(*) Người cổ đại viết chữ trên thẻ tre, để tiện cho việc viết chữ và phòng ngừa mối mọt nên họ hơ thanh trúc xanh trên lửa cho khô hết nước đi, việc này gọi là hơ khô thẻ tre.
– Thủ hạ của cô rất thông minh.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Nhưng cô lại là loại người không chữa bệnh đã có mà lại chữa bệnh chưa có. Thông thường họ mới biểu hiện ra sự thông minh thì đã bị cô trực tiếp bóp chết, Bách Địa Trung Cương như vậy, Đằng Thôn Xuyên Sơn cũng vậy, hiện giờ xem ra Tây Trạch Minh Huấn, còn có Phục Bộ Ngọc Tử cũng như vậy. Hoàn Nhan Phi Hoa, vì vậy nên tuy cô có thế lực lớn nhưng lại không có lấy một thủ hạ đắc lực.
Hoàn Nhan Phi Hoa cười cười, vẫn nhìn Tây Trạch Minh Huấn:
– Anh ta nói có đúng không?
Tây Trạch Minh Huấn hận không thể lấy quyển sách đỏ ra để tuyên thệ lòng trung thành của mình:
– Tông chủ, thuộc hạ ngu xuẩn, tông chủ nhìn xa trông rộng, chúng tôi không thể tùy tiện phỏng đoán được.
– Băng bó miệng vết thương đi.
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng:
– Nếu không vị Tiêu đại hiệp này lại nói tôi thấy anh thông minh quá, muốn để anh phải chảy máu quá nhiều mà chết.
Tây Trạch Minh Huấn nhìn Lâm Dật Phi một cái, không hiểu được hắn đang giúp anh ta hay là hại anh ta nhưng trên mặt đã toát ra vẻ cảm kích kỳ lạ:
– Vâng, tông chủ, nhưng tông chủ từ trước đến nay luôn quan tâm đến bọn thuộc hạ. Vì tông chủ bọn tôi cho dù có vào núi đao biển lửa cũng không do dự, chút máu này tính gì chứ?
Tuy anh ta nói chút máu này không là gì nhưng đã nhanh tay nhanh chân xé một vạt áo xuống rồi băng bó vết thương lại. Trong thời tiết lạnh giá thế này, hiện giờ anh ta chỉ đánh mất một cái tay, nếu như để lúc nữa thì chỉ sợ là mất cả cái mạng này.
– Tây Trạch Minh Huấn, tôi muốn anh đi làm chuyện này.
Hoàn Nhan Phi Hoa lần này không nhìn hắn chằm chằm mà nhìn xa xăm.
– Tông chủ cứ phân phó ạ.
Tây Trạch Minh Huấn hoảng sợ, anh ta quen với kiểu lạnh lùng của Nhan Phi Hoa, đột nhiên cô nói chuyện với vẻ ôn hòa như vậy thì rất hiếm gặp. Anh ta ít nhiều cũng biết tính khí của vị tông chủ này, khi cô mỉm cười với người khác thì thường là lúc người đó xui xẻo, nhưng Tây Trạch Minh Huấn lại phát hiện hiện tượng này lại lại không thông dụng với Lâm Dật Phi hay là Tiêu đại hiệp gì đó này.
Tiêu đại hiệp? Tâm tư Tây Trạch Minh Huấn rối như bòng bong, đây là ý gì vậy?
– Anh lập tức trở về Nhật Bản, đến gặp bốn Ninja Phong, Hỏa, Lâm, Sơn, nói là “hơ khô thẻ tre” có thể bắt đầu hành động rồi.
Trên mặt Hoàn Nhan Phi Hoa không có tức giận, chờ mong hay vui sướng bất ngờ, có chăng chỉ là sự thoải mái, còn có chút ngơ ngẩn.
– Oh?
Tây Trạch Minh Huấn mờ mịt không hiểu gì:
– Bốn Ninja luôn do tông chủ chỉ giáo, sao tôi có thể gặp được chứ?
Hoàn Nhan Phi Hoa vừa phất tay một cái thì một tấm lệnh bài xuất hiện. Đàm Giai Giai nhìn trộm thì thấy tấm lệnh bài vuông vức, có khắc bốn chữ “Hô Tất Lặc Hãn” nhỏ, còn có một tượng phật.
– Lấy lệnh bài của tôi đến gặp bọn họ.
– Nói rằng “hơ khô thẻ tre” có thể bắt đầu rồi ạ?
Tây Trạch Minh Huấn không dám xác định, thầm nghĩ hiện giờ thông tin phát triển như vậy rồi, nếu cô gọi điện thì việc gì tôi phải vất vả quay về Nhật Bản xa xôi. Nhưng anh ta cũng biết một điều rằng vị tông chủ này rất ít khi cùng công nghệ phát triển gì đó. Cái người tên Tiêu Biệt Ly này còn biết dùng di động nhưng vị tông chủ này từ trước đến nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu cô không xuất hiện thì anh cũng không thể nào tìm được cô.
Nói như lần này, ai cũng tưởng là cô ở Nhật Bản nhưng không ngờ cô đã đến Bắc Kinh, hơn nữa suy đoán theo giọng điệu của Lâm Dật Phi thì có khi cô đã đến được một thời gian rồi.
– Uhm.
Hoàn Nhan Phi Hoa khoát tay, cũng không nói nhiều:
– Đi đi!
Tây Trạch Minh Huấn không dám hỏi nhiều, không dám hỏi cần nhanh không, ý của tông chủ chỉ có anh tự đi mà nghiền ngẫm, đương nhiên đối vớ nhiệm vụ mà nói thì xử lý cành nhanh càng tốt.
Đợi khi Tây Trạch Minh Huấn xoay người rời đi thì ánh mắt của Hoàn Nhan Phi Hoa đã rơi xuống Đàm Giai Giai:
– Còn cô thì sao? Có phải là cũng nên trở về rồi không?
Đàm Giai Giai ngẩn ra, nhìn Lâm Dật Phi một cái, hùng tráng nói:
– Anh ta là thủ hạ của cô nhưng tôi không phải.
Hoàn Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:
– Vậy sao?
Cô vừa nói xong thì người đã đến trước mặt Đàm Giai Giai, giơ tay quạt một chưởng đến.
Trong lòng Đàm Giai Giai rùng mình một cái, nhớ đến một chưởng nhẹ nhàng của cô ta lúc nãy đã đánh bay đầu của Đàm Văn Bính ra nên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lùi lại, không tiếp một chưởng của cô ta nhưng một chân cũng đá ra.
Chiêu này lấy công thay thủ, không mất hạ phong, trên thực tế cũng được coi là một hành động sáng suốt. Đàm Giai Giai không dám đỡ một chưởng có thể đánh gãy xương cổ đối phương của Hoàn Nhan Phi Hoa.
Nhưng cô không ngờ rằng tuyệt chiêu mình nghĩ ra trước mặt Hoàn Nhan Phi Hoa lại không có chút tác dụng nào.
Hoàn Nhan Phi Hoa đưa tay ra khua một cái, nhìn khoảng cách thì xa nhưng bước đầu tiên đã kẹp vào yết hầu Đàm Giai Giai, chỉ hơi dùng sức đã nhấc Đàm Giai Giai lên khỏi mặt đất.
Không ngờ Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích.
Hoàn Nhan Phi Hoa xoay đầu lại, chậm rãi nói:
– Tôi tưởng rằng anh sẽ ra tay cứu cô ấy đấy.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Tôi còn nhớ một câu chuyện cười, không biết cô có hứng nghe hay không?
– Anh kể đi, từ trước đến nay tôi rất thích nghe chuyện cười.
Hoàn Nhan Phi Hoa không nới lỏng bàn tay nhưng Đàm Giai Giai lại cảm thấy cổ họng đã được buông lỏng hơn nhiều, không còn cảm giác hít thở không thông như khi nãy nữa. Cô cũng biết bản thân mình chưa chắc đã phải chết. Hoàn Nhan Phi Hoa ra tay một kích, muốn túm có thể túm, nếu muốn giết thì cũng không cần phải túm trên tay thế này.
– Thực ra đó cũng không được coi là chuyện cười, chỉ có thể nói là một câu chuyện ngụ ngôn thôi.
Lâm Dật Phi đứng đó, không nhìn Đàm Giai Giai lấy một cái, dường như không quan tâm gì đến sự sống chết của cô.
– Chuyện cười cũng được, chuyện ngụ ngôn cũng được, chỉ cần có lý thì cần gì phải phân chia rõ ràng chứ?
Hoàn Nhan Phi Hoa nhìn đôi chân của Lâm Dật Phi không khép không mở, tầm mắt chậm rãi chuyển đến đôi tay của hắn, nhẹ nhàng giãn ra.
– Một con muỗi khiêu chiến với một con sư tử, nói tôi có thể đánh bại anh.
Khi Lâm Dật Phi nói phần mở đầu thì Đàm Giai Giai đã biết kết cục. Có thể nói người không biết câu chuyện ngụ ngôn này rất ít, bây giờ Lâm Dật Phi kể câu chuyện này là có ý gì đây?
– Đương nhiên là sư tử nghênh chiến, cảm thấy loại khiêu chiến này đúng là không biết tự lượng sức mình.
Lâm Dật Phi kể rất nghiêm túc, Hoàn Nhan Phi Hoa cũng nghe rất nghiêm túc, không hề có ý mất kiên nhẫn nào:
– Kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng ra, tuy sư tử dũng mãnh nhưng con muỗi quả thực quá nhỏ, sư tử dùng bản lĩnh toàn thân, ngoài việc bị châm cho mấy phát, toát cả mồ hôi ra thì cũng không làm được gì.
– Oh?
Hoàn Nhan Phi Hoa thản nhiên cười:
– Đúng là có chút thú vị.
Đàm Giai Giai gần như cho rằng Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi đến từ hành tinh khác, câu chuyện ngụ ngôn này thì có ý nghĩ gì chứ?
– Cô vốn là một con sư tử.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cũng chỉ có sư tử mới có tư cách đấu với cô, cô cắn một con chó đã là tầm thường, nếu như còn kèn cựa với một con muỗi nữa thì đúng là quá vô vị. Nếu như một con chó cắn cô một cái, đương nhiên là cô có thể giết nó nhưng nếu như cô cắn nó thì cô nói xem có buồn cười hay không?
Ánh mắt Hoàn Nhan Phi Hoa đã nheo lại thành một đường, dường như trong đó có giấu một cây châm nhưng cũng không nói lời nào.
– Đàm Văn Bính bán đứng Y Hạ Lưu, hoặc có lẽ bản thân anh ta cũng là nội ứng của Khổng Thượng Nhâm, Phục Bộ Ngọc Tử xem thường nhân vật bình thường này nên mới bị tổn thất thê thảm. Cô giết Đàm Văn Bính là có lý do của nó nhưng Đàm Giai Giai so với cô thì cũng chỉ là con muỗi và con sư tử. Hay là Đàm Giai Giai và Đàm Văn Bính đều có họ Đàm nên cô mới ra tay?
Lâm Dật Phi nói tới đây thì cười rất châm chọc.
Bộ phim rất cảm động, xem xong đi về mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao, có người dùng hết gói giấy ăn để thấm nước mắt, chỉ còn mỗi túi ngoài vương trên mặt đất, còn có người cho rằng chúng ta làm như vậy là tạo cơ hội cho sự gia tăng của nhân viên bảo vệ môi trường có công việc để làm.
Rất nhiều nữ sinh và các cô gái khóc lóc sụt sùi, khóc cho nam nhân vật trong phim, người con gái hắn yêu đã bỏ đi không trở lại, cô đi về thiên quốc xinh đẹp chir để lại anh chàng cô đơn một mình, ngày ngày cô đơn ngồi chơi đàn để tưởng nhớ đến người yêu nơi thiên quốc.
Các cô khóc rất thương tâm, chỉ hận một nỗi không thể thay cho cô gái ở trong phim, tất nhiên thay thế ở đây chỉ để an ủi chàng trai, nhân vật nam chính để hắn có thể tỉnh lại, đừng đau buồn thương tâm nữa, chứ không phải thay thế cô gái đi đến thiên quốc.
Chie có điều các cô không để ý đến gương mặt buồn bực của những anh bạn trai đang ngồi cạnh của mình, nếu cái kia có thể đưa đám tiểu sinh này đến hiện trường bọn họ nhất định sẽ dùng kim quang lôi điện đánh chưởng hay cái gì đó, để đánh tên kia trọn đời không được siều sinh, kiếp sau phải làm đàn bà mới hả, tất cả mọi người đều là đàn ông, sao chỉ có nhà ngươi là nặng tình đến vậy, khiến chúng ta phải đi vào tuyệt lộ.
Huynh đệ, đi ăn có được không, các cậu thanh niên đau buồn thầm nghĩ, nhưng vẫn phải chúy ý đến hầu bao, tâm tình bạn gái không tốt, dĩ nhiên muốn tìm cách dỗ cho cô ấy vui trở lại.
Khi tôi vui vẻ sẽ có người vui cùng tôi, khi tôi không vui anh phải dỗ tôi để tôi vui vẻ trở lại, câu nói này được rát nhiều bạn gái tôn sung, nó trở thành khuôn vàng thước ngọc cho các bạn nam, cứ như vậy, khi bạn gái rơi lệ, ngay lập tức phải nghĩ cách mua bó hoa, mời ăn cơm tây v.v… nghĩ ra mọi cách lãng mạn để giúp nàng vui vẻ trở lại, chẳng qua nếu cứ như vậy quả thật không đơn giản, cha mẹ đã cực khổ tiết kiệm, hận một nỗi không thể tách đôi tờ tiền để có thể không tiếc than cho nàng.
Ngẩng đầu nhìn len đã thấy vài cô bán hoa đi tới.
– Anh ơi, anh mua hoa tặng bạn gái đi.
– Đúng vậy, anh xem, bạn gái anh xinh đẹp thế kia, chỉ có bong hoa đẹp này mới có thể xứng tầm với vẻ đẹp của cô ấy được.
Một cô gái nhỏ nói ngọt như mía lùi.
Lăn lộn đến nước này đây, có thể toàn than đi ra mà không tốn một xu nào thì quả là nhân tài, mà còn là một td thiên tài, nếu cô gái mà có ý muốn, sẽ quan sát tình huống, coi như bạn gái anh có nam tính giống Bá Vương Long, thì cũng phải dút ví lấy tiền mua một bông hoa, kể cả phải chi một khoản cũng phải chi không thì gặp rắc rối to.
Bách lý băng và Lâm Dật Phi xem ra là một nhân tài, hai người toàn thân trở ra, không phải cầm theo một bông hoa nào, Bách Lý Băng chủ động cẩn thận né tránh chỗ bán hoa, thật giống như băng đảng ngầm né tránh sự truy nã của đối phương vậy, lời của Lâm Dật Phi khiến cô giật mình:
– Phim xem xong rồi, mình đi ăn nhé?
– Anh hôm qua trúng năm triệu sao?
Bách Lý Băng không kìm được hỏi.
– Tất nhiên không rồi, nếu trúng năm triệu anh chắc phải trốn đến một nơi mà không ai biết mình là ai ấy chứ.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Sao có thể đứng đây để mọi người nhìn thấy được.
– Điều đó cũng có lý.
Bách Lý Băng gật đầu nói:
– Theo em thấy, mấy hôm nay anh thi đấu không tồi đây có phải là học bổng không?
– Không phải.
Lâm Dật Phi thành thật lắc đầu.
– Thực ra họ cũng có ý này, nhưng anh kiên quyết từ chối, anh nghĩ học bổng phải phân cho người cần đến nó.
– Anh hôm nay bị sốt à?
Bách Lý Băng hóm hỉnh cười, không hiểu sao trong lòng cô luốn thấy bất an nói:
– Vậy tại sao cả tháng chẳng làm được việc gì, ngược lại một ngày làm ba việc. Để em nhớ lại xem lần xem phim trước của chúng ta cũng cách đây chừng mấy tháng rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Làm người tốt thật khó quá, chẳng nhẽ hôm nay anh chẳng dễ gì để tiêu pha một lần em lại cho là anh có ý đồ gì sao?
Bách Lý Băng nhìn hắn nói:
– Đi đâu ăn đây? Anh mời nhé? Nhà hàng hải sản được không?
– Đương nhiên rồi, tóm lại bây giờ đi ăn hải sản, ăn món tam tươi của người Đông Bắc cũng không thành vấn đề.
Lâm Dật Phi nghiêm túc nói.
– Thích quá.
Bách Lý Băng lườm hắn nói:
– Hải sản tam tươi để xem nào. Lâu lắm rồi em không ăn hải sản, em muốn ăn tôm hùm dài hai thước, ăn cua to cua to như như cái thau này, chờ chút, anh đi đâu đấy, muốn chạy à? Thạt không có lương tâm.
Lâm Dật Phi dừng chân nói:
– Em đang hiểu lầm về nhân cách của anh đấy, anh chỉ định gọi điện cho anh Thủy thôi.
– Gọi cho hắn để làm gì?
Bách Lý Băng cười giảo hoạt nói:
– Anh không cần liên lạc với hắn để thầm thông tin cho Thúy Hoa nhé, bây giờ hắn rất bận, không có thời gian, chúng ta đi ăn với nhau anh hãy tạm quên anh ta đi, chỉ hai chúng ta được không? Một con cua có tám chân rất khó để chia cho ba người.
Lâm Dật Phi mê muội nói:
– Không phải, đương nhiên anh biết, khi mời đi ăn hải sản càng ít người càng đỡ, nhưng ang muốn hỏi a Thủy chút chuyện, chiếc xe có rèm che mà anh chung vốn có thể bán được bao nhiêu tiền, đến lúc đó anh dự tính nhờ hắn mua cho mình một đơn hàng.
Bách Lý Băng cười như nắc nẻ:
– Được rồi, được rồi, anh mau gọi điện đi, em vốn tưởng anh không mang nhiều tiền, định nương tay một chút, xem ra em có thể goi tôm hùm dài ba thước rồi.
Lâm Dật Phi té xỉu.
Hai người chậm rãi đi tới quán hải sản, trời cũng dần tối, mùa đông ánh nắng luôn keo kiệt hơn nữa hôm nay lại sầm trời.
Nam như cây ngọc đón gió, nữ quyến rũ động lòng người, tuy người con trai mặc không giống những người khác, không đem toàn bộ gia tài mặc lên người, tựa như có rận trong người nhưng không tung ra vậy, nhưng bước vào cửa chính đều là khách, nhân viên phục vụ vẫn lễ phép mời hai người vào phòng riêng, nhưng Bách Lý Băng không chịu cô muốn ngồi ở phòng ngoài đê ăn uống.
– Ngồi đây nhìn ra ngoài khá tốt.
Bách Lý Băng nghiêm trang nói:
– Phòng riêng có gì tốt chứ, buồn chết được, không nhìn thấy phong cảnh gì hết.
– Thật ra trong đó có điều hòa, không buồn chán chút nào đâu ạ.
Nhân viên phục vụ cảm thấy cần phải giả thích vì có hai đôi tình nhân đi tới thấy bách lý băng nói vậy đều dừng chân lại.
– Điều hòa sao có thể sánh bằng gió tự nhiên được.
Bách Lý Băng nhìn nhân viên phục vụ, có chút thương hại, còn người nhân viên nhìn bách lý băng chỉ muốn nhảy sông.
– Ngồi điều hòa nhiều có thể sinh bệnh đấy, chẳng nhé anh không biết, ngồi lâu trong phòng điều hòa, ngồi trong phòng có nhiều bụi, khói và bí là môi trường tốt cho vi khuẩn có hại sinh sống, nó sẽ bay ra khiến cho anh cảm thấy váng đầu, mất ngủ thần kinh suy nhược, hệ miễn dịch giảm xuống sao?
Bà nội, bà ngoại bà cô của tôi ơi, nhân viên phục vụ nghĩ thầm, người này rất có thể là tốt nghiệp ở nhà máy sản xuất điều hòa, hóa ra ngồi phòng điều hòa cũng không khác gì tự sát mãn tính cho lắm, bản than mình vẫn luôn coi phòng riêng là sựh hưởng thụ đâu rồi, phán đoán sai lầm, còn lợi hại hơn so với sai lầm của viếc huấn luyện đội bóng Trung Quốc.
– Nhưng nếu trong phòng điều hòa có máy lọc không khí tôi sẽ xem xét lại.
Bách Lý Băng thật ra vẫn còn có chút khoan dung độ lượng.
– Nếu tiểu thư thích, vậy mời ngồi ở đại sảnh, gió tự nhiên, gió lành.
Nhân viên phục vụ cảm giác như nếu mình nói không biết máy lọc không khí sẽ xấu hổ như người Pháp không biết đến cung điện Louvre vậy, hắn lập tức từ bỏ ý định mời hai người vào ngồi trong phòng riêng.
Lâm Dật Phi tất nhiên không biết, phòng riêng và đại sảnh có chút khác biệt, cho dù nếu hắn biết hắn cũng không để ý xem nên chọn chỗ nào. Tuy nhiên nhân viên phục vụ lại nhìn Lâm Dật Phi theo kiểu khác, trong lòng hắn thầm cân nhắc, tên tiểu tử này có phải là đang giở thủ đoạn gì hay không, cô gái còn phải đề phòng hắn như đè phồn sói vậy.
Ho khan một tiếng, Lâm Dật Phi làm ra vẻ đau lòng đưa thực đơn cho Bách Lý Băng nói:
– Hôm nay, em chọn món nhé.
Bách Lý Băng lườm hắn không thèm nhì thực đơn hỏi:
– Có tôm hùm dài ba thước không?
– Không có.
Nét mặt nhân viên phục vụ lập tức cung kính nói, hắn có chút xấu hổ, hắn cảm thấy bản thân hôm nay mới phát hiện ra tóc dài kiến thức ngắn không phải là hoàn toàn chính xác.
– Hóa ra là không có?
Bách Lý Băng nhẹ chau mày, ra dáng thất vọng nói tiếp:
– Vậy có con cua to bằng chiếc thau như này không
– Khụ.
Nhân viên phục vụ ho khan một tiếng nói:
– Rất xin lỗi, chỗ chúng tôi không có ạ.
– Cũng không có?
Bách Lý Băng cau mày nói:
– Cái này cũng không có, cái kia cũng không có, vậy mà anh cón dám mở quán sao?
Cô nói thật hợp tình, chỉ là khi vừa bước vào đã nhìn xung quanh quán một vòng, cô biết chắc, quán như vậy không thể nuôi nổi con cua to như thế.
Thật ra cửa hàng không phải do tôi mở ra, nhân viên phục vụ thầm nghĩ rồi nhiệt tình giới thiệu:
– Ở đây chúng tôi còn rất nhiều đồ ăn, ví dụ như gan ngỗng Pháp sắc lam dâu, mực nướng tương thất vị, cóc hoàng đế xốp giòn v.v…
– Có tam đầu bảo không?
Bách Lý Băng thiếu chút nữa khiến nhân viên phục vụ buồn chết
– Ồ, xem ra cũng không có.
Bách Lý Băng gật gật đầu, cầm thực đơn nhìn lướt qua:
– Trên thực đơn này có không?