Lâm Dật Phi biết được Trần Lương Hòa tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, nhưng một người như vậy cũng rất khó vì một câu nói của sư điệt, vì nguyên nhân ghen tuông, tranh giành của sư điệt với kẻ khác mà từ mình làm khó chính mình. Theo như ông ta nói thì hình như Quân Ức vẫn chưa từ bỏ công cuộc tìm kiếm tung tích nhân sĩ có võ công cao cường. Năm đó bà ta tự mình tìm kiếm, hiện giờ lại bồi dưỡng thủ hạ đi tìm kiếm, năm đó có thể nói là đi tìm nhân vật Tiêu Biệt Ly không tồn tại, nhưng hiện nay thì sao? Lẽ nào vẫn còn tìm Hoàn Nhan Liệt?
– Bọn họ nếu như đã ép anh ra tay không có lợi ích gì, nếu em cũng đến mức như bọn họ thì sẽ có hai biện pháp có thể suy nghĩ. Bách Lý Băng chậm rãi nói: – Thứ nhất là sẽ lôi kéo anh lại, hữu dụng với bản thân, như vậy vô hình trung có thể tạo ra một kẻ địch mạnh đối với đối phương. Cách thứ hai là tạm xử lý anh, nghĩa là không lấy lòng được anh thì cũng không đắc tội với anh. Trần Lương Hòa không muốn thu hút sự cảnh giác của anh, vô tình muốn âm thầm quan sát anh, rồi mới quyết định sử dụng phương án nào, nực cười là tên Phương Vũ Dương này lại trông ngóng sư thúc sẽ lộ diện vì chuyện của bản thân y.
– Em nói không sai, anh quan sát bọn họ là cũng muốn biết được hành động của bọn chúng. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Tâm niệm hại người không nên có, nhưng phòng người không thể không có, nhiều khi đề phòng cẩn thận luôn tốt, chỉ cần Trần Lương Hòa không có tâm niệm hại anh thì anh cũng sẽ không so đo với bọn họ. Bất luận Quân Ức như thế nào, bà ta vốn không phải là bình bạc, vậy thì cũng không có chút liên quan nào với anh.
Ánh mắt Bách Lý Băng lộ ra vẻ vui sướng nói:
– Như vậy thì tốt.
– Nhưng mà anh nên đề phòng tên tiểu tử Phương Vũ Dương kia. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Tuy Trần Lương Hòa hết lần này đến lần khác cảnh cáo, nhưng anh nghe giọng điệu của y vẫn luôn có mối oán hận không dứt, có điều y tội không đáng chết, nếu anh đã không giết y, y cũng không dám động tới anh, nói không chừng sẽ có ác ý gì đó với em.
– Em đang lo y sẽ không tìm đến cửa. Bách Lý Băng cười nhạt nói: – Gần đây em cũng nghĩ y rốt cuộc có bản lĩnh ra sao.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Nếu em đã nghĩ như vậy thì chắc hẳn đã có nguy hiểm. Em nên biết, rất nhiều người ra tay đều sẽ không từ thủ đoạn, cũng không dựa vào võ công, súng thật dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những loại pháp môn này mà xuất ra thì cho dù võ công của em có giỏi đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Trong lòng Bách Lý Băng nghiêm lại, lặng lẽ gật đầu.
– Có điều em không cần quá lo lắng, em đừng quên ban nãy Trần Lương Hòa đã nói cái gì. Lâm Dật Phi trầm ngâm nói: – Đó chính là tuyệt đối không được đụng tới em.
– Đó chẳng phải là vì anh sao. Bách Lý Băng khẽ nói:
– Hiện giờ ông ta không dám đắc tội với em, đương nhiên là vẫn có chút khách khí với em rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu nói: – E là chuyện này không đơn giản như em nghĩ.
– Anh đừng có nói ông ta kiêng nể võ công của em nha! Bách Lý Băng gượng cười nói: – Hoặc là nói ông ta vì tôn kính cha của em, ban nãy nghe giọng điệu của ông ta hình như đã tìm hiểu một chút về cha em, nhưng đối với Phương Vũ Dương mà nói, quyền uy của cha em dường như không đủ để uy hiếp hành động của y.
Lâm Dật Phi bình thản nói: – Cha của em không được, còn ông nội của em đâu?
Bách Lý Băng thất thanh hỏi: – Anh nói cái gì? Ông nội của em?
– Cái này chỉ là anh suy đoán thôi. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Nếu không phải em ngẫu nhiên nghe được nguyên nhân, thì ai mà biết ông nội em với Phương Chấn Đình có gút mắc. Võ công của ông nội em không hề kém, năm đó ông đã không chết, vậy hiện giờ rốt cuộc đang làm cái gì, tại sao lại im hơi lặng tiếng đến nay? Bọn họ quan tâm đến cha của em, có phải là do ông nội của em không?
Bách Lý Băng cảm giác không phải là kinh hãi, mà là sự hoang mang, cô nói: – Dật Phi, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?
Lâm Dật Phi khẽ nói: – Hình như trước giờ em không có bà nội?
– Đúng vậy, cha em nói bà nội đã chết từ lâu rồi. Bách Lý Băng gượng cười nói: – Người thời đó chết sớm hơn một chút, hơn nữa còn chết trong sự im hơi lặng tiếng.
Lâm Dật Phi hỏi: – Trong ấn tượng của em, từ trước tới giờ không có một chút ấn tượng về bà nội? Kể cả một tấm ảnh, hay một miêu tả?
Bách Lý Băng mông lung nói:
– Cha của em cũng không có ấn tượng thì em làm sao có ấn tượng gì chứ?
– Ồ. Lâm Dật Phi đáp một tiếng, sau một hồi lâu sau cũng không nói gì.
Bách Lý Băng biết mỗi câu hỏi của Lâm Dật Phi tuyệt đối không phải là vô căn cứ, thuận miệng nói ra, vì thế cô cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu, tuy mơ hồ nhưng đủ để cô thấy kinh hãi muốn chết: – Dật Phi, lẽ nào anh muốn nói bà nội của em chính là?
Lâm Dật Phi nhìn đôi mắt cô, thấy vẻ mặt khó có thể tin nổi của cô anh chầm chậm gật đầu: – Anh cũng chỉ là suy đoán, nói không chừng là sai đấy
Thanh âm của Phương Vũ Dương lại phát ra từ bộ thu tín hiệu: – Sư thúc, con nghĩ ra được một cách.
Bách Lý Băng mới định nói điều gì đó, nhưng môi cứ giật giật lên, nhưng không phát ra được âm thanh, vì muốn cho hai người bọn Trần Lương Hòa quan sát thấy biểu hiện giả dối, đó chính là cô vẫn đang nói mà không phải do một nguyên nhân nào khác mà dừng lại.
Lâm Dật Phi nhìn thấy cô giả vờ rất ra dáng cảm thấy rất buồn cười: – Kỳ thực giữa những người yêu nhau cũng không cần phải như quạ đen, ếch xanh, suốt ngày gõ trống reo hò, đôi lúc không nói chuyện cũng là bình thường.
Bách Lý Băng cười cười, khoát tay nói: – Chúng ta nghe Phương Vũ Dương nói cái gì, cũng tốt để chuẩn bị trước.
Giọng điệu của Trần Lương Hòa có vẻ thiếu kiên nhẫn: – Không biết ngươi lại có kế Trương Lương gì?
– Con đương nhiên không thể sánh kịp với sư thúc. Giọng điệu của Phương Vũ Dương coi như vẫn khiêm tốn: – Có điều sư thúc nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, con đây chỉ xem là một ý niệm thoáng qua trong đầu, còn về rốt cuộc có được hay không thì còn cần sư thúc người định đoạt.
Trần Lương Hòa ôn tồn nói: – Nói đi.
Phương Vũ Dương ho khan một tiếng: – Sư thúc, người còn nhớ mấy chục năm trước cũng có một ngôi sao võ thuật quốc tế nổi tiếng, cha của hắn cũng không một cao thủ võ công lừng lẫy.
– Ừ. Trần Lương Hòa đáp một tiếng, nhưng cũng không phản ứng gì.
Phương Vũ Dương hưng phấn hẳn lên: – Phụ tử hai người bọn họ đều là người có võ công giỏi, thanh danh không kém, trên trường quốc tế cũng rất nổi tiếng, đáng tiếc là đều không được chết tử tế, bị người khác đánh lén. Còn nhớ trước lúc quay phim, sử dụng đạo cụ là súng, súng là thật còn đạn là giả, nhưng sau này khi quay phim thì lại bắn ra đạn thật.
Bách Lý Băng hít một hơi lạnh, nhìn Lâm Dật Phi, trong lòng chỉ nghĩ loại người nghĩ ra cách này quả nhiên thâm hiểm, tuy Phương Vũ Dương vẫn còn chưa nói hết thì cô ít nhiều cũng đoán ra được ý đồ của y.
– Người con trai kia nghe nói chính là chết do viên đạn thật bắn ra trong lúc quay phim. Phương Vũ Dương hiển nhiên rất đắc chí với chủ ý của chính mình, lại không biết chính mình đã tự tay dấy lên hồi chuông báo tử cho bản thân.
– Ồ. Trần Lương Hòa lại đáp một tiếng, dường như vẫn chưa được rõ lắm: – Vậy ý của ngươi là?
Phương Vũ Dương hiển nhiên cảm thấy sư thúc hơi ngu xuẩn, tại sao lại không giống như rèn cửa dổ kia, một cái đã hiểu: – Sư thúc, mọi người không phải nói là để Lâm Dật Phi làm vai nam nhất, còn Tần Vũ và Hách Hi Nhân đều ở bên trong đảm nhiêm vai phụ sao?
– Tốt lắm. Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – Vai phụ đương nhiên vẫn chưa xác định, tuy nhiên đạo diễn Triệu đã xác định về cơ bản mấy người này, chắc chắn không có biến đổi gì lớn, có điều Lâm Dật Phi diễn xuất lần này chắc không có vấn đề gì.
– Sư thúc, con cảm thấy đạo diễn Triệu thực sự không kính trọng người, bất luận là nhìn từ góc độ nào thì ít ra cô ta cũng phải có chút cung kính người. Phương Vũ Dương công kích bốn phía, chỉ sợ không làm cho thiên hạ bất loạn.
– Ngươi chớ có nói như vậy. Trần Lương Hòa không ngờ không hề tức giận nói: – Ngươi gọi tôn chủ là bà nội là bởi vì quan hệ của ông nội ngươi. Ngươi nên biết ngươi không phải là tôn tử ruột của tôn chủ, nhưng cô ta là cháu gái ruột của tôn chủ, bất luận tôn chủ đối với ngươi tốt đến mức nào thì ngươi cũng không được vọng tưởng thay thế vị trí của đạo diễn Triệu. Vũ Dương, ta khuyên ngươi đừng có vọng tưởng điều gì, bằng không sẽ chỉ mất mát đi nhiều hơn.
Phương Vũ Dương còn chưa nói điều gì thì Bách Lý Băng đã thất thành hô nhẹ: – Dật Phi, hóa ra Triệu Mộng Điềm là cháu gái của Quân Ức?
Dường như Lâm Dật Phi không có gì là ngạc nhiên, chỉ gật đầu nói: – Theo cách nói của Trần Lương Hòa thì hình như là vậy, xem ra lần nghe trộm này của chúng ta lại thật sự giúp chúng ta nghe được rất nhiều bí mật đáng vui mừng.
Tên Phương Vũ Dương bên kia hiển nhiên không biết bản thân đã vô tình tiết lộ ra rất nhiều bí mật, vẫn đĩnh đạc nói. Trần Lương Hòa đương nhiên cũng không biết, bằng không ông ta chắc chắn đã bóp chết Phương Vũ Dương ngay lúc này.
Cho đến giờ y học đều không thể giải thích, theo như trình độ khoa học kỹ thuật thời đó, sao có thể khống chế tốc độ phân liệt của vi khuẩn một cách hiệu quả chứ. Thậm chí người cổ đại có thể nghiên cứu ra virus sinh sôi nảy nở và phát triển, có quan hệ rất là chặt chẽ với thất tình lục dục của cơ thể người. Bởi vì căn cứ vào lý luận thất tình trong Trung y, một người vui mừng, giận, lo, suy nghĩ, đau buồn, sợ, kinh sợ thì tính chất và tốc độ lưu thông trong huyết mạch đều là không giống nhau, người lúc đó có thể có những cảm xúc khác nhau. Nghiên cứu ra vi khuẩn chuyên môn, thực là việc khiến nước ngoài đều khó có thể tưởng tượng được.
Nghênh phong tán chính là bí mật không truyền ra của phái Y Hạ, tự Bắc Tống cho tới bây giờ, cho dù là những Ninja biết sử dụng thì lại đã ít lại càng ít, người dùng trong hoàn cảnh hạn chế, không hề có biểu hiện dị thường, nhưng cứ bước ra khỏi phòng, chỉ cần bị gió thổi qua, độc tính phát tác, xương cốt toàn thân sẽ như nhũn ra, cả người sẽ giống như bùn vậy, chất độc phát tác thực sự là vô cùng thê thảm!
– Tông chủ, thuộc hạ lập tức đi kiểm tra.
Bách Địa Trung Cương mồ hôi đầm đìa, thần sắc hoảng hốt.
Vừa rồi Phục Bộ Ngọc Tử mới nói qua mệnh lệnh của tông chủ, không có sự cho phép của tông chủ, người nào ngông cuồng tự ý xuống tay với Lâm Dật Phi, chỉ có một con đường chết mà thôi. LỜi nói vừa bên tai, lại có một vụ ám sát xảy ra ngay dưới mắt tông chủ. Điều này làm cho y không thất kinh sao được.
– Không cần.
Nhan Phi Hoa khoát tay chặn lại
– Lâm Dật Phi, chuyện này nếu như tôi nói không biết rõ tình hình, anh tin hay không?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu:
– Cho dù là cô làm, tôi có thể có cách bắt được cô sao?
Nhan Phi Hoa nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới cười nói:
– Anh nói không sai.
Cửa phòng vừa vang lên, Phục Bộ Ngọc Tử đã đưa Độ Biên Chính Dã đi vào, Phục Bộ Ngọc Tử dáng người nhỏ xinh, Độ Biên Chính Dã có thể nói là một đại hán, bọn họ tiến vào với cái điệu bộ này, thực là tương phản quá mức rõ ràng, nhưng tất cả mọi người, không ai cảm thấy buồn cười, chẳng qua là cảm thấy Độ Biên Chính Dã quá mức đáng thương.
Toàn thân gã uể oải và dơ bẩn không tả được, râu chữ nhất và lông mày chữ nhất không được chăm sóc tỉ mỉ, đã dài như nối liền với tóc. Bộ dạng gã lúc này, giống như là con chuột trong động dạo qua vậy.
Có điều chỉ cần gã không trốn đến sao hỏa, thì Nhan Phi Hoa chắc chắn có thể tìm ra gã.
– Phục Bộ Ngọc Tử, trong nước có độc, nghênh phong tán, đi điều tra một chút người mang cốc nước này đến.
Nhan Phi Hoa truyền đạt mệnh lệnh đơn giản mà rõ ràng.
Vẻ mặt Phục Bộ Ngọc Tử có chút kinh ngạc, hiển nhiên là không biết ai mà lại to gan như vậy, có thể giở trò trước mặt tông chủ, nhưng câu trả lời của cô ta cùng hết sức đơn giản và rõ ràng:
– Vâng.
Những nhân vật trong Y Hạ Lưu, bất luận là không chịu khất phục như thế nào, nhưng trước mặt tông chủ chỉ có hai chữ: phục tùng!
Nhìn sắc mặt Bách Địa Trung Cương tái nhợt, đi đón Lâm Dật Phi đến nơi đây, không có phần của y, còn có thể nói là sợ xảy ra xung đột gì với Lâm Dật Phi, nhưng Độ Biên Chính Dã bị bắt, điều tra ai là người hạ độc trong nước, hẳn đều là việc trong bổn phận của mình, Nhan Phi Hoa lại cho Phục Bộ Ngọc Tử đi xử lý, điều này đã rất rõ vấn đề.
Độ Biên Chính Dã nhìn thấy Nhan Phi Hoa, trong mắt đã hiện ra sự tuyệt vọng, toàn thân giống như lá rụng trong gió lạnh, không ngừng run rẩy.
– Độ Biên, giờ nên đến lượt ngươi nói rồi.
Nhan Phi Hoa còn không thèm liếc nhìn hắn một cái, dường như gã không tồn tại vậy.
Cô ta nói chuyện trước sau vẫn bình thản, dường như đã quên mất chuyện nghênh phong tán vừa rồi.
Cho dù gặp nhân viên phá án, Độ Biên Chính Dã cũng có thể nói, anh muốn tôi nói gì, tôi không biết anh hỏi cái gì, tôi không có gì để khai cả, tôi là người nước ngoài, tôi không chịu sự trói buộc hình pháp của các người, nhưng gặp phải Nhan Phi Hoa, gã biết rằng, những câu giả dối này, cũng có thể là lời mà khiến gã trốn tránh tội lỗi, ngoài việc đẩy nhanh tốc độ tử vong của gã thì, một chút tác dụng cũng không có!
– Tông chủ, không sai, là thuộc hạ giết Đằng Thôn Xuyên Sơn.
Câu nói đầu tiên của Độ Biên Chính Dã mặc dù là nằm trong dự liệu, nhưng tới tai người nghe lại như long trời lở đất.
Đằng Thôn Chính Bộ nhào tới, một phát bắt được cổ Độ Biên Chính Dã, gần như muốn xé nát gã:
– Vì sao?
– Đằng Thôn Chính Bộ!
Nhan Phi Hoa lạnh lùng nói:
– Lui ra.
Đằng Thôn Chính Bộ chỉ là nhất thời kích động, nhưng lại nghĩ Độ Biên phải chết, còn mình không nhất thiết phải bị chôn cùng, rốt cục vẫn phải buông lỏng hai tay ra, chậm rãi lui xuống.
Độ Biên Chính Dã cúi đầu xuống, dưới ánh mắt hung hăng của Đằng Thôn Chính Bộ, phận làm đồ đệ như gã, chỉ cần có một chút lương tâm, đều là khó tránh khỏi sự bất an trong lòng, Đằng Thôn Chính Bộ chỉ có một đứa con trai, mà chính đồ đệ mà ông ta thương yêu lại giết chết đứa con này.
– Tại sao ngươi phải giết Đằng Thôn Xuyên Sơn?
Nhan Phi Hoa cuối cùng đã thay Đằng Thôn Chính Bộ hỏi về vấn đề này.
– Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là bất đắc dĩ.
Độ Biên Chính Dã có một chút do dự, ánh mắt liếc qua người phía bên cạnh.
Bách Địa Trung Cương đột nhiên mồ hôi lạnh toát lên, y phát hiện mục tiêu của Độ Biên Chính Dã hướng vào chính là mình. Mặc dù mình và Đằng Thôn Chính Bộ đến Trung Quốc, trước tiên chính là muốn giết Độ Biên Chính Dã, nhưng y thật không ngờ, tên này lại ra tay trước để chiếm lợi thế, giết chết Đằng Thôn Xuyên Sơn, rồi lại trốn không thấy bóng dáng đâu!
– Ồ?
Nhan Phi Hoa mỉm cười, rất lạnh nhạt:
– Không biết là ai có bản lĩnh này, dám ép ngươi giết người?
Quả tim của Bách Địa Trung Cương gần như bị treo ngược lên cổ họng, một câu nói của Độ Biên Chính Dã làm tim y không bị bắn ra ngoài, nhưng cũng rơi vào đáy vực, mà vẫn còn rơi xuống nữa.
– Là Bách Địa Trung Cương!
Độ Biên Chính Dã cúi thấp đầu, thần sắc uể oải.
Bách Địa Trung Cương gần như muốn một tay bóp chết gã, y chỉ muốn hét to rằng gã nói láo, nhưng lời nói đến miệng, trông thấy khuôn mặt lạnh như băng của Nhan Phi Hoa, Bách Địa Trung Cương chỉ “phù” một tiếng, quỳ xuống.
Nhan Phi Hoa không nhìn y, chỉ cười nói:
– Thì ra ngươi còn có bản lĩnh này, ta ngược lại không nhìn ra đấy.
Độ Biên Chính Dã cũng đã lui ra ngoài:
– Tông chủ, người không biết, chỉ là do có sự tín nhiệm của tông chủ, giờ hắn ta đã một tay che trời. Lời hắn ta nói, thuộc hạ không dám không nghe, chỉ vì người nhà của thuộc hạ đều đã nằm trong tay hắn ta.
– Tại sao hắn ta phải giết Đằng Thôn Xuyên Sơn?
Khuôn mặt Nhan Phi Hoa vẫn không một chút ngạc nhiên, chậm rãi hỏi, không để ý đến bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Đằng Thôn Chính Bộ nhìn Bách Địa Trung Cương.
– Thuộc hạ không rõ, việc này chỉ có hắn ta với Đằng Thôn Xuyên Sơn biết rõ.
Độ Biên Chính Dã nói một cách do dự:
– Nhưng, nhưng thuộc hạ chỉ có thể đoán được như vậy.
Bách Địa Trung Cương mặt cũng tái lại rồi, nhưng lại không dám phân giải. Trên tòa án bị nguyên cáo tố cáo còn có thể kêu gào, chỉ trích nhau ai nói dối, nhưng nơi này không phải tòa án, cơ hội chỉ có lúc Nhan Phi Hoa cho thì mới có.
– Nói.
Nhan Phi Hoa nhíu mày.
– Đằng Thôn Xuyên Sơn sớm đã bất mãn với tông chủ, đã có ý định phản bội tông chủ. Chỉ là thực lực hắn không đủ, nên mới đến Trung Quốc, thực chất đã rắp tâm hại người. Hắn ta vô cùng vội vàng đi làm quen với các nhân vật võ lâm ở Trung Quốc. Những ngày này thuộc hạ luôn theo cạnh hắn ta, từ lời nói của hắn, ít nhiều biết được ý nghĩ này của hắn.
Nếu trên đời còn có người không có lương tâm thì chắc hẳn đó chính là Độ Biên Chính Dã. Với ánh mắt đau khổ bi thương của sư phụ gã cũng coi như không. Sư phụ có thể tìm người khác, còn tính mạng thì chỉ có một mà thôi.
Nhan Phi Hoa mỉm cười nhìn Đằng Thôn Chính Bộ:
– Đứa con ngoan mà ngươi nuôi dưỡng, đồ đệ tốt mà ngươi dạy dỗ.
Đằng Thôn Chính Bộ cuối cùng cũng có cơ hội nói, hoảng hốt nói vội:
– Tông chủ, những lời hắn nói không thể cho là thật, khuyển tử đã chết, đương nhiên hắn nói gì cũng được.
Nhan Phi Hoa thở dài nói:
– Ngươi đừng quên là vừa nãy đã nói gì, ngươi nói chỉ có tìm thấy Độ Biên Chính Dã thì mới có thể điều tra rõ chân tướng.
Đằng Thôn Chính Bộ ngẩn ra, đã nói không ra lời, bất kể là lời từ miệng Phục Bộ Ngọc Tử, hay là từ lời khai của đồ đệ của mình, con của mình đều là vĩnh viễn không có cơ hội để minh oan, cho dù là nó đã chết rồi.
Trên mặt Lâm Dật Phi không có biểu hiện gì, chỉ có điều trước sau như một quan sát sự thăng trầm của nhân gian, cao thấp chằng chịt của quyền lực. Nhan Phi Hoa mặc dù là người mạnh, nhưng dù sao không phải mọi chuyện đều dựa theo ý của cô ta.
Giống như mặt trời mọc rồi lặn mỗi ngày, trái đất không ngừng quay, rất nhiều chuyện, sẽ không thay đổi bởi ý chí của con người!