Tuy mặt Phong Bình cười lạnh nhưng trong mắt đã có sự hoảng sợ, đột nhiên cắn răng một cái:
– Cậu Lâm, đương nhiên tôi sẽ không xin cậu bảo vệ tôi, tôi chỉ xin cậu có thể để tôi nói thật sau đó thì thả tôi ra được không? Tôi muốn xem tôi sẽ là người chết trước hay Bạch Gia Hoa anh chết trước.
Bạch Gia Hoa trầm mặc một lúc rất lâu, chậm rãi nói:
– Phong Bình, anh thật là độc ác.
Lâm Dật Phi vẫn rất thờ ơ với cuộc tranh cãi của hai người, đối với những loại người như thế này hắn đã sớm ngựa quen đườn cũ, hắn biết nếu không đoạn tuyệt đường lui của bọn chúng thì không chừng sẽ có biến cố gì đó xảy ra. Khi bắt được Bạch Gia Hoa hắn đã phong bế huyệt đạo toàn thân anh ta, bao gồm cả á huyệt nhưng lại để anh ta tỉnh táo biết được những chuyện đang xảy ra, đến khi Phong Bình nói ra sự tình thì hắn mới giải á huyệt, thử xem Phong Bình nói thật hay nói giả, cứ như vậy thì không cần nói cũng biết được thực hư ra sao.
Lâm Dật Phi bất động thanh sắc phong bế á huyệt của Bạch Gia Hoa rồi chậm rãi nói:
– Phong Bình, tôi có thể suy xét điều kiện này của anh nhưng phải chờ tôi tìm được Nhạc Hạo Phong đã rồi nói tiếp.
Phong Bình lại nhìn Bạch Gia Hoa một cái, không biết Lâm Dật Phi đã thần thông quảng đại, bất động thanh sắc điểm á huyệt của anh ta, chỉ tưởng là Bạch Gia Hoa trong lòng oán hận, tuy không buồn lên tiếng nhưng nếu như mình nói dối thì cũng khó đảm bảo anh ta sẽ không bắt được nhược điểm của mình, còn quay lại cắn mình một miếng để xin Lâm Dật Phi tha cho, nếu như mình còn có thể sống được thì chắc chắn sẽ giết đồng bạn trước, phòng ngừa để lộ bí mật. Chắc hẳn Bạch Gia Hoa đang nghĩ như vậy, nếu đã như vậy thì không bằng nói thật trước, bảo vệ mạng sống là quan trọng, đi một bước tính một bước, cũng không cần quan tâm quá nhiều:
– Cậu Lâm, Nhạc Hạo Phong bị nhốt ở một nơi hơi xa chỗ này, cậu ấy ở trong một căn phòng rách nát ở ngoài Thành Đông Giao.
– Huấn luyện viên Lâm, anh cảm thấy anh ta nói có bao nhiêu phần là thật?
Đàm Giai Giai ngồi trong xe taxi, nhìn con đường trắng xóa trước mặt trải dài vô tận rồi hòa vào với bóng tối xa xa. Tuyết đọng lại bị ép thành những tảng băng cứng, sau khi bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thì hơi tan ra, trải qua một buổi chiều gió lạnh thì lại đông cứng lại, khiến cho con đường vốn không bằng phẳng càng thêm gập ghềnh.
Lâm Dật Phi vẫn trầm mặc, sau khi nghe thấy thế chỉ cười nhẹ một tiếng:
– Giai Giai, tất cả mọi chuyện không thể câu nệ, tùy cơ ứng biến mới là quan trọng. Những điều người khác nói, bất kể là ai thì cũng khó tránh khỏi có chút sắc thái chủ quan, cho dù anh ta có ý tốt thì cũng có khả năng cung cấp tin sai cho cô chứ đừng nói đến kẻ thù.
Đàm Giai Giai nghĩ rất lâu, có chút cười khổ:
– Huấn luyện viên Lâm, anh nói thoạt nghe rất có lý nhưng tôi cảm thấy không có tác dụng gì trên thực tế.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Bất kể bài học kinh nghiệm nào cũng phải tự mình trải nghiệm mới có thể khắc sâu được. Tuy cô thông minh nhưng chưa từng trải qua thất bại nên cũng rất khó để thể nghiệm được máu và nước mắt trong đó.
– Nhưng tôi cảm thấy cái người tên Phong Bình kia nói cũng không tỉ mỉ xác thực.
Đàm Giai Giai đưa ra nghi ngờ, người lái xe chăm chú lái xe, đến đầu cũng không quay lại.
– Oh?
Lâm Dật Phi cảm thấy hứng thú:
– Thế cô cảm thấy anh ta nói dối chỗ nào?
– Nhạc Hạo Phong có ở chỗ anh ta nói hay không chúng ta cũng không thể biết được nhưng tôi cảm thấy Mã Đặc Lợi sẽ không hèn nhát như vậy.
Hiển nhiên Đàm Giai Giai đã tự hỏi vấn đề này:
– Anh ta nói đã giết vệ sỹ của Mã Đặc Lợi rồi phái người khác bắt Nhạc Hạo Phong nhưng Mã Đặc Lợi cũng là một cao thủ quyền thuật. Tôi đã từng so chiêu với anh ta, cảm thấy việc muốn đánh ngã anh ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa người này tâm tư kín đáo, giả bộ nọ kia, đâu có hèn nhát như Phong Bình nói chứ?
– Nếu như cô nói cái người tên Mã Đặc Lợi này giả bộ nọ kia thì cũng có khả năng sự hèn nhát đó là do anh ta giả vờ.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói.
– Giả vờ? Sao anh ta phả giả vờ chứ?
Khi Đàm Giai Giai hỏi câu này, thấy khuôn mặt không cho là đúng của Lâm Dật Phi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, thấp giọng nói:
– Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?!
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Ngoài suy đoán anh ta là người tham sống sợ chết ra thì đây đúng là lời giải thích duy nhất.
– Đúng vậy.
Đàm Giai Giai sửa sang lại dòng suy nghĩ, có chút hưng phấn:
– Anh ta thấy vệ sỹ của mình bị mấy người Phong Bình và Bạch Gia Hoa giết chết thì đã biết là kẻ thù nên giả vờ mình không biết võ công. Vốn cái cách dụ rắn ra khỏi hang này cực kỳ bí mật, nếu như bọn họ không nghĩ anh ta là một nhà khoa học thì cũng sẽ không tiến hành vụ bắt cóc này. Bọn chúng đã hành động, điều này cho thấy tạm thời anh ta không phải lo tính mạng. Nói vậy thì việc giả bộ như không biết võ công rồi thâm nhập vào đại bản doanh của bọn họ mới là một hành đôhng sáng suốt.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Vậy nên người gặp nguy hiểm hiện giờ lại là Nhạc Hạo Phong nhưng cô phải nhớ kỹ một điều là cô đến cứu người, ngàn vạn lần không thể xử trí theo cảm tính, trước mắt chúng ta chỉ có thể bảo vệ tốt chính bản thân mình thì mới có hy vọng cứu được người ra.
Đàm Giai Giai gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên:
– Nếu như Nhạc Hạo Phong có gì bất trắc thì sao?
Khi cô nói đến đây thì không kìm được sờ đến khẩu súng đeo bên hông, thầm nghĩ nếu như Nhạc Hạo Phong có gì bất trắc thật thì mình cũng không cần phải hạ thủ lưu tình, lũ người này đều là lũ đáng chết.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới nói:
– Mục đích của bọn họ là tìm kiếm tung tích của Nhạc Gia Quyền, nếu như tôi không đến, chỉ cần Nhạc Hạo Phong không chọc giận bọn họ thì chắc là sẽ không sao.
Trong lòng Đàm Giai Giai lo sợ nhưng vẫn hy vọng những gì Lâm Dật Phi đoán là đúng nhưng Lâm Dật Phi cũng vẫn đang suy nghĩ đến một số câu trả lời hắn hỏi anh ta khi nãy.
Nhiều khi trong thực tế, không phải là tư liệu không đủ khiến người ta không thể nào phân biệt rõ được mà do tin tức quá nhiều khiến anh rối tinh rối mù lên. Mặc dù Lâm Dật Phi không hiểu rõ lắm về quan niệm bùng nổ thông tin nhưng lại cảm thấy tin tức quá nhiều lại phải cần đến sự tiêu hóa của bản thân.
Lúc ấy khi hắn hỏi Phong Bình anh ta đảm nhiệm chức vụ gì trong trang web giết người thì anh ta hỏi lại với vẻ mặt mờ mịt “Cái gì trang web giết người?”
Thần sắc Phong Bình kinh ngạc. Câu hỏi của hắn có chút kỹ xảo, đầu tiên nhận định Phong Bình chính là thành viên của trang web giết người, cũng chính là tổ chức mà Bạch Gia Hoa nói. Cứ hỏi một cách vô tình như vậy, nếu như Phong Bình là người của trang web giết người thì chắc chắn sẽ không có lý gì mà phủ nhận, nhưng vẻ mặt anh ta lại mờ mịt như vậy, điều này đã lật đổ một số suy đoán của hắn.
Mấy tên sát thủ trong đêm mưa hôm đó không phải là người của trang web giết người, có thể lúc đó bọn họ kêu phá Xuân Tàm đao pháp của hắn thì bản thân hắn chỉ tưởng rằng tuy bộ Xuân Tàm đao pháp này đã trải qua 800 năm nhưng vẫn có khả năng được lưu truyền lại nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy những người này không có liên quan đến Nhan Phi Hoa mà chính là những đệ tử Hoàn Nhan Liệt đã đào tạo.
Chỉ có điều võ công của Phong Bình tuy không tệ nhưng Bạch Gia Hoa mạnh hơn anh ta một chút, hai người họ xuất hiện, nếu như vào Bách Gia Hội thì đã là những cao thủ hiếm có nhưng sau khi tra hỏi Lâm Dật Phi mới phát hiện bọn họ cùng lắm cũng chỉ là hai thành viên ngoài lề, không biết một chút gì về tổ chức.
Khi hắn hỏi đến nhiệm vụ của bọn họ thì Phong Bình và Nhạc Gia Hoa đều vội vã nói ra thực tình, muốn để Lâm Dật Phi thả mình ra trước. Tuy tổ chức sẽ giết chết không tha những thành viên phản bội nhưng nếu như mình chết trước thì điều khoản giết chết không tha cũng không rơi xuống đầu mình.
Người phụ trách nhiệm vụ lần này của bọn họ tên là Khổng Thượng Nhâm, vốn nhiệm vụ là bắt Mã Đặc Lợi về là được nhưng không ngờ lại thêm rắc rối là Nhạc Hạo Phong, hơn nữa cậu ta còn đánh Nhạc Gia Quyền rất ra dáng.
Khi Phong Bình nói đến đây thì còn để lộ cho dù Khổng Thượng Nhâm bắt được Nhạc Hạo Phong nhưng cũng phải tốn chút sức lực, nếu như Lâm Dật Phi và anh ta động thủ thì chắc chắc là dễ như trở bàn tay.
Lâm Dật Phi cũng không để ý đến lời nịnh hót của Phong Bình, chỉ hỏi tổ chức của bọn họ ở đâu.
Phong Bình thấy Lâm Dật Phi không đếm xỉa đến những lời nịnh hót của mình thì đành ngượng ngùng giải thích vốn bọn họ định bắt được Mã Đặc Lợi rồi sẽ lập tức trở về thảo nguyên, có người đưa đón thì nhiệm vụ của họ coi như đại công cáo thành.
Lâm Dật Phi nghe đến đó mới hiểu Phong Bình nói như vậy tức là anh ta cũng không biết tổ chức ở đâu, giống như bùn đất bên ngoài một tòa nhà cao tầng, rốt cuộc cũng không hiểu sự đãi ngộ của các cấp bên trong và rốt cuộc là khác nhau ở đâu.
Thảo nguyên, lại là thảo nguyên, Lâm Dật Phi không khỏi có chút đau đầu. Sự tình của trang web giết người vẫn chưa làm rõ ràng, rốt cuộc có phải Quân Ức đứng sau hay không cũng không biết, hắn chỉ biết được từ trong miệng Giang Hải Đào là trang web giết người của bọn họ đã sớm rời khỏi thảo nguyên. Bây giờ lại xuất hiện thêm một tổ chức thần bí trên thảo nguyên. Ai có thể giải thích được mối quan hệ trong này một cách rõ ràng được đây?
– Chúng ta nên làm thế nào?
Hai người ngồi im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Đằng Thôn Xuyên Sơn lên tiếng phá tan im lặng. Lời y nói khá ngắn gọn, bởi y cũng thuộc típ người không thích nói chuyện lắm. Ba năm trước, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bi thảm của Y Hạc Lưu, từ đó y liền biến thành trầm mặc, ít nói.
– Lâm Dật Phi hắn nhất định sẽ nghi ngờ hội quán Ảnh Phong của chúng ta.
Vẻ mặt của Độ Biên Chính Dã xị xuống:
– Bởi vì Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang trực tiếp tham gia hành động lần này.
Đằng Thôn Xuyên Sơn đột nhiên nói một câu như này:
– Ngọc Tử không tán thành với hành động lần này của chúng ta.
– Cậu cho rằng cô ta có ý tốt sao?
Độ Biên Chính Dã lạnh lùng cười nói:
– Cô ta chỉ là không đồng ý chúng ta liên kết với Bách Địa Gia. Bởi vì theo cô ta thấy đó chẳng qua là hành động tự tìm lấy cái chết.
– Nhưng mà hiện tại chúng ta đã không còn đường quay đầu rồi.
Biểu hiện nói chuyện của Đằng Thôn Xuyên Sơn vô cùng đau xót, trong mắt lại hiện lên tia oán hặn sâu đậm.
– Hiện tại chúng ta đã đắc tội với Lâm Dật Phi, hắn nhất định sẽ tới tận cửa tìm chúng ta.
– Tìm tới thì sẽ thế nào?
Độ Biên Chính Dã an ủi nói:
– Chuyện này chúng ta có thể nói hoàn toàn là hành vi tự phát của hai người, không có quan hệ gì với hội quán Ảnh Phong của chúng ta, hơn nữa hắn chắc không dám làm càn.
– Như vậy cũng được sao?
Đằng Thôn Xuyên Sơn không tỏ vẻ vui vẻ gì, chỉ có biểu hiện vô cùng xót xa. Một bàn toàn cá sống cũng không có quyền quyết định cách làm của đầu bếp, bất luận là kho tàu hay là hầm thì đối với nó đều là bi thương. Cho dù ngẫu nhiên nghe thấy người khác nói muốn ăn sống thì con cá đó cũng sẽ không lấy gì làm vui sướng.
Một giọng nói trả lời:
– Đương nhiên là được.
– Vậy được.
Đằng Thôn Xuyên Sơn đứng lên một cách uể oải, đột nhiên ngây người tại chỗ, như bị hồn bay phách lạc. Bây giờ y mới nghe ra, lời nói ban nãy không phải do Độ Biên Chính Dã nói ra…
Đầu tiên, hắn nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi hoảng sợ của Độ Biên Chính Dã, từ phía sau Đằng Thôn Xuyên Sơn giống như gặp phải quỷ vậy.
Đằng Thôn Xuyên Sơn run lên một hồi, đột nhiên y ý thức được rằng quỷ không đáng sợ, mà là Lâm Dật Phi không biết khi nào xuất hiện phía sau bọn họ mới khiến y cảm thấy đáng sợ.
Đằng Thôn Xuyên Sơn lăn một vòng, đi chếch ra phía ngoài. Y là một ninja, vì thế đương nhiên sẽ dùng phương pháp thông thường, nhưng phân nửa đã bị Lâm Dật Phi suy tính. Từ trước tới giờ y chưa từng nghĩ rằng vẫn có người im hơi lặng tiếng xuất hiện đằng sau y, không bị y phát hiện, tuy rằng y đang hồn bay phách lạc.
Y lăn hai vòng, cuối cùng cũng từ từ đứng lên. Đột nhiên y phát hiện bản thân rất có tính chất của một thằng hề làm xiếc ảo thuật trên đường phố. Bởi, Lâm Dật Phi không hề động đậy, Lâm Dật Phi bất động, Độ Biên Chính Dã cũng không dám động đậy, vậy Đằng Thôn Xuyên Sơn một mình di chuyển quả thật rất vô vị.
– Lâm Quân, rất hân hạnh được gặp anh.
Gừng càng già càng cay, Đằng Thôn Xuyên Sơn không khỏi có chút xấu hổ. Kẻ địch còn chưa có động tĩnh gì mà bản thân lại làm rối loạn trận chiến trước, không còn nghi ngờ đây chính là hành động vô cùng không sáng suốt. Độ Biên Chính Dã bất biến ứng vạn biến rất giỏi, tưởng chừng là có vòm trời cao như vậy.
Lâm Dật Phi vẻ mặt tươi cười, trong khi người khác tiên lễ hậu binh thì hắn lại chưa từng vung đao chém tới trước:
– Tôi cũng rất hân hạnh được gặp hai vị, hiện giờ không khí trong lành, dễ chịu, thật là thời tiết tốt để theo dõi người khác.
– Lâm Quân nói tới ai vậy? Ai mà nhàn rỗi vậy, không ngờ lại đi dã ngoại để theo dõi người khác sao?
Độ Biên Chính Dã cười híp mắt nói, gống như có một loại giảo hoạt khi đặc vụ của địch bị Đảng ta bắt được. Có điều, khi nhìn thấy thái độ của Lâm Dật Phi nhìn y, lại vô ý nhìn xuống chiếc kính viễn vọng trong tay y, bấy giờ nụ cười liền trở nên cứng nhắc.
– Nhìn hai vị râu ria tua tủa, mặt mũi đầy bùn đất, thực sự vất vả rồi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Hai mắt đều sưng quầng, xem ra hai ngày ở lại chỗ này chắc cũng chưa được chợp mắt lần nào nhỉ?
Bên cạnh hai người là một đống bia chai, còn có mấy túi đồ ăn, điều này chứng minh cái gọi là vệ sinh sạch sẽ, bảo vệ tự nhiên gì đó chỉ hạn chế trong phạm vi trong nước, còn đối với ngoài nước mà nói…thật xin lỗi chứ bọn họ hận không thể chém hết sạch cây cối của người Trung Quốc, cho đến khi bụi cát bay vượt qua đại dương, bay tới lãnh thổ quốc gia của bọn họ, bấy giờ bọn họ mới đưa ra kháng nghị nghiêm trọng, một mực cho rằng Trung Quốc là nơi đầu sở gây nên ô nhiễm môi trường không khí, nhưng lại quên mất rằng chính bọn họ là người khởi xướng của ngọn nguồn tội ác này.
Điều này hình như ứng với một câu “thông minh quá sẽ bị thông minh hại”. Bọn họ quả thực đã quên một điều rằng tất cả mọi người hiện đang cùng sống trên trái đất, sông băng ở Nam Bắc cực nếu bị tan chảy, vậy bị lũ lụt cuốn mất tuyệt đối không chỉ có riêng Trung Quốc, bọn họ đương nhiên cũng sẽ nghĩ tới việc chạy lên mặt trăng tránh nạn, nhưng đáng tiếc là người Trung Quốc mà bọn họ luôn căm hặn lại nghĩ tới điều này trước, hơn nữa còn làm rất sinh động ở thời điểm hiện nay.
– Phong cảnh nơi đây thật là kỳ diệu.
Độ Biên Chính Dã phát ra một lời cảm than mà nghĩ một đằng nói một nẻo.
– Tôi và Đằng Thôn Xuyên Sơn đều không nỡ rời đi, đeo kính viễn vọng chỉ là muốn nhìn rõ cảnh thiên nhiên mà thôi.
Đằng Thôn Xuyên Sơn vẫn luôn có chút khinh thường Độ Biên Chính Dã, y cho rằng võ công của Độ Biên Chính Dã không đạt. Tuy đã là người hơn bốn mươi tuổi, nhưng khi tỉ thí với mình vẫn cần mình nhường mấy chiêu, không rõ số tuổi của tên đó có phải là để trên mình chó rồi không! Có điều y lại quên không lấy bản thân so sánh với Lâm Dật Phi. Nếu so sánh như vậy thì hơn hai mươi năm này của y cũng coi như vô nghĩa rồi. Nhưng mà đột nhiên y cũng nhận ra Độ Biên Chính Dã cũng có được ưu điểm mà y không thể sánh được, đó chính là vô sỉ!
Cây không cần vỏ, chắc chắn sẽ chết; người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!
Y tuy là một ninja, y luôn cho rằng bản thân phải có sự tôn nghiêm của võ sĩ, nhưng khi Độ Biên Chính Dã không cần giữ thể diện lại vẫn giữ vẻ thản nhiên như vậy, điều này khiến y không bội phục không được. Bản lĩnh của một số người, tuy bạn coi thường nó, nhưng có khi cả đời bạn cũng không học được, chỉ là vì bạn vẫn không thể kéo mặt nạ xuống mà thôi.
Lâm Dật Phi tuyệt đối là một chính nhân quân tử, Đằng Thôn Xuyên Sơn tuy rất hận Lâm Dật Phi, nhưng không thể không thừa nhận điểm này. Chính nhân quân tử là một ưu điểm, nhưng nhiều khi nó lại biến thành khuyết điểm. Bởi, hắn không thể buông lỏng tay làm những việc vi phạm quy tắc luân thường. Độ Biên Chính Dã võ công tuy không giỏi, nhưng ánh mắt rất nham hiểm, liếc một cái đã nhận ra khuyết điểm của Lâm Dật Phi, chiêu thức đưa ra lại khắc chế được phương pháp hay của Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Ồ, con mắt ngắm phong cảnh của Độ Biên Chính Dã tiên sinh quả thật rất độc đáo, nhìn mảnh đất màu vàng qua kính viễn vọng rất lâu, lẽ nào lại cảm thấy đó là khu khai phát, chuẩn bị đầu tư vào đó sao?
Độ Biên Chính Dã không rõ tên tiểu tử nàu tại sao cái gì cũng biết, hay chỉ là phô trương thanh thế, thăm dò ý tứ của y.
– Lâm quân cứ nói đùa, chúng tôi chỉ là có chút hiếu kỳ, tại sao lại có nhiều người thi công ở thác nước Ngọc Long này vậy, rồi lại kết thúc công việc một cách vội vàng?
Nhìn từ nơi này, chỉ thấy các thiết bị máy móc lần lượt rời đi, hiển nhiên là sự điều động của Lưu Minh Lý. Dân công sau hai ngày bận rộn đều có thể trở về nhà nghỉ ngơi thoải mái, có điều lại có công việc của ba dân công này mới bắt đầu thôi.
Lâm Dật Phi hiện giờ giống như đi ra từ trong khe cống ngầm, bọn Độ Biên Chính Dã cũng chẳng hay ho chỗ nào. Hai ngày nay ở đây chịu sự quấy nhiễu của muỗi dĩn, lại không dám ngông nghênh dựng một cái lều, thật sự khiến bọn họ mệt mỏi kinh khủng.
– Bởi vì người mà bọn họ cần cứu đã tự mình đi ra.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói, biểu cảm rất ấm áp:
– Nghe giọng điệu Độ Biên Chính Dã tiên sinh vừa nói dường như hơi thất vọng.
– Bọn họ cần cứu ai?
Độ Biên Chính Dã tỏ vẻ mặt ngỡ ngàng, không đạt được giải Oscar cho vai nam phụ xuất sắc thật sự ban giám khảo có mắt không tròng.
– Đương nhiên là cứu người mà các vị muốn dùng nước dìm chết ấy.
Lâm Dật Phi bật cười, chỉ có điều trên người dường như toát ra một luồng khí lạnh.
– Chúng tôi? Muốn dùng nước dìm chết người sao?
Độ Biên Chính Dã có biểu hiện ngu ngốc giống như Forrest Gump, nhưng lại cầu nguyện bản thân có được vận mệnh tốt như Forrest Gump.
– Lâm quân, cậu nói đùa rồi, trò đùa này không hay chút nào, Đằng Thôn quân cậu nói có đúng không?
Y cười khan mấy tiếng rồi trừng mắt nhìn Đằng Thôn Xuyên Sơn. Y luôn cho rằng võ công của Đằng Thôn không tệ, nhưng lại khó thành người tài. Điều quan trọng chính là Đằng Thôn quá cứng nhắc, không ngờ sắc mặt nhìn Lâm Dật Phi lúc này lại xanh mét, ngươi nói không có ân oán với Lâm Dật Phi thì chỉ có quỷ mới tin?
– Kỳ thực tôi cũng biết là…
Giọng nói của Lâm Dật Phi trở lên trầm xuống nói:
– Muốn dìm tôi chết…không phải là Độ Biên Chính Dã tiên sinh.
Độ Biên Chính Dã vẻ mặt vui mừng, liên tục gật đầu, nhìn thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi giống như Bao Thanh Thiên, có điều câu sau vừa nói ra khiến sắc mặt y xám xịt lại, giống như thấy Bao Hắc Tử khiêng cẩu đầu trảm ra vậy.
– Giống như một người dùng đao giết người cũng được, dùng súng cũng xong.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Đối với đao thương tôi không hề có bất cứ oán hận nào, anh cũng chỉ là một thanh đao, chỉ cần anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng tôi, vậy hôm nay tôi sẽ không giết anh!