Khuôn mặt khóc mếu máo xinh đẹp của Bách Lý Băng như là hoa lê gặp mưa.
– Dật Phi, anh đã làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn so với người khác rồi, cho dù bản thân anh có bao nhiêu khó khăn, nhưng mà trước giờ anh không quên giúp đỡ ai cả, ai có thể như thế chứ? Tám trăm năm trước anh là đại hiệp, tám trăm năm sau anh vẫn là đại hiệp, trong suy nghĩ của em anh mãi mãi là đại hiệp, trong cuộc đời này bất kể anh như thế nào, người em yêu chỉ có một mình anh thôi. Thượng đế nếu đã cho anh đến tám trăm năm sau, nghĩa là Thượng đế đã chỉ định cho anh yêu em, không còn lựa chọn nào khác, người như anh vậy, trên thế giới này không chê quá ít, không chê quá nhiều, cho dù cha em không hay khen người nhưng mà khi nhắc đến anh thì cũng giơ ngón tay cái lên. Còn Lưu Minh Lý anh đừng tưởng anh ấy giả vờ rất tuyệt vời, kỳ thật là phục anh sát đất. Anh mở tiệm thuốc, em biết là nhiều lúc anh đều miễn phí cho những người không có tiền, cứu sống rất nhiều người, anh mở quỹ từ thiện, người được anh giúp đỡ nhiều vô số. Dật Phi, nếu như những việc này không tính là có ý nghĩa thì trên thế gian này còn có việc nào là có ý nghĩa chứ?
Sự thấu hiểu của người yêu chính là sự đền bù tổn thất tốt cho vết thương lòng.
Lâm Dật Phi ôm lấy Bách Lý Băng, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, trầm giọng nói:
– Băng nhi, em nói quá nghiêm trọng rồi, quan tâm làm gì cách nhìn của người khác, không phải là Tiêu Biệt Ly, cũng sẽ không là Lâm Dật Phi bây giờ, anh làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, làm sao lo được nhiều như vậy, nhưng mà tuy là anh không hổ thẹn với lương tâm nhưng những ngày nay đã làm khổ em rồi.
Những lời hắn nói ra liền khiến cho Bách Lý Băng ngừng khóc, ngược lại còn mỉm cười, mặc kệ khóe mắt còn vương nước mắt:
– Em không cảm thấy vậy, em chỉ cần vì anh làm một chuyện có ý nghĩa, chỉ cần là chuyện của anh, em sẽ không cảm thấy cực khổ.
Lâm Dật Phi cười cười.
– Kỳ thật hiện giờ có rất nhiều chuyện đã rõ rành rành, nếu như em thật sự suy nghĩ kĩ càng, chắc chắn em sẽ thấy manh mối trong những dấu vết để lại.
– Nếu như quả thật giống như lời anh nói thì lúc đầu vượt thời gian chỉ có ba người bọn anh, lần lượt xuất hiện ở thời đại khác nhau.
Bách Lý Băng cố ý lướt qua cái tên Nhạc Ngân Bình, sợ Lâm Dật Phi lo lắng, cô quả thật là một cô gái rất cẩn thận, biết suy nghĩ cho người khác.
– Em bây giờ thật sự có rất nhiều chuyện, có những thứ lại không rõ ràng.
– Hả?
Lâm Dật Phi cười cười.
– Em muốn điều tra rõ ràng sao, nhưng mà em hỏi xong rồi thì anh cũng chỉ đưa ra phỏng đoán, không chính xác đâu.
– Anh nói thử đi, cơ bản coi như là kết luận.
Bách Lý Băng gật đầu, đưa ra kết luận
– Bởi vì em biết anh tuyệt đối không bắn tên không đích.
– Hãy khoan vội tâng bốc đã.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói, chỉ có điều trong mắt đã hiện ra một ánh hào quang.
– Quân Ức nếu như là đồ đệ của Hoàn Nhan Liệt, cô ta tại sao lại đi lấy bức tranh Dạ Xoa, cũng là hình tượng chị Ngân Bình ra chiến trường mà đi tìm người, cô ấy đi tìm ai? Tại sao tìm đến tận Thượng Hải?
– Cô ấy đương nhiên là tìm anh.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
– Cô ấy tại sao tìm anh?
Bách Lý Băng thay đổi sắc mặt, đột nhiên nói một cách thất thanh:
– Là Hoàn Nhan Liệt tìm anh?
Lâm Dật Phi mỉm cười, híp cả hai mắt, trong ánh mắt hiện ra chút ánh sáng lạnh băng.
– Đáng tiếc là y đến sớm hơn anh đến cả mấy chục năm, thông tin lúc đó không bằng bây giờ, nếu không thì với thời gian mà Hoàn Nhan Phi Hoa tìm thì chỉ cần anh lộ diện, y đã có thể tìm ra anh một cách chuẩn xác.
– Đúng vậy, thời đại của y chỉ có thể dùng những phương pháp thủ công. Thật ra cách của Quân Ức cũng tính ra là cách có hiệu quả.
Bách Lý Băng cười khổ nói:
– Cô ta chỉ lấy ra một bức tranh, Tiêu đại hiệp nhìn vào sao có thể không nhận ra, lại hỏi bức họa này là của người nào. Hoàn Nhan Liệt lại chỉ ngồi trong mộ cổ chờ anh, hai người dùng cách này cũng coi như là đã hết cách rồi, chẳng qua người đó không đoán được là anh không đến thời đại đó.
Trên mặt Lâm Dật Phi hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
– Cho nên tất cả ý định của y đều là uổng phí, anh cũng chỉ là cảm thấy tiếc cho y thôi. Lúc thấy bức tranh Dạ Xoa, kỳ thật anh cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, nếu như y đã gặp qua Ngân Bình thì có thể vẽ ra mặt mũi, tướng mạo sẵn có của cô ấy, nhưng Hoàn Nhan Liệt lại chỉ có thể vẽ bức Dạ Xoa thần thương tướng này thôi.
– Vì sao?
Bách Lý Băng hoang mang khó hiểu.
– Bởi vì y chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật sự của Ngân Bình, thật ra cho dù trong quân doanh, người thấy qua mặt mũi thật sự của Ngân Bình cũng không phải là nhiều.
Lâm Dật Phi than thở nói:
– Hoàn Nhan Liệt muốn dùng Nhạc Ngân Bình dụ anh ra, nhưng không biết tướng mạo thật sự của cô ấy cho nên chỉ vẽ Dạ xoa thần thương tướng, cũng chính là người mà y gặp trên sa trường.
Bách Lý Băng thở dài một tiếng.
– Chỉ là chiêu này của y không gạt được anh.
– Y không cần giấu diếm gì hết.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Kỳ thật bất luận như thế nào, chỉ cần năm đó Tiêu Biệt Ly nhìn thấy bức họa này thì nhất định cũng sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện, y sớm đã có tính toán, chỉ cần anh biết tin tức, bất luận thế nào cũng phải đến đó, cho nên y để cho Quân Ức đi khiêu chiến với các cao thủ võ công cao cường, hy vọng anh có thể thấy hứng thú, tự mà chui ra. Quân Ức được chân truyền của y cho nên võ công đã cao hơn những người ngoài rất nhiều, khiêu chiến để thắng không phải là mục đích nữa rồi.
– Quân Ức tại sao lại cứ một lòng với Hoàn Nhan Liệt vậy chứ?
Bách Lý Băng cảm thấy nghi ngờ:
– Chỉ là vì Hoàn Nhan Liệt truyền thụ võ công cho cô ta?
– Đương nhên không phải. Trong đó có rất nhiều nguyên nhân có thể xảy ra,
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát.
– Thứ nhất là cô ta có thể bị Hoàn Nhan Liệt khống chế, bởi vì đối với người có võ công cao cường như Hoàn Nhan Liệt thì dùng một điểm huyệt độc môn nào đó để khống chế một người là chuyện rất dễ, y có thể dùng cách điểm huyệt độc môn nào đó khống chế Quân Ức, bắt cô ấy trong một khoảng thời gian nào đó nhất định đi tìm y.
– Suy đoán này hình như không đúng lắm.
Bách Lý Băng do dự một chút, tìm ra điểm đáng ngờ.
– Đầu tiên, Quân Ức và Phương Chấn Đình trong quân lữ lâu như vậy, nếu như Quân Ức biến mất một thời gian dài thì Phương Chấn Đình không có lý nào không biết, nhưng mà lần trước chúng ta gặp ông ấy, ông ấy hình như không có nhắc đến chuyện này.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười.
– Nếu Phương Chấn Đình nói dối hoặc là cố ý giấu diếm thì sao?
– À?
Bách Lý Băng ngây ra một lúc.
– Tại sao ông ấy nói dối hoặc giấu diếm?
Lâm Dật Phi trầm tư một chút:
– Anh chỉ mới đưa ra giả thiết thôi, quan hệ của Phương Chấn Đình và Quân Ức có lẽ cũng không đơn giản như ông ta nói, không còn liên lạc gì, ít nhất võ công của cháu Phương Chấn Đình là Phương Vũ Dương, cũng là của Quân Ức, có thể đây là thói quen của anh, manh mối đưa cho em trước giờ đều phải tự mình phân tích đúng sai, nếu như có sự ỷ lại thì dễ dẫn đến lạc lối.
Bách Lý Băng chậm rãi gật đầu:
– Nhưng mà nếu như giả thiết thứ nhất không thành lập, còn có lý do khác nữa sao?
– Lý do đương nhiên là có, hơn nữa còn có manh mối cung cấp.
Lâm Dật Phi nhăn mặt.
– Em vẫn còn nhớ thạch thất sau thác nước Ngọc Long không?
– Đương nhiên nhớ rồi.
Bách Lý Băng ngạc nhiên.
– Anh nói là những chữ ghi trên cửa đá?
– Đúng vậy, em có thể nghĩ đến chuyện này cũng coi như là không tệ.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Em còn nhớ lúc đó em đau lòng gì không, anh nói với em gì không?
– Trên cửa đá còn hai hàng chữ, hàng thứ nhất là viết “Tiêu Biệt Ly chi mộ”, dòng thứ hai lại là một loại thổ lộ, viết là “sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!”
(Núi vô lăng, nước sông cạn kiệt, sét mùa đông chấn động, mưa tuyết mùa hạ, đất trời giao hợp, dám cùng Quân tuyệt!)
Bách Lý Băng khẽ trầm mặt, suy nghĩ lại mọi thứ:
– Lúc đó anh phân tích chữ là do hai người viết.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Có một khoảng thời gian Hoàn Nhan Liệt khẳng định cho rằng anh đã chết.
– Vì sao y không cho rằng anh không có xuyên thời gian?
Bách lý Băng lập tức đưa ra nghi ngờ.
– Nếu như anh không có xuyên thời gian thì nếu trên chiến trường không chết thì tại sao không đem binh khí tùy thân theo? Chuyện đầu tiên y khẳng định sau khi xuyên thời gian là trở về điểm xuất phát năm đó nhưng mà không phát hiện ra thi thể của anh, chỉ phát hiện kiếm của anh. Nếu không phải đích thân anh trải qua, thì nếu anh là Hoàn Nhan Liệt thì anh cũng rất khó xác định Tiêu Biệt Ly cuối cùng như thế nào.
Lâm Dật Phi dừng một chút, rồi nói tiếp:
– Đa phần y đã cho rằng anh vượt thời gian nhưng mà chưa đến đây, cho nên y đem thanh Vấn Thiên Kiếm của anh đi, mang thanh Địa Ma Viêm đao của y đi, để Tiêu Biệt Ly biết Hoàn Nhan Liệt chưa có chết, nhưng mà sau đó đợi chờ quá lâu, y cảm thấy là anh chắc chắn đã chết cho nên mới lấy kiếm lập mộ, làm ra cái mộ thất đó, anh hùng trọng anh hùng mà. Chúng ta tuy là đạo bất đồng nhưng mà đều coi nhau là đối thủ ngang tầm, tôn kính đối phương.
Cho tới khi một trang giấy đơn giản đặt đến trước mặt ông ta cuối cùng đã phát hiện ra rằng người mà ông ta muốn điều tra dường như rất phức tạp, có lẽ nói một cách đơn giản hơn, cho dù Lâm Dật Phi thuộc típ người có nhân cách kép thì cũng không một chứng bệnh nhân cách phân liệt thường gặp.
Tuy các nhà khoa học đều nói trên mỗi người bình thường có tới hai mươi bốn tính cách kép, cũng chính là hai mươi bốn bộ mặt con người, nhưng có biểu hiện đặc thù như Lâm Dật Phi thì rất hiếm gặp.
Hắn có thể học đại học trong hai năm mà không ai biết đến, nhưng cũng có thể nổi tiếng như cồn chỉ trong vòng mấy tháng.
Hắn có thể theo đuổi bạn gái hai năm mà không có kết quả, nhưng cũng có thể được con gái nhà giàu có ưu ái.
Hắn có thể bị lưu manh đánh đập không còn biết phương hướng, cũng có thể đánh chủ thầu khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Hắn có thể nghèo đến mức ngày ngày chỉ ăn mấy tô mì thịt bò, chi tiêu một ngày không quá hai mươi tệ, nhưng cũng đã nắm giữ quỹ từ thiện năm, sáu trăm triệu.
Phương Chính không phải là người làm việc trong KGB, không phải FBI, cũng không phải trong các cơ quan bí mật của nhà nước, nhưng tài liệu ông ta thu thập được tới thời điểm hiện tại có thể là tài liệu ở mọi phương diện trong dân gian. Có người còn phỏng đoán rằng ông ta là hòa thượng Đại Si của chùa Thiếu Lâm Tự, hoặc là đệ tử cuối cùng của Tam Thanh Chân Nhân phái Võ Đang, trên tư liệu của ông ta đều ghi rất rõ ràng!
Chỉ có điều khi ông ta thấy hắn đang nắm trong tay một nhà máy dược, có thể nói là một công ty có tiềm thực vô cùng lớn trong nước, chức vụ là Giám đốc điều hành của quỹ từ thiện Bách Thảo, có thể nói là một quỹ từ thiện có hoạt động công khai trong nước thì ông ta lại cảm thấy hơi đau đầu.
ông ta vừa mới điều tra trang web của quỹ từ thiện Bách Thảo. Tính đến thời điểm hiện tại, quỹ từ thiện Bách Thảo đã giúp đỡ cho tám trăm ba mươi bảy hộ dân liệt vào danh sách khó khăn. Trước mắt có ba mươi sáu trường hợp đang xin xét duyện. Từ lúc đệ đơn đến khi phê chuẩn đưa ra kết quả, tuyệt đối không vượt quá bốn mươi tám tiếng. Mỗi người dân nhận được quyên tặng có ít nhất mười cư dân mạng có thể chứng minh không sai chút nào, mười cư dân mạng này tuyệt đối không phải là người thân của người kia.
Trên mạng đã nổi lên một phong trào lên tiếng ủng hộ sôi nổi chưa từng có, vô số cư dân mạng đã nhiệt tình tham gia, phụ trách các công tác giám sát, lên kế hoạch. Lúc này Phương Chính mới phát hiện được hóa ra trên thế giới này còn có nhiều người có lòng nhiệt tâm như vậy, cũng có nhiều người cần đến sự trợ giúp như vậy.
Ít cũng có mấy trăm tệ cho sinh hoạt phí hàng tháng của học sinh nghèo khó, nhiều thì có chi phí phẫu thuật tới mấy chục vạn, đó điều là những việc mà dân chúng đều quan tâm, trong khi đó quỹ tự thiện Bách Thảo đều có thể gúp đỡ toàn bộ. Tuy nhiên, cho đến nay, quỹ từ thiện Bách Thảo đã chi trên mười triệu, nhưng tổng tài sản của quỹ từ thiện Bách Thảo hiện nay không những không giảm đi, ngược lại còn tăng lên đến sáu trăm mười triệu.
Tuy số vốn sáu trăm triệu đối với hãng phim truyền hình Thiên Đạo có lẽ cũng chỉ là giá trị của một thiết bị máy móc cao cấp, nhưng mà Phương Chính biết rằng sức ảnh hưởng của quỹ ngân sách này tuyệt đối đơn giản như con số sáu trăm triệu!
Quỹ từ thiện Bách Thảo đã trở thành ngọn hải đăng dẫn lối. Nhắc đến nó mọi người mới biết được, hóa ra trên thế giới này còn có những tình cảm ấm áp không vụ lợi, hay có thể nói là một sự yêu mến giữa những người xa lạ ở phương xa.
ông ta biết đằng sau nó nhất định là sự vận hành của một tập thể tư sản tinh anh, mà loại hình tập thể này chính là những nhân tài mà các công ty, xí nghiệp đều thiết tha mong ước. Không tiếc vạn lượng tương cầu, nhưng loại tập thể này không ngờ lại làm tình nguyện cho quỹ từ thiện này.
Bảng tiền lương của quỹ từ thiện Bách Thảo không giống như các xí nghiệp danh tiếng khác, che che giấu giấu, hỏi về tiền lương giữa các nhân viên với nhau cũng không được. Khi thưởng cuối năm, cầm một phong bì thư kín, do ông chủ gửi đến tận tay bạn, hoặc là trực tiếp tính vào tài khoản ngân hàng, email một dòng tiền lương của bạn hoàn tất, tiền lương của tất cả nhân viên cũng được đăng rõ trên trang web.
Tiền lương cao nhất trên đó chính là của một bác làm công tác vệ sinh, tám trăm đồng!
Con số tiền lương của ít nhất trên nửa số người là con số không.
Không có phúc lợi xã hội, không có thưởng cuối năm, không có thưởng theo quý, không có chia hoa hồng, có thể nói là không có cái gì, Lâm Dật Phi cũng như vậy!
Khi nhìn tới đay, Phương Chính cuối cùng đã hiểu ra sai lầm của bản thân rất nghiêm trọng. Một người như vậy, bạn đến đàm phán với hắn thì bạn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Há chẳng phải là trèo cây tìm cá sao?
Dùng tay bấm bấm huyệt thái dương, Phương Chính rơi vào trạng thái trầm tư. Ông ta biết bản thân với Lâm Dật Phi là hai con người hoàn toàn khác, có lẽ nên nói bọn họ là hai người sống trong hai thế giới khác nhau. Cái bọn họ theo đuổi không giống nhau, ông ta thực sự khó có thể tưởng tượng được một người có tiền tài như vậy sao có thể ăn một bát mì bò mỗi ngày, hơn nữa lại rất hứng thú với nó!
Điện thoại bên cạnh vang lên, Phương Chính cầm lấy điện thoại, trên mặt có chút âm u nhưng vẫn hạ giọng nói:
– Được, tôi sẽ tới ngay.
Ông ta đứng lên đi qua khu làm việc xa hoa, đi tới trước một gian phòng thoạt nhìn chỉ được trang trí bằng hai màu sắc, nơi đó chỉ có hai màu đen và trắng.
Lễ phép gõ cửa. Bên trong truyền tới một thanh âm có chút lười biếng lại có phần vui tươi của Triệu Mộng Điềm.
Phương Chính chỉnh trang lại áo mũ rồi đẩy cửa đi vào. Thấy Triệu Mộng Điềm không ngờ lại đang nhìn chằm chằm vào máy tính, hình như đang rất hứng thú xem cái gì đó, thấy Phương Chính đi vào cô phất tay nói:
– Ngồi đi!
Phương Chính từ từ ngồi xuống, khi đạo diễn Triệu làm việc không thích người khác quấy rầy.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Triệu Mộng Điềm cuối cùng cũng chuyển qua người Phương Chính:
– Sự tình như thế nào rồi?
– Hắn không đồng ý.
Phương Chính không thở dài, chỉ nói thật lòng, Thiên Đạo không cần giải thích.
– Ồ?
Triệu Mộng Điềm không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
– Sau đó anh bắt đầu điều tra hắn?
Phương Chính trầm giọng nói:
– Vâng.
– Kết quả?
Triệu Mộng Điềm khẽ dựa về phía sau, thoải mái ngồi trên chiếc ghế da thật nhập khẩu từ Italya, nhưng đầu lại ngẩng lên trần nhà như có điều đang suy nghĩ.
– Kết quả là hình như hắn không có chút nhược điểm nào.
Phương Chính cười gượng nói:
– Dường như hắn cái gì cũng không có, nhưng lại giống như có được tất cả mọi thứ.
Triệu Mộng Điềm thì thào một câu:
– Lòng người chính nghĩa thiên địa rộng.
Phương Chính nghe không rõ ràng, vốn định hỏi cô điều gì đó nhưng đột nhiên hiểu ra ý tứ của cô liền ngẩn ra, kinh ngạc không nói ra lời.
– Hạng người như hắn, nếu không phải là người đại gian đại ác thì cũng là người đại từ đại bi.
Triệu Mộng Điềm thấp giọng nói, ánh mắt sáng lên:
– Nhớ khoảng thời gian trước đây tôi đã đọc được một câu nói của Phật gia “Vô duyên đại từ, đồng thể đại bi”, có lẽ hắn đã làm được điều này, cũng có lẽ hắn không biết câu nói này, chỉ là vô tình làm được.
Phương Chính gượng cười nói:
– Vậy tại sao hắn không xuất gia làm hòa thượng đi.
Quả thực trong lòng ông ta lại muốn nói có lẽ người này dã tâm lớn, những thứ này chẳng qua là làm bộ, có lẽ là muốn kiếm chút vốn liếng chính trị thôi?
– Phật pháp có chia ra Tiểu thừa và Đại thừa.
Triệu Mộng Điềm bình thản nói:
– Tiểu thừa trọng tự độ. Đại thừa trọng độ tha. Thánh giả của Tiểu thừa dù cho đắc đạo thì theo như tôi thấy cũng không bằng sự nhân từ ban đầu của Hành giả Đại thừa. Tác phong nhổ một cọng lông mà lợi thiên hạ ta sẽ không làm, như vậy thì mãi mãi không thể thành Phật. Bản thân chưa đạt, nhưng trước tiên có thể độ nhân, thế mới có thể coi là tấm lòng Bồ Tát thực sự. Còn nếu lánh xa sự đời thì chẳng qua chỉ là Tự Liễu Hán mà thôi.
– Thật nhìn không ra đạo diễn Triệu đối với Phật học lại hiểu tháo đáo vậy.
Trong lòng Phương Chính lại nghĩ, cái gì là Tự Liễu Hán, lẽ nào là vung một đao chém, học tập Đông Phương Bất Bại sao?
– Kỳ thực theo tôi thấy tôi chẳng qua cũng là Tự Liễu Hán.
Triệu Mộng Điềm thở dài một tiếng:
– Hạng người như Lâm Dật Phi tôi thật sự chưa từng gặp. Hắn là một dị số, khi anh đi tìm hắn ta, tôi đã không kiềm chế được xem một chút tài liệu về hắn. Kết quả phát hiện cậu dựa theo phương pháp thông thường tới tìm hắn diễn trò, cái đó tuyệt đối sẽ không thành công.
Phương Chính chỉ gượng cười, thầm nghĩ nếu đã như vậy cô vẫn để cho tôi nếm mùi thất bại, đấy chẳng phải để cho tôi xấu mặt sao!
– Nếu như vậy thì hắn cho dù là Vô duyên đại từ gì đó thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta?
Phương Chính thở dài nói:
– Hạng người này, danh lợi trong giới giải trí cũng không làm hắn lung lay.
– Anh nói sai hoàn toàn.
Triệu Mộng Điềm nhếch mép cười nói:
– Bất cứ ai cũng có khuyết điểm, hoặc có thể nói là yếu điểm, cho dù Phật Tổ cũng không ngoại lệ. Đàm phán cũng giống như đánh trận, anh tìm ra yếu điểm của đối phương, thỏa mãn yêu cầu của đối phương là một đạo lý rất ít khi không thành công.
Ánh mắt Phương Chính chợt rực sáng:
– Cô nói chính là cái Từ của hắn?