Y phát hiện mình đã sai, không nên đến đây, bản thân không hề có vốn liếng gì để cò kè với Lâm Dật Phi!
– Từ động tác lấy súng, phản ứng và bóp cò của anh, tôi thấy giống hệt ốc sên. Lâm Dật Phi cảm thán: – Thời gian này đủ để tôi giết anh mười lần rồi, đạn trong súng của anh dù nhanh nữa thì ích gì? Chẳng lẽ nó có thể tự bắn ra sau khi anh chết đi à?
Lâm Dật Phi búng tay, những cây tăm còn lại đồng loạt cắm phập vào khay trà bằng thủy tinh ở trước mặt như thêu hoa:
– Nếu anh có hứng thú thì ngồi xuống nói chuyện, nếu không thì mở cửa rồi biến, tôi không cản anh đâu.
Hình như Lâm Dật Phi quên mất Giang Hải Đào là sát thủ của trang web sát nhân, cũng ít khi thể hiện thực lực trước người khác. Có điều hắn biết một điểm, hắn càng thể hiện ra thì Giang Hải Đào càng tin tưởng khi hợp tác với mình. Tuy những lời của y không nhất thiết là nói thật, nhưng ép y nói ra cũng không cần thiết phải xác thực.
Giang Hải Đào cất súng vào ngực rồi bước qua. Y thở hồng hộc, đến khi ngồi xuống thì khôi phục như thường. Câu đầu tiên mà y nói ra khiến Lâm Dật Phi khá ngạc nhiên: – Là bọn Nhan Phi Hoa cứu tôi ra. Lâm tiên sinh, chắc chắn cậu biết Nhan Phi Hoa. Lúc đầu là thủ hạ Bách Địa Trung Cương của cô ta bỏ tiền nhờ tôi đến ám sát cậu.
– Nhan Phi Hoa? Lâm Dật Phi cau mày, trên mặt không có vẻ kinh ngạc tức giận như Giang Hải Đào tưởng tượng: – Nhan Phi Hoa có quan hệ với trang web sát nhân?
Câu đầu tiên của Giang Hải Đào không đạt được kết quả mong muốn, có chút do dự: – Lâm tiên sinh, tôi cần cậu cứu mạng.
– Sao tôi phải cứu anh? Lâm Dật Phi không muốn lùi bước trước vấn đề này. Hắn biết nếu hiện giờ không phải tính mạng của Giang Hải Đào gặp nguy, y cũng sẽ không đến cầu cứu mình. Có điều thế giới rộng lớn, hỏi sao y không tìm hậu thuẫn của mình, mà lại tìm đến người ngoài như hắn?
Hắn không biết sách lược buông tha Giang Hải Đào của mình có tác dụng hay không, nhưng trực giác hắn cho biết y đã bị đẩy đến vị trí đáng hổ thẹn. Y đòi Loan phương thanh minh với Kế mập, trên thực tế lại để y mang đến độ kiếp mê cung, điều đó đã nói rõ vấn đề.
Giang Hải Đào không cần thiết phải đi lấy báu vật, có lẽ y chỉ muốn trốn tránh.
Cho nên trước đó Lâm Dật Phi giả vờ có người đánh lén Giang Hải Đào, ba lỗ đạn trên đất chẳng qua là do hắn bắn ba viên đá tạo thành. Kết quả đúng như dự đoán, Giang Hải Đào hoảng sợ bỏ chạy, không chịu nổi nữa nên tìm đến mình.
– Lâm tiên sinh thật ra đã cứu tôi một lần, lẽ nào không phải sao? Giang Hải Đào ho khan một tiếng, gương mặt điển trai tỏ vẻ lo lắng: – Nếu không phải Lâm tiên sinh kịp thời giải huyệt đạo, đẩy tôi một phen, tôi nghĩ ngày đó đã bị bọn họ giết người bịt miệng. Từ sau khi tôi bỏ chạy vẫn không dám lộ diện, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thiên hạ này nếu có một người có thể cứu tôi, chắc chắn chính là Lâm tiên sinh.
– Anh nhờ tôi cứu, ít ra phải có vốn liếng để tôi cứu anh. Lâm Dật Phi nói: – Nhưng tôi thấy anh hình như không có khoản vốn này.
Giang Hải Đào trầm mặc một lúc: – Lâm tiên sinh muốn biết chuyện gì? Chỉ cần tôi biết, không lý gì mà tôi không nói.
Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút: – Sao anh không ngờ cảnh sát giúp?
– Nhờ họ giúp? Giang Hải Đào cười khổ nói: – Tôi mới bị Nhan Phi Hoa đoạt từ tay cảnh sát, chẳng lẽ cậu còn bảo tôi đi tin tưởng thực lực bảo vệ của họ à?
– Nhan Phi Hoa tự mình ra tay? Lâm Dật Phi nhíu mày.
Giang Hải Đào do dự một lúc rồi nói: – Không phải, có điều cao thủ của cô ta nhiều như thế, cần gì cô ta tự ra tay?
Lâm Dật Phi cảm thấy y nói cũng phải, e là Giang Hải Đào vẫn chưa đủ phân lượng để Nhan Phi Hoa ra tay: – Sao bọn họ muốn cứu anh?
Giang Hải Đào lại đổ mồ hôi hột: – Sau khi tôi nói ra, Lâm tiên sinh có thể bảo đảm tính mạng cho tôi?
Lâm Dật Phi nói: – Anh bảo tôi nên bảo vệ thế nào? Không lẽ muốn theo cạnh tôi cả đời?
– Lâm tiên sinh cũng biết độ kiếp mê cung, hơn nữa nghe nói là người duy nhất có thể ra vào tự do ở nơi đó. Giang Hải Đào trong mắt hiện ra một tia hi vọng: – Yêu cầu của tôi rất đơn giản, cũng không phiền toái, tôi chỉ mời Lâm tiên sinh đưa tôi đến một chỗ an toàn trong độ kiếp mê cung. Đương nhiên… Y vẫn coi sắc mặt của Lâm Dật Phi: – Không cần có bảo tàng gì hết, có bảo tàng tôi cũng không có mạng dùng. Tôi chỉ biết là độ kiếp mê cung đến nay ngoại trừ Lâm tiên sinh và Kế mập, ừm, vẫn chưa có người thứ ba đi ra, Kế mập chẳng qua là nhờ phúc của Lâm tiên sinh nên mới sống sót.
Lâm Dật Phi nhìn y: – Anh định trốn truy sát của bọn họ ở đó?
– Đúng thế. Giang Hải Đào cảm thán: – Lâm tiên sinh, gần đây tôi ngủ không ngon, hiện giờ không có gì tốt hơn là tôi được ngủ yên bình. Chút yêu cầu này đối với Lâm tiên sinh mà nói hẳn là không quá cao?
– Quả nhiên không cao lắm. Lâm Dật Phi nói: – Nhưng anh định ở đó bao lâu, cả đời sao?
– Đương nhiên không phải, tôi chỉ định ở ba tháng. Giang Hải Đào thấp giọng nói: – Cho nên tôi mong Lâm tiên sinh có thể chuẩn bị đồ ăn trong ba tháng giúp tôi, sau đó thì thả tôi ra.
– Vậy chi bằng anh vào tù cho rồi. Lâm Dật Phi trầm giọng: – Nơi đó bao ăn bao ở, không cần phiền phức nhiều đến vậy.
– Nếu cai tù dùng được thì tôi cần gì không nghĩ tới? Mặt Giang Hải Đào giống như trái khổ qua: – Nhưng nếu tôi vào tù, tôi nghĩ tuyệt đối không sống qua ba ngày.
– Tại sao anh chỉ muốn trốn ba tháng? Lâm Dật Phi hỏi.
Giang Hải Đào lại im lặng, lúc sau mới ngước đầu lên: – Lâm tiên sinh, thời hạn này chính là một trong những bí mật mà tôi muốn nói.
Lâm Dật Phi nghĩ ngợi rồi nói: – Hình như yêu cầu của anh không cao cho lắm.
– Sao lại không cao, thực ra với Lâm Dật Phi mà nói, chẳng qua chỉ là tiện tay làm mà thôi.
Lâm Dật Phi thấy buồn cười, biết hiện giờ Giang Hải Đào đã hạ thấp yêu cầu, không trông đợi hợp tác gì như khi nãy: – Vậy được, tôi đông ý để anh tránh ở độ kiếp mê cung ba tháng, nhưng tôi thấy anh tất nhiên cũng phải trả lời có chút giá trị mới được.
– Lâm tiên sinh cứ hỏi. Giang Hải Đào tựa như đã uống định tâm hoàn, có chút hấp tấp: – Tôi nghĩ tốt nhất là đêm nay, hoặc ngày mai Lâm tiên sinh có thể đưa tôi đến độ kiếp mê cung. Bởi tôi thấy nếu để quá trễ, cho dù cậu có bản lĩnh thông thiên địa thì cũng không thể luôn ở cạnh bảo vệ tôi, phải không?
– Sát thủ như anh cũng sợ chết?
Lâm Dật Phi cười mỉa mai.
– Tôi thật sự rất sợ. Giang Hải Đào không ngờ rất thẳng thắn: – Bằng không cũng không liều mạng tìm đến Lâm tiên sinh.
– Ai muốn giết anh? Lâm Dật Phi hỏi.
– Nhan Phi Hoa! Giang Hải Đào trả lời có chút run rẩy, bất giác nhìn quanh bốn phía hệt như có sát thủ ẩn nấp trong phòng.
– Hả?
Lâm Dật Phi sững người: – Không phải cô ta cứu anh từ tay cảnh sát sao?
– Đúng thế, nhưng cô ta vui buồn thất thường. Ánh mắt Giang Hải Đào lộ vẻ sợ hãi: – Cô ta xem mạng người rất ti tiện, tôi không biết cô ta có thể để gì trong lòng.
– Sao cô ta lại cứu anh, rồi lại muốn giết anh? Lâm Dật Phi không muốn bình luận gì về con người Nhan Phi Hoa.
– Cô ta cứu tôi, có điều muốn được một chút từ trang web sát nhân, lúc đầu họ cứu tôi ra, hỏi han một lúc rồi định giết tôi. Giang Hải Đào nhìn khẩu súng giảm thanh trên bàn, y muốn lấy lại nhưng không dám.
Súng không còn cò, trước giờ y chưa từng dùng, nó chẳng khác nào đống sắt vụn. Giống như giờ phút này lâm vào cảnh nguy hiểm nhưng lại không có sức thu tay về, y cũng không thích ứng.
Lâm Dật Phi cười: – Nói thế thì tôi còn khoan dung hơn bọn họ rất nhiều.
– Tại sao? Giang Hải Đào ngây ra, ngay lập tức hiểu ý hắn, cười có phần miễn cưỡng: – Lâm tiên sinh là người nói đạo lý, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với hạng tiểu nhân như tôi.
– Anh có bí mật gì mà họ không giết anh? Tuy ngoài mặt Lâm Dật Phi hỏi có vẻ thoải mái, nhưng tâm tư lại như điện xẹt.
– Tôi nghe bọn họ nhắc đến Loan phượng thanh minh. Giang Hải Đào nói: – Nói là rất quan trọng với chủ nhân, lúc đó tôi bảo rằng mình biết Loan phượng thanh minh đang ở đâu, tôi có thể lấy giúp bọn họ, có điều tôi xin họ cho thời gian ba ngày, chuyện sau đó thì Lâm tiên sinh đã biết. Tôi sợ họ đã phát hiện ra tôi nói dối, vì vậy mới muốn giết tôi.
– Nếu không phải Nhan Phi Hoa cứu anh, vậy ai đã cứu anh? Lâm Dật Phi đột ngột hỏi.
– Ai cũng bịt mắt hết, tôi không nhìn ra được mặt mũi thật sự. Giang Hải Đào cười bất đắc dĩ: – Nhưng trong số đó có một người, tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi cũng biết đó là ai, không biết Lâm tiên sinh có biết Phục Bộ Ngọc Tử không?
– Hửm? Lâm Dật Phi gật đầu: – Nghe nói cô ta đã là trọng tướng của Nhan Phi Hoa, không ngờ lại ra tay với anh?
– Lâm tiên sinh biết rõ cô ta sao? Giang Hải Đào lo sợ hỏi.
– Anh là vì nhận ra trong đó có Phục Bộ Ngọc tử, mới cho rằng do Nhan Phi Hoa bày mưu, hay là tự bọn họ nói ra lai lịch? Câu hỏi của Lâm Dật Phi ít nhiều có chút kỳ quái.
Giang Hải Đào nghe xong có chút nghi ngờ, song vẫn đáp: – Bọn họ đều che mặt, rồi lại nói mình là người của Y Hạ Lưu, phụng lệnh chủ nhân, biết tôi thất thủ nên mới cứu tôi ra. Tôi nhận ra một trong số đó hẳn là Phục Bộ Ngọc Tử, nên mới nghĩ là Nhan Phi Hoa bày mưu. Nhưng tôi không rõ bọn họ có phải là vì phát hiện tôi nói dối nên ngầm theo dõi, vào thời điểm cậu bắt tôi thì giết người bịt miệng.
– Thái độ đối với thủ hạ của lão trùm sau màn của anh thật khiến người ta lạnh gáy. Lâm Dật Phi nói; – Họ không ra tay cứu anh mà lại để người ngoài làm thế, thực ra tội danh của anh… Lâm Dật Phi cười cười: – Hình như cũng không lớn lắm, không nghiêm trọng đến mức cướp ngục đâu.
Trong mắt Giang Hải Đào hiện lên một tia căm hận:
– Lâm tiên sinh, lẽ nào cậu không biết Uông Tử Hào không phải do tôi giết, nhưng tội danh lại gán lên người tôi? Mà tội này là phải bị ăn kẹo đồng.