện. Nhưng hắn đã thăm dò Phương Chấn Đình, y hiển nhên không biết nội công này, y chỉ biết chút đỉnh ngạnh công của nhà ngoại, hơn nữa thể lực dần suy giảm, hiện không đáng nhắc tới.
Nếu Phương Chấn Đình không biết nội công Thiên lý phượng minh này, như vậy nội công của Phương công tử hiển nhiên không phải y dạy. Nhưng nếu không phải y dạy, thế thì ngày đó Phương Chấn Đình nói không có gặp Quân Ức, có khả năng đó là nói dối!
Lâm Dật Phi thở dài, ngẩng đầu nhìn tiết trời âm u, cảm thấy trong lòng có chút áp lực!
Hắn rất chán ghét lục đục đấu tranh, hắn thích giao thủ quang minh chính đại với người khác, trước giờ hắn luôn như thế!
Nhưng hiện giờ không phải hắn có thể lựa chọn cuộc sống, mà là cuộc sống lựa chọn hắn. Vì điều tra rõ chân tướng, hắn sẽ thi triển một ít thủ đoạn mà người khác khó lòng nhận ra được. Hắn gần đây lấy được rất nhiều tin tức, nhưng hắn cần dùng tâm trí phân biệt. Hắn thực không muốn nghi ngờ Phương Chấn Đình, dù sao y cũng quyên tặng một trăm triệu. Nhớ tới số tiền này, Lâm Dật Phi thầm thở dài, Phương Chấn Đình cũng không giống như người tùy tiện bỏ ra một trăm triệu. Trong những người hắn quen biết, ai có thể im hơi lặng tiếng mà bỏ ra khoản tiền này?
Tuyết lớn đã thôi vần vũ, nhưng ở phía trước vẫn chìm trong cảnh mông lung!
Lâm Dật Phi đứng trên đường rất lâu, nhưng không đợi được người muốn đợi.
Hắn không dã man đến mức xâm nhập vào Phương gia lôi Phương Vũ Dương ra, ép hỏi ai đã dạy y võ công.
Nhưng Lâm Dật Phi tưởng Phương Vũ Dương nhìn thấy hắn đến, ít nhiều cũng giở chút động tác nhỏ, song y lại có thể nhẫn nại mà không ra mặt. Hình như đây không phải tính cách của y, hoặc là tính cách lớn lối trước đó của y chẳng qua chỉ là một cách che giấu.
Song bất luận thế nào, Lâm Dật Phi có thể khẳng định một điểm, nếu muốn tìm Quân Ức kia, Phương lão gia tử chắc chắn là một đầu mối tốt. Còn Phương Vũ Dương? Đối với mọi chuyện, cô ta có hay biết gì không?
Khi di động reo lên, Lâm Dật Phi gần như biến thành người tuyết. Dương Hổ, Phương Chấn Đình, Bách Lý Thủ Nghiệp, và còn Hoàn Nhan Liệt của tám trăm năm trước, những người này thoạt nhìn không liên quan gì, lại bị Quân Ức kia xâu lại, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút liên quan. Nếu niên đại đẩy về trước đó nữa, có thể sẽ liên can đến phụ thân của Phương Chấn Đình và Mã lão tam. Nếu lúc đó Quân Ức đã có mặt, bọn họ liệu có quan hệ gì không, còn Hoàn Nhan Liệt thì sao, phải chăng cũng như thế?
Có điều khi cô ta ở thảo nguyên, Hoàn Nhan Phi Hoa cũng ở thảo nguyên, tự xưng là Tất Lặc Hãn, nhưng sau cùng cô ta lại đi Nhật Bản. Vậy lẽ nào Hoàn Nhan Phi Hoa có mối quan hệ rắc rối với Quân Ức, hiện giờ có khi nào Quân Ức đang ở thảo nguyên?
Nếu nói nửa năm trước đến độ kiếp mê cung, bọn người Kế mập, Nghiêm Triều Minh, Bao tiên sinh đều nhận ủy thác của Hoàn Nhan Phi Hoa. Vậy bọn người Mã lão tam trước khi kiến quốc đã được ai ủy thác?
Từ tám trăm năm nay trong độ kiếp mê cung, người chết cũng không nhiều, tại sao đột nhiên sau sự xuất hiện của Quân Ức, lại thường có người vào thám hiểm, bọn họ chỉ tìm bảo vật thôi ư?
– Mày đe dọa tao sao? Ôi sợ quá đi mất.
Cổ Chính Hùng phá lên cười:
– Được, tao sẽ thả cô ta, tao cũng cầu xin mày tha cho tao, Lâm Dật Phi, có phải mày bị đầu nung đến hồ đồ rồi không, chẳng lẽ mày bây giờ không ai bì nổi, muốn uy hiếp tao sao?
– Vậy cậu nói phải làm sao? Không bằng chúng ta…
Lâm Dật Phi không lên tiếng, nhưng lại tập trung tư tưởng lắng nghe nhất cử nhất động xung quanh, không sai, ở đây chỉ có sáu người, bao gồm cả tên ninja đang mai phục đằng sau tảng đá kia, người đó võ công không tệ, có thể co người lại giống như con dơi, gần như dán vào phía tảng đá, Bách Lý Băng không nhìn thấy, nhưng gã lại thấy rất rõ, chỉ là một tên ẩn núp, một người Nhật Bản, một tên quỷ giả tây dương, đều là những tên nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng sao có thể khiến cho lòng mình cảnh giác như vậy!
Ba tên không đáng kể? Trong lòng Lâm Dật Phi đột nhiên chấn động mạnh, cuối cùng cũng nghĩ ra được mấu chốt của vấn đề, khẽ ho nhẹ một tiếng, người lao về phía Cổ Chính Hùng nhanh như chớp.
Tiếng ho này rất nhẹ, Bách Lý Băng đã đợi rất lâu rồi, cô cảm giác rất đột ngột, cô cũng nghĩ rằng Lâm Dật Phi còn đợi chúng nói ra mục đích mới ra tay, nhưng hắn đã phát lệnh, mình nhất định phải ra tay. CCô cách tảng đá bên trái rất gần, chỉ cần nhảy một phát là đã đến được chỗ đó, cái châm nhỏ trên tay bắn mạnh ra, cô biết ít nhất cũng có hơn mười chiếc cắm vào trong người của kẻ phía bên kia.
Khoảnh khắc đó cô chỉ sợ mình ra tay quá nhẹ, từ trước giờ chưa bao giờ nghĩ là sẽ đánh chết người, sau tảng đá có tiếng kêu đau đớn, một người lảo đảo xuyên qua, lúc người đang ở giữa không trung, Bách Lý Băng thấy vẫn chưa đủ, lại tặng cho y thêm một châm nữa, chỉ là khoảnh khắc đó, đột nhiên có một âm thanh u sầu phảng phất từ trong lòng đất truyền đến, ngọn lửa trong hang động đột nhiên tối sầm!
– Băng Nhi, lại đây.
Lâm Dật Phi quát to một tiếng, trong giọng nói lại có sự kinh hoàng lo sợ không nói ra được!
Bách Lý Băng không hiểu tại sao, nhưng vẫn đi tới bên cạnh Lâm Dật Phi bằng một tốc độ chưa bao giờ có, cô không biết sao mình có thể chạy nhanh như vậy, chỉ cảm giác nếu cô không đến được bên Lâm Dật Phi, thì chỉ ngay sau đó là họ sẽ phải phân ly mãi mãi.
Khóe mắt liếc qua, Cổ Chính Hùng đã mệt mỏi đến một góc, Tỉnh Điền Thứ Lang cắm nửa cây kiếm vào bụng mình, chỉ là cô chỉ nhìn có thoáng chốc, thì toàn bộ thể xác lẫn tinh thần bị cái âm thanh phía sau lưng thu hút, cả đời cô chưa từng nghe thấy thứ âm thanh nào kinh khủng như thế, ngay sau đó, trong mắt Lâm Dật Phi cũng hiện ra vẻ kinh hãi!
Lâm Dật Phi chưa từng sợ cái gì, cho dù năm đó có bị kẻ thù đuổi giết, lúc sắp chết, hắn cũng không từ bỏ, nắm một cơ hội sống sót, đánh chết cái tên Thất Diệu Thiên Sát tự tin sẽ thắng chắc kia, nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên phát hiện trong lòng mình lại có sự tuyệt vọng. Lâm Dật Phi cũng được, Tiêu Biệt Ly cũng được, đều không thể chống đỡ trời, sự việc rấ đột ngột, tuy Bách Lý Băng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại biết rõ mồn một, bỗng nước ở đâu ập tới không thể chống đỡ nổi, trong chớp mắt muốn nuốt trôi tất cả sinh mạng ở nơi đây!
Lâm Dật Phi cúi người bắt được eo của Tô Yên Nhiên, giống như xách bao tải vậy, tay phải vừa đưa ra để tìm thì đã nắm được cổ tay của Bách Lý Băng, trận nước lớn tới nhanh như chớp, tiếng nổ mạnh vang lên, trận nước lớn với tiếng rít đã ùn ùn kéo đến che kín trời đất.
Tiếng rít chói tai, dường như gió bão cấp mười hai tập trung bên một cái loa mà thổi ra vậy, lại vừa giống tiếng gào thét của vô số những âm hồn ma quỷ từ mười tám tầng địa ngục lao đến, Bách Lý Băng không kịp quay đầu, đã bị Lâm Dật Phi đưa bay lên không trung!
Hai tay Lâm Dật Phi giữ hai người, nhưng lại rất dễ dàng, không tốn sức tẹo nào, rất nhanh mũi chân đã vọt tới cửa động phía bên trái, trong động phút chốc cuồng phong cuồn cuộn, nước lũ gầm thét. Ánh mắt Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang lộ ra vẻ kinh hoàng, tiếng gào thét vẫn còn chưa kịp phát ra, thì đã bị hồng thủy cuốn trôi, bị những tảng đá nặng nề đè lên, trong chớp mắt đã không còn tăm hơi gì nữa, chẳng biết bị cuốn đi đâu.
Không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai, Lâm Dật Phi chỉ có một suy nghĩ, đó chính là phải chạy trốn khỏi cái chết. Hắn không biết mình có thể chạy tới đâu, chỉ biết đường mình đi tuyệt đối không có đường về. Trận nước lụt đó lớn vậy, sức người tuyệt đối không thể kháng cự, giờ hắn chỉ có suy nghĩ này, chỉ hy vọng động thạch nhũ này bốn bên thông suốt, chỗ nào cũng miệng nước lộ thiên, giải trừ áp lực của trận nước lụt này, nếu đường đi của mình là đường cụt, thì đương nhiên là việc vô cùng nguy hiểm!
Có điều tuy hắn bước rất nhanh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng nước lũ, cảm giác phía sau lưng là cả một trận kình phong đang ập đến, Lâm Dật Phi chỉ kịp dùng hết sức thả hai người lên phía trước, nhưng vận sức sau lưng, hắn đã chịu một đòn, mượn sức bay được hơn mười trượng, trận nước lớn vốn đã đuổi đến ngay sau lưng hắn rồi, nhưng trong chớp mắt lại bị hắn kéo dài được thêm một khoảng cách. Khoảnh khắc này cô biết, nếu mình mở miệng bảo Lâm Dật Phi thả tay bỏ mặc mình, một mình chạy trốn, Lâm Dật Phi tuyệt đối không thể làm nổi.
Tô Yên Nhiên thì sắc mặt lại nhợt nhạt, có miệng mà khó nói thành lời, chỉ nhìn thấy trận nước ùn ùn kéo đến mà không thể chống đỡ được, Lâm Dật Phi lại vừa chịu một đòn, hừ một tiếng khó chịu, hít một hơi sâu nhưng không xông lên nữa. Hắn chỉ thả lỏng chân tay, theo dòng nước cuốn mà xông ra ngoài!
Hắn không phải là siêu nhân, đòn vừa phải chịu đã làm hắn chảy máu, nếu lại điên cuồng trốn chạy không tìm ra lối thoát, e là kết cục càng không ổn.
Cả ba người đều cảm thấy toàn thân chợt lạnh, chớp mắt cả người đều đã bị chìm trong nước. Trong lòng Bách Lý Băng kinh hoàng, biết rằng việc lớn không ổn, lần này nếu trước khi trận nước ập đến mà vẫn không tìm được một chỗ trốn, thì cả ba người đều bị chết ngộp trong nước.
Chỉ có điều trận nước dường như là vô hạn, cả một lối thông đạo trong chớp mắt bị ngập đầy nước. Không có một chút kẽ hở nào, hoàn toàn không giống như bị rơi xuống hồ nước, bị rơi xuống hồ còn có thể vùng vẫy và thở được, ở đây phía trên đã đến đỉnh của thông đạo rồi, cũng chẳng có chút không khí nào, Tô Yên Nhiên bị chìm trong nước, vô tri vô giác không cảm nhận được gì, chưa đến s hơi thở đã dồn dập, sắc mặt tím tái. Bách Lý Băng lại khá hơn nhiều, chí ít nội công của cô cũng đã tăng thêm một tầng. Nội công chú trọng đến hơi thở, giờ tuy cô cảm thấy ngột ngạt, nhưng vẫn có thể chịu được.
Trong lòng Lâm Dật Phi nôn nóng, biết mình bị ngập trong nước giống như lúc đầu bị vùi trong đất vậy, vẫn có thể trụ được khá lâu, hơn nửa canh giờ, tuy thời gian không dài, nhưng muốn tìm lối ra thì không khó. Có điều, Tô Yên Nhiên lúc này chỉ nửa phút thôi cũng không chống cự được rồi. Liếc mắt nhìn về phía Bách Lý Băng, nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy lo lắng khi nhìn Tô Yên Nhiên, nhưng lại không biết làm sao mới phải, nên chỉ có thể cúi người qua, môi chạm môi, truyền qua một hơi thở.
Cảm giác ngột ngạt khó chịu đến chết caủa Tô Yên Nhiên phút chốc không còn nữa, nhận thức rõ được tình hình lúc này, chỉ là ở trong nước nên không thể lên tiếng, nhưng cuống quít khua tay. Kiểu cứu mạng này của Lâm Dật Phi tuy có thể khiến mình trụ được thêm một lát, nhưng lại là trích máu để cứu mình, nên mới quẩy người một cái. Nhìn thấy Lâm Dật Phi chậm chậm lắc đầu, ý trong mắt rõ ràng, giống như Tiêu Biệt Ly năm đó, một khi hắn đã quyết định làm gì, thì không có ai có thể ngăn cản! Tô Yên Nhiên trong lòng chua xót, Uyển Nhi năm đó không hiểu chuyện, liên lụy Tiêu đại hiệp, chẳng lẽ hôm nay sai lầm lại tái diễn, lại liên lụy Lâm Dật Phi?
Quay đầu liếc nhìn Bách Lý Băng, chỉ nhìn ánh mắt mà cô đang nhìn mình, Tô Yên Nhiên chỉ muốn thở dài một tiếng, hai con người này đều là kẻ nóng nảy, đừng nhìn cái vẻ yếu đuối mong manh thường ngày của Bách Lý Băng, vào thời điểm then chốt lại cứng cỏi như trúc già nơi thâm sơn cùng cốc vậy, không dễ dàng bỏ cuộc, ánh mắt của cô ấy cũng tràn đầy sự lo lắng quan tâm, rõ ràng không giống với rất nhiều người, gặp đại nạn là chỉ nghĩ đến một mình thoát thân, không cần biết đến những cái khác nữa.
Ba người trôi theo dòng nước cuốn, không biết đã qua bao lâu, Tô Yên Nhiên lại nhớ rõ Lâm Dật Phi đã truyền hơi thở cho mình mười hai lần, nhưng chỉ truyền cho Bách Lý Băng ba lần. Tô Yên Nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi dần trở nên nhợt nhạt, lúc này mới nói:
– Hai người bỏ lại tôi, tự mình chạy trốn đi, như vậy mới có thêm cơ hội sống!
Nhưng chỉ cảm thấy bàn tay Lâm Dật Phi nắm chặt tay mình, giống như vị Tiêu Đại Hiệp năm đó vì bắt mạch cho Uyển Nhi, vì cứu Uyển Nhi mà không nề hà bôn ba, cô chỉ thấy sống mũi cay cay, những giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt, giây lát hòa vào dòng nước rồi biến mất không chút dấu vết!
Trong lòng Bách Lý Băng lại vô cùng phức tạp, cô cảm thấy khả năng chịu đựng của mình đã đến cực điểm, cô cố gắng muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều dòng nước đục dập dềnh lên xuống không ngừng, khiến ngực lại như muốn nổ tung, vô cùng khó chịu, nhưng lại không muốn thở ra. Cô chỉ biết rằng bản thân nếu không thể chống chịu tiếp được nữa, thì Lâm Dật Phi chắc chắn sẽ lao đến bên cô!