Có một câu ca từ nói rất hay “Chỉ thấy người mới cười, có ai thấy người cũ khóc.” Lâm Dật Phi thay đổi bạn gái, tuyệt đối sẽ không nhường nhịn khoa ngoại ngữ nữa. Nói không chừng còn dùng toàn lực đối phó, để được người mới cười. Phó bí thư nhất thời im lặng, suy nghĩ ngàn vạn.
Lâm Dật Phi đâu biết Phó bí thư vì cái ghế bí thư, mà đang nhọc lòng lo lắng cho hắn. Có thể nói là dốc hết tâm tư.
Một nam sinh cao ngang với hắn khẽ vươn tay, ném bỏng rổ tới: - Dật Phi, ném thử vài quả lấy lại cảm giác. Đừng chỉ mải tán gái mà quên luyện tập.
Không biết cậu ta là ai, Lâm Dật Phi có chút hối hận vì không gọi theo A Thủy tới. Giơ tay nhận lấy quả bóng, chưa vội ném mà nhìn người kia, mỉm cười chào hỏi.
Phó bí thư phục hồi tinh thần, hắng giọng nói: - Vương Tường nói không sai. Dật Phi ném mấy trái làm nóng người, tiếp theo là tập luyện đối kháng. Ngày mai chúng ta vẫn tập ở đây, mọi người cố gắng luyện tập.
- Phó bí thư, ông đừng chỉ nói suông. Không mời được mấy ông anh ở năm thứ tư, chỉ có vài người chúng tôi. Ông xem, nếu chúng tôi ra sức, ông có phần thưởng gì không. Một tiểu tử gầy như con khỉ kêu lên. Cậu ta không cao lắm, nhưng rất có tinh thần.
Lâm Dật Phi mỉm cười, thói keo kiệt của Phó bí thư đúng là không ai không biết. Đều tính kế moi móc từ trên người của y.
Phó bí thư cười khan: - Tiểu Trương, cậu không cần phải lo lắng. Nếu cậu cậu truyền bóng tốt, cậu sẽ là người đầu tiên tôi mời đi ăn. Mọi người cũng như vậy.
Cắn răng một cái, gọi một người đội viên cổ động, móc ra tờ năm mươi nguyên, làm ra vẻ hào sảng: - Chấn Vũ, đi mua mấy chai nước về đây.
Mọi người nhìn nhau, tuy nhiên cũng biết số tiền đó đã là cực hạn của Phó bí thư rồi.
- Sao lại là tôi. Anh chàng tên Chấn Vũ có chút không vui. Đi theo vị Phó bí thư này, chuyện tốt còn chưa thấy, nhưng liên tục bị sai vặt.
- Cậu không đi, thì tôi đi chắc. Phó bí thư trừng mắt, có chút bất mãn, làm cho người ta kiến thức sự uy nghiêm của một bí thư.
- Rồi, rồi, tôi đi là được. Anh chàng Chấn Vũ có chút nhát. Cậu ta chỉ là một tên lính quèn của hội học sinh, mới học năm thứ hai. Nếu như Phó Thủ Tín có thể trúng cử chức bí thư năm nay, thì cậu ta cũng có hy vọng ngồi lên chức phó bí thư. Vì vậy mà cậu ta mới đi theo làm tùy tùng.
- Dật Phi, ném vài trái cho bọn họ nhìn xem trung phong đứng đầu của khoa báo chí tuyên truyền là như thế nào. Tốn tiền như vậy, Phó bí thư đương nhiên là đau lòng, nhưng cũng hy vọng mình sớm lấy lại hồi báo.
Lâm Dật Phi mỉm cười, không nhìn rổ, tiện tay ném. Xoạt một tiếng, bóng rơi liền rơi vào rổ. Tám trăm năm trước, Vấn Thiên Kiếm dùng một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, danh chấn giang hồ, không người có thể địch. Rất ít người nhìn thấy hắn sử dụng ám khí, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không biết phóng ám khí.
Năm đó, ám khí của Đường Môn Tứ Xuyên xưng hùng xưng bá. Sự tinh xảo của ám khí và thủ pháp đều ít có người so bì.
Nhạc gia quân cũng có mấy cao thủ Đường Môn. Chưởng môn của Đường Môn là Đường Trúc Chi càng là kỳ tài sử dụng ám khí. Đã đạt tới cảnh giới dùng hoa dùng lá cũng có thể giết người. Được giang hồ xưng là ám khí đệ nhất cao thủ.
Nhưng sau lần tỷ thí với Vấn Thiên Kiếm, Đường Trúc Chi chỉ biết thở dài. Từ nay về sau không cho phép người khác nhắc tới danh hiệu ám khí đệ nhất cao thủ. Chỉ là rất ít người biết việc này. Phần lớn đều cho rằng ông ta đã già, sớm coi hư danh như cặn bã.
Dù công lực của Lâm Dật Phi còn chưa hồi phục một phần. Nhưng nếu bàn về ánh mắt, thủ pháp, vận khí thì khó ai bì kịp. Cách một cự ly ném bóng vào rổ dễ dàng như ăn cơm.
Vừa nãy đối phó với tên lưu manh Thứ Đầu, hắn chỉ dùng một đoạn của cây đũa, vô thanh vô tức bắn vào huyệt Khúc Trì ở cánh tay của y. Vì vậy mới khiến Thứ Đầu đập chai bia vào đầu y.
Phó bí thư há hốc miệng, kinh ngạc không nói lên lời. Vương Tường thì trầm trồ khen ngợi, đi nhặt bóng rồi ném một cái, bóng cũng rơi vào rỏ.
Phó bí thư âm thầm mừng rỡ. Xem ra số tiền vừa nãy không phải là lãng phí. Thoáng cái sĩ khí đại chấn. Tiểu Trương phục hồi tinh thần, đoạt lấy bóng rổ, ba bước liền tới cái rổ. Nhưng tiếc rằng lúc quăng lại đập trúng thành rổ, vòng vo hai vòng liền rơi xuống.
Phó bí thư lắc đầu: - Tiểu Trương, ông chỉ có thể làm hậu vệ khống chế bóng mà thôi. Khả năng ném rổ quả thực quá kém.
Tiểu Trương có chút không phục, nhận lấy đường chuyền của Vương Tường, liền nhảy lên ném, vẫn không trúng.
Mọi người cười vang, Tiểu Trương đỏ mặt, ném cầu về cho Lâm Dật Phi: - Thần ném rổ, thêm một trái.
Lâm Dật Phi vung một tay, bóng lần nữa vào rổ. Động tác dù không đúng, nhưng trôi chảy tự nhiên. Điều này chẳng những khiến Vương Tường lớn tiếng khen ngợi, ngay cả Phó bí thư cũng hai mắt sáng ngời như hai mắt sói, kêu lên: - Như vậy mới đúng chứ. Đừng nói là top 8, top 4 cũng không nói chơi.
Mèo trắng, mèo đen, bắt được chuột mới là mèo tốt. Động tác xinh đẹp không được điểm thì có tác dụng gì.
Tiểu Trương đi lên, ưỡn ngực nói: - Phó bí thư yên tâm rồi chứ.
Phó Thủ Tín liếc xéo một cái: - Tiểu Phi làm trung phong tôi còn yên tâm, còn cậu làm hậu vệ khống chế bóng, tôi lại rất lo lắng.
- Hậu vệ khống chế bóng là gì? Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi.
- Hậu vệ khống chế bóng.
Mãi mới có cơ hội biểu hiện, Phó bí thư hắng giọng nói: - Chính là người cầm bóng nhiều nhất. Nhiệm vụ là vừa bảo vệ rổ, vừa chuyền bóng cho tuyến trước.
Lâm Dật Phi gật đầu, hơi hiểu một chút. Tất cả trò chơi đều có quy tắc của nó. Bóng rổ cũng không ngoại lệ. Xem ra ngày mai phải tới thư viện đọc mấy quyển sách về bóng rổ mới được. Bằng không đường đường một trung phong đứng đầu của khoa báo chí tuyên truyền lại không hiểu luật chơi, chẳng phải khiến người khác cười thối mũi.
Phó Thủ Tín vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: - Nói đơn giản, hậu vệ khống chế bóng phải dẫn dắt sao cho đường đi của bóng thuận lợi. Tốt nhất ném tới đúng vị trí tốt. Đồng thời, còn có nhiệm vụ tổ chức tấn công, giúp đồng đội tấn công một cách trôi chảy. Dù Tiểu Trương ném bóng hơi kém, nhưng được cái nhanh nhạy, tốc độ nhanh. Làm hậu vệ khống chế bóng là thích hợp nhất.
Phó bí thư có chút tự mình hiểu lấy. Không thể vào sân chơi bóng, nhưng có thể đưa ra chiến thuật. Lý luận là lý luận, thực tế là thực tế. Gà mái phụ trách đẻ trứng, đầu bếp chỉ cần nấu trứng ngon là được, không cần tự mình đẻ ra.
- Mọi người đã tới đông đủ, liền phân chia luôn vị trí. Ài, mấy ông lớn ở năm thứ tư mời mãi không được. Tuy mọi người đã quen nhau, nhưng vẫn nên phân chia rõ ràng, không có trận chiến nào là nắm chắc chiến thắng trong tay. Phó bí thư làm bộ chuyên nghiệp, nhưng không được sự đồng tình, một nam sinh từ nãy giờ không lên tiếng lầu bầu nói: - Bọn họ là ông lớn, chúng ta là cháu.
- Đại Ngô nói gì thế. Ai coi cậu là cháu. Ai dám nói như vậy, tôi là người đầu tiên xử lý hắn. Bọn họ xem thường khoa báo chí của chúng ta, chúng ta không thể tự xem thường bản thân. Cậu thấy có đúng không?
Phó bí thư lại lôi ra thủ đoạn lôi kéo nhân tâm, nụ cười sáng lạng giống như bánh quẩy mới ra nồi.
Đều nói thân thủ không đánh khuôn mặt cười, dù Đại Ngô có chút bất mãn. Nhưng dù sao đều học một khoa, cũng không nên làm mất mặt nhau: - Phó bí thư phân tôi ở vị trí nào.
Giơ tay về phía Lâm Dật Phi, cười chào hỏi: - Ngô Vũ Thân, năm thứ ba khoa báo chí. Lâm Dật Phi phải không, đã sớm nghe danh của ông, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Cậu ta vốn có chút bất mãn với việc Lâm Dật Phi khoan thai đến chậm. Nhưng vừa nãy nhìn thấy hắn ném rổ, không biết là may mắn hay thế nào, nhưng dù sao vẫn có chút bản lĩnh. Sự bất mãn đã sớm vứt lên chín tầng mây.
Lâm Dật Phi bắt tay, cười nói: - Quá khen, còn nhiều chỗ tôi không hiểu, mong mọi người chỉ giáo.
Đây không phải là lời khiêm tốn, mà là hắn thực sự không hiểu. Hơn nữa Phó Thủ Tín đã nhiệt tình như vậy, mặc dù có tư tâm, nhưng vẫn nên hồi báo một chút.
Mặc dù mới qua giờ ăn cơm trưa, nhưng bên trong và xung quanh sân bãi đã đứng chật kín người. Xem ra không chỉ có mỗi Phó bí thư là có mặt mũi, mà còn rất nhiều người.
Chen chúc mãi mới tới được chỗ Phó bí thư đứng. Phó bí thư đang nhìn đội ngũ của mình với vẻ mặt đắng như trái mướp. So với các khoa khác như long như hổ, khoa báo chí của mình quả thực giống như một con mèo bệnh vậy.
Ở đại học Chiết Thanh, nếu nói về tỷ lệ nam nữ chênh lệch, phải nói tới khoa xây dựng, khoa âm nhạc và khoa ngoại ngữ. Ba khoa này, nam nữ hoặc nhiều hoặc ít. Còn khoa báo chí dù có không ít con trai, nhưng chất lượng lại không tốt lắm. Cho dù là khoa ngoại ngữ cũng có thể kiếm được hai cao thủ bóng rổ. Mà khoa báo chỉ chỉ có mỗi Lâm Dật Phi là tạm được.
Tiểu tử này tuy không quá cao, nhưng được cái ném rổ rất chuẩn. Lần trước khoa bao chí có thể tiến vào top , toàn bộ nhờ vào khả năng ném rổ từ xa của Lâm Dật Phi mới thắng được đội của khoa vật lý. Nhưng về sau thua phải đội của khoa ngoại ngữ, bất đắc dĩ dừng bước ở vòng tứ kết.
Đương nhiên, ở trong mắt của Phó Thủ Tín, khoa mình thua khoa ngoại ngữ hoàn toàn là vì Phong Tuyết Quân, Lâm Dật Phi mới nhường nhịn. Nhưng rốt cuộc vẫn là do thực lực không đủ, còn Lâm Dật Phi có thực sự nhường hay không thì trời mới biết.
Mà năm nay chẳng có gì khác biết, Phó Thủ Tín không phải là người ngu, y hứa hẹn vào được tứ kết sẽ mời mọi người ăn cơm, nhưng thực ra y biết khả năng này chỉ là xa vời. Bằng không y sao dám mở miệng đồng ý. Chỉ là y thà rằng chịu xuất tiền, mấy năm qua, đây là lần đầu bức thiết muốn mời khách như vậy. Toàn bộ là vì tranh cử chức bí thư của khoa báo chí.
Đang mặt ủ mày chau, Phó Thủ Tín chợt nhảy dựng, như trúng sổ xố vậy, lớn tiếng kêu lên: - Tiểu Phi, ở đây, ở đây.
Một tiếng gọi như kinh thiên địa, quỷ thần khiếp. Vài cầu thủ trong sân nhịn không được dừng động tác, quay đầu nhìn Phó Thủ Tín. Trong khoảnh khắc, sân bóng trở nên tĩnh lặng. Vô số ánh mắt hướng về phía Bách Lý Băng.
Tuy nhiên lần này mọi người không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Băng mỹ nhân, mà đều nhìn tay của cô.
Mười ngón tay mềm mại như búp măng non nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Dật Phi. Trong khoảnh khắc, đủ loại ánh mắt, thất vọng, hèn mọn, bất mãn, hâm mộ, ghen ghét xuất hiện…
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì Lâm Dật Phi đã sớm thủng lỗ chỗ. Trong đầu mọi người đều có chung một ý niệm, nhân vật phong vân ngày hôm qua chẳng lẽ chính là tiểu tử này?
Lâm Dật Phi có chút xấu hổ, thuận thế rút bàn tay, chỉ về hướng Phó Thủ Tín: - Tôi muốn tới chỗ đó, còn cô?
- Tôi đương nhiên đi cùng…
Băng mỹ nhân còn chưa dứt lời, một cô gái đã chạy đến: - Băng Nhi, cậu cũng tới đây à. Cô gái kia thân mật ôm tay của Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng không đành lòng tránh né, nhìn lại thì thấy Lâm Dật Phi đã đi tới bên cạnh Phó Thủ Tín, liền không đi theo nữa: - Quách Hà, sao cậu cũng tới đây.
- Anh chàng kia là ai mà có thể đả động tâm hồn thiếu nữ của Băng mỹ nhân? Cô gái tên Quách Hà trừng mắt hỏi. Cô có mắt hai mí, khuôn mặt hơi gầy, điển hình của yếu liễu đào tơ.
- Đả động cái gì? Bách Lý Băng nở nụ cười: - Cậu không thấy là mình theo đuổi anh ấy sao?
Quách Hà thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Vốn tưởng rằng một người có tính cách lạnh lùng như Bách Lý Băng sẽ phủ nhận. Thật không ngờ lại trực tiếp như vậy: - Bà chị của tôi, cũng không cần phải nói thẳng như vậy chứ. Bà không sợ các nam sinh của khoa đau lòng sao?
Bách Lý Băng thản nhiên nói: - Tôi chỉ sợ nếu ra tay chậm, anh ấy lại bị cô gái háo sắc khác cướp mất.
Quách Hà nhìn về phía Lâm Dật Phi, nhịn không được hỏi: - Cậu ta rất có tiền?
Bách Lý Băng lắc đầu: - Hình như không có, buổi trưa ăn cơm là mình thanh toán.
Quách Hà càng mở trừng mắt. Băng mỹ nhân không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là kinh thiên động địa. Nhiều công tử nhà giàu theo đuổi đều bị cô bạn quả quyết cự tuyệt. Vậy mà lần này lại chủ động bao nuôi. Đương nhiên, những điều này chỉ là suy nghĩ trong lòng. Dù sao là bạn bè tốt, vẫn nên khuyên nhủ một hai câu.
- Nhà cậu ta rất có thế lực? Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cô nàng này ngược lại chính xác. Bạn trai phải có tiền, có quyền. Dẫn tiểu bạch kiểm đi ra ngoài có thể cảnh đẹp ý vui. Nhưng như Lâm Dật Phi đã nói, cao lớn không thay được cơm, đẹp trai cũng không thay được cơm. Đương nhiên loại trừ hạng ăn chùa.
Làm cách nào lợi dụng điều kiện ở trong đại học để câu rể quý, mới là vấn đề ngày nhớ đêm mong của Quách Hà. Cô ở trọ với Bách Lý Băng, nhà trọ có ba người, dù đều là gái độc thân. Nhưng Bách Lý Băng là con gái vua không lo gả, cô thì chỉ muốn kiếm bạn trai thật nhiều tiền. Cho nên ở phòng trọ cô mới có danh hiệu là “Háo sắc”.
Dù không thiếu nam sinh theo đuổi cô, nhưng một là cô chưa ưng ý một ai, hai là muốn chờ đợi thêm. Nghe thấy Lâm Dật Phi không có tiền không có thế, sớm đã liệt tên hắn vào sổ đen.
Nhớ lại cảnh ở quán ăn, Lâm Dật Phi nhấc tay một cái đã chấn trụ mấy tên lưu mạnh, Bách Lý Băng nở nụ cười ngọt ngào: - Hình như anh ấy từng lăn lộn trong xã hội một thời gian.
Quách Hà thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nguyên lai là một thanh niên có vấn đề: - Bà chị của tôi, xin nhờ được không, mình định hỏi gia đình, cha mẹ cậu ta thế nào, chứ không hỏi bối cảnh xã hội của cậu ta. Cậu không định nói với mình rằng, cậu ta là xã hội đen đấy chứ.
- Anh ấy có phải là xã hội đen hay không mình không biết. Bách Lý Băng cười nói:
- Nhưng trong mắt của mình, cho dù lưu manh xã hội đen nhìn thấy anh ấy cũng phải chạy mất dép.
Quách Hà bó tay rồi. Trong lòng âm thầm cân nhắc, danh hiệu háo sắc của mình liệu có nên chuyển giao cho cô bạn của mình hay không.
….
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Dật Phi đi tới trước mặt Phó Thủ Tín. Lúc này Phó Thủ Tín mới chuyển ánh mắt từ Bách Lý Băng ở phía xa xa quay về Lâm Dật Phi.
- Dật Phi, bạn gái của cậu? Phó bí thư quên mất ngày kia là khai mạc Nan Vong Bôi. Ngược lại quan tâm tới chung thân đại sự của Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi nhíu mày: - Không luyện tập à?
Phó Thủ Tín cuống quít nói: - Luyện chứ, luyện chứ! Bách Lý Băng có phải là bạn gái của Lâm Dật Phi tuy quan trọng, nhưng trước mắt trận đấu Nan Vong Bôi càng quan trọng hơn.
- Dật Phi, đến đây.
- Hảo tiểu tử, mấy ngày nay không thấy, nguyên lai là đi câu cá lớn.
- Nghe nói thời gian trước ông bị tai nạn xe cộ, không việc gì chứ?
Vài đồng đội đều lấy lại tinh thần, vây quanh Lâm Dật Phi ân cần hỏi thăm. Lâm Dật Phi chẳng biết một ai trong này, nên có chút xấu hổ. Hắn chỉ có thể mỉm cười gật đầu. Điều này cũng không thể trách bọn họ quan tâm như vậy. Đều là nam nhân với nhau, sự nghiệp và nữ nhân là hai việc lớn của đời người. Bọn họ mới học năm thứ ba, không có áp lực vào nghề, nữ nhân đương nhiên đặt ở trước công tác rồi.
Ngày xưa đối với sinh viên, việc học là quan trọng nhất. Ngày nay thì ngoài ăn uống ra, yêu đương mới là chuyện quan trọng nhất. Tiêu chí để đánh giá sinh viên đó thành công hay không, hoàn toàn là dựa vào bốn năm học đã từng yêu qua mấy lần.
Hai năm trước, Lâm Dật Phi không thể nghi ngờ là một sinh viên thất bại. Hai năm mà ngay cả một người bạn gái cũng không thu phục được. Thật không ngờ mới khai giảng năm thứ ba, một pháo liền trúng, nhất phi trùng thiên.
- Chính sự quan trọng hơn. Phó bí thư mỉm cười vui vẻ. Nhưng trong lòng lại tính toán, có hai mươi bảy đội chia làm tám tổ. Đứng đầu mỗi tổ được vào vòng sau. Điều này khó tránh khỏi có sự không công bằng. Tám tổ, thì có ba tổ bốn đội.
Khoa báo chí kém may mắn, nằm trúng ba tổ đó. Phó Thủ Tín không khỏi nhìn tay của mình. Lúc mua xổ số không thấy chuẩn như vậy, mà lúc bốc thăm, lại bốc phải tỷ lệ thấp nhất. Nhưng việc đã xảy ra, hối hận cũng không làm gì được. Điều vui mừng duy nhất, chính là ngoại trừ khoa ngoại ngữ ra, hai đội còn lại là khoa luật và khoa hóa học, đều rất kém.
Phó Thủ Tín còn có một tâm bệnh. Năm ngoái tiến vào top , thua bởi khoa ngoại ngữ đều vì Lâm Dật Phi biểu hiện thất thường. Năm nay đúng là không phải oan gia không chạm trán. Dính ngay vào khoa ngoại ngữ.
Vốn đang lo lắng Lâm Dật Phi lần nữa nhường nhịn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn và Bách Lý Băng thân mật như vậy, vốn đang ghen ghét, nhiều cứt trâu như vậy, sao hoa tươi lại chọn trúng Lâm Dật Phi. Nhưng tâm bệnh được giải trừ, một chút tiếc nuối đó liền không còn ý nghĩa gì nữa.