Lúc nói đến đây, vẻ mặt của Phương Vũ Đồng lộ ra vẻ kiều diễm và thẹn thùng.
Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn nhau, trên mặt có một vẻ khác thường, tất cả đồng thanh hỏi:
– Thông báo cái gì?
– Ngày mai bọn mình sẽ đính hôn.
Phương Vũ Đồng cười ngọt ngào, dường như đôi tình nhân trải qua đau khổ, cuối cùng trở thành thân thuộc. Cô và Ngô Vũ Thân có thể coi như là một đôi oan gia, đôi oan gia gặp mặt là cãi nhau nhiều hơn nói chuyện. Nhưng không thể phủ nhận là một cô gái cãi nhau với mình, thì một nguyên nhân là do khinh miệt, còn một nguyên nhân khác là do coi trọng. Nếu cô ấy không có chút cảm giác nào với mình, thì đừng nói là cãi nhau, đến nói chuyện cũng không thèm nói luôn.
Khóe miệng Phương Vũ Đồng mỉm cười, nhưng không chú ý đến hai người trong phòng cả câu chúc mừng cũng không nói, biểu hiện cũng có chút kỳ quái.
Nếu có cơ hội và năng lực hành thiện, rất ít người có ý nghĩ đi làm việc ác, Lâm Dật Phi đương nhiên cũng muốn hành thiện, cũng muốn nói tiếng chúc mừng chân thành với Phương Vũ Đồng.
Nhưng hắn phát hiện ra hai chữ chúc mừng này thực sự rất khó nói ra, hắn không hề ngốc, đã đoán ra nguyên nhân Ngô Vũ Thân nói lời xin lỗi.
Ngày mai Phương Vũ Đồng và Ngô Vũ Thân sẽ đính hôn, hôm nay Ngô Vũ Thân lại muốn thoái thác đại hỷ, Lâm Dật Phi ít nhiều có chút buồn bực. Nếu bạn đã không muốn thì đừng có đồng ý, bạn đã đồng ý rồi thì phải đảm bảo giống như một người đàn ông. Nhưng bạn lại âm thầm rút lui như vậy, khiến người khác làm một người ác, thì cho dù đến Lâm Dật Phi không có tính khí nóng nảy cũng muốn đem Ngô Vũ Thân lôi ra từ trong hang chuột nào đó ra đánh cho một trận, bằng không làm sao có thể giải tỏa được cái ác khí trong lòng này.
Chỉ có điều điện thoại không liên lạc được, mặc dù kungfu của Lâm Dật Phi tốt đến mấy cũng không thể tính toán được, dù biết tung tích của Ngô Vũ Thân, tuy hắn có cơ trí nhạy bén thì lần này cũng không thể nghĩ ra lời gì để an ủi.
Phương Vũ Đồng nói bản thân phải đính hôn, có chút thẹn thùng, nhưng cũng có chút vui mừng. Hiện nay đối với cô mà nói, Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đều là bận vô cùng thân thiết của cô, nhưng sau khi cô nói ra tin vui thì lại chưa thể nhận được hạnh phúc, không khỏi có chút kinh ngạc, đợi đến khi nhìn thấy sắc mặt được không tự nhiên của Lâm Dật Phi, trong lòng Phương Vũ Đồng có chút bất an.
Loại bất an này nảy sinh từ trong lòng, rồi che lấp đi nụ cười và sự hạnh phúc trên khuôn mặt cô:
– Mọi người làm sao vậy?
– Không có gì.
Bách Lý Băng hơi hoảng loạn, làm như người đàn ông trước khi lâm trận đang chạy trốn kia chính là mình:
– Vũ Đồng, uống chút nước đi.
– Không uống, có phải mọi người có hơi thất vọng không? Bọn tôi đính hôn sớm hơn hai người một bước sao?
Phương Vũ Đồng vẫn cười, nhưng nụ cười có chút cảm giác cứng nhắc.
– Không phải, không phải.
Bách Lý Băng cũng rất thông minh, tuy nhiên đối với loại sự tình mang tiếng oan này cũng là lần đầu gặp phải, không biết nên đối phó làm sao.
– Bọn tôi chỉ là cảm thấy, rất đột ngột, thực sự rất đột ngột.
– Thật sao?
Nụ cười của Phương Vũ Đồng hơi cứng nhắc:
– Rất đột ngột sao? Tại sao tôi lại cảm thấy khi hai người nghe thấy dường như chẳng đột ngột chút nào, mà bộ dạng như không biết làm sao ý? Dật Phi, Vũ Thân đã tới chưa?
– Cậu ta chưa tới…
Lâm Dật Phi đã trấn tĩnh trở lại:
– Nhưng ban nãy cậu ta có gọi điện thoại tới.
– Hả?
Phương Vũ Đồng cười một chút nói:
– Có phải là anh ấy vì nguyên nhân nào đó mà không thể đến tìm cậu? Bọn mình đã bàn bạc đến đưa thiệp mời cho anh, anh ấy đến trước một bước, mình có chút việc nên tới trễ một chút.
Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, cảm thấy nếu tiếp tục kéo dài thì cổ họng sắp rách ra rồi:
– Cậu ta muốn tôi chuyển lời đến cô.
– Lời gì? Anh ấy không thể gọi điện thoại trực tiếp thông báo cho tôi sao?
Phương Vũ Đồng vừa khó hiểu, lại có chút bất an. Cô đương nhiên cũng biết, có một số chuyện không tiện nói trước mặt.
– Cậu ý muốn chuyển lời rằng cậu ấy xin lỗi cô.
Sau khi nói ra lời này Lâm Dật Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chết thì chết, sống thì sống, hắn chỉ là chuyển đạt thay người khác, nhưng Phương Vũ Đồng sớm đã biết rằng, dù thế nào so với lúc đính hôn ngày mai thì không đợi được Ngô Vũ Thân cũng khá hơn chút.
– Hả?
Phương Vũ Đồng kinh ngạc nói:
– Anh ấy có ý gì?
Không đợi Lâm Dật Phi giải thích, trên thực tế thì Lâm Dật Phi cũng không giải thích được cái gì, vẻ kiều diễm trên khuôn mặt Phương Vũ Đồng đã phai nhòa, cô nói:
– Cuối cùng thì anh ấy đã đi rồi?
– Hả?
Lần này tới lượt Bách Lý Băng kinh ngạc:
– Cuối cùng đã đi rồi? Vậy là có ý gì?
Phương Vũ Đồng từ từ ngồi xuống, bộ dạng trông rất mệt, có điều không ngờ cô lại không hề khóc, Bách Lý Băng cảm thấy có chút khâm phục. Một hồi lâu Phương Vũ Đồng mới nói:
– Kỳ thực hôn sự này của chúng tôi là do cha mẹ định đoạt. Từ nhỏ chúng tôi đã được gán ghép cho nhau, tuy hiện giờ gọi là tự do hôn nhân, nhưng nhiều lúc, vì cái gọi là lời ích của gia tộc mà loại quan hệ thông gia này cũng chẳng còn lạ lùng gì.
Lâm Dật Phi liếc nhìn Bách Lý Băng một cái, ra hiệu cô lên tiếng an ủi phương diện này, vẫn là phụ nữ với nhau có thể nói chuyện. Bách Lý Băng đương nhiên hiểu được, kéo tay Phương Vũ Đồng nói:
– Nhưng mà cô yêu anh ấy là được rồi, vì cái gì, hai người không nên căn nhắc quá nhiều.
– Tôi yêu anh ấy.
Trong nụ cười của Phương Vũ Đồng có chút khổ sở:
– Nhưng mà hình như anh ấy không yêu tôi.
– Làm sao có thể.
Bách Lý Băng an ủi nói:
– Có lẽ cô lo nghĩ quá rồi, anh ấy không yêu cô, thì làm sao có thể đính hôn cùng cô chứ?
– Anh ấy đính hôn với tôi, chỉ là bất đắc dĩ, cha anh ấy là một người chuyên quyền độc đoán, trong khi Ngô Vũ Thân lại vô cùng phản nghịch.
Biểu hiện của Phương Vũ Đồng đã bình tĩnh hơn nhiều, dường như đang thuật lại chuyện xưa của người khác.
Bách Lý Băng lại cảng thấp thỏm không yên, giống như những người trước khi bộc phát sẽ có một giai đoạn bình tĩnh ngắn ngủi. Phương Vũ Đồng đột nhiên chịu đả kích lớn, tinh thần sẽ không thất thường chứ, có điều khi nhìn thấy Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu trong lòng cũng bình tĩnh chút ít. Dật Phi là một cao thủ Hạnh Lâm, có hắn ở đây thì sẽ không có chuyện gì.
Bách Lý Băng phá lên cười:
– Hả? Hồi nhỏ khi tôi nhìn thấy anh ta, anh ta là một đứa trẻ vô cùng nghe lời mà!
Thần sắc Lâm Dật Phi biến động, nhưng không hề ngăn cô nói tiếp.
Vẻ mặt Phương Vũ Đồng dị thường:
– Từ nhỏ cô đã biết Vũ Thân?
– Đúng vậy, chúng tôi hồi nhỏ là hàng xóm với nhau.
Bách Lý Băng không hề phát hiện ra sắc mặt khác thường của Phương Vũ Đồng, mỉm cười biện giải cho người bạn cùng chơi hồi nhỏ:
– Kỳ thực anh ấy rất nghe lời, mỗi lần tôi dặn dò anh ấy làm việc, anh ấy đều không từ chối. Hai nhà bọn tôi lúc bấy giờ rất tốt, cùng chiếu cố lẫn nhau, như người một nhà vậy. Vũ Đồng, cô sao vậy?
– Không có gì.
Phương Vũ Đồng nhìn Bách Lý Băng, lấy lại tinh thần rồi lại liếc nhìn Lâm Dật Phi, từ từ nói:
– Có đôi lúc, quả thực là duyên phận, cô và Vũ Thân là bạn thân thở nhỏ, sau này lại yêu Lâm Dật Phi, coi như là số mệnh đã định, có điều, từ trước đến giờ cô chưa từng yêu Vũ Thân sao?
– Cô nói chuyện đâu đâu vậy…
Khuôn mặt xinh đẹp của Bách Lý Băng đỏ ửng lên:
– Hồi nhỏ tôi chơi cùng ai thì nhất định phải gả cho hắn sao? Vũ Thân rất tốt, nhưng tôi trước giờ chỉ coi anh ấy là bạn bè, từ sau khi anh ấy tới kinh thành, chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau. Vũ Đồng, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi thực sự không có ý gì với anh ấy.
Khi cô nói tới đây liền không kìm nổi mà liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, giải thích đương nhiên là cho cả hai phương diện. Thấy Lâm Dật Phi mỉm cười, cảm thấy sự biện giải của mình hơi quá mức rồi.
– Tôi biết mà, cô đã có một Lâm Dật Phi, rất khó mà coi trọng người đàn ông khác.
Sắc mặt Phương Vũ Đồng dịu xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười.
– Vậy còn cô? Cảm thấy Dật Phi thế nào?
Đột nhiên Bách Lý Băng hỏi, trong nụ cười còn có chút mất tự nhiên.
– Tôi sao?
Phương Vũ Đồng không kìm nổi cười nói:
– Tôi đối với anh ấy chỉ có một câu cảm ơn, anh ấy đối với tôi rất tốt, còn cứu mạng ông nội tôi, anh ấy là bạn rất tốt của tôi, nhưng không phải là cái khác, bởi vì trong lòng tôi đã có một người đàn ông, sẽ rất khó để tiếp nhận thêm một người khác, cho dù anh ta ưu tú cỡ nào.
– Ồ.
Bách Lý Băng hé miệng cười:
– Vũ Đồng, điểm này của cô cũng giống tôi, chỉ có điều trong suy nghĩ của cô còn có người ưu tú hơn Vũ Thân, còn trong suy nghĩ của tôi, thì rất khó tìm được người nào ưu tú hơn Dật Phi, cho dù đến cha của tôi thì cũng chỉ ngang tài ngang sức với Dật Phi mà thôi.
– Cô trong mắt tình nhân chính là Tây Thi.
Phương Vũ Đồng cười nắc nẻ, nhưng trong mắt lại lộ vẻ cô đơn:
– Dật Phi đương nhiên là ưu tú, trong mắt cô, hoặc trong mắt tôi, nhưng tôi nghĩ, rau xanh cải củ thì đều có điểm đáng yêu riêng của nó, Dật Phi trong mắt người khác có thể có biểu hiện vô cùng bình thường mà thôi.
A Thủy vẫn còn đang say đắm trong giấc mơ hạnh phúc mình với Tô Yên Nhiên có thể đi chung một con đường, lại còn có chút bi ai trong sự bảo thủ của người hiện đại nhưng không hề phát hiện ra sự khác thường của Tô Yên Nhiên.
– Bác gái còn thế nào nữa, bác ấy chỉ có một cậu con trai, nghĩ mọi thứ đều là vì tốt cho Đại Ngưu, tuy không đồng ý nhưng sau này Đại Ngưu lấy cớ bỏ nhà ra đi, bác gái đành thỏa hiệp, đưa cho hắn một ít tiền, để hắn không ở lại nhà Thúy Hoa quá lâu, năm sau về nhà sớm một chút.
– Cái này vẫn hiệu nghiệm sao?
Tô Yên Nhiên hơi kinh ngạc nói:
– Cách này vẫn có người sử dụng sao?
A Thủy mỉm cười:
– Cách càng cũ thì càng có người dùng, bởi vì như vậy mới có nhiều người biết và có thể chấp nhận.
– Nếu như bác gái của chấp nhận thì sao?
Tô Yên Nhiên lại hỏi một câu:
– Đại Ngưu sẽ đi thật hay không nhận người mẹ này nữa?
Lúc này A Thủy mới thấy kỳ lạ liếc nhìn cô:
– Đại Ngưu nếu biết cô quan tâm cậu ta như vậy nhất định sẽ rất cảm động đấy.
Tô Yên Nhiên cười lớn nói:
– Tôi không quan tâm mấy người bạn các anh nói cái gì.
– Tôi nghĩ phần lớn là chủ ý của Thúy Hoa.
A Thủy lắc đầu nói:
– Theo tính cách của Đại Ngưu, hắn sẽ không làm ra những chuyện ương bướng, phản nghịch như này, bác gái yêu thương Đại Ngưu là điều rõ như ban ngày, cho nên bình thường mà nói, quân cờ này bọn họ xuất ra đã tiên đoán được, không có lẽ nào không thành công.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, Lâm Dật Phi chỉ theo đằng sau, trong chốc lát, Tô Yên Nhiên quay đầu nhìn:
– Lâm Dật Phi đâu?
A Thủy sửng sốt:
– Tôi cũng không biết cậu ta đi đâu rồi nữa.
Chỉ là tuy rằng không biết, nhưng hắn cũng hiểu được ý của Lâm Dật Phi, trong lòng có chút cảm kích. Có điều tuy hắn ngồi trước máy tính cả ngày nhưng lại có thị lực của phi hành viên. Chỉ liếc qua một cái đã nhìn thấy Lâm Dật Phi ở phía xa, đang nói chuyện với một cô gái, hắn chỉ qua đó nói:
– Tiểu Phi có việc rồi.
Nhưng trong lòng có chút kỳ quái, cô gái kia thì hắn biết, chính là Đàm Giai Giai cô gái vừa sáng mờ mắt đã xông vào phòng con trai bọn họ, cảnh viên , Đàm Giai Giai.
Lúc Lâm Dật Phi nhìn thấy Đàm Giai Giai có hơi chút ngạc nhiên:
– Hôm nay cô không có nhiệm vụ gì sao?
– Có.
Đàm Giai Giai nhìn Lâm Dật Phi, đột nhiên nói một câu:
– Hình như cậu gầy đi nhiều đấy, có phải là do mở công ty nên bận rộn quá không?
Lâm Dật Phi đứng sững tại đó, hồi lâu sau mới nói:
– Nhiệm vụ của cô không phải là điều tra cân nặng của tôi đó chứ?
Đàm Giai Giai bật cười:
– Đương nhiên là không phải rồi, hôm qua Hạo Phong không nói cho cậu biết Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rồi sao?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Nghe nói Đằng Thôn Xuyên Sơn chết rất thảm, Độ Biên Chính Dã mất tích, lần này liên quan đến người nước ngoài, xem ra các cô lại có phiền phức rồi.
– Cũng không coi là quá phiền phức.
Đàm Giai Giai lắc lắc đầu:
– Căn cứ theo điều tra hiện trường cho thấy có thể đưa ra một kết luận vô cùng chắc chắn, hung thủ giết chết Đăng Thôn Xuyên Sơn chính là Độ Biên Chính Dã. Hiện giờ chúng tôi đã phát lệnh truy nã hắn, đồng thời hợp tác hành động với lãnh sự quán của quốc gia hắn. có một điểm rất kỳ lạ là, lần này, lãnh sự quán của chúng không còn kiêu ngạo như trước đây mượn cớ sinh sự nữa, mà nói hy vọng chúng tôi có thể đưa kẻ phạm tội ra trước công lý. Đương nhiên có thể dẫn độ hắn qua đó thì càng tốt.
Đàm Giai Giai thực ra thấy rất kỳ lạ, cái quốc đảo đó không có chuyện cũng sinh chuyện. Lần này đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, lại chú trọng việc công giải quyết công, thực sự là có cảm giác mặt trời sẽ mọc ở hướng tây vậy.
Lâm Dật Phi lại rõ rang từ đầu đến cuối, cái chết của Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang vốn cũng được coi là chuyện lớn, nhưng giờ vẫn không phải là yên ắng không một gợn sóng.
Có điều nghe nói hung thủ giết chết Đằng Thôn Xuyên Sơn chính là Độ Biên Chính Dã, Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút ngạc nhiên:
– Tại sao hắn lại phải giết chết Đằng Thôn Xuyên Sơn chứ?
– Ai biết được.
Đàm Giai Giai lại cảm thấy bình thường:
– Chó cắn chó thôi.
Lâm Dật Phi vằn mắt, không thể đơn giản như Đàm Giai Giai nghĩ được, ý của Ngô Vũ Thân, thành phố Giang Nguyên mà Nhan Phi Hoa tối qua hoặc hôm nay đến, có khi nào là cô ta giết không?
Có điều Nhan Phi Hoa ra tay, không có chuyện chạy trốn một mình. Độ Biên Chính Dã với Đằng Thôn Xuyên Sơn giờ là một con châu chấu trên sợi dây thừng, có lý do gì để hắn giết đồng bọn, một mình chạy trốn?
– Cô tin chắc là Độ Biên Chính Dã giết sao?
Lâm Dật Phi thấy có chút kỳ quái.
– Cậu không tin chúng tôi à?
Đàm Giai Giai cười nói:
– Tuy chúng tôi không dị ứng với những hạng người như chúng, nhưng vẫn dựa vào tinh thần thực sự cầu thị, sẽ không xử oan người tốt đâu. Lúc kháng chiến, Bát Lộ quân chúng tôi vẫn còn ưu đãi tù binh Nhật Bản, dựa vào đức mà thu phục lòng người. Giờ trong hoàn cảnh này, phương châm của chúng tôi vẫn không hề thay đổi.
– Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ muốn hỏi, động cơ giết người của hắn là gì?
Lâm Dật Phi cũng bật cười:
– Được rồi, tôi biết các cô chấp pháp nghiêm minh, chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
– Động cơ,…
Đàm Giai Giai ngơ ngác:
– Không ai có thể nghĩ ra. Chúng tôi đang điều tra. Nhưng kết quả điều tra cho thấy, quan hệ của hai người bọn chúng rất tốt. Đằng Thôn Xuyên Sơn là do Độ Biên Chính Dã mời từ Nhật Bản đến. Lần trước còn tham gia vòng sơ tuyển Bách Gia Hội của Triết Giang nữa. Cũng đã giao thủ với cậu rồi mà. Sau đó tuy là bị thua nhưng vẫn cứ ở lại Triết Giang. Hơn nữa theo như phản ứng của bên hội quán Ảnh Phong gần đây, bọn chũng có thể nói là như hình với bóng vậy.
Lúc nói đến đây, Đàm Giai Giai hơi đỏ mặt. Hình như là nghĩ đến chuyện gì đó.
Đột nhiên vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc:
– Chẳng lẽ cậu nói giữa chúng có hiểu lầm gì sao?
Lâm Dật Phi cuống quít xua tay:
– Tôi không hề nói như vậy nhé.
Đàm Giai Giai cũng cảm thấy có chút gì không tin được, nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa. Tuy vậy trong lòng lại nhớ kỹ phỏng đoán này. Hiện giờ tình tiết vụ án phức tạp, Brokeback Mountain đương nhiên là cũng có khả năng. Nhưng cái kẻ thứ ba đó là ai chứ?
– Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?
Lâm Dật Phi đột nhiên nói:
– Lẽ nào là đến để thảo luận về tình tiết vụ án này?
– Không phải, không phải.
Đàm Giai Giai lấy lại tinh thần:
– Cảnh sát Chương nói lâu quá không gặp cậu rồi, muốn tìm cậu nói chuyện. Nếu rảnh mời cậu qua uống chén trà.
Lâm Dật Phi thấy có chút kỳ quái:
– Chỉ như vậy thôi sao?
Những việc này thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong rồi, giờ truyền thông phát triển như vậy, dường như không cần thiết để Đàm Giai Giai đích than qua đây.
Đàm Giai Giai lại nghiêm túc gật đầu:
– Đúng vậy, chỉ có như vậy thôi. Cảnh sát Chương dạo này khá bận, có nhắc tới một lần. Vừa rồi lúc tôi kết thúc điều tra trên tầng, nhìn thấy cậu, nên xuống nói với cậu một tiếng.
Hai người cùng rơi vào trầm mặc mất một lúc, vẻ mặt của Đàm Giai Giai có chút gì đó không tự nhiên. Quả thực là không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nếu không như vậy, cô thực sự không biết lấy lý do gì để qua gặp mặt Lâm Dật Phi một lần.
Lúc Lâm Dật Phi không làm trong đội đặc cảnh, Đàm Giai Giai mới phát hiện, thì ra bọn họ dường như là người của hai thế giới. Là một đặc cảnh, lúc không có nhiệm vụ, thì chỉ có huấn luyện khô khan. Lúc gặp lại Lâm Dật Phi, tuy hắn quay lại rồi, an toàn rồi, nhưng dường như càng ngày càng cách xa mình.
Đang lúc cô trầm tư thì có một chiếc xe màu đen có rèm che im hơi lặng tiếng mà đi đến ngay phía sau cô. Nét mặt Lâm Dật Phi hơi chuyển sắc, kéo cô vào bên đường.
Hai người vốn nghĩ là chiếc xe chỉ đi qua, đều tránh sang một bên mặc dù lúc này sự xuất hiện của chiếc xe là không bình thường chút nào.
Đàm Giai Giai nói nhỏ:
– Cẩn thận.
Cách cái kính màu trà, láng máng nhìn thấy bên trong có hai người, một người là tài xế, người còn lại đang nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy Lâm Dật Phi, người ngồi phía sau ngồi trong xe vẫy vẫy tay. Chiếc xe im tiếng dừng lại. Người trên xe mở cửa, bước vài bước đến phía trước mặt Lâm Dật Phi, cung kính thi lễ:
– Chào anh Lâm.
Tiếng phổ thông mà anh ta nói mặc dù rõ ràng nhưng hiển nhiên không phải người Trung Quốc. Điều này làm cho Đàm Giai Giai khó phán đoán được quốc tịch của người này, cũng không biết anh ta là người Trung hay người Nhật, hoặc là người Trung nhưng đã đổi quốc tịch.
Nhưng Lâm Dật Phi lại rất có hứng thú với mục đích của anh ta:
– Anh quen tôi sao?
– Đương nhiên, danh tiếng của anh vang dội như sấm nổ ben tai, tôi sớm đã nghe danh, chỉ là không có duyên để gặp một lần. Hôm nay có thể gặp được anh có thể coi như là phúc ba đời rồi ạ.
Người đàn ông kia tuổi tác không đến nỗi là lớn, thoáng nhìn khuôn mặt rất thành thực, vì vậy cũng làm cho người ta không để ý đến tuổi tác của anh ta.
– Quên mất không tự giới thiệu, tôi tên là Bách Địa Trung Thụ.
– Bách Địa Trung Thụ?
Lâm Dật Phi lẩm nhẩm một lượt, chẳng nhẽ hắn với cái tên Bách Địa Trung Thụ kia có quan hệ dây mơ rễ má gì?
– Chủ nhân chúng tôi mời anh đi một chuyến.
Bách Địa Trung Thụ cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.