- Thương tổn do chưởng này gây ra thuộc về nội thương. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: - Thường giết người một cách vô hình, anh ít nhiều cũng biết một ít. Chưởng này tên là Ngũ Lao Chưởng, là tuyệt học độc nhất vô nhị của Y Hạ Lưu năm đó.
- Vậy nên anh đoán là thủ hạ của Hoàn Nhan Phi Hoa sao? Hai mắt Bách Lý Băng tỏa sáng: - Cô ta tuyên chiến với anh sao?
- Không hẳn là tuyên chiến. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Chỉ có điều có nhiều lúc em không muốn quan tâm mà cũng không được.
- Thì ra là thế. Bách Lý Băng có chút hiểu ra, trầm mặc.
- Băng Nhi, em về trường đi. Đột nhiên Lâm Dật Phi nói: - Chỉ sợ từ nay về sau xảy ra nhiều chuyện, em ở cạnh anh thì cũng không tiện.
- Được. Bách Lý Băng không giống với những người khác, cứ nhất định phải cùng chung hoạn nạn với hắn vì cô biết với bản lĩnh của cô, không bị liên lụy đã là tốt lắm rồi: - Dật Phi, anh phải cẩn thận đấy.
Lâm Dật Phi gật đầu:
- Anh tiễn em.
- Không cần đâu. Bách Lý Băng cười khổ lắc đầu: - Anh ở bên em được một lúc, cũng có thể là cả đời, nếu đã như vậy thì để ý khoảnh khắc này làm gì chứ? Nhưng có một cách giải quyết rất tốt.
- Hả? Lâm Dật Phi hỏi một câu.
- Rắc rối thì lúc nào cũng có, nếu như anh muốn nhất lao vĩnh dật (vất vả một lần rồi hưởng phúc cả đời) thì phải giải quyết tận gốc, tìm được nguồn gốc gây ra rắc rối. Bách Lý Băng cười cười, khoát tay nói:
- Dật Phi, lần này em sẽ đi, vốn em tưởng mình có thể giúp anh giải quyết những vấn đề này nên mới vội vã đến đây nhắc nhở anh. Cô nói đến đây thì tràn đầy tình ý: - Chỉ có điều em thấy đúng là thừa thãi, điều em có thể làm được hiện giờ chỉ là cách anh xa một chút thôi.
Lâm Dật Phi nhìn cô rất lâu: - Từ trước đến nay em chưa từng làm điều gì thừa thãi cả, nếu như đây cũng được coi là làm điều thừa thãi thì anh chỉ hy vọng những chuyện thừa thãi như thế này có thể nhiều hơn một chút.
Bách Lý Băng mỉm cười, băng tuyết vì vậy mà tan ra, khi hai người cùng gắn bó bên nhau chỉ cảm thấy sự ấm áp trong lòng người kia.
Bách Lý Băng lập tức lên máy bay trong ngày hôm đó, về đến thành phố Giang Nguyên cũng chỉ hết hai tiếng đồng hồ. Do băng tuyết mùa đông của thành phố Giang Nguyên mang vẻ xuân sắc nên tâm trạng Bách Lý Băng cũng tốt hơn một chút. Cô rất lo lắng cho Tô Yên Nhiên nhưng cô biết võ công của mình vẫn còn kém xa những Ninja kia. Nếu Lâm Dật Phi một mình lâm trận thì có thể nắm chắc phần thắng nhưng nếu thêm cả cô đi theo nữa thì hắn lại phải phân tâm để ý đến cô nữa, nếu đã như vậy thì chiêu này của cô cũng được coi là một lựa chọn thông minh. Cô ít nhiều cũng biết tính khí của Hoàn Nhan Phi Hoa, cô chỉ biết nếu như cô ta đã lấy Tô Yên Nhiên ra uy hiếp Lâm Dật Phi tiếp tục điều tra mọi việc hoặc lưu lại chút dấu vết để hắn đi thảo nguyên thì chắc hẳn sẽ không gây rắc rối cho cô nữa.
Chậm rãi bước trên đường ở Giang Nguyên, nghĩ đến việc ít nhiều cũng có thể gặp lại bạn bè cũ, Bách Lý Băng nở một nụ cười. Lâm Dật Phi nhất định có thể xử lý tất cả mọi chuyện, hắn có bản lĩnh này. Bách Lý Băng kiên định nghĩ nhưng ánh mắt lại rơi xuống một bà cụ phía trước.
Bà cụ có mái tóc trắng xóa, bước đi ít nhiều cũng có chút tập tễnh, một mình chống gậy đi trên đường, bóng lưng có chút cô độc cho thấy sự vô tình của thời gian. Bách Lý Băng nhìn thấy, muốn qua đó dìu bà cụ nhưng giây lát lại bỏ ý nghĩ này đi, rất nhiều người già không chịu nhận mình đã già, anh qua đó đỡ dìu người ta, có lẽ người ta sẽ cảm kích nhưng chưa hẳn là trong lòng sẽ vui vẻ nhưng không hiểu tại sao, đột nhiên trong lòng cô nảy ra một cái bóng. Không biết cái người Quân Ức có quan hệ gì với mình kia nếu như sống đến hiện giờ thì phỏng chừng cũng tang thương như vậy nhỉ?
Bước đi của bà cụ không vững, đột nhiên như vấp phải cái gì, thân hình khẽ nhoáng lên một cái, dáng vẻ như sắp ngã xuống đất. Bách Lý Băng không kịp nghĩ nhiều, bước một bước dài đến bên cạnh bà cụ, giơ tay nâng cánh tay của bà rồi cười nói: - Bà ơi
Nhưng đột nhiên cô im bặt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang kỳ lạ. Cô nhìn khuôn mặt của bà cụ, tuy có chút nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn rất sáng và có thần, nhưng điều khiến cô hoang mang không phải là đôi con ngươi kia mà là khuôn mặt của bà cụ đó có vẻ mơ hồ quen thuộc. Bà cụ cười cười, khóe miệng hiện lên một tia cười quỷ dị: - Cô gái, cháu đúng là người tốt bụng.
Bách Lý Băng mới cảm thấy có gì đó không ổn thì đã cảm thấy cổ tay nhói lên sau đó toàn thân vô lực. Trong sự hoảng hốt, cô mới định rút cổ tay lại nhưng động tác của bà cụ còn nhanh hơn, chỉ khẽ vươn tay đã đánh trúng yếu huyệt của cô. Khi Bách Lý Băng mềm nhũn người ngã xuống vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, đột nhiên có cảm giác tang thương của chính bản thân mình mấy chục năm sau.
Lâm Dật Phi trở lại khách sạn cũng không có chuyện gì, trong đó cảnh sát có đến một lần hỏi một chút chuyện của Tô Yên Nhiên. Lâm Dật Phi nói những chuyện nên nói, nói những gì không nên nói cũng không có tác dụng gì cả. Đàm Giai Giai hết kỳ vọng rồi lại thất vọng nhưng vẫn gọi điện hỏi thăm mỗi ngày một lần. Cô cảm thấy Lâm Dật Phi quả thực quá điềm đạm, đáng lẽ hắn phải chạy đôn chạy đáo lên mới phải nhưng cô cũng không nhận được tin tức có ích nào nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi không đợi được tin tức của người mà Hoàn Nhan Phi Hoa phái đến nhưng lại nhận được điện thoại của Triệu Mộng Điềm, trong điện thoại cô bảo hắn đến để diễn thử, thời gian này đã chuẩn bị được rất nhiều, mấy diễn viên chính quay thử mấy cảnh xem hiệu quả thế nào.
Lâm Dật Phi buông điện thoại xuống còn run lên một hồi, nghe thấy giọng của Phương Vũ Dương truyền tới: - Sư thúc, chú nói xem gần đây cậu ta đang làm gì vậy? Sao cháu cứ cảm thấy cậu ta như không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Cháu nói sai rồi, nếu như cậu ta không có chuyện gì thì còn phải làm gì nữa chứ? Giọng điệu Trần Lương Hòa có chút mỉa mai, dường như còn có ý khác.
- Liệu cậu ta có mắc câu hay không? Phương Vũ Dương lại hỏi.
- Kế này của cháu có thể nói là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (vô cùng kín kẽ).
Trần Lương Hòa chậm rãi nói: - Cháu yên tâm đi, chắc chắn không có lý nào mà lại thất bại cả.
- Vậy cháu phải đi xem thế nào mới được. Giọng điệu Phương Vũ Dương thoạt nghe vô cùng vui vẻ.
Lâm Dật Phi mặc áo khoác bước ra khỏi cửa, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên. Khi gặp Triệu Mộng Điềm thì hắn có chút kinh ngạc, hắn không ngờ hiệu suất làm việc của Triệu Mộng Điềm lại cao như vậy. Một trường quay to lớn bằng phẳng đã xuất hiện, toàn bộ quang cảnh rất có vẻ cổ kính và gió bụi của mấy chục năm trước.
- Lâm Dật Phi, vất vả cho anh rồi. Triệu Mộng Điềm đang đọc kịch bản, hơi hơi cau mày, khi nhìn thấy Lâm Dật Phi thì hơi mỉm cười.
Không ngờ Tần Vũ, Hách Hi Nhân và Tề Lạc Danh đều có mặt ở đây, họ thấy Lâm Dật Phi đến thì đều đến chào hỏi một câu, cho thấy mọi người làm việc lớn thì sẽ không quan tâm đến tiểu tiết, không còn để ý đến chút ân oán trước kia nữa nhưng ánh mắt họ nhìn Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút ao ước.
Lâm Dật Phi cười cười: - Không vất vả chút nào, tôi thấy đạo diễn Triệu chuẩn bị những thứ này mới vất vả ấy.
Triệu Mộng Điềm có chút cởi mở cười cười: - Chẳng còn cách nào khác, ai bảo tôi muốn quay một bộ phim khiến toàn thế giới phải yêu thích chứ? Không bỏ ra thì làm gì có thu hoạch. Đúng rồi, chúng tôi không có nghi thức khai máy tuyên truyền họp báo lấy may mắn gì đó, có lẽ sau này sẽ có, hiện giờ chỉ là tìm cảm xúc nên cũng không cần. Hiện giờ chúng ta phải quay sáu phân đoạn, anh có ba phân đoạn, tôi đã tìm được một nữ chính rồi, Viên Viên, lại đây gặp mặt sư phụ của cô đi.
Một cô gái thuần khiết mộc mạc bước đến, ôm quyền thi lễ, trông rất ra dáng: - Sư phụ!
Hiển nhiên cô đã đến được một lúc và mặc trang phục diễn rồi. Bộ quần áo mộc mạc kia ngoài những chỗ tầm thường còn có mấy chỗ vá, dung mạo của cô tuy không được coi là thanh thuần thoát tục nhưng hai con ngươi đen như mực cũng rất linh động.
Lâm Dật Phi cũng có chút ngạc nhiên:
- Chuyện này là thế nào đây?
- Trong kịch bản thì cô ấy là đồ đệ của anh, cũng chính là Quân Ức. Triệu Mộng Điềm mỉm cười: - Dật Phi, tôi vì tìm đồ đệ này cho anh mà tốn không ít công sức đâu đấy.
- Nền tảng võ công của cô ấy cũng không tệ. Lâm Dật Phi cười cười; - Xem ra đúng là cô đã tốn sức rồi.
Trong lời của hắn có thâm ý nhưng dường như Triệu Mộng Điềm không nghe ra được, cô lắc lắc đầu: - Dật Phi, cái này thì anh không nên rồi, hiện giờ tôi vất vả là đúng thôi nhưng anh đúng là một cao thủ, chỉ nhìn một cái đã có thể nhìn ra cô ấy đã từng luyện võ. Cô ấy họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Viên Viên, hình như cũng có chút quan hệ với anh.
Lần này Lâm Dật Phi cũng có chút nghiêm túc: - Hạ Viên Viên, không biết cô có quan hệ gì với Hạ Vĩnh Tàng tiên sinh không vậy?
- Là cháu gái ruột, không thể giả được. Triệu Mộng Điềm mỉm cười.
Trong bài thơ “Ode to the West Wind” (ca ngợi gió tây) của Shelly có một câu: “mùa đông đến rồi, mùa xuân có còn xa không?”. Người hiện đại thường hay nói bên miệng, có lúc còn diễn thành: “mùa xuân dến rồi, mùa hè có còn xa không?”.
Câu này tràn đầy hy vọng, nhưng so với câu “Thiên hạ vạn vật sinh vu hữu, hữu sinh vu vô”, “hạ quy vu vô vật”, “phản giả đạo chi động” của Lão Tử, hiển nhiên hoàn toàn khác với tư tưởng phương tây. Lão Tử nói vũ trụ là một vòng phát triển tuần hoàn không ngừng, còn “đạo” vĩnh viễn không có trước sau. Tư tưởng phương tây luôn nghĩ về tương lai phía trước, cho nên mỗi lần thấy năm có số trùng lặp thì có rất nhiều từ ngữ liên quan đến ngày tận thế xuất hiện.
Nhưng không thể vơ đũa cả nắm, trong sách truyền đạo của kinh thánh có nói: đã có chuyện, về sau sẽ lại có; dưới ánh mặt trời, thì không có chuyện gì. Điểm này có chút tương đồng với tư tưởng của Lão Tử.
Vì Trung Quốc chịu ảnh hưởng của tư tưởng Lão Tử nên trong văn hóa không có khái niệm ngày tận thế, trong lịch cũng không có phép tính chung kết. Mỗi sáu mươi năm tuần hoàn một lần, lặp đi lặp lại.
Có điều từ khi cải cách mở cửa tới nay, cặn bã và tinh hoa cùng tiến, đôi khi cũng khiến người ta không phân không rõ đâu là tinh hoa, đâu là cặn bã. Còn về cách nói ngày tận thế của phương tây cũng thịnh hành, cho nên vào hai ngàn năm trước, rất nhiều ngày tận thế đều bất giác trôi qua.
Điểm này người tây làm không gọn đẹp, không mơ hồ, mưu tính sâu xa như thuật bói toán của phương đông. Tưởng rằng mình không sống được đến lúc đó, tiên đoán chuyện phát sinh cũng không sao cả, lại không biết sẽ gây hoang mang cho các tín đồ của mình. Do đó rất khó nói cho rõ ràng.
Có điều một số người phương tây thông minh lại phát minh ra nội y mặc bên ngoài, một bộ áo xanh liền thân bó sát, phối thêm áo khác đỏ chót của siêu nhân, quả đúng là ngầu giống như một hacker Neo đeo lồng bảo hộ. Cho nên rất nhiều ngày tận thế không có lời giải thích hợp lý, không phải là ngày tận thế có đến hay không, mà là lúc nó đến thì đã bị siêu nhân người ta hóa giải.
Vì trước đó đã trải qua một lần tẩy não không mấy thành công, cho nên trong nước, đối với điểm này thì không có tín đồ nào cầm kinh thánh thành kính như thế. Đạo lý vật cực tất phản (vật phát triển tới cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại) không phải giả, rất nhiều người xem đây là khoa học viễn tưởng ngoài hành tinh, xem rồi chỉ cười, cho là hoang đường. Nhưng những kỹ xảo đẹp đẽ rất hấp dẫn, vì thế giá vé phim rạp nước ngoài tăng vọt. Đây là chuyện rất nhiều nhà tiên tri không đoán trước được.
Nếu dựa theo cách nói của nhiều nhà tiên tri phương tây, mọi người chỉ cần ngồi đợi chết là được, liều mạng làm gì, nói không chừng ngày mai địa cầu diệt vong rồi. Cũng may Lâm Dật Phi từ trong cốt cách là phương đông chính thống, chịu ảnh hưởng rất ít của phương tây. Cho nên vào đêm giao thừa, hắn vẫn cùng ba mẹ về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên.
Tuy nhà hắn hiện giờ ở Giang Nguyên, nhưng nhà cũ lại nằm ở nông thôn ngoại tỉnh. Nhà hắn cũng giống như nhiều người Trung Quốc khác, mỗi khi giao thừa đều phải một lần di chuyển với quy mô thế giới.
Thực ra rất nhiều người có hai nhà, cũng không phải giống như mấy tham quan thiết lập hành cung khắp nơi. Đó là vì công việc, vào nam ra bắc, không ở cố định, dù là ba mẹ Lâm Dật Phi có thành tựu sự nghiệp cũng vậy. Mỗi khi đón năm mới, có người đón ba mẹ cao tuổi qua một chuyến, có khi các cụ không quen đi lại, con cái không đành lòng để cha mẹ vất vả. Hơn nữa bà Lâm lại nhắc lâu rồi không về nhà, cho nên sáng sớm ông Lâm đã mua vé xe, bảo Lâm Dật Phi bỏ qua mọi khó khăn, nói thế nào cũng phải về một chuyến.
Ông nói bỏ qua khó khăn đương nhiên là có ý sâu xa, đó là mong Lâm Dật Phi không bị bạn gái giữ lại. Cho dù không thể dẫn bạn gái về, chí ít cũng tự mình đi về.
Là một người cha, Lâm Bình trước giờ đều giữ tôn nghiêm của mình, nhưng so với người mẹ làm lụng vất vả, thực ra để ý cũng không ít. Rất nhiều người đàn ông khá trưởng thành tích giấu diếm tâm tư, loại đàn ông hoa si còn hơn phụ nữ, chắc chắn lắm khi có không ít chuyện.
Cả năm bà Lâm cứ nói ông Lâm cứng như khúc gỗ, không biết lãng mạn gì cả. Nhưng bà biết sống qua ngày vẫn phải trông cậy vào loại đàn ông này. Đối với phong quang ở trường học của Lâm Dật Phi, bà Lâm trong bụng biết rõ, dịp này đòi về nhà, một mặt là muốn thăm cha mẹ, quan trọng chính là muốn khoe.
Ba mẹ thực ra không có ý gì. Khi bạn bệnh họ sẽ chạy ngược xuôi, khi bạn mua nhà sẽ góp vốn cho bạn, khi bạn tìm công việc thì ba mẹ sẽ tạo vài mối quan hệ cho bạn. Mọi chuyện chỉ để họ hàng nói một câu, tiểu tử nhà ông bà rất có tiền đồ!
Đương nhiên Lâm Dật Phi biết chuyện này, cho nên đáp ứng không hề do dự. Khó khăn mà ông Lâm ám thị cho hắn thực ra không khó chút nào, Bách Lý Băng không giống như Thúy Hoa, cô nhất định yêu cầu bạn trai về nhà cũ. Hơn nữa cô nói với Lâm Dật Phi, cô phải cùng ba về Đông Bắc một chuyến thăm họ hàng, chủ yếu là bái tế mẹ.
Cô muốn đứng trước mặt mộ của mẹ, chính miệng kể điểm tốt của ba, nói ba những năm nay vất vả rồi. Cô chỉ nghĩ nếu mẹ có linh thiêng, biết cô và ba hòa thuận như lúc trước, bà nhất định rất vui.
Lâm Dật Phi tiễn Bách Lý Băng lên máy bay, tiễn A Thủy và Tô Yên Nhiên lên xe lửa. Sau đó trở về mới phát hiện chỉ còn mình lẻ loi, ngoại trừ về nhà cùng ba mẹ thì không còn lựa chọn nào khác.
Ba người cùng lên xe lửa, giữ im lặng suốt dọc đường. Bà Lâm mãn nguyện, cảm thấy đời người qua thế này thật không tệ. Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là con trai không dẫn theo bạn gái xinh đẹp về. Bà đã gặp qua tất cả những người được coi là bạn gái của con trai: Phong Tuyết Quân, Bách Lý Băng, còn có Tiếu Nguyệt Dung.
Phong Tuyết Quân thì khỏi phải nói, bà Lâm trước giờ không vừa mắt cô. Còn về Bách Lý Băng và Tiếu Nguyệt Dung, thực ra bụng bà rất ưng Tiếu Nguyệt Dung, tuy Tiếu Nguyệt Dung luôn thanh minh cô và Lâm Dật Phi chỉ là bạn tốt, nhưng trước đó người ta hết lòng chiếu cố con mình. Khi ông bà đến bệnh viện, lần nào chỉ cần có Tiếu Nguyệt Dung thì cô sẽ giúp ông bà lo xong mọi thủ tục. Nhiệt tình đến thế, dù là con dâu cũng chưa chắc được như vậy.
Nhưng còn Bách Lý Băng kia, bà Lâm cảm thán một tiếng. Nghe nói là khuê nữ của Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bách Lý, nhà giàu quyền to. Sau này bà mới biết Hoa Kiến vốn không coi trọng hai ông bà. Ông Lâm chỉ luôn là kỹ sư, nhưng sau khi nhận thầu hạng mục cùng tập đoàn Bách Lý, ông Lâm bất ngờ đột phá trở thành tổng chỉ huy hạng mục, ngay cả tiền lương cũng tăng một khoản khá lớn.
Chẳng phải ông Lâm không thể đảm nhận chức vụ này, mà vì Hoa Kiến cũng giống rất nhiều doanh nghiệp khác, trước giờ không dựa theo năng lực mà là dựa vào tiền. Hai ông bà không có hậu thuẫn, vốn định nhẫn nhịn đến khi về hưu, không thể lên nổi vị trí này. Đùng một phát nghe thấy quyết định này của lãnh đạo, hai người trước tiên cảm thấy lãnh đạo hôm qua đã uống say, đến hôm nay vẫn chưa tỉnh lại.
Đến khi xác định được, ông bà Lâm vốn tưởng phần mộ tổ tiên xây đúng chỗ, trong đó đột nhiên xuất hiện một con rắn hoặc con ếch, đó chính là biểu tượng đại phú đại quý.
Nhưng về sau, ông bà trông thấy Chủ tịch của Hoa Kiến đi cùng một người giống như thư ký, tất cung tất kính, rồi chủ động giới thiệu với ông Lâm, kéo ông Lâm đi uống rượu. Hà Tú Lan lúc này mới biết người đó là Lưu Minh Lý – tâm phúc của tập đoàn Bách Lý, chuyện lớn nhỏ gì cũng làm chủ. Có điều người ta lại khách khí đối với ông bà Lâm, đúng là khiến họ mở rộng tầm mắt.
Về sau bà Lâm nghe chồng kể lại mới biết, thì ra cô gái mấy lần đến chơi là con gái duy nhất của Bách Lý Hùng. Hoa Kiến đi đường vòng, nhờ mặt mũi con mình nên mới có thể nhận được công trình này.
Đương nhiên Lưu Minh Lý không nói quá trực tiếp với Chủ tịch Hoa Kiến. Ông chỉ nói đại tiểu thư nhà tôi và con trai của kỹ sư Lâm các ông rất thân thiết, nhưng lại thấy vị trí của kỹ sư Lâm ở Hoa Kiến hiện giờ không được tốt, ngày thường có chút trách cứ.
Với người hiểu chuyện thì không cần nói quá rõ, giống như nói chuyện với người thông minh không mất nhiều sức vậy. Sau khi Chủ tịch Hoa Kiến và Lưu Minh Lý chia tay, lập tức ông mở hội nghị khẩn cấp thương lượng việc đặc biệt cân nhắc cho Lâm Bình. Ngày hôm sau Lâm Bình được làm tổng chỉ huy công trình, tiền lương tăng vọt như hỏa tiễn, quyết nghị cực nhanh, chấp hành quả quyết. Đúng là khiến cho lời đồn của cấp dưới có hiệu suất làm việc thấp không công tự phá.
Tiền lương ông bà Lâm tăng lên, ai cũng hiểu đó là nhờ con dâu. Tuy bà Lâm không vừa bụng lắm, song không nói tiếng nào. Chung quy là con trai tìm vợ, giờ không còn là thời đại mai mối, nghe theo lời ba mẹ nữa. Nhưng bà vẫn lo lắng, con nhà giàu thường khó hầu hạ, sống qua ngày thì nên tìm người biết an phận, bằng không cứ hai ba ngày thấy không vui thì tiền cũng không kiếm lại được. Đối với tính tình ôn thuận hiền lành của Tiếu Nguyệt Dung, bà Lâm khá ưng ý, vì cô dường như cũng có đức tính mạnh mẽ của phụ nữ phương đông giống bà. Bà Lâm nghĩ thế.
Bọn họ ngồi xe lửa.Chẳng phải không mua nổi vé máy bay, mà vì nhà cũ khá xa nên không có sân bay, dù đi xe lửa thì cũng phải chuyển qua ngồi ô tô mới tới nơi.
Đến khi xuống xe lửa, gió lạnh thổi qua, trên đường bụi đất tung bay. Lâm Dật Phi định tìm chút cảm giác Hán Cao Tổ Lưu Bang hồi hương, định cảm khái “đại phong khởi hề Vân Phi Dương”, nhưng không đợi hắn phát biểu chút thi hứng, đã bị bà Lâm bắt lấy:
– Dật Phi, nhanh lên, xe về quê tới rồi.
Một chiếc xe tàn tạ lù lù chạy tới, song lại có thanh thế như xe tăng. Trên người Lâm Dật Phi toàn là bao lớn bao nhỏ giống như hai lúa, hiện tại nông thôn tuy không giàu có, nhưng đồ vật này nọ cũng không thiếu. Hai cha con đều nói có tiền mua gì chẳng được, có điều bà Lâm kiên quyết phản đối, thăm người thân nên mang về chút đặc sản địa phương, bằng không thì không có thành ý. Ngàn dặm đưa lông ngỗng, của ít lòng nhiều mà, dù là lông ngỗng thì cũng phải là của bản địa mới có đặc sắc, bằng không trên đường tùy tiện tìm thì không có thành ý gì hết.
Hai cha con lưng cõng một đống lông ngỗng theo sau bà Lâm, nhưng lại theo không kịp. Bà Lâm dù hơi phát tướng nhưng nếu chạy, cho dù là kiện tướng chạy trăm mét cũng phải xấu hổ không bằng. Đợi hai cha con lên xe, mừng rỡ phát hiện bà Lâm lại giữ ba chỗ ngồi. Họ không khỏi thầm kêu một tiếng hổ thẹn, rồi vui vẻ bắt đầu hành trình hồi hương.