Trần Lương Hòa hút thuốc, chỉ liếc qua kịch bản một chút, dường như không hứng thú gì mấy.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ cũng muốn hút thuốc, song vì thấy Triệu Mộng Điềm nhíu mày nên cũng bỏ ngay ý định này, chỉ chú tâm xem kịch bản.
Có điều mới nãy nhìn qua cái tên trên bìa, họ cảm thấy không thích.
Tên kịch bản đúng là nhảm cứt, chỉ có năm chữ to tướng: “Giang hồ điệp huyết ký”.
Trong mắt hai người họ, loại tên này chỉ dùng khi đại lục muốn quay phim võ hiệp, giờ là thời đại nào rồi mà còn lấy tên này?
Họ vội nhìn qua Lâm Dật Phi, thấy hắn xem bìa ngây cả người, họ đoán hắn cũng nghĩ như mình, chẳng qua hắn cũng chỉ có thế, việc này ít nhiều cũng khiến họ thoải mái hơn. Rất nhiều người cũng tương tự, không biết cách đề cao mình, chỉ luôn lấy sở trường vốn không thuộc về mình mà đi so với điểm yếu của người khác, từ đó bản thân tự cảm thấy thỏa mãn.
Lâm Dật Phi đờ đẫn nhìn bìa sách chỉ vì thứ hắn chú ý tới không phải là nó, mà là tên của biên kịch.
Hắn lăn lộn trong giang hồ đã lâu, biết những thứ như “cánh tay sắt thần quyền”, “đơn đao chân cửu châu” chỉ là thùng rỗng kêu to, tên càng đẹp thì hầu như càng vô dụng, do đó hắn không phản đối cái tên nhảm nhí kia. Nếu để A Thủy trông thấy thì nhất định sẽ phán: cái tên này không thích hợp để lăng xê.
Hắn chú ý tới biên kịch, hoặc có thể nói là tên của tác giả kịch bản này là vì người đó tên Dương Hồng Binh, trong lòng ngờ ngợ điều gì đó. Lâm Dật Phi từ tốn lật đến trang nhất, nhận ra câu đầu tiên của lời mở đầu là nói rõ thời gian phát sinh câu chuyện: đây là một chuyện ly kỳ mà ba tôi đã gặp phải vào mấy chục năm trước. Dương Hồng Binh ghi chép lại, kính cẩn dùng quyển sách này để tặng người cha trên thiên đường.
Triệu Mộng Điềm hiển nhiên đã xem qua kịch bản này. Ánh mắt ngoại trừ trông ra ngoài cửa sổ thì cũng rơi trên người Lâm Dật Phi, cô và Trần Lương Hòa cũng có một khoảng cách quen thuộc. Trần Lương Hòa chỉ hút thuốc, rất kiệm lời. Khi thấy Lâm Dật Phi ngây ra nhìn bìa sách, Triệu Mộng Điềm cũng đoán như bọn Hách Hi Nhân, cô cười nói:
– Dật Phi, cái tên chẳng qua chỉ là bề ngoài, chủ yếu là nội dung.
Lâm Dật Phi gật đầu, tự nhiên lại khiến bọn Hách Hi Nhân đố kị. Có điều từ xưa mỹ nữ thích anh hùng, hai người họ đánh không lại, đã vậy còn để người ta được lợi, do đó đành cắm đầu xem kịch bản.
Lâm Dật Phi thầm thở dài, thắc mắc không biết ba của Dương Hồng Binh này có phải tên Dương Hổ, còn có thêm hai người anh em nữa không. Khi lật sang trang hai, câu đầu tiên chính là: Ba tôi tên Dương Hổ, người nông thôn, ông biết võ thuật, khi còn trẻ mấy đám trai tráng đều không thể đến gần.
Trong phòng rất yên tĩnh, Đinh Tác Phi lật xem vài trang rồi lại nhìn Triệu Mộng Điềm, khóe miệng vẽ một nụ cười cổ quái. Lại lật một trang, y thoải mái ngồi trên sô pha, khóe mắt chốc chốc lại nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn đọc quyển sách rất chăm chú, ít nhiều cũng thấy kì lạ.
Y không thấy câu chuyện này hấp dẫn, Trần Lương Hòa cũng thấy thế, nhưng chung quy họ không phải đạo diễn. Triệu Mộng Điềm xem trọng kịch bản này, thực ra dù nó có dở hay không, cô ấy cũng có thể khiến nó trở nên đặc sắc. Cô ấy có một loại thiên phú là có thể khiến thứ bình thường không còn bình thường nữa, đây là điều mà rất nhiều đạo diễn khiếm khuyết.
Khi Lâm Dật Phi đặt kịch bản xuống, vẻ mặt ít nhiều cũng khác thường. Hắn xem không nhanh, dù là có khả năng đọc nhanh như gió, nhìn qua khó quên.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều nghẹn một bụng kiến giải, muốn phát biểu chút ý kiến nên sớm xem xong kịch bản, tự thấy mình hiểu như lòng bàn tay. Nhưng Triệu Mộng Điềm chỉ nhìn một người, điều này làm cho một bụng chữ nghĩa của họ chỉ có thể bị mục nát.
Bọn họ chờ Lâm Dật Phi xem hết, bộ dạng như cần cấp cứu mà còn gặp bác sĩ chậm chạp. Khi hai người sốt sắng đến độ muốn đứt hơi tử vong, vị bác sĩ này mới lên tiếng:
– Kịch bản này hơi đơn giản.
Khuôn mặt Hách Hi Nhân xìu xuống, hận không thể đánh Lâm Dật Phi thành đầu heo, nhưng một mặt y muốn giữ phong độ trước mặt Triệu Mộng Điềm, mặt khác y biết nếu động thủ, hơn phân nửa người biến thành đầu heo là y. Do đó khi y muốn là người đầu tiên phát biểu kiến nghị, cố hết sức khiến phản bác có mình có lý có lực, có căn có cứ.
– Lâm tiên sinh, với cách nhìn của cậu, tôi thật không dám gật bừa. Tôi thì cho rằng nội dung kịch bản này rất uyên bác và thâm sâu, nó thể hiện trọn vẹn khát vọng của giai cấp vô sản trở mình thành chủ nhân vào thời gian đó. Đúng rồi, còn có phụ nữ của xã hội cũ đã có giác ngộ rất lớn, không còn bị đàn ông ràng buộc, có thể thoải mái chống dậy nửa góc trời.
Trần Lương Hòa vốn chuẩn bị rít một hơi thuốc vào phổi, qua một vòng tuần hoàn rồi thở ra từ mũi, đây mới đúng là cách hút đúng đắn của dân hút thuốc. Qua một vòng tuần hoàn này, người hút cảm thấy bồng bềnh như tiên, chắc chắn phải tuyệt hơn người chỉ ngậm trong miệng.
Có điều làn thuốc này chưa kịp vào đến phổi thì nó chợt bốc lên từ khí quản khiến y ho khùng khục. Lâm Dật Phi nhìn Hách Hi Nhân, từ tốn nói:
– Cao kiến.
– Cao kiến không dám nhận, nhưng tôi thấy chúng ta tuyệt đối không thể đối đãi đơn thuần với kịch bản này, nghĩ rằng bên trong chỉ có đánh giết. Chúng ta còn phải xét đến nhân vật nam chính tên Dương Hổ liệu có khuynh hướng Brokeback (*) không. Bởi vì trong kịch bản còn xuất hiện người đàn ông khác, biểu đạt rất mập mờ, đây là đề tài rất đáng để khai thác. Hiện tại phạm vi quay phim rất hẹp, chúng ta nên đem mục tiêu tập trung vào vấn đề đặc thù, tỷ như người bệnh AIDS, đồng tính luyến ái, tự…
(*) Ý nói phim Brokeback Mountain của đạo diễn Lý An, nội dung là chuyện tình của hai chàng cao bồi.
– Được rồi, được rồi.
Lúc Triệu Mộng Điềm uống trà, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Thấy Hách Hi Nhân càng nói càng hưng phấn, có tiềm lực quay phim. Cao quý mà nói thì chính là vì nghệ thuật hiến thân, hạ thấp một chút mà nói thì chính là vô sỉ dâm đãng. Xem ra người này chẳng phải não ngắn như vẻ ngoài, thực ra y cơ bản là không có đầu óc, nếu thật sự làm ra như phim Brokeback, thoạt nhìn Hách Hi Nhân rất nguyện ý đóng nhân vật nam thứ ba.
– Phạm vi thảo luận trước mắt của chúng ta chỉ giới hạn trong nội dung kịch bản, về phần nội dung của vị Hách tiên sinh này thì khoan xét đến.
Một lời của Triệu Mộng Điềm đã bắn chết Hách Hi Nhân, cô lại nhìn sang Tần Vũ:
– Không biết Tần tiên sinh có cách nhìn khác hay không.
Cô nói khá hàm súc, ý tứ chính là, nếu anh cũng thích Brokeback gì đó thì đừng nên đề nghị. Tần Vũ nghe thấy ý tại ngôn ngoại, chỉ cười cười, biết lúc này không thể nói quá, nhưng cũng không thể không nói. Nói quá đó là giọng khách át giọng chủ, đạo diễn Triệu trưng cầu ý kiến của họ chẳng qua chỉ là hình thức, cô khẳng định phải nói ra suy nghĩ của mình, nếu y nói hết thì sao cô có thể phát biểu.
Nhưng nếu không nói thì thể hiện là mình không có chủ kiến, vì vậy Tần Vũ đằng hắng một tiếng, quyết định nói rõ nội dung cốt lõi:
– Thực ra sau khi tôi xem kịch bản này, cảm nhận đầu tiên chính là không biết làm sao.
Tần Vũ mừng thầm, chỉnh lại một chút ý nghĩ rồi mới lên tiếng:
– Trong kịch bản này, có một cô gái có võ công rất cao tên là Quân Ức, nhưng cô luôn tìm một người, hơn nữa về sau cũng không tìm được. Về sau cô lại không biết tung tích, hơn nữa không có câu chuyện tiếp theo, tôi nghĩ đây là biên kịch cố ý tạo nên bầu không khí bi kịch. Tôi nhớ có một danh nhân đã từng nói, cụ thể thì không nhớ ra, nhưng đại khái thế này: bi kịch là cái gì, bi kịch chính là hủy diệt thứ tốt đẹp cho người khác xem, hài kịch tuy có thể làm cho người ta cười ha ha, nhưng lại thiếu nội hàm tất yếu. Lúc khiến người xem cười, rất ít khi có thể cảm nhận được sức rung động này, nhưng bi kịch thì khác hẳn.
Triệu Mộng Điềm gật đầu, cảm thấy điều Tần Vũ nói tuy rằng cũ rích, nhưng y là người luyện võ, có thể giải thích như thế thì không dễ dàng gì. Cô đương nhiên không biết trước khi Tần Vũ đến Bắc Kinh, y cố ý bỏ chút công phu vào phương diện này, mấy lời đó chẳng qua là y rút ra vài câu đã chuẩn bị sẵn trong tài liệu.
Được Triệu Mộng Điềm khẳng định, Tần Vũ càng tự tin hơn:
– Bi kịch có thể thể hiện sự bất đắc dĩ của nhân sinh, cho dù võ công cao tới đâu thì cũng có chuyện không giải quyết được, cho nên bản thân Quân Ức là một loại tượng trưng cho sự bất đắc dĩ. Nhưng trong đó còn có một tầng sâu ý nghĩa để khai thác, khi người khác xem phim hành động, lực chú ý đều tập trung vào cảnh đánh nhau, rất ít người chú ý tới việc có nên đánh, có đáng đánh hay không. Có việc nên làm, có việc không nên làm mới là chuyện đánh để chúng ta khiến người xem chú ý, cũng là chỉ dẫn chính xác mà phim hành động cần hướng cho người xem.
Triệu Mộng Điềm khẽ thở dài một tiếng, nhìn sang Trần Lương Hòa, nói:
– Chỉ đạo Trần, người ông dẫn đến quả nhiên không tệ, tuy anh ta chưa từng diễn, nhưng nhận thức cũng sâu sắc hơn rất nhiều người.
Tần Vũ có chút đặc sắc, Hách Hi Nhân thì lại buồn bực phát cuồng.
– Tôi vừa rồi lười biếng, không có xem nội dung kịch bản, thực ra cũng không biết chữ nhiều lắm.
Đinh Tác Phi rốt cục cũng mở lời:
– Thật ngại quá, có thể mời vị Tần tiên sinh tóm tắt nội dung kịch bản được không.
Tần Vũ liếc qua Triệu Mộng Điềm, giống hệt như nhân viên của cô, bày ra bộ dạng trung thành nghĩ cho ông chủ.
Triệu Mộng Điềm gật đầu:
– Nói tóm tắt cũng tốt, bắt lấy trọng điểm, điều này giúp anh trong quá trình kể có thể chỉnh lại suy nghĩ, có lẽ còn có thể giúp người khác hiểu rõ hơn.
– Toàn bộ câu chuyện, tôi ước chừng phát sinh trước thời kiến quốc.
Trong lòng Tần Vũ cực kỳ vui mừng, cảm thấy tiền đồ rộng mở. Lâm Dật Phi là gì chứ, lúc đó chẳng phải cũng chân thành lắng nghe. Hắn nói có thể đánh nhau, cũng không tệ, nhưng nếu nói về phân tích và trí lực thì không thấy giỏi hơn y.
– Có một nông dân tên là Dương Hổ, tinh thông võ thuật, ít có đối thủ, đương nhiên, chúng ta không bài trừ miêu tả khoa trương của con ông ta. Nhưng nghệ thuật mà, cho phép khoa trương thích đáng, cho nên tôi thấy vẫn có thể cho phép…
Không làm gì nhưng không có gì đáng kể, không có gì đáng kể nhưng không từ việc gì.
Nhìn thân thủ của vị sư huynh đó rất tốt nhưng cũng không thể không dùng những kĩ xảo điện ảnh, hoặc là treo dây cáp, hoặc là tìm diễn viên đóng thế. Tề Lạc Danh biết bọn họ đánh rất mệt, cũng rất sợ, mình cũng có mong muốn được thành danh nhưng liệu sau này có một ngày mình trở nên như vậy hay không?
– Tôi chưa từng đóng phim bao giờ.
Một ít kiêu ngạo vừa nảy sinh của Tề Lạc Danh đã biến mất dưới ánh mắt kiêu ngạo của Triệu Mộng Điềm:
– Tôi nghĩ là mình không thể đảm nhận vị trí này.
Khi Tề Lạc Danh nói đến đây thì trong lòng rất thấp thỏm, không biết mình khiêm tốn như vậy thì có bị Triệu Mộng Điềm coi thường hay không hoặc do bản thân mình không tự tin mà đánh mất cơ hội nổi tiếng tốt như thế này. Đám fan hâm mộ đều nhìn cậu nhưng không ai xông lên bảo Triệu Mộng Điềm kí tên, có lẽ bọn họ cũng cảm thấy kinh diễm trước vẻ đẹp của Triệu Mộng Điềm, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
– Anh vẫn chưa hiểu được ý của tôi.
Cuối cùng Triệu Mộng Điềm nói:
– Đóng phim chỉ cần anh thể hiện một mặt chân thực của cuộc sống, một bộ phim mà cách xa thực tế thì không thể thể hiện được một cách chân thực, như vậy thì những kĩ xảo điện ảnh ngoạn mục cũng chẳng đáng một đồng nào cả.
Cũng chỉ có Triệu Mộng Điềm dám nói những lời như thế này, điều này cường điệu việc dựng phim, cường điệu những kĩ xảo hoành tráng, phô trương những năm tháng hoang phí, lần đầu tiên Triệu Mộng Điềm cường điệu sự quan trọng của ngọn nguồn. Nếu như anh dám nói ra những lời này của Triệu Mộng Điềm thì rõ ràng là sẽ bị những nhân sĩ từng trải phỉ báng nhưng lời từ miệng Triệu Mộng Điềm nói ra lại được rất nhiều người cho là đúng. Điều này đã đạt đến cảnh giới chân thực, không cần bất kì kĩ xảo gì.
– Tôi có thể sao?
Hai mắt Tề Lạc Danh tỏa sáng, đột nhiên cảm thấy con đường ánh sáng dường như đã mở ra trước mắt mình.
– Đương nhiên là có thể rồi, nếu không thì tại sao tôi lại tìm anh chứ?
Triệu Mộng Điềm nói tới đây thì đưa cho cậu ta tấm danh thiếp:
– Cậu suy nghĩ cho kĩ đi rồi gọi điện tìm tôi.
Người đẹp xoay người rời đi, để lại Tề Lạc Danh đang trợn mắt há mồm, chợt bừng tỉnh như đang trong mơ.
Trận sau của cuộc đấu Hoa Nam Bách Gia Hội, Lâm Dật Phi sẽ đánh với Tề Lạc Danh.
– Sao tên chúng ta lại xếp ở phía sau vậy?
Tề Lạc danh nhìn bảng điện tử đang chạy, căm giận nói.
Bốn phía võ đài đều là những cái cọc gỗ cỡ cái bát ăn cơm, thể hiện sự trang trọng nhưng cũng hơi cổ kính.
Bách Gia Hội lấy việc phát huy quốc túy, tăng cường võ thuật Trung Hoa và chấn hưng tinh thần dân tộc làm tôn chỉ nên đương nhiên không thể giống với các chương trình TV nào khác. Bên dưới là những tấm biển quảng cáo che rợp trời đất, nên cho dù là trang hoàng hiện đại thì cũng phải tôn lên hương vị cổ xưa.
– Ai bảo tiểu tử này hiện giờ nổi tiếng chứ?
Cổ An chỉ chỉ khẩu hiệu quảng cáo của chế dược Bách Thảo:
– Lạc Danh, không biết cậu có biết không, cái chế dược Bách Thảo này chính là đối thủ của cậu, đó là do Lâm Dật Phi mở.
Tề Lạc Danh nhìn những tiếng reo hò như trời long đất lở trước mắt mình, trong lòng ưu tư:
– Sao tên tiểu tử này lại có tiền như vậy chứ?
Vốn cậu ta tưởng fan hâm mộ của mình nhiều hằng hà sa số, ngày hôm qua cậu thấy quả thực có rất nhiều người từ những nơi xa xôi cũng đến đây hò hét trợ uy thì Tề Lạc Danh vẫn cảm thấy hơi đắc ý, cảm thấy có chút hương vị kiêu ngạo và anh hùng.
Nhưng vừa nhìn thấy đoàn trợ uy của Lâm Dật Phi thì Tề Lạc Danh đã biết những fan hâm mộ của mình dường như chỉ là thêm răng mà thôi. Tiếng hò hét của fan hâm mộ cậu ta đã trở nên thều thào vô lực, toàn bộ sân đấu đều tràn ngập khẩu hiệu “Lâm Dật Phi tất thắng”.
– Nghe nói bố vợ cậu ta rất có tiền.
Hiện giờ những đối thủ được chọn tham gia vẫn chưa mời được người đại diện, Cổ An ở đây có vai trò là một quân sư nghiệp dư.
– Nhà có cuộc sống xa hoa thì có thể đào tạo ra võ công gì tốt chứ? Hạng người ong bướm thì chẳng có công phu gì là thật đâu.
Ánh mắt Tề Lạc Danh trở nên kiên nghị và tự tin hơn, trong lòng còn có chút mừng thầm. Đương nhiên cậu ta mừng thầm không phải là vì Lâm Dật Phi và cô bạn gái nhà giàu trở thành người thân mà do hôm qua cậu ta và Cổ An đã nghiêm túc thảo luận một chút, hai người bọn họ đều cho rằng sự xuất hiện lần này của Triệu Mộng Điềm không phải là ngẫu nhiên.
Đương nhiên cậu ta vẫn còn tự biết bản thân mình, hiểu được rằng không phải là mình thì không được mà cô ấy cố ý đến tìm mình, chỉ cần Triệu Mộng Điềm vung tay hô lên một tiếng “tôi muốn người chiến thắng trong hội đấu võ đến đóng phim” thì phỏng chừng cho dù là người từ khắp nơi tập trung đến, những người tham gia cuộc thi Ngũ Đại, người có thể từ chối sự hấp dẫn này có thể nói là ít càng thêm ít.
Đây không phải là anh có mặt mũi mà là người khác nể mặt anh, bàn tay ngọc ngà của Triệu Mộng Điềm có thể được coi là bàn tay sửa dở thành hay, cho dù anh là kẻ tàn tật hay mù lòa trong đám ăn mày, chỉ cần đóng phim của cô, tuy sự thật bị què hay mù không thể thay đổi được nhưng ít nhất cũng có thể tăng địa vị của anh lên vị trí trưởng lão của Cái Bang.
Chỉ cần có thể tham gia một phần bộ phim của cô thì cho dù anh không muốn nổi tiếng cũng khó. Tề Lạc Danh nghĩ đến đây thì tim đập thình thịch. Bản thân cậu mùa đông thì luyện tam cửu, mùa hè thì luyện tam phục không phải là vì chờ đợi một cơ hội nổi tiếng nhưng cậu ta cũng biết mình phải nắm chắc cơ hội trong tay. Triệu Mộng Điềm đến đây thì chắc chắn là sẽ đi tìm Lâm Dật Phi.
Nhưng Lâm Dật Phi có tiền, nổi tiếng, võ công tốt, là một đối thủ mạnh của mình.
Hiện giờ cậu ta không coi Bách Gia Hội là một đối thủ của mình mà cho đó chính là một chướng ngại trong sự nghiệp nghệ thuật của mình.
Bách Gia Hội là cái gì chứ? Danh tiếng của Bách Gia Hội làm sao mà so với được một câu nói của Triệu Mộng Điềm?
Vốn Tề Lạc Danh tưởng tượng ra Lâm Dật Phi là một người không từ bất cứ thủ đoạn tiểu nhân nào để trèo lên cao nhưng hiện giờ cậu ta vẫn không nhịn được mà hy vọng hắn là người cái gì mà thanh tâm quả dục (có cái tâm trong sạch và ít ham muốn) chân chính. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể từ chối sự hấp dẫn của Triệu Mộng Điềm, thực ra trong lòng Tề Lạc Danh vẫn cảm thấy vô cùng mất tự tin trước một đối thủ mạnh như Lâm Dật Phi.
Cậu ta lo trước lo sau, lúc thì mỉm cười nhưng nháy mắt lại cảm thấy lo lắng, sự vui mừng trong ánh mắt vẫn mang theo chút ít hoảng sợ. Nếu Triệu Mộng Điềm đến đây thì chắc chắn sẽ nói một câu “nét mặt của cậu còn phong phú hơn những diễn viên chuyên nghiệp kia, cậu mà không tham gia bộ phim này thì đúng là đạo diễn có mắt không tròng”.
Bỗng nhiên tiếng hoan hô truyền tới, gần như rung trời rung đất, Tề Lạc Danh giật cả mình, còn tưởng là xảy ra động đất, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người con trai mặc áo đen đeo kính râm đang chậm rãi bước vào sân đấu, bên cạnh không phải là cô gái mặc áo đỏ mà mình gặp sao?
Trong lòng Tề Lạc Danh không hiểu gì cả, lại có chút xấu hổ, lẽ nào cậu ta đúng là Lâm Dật Phi? Mình đứng trước mặt Lâm Dật Phi nghị luận về hắn thì có phải là quá kém cỏi không?
Tiếng hò hét dưới sân như sấm chỉ vì một người:
– Lâm Dật Phi tất thắng! Lâm Dật Phi tất thắng!
Vốn Tề Lạc Danh muốn đứng lên qua đó chào hỏi hắn một câu, muốn hỏi hắn xem có phải hắn cũng được Triệu Mộng Điềm tìm hay không nhưng suy nghĩ lại thì thấy mình không thể nói với cậu ta. Nếu như Triệu Mộng Điềm không tìm cậu ta mà bản thân mình lại nói với cậu ta tin này thì chẳng phải là quá ngu ngốc sao?
Mang theo tâm trạng lo được lo mất này lên võ đài, nhất thời Tề Lạc Danh không thể nào bình ổn được tinh thần, bên dưới truyền đến tiếng hò hét thưa thớt:
– Tề Lạc Danh tất thắng!
Nhưng trong giây lát tiếng hò hét đã bị nhấn chìm trong nước bọt.
– Tề Lạc Danh là ai vậy?
– Vô danh tiểu tốt.
– Không đáng nhắc tới.
– Không xứng xách dép cho Lâm đại hiệp.
– Lâm Dật Phi không cần ba chiêu đã thắng rồi.
– Tề Lạc Danh, cuốn gói về nhà đi, đừng có làm mất mặt ở đây nữa.
– Không thể cút ngay được, phải đánh một trận.
– Sao vậy?
– Không có những tia sáng yếu ớt thì làm sao tôn lên ánh sáng rực rỡ của mặt trời chứ?
– Có lý, có lý.
Còn chưa đấu võ mà chiến thuật tâm lý đã như nước sôi lửa bỏng, vốn trước kia Tề Lạc Danh luôn coi thường những lời chửi rủa khinh miệt này. Cậu ta là ai chứ? Cậu ta chính là cao thủ.
“Hạp trung tam xích kiếm, thiên thượng thiếu vi tinh, vật vị tương khứ viễn, tráng tâm tăng bất đình”. Đây là bài thơ mà Tề Lạc Danh thích nhất, cao thủ thì nên là người như vậy, phải có chí hướng cao xa. Loại người mà như người bán tương ẩu đả đánh nhau, giống người đàn bà chanh chua chửi đổng hay giống tên cướp ngựa thì sao có thể là cao thủ đây?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần Lương Hòa hút thuốc, chỉ liếc qua kịch bản một chút, dường như không hứng thú gì mấy.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ cũng muốn hút thuốc, song vì thấy Triệu Mộng Điềm nhíu mày nên cũng bỏ ngay ý định này, chỉ chú tâm xem kịch bản.
Có điều mới nãy nhìn qua cái tên trên bìa, họ cảm thấy không thích.
Tên kịch bản đúng là nhảm cứt, chỉ có năm chữ to tướng: “Giang hồ điệp huyết ký”.
Trong mắt hai người họ, loại tên này chỉ dùng khi đại lục muốn quay phim võ hiệp, giờ là thời đại nào rồi mà còn lấy tên này?
Họ vội nhìn qua Lâm Dật Phi, thấy hắn xem bìa ngây cả người, họ đoán hắn cũng nghĩ như mình, chẳng qua hắn cũng chỉ có thế, việc này ít nhiều cũng khiến họ thoải mái hơn. Rất nhiều người cũng tương tự, không biết cách đề cao mình, chỉ luôn lấy sở trường vốn không thuộc về mình mà đi so với điểm yếu của người khác, từ đó bản thân tự cảm thấy thỏa mãn.
Lâm Dật Phi đờ đẫn nhìn bìa sách chỉ vì thứ hắn chú ý tới không phải là nó, mà là tên của biên kịch.
Hắn lăn lộn trong giang hồ đã lâu, biết những thứ như “cánh tay sắt thần quyền”, “đơn đao chân cửu châu” chỉ là thùng rỗng kêu to, tên càng đẹp thì hầu như càng vô dụng, do đó hắn không phản đối cái tên nhảm nhí kia. Nếu để A Thủy trông thấy thì nhất định sẽ phán: cái tên này không thích hợp để lăng xê.
Hắn chú ý tới biên kịch, hoặc có thể nói là tên của tác giả kịch bản này là vì người đó tên Dương Hồng Binh, trong lòng ngờ ngợ điều gì đó. Lâm Dật Phi từ tốn lật đến trang nhất, nhận ra câu đầu tiên của lời mở đầu là nói rõ thời gian phát sinh câu chuyện: đây là một chuyện ly kỳ mà ba tôi đã gặp phải vào mấy chục năm trước. Dương Hồng Binh ghi chép lại, kính cẩn dùng quyển sách này để tặng người cha trên thiên đường.
Triệu Mộng Điềm hiển nhiên đã xem qua kịch bản này. Ánh mắt ngoại trừ trông ra ngoài cửa sổ thì cũng rơi trên người Lâm Dật Phi, cô và Trần Lương Hòa cũng có một khoảng cách quen thuộc. Trần Lương Hòa chỉ hút thuốc, rất kiệm lời. Khi thấy Lâm Dật Phi ngây ra nhìn bìa sách, Triệu Mộng Điềm cũng đoán như bọn Hách Hi Nhân, cô cười nói:
– Dật Phi, cái tên chẳng qua chỉ là bề ngoài, chủ yếu là nội dung.
Lâm Dật Phi gật đầu, tự nhiên lại khiến bọn Hách Hi Nhân đố kị. Có điều từ xưa mỹ nữ thích anh hùng, hai người họ đánh không lại, đã vậy còn để người ta được lợi, do đó đành cắm đầu xem kịch bản.
Lâm Dật Phi thầm thở dài, thắc mắc không biết ba của Dương Hồng Binh này có phải tên Dương Hổ, còn có thêm hai người anh em nữa không. Khi lật sang trang hai, câu đầu tiên chính là: Ba tôi tên Dương Hổ, người nông thôn, ông biết võ thuật, khi còn trẻ mấy đám trai tráng đều không thể đến gần.
Trong phòng rất yên tĩnh, Đinh Tác Phi lật xem vài trang rồi lại nhìn Triệu Mộng Điềm, khóe miệng vẽ một nụ cười cổ quái. Lại lật một trang, y thoải mái ngồi trên sô pha, khóe mắt chốc chốc lại nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn đọc quyển sách rất chăm chú, ít nhiều cũng thấy kì lạ.
Y không thấy câu chuyện này hấp dẫn, Trần Lương Hòa cũng thấy thế, nhưng chung quy họ không phải đạo diễn. Triệu Mộng Điềm xem trọng kịch bản này, thực ra dù nó có dở hay không, cô ấy cũng có thể khiến nó trở nên đặc sắc. Cô ấy có một loại thiên phú là có thể khiến thứ bình thường không còn bình thường nữa, đây là điều mà rất nhiều đạo diễn khiếm khuyết.
Khi Lâm Dật Phi đặt kịch bản xuống, vẻ mặt ít nhiều cũng khác thường. Hắn xem không nhanh, dù là có khả năng đọc nhanh như gió, nhìn qua khó quên.
Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều nghẹn một bụng kiến giải, muốn phát biểu chút ý kiến nên sớm xem xong kịch bản, tự thấy mình hiểu như lòng bàn tay. Nhưng Triệu Mộng Điềm chỉ nhìn một người, điều này làm cho một bụng chữ nghĩa của họ chỉ có thể bị mục nát.
Bọn họ chờ Lâm Dật Phi xem hết, bộ dạng như cần cấp cứu mà còn gặp bác sĩ chậm chạp. Khi hai người sốt sắng đến độ muốn đứt hơi tử vong, vị bác sĩ này mới lên tiếng:
– Kịch bản này hơi đơn giản.
Khuôn mặt Hách Hi Nhân xìu xuống, hận không thể đánh Lâm Dật Phi thành đầu heo, nhưng một mặt y muốn giữ phong độ trước mặt Triệu Mộng Điềm, mặt khác y biết nếu động thủ, hơn phân nửa người biến thành đầu heo là y. Do đó khi y muốn là người đầu tiên phát biểu kiến nghị, cố hết sức khiến phản bác có mình có lý có lực, có căn có cứ.
– Lâm tiên sinh, với cách nhìn của cậu, tôi thật không dám gật bừa. Tôi thì cho rằng nội dung kịch bản này rất uyên bác và thâm sâu, nó thể hiện trọn vẹn khát vọng của giai cấp vô sản trở mình thành chủ nhân vào thời gian đó. Đúng rồi, còn có phụ nữ của xã hội cũ đã có giác ngộ rất lớn, không còn bị đàn ông ràng buộc, có thể thoải mái chống dậy nửa góc trời.
Trần Lương Hòa vốn chuẩn bị rít một hơi thuốc vào phổi, qua một vòng tuần hoàn rồi thở ra từ mũi, đây mới đúng là cách hút đúng đắn của dân hút thuốc. Qua một vòng tuần hoàn này, người hút cảm thấy bồng bềnh như tiên, chắc chắn phải tuyệt hơn người chỉ ngậm trong miệng.
Có điều làn thuốc này chưa kịp vào đến phổi thì nó chợt bốc lên từ khí quản khiến y ho khùng khục. Lâm Dật Phi nhìn Hách Hi Nhân, từ tốn nói:
– Cao kiến.
– Cao kiến không dám nhận, nhưng tôi thấy chúng ta tuyệt đối không thể đối đãi đơn thuần với kịch bản này, nghĩ rằng bên trong chỉ có đánh giết. Chúng ta còn phải xét đến nhân vật nam chính tên Dương Hổ liệu có khuynh hướng Brokeback (*) không. Bởi vì trong kịch bản còn xuất hiện người đàn ông khác, biểu đạt rất mập mờ, đây là đề tài rất đáng để khai thác. Hiện tại phạm vi quay phim rất hẹp, chúng ta nên đem mục tiêu tập trung vào vấn đề đặc thù, tỷ như người bệnh AIDS, đồng tính luyến ái, tự…
(*) Ý nói phim Brokeback Mountain của đạo diễn Lý An, nội dung là chuyện tình của hai chàng cao bồi.
– Được rồi, được rồi.
Lúc Triệu Mộng Điềm uống trà, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Thấy Hách Hi Nhân càng nói càng hưng phấn, có tiềm lực quay phim. Cao quý mà nói thì chính là vì nghệ thuật hiến thân, hạ thấp một chút mà nói thì chính là vô sỉ dâm đãng. Xem ra người này chẳng phải não ngắn như vẻ ngoài, thực ra y cơ bản là không có đầu óc, nếu thật sự làm ra như phim Brokeback, thoạt nhìn Hách Hi Nhân rất nguyện ý đóng nhân vật nam thứ ba.
– Phạm vi thảo luận trước mắt của chúng ta chỉ giới hạn trong nội dung kịch bản, về phần nội dung của vị Hách tiên sinh này thì khoan xét đến.
Một lời của Triệu Mộng Điềm đã bắn chết Hách Hi Nhân, cô lại nhìn sang Tần Vũ:
– Không biết Tần tiên sinh có cách nhìn khác hay không.
Cô nói khá hàm súc, ý tứ chính là, nếu anh cũng thích Brokeback gì đó thì đừng nên đề nghị. Tần Vũ nghe thấy ý tại ngôn ngoại, chỉ cười cười, biết lúc này không thể nói quá, nhưng cũng không thể không nói. Nói quá đó là giọng khách át giọng chủ, đạo diễn Triệu trưng cầu ý kiến của họ chẳng qua chỉ là hình thức, cô khẳng định phải nói ra suy nghĩ của mình, nếu y nói hết thì sao cô có thể phát biểu.
Nhưng nếu không nói thì thể hiện là mình không có chủ kiến, vì vậy Tần Vũ đằng hắng một tiếng, quyết định nói rõ nội dung cốt lõi:
– Thực ra sau khi tôi xem kịch bản này, cảm nhận đầu tiên chính là không biết làm sao.
Tần Vũ mừng thầm, chỉnh lại một chút ý nghĩ rồi mới lên tiếng:
– Trong kịch bản này, có một cô gái có võ công rất cao tên là Quân Ức, nhưng cô luôn tìm một người, hơn nữa về sau cũng không tìm được. Về sau cô lại không biết tung tích, hơn nữa không có câu chuyện tiếp theo, tôi nghĩ đây là biên kịch cố ý tạo nên bầu không khí bi kịch. Tôi nhớ có một danh nhân đã từng nói, cụ thể thì không nhớ ra, nhưng đại khái thế này: bi kịch là cái gì, bi kịch chính là hủy diệt thứ tốt đẹp cho người khác xem, hài kịch tuy có thể làm cho người ta cười ha ha, nhưng lại thiếu nội hàm tất yếu. Lúc khiến người xem cười, rất ít khi có thể cảm nhận được sức rung động này, nhưng bi kịch thì khác hẳn.
Triệu Mộng Điềm gật đầu, cảm thấy điều Tần Vũ nói tuy rằng cũ rích, nhưng y là người luyện võ, có thể giải thích như thế thì không dễ dàng gì. Cô đương nhiên không biết trước khi Tần Vũ đến Bắc Kinh, y cố ý bỏ chút công phu vào phương diện này, mấy lời đó chẳng qua là y rút ra vài câu đã chuẩn bị sẵn trong tài liệu.
Được Triệu Mộng Điềm khẳng định, Tần Vũ càng tự tin hơn:
– Bi kịch có thể thể hiện sự bất đắc dĩ của nhân sinh, cho dù võ công cao tới đâu thì cũng có chuyện không giải quyết được, cho nên bản thân Quân Ức là một loại tượng trưng cho sự bất đắc dĩ. Nhưng trong đó còn có một tầng sâu ý nghĩa để khai thác, khi người khác xem phim hành động, lực chú ý đều tập trung vào cảnh đánh nhau, rất ít người chú ý tới việc có nên đánh, có đáng đánh hay không. Có việc nên làm, có việc không nên làm mới là chuyện đánh để chúng ta khiến người xem chú ý, cũng là chỉ dẫn chính xác mà phim hành động cần hướng cho người xem.
Triệu Mộng Điềm khẽ thở dài một tiếng, nhìn sang Trần Lương Hòa, nói:
– Chỉ đạo Trần, người ông dẫn đến quả nhiên không tệ, tuy anh ta chưa từng diễn, nhưng nhận thức cũng sâu sắc hơn rất nhiều người.
Tần Vũ có chút đặc sắc, Hách Hi Nhân thì lại buồn bực phát cuồng.
– Tôi vừa rồi lười biếng, không có xem nội dung kịch bản, thực ra cũng không biết chữ nhiều lắm.
Đinh Tác Phi rốt cục cũng mở lời:
– Thật ngại quá, có thể mời vị Tần tiên sinh tóm tắt nội dung kịch bản được không.
Tần Vũ liếc qua Triệu Mộng Điềm, giống hệt như nhân viên của cô, bày ra bộ dạng trung thành nghĩ cho ông chủ.
Triệu Mộng Điềm gật đầu:
– Nói tóm tắt cũng tốt, bắt lấy trọng điểm, điều này giúp anh trong quá trình kể có thể chỉnh lại suy nghĩ, có lẽ còn có thể giúp người khác hiểu rõ hơn.
– Toàn bộ câu chuyện, tôi ước chừng phát sinh trước thời kiến quốc.
Trong lòng Tần Vũ cực kỳ vui mừng, cảm thấy tiền đồ rộng mở. Lâm Dật Phi là gì chứ, lúc đó chẳng phải cũng chân thành lắng nghe. Hắn nói có thể đánh nhau, cũng không tệ, nhưng nếu nói về phân tích và trí lực thì không thấy giỏi hơn y.
– Có một nông dân tên là Dương Hổ, tinh thông võ thuật, ít có đối thủ, đương nhiên, chúng ta không bài trừ miêu tả khoa trương của con ông ta. Nhưng nghệ thuật mà, cho phép khoa trương thích đáng, cho nên tôi thấy vẫn có thể cho phép…