Cái chết của Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp có thể nói là liên quan một chút đến Quân Ức kia, nhưng vì sao Quân Ức lại muốn hại họ, song chỉ chừa lại Phương Chấn Đình?
Hắn móc di động ra ấn trả lời, ngạc nhiên hỏi: – Băng nhi, là em?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc: – Dật Phi, bên anh có manh mối gì không?
Lâm Dật Phi vốn định phủ nhận, nghĩ ngợi chốc lát, sau cùng đáp: – Có chút manh mối.
Bách Lý Băng vui vẻ hỏi: – Phát hiện được gì rồi?
– Em có nhớ suy đoán khi em vừa thấy bức tranh thứ hai không? Lâm Dật Phi cười bất đắc dĩ.
– Nhớ chứ, vậy thì sao? Bách Lý Băng đột nhiên lạnh lùng: – Lẽ nào anh định nói là do Hoàn Nhan Liệt vẽ?
– Có phải là y vẽ hay không, anh không dám khẳng định, nhưng đã có người tận mắt thấy sự tồn tại của y. Khi Lâm Dật Phi nói tới đây, chỉ nghĩ Hoàn Nhan Liệt nếu quả thật đã đi vào trước thời kiến quốc, nói không chừng y sẽ hận hắn, sẽ hận đến khắc cốt ghi tâm, bởi vì Kế Lương cũng nói Hoàn Nhan Liệt vẫn chờ hắn!
Bách Lý Băng sau một lúc lâu không nói gì: – Vậy y nhất định giống như anh, đều rất cô tịch.
Lâm Dật Phi ngây ra một lúc, thật không ngờ cô nghĩ đến đầu tiên là điểm ấy, cầm di động cười cười: – Có lẽ anh đỡ một chút so với y, ít ra hiện giờ anh còn có em, còn y lúc đó chỉ có một mình, không quen biết ai cả.
Bách Lý Băng trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: – Còn Quân Ức kia, anh có tung tích gì không?
Lâm Dật Phi kể sơ lược chuyện của Kế mập rồi hỏi:
– Em thấy nữ chủ nhân của cung điện ngầm ở thảo nguyên có phải là Quân Ức không?
Bách Lý Băng suy tư: – Dật Phi, chúng ta khoan quan tâm cô ta có phải là Quân Ức hay không, nhưng anh thấy Quân Ức liệu có quan hệ gì với Hoàn Nhan Liệt không?
Lâm Dật Phi gật đầu: – Rất có khả năng.
– Vậy chị Ngân Bình thì sao, có quan hệ gì với Hoàn Nhan Liệt không? Bách Lý Băng đột nhiên hỏi gấp.
– Sao em lại hỏi vậy?
Lâm Dật Phi ngây người.
– Em chỉ thấy Quân Ức, chị Ngân Bình, còn Hoàn Nhan Liệt nữa, bên trong hình như có chút liên quan. Âm thanh của Bách Lý Băng có phần kì lạ.
– Giờ em đang ở đâu, có đến Dương gia chưa? Lâm Dật Phi thấy đề tài này không mấy thú vị.
– Đương nhiên là ở Giang Nguyên, ngày đầu tiên em về liền đến Dương gia tìm thấy Dương Hùng Vĩ đó. Anh ta rất nhiệt tình, nhưng đối với mọi chuyện thì không có ích gì cả. Bách Lý Băng thấp giọng: – Dật Phi, em vô dụng quá, không giúp gì được cho anh.
Lâm Dật Phi bật cười: – Sao trách em được.
Hai người đều trầm mặc, Bách Lý Băng không hề cúp máy, Lâm Dật Phi cũng cầm di động mà không cất đi.
Hồi lâu sau, Bách Lý Băng mới nói: – Sao anh không cúp máy đi?
– Anh đợi em cúp trước. Lâm Dật Phi cười nói.
Bách Lý Băng đột nhiên cảm thấy mình như bị tình yêu vây quanh. Lúc đầu ở Chu Tiên trấn, chẳng phải cũng nói một câu như thế sao?
Yêu là chuyện hai người, mới đầu cô còn kiên định như thế, tại sao giờ đây lại có chút do dự, tại sao phải giấu diếm?
– Dật Phi, em muốn nói với anh một chuyện. Bách Lý Băng dường như đã hạ quyết tâm.
– Chuyện gì? Lâm Dật Phi hỏi.
– Anh còn nhớ chuyện thác nước Ngọc Long không? Bách Lý Băng hỏi.
Thông tin hiện đại tuy tiên tiến, nhưng nhiều khi không nhìn thấy được biểu cảm của người khác. Vẻ mặt giờ đây của Lâm Dật Phi trở nên cổ quái:
– Đương nhiên là nhớ, chúng ta suýt chết ở đó.
– Lần đó nguy hiểm thật. Bách Lý Băng hình như vẫn còn sợ: – Nhưng may mà có anh, nếu chỉ có em với Yên Nhiên ở đó, tám chín phần là không thể thoát được.
Lâm Dật Phi nói: – Nếu không có anh, làm sao hai người gặp nguy hiểm như thế?
Bách Lý Băng không nói được gì.
– Sao em đột nhiên nhắc chuyện thác nước Ngọc Long vậy? Lâm Dật Phi ngập ngừng rồi nói:
– Anh nhớ hẹn ước lúc đầu của chúng ta, nếu có cơ hội, sáu người lại đi một chuyến, ngắm trăng ở đó.
Bách Lý Băng hình như đang cười: – Anh còn nhớ rõ ước hẹn của Yên Nhiên, nếu anh không nhắc, em cũng không nhớ ra.
– Nếu em không nhớ, vậy rõ ràng em không phải muốn nói chuyện này. Lâm Dật Phi nói: – Thác nước Ngọc Long còn chuyện gì đáng để em nhớ?
– Anh còn nhớ thạch thất mà chúng ta đi qua không? Bách Lý Băng cảm thán: – Có điều em nhắc chuyện này thấy thừa thãi quá, vì có nhiều chuyện không thể thấy rõ chi tiết, thế mà anh luôn nhớ rõ, phải không?
– Thạch thất? Lâm Dật Phi mỉm cười: – Đương nhiên là anh nhớ, Nữ nhi hồng ở đó anh uống rất ít.
– Dật Phi, chúng ta đừng tự lừa dối bản thân nữa được không? Giọng Bách Lý Băng đột nhiên run run: – Trong thạch thất có rất nhiều bí mật, không lý nào anh không biết, nhưng em luôn tự lừa mình rằng anh không biết.
Lâm Dật Phi im lặng.
– Đại kiếm kia chính là binh khí mà anh dùng tám trăm năm trước.
Bách Lý Băng có chút kích động: – Lâm Dật Phi, đúng không?
– Đúng thế. Lâm Dật Phi gật đầu, song ý thức được Bách Lý Băng ở đầu bên kia không thấy được.
– Nếu đã thế, những gì viết trên thạch thất đều là sự thật? Giọng điệu của Bách Lý Băng liền bình tĩnh lại.
– Tiêu Biệt Ly chi mộ? Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.
– Em biết anh nhất định đã thấy mà.
Bách Lý Băng hình như cười bất đắc dĩ: – Anh quan sát rất kỹ, không gì qua mắt được anh, thạch thất do tự tay anh mở, sao anh không thấy chữ trên cửa thạch thất được chứ?
– Vậy thì đã sao? Lâm Dật Phi bật cười: – Đúng thế, dù với quan điểm nào, Tiêu Biệt Ly cũng đã chết rồi. Có điều dù hắn đã chết, lại có người vẫn cực khổ đem Huyền Thiết kiếm đến cho hắn, lập mộ cho hắn, đúng là chuyện kì quái.
– Rất kì quái sao? Bách Lý Băng lẩm bẩm: – Lẽ nào anh không hề nghi ngờ ai là người đã lập mộ thất đó?
– Đương nhiên có, thực ra anh đã nghĩ rất lâu rồi. Lâm Dật Phi cảm thán.
– Anh thấy có thể là ai? Bách Lý Băng hỏi, giọng run rẩy.
– Anh vốn không tin sự tồn tại của Hoàn Nhan Liệt, nhưng sau này nghĩ lại, thấy rất có khả năng. Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút: – Lúc trước ba người bọn anh đứng rất gần quầng sáng kia, anh ở gần nhất, Hoàn Nhan Phi Hoa và Hoàn Nhan Liệt cách không xa lắm. Hoàn Nhan Phi Hoa nếu có thể tới, huynh muội bọn họ tình thâm, Hoàn Nhan Liệt không đến thì không hợp lý. Cho nên anh nghĩ thạch thất kia là Hoàn Nhan Liệt ở, mộ thất cũng là y lập cho anh. Em nói có đúng không?
Bách Lý Băng lại im lặng hồi lâu, sau mới nói: – Dưới mộ Tiêu Biệt Ly còn có một hàng chữ nhỏ, lẽ nào anh không thấy?
Lâm Dật Phi cười có chút khác lạ: – Em cũng nhìn thấy sao? Điều đó nói rõ gần đây nội công của em cũng tiến bộ, thị lực không tồi.
– Núi không đỉnh, nước sông cạn kiệt, đông dậy sấm, hạ mưa tuyết, thiên địa hợp, mới cùng quân tuyệt! Bách Lý Băng thấp giọng đọc, nhẹ giọng hỏi: – Dưới mộ Tiêu Biệt Ly khắc dòng chữ này. Dật Phi, anh đừng nói đây cũng là Hoàn Nhan Liệt viết cho anh?
Lâm Dật Phi không nói gì.
– Sao anh không nói gì hết? Bách Lý Băng nói ra ý nghĩ giấu đã rất lâu, không hề thấy thoải mái, ngược lại còn thấy nặng nề hơn.
– Nếu em đoán được rồi, anh còn có thể nói gì? Lâm Dật Phi cười khổ.
– Dật Phi, chúng ta đừng tự lừa mình nữa được không? Bách Lý Băng thấp giọng nói: – Chúng ta cũng đều biết vài thập niên trước, sao lại có người nói với Tiêu Biệt Ly những lời này? Em nghĩ đã lâu, cảm thấy không có khả năng khác, trước mắt dòng chữ này vẫn là của chị Ngân Bình, chị ấy vẫn không quên được anh. Em cũng biết, em chưa bao giờ hy vọng anh quên chị ấy, nhưng anh cũng không thể một mực lảng tránh sự thật này. Trên thực tế, anh để em về Giang Nguyên là bởi vì anh không trông đợi gì chuyện em điều tra Dương gia, anh chẳng qua chỉ muốn ở lại Bắc Kinh, tự mình đi thăm dò tung tích chị Ngân Bình, không phải sao?
Lâm Dật Phi vẫn giữ trầm mặc.
– Dật Phi, anh nói gì đi chứ! Bách Lý Băng lo lắng, thấy mình hình như nói hơi quá, có lẽ để hắn thừa nhận sự thật này mới là cách tốt?
– Em thấy được hai dòng chữ. Lâm Dật Phi đột nhiên cười lên: – Nhưng em không phát hiện ra hai dòng chữ đó không phải do cùng một người viết sao?
– Không phải do cùng một người? Bách Lý Băng nghe đến đây thì thấy mông lung, nhất thời không phản ứng lại: – Vậy hai dòng chữ đó là do hai người viết? Hỏi xong câu này, cô liền thấy vô nghĩa, liền đổi cách hỏi: – Vậy thì có gì khác biệt? Nếu dòng trước là do Hoàn Nhan Liệt viết, vậy còn dòng sau?
Cô đột nhiên im lặng, lúc sau mới nói: – Dật Phi, ý anh là sao?
Lâm Dật Phi cảm thán: – Em nghĩ nhiều quá, nhưng quan sát vẫn chưa đủ. Dòng thứ nhất mạnh mẽ có lực, dòng thứ hai lại nắn nót, vừa nhìn đã biết không phải cùng một người viết. Nếu chúng ta giả thiết Hoàn Nhan Liệt tưởng năm đó anh đã chết, lấy Huyền Thiết kiếm đi rồi lập mộ ở đây, đó mới là ý của dòng đầu. Như thế cũng giải thích vì sao trong hố tượng không thấy Ma Viêm Kiếm của y và Vấn Thiên kiếm của anh, bởi vì y đã mang đi. Y có thể không mang theo gì, nhưng với người học võ mà nói, thần binh như thế dĩ nhiên không thể bỏ qua. Còn về dòng thứ hai thì rất đáng ngờ, dù em nghĩ thế nào, anh vẫn một mực cho rằng, trước mắt không có chút manh mối nào cho thấy Ngân Bình từng đến đây.
Nhìn thấy khuôn mặt đã nhợt nhạt của Lâm Dật Phi, cảm giác bất an trong lòng Bách Lý Băng càng ngày càng mạnh mẽ, suy nghĩ của cô không ngờ lại giống hệt với Tô Yên Nhiên, chỉ muốn buông bàn tay của Lâm Dật Phi ra, để hắn mang theo Tô Yên Nhiên chạy trốn, như thế cơ hội sống sót sẽ lớn hơn. Nhưng biết rằng, buông bàn tay này ra, thì cũng có nghĩa là vĩnh biệt, giờ khổ sở chống đỡ, chỉ là muốn nhìn hắn lâu thêm chút nữa.
Cô đã quyết định, khi mình bị ngạt thở, cho dù phải cắt đứt ngón tay của mình, cũng phải buông Lâm Dật Phi ra, chỉ là cứ nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi ươn ướt, vẩn đục của dòng nước lớn không ngăn được đôi mắt trong veo nhìn người mình yêu thương của cô!
Trong đầu Lâm Dật Phi không nghĩ được nhiều, hắn thậm chí còn không nghĩ tới cái chết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Nơi đây là núi đá vôi, nếu phía trước không phải đường cụt, thì tình trạng hiện giờ sẽ không kéo dài quá lâu, hắn tin chắc như vậy, bỗng nhiên hắn cảm thấy tay trái hơi đau, không ngờ Bách Lý Băng lại cắn hắn một cái!
Lâm Dật Phi quay đầu lại nhìn, chỉ một bàn tay nắm được chặt, Bách Lý Băng cắn một cái, vốn cho rằng Lâm Dật Phi thấy đau sẽ buông tay, cô đã không thể chịu đựng tiếp được nữa, nhưng lại không muốn Lâm Dật Phi lãng phí chân khí, chỉ lặng đi, nhìn ánh mắt trách móc của Lâm Dật Phi, Bách Lý Băng cũng không thể cắn thêm lần nữa.
“Ồ ồ” – một tiếng vang lớn, khi cả ba đều cảm thấy không thể kiên trì được nữa, thì đột nhiên hơi thở dễ dàng hơn, phía trước xuất hiện một cái động lớn, cao gần mấy trượng, nước cuốn đến đây thì bắt đầu trôi chậm hơn.
Lâm Dật Phi hú lên một tiếng, đưa theo hai người xông lên trước, trong nháy mắt đã đến được vách đá đối diện, dựa vào vách đá mà đạp nước, dòng nước thì vẫn cứ trôi về phía trước, phía trước còn có lối thông đạo. Trong lòng Lâm Dật Phi mừng thầm, nhưng không vội vàng tiến lên trước tìm lối ra, phía bên trên tuy vẫn tối mịt không nhìn thấy ánh sáng, nhưng giờ đây là nơi tốt để tạm nghỉ lấy lại hơi thở.
Hắn cũng có phần vất vả, hơi thở lúc đầu ít nhất có thể dùng được nửa tiếng, chỉ có điều vì cứu hai cô gái đó, gần như đã dùng mất hơn nửa, vừa nãy, mỗi một hơi thở đi qua kinh mạch, đều giống như bị kim châm vậy, sự đau đớn trong cơ thể của hắn khó chịu hơn gấp nghìn vạn lần Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên!
Vừa rồi áp lực vừa giảm thì hơi thở cũng thoải mái hơn luôn, sự dễ chịu trong cơ thể quả thực không cần nói cũng biết. Vốn hắn đã đạt đến cảnh giới “Sử tâm biệt khí”, thời gian hơn tháng phải nói là lại tăng thêm một tầng, cả bản thân cũng không tin là vậy, có điều vừa rồi thập tử nhất sinh, cơ thể lại có thay đổi không ngờ như vậy, lúc này hô hấp thoải mái hơn, chỉ cảm thấy chân khí như suối, lại có thể phá thêm được một tầng, đã đạt đến cảnh giới “Khí quyết tuyền đạt” rồi!
Cảm giác được trong ngực vẫn còn lọ thạch nhũ kia, tuy ngoài mặt Lâm Dật Phi như bình thường, nhưng trong lòng vừa mừng vừa lo. Bản thân mình đến nơi đây từ trước đến giờ là người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng lần này lại là do người làm, ba người bọn chúng ba lần bốn lượt làm hại mình, muốn làm chính mình cũng không được sao?
Nếu nói trước khi bước vào trong động, hắn vẫn vô cùng kiêng dè Nhan Phi Hoa, cố hết mức tránh mâu thuẫn với cô ta, nhưng giờ nội công tiến bộ thêm một bước, lại có sự trợ giúp của thạch nhũ vạn năm, chỉ cần đợi một thời gian nữa, thì việc khôi phục nội lực năm đó có gì là khó, nếu đã như vậy, lại còn phải sợ cô ta sao?
Lâm Dật Phi quan sát xung quanh một chút, phía trên vẫn là đá lớn rải rác, có vẻ cô cùng rắn chắc, trong lòng có chút buồn bực.
– Dật Phi, tôi có thể bơi.
Tô Yên Nhiên tuy cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, nhưng vẫn muốn giảm nhẹ áp lực cho Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi ngoi lên mặt nước, chỉ dùng hai chân đạp nước mà có thể giữ chắc được cả hai người. Tô Yên Nhiên và Bách Lý Băng đều có chút khâm phục khả năng của hắn, nhưng tuyệt nhiên không biết hắn cũng chỉ là gà mờ thôi, so với những người trong giang hồ như Lãng Lý Bạch Điều, Tiểu Bạch Long gì gì đó thì còn kém quá xa, chỉ là hắn nắm vững được cách dùng lực, nội công lại thâm hậu, những việc này vẫn là những việc dễ dàng. Tuy giờ hắn đưa theo hai người, nhưng so với lúc nãy, đã coi như khác nhau một trời một vực rồi.
– Em cũng biết bơi.
Bách Lý Băng cũng đột nhiên nhớ ra, trận nước lớn vừa mới ập đến, không cần biết là có biết bơi hay không, uổng công vô ích, giờ tỉnh táo lại mới phát hiện khả năng bơi của mình gắng gượng cũng có thể phát huy được.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, lúc này mới buông lỏng hai tay nói:
– Cố gắng lên, chúng ta nhất định sẽ thoát ra được.
Hai cô gái vốn đã mất đi niềm tin, nghe hắn nói vậy, tự nhiên lấy lại được ý chí, cảm giác chỉ cần có Lâm Dật Phi bên cạnh, thì cho dù là Quỷ môn quan cũng đi được, tuy bị ngâm trong nước rất lâu, nhưng giờ tất cả đều đang bám vào vách đá mà đạp nước, không muốn lại cho Lâm Dật Phi thêm gánh nặng gì nữa.
Nhìn thấy nước lũ vẫn còn dâng lên, ở đây tuy vẫn có không khí, nhưng vẫn có thể bị ngập, Bách Lý Băng lo sợ bất an:
– Dật Phi, nếu chỗ này cũng bị ngập nước thì làm thế nào?
Nhưng Lâm Dật Phi lại cười nói:
– Việc đó thì có gì khó, hai người đều biêt bơi, đến lúc đó chúng ta sẽ lặn đến cửa ra, tìm lối thoát, vừa nãy đã chống chịu được, thì giờ cũng có thể được, chẳng lẽ em sợ không tìm được chỗ nghỉ sao?
Hắn dùng móng tay khắc lên vách đá một đường, một lát sau, nét mặt trở nên vui vẻ, chậm rãi nói:
– Nước đã chậm lại rồi, phía sau không còn mạnh nữa, anh nghĩ nước lần này chắc chắn có thể chống được.
Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào mà hắn có thể đưa ra kết luận như vậy, chỉ chăm chăm nhìn vào cái vết dài mà hắn khắc, nhìn mặt nước đang dần dần tiến tới, lại qua hơn chục phút nữa, nhưng mặt nước không hề dâng lên, tất cả đều khấp khởi trong lòng, biết rằng trước mắt ít nhất cũng sống thêm được một hai giờ nữa.
Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên rõ ràng không có một chút lòng cầu tiến gì cả, cảm thấy có thể sống thêm một khắc còn hơn là bị ngạt chết như vừa nãy, Lâm Dật Phi thì lại tỉnh hơn thấy rõ. Nước không dâng lên nữa chỉ có thể coi là tốt, muốn sống tuyệt đối không thể chỉ trông chờ vào may mắn. Cứ cho rằng ông trời cũng chiếu cố, bên ngoài không mưa, không làm tăng mực nước, ba người họ không phải cá, không có đồ ăn thức uống, không ngủ cũng không nghỉ ngơi thì có thể trụ được trong nước bao lâu chứ?
Từ trước đến giờ Lâm Dật Phi không tin việc gặp được đường sống trong cõi chết. Hắn tin chắc rằng, nếu muốn sống thì phải cố gắng mà động não. Lại nói tuy Tô Yên Nhiên hết sức muốn biểu hiện giữ được bình tĩnh, nhưng nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của cô ấy là Lâm Dật Phi đã biết, đúng là cô ấy biết bơi, chỉ có điều cô ây không trụ trong nước được bao lâu nữa. Hắn ra hiệu cho Bách Lý Băng, Bách Lý Băng đương nhiên hiểu ý của hắn, cũng chủ động bơi đến bên cạnh Tô Yên Nhiên, dùng sức đỡ cô ấy, giúp cô ấy giảm bớt khó khăn.
– Hai người đợi anh ở đây một chút.
Lâm Dật Phi đã chú ý đến
Bách Lý Băng chỉ gật đầu:
– Dật Phi, anh yên tâm, có em ở đây, em đảm bảo Yên Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu.
Bây giờ, tinh thần của cô vẫn tốt, ngoài việc toàn thân đau mỏi ra thì không bị gì nữa cả. Vừa rồi lênh đênh trong nước cô còn nghi ngờ sao mình vẫn có thể đứng ở đây mà không chút thương tích gì chứ.
Lâm Dật Phi không nói nhiều, đã lặn sâu xuống dưới rồi, không thấy tăm hơi đâu nữa, Tô Yên Nhiên hô lên:
– Băng Nhi, anh ấy…
Vốn định hỏi liệu có nguy hiểm gì không, đột nhiên nghĩ đến, thật ra nếu không có mình và Bách Lý Băng thì anh ấy sẽ an toàn mới đúng.
– Chúng ta có thể thoát ra không? Nếu không thoát ra được thì tôi làm liên lụy hai người rồi.
Bách Lý Băng mỉm cười:
– Đến lúc này rồi, tất cả những việc đã xảy ra chúng ta đều không thể kiểm soát được. Đúng rồi! Yên Nhiên, sao cậu lại bị bọn chúng bắt đến đây vậy? Với trận nước lớn vừa rồi thì cái đám người xấu xa kia chắc không được may mắn như ta rồi.
– Mình thấy có lửa cháy, muốn đến giúp một tay.
Tô Yên Nhiên có chút xấu hổ:
– Nhưng không ngờ, vừa mới rời khỏi lều đi được vài bước thì bị ngã. Sau đó thì cảm thấy bị vật nặng gì đó đánh một cái, sau đó thì không biết gì nữa.
– Chắc chắn là mấy tên quỷ xấu xa kia làm rồi.
Bách Lý Băng tức tối nói, mắt liếc nhìn xung quanh, thấy một khối lồi ra trên vách đá. Bách Lý Băng đưa theo Tô Yên Nhiên bơi qua bám ở đó, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm:
– Nhưng mà bọn chúng ác giả ác báo, chắc bây giờ đã chết không toàn thây.
Tô Yên Nhiên thở dài:
– Lúc mình tỉnh lại thì phát hiện đã đến nơi vừa nãy rồi. Nghe bọn chúng bàn bạc, dường như có người chỉ đạo chúng ở đây uy hiếp Dật Phi đi làm một vài việc. Nếu không được thì nhờ sự trợ giúp của người mai phục phía sau tảng đá giết luôn anh ấy.
Đột nhiên hai mắt Bách Lý Băng sáng lên:
– Làm chuyện gì cơ?
– Mình không biết.