- Thì ra là thế. Lâm Dật Phi có chút giật mình, nhìn Hạ Viên Viên mấy cái: - Xem ra quả đúng là hổ nữ tướng môn, võ công Hạ tiên sinh rất tốt, xem ra võ công của cháu gái cũng không kém chút nào.
Hạ Viên Viên nhìn Lâm Dật Phi một cái: - Ông nội của tôi nói Bách Gia Hội gặp được anh Lâm đúng là kinh động đến thiên nhân, ông chỉ nói bao nhiêu tuyệt học của võ học đều tập trung trên người anh Lâm, hôm nay có thể nhận được chỉ giáo của anh đúng là phúc ba đời của tôi.
Tạm thời kịch bản có sáu cảnh mà Hạ Viên Viên đã có đến năm cảnh. Lâm Dật Phi nhìn kịch bản trong tay, phát hiện thấy quả nhiên có cảnh hắn và Dương Hổ đấu súng với nhau trong phim. Hắn nghĩ đến chắc hẳn lần này Triệu Mộng Điềm cũng không làm chủ được, hoặc là không biết chút gì thì có chút thở dài. Cảnh đầu tiên là hắn che mặt chỉ điểm Quân Ức trong phim luyện võ, ngày hôm sau mới là cảnh đấu súng, ngày kia là cảnh tình cảm của đối thủ Quân Ức. Triệu Mộng Điềm coi ba cảnh này tuy nhỏ nhưng khảo sát được rất nhiều mặt của Lâm Dật Phi.
Cảnh thứ hai không phân rõ ràng, mục đích cũng không rõ ràng, nếu như không nhờ những gì nghe trộm được thì Lâm Dật Phi nhất thời cũng khó mà phát giác ra được. Không bao lâu sau thì Trần Lương Hòa đến, bắt đầu chỉ điểm các động tác võ công cho những người khác nhưng chỉ luận bàn với Lâm Dật Phi. Sau đó Phương Vũ Dương khoan thai tiến vào, tuy miệng nói chúc mừng nhưng khóe miệng lại có tia cười cổ quái, hiển nhiên là đang chờ đợi vở kịch chính thức bắt đầu.
- Đạo của trời giống như cây cung? Người cao áp xuống, người thấp nâng lên, thừa người thì cắt bớt đi, thiếu người thì bổ sung thêm vào
Hạ Viên Viên thì thào, dáng vẻ rất hiểu biết.
- Viên Viên, đọc cái gì vậy? Không biết Triệu Mộng Điềm đã đứng sau lưng Hạ Viên Viên từ lúc nào, nếu như là lúc trước thì Hạ Viên Viên có thể cảnh giác kịp thời, đối với người luyện võ thì mắt nhìn tám hướng, tai nghe tám phương là những yêu cầu cơ bản. Dưới sự dốc sức dạy dỗ của Hạ Vĩnh Tàng, thực ra võ công của Hạ Viên Viên không kém chút nào nhưng hôm nay cô vừa cầm đến kịch bản, đang thì thào tự nói nên không chú ý đến Triệu Mộng Điềm.
Hạ Viên Viên quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Mộng Điềm mỉm cười đứng đằng sau thì có chút đỏ mặt và vội vàng, muốn giấu kịch bản vào tay nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười đưa ra trước mặt Triệu Mộng Điềm: - Đạo diễn Triệu, đây là kịch bản sau khi được sư phụ sửa lại, em muốn đọc thuộc một chút.
- Chị thấy em không những đọc rất thuộc kịch bản mà mới chỉ một ngày đã gọi sư phụ rất thuận miệng rồi đấy. Rõ ràng trong lời của Triệu Mộng Điềm còn có ý khác.
Hạ Viên Viên không biết tại sao, khuôn mặt đỏ gần như một quả táo, đầu cúi thấp xuống nhưng cũng không phản bác, khí khái hào hùng ban đầu khi mới gặp lần đầu đã biến thành sự ngượng ngùng.
Thực ra cô không phục Lâm Dật Phi chứ đừng nói đến hảo cảm, cô chỉ cảm thấy Lâm Dật Phi rất may mắn, chiếm được sự ưu ái của ông nội và đạo diễn Triệu. Trên đời này có biết bao nhiêu người luyện võ, chẳng qua anh ta cũng chỉ được coi là một trong số đó, chỉ là may mắn mà thôi.
Quan điểm này của Hạ Viên Viên vẫn không có gì thay đổi trong cảnh quay Lâm Dật Phi chỉ giáo cô luyện võ lúc sáng, đến khi Lâm Dật Phi nhìn thấy kịch bản và nhíu mày, đạo diễn Triệu chớp ngay thời cơ hỏi có vấn đề gì sao. Lâm Dật Phi nghĩ một chút rồi nói "Kịch bản này có vấn đề, những cái khác thì tôi không rõ nhưng về phương diện võ học thì chỉ đơn thuần là không biết võ mà nhắm mắt làm liều thôi." Nói ra như vậy rất dễ khiến đạo diễn hiểu lầm, Hạ Viên Viên ít nhiều cũng có cảm giác như vậy nhưng cô cho rằng đây là quay phim, không cần nghiêm túc như vậy. Võ học trong kịch bản có chút cố làm ra vẻ huyền bí nhưng Lâm Dật Ph vừa thay đổi còn khiến cho sự huyền bí này đậm hơn nữa.
Nhưng lời giải thích sau đó của hắn đã khiến cho trong lòng Hạ Viên Viên có một sự chấn động tâm lý. Từ trước đến nay cô chưa từng biết rằng một câu nói đơn giản tùy tiện của cổ nhân mà khi chuyển hóa vào trong võ học lại có hàm ý sâu sắc như vậy. Sau cùng Lâm Dật Phi chỉ nói có một câu "Hiện giờ cô vẫn chỉ là từ đơn giản chuyển sang phức tạp, đến khi cô chuyển từ phức tạp sang đơn giản thì cô có thể có chút thành tựu". Cô nhớ mình đã không tự chủ được mà hỏi một câu "Vậy đến lúc nào thì tôi có thể đạt được thành tựu lớn?" Lâm Dật Phi chậm rãi nói: "Đến khi cô có thể thực sự trải nghiêm được bốn chữ đạo pháp tự nhiên thì có thể có hy vọng."
Hạ Viên Viên có cảm giác võ học mà cô học được trong nửa ngày này còn sâu sắc hơn những gì ông nội đã dạy cô trong mười mấy năm nay. Trong phim vốn cô muốn Lâm Dật Phi dạy cô mấy chiêu thức, trong các bộ phim khác thì đây chính là công việc của chỉ đạo võ thuật nhưng trong bộ phim này thì hoàn toàn không cần. Lâm Dật Phi không làm như vậy, hắn chỉ bảo Hạ Viên Viên làm những chiêu thức võ công quen thuộc rồi hắn sửa lại một chút mà thôi nhưng nhờ sự sửa chữa của hắn mà Hạ Viên Viên đã phát hiện ra những gì trước kia mình học tuy vô cùng uy lực nhưng lại có khiếm khuyết rất lớn.
Buổi sáng cô vừa ngủ dậy đã cầm đến cuốn kịch bản Lâm Dật Phi đã sửa, đọc qua từng chữ từng chữ một. Kịch bản Lâm Dật Phi viết tay chỉ có bản này của cô, tuy Triệu Mộng Điềm nhanh tay nhanh chân, nhanh chóng in ra mỗi người một bản, Tần Vũ, Hách Hi Nhân vẫn có chút không cho là đúng nhưng Tề Lạc Danh lại muốn bản chép tay. Tuy vậy Hạ Viên Viên đã nhanh tay hơn lấy được, Tề Lạc Danh có chút chán nản nhưng cũng dành một ngày xem các kiến giải của Lâm Dật Phi, điều này khiến cho Hạ Viên Viên cũng phải nhìn cậu ta với con mắt khác, cô cảm thấy người này rất có tính lĩnh ngộ. Buổi sáng ngủ dậy, nhìn thấy những chữ trong nhu có cương, phóng khoáng như nước chảy mây trôi thì cô lại liên tưởng đến những gì hôm qua hắn dạy. Không ngờ mỗi một cử động của Lâm Dật Phi lại khiến Hạ Viên Viên cảm thấy sóng lòng phập phồng, không thể tự chủ được.
Cuối cùng cô cũng phát hiện đối với những người luyện võ thực sự thì bản thân có thể sinh ra một sức hấp dẫn, sức hấp dẫn đó có thể giống với sự động lòng của những người tham tiền khi nhìn thấy kho báu hoặc làcô cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
- Những cảnh luyện võ quay sáng ngày hôm qua khá mới lạ. Triệu Mộng Điềm chuyển hướng đề tài, vốn tưởng Hạ Viên Viên có sự hào sảng của người luyện võ nhưng không ngờ da mặt cô lại mỏng đến như vậy hoặc có lẽ một một cô gái đều có sự ngượng ngùng và thẹn thùng như vậy: - Nhưng tôi thấy những cảnh buổi chiều hoàn toàn ok, gần như có thể không cần sửa chữa mà chiếu ngay cũng được.
- Có thật vậy không ạ? Hạ Viên Viên có chút khiêm tốn và lo lắng: - Đạo diễn Triệu, đây là lần đầu tiên em đóng phim, nếu như không phải ông nội em ra mặt thuyết phục thì em cũng không đủ tự tin đến đây đâu.
- Đóng phim là gì nào? Khóe miệng Triệu Mộng Điềm nở một nụ cười châm biếm: - Thực ra cuộc sống của mỗi một người đều là một vở kịch, chỉ có điều vở kịch này có tốt hay không thôi chứ không có chuyện em diễn tốt hay không.
Hạ Viên Viên hơi ngẩn ra, cảm thấy điều này đạo diễn Triệu nói dường như rất đơn giản nhưng cũng rất sâu sắc. Nếu như nói Lâm Dật Phi đã phát huy võ học đến một cảnh giới từ trước đến nay cô chưa từng biết thì rõ ràng những quan điểm về điện ảnh và truyền hình của Triệu Mộng Điềm lại là một lĩnh vực xa lạ đối với cô.
- Nếu như nói một người đàn ông nhu nhược bị ức hiếp thì trong cuộc sống có rất nhiều, khi chuyển cái này lên màn hình thì đây là một vai diễn rất hay nhưng quan trọng là có một kịch bản phù hợp với hoàn cảnh này hay không. Một diễn viên chuyên nghiệp chỉ biết học tập cuộc sống rồi chuyển hóa hình tượng nhân vật trong cuộc sống lên màn ảnh, nói toạc ra, một diễn viên biết đóng phim thực sự là người biết bắt chước, hiểu được việc học.
- Vậy ngày hôm qua của em thì sao? Hạ Viên Viên không kìm được hỏi.
- Sự kính trọng và ngưỡng mộ của một đồ đệ với sư phụ hôm qua em đã thể hiện một cách đầy đủ, còn thể hiện sự yêu thương một cách lâm ly. Triệu Mộng Điềm mỉm cười: - Đây chính là cảnh chị muốn nhìn thấy.
Hạ Viên Viên ngẩn ra.
- Một giờ nữa là quay cảnh tiếp theo của Lâm Dật Phi rồi.
Triệu Mộng Điềm đứng lên nói: - Chị đi chuẩn bị một chút, Viên Viên, em đọc phần kịch bản còn lại đi.
Hạ Viên Viên gật gật đầu nhưng trong lòng lại có sự ngại ngùng khi bị người khác phát hiện ra bí mật, không biết tại sao cô vẫn có chút vui sướng. Triệu Mộng Điềm nói rất thẳng nhưng cô không cảm thấy phản cảm, ngược lại còn cảm thấy cô là một người tốt.
- Viên Viên, đến phòng hóa trang lấy cho tôi hai thứ đến đây. Trần Lương Hòa thong thả bước đến, dáng vẻ rất hòa nhã.
- Được, là gì vậy ạ? Hạ Viên Viên cũng không thấy phản cảm, cô và Trần Lương Hòa đã biết nhau từ lâu. Trần Lương Hòa thường xuyên đến thăm ông nội cô, còn khen cô kế thừa được y bát (truyền từ đời này sang đời khác) của ông nội, cô có thể đóng bộ phim này ngoài bàn tay của Triệu Mộng Điềm ra còn có sự nhắc nhở của Trần Lương Hòa, nếu không cũng chẳng có ai biết đến Hạ Viên Viên cô cả.
Năm mới đến rồi, người dân phải đón Tết, cho dù tên lừa bịp hay kẻ trộm, cường đạo cũng phải đón Tết. Nhưng muốn đón Tết, đầu tiên phải có tiền, tiền ở đâu ra? Đương nhiên là trên người những người quanh năm làm việc vất vả.
Trong khối lượng lớn sản phẩm quốc dân có tiếng, một tình tiết như vậy, người làm công bên trong vì không nỡ bỏ . tiền phí gửi bưu điện mà mang tiền bên mình. Tình tiết này dẫn đến nghi vấn của rất nhiều người, cho rằng mấy chục đồng phí bưu điện, mà mạo hiểm như vậy sao. Người nghi ngờ rõ ràng không trải qua một ngày chỉ gặm một cái bánh bao, uống nước sôi.
Cho nên lần này lúc đón Tết, xe lửa hết tuyến, xe ô tô hết tuyến cũng là ngày trộm cướp hoành hành. Chỉ là vì một khoản tiền bọn họ mang theo người, cũng có thể là số tiền tích góp làm công vất vả cả một năm.
Ba người Lâm Dật Phi lên xe ô tô, không bao lâu, thì đã đụng phải một đám lừa đảo.
Thủ đoạn lừa bịp rất lỗi thời, theo lệ có một tên ngốc, mấy người khôn ranh, nhưng lại đều là lừa đảo. Muốn bắt tay diễn một tuồng trước đêm trừ tịch (đêm ) sớm một chút, ai nấy áo mũ chỉnh tề, hình người hình chó.
– Mua vé mua vé.
Nhân viên bán vé nhìn thấy tên ngốc, cả mặt khinh bỉ, quay người ngược lại sau. Loại người như mày cũng thích hợp ngồi xe, hay là mỗi ngày tuyến xe này đều diễn ra một tuồng như vậy. Y cũng đã chán ghét loại không có hàm lượng kỹ thuật này, lại không có tiết mục sáng tạo. Nhưng nếu người ta ngồi xe, y có trách nhiệm cho người ta mua vé.
– Tôi không có tiền.
Tên ngốc yếu ớt nói, tất nhiên gây nên một trận cười vang. Trên xe đã có người bắt đầu lớn tiếng nói:
– Không có tiền thì ngồi xe gì.
– Thằng ngốc, mày cho rằng nhà mày đầu giường đặt gần lò sưởi hả, muốn lên thì lên?
– Cho nó xuống, đừng chậm trễ thời gian.
Nhiều lúc những người này giống như những khán giả lạnh lùng dưới ngòi bút của Lỗ Tấn. Nhưng trong những người này chí ít có một nữa là đồng bọn của tên ngốc, thường xuyên ngồi tuyến này, thấy có chút chán ghét, đều nghiêng đầu đi, lười nhìn tiếp.
– Nhưng tôi phải lập tức về nhà đón Tết.
Tên ngốc khóc lóc, lời kịch hàng năm không đổi cuối cùng đổi một chút, trước đây vẫn luôn là đưa mắt vô tình, phải đi thăm thân thích nơi xa.
– Đón Tết, đón lễ cũng phải mua vé.
Nhân viên bán vé mặt không biểu tình nói, giống như là giật dây gã.
– Tôi không có nhân dân tệ.
Tên ngốc mốc ra một đống tiền xanh xanh đỏ đỏ:
– Chỉ có ngoại tệ ba mẹ tôi cho tôi để dành.
– Mày đâu có giống là Hoa kiều chứ.
Một người giọng trách mắng nói, tất nhiên lại gây nên một trận cười.
– Thằng ngốc, có thật là ngoại tệ không?
Lại một người hỏi:
– Không phải là tiền âm phủ chứ?
– Không phải tiền âm phủ, là ngoại tệ, rất có giá trị.
Tên ngốc hơi có chút kỳ lạ nói.
– Tôi là nhân viên ngân hàng.
Một phụ nữ đeo kính đứng lên, nho nhã lịch sự, vừa nhìn thì đoan trang chính phái:
– Cậu ngốc, vị đồng chí này, có thể cho tôi xem thử tiền trên tay cậu không?
Tên ngốc gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng đưa tới.
Phụ nữ đeo kính cẩn thận đưa dưới ánh mặt trời, lại dùng tay búng một cái, chải chải nói:
– Không sai, đây là tiền Canada, bây giờ mang tới ngân hàng, tỉ giá là hơn nhân dân tệ mới mua được đô Canada.
Rất nhiều người im lặng, thầm nghĩ, tên ngốc này thật là gặp may.
Phụ nữ đeo kính trên mặt treo nụ cười điềm nhiên, nói ra lời nói dối một chút cũng không hoang mang. Người ở đây đều có thể không biết Canada, nhưng có biết đồng Canada là cái gì?
Trên tay tên ngốc lúc này cầm chỉ là một tờ ngoại tệ không chút giá trị. Nhưng bọn họ chỉ muốn tiến hành bước cuối cùng, trao đổi ngang giá. Một trăm nhân dân tệ đổi một trăm đô Canada, nhất định người ngốc hơn kẻ ngốc mới mắc lừa.
Trên đời là có người thông minh, nhưng người thông minh cũng thiết tham chút lợi ít. Người phụ nữ đeo kính đang chuẩn bị một bước quan trọng của mánh khóe lừa bịp. Một người phụ nữ đã đứng lên, đi tới trước mặt tên ngốc, mỉm cười đưa tới hai mươi đồng.
Người phụ nữ đeo kính ngây ngẩn, người này mình không quen, không phải đồng bọn. Cho dù là đồng bọn, bây giờ cho đổi tiền có chút nhanh không chứ?
Đột ngột xảy ra làm thay đổi kế hoạch của người phụ nữ đeo kính, nhất thời trong xe náo động yên tĩnh trở lại.
– Tôi mua vé giúp cậu ấy.
Người phụ nữ đó nhẹ giọng nói.
Thần sắc Lâm Dật Phi lại hơi thay đổi, mẹ Lâm suýt chút nữa nhảy lên, người đó rõ ràng chính là Tiếu Nguyệt Dung.
Ba Lâm lại liếc nhìn Lâm Dật Phi, thấp giọng nói:
– Đứa trẻ Nguyệt Dung này, phúc hậu.
Tên ngốc lần này có chút ngơ ngẩn, bọn chúng tính toán rất nhiều loại khả năng, bao gồm cho dù bị vạch trần, cũng có cách ứng phó. Nhưng chúng trước giờ chưa từng tính qua, còn có người ngốc tới mức độ vậy, chủ động mua vé cho người khác?
Người phụ nữ này cái đầu bị con lừa đá rồi, cô sao có thể móc tiền mua vé cho người khác?
Người bán vé cũng là có chút giật mình, trong lòng lại than một tiếng, nhưng vẫn đưa cho cô một vé. Tiếu Nguyệt Dung cầm tờ vé đó, đưa cho tên ngốc, thấp giọng nói:
– Lần sau ra khỏi nhà phải cẩn thận, bằng không rất dễ bị lừa.
Tên ngốc kinh ngạc nhìn Tiếu Nguyệt Dung, đột nhiên có lọai ý nghĩ muốn khóc, ngượng ngùng nhét tờ giấy đỏ đỏ xanh xanh trở vào.
– Thằng ngốc, mày không cần đổi ra chút nhân dân tệ để dùng sao?
Người phụ nữ đeo kính không chịu từ bỏ ý đồ.
Thằng ngốc liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung, trên mặt có chút đỏ lên, cuối cùng vẫn là lắc đầu:
– Không cần.
Cả xe không nói gì, Tiếu Nguyệt Dung lui trở lại chỗ ngồi. Hôm nay cô quấn cái khăn cổ, lại mặc áo khoác rộng, ngồi ở một góc, cũng không có chú ý tới bọn Lâm Dật Phi. Bọn Lâm Dật Phi đương nhiên cũng không có để tâm đến cô, nhưng không ngờ mấy người lại tiện đường.
Ba Lâm lại là nhiệt tình gọi:
– Nguyệt Dung, con cũng đi chuyến xe này?
Tiếu Nguyệt Dung có chút giật mình quay đầu lại, thấy ba người Lâm Dật Phi, vừa mừng vừa sợ:
– Bác trai, bác gái, Dật Phi, gần Tết rồi, mọi người sao không ở Giang Nguyên?
Mẹ Lâm lắc đầu:
– Về quê, còn con?
– Con đi huyện Bạch Thạch có chút chuyện.
Tiếu Nguyệt Dung nói.
– Cùng quê bác còn mấy trạm.
Mẹ Lâm có chút ngạc nhiên vui mừng nói, đứng lên, đổi chỗ với người bên cạnh Tiếu Nguyệt Dung, nhiệt tình trò chuyện.
Chiếc xe càng chạy càng xa hút, người phụ nữ đeo kính đã đứng dậy xuống xe. Theo bà xuống xe còn có mấy người, chính là mấy người ồn ào lúc nãy. Tên ngốc lại không có cùng bọn họ xuống, mà là ngồi thêm hai trạm, lúc này mới xuống xe. Trước khi đi, lại liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung, chỉ là đang nghĩ, mình sau này không làm tên ngốc nữa, trên đời còn có người tốt.
Trên đường về quê ăn Tết cũng không mấy bình yên như vậy. Lừa bịp vừa mới hạ màn, đánh cướp đã không kìm được, bắt đầu hóa trang lên sân khấu.
Cái này ngược lại có thể giải thích, lừa bịp còn phải chuẩn bị về nhà ăn Tết, cho nên tuy ngồi xe ô tô đường dài, nhưng mới qua mấy trạm, lừa xong thì đi, bắt chuyến xe khác tiện hơn không chậm trễ về nhà ăn cơm Tất Niên. Cướp tuy là xe chạy càng xa càng tốt, có lúc chuẩn bị ăn ngủ bên ngoài.
Chiếc xe rất xốc, làm bạn hưởng thụ qua đối đãi của tàu lượn siêu tốc lúc đi du lịch. Lúc mọi người đều đã nôn mửa, phía trước xe bỗng nhiên đứng dậy ba người, vừa nhìn đều là hung dữ, cũng không phải người lương thiện.
– Cướp, cướp.
Mọi người tỉnh lại, lại phát ra một trận cười vang, cho rằng đây chỉ là những khúc nhạc đệm trên đường. Ba người này cũng là dọc đường thần kinh tắt nghẽn có chút đậu hũ, sao có thể làm chuyện đánh cướp mải mai không hề có chút hàm lượng kỹ thuật như vậy. Nhưng đợi tới ba người,… trên xe đã im lặng xuống, hai ánh mắt đoạt mạng sáng loáng loáng, một người đã xông tới vị trí bánh lái, khống chế tài xế.
-I, IP, IQ card. Nói mật mã cho tao không?
Một tên cướp thoạt nhìn như quả bóng, nói chuyện còn có chút cà lăm. Chỉ là nhìn ánh mắt của y, tình tiết rõ ràng là học trong phim, trong quá trình đánh cướp, lại diễn nghiện.
Mới nói một câu, thì bị một đại ca bên cạnh vỗ mạnh một cái lên đầu:
– Cái đầu đất mày, rảnh rỗi học cái thứ thiếu trí tuệ đó làm gì. Bọn mày chỉ cần bỏ ra thông minh một chút, đại gia tao muốn tiền không cần mạng.
Hình dáng đại ca đó là độc nhãn long, khoa trương quơ múa thanh đao gãy trong tay:
– Đại gia tao không ngại lấy máu bọn mày.
– Lấy cái túi ra đây.
Độc nhãn long nhìn thấy tên mập vẫn còn ngây ngốc ở đó, ngơ ngác nhìn Tiếu Nguyệt Dung, không khỏi tức giận:
– Mày đang xem kịch à, còn không cướp.
– Dạ, dạ, lão đại.
Tên mập vốn còn muốn học một câu trong phim:
– Đại ca, đợi một chút, em cướp sắc trước. Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt bất thiện của đại ca, hoảng hốt mở cái túi đã chuẩn bị rất lâu, cho mọi người bỏ tiền, vòng cổ, đồng hồ, hiện kim vào.
Tất cả mọi người đều giống như đang diễn kịch câm, trầm ngâm phối hợp nhau. Cả chiếc xe hơn người, một người một quyền, ba tên cướp này không chừng cũng không ứng phó nổi. Chỉ là sắp sang năm mới, đều nghĩ chẳng may chế phục tên cướp, mình lại thành liệt sĩ, vậy thật sự là việc không nên làm. Có mấy người thanh niên lưng dài vai rộng muốn đứng dậy, lại bị bạn gái bên cạnh gắt gao kéo xuống. Thời gian không bao lâu, tài vật bọn cướp thu được nữa túi, đi tới bên cạnh Tiếu Nguyệt Dung và mẹ Lâm.
Nhưng Tiếu Nguyệt Dung đã đổi vị trí với mẹ Lâm, ngồi chỗ bên ngoài, lạnh lùng nhìn hai tên cướp đó, trong lòng lại không có lo sợ gì.
– Tiểu Phi, con không phải là có thể đánh được tám người sao?
Ba Lâm ngược lại lo lắng, thấp giọng nói:
– Hai ba con chúng ta người đánh hai người này, hình như vẫn được. Con xem, đã cướp tới chỗ mẹ con rồi.
Ba Lâm tuy ngày thường rất ít nói, nhưng đối với hành động của đứa con trai trong cuộc họp nhà họ Bách vẫn không đến nổi hoàn toàn không biết gì. Đệ nhất cao thủ khu thi đấu Hoa Nam, vẫn không đến mức giống như trên báo đăng, bị phỉ cướp bắt đi, cũng không dám đánh trả lại sao?
Chỉ là còn chưa đợi y nói xong, đột nhiên giật mình cười không khép miệng. Tiếu Nguyệt Dung bỗng nhiên đứng lên, một chân đã lật tên mật đó, cướp lấy đao gãy. Không đợi độc nhãn long có phản ứng gì, đao gãy hàn quang lấp lánh đã kề lên trước cổ gã, vô cùng chói mắt.