– Cậu Lâm nói đùa rồi, làm gì nghiêm trọng thế chứ?
– Không có gì nghiêm trọng sao cổ anh đầy mồ hôi thế?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Đâu có, đâu có.
Cao Đại Danh không kìm được đưa tay sờ cổ một chút rồi đưa đến trước mặt Lâm Dật Phi:
– Cậu Lâm, cậu nói đùa rồi, cậu xem, làm gì có mồ hôi chứ?
– Không có mồ hôi…
Lâm Dật Phi thở dài nói;
– Nhưng thoạt nhìn anh rất căng thẳng, anh căng thẳng khiến tôi cũng căng thẳng theo, cứ cảm thấy hôm nay không phải đi hẹn với người đẹp mà phía trước là một cái bẫy vậy.
Lúc này chiếc xe đã vào trong sân, Cao Đại Danh vừa đạp phanh xe xong, còn chưa kịp nói gì thì có mấy người từ trong phòng đi ra, vẻ mặt tươi cười, người đi phía trước càng vui vẻ:
– Cậu Lâm, đã lâu không gặp.
Lâm Dật Phi thở dài nhìn Phương Vũ Dương ngoài cửa xe, đẩy cửa bước ra rồi cười một cái:
– Tôi cứ tưởng là chỉ có mình tôi được mời đến, không ngờ anh Dương cũng được mời đến Tô gia.
– Tô gia?
Phương Vũ Dương cười phá lên:
– Cậu Lâm vẫn còn ôm giấc mộng làm phò mã sao?
Lâm Dật Phi nhìn xung quanh một cái, đánh giá một chút ba người đứng sau Phương Vũ Dương rồi thở dài nói:
– Đây không phải là Tô gia mà là sản nghiệp của anh Phương sao?
– Vũ Dương, người cậu nói chính là người này sao?
Một người trẻ tuổi cao cao gầy gầy đứng bên cạnh Phương Vũ Dương cứ nhìn Lâm Dật Phi, khuôn mặt vốn đang hưng phấn nhưng khi nhìn thấy hắn, hỏi một câu xong thì không khỏi thất vọng.
Phương Vũ Dương gật gật đầu:
– Đúng vậy, cậu Lâm, tôi vẫn chưa giới thiệu cho cậu, đây là…
– Phí lời với loại người này làm cái gì chứ? Ngu như lợn vậy, bị đưa đến tận nơi mà vẫn không biết gì cả.
Khuôn mặt của người cao gầy tràn ngập sự khinh thường:
– Lâm Dật Phi, mẹ nó nhà cậu…
Cậu ta còn chưa dứt lời thì Lâm Dật Phi đã nhíu mày rồi quạt một bạt tai ra.
Người kia có chút ngông cuồng nhưng có lúc con người ngông cuồng là do có chút bản lĩnh nên cậu ta có thể kịp thời rụt lại cánh tay rồi vươn tay lên bảo vệ khuôn mặt của mình.
Sự khiếp sợ trong lòng cậu ta lúc này không cần nói cũng biết. Khoảng cách giữa cậu ta với Lâm Dật Phi quá xa nên cảm thấy dường như Lâm Dật Phi chỉ hất cánh tay lại nhưng dường như người hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Điều này khiến cho việc lấy công thay thủ gì đó của cậu ta không có tác dụng gì, nếu như cậu ta tấn công Lâm Dật Phi thì giày có thể bay xa như vậy nhưng chắc chắn là chân không đủ dài.
Võ công cậu ta cũng được coi như không tệ, phản ứng cũng hơn người, bình thường tự xưng một chọi tám không thành vấn đề nên cậu ta có thể đưa ra lựa chọn đầu tiên trong thời gian sớm nhất, hơn nữa còn cho rằng bản thân mình làm rất đúng.
Nhưng nhiều khi giống như thí sinh chuẩn bị thi, lúc ra khỏi phòng thi đều cho rằng mình làm không tệ nhưng sự tốt xấu của kết quả thì phải chờ thầy giáo duyệt xong mới được tính.
Hiển nhiên kết quả của cậu ta chính là không đạt yêu cầu.
Một tiếng “răng rắc” vang lên có vẻ nhỏ bé không đáng kể giữa tiếng hét thảm thiết của người trẻ tuổi cao gầy kia.
Người cậu ta bay lên theo đường parabol, ước chừng bay ra khoảng ba, bốn mét rồi mới va thật mạnh vào tường, đến khi rơi xuống đất còn không ngừng hét lên thảm thiết, nửa mặt sưng vù như đầu heo. Tay trái cậu ta đang ôm lấy cổ tay phải, lớn tiếng kêu đau, dáng vẻ như đã bị bảy gãy.
Nụ cười của Phương Vũ Dương như tượng sáp bị khí nóng làm tay chảy, méo mó như hai người còn lại bên cạnh, lộ ra sự kinh hãi dị thường.
Một chưởng của Lâm Dật Phi đã bẻ gãy cổ tay của người kia rồi còn đánh sưng vù một nửa mặt nhưng lại không đánh cho cậu ta ngất xỉu, quả thực nghe tiếng kêu gào thảm thiết của cậu ta còn kinh khủng hơn là đánh chết cậu ta.
– Con người tôi vẫn rất thấu tình đạt lý.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
Âm thanh của Phương Vũ Dương như bị đánh mất, không tìm lại được nữa. Anh ta khó có thể tin việc ra tay của Lâm Dật Phi, người này đúng là không phải là người.
Hắn đẩy cửa xe ra, cách mấy người bọn họ mấy bước mà chỉ vừa phất tay một cái đã đủ đến mặt của người kia, đây là bản lĩnh gì đây?
Lâm Dật Phi nhìn mi tâm của Phương Vũ Dương, nhíu mày, vẻ tàn bạo đã bớt đi rất nhiều nhưng cũng không biến mất hẳn:
– Anh Phương, anh nói có đúng không?
– Hả?
Cuối cùng Phương Vũ Dương cũng lấy lại được âm thanh, trong lòng thầm chửi, đức hạnh của người này, vừa giơ tay đã đánh người, đây cũng được gọi là thấu tình đạt lý sao? Nhưng thông thường con người đều như vậy, giống như quạ đen đứng trên lưng lợn, chỉ thấy cái đen của người khác mà không nhìn thấy cái đen của chính mình. Anh ta không cảm thấy bạn mình kiêu ngạo vô lý gì cả, chỉ cảm thấy tên Lâm Dật Phi trước mặt này quả thực quá ngang ngược và ngạo mạn:
– Hình như là thế, cậu Lâm, mọi người chỉ nói đùa thôi mà, cần gì phải tức giận thế?
Hai người phía sau anh ta vốn thoạt nhìn cái mũi sắp hếch lên tận trán (vô cùng kiêu ngạo) nhưng lúc này lại thuận thế trượt xuống, dường như sắp rớt xuống tận cằm, cố nén tức giận. Vốn họ đồng ý với Phương Vũ Dương xử lý tên tiểu tử Lâm Dật Phi này một chút nhưng thấy kết cục của đồng bạn thì cũng không khỏi run như cầy sấy, gục đầu xuống, chỉ sợ Lâm Dật Phi lại tưởng rằng mình cùng một giuộc với Phương Vũ Dương.
– Vậy sao? Đùa hả?
Lâm Dật Phi lại mỉm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời:
– Con người tôi từ trước đến nay nói với người bằng tiếng người, nói với ma bằng tiếng ma nhưng nếu như gặp phải chó thì tôi sẽ không nói gì. Nếu như nó dám sủa với tôi thì đương nhiên tôi cũng sẽ không vô vị đến mức sủa lại nó hai tiếng đúng không?
– Cậu Lâm…
Phương Vũ Dương ho khan hai tiếng:
– Cậu Lâm nói rất đúng.
Đột nhiên anh ta rất hối hận, hối hận mình nói giống như tên đồng bạn vừa rồi, như là một con lợn đưa đến tận cửa vậy. Vốn vào buổi tối sinh nhật Tô Yên Nhiên anh ta cũng không phải là không nhìn thấy Lâm Dật Phi ra tay giáo huấn bốn tên thủ hạ của mình nhưng hắn lại không ra tay với anh ta.
Sau đó anh ta cẩn thận suy nghĩ, việc anh ta thổ huyết chắc không phải là do Lâm Dật Phi đánh lén đấy chứ? Mấy ngày gần đây anh ta luôn cảm thấy không thoải mái, cứ có cảm giác muốn nôn mửa. Nghĩ như vậy nên anh ta lại cảm thấy Lâm Dật Phi không hẳn lợi hại như vậy, dường như chỉ là hắn ra tay độc ác và nhanh hơn một chút mà thôi.
Điều này cũng giống như một số người nhìn người khác thi chạy 100m, luôn cảm thấy thực ra người ta cũng chẳng có gì lợi hại, chỉ nhanh hơn mình hai giây mà thôi nhưng lại không biết rằng sự chênh lệch của hai giây này anh ta suốt đời cũng không thể đạt được. Vậy nên anh ta quyết định không chờ cứu binh ra tay mà trước tiên tìm mấy cao thủ giáo huấn Lâm Dật Phi một trận để lấy lại mặt mũi nhưng anh ta không ngờ rằng bất luận là cao thủ hay thấp thủ khi gặp phải Lâm Dật Phi cũng gãy tay hết cả.
Lâm Dật Phi nghe tiếng kêu thảm thiết của người nọ nhưng chỉ nhìn Phương Vũ Dương;
– Cách tôi đối phó với chó rất đơn giản, đó chính là không để cho nó sủa, nó thấy móng vuốt của mình lợi hại thì tôi sẽ đánh gãy móng vuốt của nó, nếu nó thấy mình có thể cắn người thì tôi sẽ đánh cho nó không mở nổi miệng. Anh Phương, anh nói xem có phải cách này rất hiệu quả không?
– Hiệu quả, hiệu quả.
Một câu nói của Phương Vũ Dương suýt nữa khiến cho cái người đang kêu thảm thiết kia hôn mê bất tỉnh. Chỉ có điều bốn người họ hiện giờ chỉ cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, nhất thời quên mất mục đích mình tìm Lâm Dật Phi đến.