– Thực ra có hai loại người rất dễ nhìn ra, một là những người không thông minh nhưng lại giả vờ thông minh, loại thứ hai là vốn đã thông minh nhưng lại ra vẻ ngu ngốc.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cô cũng làm không tệ, để cho anh ta cắt cổ tay rồi để anh ta tưởng rằng cô đã tin tưởng anh ta. Nếu như Tây Trạch Minh Huấn nghĩ như vậy thật thì tôi sợ anh ta không chết yên ổn được rồi.
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng:
– Chẳng lẽ không gì có thể qua được đôi mắt của Tiêu đại hiệp sao?
– Đương nhiên là có.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Ví dụ như tôi không hiểu được cô cố ý tha cho Khổng Thượng Nhâm phỏng chừng là để Phục Bộ Ngọc Tử đến chịu chết, khiến Tây Trạch Minh Huấn tưởng rằng thời cơ đã đến. Tất cả những điều này là vì sao?
– Anh không biết sao?
Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn cười thản nhiên:
– Nhưng tôi lại cảm thấy anh đã biết từ lâu rồi.
Lâm Dật Phi trầm mặc mà không trả lời.
– Thực ra nếu như anh thích thì có thể đến thảo nguyên một chuyến với tôi.
Trong ánh mắt Hoàn Nhan Phi Hoa có một tia buồn bã:
– Ở đó, chỉ cần hai chúng ta liên thủ với nhau thì trên đời này còn ai có thể cản được chứ? Cái người Quân Ức kia tuy ăn sâu bén rễ nhưng chắc cũng không là gì cả.
– Cô e ngại Quân Ức sao?
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi cô đề cập đến cái tên này.
– Tôi sợ anh thôi.
Đôi tròng mắt của Hoàn Nhan Phi Hoa vừa chuyển đã nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
– Vậy sao cô không giết tôi ngay bây giờ đi?
Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi:
– Tôi đã không còn là Tiêu Biệt Ly của năm đó, đã không còn nắm chắc có thể thắng được cô hay không nữa rồi.
Đột nhiên Hoàn Nhan Phi Hoa phá lên cười:
– Lẽ nào hiện giờ tôi nắm chắc được khả năng thắng anh sao?
Lâm Dật Phi ngẩn ra, không đợi hắn trả lời thì Hoàn Nhan Phi Hoa đã xoay người rời đi, để lại một câu:
– Tiêu đại hiệp, cuối cùng chúng ta vẫn phải chiến một trận nhưng không phải là hiện giờ.
Khi Lâm Dật Phi rời giường vào buổi sáng thì tâm trạng vẫn phập phồng.
Những người tu luyện nội công như bọn họ, so với người bình thường thì có thể gặp phong ba mà không thấy sợ hãi. Hắn là người học võ, hiện tượng này cũng ít khi xuất hiện trên người hắn.
Nhưng có rất nhiều chuyện hắn không thể không nghĩ.
Hắn cứ suy nghĩ về ý của Nhan Phi Hoa, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại có thâm ý bên trong.
Hắn từ chối đề nghị đến thảo nguyên của cô, thoạt nhìn dường như cô vô ý nhưng hắn biết tất cả mưu kế mà cô dày công bày ra đều vì một trận trên thảo nguyên với Quân Ức hoặc với một người có lẽ vẫn còn sống là Hoàn Nhan Liệt hoặc là với một người mà hắn không biết.
Nhưng trên đời này, người có thể đáng để Hoàn Nhan Phi Hoa gióng trống khua chiêng như vậy quả thực không nhiều.
Lần này hắn thật sự có thể không quan tâm sao?
Đàm Giai Giai cảm thấy rất khó hiểu với hành động của hắn, thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng của mình. Cô cho rằng Lâm Dật Phi nên đi cùng Nhan Phi Hoa đến thảo nguyên một chuyến, ít nhất thì Nhạc Hạo Phong đã bị liên lụy vào chuyện này, hiện giờ cũng không rõ sống chết ra sao. Hiện giờ người có thể cứu Nhạc Hạo Phong ra chỉ có duy nhất huấn luyện viên Lâm.
Nhưng câu trả lời của Lâm Dật Phi lại không đồng ý, hắn cảm thấy hiện giờ tính mạng của Nhạc Hạo Phong cũng không cần lo lắng, ít nhất nếu như muốn giết thì khi bắt được bọn họ đã có thể giết luôn rồi. Nếu như bọn họ vượt xa xôi khó khăn cũng cố đưa Nhạc Hạo Phong đến thảo nguyên thì chắc bọn họ cảm thấy Nhạc Hạo Phong còn có thể lợi dụng được. Nếu như cậu ta còn hữu dụng thì ít nhất cũng không bị nguy hiểm gì.
Tuy Đàm Giai Giai cảm thấy suy đoán của hắn có chút võ đoán nhưng chỉ có thể tán đồng vì có nhiều lúc Lâm Dật Phi đã bày tỏ ý của hắn thì không ai có thể thay đổi được hoặc có lẽ hắn có một hàm ý khác sâu hơn mà chính cô cũng không đoán ra được. Vậy nên cô trở về kể lại một chút tình hình cho Chương Long Châu, Lâm Dật Phi quay lại khách sạn vùi đầu ngủ một giấc.
Nhưng hắn ngủ cũng không ngon, hắn cứ nghĩ về Hoàn Nhan Phi Hoa.
Thực ra thì hắn và Hoàn Nhan Phi Hoa cũng không quen nhau, tám trăm năm trước hai người chỉ từng gặp nhau hai lần, còn tám trăm năm sau cũng chỉ là từng gặp nhau ba lần. Đương nhiên điều này không tính những lần cô âm thầm theo dõi hắn.
Số lần hắn gặp Hoàn Nhan Phi Hoa càng nhiều thì hắn càng phát hiện người con gái này không đơn giản chút nào. Tám trăm năm trước cô bị bản lĩnh của Hoàn Nhan Liệt che lấp nhưng tám trăm năm sau đã không còn ai có thể không nhận ra bản lĩnh của cô.
Lâm Dật Phi chậm rãi thò tay vào trong ngực lấy ta một khối ngọc bội, màu sắc cổ xưa, hiện ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt. Hắn nhìn một lúc lâu, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi dài, dùng sức nắm chặt, trong khoảnh khắc dường như cả người gồng lên mấy phần.
Hắn rất ít khi dốc toàn lực như vậy, hắn chỉ nắm một cái như vậy, cho dù là sắt thép cũng trở nên mềm ra. Đôi tay của Tiêu đại hiệp, cho dù là Tam Tuyệt Chỉ Tăng của Thiếu Lâm năm đó cũng cảm thấy tự ti.
Bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm không phải là tập luyện càng nhiều thì võ công cào cao thâm, giống như anh tinh thông mười tám loại binh khí nhưng khi ra chiến trường đánh giặc lại không thể tay trái dùng đao Thanh Long Yển Nguyệt còn tay phải lại dùng Trượng Bát xà mâu. Như vậy chẳng những không bằng Quan Vân Trường và Trương Dực Đức mà e là chính mình cũng phải cố hết sức để cầm.
Nhưng Tam Tuyệt Chỉ Tăng của Thiếu Lâm cũng bằng không, Kim Cương chỉ, Đại Trí Vô Định chỉ và Đa La chỉ pháp của anh ta đã vượt qua uy lực tu luyện một mình của tiền nhân nhưng anh ta vẫn hận không thể mọc ra mười đầu ngón tay mà vẫn không làm gì được Tiêu Biệt Ly.
Sau khi tỷ võ thì anh ta mới nói nội công chỉ pháp của Tiêu đại hiệp vô cùng độc đáo, bần tăng tự thấy mặc cảm.
Tuy đôi tay của Lâm Dật Phi hiện giờ không bằng Tiêu Biệt Ly nhưng khi hắn dùng toàn lực mà nắm một cái thì không còn nhiều thứ còn nguyên vẹn.
Nhưng khối ngọc kia cũng không hóa thành bột mịn mà còn tỏa ra một chút hào quang. Khối ngọc khi mới lấy ra chỉ hiện lên màu trắng nhàn nhạt nhưng sau khi được hắn đưa nội lực vào thì dần dần trở nên lóa mắt.
Ánh sáng dần dần trắng đỏ, trong giây lát thì chói mắt, trong đó tạo thành một quầng sáng, quầng sáng kia càng chuyển động càng nhanh, dường như muốn phá khối ngọc mà phát ra nhưng không được, chỉ trong giây lát Lâm Dật Phi thở dài, toàn thân buông lỏng, quầng sáng kia biến mất trong nháy mắt, không còn thấy gì nữa.
Lâm Dật Phi mở mắt ra nhìn khối ngọc trên tay, thì thào tự nói:
– Là nó thật sao? Tiếc là mình vẫn không thể để nó tái hiện lại cảnh tượng năm đó, nhưng nếu như nó xuất hiện lần nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Hắn cảm nhận từng đợt rung động từ khối ngọc kia truyền đến, trong lòng nghi hoặc, lại có chút cười khổ.
Khối ngọc này có trong tay Ngân Bình từ lâu, cô nói đây là sư phụ để lại cho cô, trong đó chứa một bí mật động trời. Đối với sư phụ của Ngân Bình, năm đó Tiêu Biệt Ly muốn mở mang kiến thức về vị cao nhân này một chút nhưng không có duyên. Ngân Bình nói nhìn thấy khối ngọc này cũng giống như nhìn thấy con người cô ấy nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn nhìn thấy khối ngọc này thì người ấy đã ở tám trăm năm trước.
Bí mật này được lưu truyền từ xưa đến nay nhưng chưa có ai có thể phá giải, hắn thậm chí còn có chút hoài nghi liệu trong khối ngọc có bí mật không. Lúc đó khi Nhạc Ngân Bình đưa khối ngọc cho Tiêu Biệt Ly thì còn nói đùa “vậy nên nhiệm vụ tìm ra bí mật của khối ngọc này muội đã giao cho huynh rồi”.
Lâm Dật Phi ngồi ở đầu giường nhìn khối ngọc kia, dường như có chút suy nghĩ.
Từ lúc nào bản thân hắn cảm giác được dị trạng của khối ngọc này?
Nếu nói dựa vào cảm giác mạnh yếu của nội lực thì tại sao vào thời kỳ bản thân mình sung sức như năm đó mà không phát hiện ra?
Hắn đã cảm ứng được sự bất đồng của khối ngọc này từ lâu, đó là khi gặp phải Phong Tuyết Quân, khi khối ngọc rơi vào người cô hắn cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Sau đó khi khối ngọc ở trên người hắn thì hắn lại cảm thấy nó yếu đi rất nhiều, trừ khi cảm thấy những rung động rất nhỏ ra thì cũng không có gì khác, cho dù là rung động thì cũng rất nhỏ, nếu như hắn không tĩnh tâm thì rất khó cảm nhận được.
Khi mới lấy khối ngọc từ tay Uông Tử Hào thì hắn còn cảm thấy rất mạnh, đặt trong lòng bàn tay còn có cảm giác đó truyền đến nhưng tại sao càng về sau thì lại càng yếu đi?
Thậm chí Lâm Dật Phi còn có một cảm giác rất hoang đường là khối ngọc này có sinh mệnh.
Chỉ có điều sinh mệnh của khối ngọc này sắp kết thúc nên mới có cảm giác nó càng ngày càng yếu ớt, giống như một người bệnh sắp chết, từ trên người anh ta cũng có thể cảm giác được sự rời xa của sinh mệnh sao?
Dường như quan điểm này không chính xác lắm, ít nhất khi Ngân Bình đưa cho hắn khối ngọc này thì hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ sự kỳ lạ nào. Nếu như có gì lạ thường thì nội công của Ngân Bình tinh thâm như vậy không có lý nào mà cô không cảm nhận được.
Nếu như khối ngọc này có sinh mệnh thì lúc đó khối ngọc này đã chết đi rồi lại sống lại? Hay là sau khi sống lại thì lại sắp chết?
Ra khỏi thang máy là cô liền biết mình đoán không sai chút nào, toàn bộ bên trong tòa nhà mới chỉ trang hoàng qua loa, vừa nhìn qua một cái đã bết tầng thượng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điểm cuối, Lâm Dật Phi lại lên thêm một tầng rồi đẩy cửa phòng lên tầng trên. Đến đây thì Bách Lý Băng mới biết ý của hắn:
– Dật Phi, trời hôm nay âm u thế này, chúng ta dù có lên cao nữa thì cũng không nhìn thấy sao đâu.
Tầng thượng tòa nhà trống vắng, cũng không thấy trang hoàng gì, có lẽ một tòa nhà dù có hoa lệ rực rỡ đến đâu nhưng khi anh đến tầng thượng cũng phát hiện ra chỗ khó coi của nó vì thường có rất nhiều người không thể nhìn được đến đây.
Điều khiến Bách Lý Băng cảm thấy kì lạ chính là ở giữa tòa nhà có một đầu dẫn nho nhỏ của một cái pháo hoa, cô không kìm nổi cười:
– Em biết rồi, đây chính là mưa sao băng mà anh muốn biểu diễn.
Lâm Dật Phi cười nhưng cũng không trả lời, đưa cô đến giữa tầng thượng tòa nhà, chuyển về phía Đông. Hắn ngồi xếp bằng xuống rồi móc ra một hộp diêm:
– Em thông minh lắm, tất cả đều bị em đoán ra rồi. Em ước đi, đây chính là điều lớn nhất anh có thể làm được.
Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:
– Nhưng em thích.
Cô không ngồi dưới đất như Lâm Dật Phi mà ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hộp diêm trong tay hắn:
– Đến diêm cũng để anh phải mua, đúng là không dễ dàng gì, anh không mua nến à?
Con người ai cũng có lòng tham, mặc dù biết pháo hoa cũng giống sao băng, chỉ là lóe lên rồi lướt qua nhưng Bách Lý Băng lại cảm thấy những điều giản dị hôm nay lại là những niềm vui bất ngờ. Cô sớm đã chôn chặt những lo lắng ban đầu xuống đáy lòng, hoặc là có nhiều chuyện thì cứ để qua đêm nay thì nói sau vậy.
Lâm Dật Phi cười cười, biết ý của cô:
– Anh không mua được.
– Hả?
Bách Lý Băng cũng không nói gì nữa, nơi này không còn gì nữa, trên người Lâm Dật Phi cũng không có vẻ gì là còn mang theo thứ gì. Điều này rất đúng, đừng tham lam gì cả, Bách Lý Băng thầm nghĩ, nhắm mắt lại rồi ước một điều ước.
– Điều ước của em là gì vậy?
Lâm Dật Phi thấy cô đã mở mắt ra thì đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Bách Lý Băng ửng hồng:
– Đây là bí mật, Dật Phi, không phải là em không nói, em chỉ sợ em nói ra rồi thì không còn linh nữa.
Lâm Dật Phi lắc đầu mỉm cười, giơ tay quẹt que diêm rồi châm vào ngòi dẫn. Bách Lý Băng nhìn chằm chằm cây pháo hoa kia nhưng lại lấy một tay che hai lỗ tai lại, tay kia thì che tai của Lâm Dật Phi.
Một tiếng “phụt” nhỏ vang lên, tiếng pháo hoa cũng không vang dội như Bách Lý Băng tưởng, màu sắc của pháo hoa cũng không rực rỡ như cô tưởng, có lẽ đôi khi hiện thực luôn không tươi đẹp như tưởng tượng.
Trong khi Bách Lý Băng đang khó tin mở to hai mắt thì một luồng ánh sáng ở xa xa gần như vọt đến tận trời cao, mới đến giữa không trung thì nở rộ như một đóa hoa, một tiếng vang lớn truyền đến. Cô bỗng cảm thây một sự run rẩy rất nhỏ nhưng đây giống như là tiếng hiệu xung phong dội lên ở chiến trường, trong giây lát toàn bộ phương Đông muôn hồng nghìn tía, rực rỡ sắc màu.
Pháo hoa bừng lên, rực rỡ sáng chói, bầu trời vốn âm u nhưng lúc này như được những vì sao điểm đầy trời.
Pháo hoa nở rộ vô số ánh sáng rực rỡ, giống như phấn của tuổi trẻ, chiếu rọi khuôn mặt cô, đẹp như mộng như ảo.
Bách Lý Băng từ trước đến nay chưa từng mơ thấy bạch mã hoàng tử, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới hay gì đó sẽ cưỡi đám mây ngũ sắc xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng quả thực cô đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trên bầu trời, pháo hoa nhiều màu sắc, một lúc lâu sau cô cũng không nói nên lời, dường như pháo hoa trước mắt cô nở đến vô cùng tận, không có điểm dừng.
– Cảm ơn anh, Dật Phi!
Bách Lý Băng hạ giọng nói:
– Bất kể thế nào thì khi nhớ lại em sẽ nhớ mình đã từng có một lúc phấn khích như vậy, cũng đã từng có một kí ức không thể quên được như vậy.
Thấy Lâm Dật Phi hơi yên lặng, Bách Lý Băng quay đầu sang:
– Dật Phi, anh có chuyện muốn nói với em sao?
– Anh chỉ muốn làm em quay đầu lại nhìn thôi.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Hôm nay anh chiếm quá nhiều thời gian của em rồi, cũng phải chia bớt cho người khác nữa chứ.
– Người khác?
Bỗng nhiên Bách Lý Băng xoay lại, cả tòa nhà đã sáng bừng lên, cô không biết rằng hóa ra trên tầng thượng còn có rất nhiều người nhưng trong mắt của cô chỉ nhìn thấy một người già cả đang đẩy một xe thức ăn, những ngọn nến ở phía trên có thể đẹp ngang với các vì tinh tú. Đột nhiên cô hiểu được tại sao Lâm Dật Phi không chuẩn bị nến vì hắn biết còn có những người luôn bên cạnh cô, vĩnh viễn quan tâm đến cô một cách lặng lẽ.
Xuyên qua đằng sau ngọn nến đang lay động trước gió là đôi mắt tang thương của một ông lão, thái dương điểm tóc bạc, còn có nụ cười cách đây rất lâu vẫn còn nghiêm túc.
– Bố!
Bách Lý Băng thì thào rồi lao thẳng đến, cuối cùng cô cũng phát hiện ra bố mình đã già nhưng tình thương đối với mình thì không hề thay đổi.
Trên tầng thượng tòa nhà có mấy người bước vào, tuy chỉ có lác đác mấy người nhưng tiếng chúc mừng lại rất giòn giã, đều là những người Bách Lý Băng quen biết, trong đó có Quách Hà, Tiểu Lệ, còn có Tô Yên Nhiên, Đại Ngưu, Thúy Hoa…
– Bách Lý Băng mà không biết Băng Tuyết Building sao? Đây là nơi bố cô ấy đầu tư mà.
Một người hỏi.
– Chắc đại tiểu thư không biết vì trước đây cô rất ít khi hỏi đến chuyện của tập đoàn, tuy gần đây có hay đến công ty nhưng bố cô ấy cũng không nói gì đến chuyện của Băng Tuyết Building. Bác ấy muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho cô ấy, cũng muốn lấy Băng Tuyết Building làm quà sinh nhật cho cô ấy.
Một người trả lời.
– Ngất mất, vậy thì bông hoa hồng kia của Tiểu Phi có phải là hơi rẻ không? Anh có phải là bạn bè không vậy? May là tôi vẫn còn ở đây chịu khổ chịu mệt, chịu đói chịu rét với anh, anh là bạn bè sao không nói trước với tôi, tôi nhất định sẽ tặng Bách Lý Băng chín mươi chín bông, nhiều hơn Tiểu Phi chín mươi tám bông, mỗi bông hoa hồng đổi lấy một tầng, còn có cuộc mua bán nào dễ hơn không?
– Hiện giờ nói cho cậu biết cũng chưa muộn đâu, cậu chạy đi mua ngay đi, tiệc sinh nhật của đại tiểu thư mới bắt đầu thôi.
– Anh tưởng rằng IQ của tôi thấp lắm hả?
– Hơi.
– Mẹ kiếp!
– Trên đó chắc là rất náo nhiệt.
Một người đeo kính râm đang ngồi xổm ở một góc ở quảng trường, nhìn tầng thượng của tòa nhà qua màn pháo hoa nhiều màu. Khoảnh khắc khi pháo hoa nở rộ, toàn bộ đèn của tòa nhà sáng bừng lên, thay cho vẻ ảm đạm u tối khi nãy. Nếu như nói cảnh đêm của thành phố Giang Nguyên rất đẹp thì tòa nhà sáng bừng này rõ ràng chính là một viên minh châu của thành phố Giang Nguyên.
Bốn chữ “Băng Tuyết Building” đầy màu sắc lưu động, Lưu Minh Lý ngơ ngác nhìn đến xuất thần. Ông chủ đợi ngày nay đã rất lâu, thực ra ông ấy cũng đợi quá lâu rồi.
– Náo nhiệt thì tại sao anh không lên đó đi?
Một người khác mặc áo khoác, dường như không chịu được sự lạnh lẽo của đêm đông nhưng khuôn mặt lại tràn đầy sự chân thành và thấu hiểu, còn mang theo ít nhiều ảm đạm. Tương tư là đau khổ nhưng rất nhiều người lại tình nguyện chịu đựng nỗi tương tư.
Khi A Thủy nói ra những lời này thì cũng nhìn chăm chú mấy chữ kia, lâm vào trầm mặc.
– Tôi thích sự yên tĩnh.
Lưu Minh Lý thở dài một tiếng, dường như nghĩ đến điều gì, khuôn mặt có chút ảm đạm:
– Vậy còn cậu thì sao? Sao không lên đó mà lại cam tâm tình nguyện ở đây chịu lạnh với tôi?
– Tôi thích thế.
A Thủy bình thản nói câu đó xong thì mỉm cười.
– Gần mực thì đen, không sai chút nào.
Lưu Minh Lý cười đến mức híp mắt lại:
– Cậu với tên ngốc Lâm Dật Phi kia ở cùng nhau cũng lâu, khẩu khí nói chuyện cũng không khác nhau là mấy.
Anh ta chậm rãi đứng lên, đấm đấm hai cái đùi đang hơi tê.
– Cái tên tiểu tử này cũng thật là, để tổ chức sinh nhật cho đại tiểu thư mà nhẫn tâm để chúng ta chết rét ngoài này hơn hai tiếng đồng hồ. Khi cậu ta đang ăn hải sản thì chúng ta lại ăn không khí.
– Tôi đã nói là không cần vội, vốn muốn đi ăn chút gì đó lót dạ với anh.
A Thủy cũng đứng lên, đấm đấm sống lưng:
– Nhưng anh lại cứ đòi đến sớm như vậy, tôi không còn cách nào cả. Anh cũng đừng oán giận người khác nữa, cuộc sống này không phải do anh làm chủ, người khác muốn làm anh vẫn còn không tình nguyện sao?
Lưu Minh Lý lại thở dài:
– Tôi vui vẻ mà.
– Vui vẻ mà còn thở dài?
A Thủy cảm thấy kì lạ:
– Vậy không vui thì có phải là sẽ nhảy lầu không?
– Tiểu tử nhà cậu có thể nói dễ nghe hơn chút không?
Lưu Minh Lý quạu mặt lại:
– Cậu cũng giống Lâm Dật Phi thật, nhất ngôn cửu đỉnh, tôi nói một câu cậu cãi lại chín câu.
A Thủy mỉm cười:
– Đến mấy câu này của tôi mà anh cũng không chịu được, nếu lấy vợ về, suốt này nghe cằn nhằn thì chịu thế nào được? Thảo nào đến tận bây giờ vẫn còn độc thân.
– Điều này thì cậu sai rồi.
Lưu Minh Lý cười rất vui vẻ:
– Mẹ tôi ở quê có tìm cho tôi một người, tháng này làm hết chuyện ở Băng Tuyết Building thì tôi có thể về xem mắt cô ấy.
Đột nhiên Lưu Minh Lý thấy ánh mắt của A Thủy thì hơi nghi hoặc:
– Cậu sao vậy? Bệnh nghễnh ngãng của tuổi già lại phát tác à?