– Quân Ức không phải sao? Chẳng lẽ Quân Ức và chị Ngân Bình không có bất cứ quan hệ nào? Vì sao anh khẳng định như vậy? Dật Phi, anh phải biết bản thân anh khác với Hoàn Nhan Phi Hoa, cũng khác với Hoàn Nhan Liệt. Tính cách, tính cách qua mấy năm nay cũng có thể thay đổi. Không lẽ anh cảm thấy Quân Ức lúc trước giết bốn người, khiêu chiến võ lâm cao thủ, điều đó không đúng với tính cách vốn có của cô ta? Bách Lý Băng có chút khó hiểu.
– Em nói không sai, dung nhan có thể thay đổi, nhưng nội công rất khó thay đổi. Nhạc Ngân Bình sẽ không tu luyện “Thiên lý phượng minh”, chỉ có Hoàn Nhan Phi Hoa mới có thể. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Thập tam vô cấp công, “Thiên lý phượng minh”, còn có Cửu biệt thập bát li của anh đều là nội công quái dị nhất. Nhưng với ba loại này, Ngân Bình một loại cũng sẽ không luyện. Nội công của cô ấy rất chính thống, không phải bàng môn tả đạo như chúng ta. Là một cao thủ võ công, chiêu thức có thể thiên biến vạn hóa, nhưng nội công thường chỉ luyện một loại.
Bách Lý Băng trầm mặc, cảm thấy đầu nhức nhối: – Dật Phi, nếu không phải chị Ngân Bình, vậy anh giải thích dòng chữ thứ hai như thế nào?
– Lúc ấy nếu Tiêu Biệt Ly đã chết rồi, còn tuyệt với không tuyệt gì nữa, viết như thế không phải muốn tự sát, mà là thổ lộ tâm ý. Lâm Dật Phi nói: – Theo anh, dòng chữ đó không phải nói với Tiêu Biệt Ly.
– Hả? Bách Lý Băng ngạc nhiên, hình như nghĩ tới điều gì đó, thật lâu sau không nói gì.
Lâm Dật Phi để di động xuống, phủi tuyết trên người rồi mới đi thẳng về phía trước. Một chiếc xe thể thao đã ngừng bên cạnh hắn, cửa xe mở ra, một nhân vật hắn không ngờ đến bước từ trong xe ra.
Triệu Mộng Điềm mặc áo khoác da chồn đen xuất hiện giữa màn tuyết trắng, trông cực kì hút mắt.
Người khác mặc trang phục này, nhiều nhất chỉ tỏ ra là có nhiều tiền. Còn cô mặc thì lại khiến người khác thấy cực kì cao nhã.
Cô đến gần Lâm Dật Phi, Triệu Mộng Điềm vui mừng: – Lâm Dật Phi, thật là cậu sao? Vừa trông thấy, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt.
– Tôi bắt gặp đạo diễn Triệu ở đây, cũng tưởng mình bị hoa mắt. Hắn nhìn vào trong xe, thấy có một người đàn ông ngồi ở ghế sau, ít nhiều cũng thấy kì lạ. Thoạt nhìn, dường như Triệu Mộng Điềm chẳng qua chỉ là lái xe.
– Cậu đến đây lúc nào thế? Cô vui vẻ hỏi: – Đến rồi sao không gọi tôi một tiếng, tôi thấy trải qua năm nay không còn chút sức lực, mỗi năm càng mất sức hơn.
Triệu Mộng Điềm có sự thẳng thắn của phụ nữ phương bắc, nhìn có vẻ còn muốn dúi cho Lâm Dật Phi một đấm. Thấy bộ dạng Lâm Dật Phi như vậy, cô cuối cùng cũng kiềm chế.
– Mới vài ngày thôi, chủ yếu là lo chuyện riêng. Đối với Triệu Mộng Điềm này, Lâm Dật Phi không có thiện cảm mấy, cũng không có ấn tượng xấu. Cô chịu lấy một nửa thu nhập từ phim quyên góp cho quỹ từ thiện Bách Thảo, hắn không cách nào không biểu đạt cảm tạ. Tuy hắn biết Triệu Mộng Điềm không chỉ đơn giản là có tiền, quay phim đối với đạo diễn khác mà nói là tượng trưng cho danh lợi, nhưng với cô thì giống như một việc nhàn nhã, nhưng người giàu không phải ai cũng nhiệt tình làm từ thiện.
Thái độ khách sáo khó gần của Lâm Dật Phi cũng không khiến Triệu Mộng Điềm thấy xa lạ. Thấy hắn nhìn xe mình, cô mỉm cười: – Trong xe là chỉ đạo võ thuật có tiếng trên quốc tế – Trần Lương Hòa, là tôi mời đến đấy. Có vài kịch bản tôi thấy cũng bình thường, cậu có hứng xem qua không?
– Đương nhiên tôi không hiểu thị trường bằng đạo diễn Triệu rồi. Lâm Dật Phi khách sáo: – Tôi cũng không hiểu họ muốn gì, cho nên kiến nghị của tôi có thể không đáng là gì.
Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Nhìn không ra cậu có thể đánh như vậy, sao khiêm tốn thế. Đầu tiên, cậu có thể thử làm người xem, đương nhiên là có quyền phát biểu ý kiến của mình. Tiếp theo, mặc dù phim tôi quay là cho mọi người xem, nhưng sẽ không hùa theo bọn họ, vì cái gọi là nhân tố phòng bán vé, những mánh lới như bạo lực, máu me, tình sắc chỉ thu hút người xem có cảm quan thấp, tôi thường sẽ không làm. Phim tôi quay, có thể rất nhiều người lần đầu thấy chẳng qua chỉ là đánh nhau đặc sắc, tình cảm khúc chiết, chuyện xưa nao núng. Nhưng tôi hy vọng bọn họ nếu có thể xem lại lần nữa, sẽ chú ý tới tinh thần muốn biểu đạt trong đó, hăng hái hướng về phía trước cũng tốt, khiến họ có thể cảm thấy nhân sinh ý nghĩa cũng tốt. Dù là mười năm về sau, phim của tôi không thể kiếm lại tiền, nhưng tôi hy vọng khi người ta xem lại lần nữa, vẫn có thể ngộ ra những điều đó, có thể xúc động. Tựa như những bông tuyết này, rất nhiều người lần đầu thấy giá lạnh vô tình, hoặc là lãng mạn, hiện giờ lại có rất ít người chú ý tới tiểu học đều được học tuyết rơi là điềm báo được mùa, tựa như lá rụng hoa bị tổn hại. Khi người khác than thời gian thoi đưa, năm tháng vô tình, lại có rất ít người chú ý tới đạo lý hoa rụng không phải vật vô tình, nó hóa thành mùn xuân bảo vệ hoa.
Lâm Dật Phi cũng không ngắt lời, chỉ yên lặng lắng nghe.
Triệu Mộng Điềm thấy thần sắc của hắn, vội cười áy náy: – Rất xin lỗi, cậu không phải nhân viên của tôi mà phải nghe tôi lải nhải.
– Có gì đâu.
Lâm Dật Phi cười: – Tôi thấy ngôn luận của dạo diễn Triệu nếu lên ti vi thì phải thu tiền. Tôi ở đây được nghe miễn phí, chỉ có được lợi mà thôi.
Triệu Mộng Điềm phá lên cười, không để ý người qua đường liếc mắt. Thật ra trời tuyết mù mịt thế này, trên đường cũng không nhiêu người, nhưng chiếu theo tính cách của cô ấy, nếu muốn cười, cho dù đường xá tấp nập cũng sẽ không để ý.
– Nói chuyện với người như cậu, thật ra rất vui vẻ. Cô nói tới đây, bộ dáng có vẻ rất hào sảng. Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười, cũng không nhiều lời. Thật ra hắn cũng coi như tán thành cách nói của Triệu Mộng Điềm, nhưng đạo lý rất nhiều người đều hiểu, song nếu nói làm được thì không có mấy người.
– Nói tới đây, tôi nghĩ đến một bộ phim xem như cũng có tiếng, những thứ khác không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ có một nhân vật là một đứa trẻ hí kịch, mục tiêu cuối cùng chính là có thể ăn hồ lô ngào đường. Điều này thoạt nhìn rất buồn cười, kỳ thật không thể cười chút nào. Mỗi người đều có một mục tiêu, mục tiêu của tôi chính là khiến nhiều người xem được phim của tôi, ăn hồ lô ngào đường mà trong lòng họ đã hướng đến rất lâu.
Lâm Dật Phi cười cười: – Vậy trong năm mới, chúc đạo diễn Triệu muốn gì được đó, phòng vé đại thu.
– Thấy bộ dạng tôi và cậu hiện giờ, tôi liền nhớ lại một câu của lão tử. Triệu Mộng Điềm thở dài một hơi: – Nhiều lời số nghèo, không bằng thủ xung, tôi cứ mãi lải nhải, xem ra còn không bằng cậu chừng mực thì tốt hơn.
– Tôi nói thế nào, cũng rất quan tâm doanh thu bán vé phim của chị. Lâm Dật Phi nghiêm túc nói.
– Tiểu tử cậu, không có lý do gì không dòm ngó doanh thu bán vé của tôi, tính xem một nửa là bao nhiêu, đúng không? Triệu Mộng Điềm thẳng thắn, đối với Lâm Dật Phi cũng không có thái độ cao ngạo mà đạo diễn đối đãi với diễn viên. Có lẽ cũng vì cô tuy gặp gỡ Lâm Dật Phi không nhiều lắm, nhưng hiểu rõ tính cách Lâm Dật Phi hơn ai hết.
– Đúng vậy, đúng là như thế. Lâm Dật Phi gật đầu nghiêm túc: – Một lời hứa của chị Triệu cũng có thể xem là ngàn vàng, tôi sao lại không chú ý.
Còi xe bỗng nhiên vang lên, Triệu Mộng Điềm nhíu mày, thần sắc dường như có chút bất mãn.
Lâm Dật Phi liếc qua người đang ngồi trong xe: – Đạo diễn Triệu, chị còn việc thì cứ đi trước, chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau mà.
– Vậy được, Trần Lương Hòa cũng là chỉ đạo võ thuật có tiếng. Lần này tôi phí hết sức chín trâu hai hổ mới mời được anh ta xuất sơn, hai người đều có máu mặt, tôi không thể đắc tội. Triệu Mộng Điềm cười áy náy, bắt tay với Lâm Dật Phi: – Lâm Dật Phi, nếu mấy ngày nay không việc gì, có thể liên lạc với tôi, tôi cũng không phiền cậu lo việc riêng nữa.
Lâm Dật Phi gật đầu, nhìn theo Triệu Mộng Điềm ngồi vào chỗ lái, phất tay rồi xoay bánh lái đi thẳng. Từ đầu đến cuối, hắn không thấy Trần Lương Hòa đó nhìn mình, có điều hắn phát hiện ánh mắt của y rơi vào kính chiếu hậu, từ đó có thể thấy rõ hắn và Triệu Mộng Điềm.
Y đang quan sát hắn? Khi ý nghĩ này lướt qua đầu Lâm Dật Phi, hắn liếc nhanh qua Trần Lương Hòa, cảm thấy y không cao, nhưng tinh lực toàn thân sung mãn. Không đợi hắn tiến thêm một bước phân tích, chiếc xe đã biến khỏi tầm mắt.
Chỉ đạo võ thuật? Lâm Dật Phi lẩm bẩm. Tuy nhiều lúc chỉ đạo không cần biết phải biết thứ mà mình chỉ đạo, giống như nhà phê bình ẩm thực vậy, tuy câu nào cũng có đạo lý, nhưng nếu bảo nấu ăn thì thường rối tinh rối mù. Song Trần Lương Hòa này rõ ràng biết võ công.
Chiếc xe đó thực ra không chạy được bao xa, nó thuận theo hướng Lâm Dật Phi đi mà chạy, khi đến Phương gia thì từ từ dừng lại. Chỉ ấn một tiếng còi, cửa sắt đã im hơi lặng tiếng mở toang, đợi xe chạy thẳng vào trong sân lớn, cửa sắt từ từ khép lại.
Tuyết trắng cửa đen vẫn như xưa, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ có vết xe hằn trên đường nói lên chuyện đã từng xảy ra.
Lâm Dật Phi đứng ở góc đường, đăm chiêu nhìn cánh cửa sắt đó, trong mắt hiện lên ý vị tìm hiểu…
– Băng Nhi, không phải là mình không chú ý nghe, mà là bọn chúng không nói rõ ràng. Là một người nói với một người khác là không biết thằng nhóc đó có nghe lời chúng ta đi làm việc đó không. Sau đó người kia lắc đầu, cũng không nói gì cả. Băng Nhi, cậu thông minh thật đó, lại đoán ra dụng ý của mình. Hai cái vừa rồi, chắc là ám khí hả? Đánh hay lắm!
Bách Lý Băng đỏ mặt:
– Không phải là mình thông minh, mà là Dật Phi sớm đã phát hiện thấy có người mai phục. Anh ấy để mính xử lý tên đó. Mình còn hơi lo lắng nữa. Không ngờ tên đó vô dụng như vậy.
– Hóa ra là vậy.
Tô Yên Nhiên có phần giật mình. Tiêu đại hiệp năm đó trải qua trăm trận chiến, mẹo đối phó với bọn xấu này thì không phải nói. Không biết Bách Lý Băng có biết những chuyện này hay không, cô cũng không tiện nhiều lời:
Bách Lý Băng muốn nói gì đó, đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều, cũng biết chút liên quan dính líu ở đây. Đương nhiên là không đơn giản như Tô Yên Nhiên nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại thì cười nói:
– Tuy là chúng ta bị cuốn vào dòng nước đó, nhưng may không bị gì. Đây cũng có thể coi như là thiện giả thiện báo chứ.
Cô nhìn sắc mặt Tô Yên Nhiên càng ngày càng nhợt nhạt, không khỏi có chút lo lắng, cố gắng nói gì đó nhẹ nhõm. Có điều cô thấy nói chuyện lâu như vậy mà Lâm Dật Phi vẫn chưa thấy quay về, không tránh được có chút sốt ruột. Ở đây đều là nước, tuy Lâm Dật Phi nội công cao thâm, cũng chỉ dựa vào một hơi để điều hòa khí thở. Lâu vậy mà vẫn chưa lên, xin đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nghĩ đến đây, cô lại trở nên trầm mặc. Tô Yên Nhiên ngược lại, lại băn khoăn, an ủi cô mấy câu, nhưng bản thân mình cũng khóc không thành tiếng.
Cho dù là lúc Bách Lý Băng tuyệt vọng, cũng tuyệt đối không khóc. Cô dường như muốn lặn xuống nước tìm Lâm Dật Phi. Nhưng nghĩ đến nếu mình lặn xuống, một mình Tô Yên Nhiên có thể trụ được bao lâu, quả thật không thể biết được. Nếu đã như vậy, đành phải mặc kệ thôi.
Đang lúc khó xử, đột nhiên cảm thấy đáy nước có gì đó, Lâm Dật Phi ngoi lên. Tuy không thở hổn hển, nhưng sắc mặt nhợt nhạt hơn rất nhiều so với vừa nãy. Vừa thấy ánh mắt của hắn, Bách Lý Băng đã biết kết quả rồi. Muốn hỏi nhưng lời nghẹn trong cổ họng, cúi đầu xuống.
– Giờ vẫn chưa được.
Lâm Dật Phi ngược lại lại chưa hết hy vọng, chỉ lắc lắc đầu, khóe miệng còn có ý cười. Lúc này Tô Yên Nhiên không thể không khâm phục hắn. Có thể đối mặt với sống chết, còn giữ được bình tĩnh như thế, cả đời mình thật sự chẳng gặp được mấy người như thế.
– Anh lặn xuống đó mười lăm phút rồi.
Lâm Dật Phi giải thích:
– Thời gian bơi về lâu hơn một chút. Có điều, xung quanh đây đều là nước, chúng ta có được một chỗ dung thân như thế này vẫn coi là may mắn trong bất hạnh rồi. Cứ đợi đi vậy, nói không chừng nước sẽ rút. Anh nghỉ ngơi một chút, lát nữa đổi xem lối khác xem thế nào.
Tô Yên Nhiên lại im lặng, một lúc lâu sau mới nói:
– Nếu nước không rút thì sao?
Chỉ là trong lòng cô lại nghĩ, Lâm Dật Phi cả đi cả về mất hơn ba mươi phút. Thực ra thực lực của hắn hoàn toàn có thể đi xa hơn chút. Hắn nghĩ như vậy rõ ràng là lo lắng cho mình, điều này cô biết. Với trình độ của Bách Lý Băng, cho dù là kéo cũng kéo không được mình. Nếu thực sự không được, chỉ hai người sống sót vẫn tốt hơn là cả ba cùng chết kẹt ở đây. Chỉ là năm đó Uyển Nhi không thuyết phục nổi Tiêu đại hiệp, Tô Yên Nhiên hiện giờ phải dùng cách gì mới có thể thuyết phục được Lâm Dật Phi đây?
Lâm Dật Phi sững sờ một lúc lâu, trốn tránh không trả lời, đột nhiên lại giơ tay lên cười:
– Hai em xem, ông trời đối với chúng ta không hà khắc đến vậy mà, anh vẫn tìm được chút gì đó ăn đấy.
Trong tay hắn không ngờ lại cầm hai củ na ná củ sen, rửa qua nước, trở nên trắng trắng, chia cho hai người:
– Sao lúc nào anh cũng như vậy chứ. Chẳng nhẽ anh thực sự cho rằng sau khi em biết chuyện sẽ thấy thoải mái được sao. Mỗi người một nửa, Dật Phi, cho anh. Em không có bản lĩnh như anh, không tách ra được. Anh không ăn, em cũng không ăn. Hơn nữa, nếu bụng đói thì lấy đâu ra sức để đưa bọn em ra khỏi đây chứ?
Thấy hai cô gái đang nhìn mình, Lâm Dật Phi không kìm được sờ sờ mũi:
– Thật sự giờ anh không đói.
Rồi giơ tay lấy từ trong ngực ra một bình rượu thuốc.
– Hơn nữa anh đã chuẩn bị đồ ăn ăn cho mình rồi.
– Cái gì vậy, em với anh đổi đi.
Đánh chết Tô Yên Nhiên cũng không tin Lâm Dật Phi giữ lại thứ gì có thể ăn.
– Tráng cốt tửu.
Lâm Dật Phi cười cười trả lời.
Tô Yên Nhiên bất ngờ mở to hai mắt, suýt chút nữa làm rơi đồ ăn ở trên tay xuống nước:
– Tráng cốt tửu của công ty các anh còn có thể uống được sao?
– Trong uống ngoài thoa, hiệu quả gần như nhau.
Lâm Dật Phi đưa mắt nhìn Bách Lý Băng. Mặc dù ở đây rất tối, nhưng Bách Lý Băng vẫn có thể nhìn rõ vật trong tay hắn là dịch lỏng chảy ra từ miệng của tảng long thạch gì gì đó. Tuy là có nhiều lợi ích cho nội công, nhưng có chống cự được cơn đói không thì không biết được.
Lâm Dật Phi uống nửa ngụm, tập trung một lúc lâu, sắc mặt liền trở nên tốt hơn nhiều. Bách Lý Băng mừng thầm trong lòng, mình nuốt có một giọt mà cơ thể đã không thể chịu được, Lâm Dật Phi uống đến nửa ngụm, mà không bị biến thành người băng à?
Cũng may, việc đáng sợ đó không xảy ra. Lâm Dật Phi chẳng những không có cảm giác lạnh, ngược lại trán lại toát mồ hôi. Lúc này Bách Lý Băng mới biết, mình thực sự kém hơn Lâm Dật Phi là quá nhiều. Nhưng nhìn sắc mặt hắn dần hồng hào, trong lòng cô cũng cảm thấy vui mừng.
Lâm Dật Phi có vẻ không thể chờ đợi thêm một giây một khắc nào nữa, ở đây thiếu thốn thức ăn. Hơn nữa người không phải cá, không thể ngâm mãi trong nước được. Hắn không phải thần tiên mà có thể uống gió ăn sương mà có thể no được. Ở đây hắn bị tiêu hao mất nhiều thể lực, nhất là nhịn thở trong nước lâu như vậy, bây giờ lại bị co thắt bụng vì đói. Nếu giờ có nguyên một con dê nướng, hắn đoán là mình có thể hắn phăng hết nửa con. Nghĩ đến đây thì tự nhiên nuốt nước miếng them thuồng, nguyên con dê nướng thì không phải suy nghĩ. Nếu không thể sống nữa, thì cắt thịt mình ăn cho xong.
– Anh đổi hướng đi xem sao…
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tô Yên Nhiên. “Tõm” một tiếng, tảng đá mà cô và Bách Lý Băng đang bám tay vào đột nhiên trở nên lỏng lẻo rồi rơi xuống nước. Cô không kịp chuẩn bị, cả người bị dìm xuống theo. Cơ thể cô vốn đã yếu ớt, có thể trụ được đến giờ đã là một kỳ tích rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
– Quân Ức không phải sao? Chẳng lẽ Quân Ức và chị Ngân Bình không có bất cứ quan hệ nào? Vì sao anh khẳng định như vậy? Dật Phi, anh phải biết bản thân anh khác với Hoàn Nhan Phi Hoa, cũng khác với Hoàn Nhan Liệt. Tính cách, tính cách qua mấy năm nay cũng có thể thay đổi. Không lẽ anh cảm thấy Quân Ức lúc trước giết bốn người, khiêu chiến võ lâm cao thủ, điều đó không đúng với tính cách vốn có của cô ta? Bách Lý Băng có chút khó hiểu.
– Em nói không sai, dung nhan có thể thay đổi, nhưng nội công rất khó thay đổi. Nhạc Ngân Bình sẽ không tu luyện “Thiên lý phượng minh”, chỉ có Hoàn Nhan Phi Hoa mới có thể. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Thập tam vô cấp công, “Thiên lý phượng minh”, còn có Cửu biệt thập bát li của anh đều là nội công quái dị nhất. Nhưng với ba loại này, Ngân Bình một loại cũng sẽ không luyện. Nội công của cô ấy rất chính thống, không phải bàng môn tả đạo như chúng ta. Là một cao thủ võ công, chiêu thức có thể thiên biến vạn hóa, nhưng nội công thường chỉ luyện một loại.
Bách Lý Băng trầm mặc, cảm thấy đầu nhức nhối: – Dật Phi, nếu không phải chị Ngân Bình, vậy anh giải thích dòng chữ thứ hai như thế nào?
– Lúc ấy nếu Tiêu Biệt Ly đã chết rồi, còn tuyệt với không tuyệt gì nữa, viết như thế không phải muốn tự sát, mà là thổ lộ tâm ý. Lâm Dật Phi nói: – Theo anh, dòng chữ đó không phải nói với Tiêu Biệt Ly.
– Hả? Bách Lý Băng ngạc nhiên, hình như nghĩ tới điều gì đó, thật lâu sau không nói gì.
Lâm Dật Phi để di động xuống, phủi tuyết trên người rồi mới đi thẳng về phía trước. Một chiếc xe thể thao đã ngừng bên cạnh hắn, cửa xe mở ra, một nhân vật hắn không ngờ đến bước từ trong xe ra.
Triệu Mộng Điềm mặc áo khoác da chồn đen xuất hiện giữa màn tuyết trắng, trông cực kì hút mắt.
Người khác mặc trang phục này, nhiều nhất chỉ tỏ ra là có nhiều tiền. Còn cô mặc thì lại khiến người khác thấy cực kì cao nhã.
Cô đến gần Lâm Dật Phi, Triệu Mộng Điềm vui mừng: – Lâm Dật Phi, thật là cậu sao? Vừa trông thấy, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt.
– Tôi bắt gặp đạo diễn Triệu ở đây, cũng tưởng mình bị hoa mắt. Hắn nhìn vào trong xe, thấy có một người đàn ông ngồi ở ghế sau, ít nhiều cũng thấy kì lạ. Thoạt nhìn, dường như Triệu Mộng Điềm chẳng qua chỉ là lái xe.
– Cậu đến đây lúc nào thế? Cô vui vẻ hỏi: – Đến rồi sao không gọi tôi một tiếng, tôi thấy trải qua năm nay không còn chút sức lực, mỗi năm càng mất sức hơn.
Triệu Mộng Điềm có sự thẳng thắn của phụ nữ phương bắc, nhìn có vẻ còn muốn dúi cho Lâm Dật Phi một đấm. Thấy bộ dạng Lâm Dật Phi như vậy, cô cuối cùng cũng kiềm chế.
– Mới vài ngày thôi, chủ yếu là lo chuyện riêng. Đối với Triệu Mộng Điềm này, Lâm Dật Phi không có thiện cảm mấy, cũng không có ấn tượng xấu. Cô chịu lấy một nửa thu nhập từ phim quyên góp cho quỹ từ thiện Bách Thảo, hắn không cách nào không biểu đạt cảm tạ. Tuy hắn biết Triệu Mộng Điềm không chỉ đơn giản là có tiền, quay phim đối với đạo diễn khác mà nói là tượng trưng cho danh lợi, nhưng với cô thì giống như một việc nhàn nhã, nhưng người giàu không phải ai cũng nhiệt tình làm từ thiện.
Thái độ khách sáo khó gần của Lâm Dật Phi cũng không khiến Triệu Mộng Điềm thấy xa lạ. Thấy hắn nhìn xe mình, cô mỉm cười: – Trong xe là chỉ đạo võ thuật có tiếng trên quốc tế – Trần Lương Hòa, là tôi mời đến đấy. Có vài kịch bản tôi thấy cũng bình thường, cậu có hứng xem qua không?
– Đương nhiên tôi không hiểu thị trường bằng đạo diễn Triệu rồi. Lâm Dật Phi khách sáo: – Tôi cũng không hiểu họ muốn gì, cho nên kiến nghị của tôi có thể không đáng là gì.
Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Nhìn không ra cậu có thể đánh như vậy, sao khiêm tốn thế. Đầu tiên, cậu có thể thử làm người xem, đương nhiên là có quyền phát biểu ý kiến của mình. Tiếp theo, mặc dù phim tôi quay là cho mọi người xem, nhưng sẽ không hùa theo bọn họ, vì cái gọi là nhân tố phòng bán vé, những mánh lới như bạo lực, máu me, tình sắc chỉ thu hút người xem có cảm quan thấp, tôi thường sẽ không làm. Phim tôi quay, có thể rất nhiều người lần đầu thấy chẳng qua chỉ là đánh nhau đặc sắc, tình cảm khúc chiết, chuyện xưa nao núng. Nhưng tôi hy vọng bọn họ nếu có thể xem lại lần nữa, sẽ chú ý tới tinh thần muốn biểu đạt trong đó, hăng hái hướng về phía trước cũng tốt, khiến họ có thể cảm thấy nhân sinh ý nghĩa cũng tốt. Dù là mười năm về sau, phim của tôi không thể kiếm lại tiền, nhưng tôi hy vọng khi người ta xem lại lần nữa, vẫn có thể ngộ ra những điều đó, có thể xúc động. Tựa như những bông tuyết này, rất nhiều người lần đầu thấy giá lạnh vô tình, hoặc là lãng mạn, hiện giờ lại có rất ít người chú ý tới tiểu học đều được học tuyết rơi là điềm báo được mùa, tựa như lá rụng hoa bị tổn hại. Khi người khác than thời gian thoi đưa, năm tháng vô tình, lại có rất ít người chú ý tới đạo lý hoa rụng không phải vật vô tình, nó hóa thành mùn xuân bảo vệ hoa.
Lâm Dật Phi cũng không ngắt lời, chỉ yên lặng lắng nghe.
Triệu Mộng Điềm thấy thần sắc của hắn, vội cười áy náy: – Rất xin lỗi, cậu không phải nhân viên của tôi mà phải nghe tôi lải nhải.
– Có gì đâu.
Lâm Dật Phi cười: – Tôi thấy ngôn luận của dạo diễn Triệu nếu lên ti vi thì phải thu tiền. Tôi ở đây được nghe miễn phí, chỉ có được lợi mà thôi.
Triệu Mộng Điềm phá lên cười, không để ý người qua đường liếc mắt. Thật ra trời tuyết mù mịt thế này, trên đường cũng không nhiêu người, nhưng chiếu theo tính cách của cô ấy, nếu muốn cười, cho dù đường xá tấp nập cũng sẽ không để ý.
– Nói chuyện với người như cậu, thật ra rất vui vẻ. Cô nói tới đây, bộ dáng có vẻ rất hào sảng. Lâm Dật Phi chỉ mỉm cười, cũng không nhiều lời. Thật ra hắn cũng coi như tán thành cách nói của Triệu Mộng Điềm, nhưng đạo lý rất nhiều người đều hiểu, song nếu nói làm được thì không có mấy người.
– Nói tới đây, tôi nghĩ đến một bộ phim xem như cũng có tiếng, những thứ khác không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ có một nhân vật là một đứa trẻ hí kịch, mục tiêu cuối cùng chính là có thể ăn hồ lô ngào đường. Điều này thoạt nhìn rất buồn cười, kỳ thật không thể cười chút nào. Mỗi người đều có một mục tiêu, mục tiêu của tôi chính là khiến nhiều người xem được phim của tôi, ăn hồ lô ngào đường mà trong lòng họ đã hướng đến rất lâu.
Lâm Dật Phi cười cười: – Vậy trong năm mới, chúc đạo diễn Triệu muốn gì được đó, phòng vé đại thu.
– Thấy bộ dạng tôi và cậu hiện giờ, tôi liền nhớ lại một câu của lão tử. Triệu Mộng Điềm thở dài một hơi: – Nhiều lời số nghèo, không bằng thủ xung, tôi cứ mãi lải nhải, xem ra còn không bằng cậu chừng mực thì tốt hơn.
– Tôi nói thế nào, cũng rất quan tâm doanh thu bán vé phim của chị. Lâm Dật Phi nghiêm túc nói.
– Tiểu tử cậu, không có lý do gì không dòm ngó doanh thu bán vé của tôi, tính xem một nửa là bao nhiêu, đúng không? Triệu Mộng Điềm thẳng thắn, đối với Lâm Dật Phi cũng không có thái độ cao ngạo mà đạo diễn đối đãi với diễn viên. Có lẽ cũng vì cô tuy gặp gỡ Lâm Dật Phi không nhiều lắm, nhưng hiểu rõ tính cách Lâm Dật Phi hơn ai hết.
– Đúng vậy, đúng là như thế. Lâm Dật Phi gật đầu nghiêm túc: – Một lời hứa của chị Triệu cũng có thể xem là ngàn vàng, tôi sao lại không chú ý.
Còi xe bỗng nhiên vang lên, Triệu Mộng Điềm nhíu mày, thần sắc dường như có chút bất mãn.
Lâm Dật Phi liếc qua người đang ngồi trong xe: – Đạo diễn Triệu, chị còn việc thì cứ đi trước, chúng ta còn nhiều dịp gặp nhau mà.
– Vậy được, Trần Lương Hòa cũng là chỉ đạo võ thuật có tiếng. Lần này tôi phí hết sức chín trâu hai hổ mới mời được anh ta xuất sơn, hai người đều có máu mặt, tôi không thể đắc tội. Triệu Mộng Điềm cười áy náy, bắt tay với Lâm Dật Phi: – Lâm Dật Phi, nếu mấy ngày nay không việc gì, có thể liên lạc với tôi, tôi cũng không phiền cậu lo việc riêng nữa.
Lâm Dật Phi gật đầu, nhìn theo Triệu Mộng Điềm ngồi vào chỗ lái, phất tay rồi xoay bánh lái đi thẳng. Từ đầu đến cuối, hắn không thấy Trần Lương Hòa đó nhìn mình, có điều hắn phát hiện ánh mắt của y rơi vào kính chiếu hậu, từ đó có thể thấy rõ hắn và Triệu Mộng Điềm.
Y đang quan sát hắn? Khi ý nghĩ này lướt qua đầu Lâm Dật Phi, hắn liếc nhanh qua Trần Lương Hòa, cảm thấy y không cao, nhưng tinh lực toàn thân sung mãn. Không đợi hắn tiến thêm một bước phân tích, chiếc xe đã biến khỏi tầm mắt.
Chỉ đạo võ thuật? Lâm Dật Phi lẩm bẩm. Tuy nhiều lúc chỉ đạo không cần biết phải biết thứ mà mình chỉ đạo, giống như nhà phê bình ẩm thực vậy, tuy câu nào cũng có đạo lý, nhưng nếu bảo nấu ăn thì thường rối tinh rối mù. Song Trần Lương Hòa này rõ ràng biết võ công.
Chiếc xe đó thực ra không chạy được bao xa, nó thuận theo hướng Lâm Dật Phi đi mà chạy, khi đến Phương gia thì từ từ dừng lại. Chỉ ấn một tiếng còi, cửa sắt đã im hơi lặng tiếng mở toang, đợi xe chạy thẳng vào trong sân lớn, cửa sắt từ từ khép lại.
Tuyết trắng cửa đen vẫn như xưa, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ có vết xe hằn trên đường nói lên chuyện đã từng xảy ra.
Lâm Dật Phi đứng ở góc đường, đăm chiêu nhìn cánh cửa sắt đó, trong mắt hiện lên ý vị tìm hiểu…