Lâm Dật Phi ung dung cười nói:
– Không nhỏ đâu, vì chút tài mọn này mà các anh đã huy động không biết bao nhiêu là sức mạnh. Lần đó Phục Bộ Ngọc Tử đến thăm vào đêm hôm khuya khoắt chắc cũng vì lần ra tay chào hỏi này. Vì chút tài mọn này mà ít nhất các anh đã chết một người, hơn nữa còn không biết là sẽ chết bao nhiêu người nữa. Các anh đổi lái xe của chúng tôi, các anh đã âm thầm theo dõi không biết bao nhiêu ngày rồi, cho dù là vì chúng tôi, một kế không được thì lại nghĩ kế khác, cho dù đến tận hiện giờ các anh cũng vẫn nghĩ cách kéo chân chúng tôi, muốn chúng tôi đến muộn một chút. Không biết đây được coi là Phục Bộ Ngọc Tử sắp xếp hay anh vốn là người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đây?
Tây Trạch Minh Sơn ngẩn ra:
– Cậu Lâm…
Lúc này Đàm Giai Giai mới đột nhiên tỉnh ngộ nhưng lại không hiểu tại sao Lâm Dật Phi lần nào làm việc cũng chậm rì rì. Nếu như hắn đã biết đối phương muốn kéo dài thời gian mà còn đứng đây đôi co với họ sao?
– Nhưng hiện giờ nếu chiếu theo năng lực của Phục Bộ Ngọc Tử, những việc có thể giải quyết được đều đã giải quyết, chuyện không thể giải quyết cũng để lại một đường lui. Hiện giờ anh không cần bảo đảm, phòng chừng cũng yên tâm đưa tôi đi xem chút chứ?
Lâm Dật Phi vốn vẫn ngồi xổm trước mặt Tây Trạch Minh Huấn, lúc này mới chậm rãi đứng lên, phủi phủi bàn tay:
– Anh cũng có thể đứng lên rồi, tôi không khống chế huyệt đạo của anh, thoạt nhìn anh cũng không bị thương nặng như vậy đâu.
Tây Trạch Minh Huấn đỏ bừng mặt, cảm giác mỗi câu nói của Lâm Dật Phi đều có ý ám chỉ nhưng anh ta nghĩ kĩ lại thì không cảm thấy gì nữa, ngượng ngùng đứng lên:
– Cậu Lâm quả nhiên thông minh, tôi phục sát đất rồi.
– Nịnh hót cũng không cần sốt ruột.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười cười nhưng không có sự ấm áp mà chỉ thấy lạnh lẽo:
– Tôi chỉ hy vọng những chuyện Phục Bộ Ngọc Tử làm lần này được sạch sẽ thuận lợi như trước, đừng có dây dưa dài dòng là được.
Gió đông lạnh lẽo, bầu trời không một ánh sao, u ám, khiến người ta không nhìn thấy được ánh sáng.
Chẳng phải người ta vẫn nói mùa đông đến rồi thì mùa xuân còn lâu mới đến sao? Chỉ có điều mùa xuân thoạt nhìn chính là hy vọng nhưng có nhiều lúc, đối với một số người mà nói thì lại xa xôi không thể chạm tới, vĩnh viễn cũng không đuổi kịp.
Đương nhiên người chết được coi là những người như vậy.
Tây Trạch Minh Huấn đứng bất động ở đó, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ hóa ra đã có một lò mổ Tu La ở một nơi vắng vẻ lạnh lẽo này.
Hắn đưa Lâm Dật Phi đến đây là do không muốn kéo dài thời gian nữa nhưng đột nhiên anh ta thấy rằng chính mình không nên đến đây. Anh ta phí công trì hoãn hắn nhưng đến giờ lại thấy đây như một trò hề, hơn nữa trò hề này thoạt nhìn rất tàn nhẫn.
Anh nhân từ với kẻ thù của mình cũng chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Một người thông minh thông thường sẽ không đánh giá thấp kẻ thù của mình mà hy vọng kẻ thù sẽ đánh giá thấp bản thân mình. Lâm Dật Phi ra tay tất trúng không đơn giản là do hắn may mắn, võ công cao cường mà là do hắn chuẩn bị đầy đủ, phân tích thấu đáo và tuyệt đối sẽ không ra tay một cách lỗ mãng.
Nhưng trên đời này những người được như hắn lại rất ít. Phục Bộ Ngọc Tử không phải là Lâm Dật Phi, cô cảm thấy bản thân mình đã có sự chuẩn bị rất tốt nhưng có nhiều chuyện chỉ có cảm nhận thôi thì chưa đủ.
Một nơi vốn lạnh lẽo sẽ không trở nên ấm áp vì sự nở rộ của máu nóng mà còn lạnh lẽo hơn.
Tây Trạch Minh Huấn không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết bởi vì có nhiều người không được coi là toàn vẹn.
Máu tươi đỏ sậm chảy trên mặt đất, đông một đoạn, tây một đoạn không hoàn chỉnh, có cái là đầu, có cái là cánh tay, lại có cái là đùi. Điều khiến người ta nhìn thấy ghê sợ là một người bị dao chém đứt đôi, trên khúc ruột trắng chảy đầy máu tươi, nhìn giống như một miếng thịt luộc bị cho quá nhiều xì dầu kém chất lượng.
Tây Trạch Minh Huấn đã quên cả nôn mửa nhưng đồng bọn của anh ta thì lao đến một góc, nôn ra từng đợt. Đến khi anh ta ngẩng đầu lên chỉ cảm thấy mình sắp nôn cả ra mật xanh mật vàng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, anh ta chỉ gào lên thảm thiết:
– Tại sao lại như vậy chứ?
Tuy tứ chi bị chia năm xẻ bảy nhưng anh ta có thể nhận ra đại bộ phận là Y Hạ Lưu Ninja của bọn họ.
Đàm Giai Giai cũng khiếp sợ đến quên cả nói chuyện, tuy cô đã từng nhìn thấy người chết, từng nhìn thấy có người chết rất thảm nhưng chưa từng nhìn thấy có nhiều người cùng chết một cách thê thảm như vậy. Cô không nôn, đương nhiên cũng sẽ không khóc nhưng khoảnh khắc đó cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, đầu óc trống rỗng.
Nơi này im lặng như cõi chết, không có chút sức sống nào, thỉnh thoảng một trận gió lạnh thổi qua, gào thét thê lương như những oan hồn không tan mới chết này đang kêu lên thê lương, thảm thiết. Có lúc bọn họ không hiểu được tại sao sống lại khó khăn còn chết lại dễ dàng như vậy.
Bốn người đến đây thì có đến ba người đang kinh ngạc đến ngây người, chỉ có ánh mắt Lâm Dật Phi là sáng rực, đến khi Tây Trạch Minh Huấn thấy trước mặt tối sầm lại thì Lâm Dật Phi đã kiểm tra xong một lần, đứng trước mặt anh ta:
– Nếu nhìn theo quần áo thì Y Hạ Lưu đã chết 21 người, Phục Bộ Ngọc Tử không có trong đó.
– Vậy Nhạc Hạo Phong đâu rồi?
Đàm Giai Giai cũng xúm lại, vô ý giẫm phải một vũng máu tươi đã đông cứng lại nhưng cũng không quan tâm đến sự ghê tởm và chán ghét.
– Nhạc Hạo Phong cũng không có ở đây.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng như thoáng có chút suy nghĩ:
– Có lẽ cậu ấy cơ bản cũng không ở đây.
Đàm Giai Giai thoáng buông lỏng tâm sự, tuy cô không biết Nhạc Hạo Phong sống chết ra sao nhưng còn tốt hơn là nhìn thấy thi thể của cậu ấy. Nhưng câu sau Lâm Dật Phi buông ra lại khiến cô cảm thấy nghi hoặc, cô biết khi Lâm Dật Phi nói những lời này, phỏng theo giọng điệu của hắn thì liệu có phải là hắn lại có thêm phát hiện gì không đây?
Tây Trạch Minh Huấn không rảnh để suy nghĩ sâu xa, chỉ vội vàng hỏi:
– Bọn họ chết mấy người?
– Một.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Cái gì? Không thể nào?
Tây Trạch Minh Huấn kỳ quái kêu lên:
– Làm sao có thể chứ? Bọn họ chỉ cần một người mà đã giết mất 21 người của chúng tôi, cậu đùa gì vậy?
Lâm Dật Phi không nói gì, Tây Trạch Minh Huấn sau khi kêu to lên thì đột nhiên trầm mặc, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dật Phi, há miệng thở hồng hộc, nhìn thi thể đầy trên mặt đất.
Anh ta biết Lâm Dật Phi không cần phải nói vớ vẩn, cũng không cần giải thích, những thi thể rải đầy mặt đất chính là sự chứng thực tốt nhất đối với anh ta. Tuy anh ta không hiểu sao Lâm Dật Phi có thể nhịn được khi phân được rõ những mảnh thi thể đầy đất là có bao nhiêu người chết nhưng anh ta biết những thi thể này đều là Y Hạ Lưu.
– Vậy người bị chết của bọn họ đâu rồi?
Tây Trạch Minh Huấn rất muốn nhìn xem cao thủ kia là ai.
Lâm Dật Phi chỉ một ngón tay về một đống trên mặt đất xa xa:
– Chính là người kia.
Tây Trạch Minh Huấn không nhìn rõ nhưng đồng bọn của anh ta lại “ọe” một tiếng rồi nôn ra. Tây Trạch Minh Huấn có chút bất mãn, đồng bọn của anh ta không phải là người Nhật Bản, tên là Đàm Văn Bính, bề ngoài uy mãnh, quan hệ bình thường cũng rất tốt, không ngờ đến thời khắc quan trọng lại không chịu được như vậy, thậm chí còn không bằng một nữ đặc công bên cạnh kia.
Nhưng khi anh ta nhìn rõ cái đống Lâm Dật Phi chỉ kia thì trong dạ dày cũng không kìm nổi mà quặn lên. Đó không thể được coi là một người mà có thể nói là một đống máu thịt.
Người kia như bị ném vào trong máy xay thịt, khi đi ra thì đã là những mảnh nhỏ, xung quanh còn có ba người nữa nhưng thi thể hoàn chỉnh, chỉ có điều cổ họng bị trúng một dao trí mạng.
– Bọn họ có mấy người vậy?
Khi Tây Trạch Minh Huấn hỏi những lời này thì cũng chỉ theo bản năng mà không trông đợi vào đáp án. Anh ta luôn ở cùng Lâm Dật Phi, biết Lâm Dật Phi cũng không biết gì giống mình, vậy nên câu hỏi này hẳn nên hỏi Phục Bộ Ngọc Tử mới đúng, nhưng Phục Bộ Ngọc Tử không có ở đây thì ở đâu đây?
– Bốn người.
Lâm Dật Phi nhìn chăm chú vết máu trên mặt đất, chậm rãi nói.
– Bốn người? Làm sao cậu biết?
Tây Trạch Minh Huấn ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu.
Anh ta biết Lâm Dật Phi tuyệt đối sẽ không bắn tên mà không có mục đích.
Trong đầu Lâm Dật Phi lại hiện ra cảnh tượng trong đêm mưa đó, dường như bên tai vọng đến tiếng quát chói tai của người mặt sắt, Tức Tể, Đại Vi, Tiểu Súc, Càn Khôn xoay vòng, giông tố tấn công.
Đương nhiên hắn còn nhớ rõ người kia từng nói bốn người đó dùng chung một đao pháp gọi là Tu La đao pháp nhưng hắn đã sớm biết trận pháp mà họ sử dụng được suy diễn từ Ngũ Hành Bát Quái ra nhưng nhìn cảnh tượng ngày hôm nay thì đao trận này chính xác là Tu La trận pháp.
– Nhìn dấu chân.
Lâm Dật Phi nhìn mặt đất một cái:
– Người của các anh tuy nhiều nhưng lại ăn mặc giống nhau, không chỉ ăn mặc mà cho dù là giày cũng có hoa văn đặc thù nhưng dấu giày của bọn họ thì khác. Thể trọng cũng khác nhau, dấu chân để lại tuy lộn xộn nhưng nếu phân tích kỹ càng một chút thì cũng không dám đưa ra kết luận này.