Mấy chục năm đối với trời xanh mây trắng thì chỉ là phảng phất thoáng qua. Nhưng đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói thì đó quả thật như là như một hồi tra tấn thống khổ, y không buông bỏ được gì chứ? Nghe Kế mập miêu tả, y hiển nhiên không giống như mình, từ từ thích ứng với xã hội này, bị xã hội này đồng hóa từ từ. Nhưng mà nếu bản thân không phải là mượn thân xác của Lâm Dật Phi, bất đắc dĩ nằm viện, bắt đầu không tự chủ được, sau lại không có cách nào khác, bản thân sẽ biến thành Lâm Dật Phi sao?
Lúc Lâm Dật Phi trở lại nhà khách, nhìn thấy gần đó có bán kẹo hồ lô lạnh liền mua mấy xiên. Lúc đi đến nhà thì dừng lại một chút, nở một nụ cười, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đi vào, ùa một tiếng giống như một ngọn gió đi qua sau đầu, một tiếng hô lên, ngọn gió đó đã bổ vào phía sau đầu.
Lâm Dật Phi trở tay phủi nhẹ, ngón tay gảy nhẹ, thuận thế đưa xiên kẹo qua, mỉm cười:
– Băng nhi, đừng có đùa, nhưng mà gần đây võ công của em đã tiến bộ nhiều rồi đó.
– Giỏi thế nào cũng không đánh lén được anh.
Bách Lý Băng thoạt nhìn có chút buồn bực, nhưng khi nắm chặt kẹo hồ lô liền tỏ ra vui mừng:
– Sao anh biết em thích ăn kẹo hồ lô lạnh vậy?
– Anh nghe em nói qua.
Lâm Dật Phi cảm giác chỉ có lúc đối diện với Bách Lý Băng thì mới có thể thả lỏng người. Hắn thoải mái ngồi xuống ghế:
– Em đến khi nào thế?
– Anh nghe em nói qua khi nào?
Bách Lý Băng cảm thấy có chút kỳ lạ.
– Hả? Em không có nói qua à?
Lâm Dật Phi cười cười.
– Vậy thì là Lưu Minh Lý hoặc là ba của em nói, họ nhắc đến chuyện này đều nói em là nha đầu ngốc, lúc nhỏ không có tiền, đi dụ dỗ người khác mua cho mình kẹo hồ lô mà mình thích nhất.
– Hay ghê, họ ở sau lưng nói xấu em.
Bách Lý Băng không tuân theo nhưng cũng không buông tha xông đến, ngồi xuống tay vịn của ghế sô pha, giơ tay lên nhéo lấy tai của Lâm Dật Phi.
– Họ nói xấu là chuyện của họ, sao em lại nhéo tai anh?
Lâm Dật Phi làm bộ như là không hiểu.
Bách Lý Băng lại mỉm cười, vẫn nắm lấy tai của hắn:
– Anh có tình địch không báo, coi như là làm hỏng việc quân cơ, đáng bị đánh tám mươi gậy.
– Em trở về gấp như vậy, là có quân cơ gì muốn báo sao?
Lâm Dật Phi tuy rằng vẫn cười nhưng trong mắt đã có chút cảm thán.
– Bẩm báo tiên phong đại nhân, tôi phát hiện một bí mật vô cùng lớn.
Bách Lý Băng khoa tay múa chân một chút, làm như dáng vẻ khoa trương vậy, nhưng cô cũng rất chú ý đến nét mặt của Lâm Dật Phi.
– Anh cũng có một bí mật trọng đại muốn nói cho em nghe.
Lâm Dật Phi cười nói.
– Anh nói trước đi.
Bách Lý Băng nhìn thấy thần sắc Lâm Dật Phi như bình thường, biết là những từ như là tiên phong đối với hắn mà nói thì đã không còn ý nghĩa như ban đầu rồi.
– Hay là em nói trước đi, chuyện gì thì cũng phải có thứ tự trước sau, năm đó ông em không chết có ý gì chứ?
Lâm Dật Phi cảm thấy có chút kỳ lạ.
– Em gọi điện thoại cho ba, ba cũng không biết chuyện.
Bách Lý Băng có chút cười khổ.
– Lúc đó ba em vẫn còn rất nhỏ, có thể nói là ăn cơm của Bách gia mà lớn lên, sau khi em đến nhà Dương gia hỏi chuyện thì đến truy hỏi ba, đúng rồi, vở kịch của Dương Hồng Binh anh biết bao nhiêu?
Lâm Dật Phi kể lại đại khái những gì nghe được trong nhà Triệu Mộng Điềm, đương nhiên không phân tích cẩn thận giống như Tần Vũ, hắn nói những điều bản thân cho rằng là trọng điểm, cũng không ngông cuồng tự phỏng đoán, có kể thêm tình tiết chuyện Hách Hi Nhân phát huy cái gì Vương tử báo thù vào.
– Em nghe giống giống anh đó.
Bách Lý Băng có chút thất vọng.
– Xem ra chuyến đi Dương gia của em là uổng phí rồi, vốn dĩ cảm thấy quen biết được Dương Hồng Binh là một phát hiện đột phá, hắn là căn cứ theo lời của mẹ hắn, cũng là một số ghi chép của vợ trước Dương Hổ kể, nhưng mà trong đó nhất định là khó tránh một số sắc thái chủ quan của người kể.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Em nói không sai, thông tin là người ta cung cấp nhưng mà phân tích thì phải dựa vào bản thân.
– Nhưng mà tin tức chúng ta nhận được tuy hơi phức tạp nhưng mà có thể từ những ghi chép của ba gã rút ra vài kết luận. Sự tồn tại của Quân Ức, chuyện Phượng Chấn Đình nói thì có sự tin cậy rất cao. Năm đó Quân Ức rời khỏi Phương Chấn Đình, quả thực là cùng Bách Lý Thủ Nghiệp đến Đại Thượng Hải, sau đó lại xảy ra những chuyện đó.
Bách Lý Băng khẽ mất tinh thần, nhưng sau đó thì lấy lại tinh thần ngay lập tức, nếu so sánh thì Lâm Dật Phi lại có bộ dạng mệt mỏi hơn chút.
– Băng Nhi, anh muốn hỏi em một câu.
– Hỏi cái gì?
Bách Lý Băng có chút kinh ngạc.
– Chúng ta cứ miệt mài truy tìm những chuyện cũ đó có ý nghĩa và cần thiết gì chứ?
Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm Bách Lý Băng, giọng điệu có hạ thấp chút, nhưng mà đương nhiên vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi.
– Ý nghĩa và cần thiết?
Bách Lý Băng ngây ra một lúc, trầm tư một lúc lâu sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng.
– Cho dù chúng ta chứng minh Hoàn Nhan Liệt không có chết, sát thủ Vũ Dạ cũng là thủ hạ của y, Lỗ Thượng Nhâm cũng là một tay y đào tạo, y có võ công cao siêu, dạy ra được Tu La đao trận gì đó cũng không có gì kì lạ. Y không ngừng bắt cóc các nhà khoa học, chỉ là do y tìm không ra anh cho nên y mới thay đổi suy nghĩ, cuồng vọng muốn chế tạo ra được cỗ máy thời gian trở về quá khứ. Nhưng mà cho tới bây giờ y vẫn còn bắc cóc Mã Đắc Lợi, sẵn tiện dẫn Nhạc Hạo Phong đi luôn. Nếu việc này quả thật là do y làm, thì có thế nói là đến bây giờ y vẫn chưa thành công, hơn nữa rất có khả năng y mãi mãi không thành công, bởi vì máy vượt không gian, thời gian này đối với y mà nói, đối với thời đại này mà nói thì chỉ là ảo tưởng, nhưng mà cho dù tất cả đều là sự thật, chúng ta chứng minh được rồi thì có ích lợi gì chứ?
Bách Lý Băng gục đầu xuống, trầm mặc không nói.
– Kỳ thật anh vốn không nói với em.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Lúc Quân Ức xuất hiện, anh nhận định cô ấy là Nhạc Ngân Bình, nhưng anh biết, đó tuyệt đối là không phải.
Lâm Dật Phi nói đến đây, ánh mắt khẽ lộ ra vẻ đau khổ.
– Trước đây chúng ta nói chẳng qua là giả thiết, anh biết rằng Ngân Bình chưa từng vượt thời gian, cô ấy đã chết tám trăm năm trước rồi, đừng nói là tám trăm năm, người sống một đời cũng chỉ là vội vàng mấy thập niên, không có ai không thể không chết, Nhạc nguyên soái cũng vậy, Ngân Bình cũng vậy. Anh không biết cô ấy hy vọng bản thân có thể xuyên thời gian hay không, nhưng mà anh biết, anh không hy vọng cô ấy đến đây! Cô ấy không đến sẽ đau khổ, nhưng đến rồi sẽ càng đau khổ hơn, bởi vì cô ấy đối với Nhạc gia quân, niềm tin đối với người cha chống đỡ mãi mãi khó mà vứt bỏ được. Trên thế giới này có rất nhiều tuyến, nhưng mà anh không tìm thấy một chút dấu vết tồn tại nào của Ngân Bình.
Bách Lý Băng không ngẩng đầu, khóe miệng khẽ động đậy như muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.
Một tay của Lâm Dật Phi nắm chặt tay vịn ghế đến mức nổi cả gân xanh, đã hõm sâu vào trong:
– Nhưng mà tại sao chúng ta lại tự mình gạt mình chứ? Tại sao chúng ta không thể tin đó là sự thật?
Bách Lý Băng cuối thấp đầu, chỉ là hai mắt vừa nhắm lại, hai giọt nước mắt đã rơi xuống, lặng lẽ.
– Nhưng người luôn phải chết.
Lâm Dật Phi tay dùng lực bóp mạnh, tay vịn không chịu nổi lực “teng” vỡ nát ra. Lâm Dật Phi nhìn mảnh vỡ trong tay mình, đột nhiên cười to:
– Đại trượng phu chết thì chết, nhưng mà phải chết cho có ý nghĩa, Tiêu Biệt Ly cả chết còn không sợ thì còn sợ gì chứ?
Hắn nói tới đây, cổ họng đã nghẹn ngào, nhìn Bách Lý Băng một cái, ngàn vạn lời nói bây giờ chỉ còn lại vài chữ:
– Băng Nhi, em yên tâm.
Bách Lý Băng đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, khóc ồ lên nức nở. Lâm Dật Phi vòng tay qua ôm lấy cô, lần đầu tiên ôm chặt như thế, cũng là lần đầu tiên trong mắt lộ ra cái gì đó óng ánh.
Trong phòng có chút thê lương, lại có chút ấm áp. Bách Lý Băng không biết tại sao lòng mình lại xót xa như vậy, cũng không biết bản thân mình khóc là vì cái gì, chỉ có điều cô nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm Dật Phi thì chỉ muốn khóc.
– Cuộc đời còn rất nhiều chuyện khác đợi chúng ta làm.
Giọng của Lâm Dật Phi trầm xuống, khẽ vuốt mái tóc dài của Bách Lý Băng, trong giọng điệu có cảm thán,
– Hoàn Nhan Phi Hoa không buông bỏ được, Hoàn Nhan Liệt không buông bỏ được, anh cũng không buông bỏ được, ba người bọn anh có võ công cái thế nhưng đều là vì quá khứ mà làm phức tạp. Nhưng mà anh cảm thấy, sự việc cho đến bây giờ có lẽ cũng nên phải kết thúc rồi, hoặc là anh cũng nên làm chuyện gì đó có ý nghĩa.
– Ai nói chuyện anh làm là không có ích chứ. Hoàn Nhan Phi Hoa có tiền, có quyền, thì có thể như thế nào chứ, cô ấy ở đây ba năm có giúp qua bất cứ ai chưa? Còn Hoàn Nhan Liệt, võ công của y cho dù mạnh hơn anh, nhưng anh ở đây chưa tới nửa năm, người nhận được ân huệ của anh là bao nhiêu?
Nhưng hắn không hề có cảm giác với tiền, khả năng duy nhất mà có chút cảm giác chính là chút chỉ tiêu mà ông ta đưa ra cho hắn: một nửa lợi nhuận của chế dược Bách Thảo phải nộp vào quỹ từ thiện Bách Thảo.
– Tôi ở công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo, tên là Phương Chính.
Người kia móc ra tấm danh thiếp đưa cho Lâm Dật Phi, nếu Tề Lạc Danh nhìn thấy thì chắc là sẽ ngã quỵ mất.
Nếu như ông ta ở công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo thì Hoàn Vũ vừa nãy là chuyện gì vậy?
Hiển nhiên Lâm Dật Phi không biết những chuyện này nhưng vẫn lịch sự giơ tay nhận tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua:
– Xin chào!
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thầm nghĩ trong lòng, không phải là tìm cô đấy chứ, không phải cô luôn nói là có người mời cô thu đĩa nhạc sao?
Hiển nhiên Tô Yên Nhiên cũng hiểu được tâm tư của hắn, chỉ chậm rãi lắc đầu.
– Tổng đạo diễn Triệu Mộng Điềm của chúng tôi rất thích võ công phi phàm của cậu.
Phương Chính thẳng thắn nói:
– Vừa hay cô ấy đang bắt tay làm một bộ phim võ thuật, hy vọng cậu có thể đảm nhiệm vai chính, không biết cậu có hứng thú không?
Phương Chính đắc ý nói, tương đối tự tin, thực ra đoạn nhạc đệm khi nãy là một khảo nghiệm đối với Tề Lạc Danh, đạo diễn Triệu chỉ nói nếu Tề Lạc Danh đồng ý đến Hoàn Vũ thì sắp xếp cậu ta đến Hoàn Vũ, hầu hết các công ty điện ảnh và truyền hình trong nước đều có mối liên hệ mật thiết với công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo.
Triệu Mộng Điềm nói đây không phải là cô lừa gạt mà chỉ là khảo nghiệm một chút lòng của Tề Lạc Danh xem cậu ta có đáng tin cậy hay không. Một người thất bại không đáng sợ nhưng nếu như đến lòng tin cũng bị mất thì hoàn toàn mất đi tư cách gia nhập điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo.
Kết quả là Tề Lạc Danh đã thông qua khảo nghiệm, thực ra cú điện thoại vừa nãy là ông ta gọi cho Tề Lạc Danh nhưng Tề Lạc Danh không phát hiện ra, khi Phương Chính nhìn thấy vẻ hưng phấn của ba người bọn họ thì có cảm giác lần này mình hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.
– Triệu Mộng Điềm?
Lâm Dật Phi nhíu mày, trong ấn tượng không hề có cái tên này, hắn xoay đầu hỏi Tô Yên Nhiên:
– Cô nghe qua người này chưa?
Hắn cảm thấy công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo là một công ty rất nổi tiếng vì từ thái độ của Phương Chính có thể nhìn ra được. Ông ta hoàn toàn thuộc về tư thế nhìn từ trên cao xuống, người ở công ty nhỏ thường không có khí chất này.
– Không.
Tô Yên Nhiên lắc đầu:
– Tôi có nghe qua một Thiên Ngu nhưng công ty đó mới thành lập, quy mô không lớn lắm.
Phương Chính suýt nữa thì sặc chết, vì hoàn thành nhiệm vụ nên chỉ đành kiên nhẫn giải thích:
– Công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo có ảnh hưởng rất rộng cả trong nước và quốc tế, cái công ty Thiên Ngu mà cô nói có xách giày cho Thiên Đạo cũng không xứng.
Nhưng nhìn vẻ mặt hai người thì Phương Chính biết điều này cũng buồn cười giống như việc giải thích sự khác nhau giữa năm màu cho một người mù màu.
– Tôi không có hứng.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, trực tiếp trả lại danh thiếp cho Phương Chính:
– Nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của ông.
– Cái gì? Cậu không có hứng sao?
Tròng mắt Phương Chính gần như lòi ra ngoài, ông ta ngàn tính vạn tính nhưng không ngờ vẫn có người từ chối lời mời của công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo.
Tên tiểu tử vừa rồi chỉ là một vai diễn phụ mà cũng vui đến phát điên. Phương Chính nghĩ kĩ lại, rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề ở đâu. Chắc chắn người này không biết chút gì về công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Đạo, không biết về đạo diễn Triệu, còn tưởng là mình nói dối cậu ta. Điều này cũng giống như việc mời cao tăng uống trà, thay lá trà vài lần nhưng cũng không hợp tiêu chuẩn của ông ta, ông ta một mực lắc đầu, sau này mới biết không phải lá trà không ngon mà là nước trà quá nóng.
– Tôi nghĩ chắc cậu Lâm không biết đãi ngộ của công ty chúng tôi rồi.
Phương Chính lại nói:
– Thực ra đãi ngộ của công ty chúng tôi có thể nói là có một không hai, các diễn viên dưới trướng chúng tôi ai cũng được ca tụng đấy.
Ông ta nói đến đây thì có chút uất ức, không kìm được thầm nhủ, ai da, đây không phải là hỏi đường người mù sao? Mình chỉ cần công bố tin tức casting ra ngoài thì các minh tinh đến hưởng ứng còn không phải xếp từ đây đến trạm xe sao?
Dáng vẻ thấp giọng của mình sao mà giống như đang cầu xin cậu ta vậy? Nhưng đây là nhiệm vụ đạo diễn Triệu truyền xuống, thân làm thủ hạ thì không được hỏi lý do, mình cũng không nhìn ra được tên tiểu tử này có kỹ thuật diễn gì. Chẳng qua chỉ là quán quân của cuộc thi khu Hoa Nam thôi sao, ít nhất năm nay Trung Quốc cũng có năm người nhưng nghĩ lại thì mình cũng có thể thấy được đây chính là phiên bản nam của Triệu Mộng Điềm, thôi thì cứ hoàn thành nhiệm vụ rồi nói sau vậy.
Thấy Lâm Dật Phi không nói gì, Phương Chính nói tiếp:
– Làm diễn viên hợp đồng chính thức dưới trướng Thiên Đạo thì chúng tôi có thể phụ trách toàn bộ việc tuyên truyền, tiền lương mỗi tháng thì phân theo các bộ phim được nhận, tiền hoa hồng cuối năm, phí quảng cáo đều cao hơn gấp mấy lần các công ty điện ảnh và truyền hình khác, hơn nữa…
Đột nhiên ông ta ngừng lại, cảm thấy có chút không đúng nhưng lại không nói ra được.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Tôi không cần những thứ này.
Phương Chính đứng ngẩn ra, ha ha hỏi:
– Cậu nói cái gì?
– Ông nói một cái là danh, một cái là lợi.
Đột nhiên Lâm Dật Phi thở dài, bất cứ ai cũng có thể thấy tiếng thở dài của hắn là từ tận đáy lòng:
– Cái thứ nhất thì hình như là tôi đã có rồi, còn cái thứ hai thì thực ra chính là thứ tôi chán ghét và muốn thoát khỏi nó.
– Hả?
Phương Chính ngậm chặt miệng, chỉ nói ra được một chữ.
– Vậy nên tôi rất cảm ơn ý tốt của ông.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi cũng cảm ơn ý tốt của đạo diễn Triệu Mộng Điềm kia nhưng tôi cảm thấy cái đó không hợp với tôi.
– Hả?
Nhất thời tư duy của Phương Chính trở nên rối loạn, đến khi thấy Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên đi qua rồi mới không nhịn được mà kêu lên:
– Cậu Lâm, cậu đợi chút.
Lâm Dật Phi xoay người lại, có chút khó hiểu nhìn ông ta:
– Còn có chuyện gì sao?
– Tôi nghĩ điều kiện mà cậu cần thì chúng ta có thể thương lượng một chút, về phần tiền lương thì cậu xem qua rồi hãy nói.
Thực ra loại tình huống như thế này rất ít khi xuất hiện nên Phương Chính nói hơi lộn xộn.
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc lâu, rốt cuộc hiểu được lúc nãy mình hỏi đường người mù:
– Ông Phương, tôi không có ý này, tôi cũng không có gì bất mãn với tiền lương cả. Điều tôi muốn nói là tôi làm một việc gì đó thì ít nhất cũng phải cảm thấy nó có ý nghĩa gì đó. Nếu như chỉ vì tiền hoặc là muốn nổi tiếng thì tôi sẽ không làm.
Chắc đầu của tên tiểu tử này có vấn đề rồi, Phương Chính đứng ngẩn ra, tiểu tử cậu không vì danh, không vì lợi, lẽ nào phấn đấu vì chủ nghĩa cộng sản sao?
– Lẽ nào chuyện này không có cách nào vãn hồi đường sống sao?
Đột nhiên Phương Chính cảm thấy mình ăn nói rất ngu ngốc, từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ đến phải thuyết phục một người lại là chuyện khó khăn đến vậy, hoặc là chuyện này cũng giống như phú ông đối xử với tên ăn mày, đa số những tên ăn mày vẫn mang ơn với người bố thí. Người phú ông không cần phí chút nước bọt nào, chỉ cần chấp nhận phần tâm lý cảm ơn kia, đột nhiên lại xuất hiện một tên ăn mày không thèm sự bố thí thì phú ông cũng có chút khó hiểu.
– Vậy ông cho tôi biết lý do diễn cái gì mà nam chính đi.
Cuối cùng Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Đóng phim mà cần lý do sao?
Phương Chính cảm thấy rất buồn cười, quả thực là vô cùng buồn cười.
– Không cần sao?
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu, xoay người rời đi.
– Cần sao?
Phương Chính giống như lão bà trong Đại Thoại Tây Du, thì thào nói lại một lần, đến khi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện Lâm Dật Phi đã biến mất tăm.
Mà ở một chỗ xa xa, Tề Lạc Danh vẫn chưa đi, đang lén lút nhìn về hướng này, thấy tầm mắt ông ta nhìn sang thì vội vàng quay mặt đi, không biết tại sao lại có chút mất mát trong ánh mắt, cậu ta chắc đang nghĩ Lâm Dật Phi cũng từ chối Hoàn Vũ rồi.
Phương Chính phục hồi tinh thần, lấy ra điện thoại di động:
– Tiểu Vương à? Mẹ kiếp! Biết rồi, không phải là đồ khốn kiếp, tôi không có tâm trạng nói đùa với cậu, điều tra tư liệu chi tiết về Lâm Dật Phi cho tôi ngay lập tức. Chú ý khi điều tra, chúng tôi muốn biết rốt cuộc thì cậu ta cần gì.