Tần Vũ cầm súng đứng đó, trên mặt có vẻ kinh hãi vô cùng, cậu ta cảm thấy bắn phát súng này ra quả thực cũng chẳng khác gì súng thật. Khi cậu ta nhìn thấy Lâm Dật Phi chăm chú nhìn mình thì đột nhiên theo bản năng có cảm giác Lâm Dật Phi như bị trúng đạn giả vậy. Điều này làm sao có thể chứ?
Triệu Mộng Điềm hô "NG", đột nhiên đứng dậy, trong giọng nói có chút bất mãn: - Lâm Dật Phi, có chuyện gì vậy?
Cảnh này trước khi đến đoạn nổ súng thì có thể nói là hoàn mỹ, võ công Lâm Dật Phi thể hiện trên màn hình có thể nói là đem lại hiệu quả rung động mãnh liệt cho người khác. Võ công của Dương Hổ tuy tốt nhưng đến đây cũng chỉ có thể mượn đến súng ống, bởi vì trong súng là đạn giấy, chỉ có thể tạo được hiệu quả khói lửa sau khi nổ súng, đáng lẽ lúc này Lâm Dật Phi phải lăng không lên rồi một chiêu túm lấy hộp pháo trong tay Tần Vũ nhưng đến thời khắc mấu chốt thì Lâm Dật Phi lại ngừng lại.
Nhưng ngay lập tức Triệu Mộng Điềm cảm thấy có gì đó không ổn. Cô rời khỏi vị trí mở máy, chạy đến phía trường quay, vài bước đã đến bên Lâm Dật Phi, hốt hoảng kêu lên: - Lâm Dật Phi, sao thế?
Tuy hỏi hai lần nhưng ngữ khí trước sau hoàn toàn khác nhau, sự bất mãn biến thành sự sợ hãi. Cô giơ tay muốn vặn mở bàn tay của Lâm Dật Phi ra nhưng nhìn lại thấy Lâm Dật Phi mỉm cười một cái, giơ bàn tay ra, lạnh lùng nhìn Triệu Mộng Điềm: - Thực ra tôi cũng muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì.
Ngón trỏ và ngón giữa của hắn thoạt nhìn không có gì khác so với người thường, chỉ có điều trên dưới trường quay xôn xao cả lên chỉ vì giữa hai ngón tay có kẹp một đầu đạn.
Khoảng khắc này não bộ Triệu Mộng Điềm hoàn toàn trống rỗng, khiếp sợ nhìn đầu đạn trên tay Lâm Dật Phi, ý nghĩ đầu tiên chính là không thể nào, nháy mắt cô quay đầu lại, cao giọng kêu lên: - Đạo cụ sư (người quản lý đạo cụ), đạo cụ sư đâu rồi?
Khoảnh khắc Phương Vũ Dương nhìn thấy Lâm Dật Phi che ngực thì trong lòng gần như nở hoa, tất cả đều xảy ra như anh ta mong muốn, Lâm Dật Phi đã trúng đạn. Tài bắn súng của Tần Vũ không tệ nhưng đáng tiếc là tất cả các viên đạn đều là thật, nếu như Tần Vũ bắn Lâm Dật Phi thành một tổ ong vò vẽ thì thật là tốt, chắc hẳn Tần Vũ bắn ra phát thứ nhất xong đã phát hiện không ổn nên lập tức ngừng bắn nhưng đã vô ích. Nhìn thấy vị trí Lâm Dật Phi trúng đạn, Phương Vũ Dương cảm thấy trừ phi tim của Lâm Dật Phi sai vị trí, nếu không hắn khó mà sống được.
Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Dật Phi có thể kẹp được viên đạn.
Đây là việc mà người có thể làm được sao?
Phương Vũ Dương mềm nhũn ngã xuống ghế, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực, anh ta đã thấy mình vô cùng sai lầm, anh ta đánh giá thực lực Lâm Dật Phi quá thấp. Tiếng kêu sợ hãi của Triệu Mộng Điềm đã khiến anh ta tỉnh táo lại, cả người lại tràn đầy khí lực. Phương Vũ Dương biết không ổn, nhanh chóng nhìn sư thúc một cái, thấy Trần Lương Hòa đang nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Dật Phi. Phương Vũ Dương biết anh ta muốn kéo dài thời gian cho mình, bây giờ không đi thì còn chờ lúc nào nữa nhưng anh ta mới đứng dậy đã thấy hai bóng người một trái một phải đến bên.
- Các người làm gì vậy? Phương Vũ Dương nhìn thấy Đinh Tác Phi và Hạ Viên Viên thì trong lòng hơi bình tĩnh lại, tuy rằng trừ sư thúc ra không ai biết hành động lần này của anh ta nhưng Đinh Tác Phi là thủ hạ của sư thúc, bình thường cũng đối xử không tệ với mình, chắc cũng không làm khó bản thân mình.
- Anh không tránh khỏi liên quan đến lần ám sát này đâu. Hạ Viên Viên gầm lên giận dữ, cô khiếp sợ khi thấy Lâm Dật Phi tiếp được viên đạn nhưng cũng không quên lôi thủ phạm ra ánh sáng.
- Cô nói lung tung gì vậy, cút ra.
Trong lòng Phương Vũ Dương sợ hãi, sợ cô thu hút Lâm Dật Phi về phía này, giơ tay đẩy Hạ Viên Viên một cái, ngầm vận kình.
Tuy Hạ Viên Viên không sành đời nhưng kỹ xảo đánh nhau còn tinh thông hơn nhiều so với những người lõi đời. Phương Vũ Dương vừa ra tay thì cô đã biết Phương Vũ Dương có tật giật mình, tay trái cô đáp đến cổ tay anh ta, tay phải chém nghiêng một cái đã chém về phía dưới xương sườn của anh ta.
Cổ tay Phương Vũ Dương tê rần, tuy không đến mức nửa người vô lực nhưng cũng vô cùng kinh ngạc, thu chưởng về bảo vệ xương sườn, sau một tiếng "bốp" thì đã phi chân đá về phía bụng của Hạ Viên Viên.
Chiêu này vừa hóa giải vừa phản công, dùng hết mười phần sức lực. Hạ Viên Viên không ngờ người này cũng biết gia tử, ra chân nhanh như chớp, cô tránh không kịp, hai tay thu lại giữ được một chân của Phương Vũ Dương, không phòng được lực đạo nên lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã ngồi uống đất.
Phương Vũ Dương vừa đắc thủ một chiêu đột nhiên trong lòng rùng mình, cảm thấy không ổn, sự không ổn này đến từ hai phía, một phía là trong lòng mơ hồ cảm thấy một cái bóng không xua đi được, còn một bên lại là tiếng gió rít lên bên ngoài rồi mông anh ta bị đá một cước thật mạnh khiến anh ta lảo đảo lao về phía trước mấy bước, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Đinh Tác Phi đang thu lại một cước vừa đạp ra, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái: - Có gì từ từ nói.
- Anh Phương Vũ Dương chỉ tay muốn chửi mắng nhưng đột nhiên cổ tay như bị chặt đứt, một người đứng trước mặt anh ta, tuy không cao lớn lắm nhưng lại đủ để cho anh ta run như cầy sấy.
Lâm Dật Phi đã tới trước mặt anh ta.
Đột nhiên Phương Vũ Dương phẫn nộ gầm lên một tiếng, không hề giải thích, cũng không biết giải thích từ đâu, bên hông dùng sức một cái đã xoay người nhảy lên, người đang trong không trung thì chân trái đã đá ra nhưng chân trái anh ta còn chưa đạp trúng đã đột nhiên lùi về, trong không trung thẳng lưng mượn lực, hai chưởng vừa dịch một chút đã bị đánh ra ngoài như cuồng phong bão táp.
Vốn anh ta không phải là người kích động như vậy nhưng con người dù có bình tĩnh nhưng nếu bỗng nhiên phát hiện mình rơi vào một cái bẫy thì khó có thể áp chế được sự phẫn nộ và sợ hãi. Đột nhiên anh ta phát hiện ra dường như tất cả đã được sắp xếp, anh ta cũng biết đây là lần ra tay cuối cùng của mình, anh ta vĩnh viễn cũng không còn cơ hội ra tay nữa.
Nhưng anh ta đã quên mất một điều cho dù anh ta có ra tay thì cũng không có cơ hội.
Một chưởng Lâm Dật Phi đánh ra, không hề đình trệ mà xuyên qua quyền ảnh của Phương Vũ Dương, một tiếng "bốp" vang lên đã đánh trúng ngực Phương Vũ Dương. Hắn lui lại một bước nhưng trong mắt lại có tia bi ai.
Phương Vũ Dương bay ra ngoài như một con diều đứt dây, tuyệt vọng như một người bị dìm nước chết đuối, khua chân múa tay nhưng cũng không túm được một cọng rơm cứu mạng.
- Sao anh lại muốn giúp tôi?
Lâm Dật Phi bưng lên một tách trà, nhấp một ngụm, nhìn Đinh Tác Phi ở phía đối diện, vẻ mặt dường như rất nhạt nhưng lại có một tia cảm kích.
Dáng vẻ Đinh Tác Phi vẫn thành thật trước sau như một, đánh giá bốn phía một cái. Đây là một phòng trà, tuy khá đơn giản nhưng rõ ràng là thoải mái hơn nhiều so với sự kinh tâm động phách khi nãy.
Người thắng có thể ở lại an tĩnh uống trà, còn kẻ bại chỉ có thể cắn răng nuốt vào quả đắng khó nuốt.
- Bởi vì cạu xứng đáng được trợ giúp, chính nghĩa thì cần sự mở rộng. Đinh Tác Phi nói như không có chuyện gì nhưng rõ ràng là anh ta đã phát huy vai trò rất lớn. Một người như Hạ Viên Viên không thể giữ được Phương Vũ Dương, tuy Phương Vũ Dương chạy trời nhưng không khỏi nắng.
- Hình như lý do này vẫn không đủ. Lâm Dật Phi thản nhiên cười: - Anh phải biết rằng lần này anh không chỉ vượt ra khỏi chính nghĩa đơn giản như vậy. Anh vì cản Phương Vũ Dương lại mà đã đắc tội với Trần Lương Hòa, anh ta đã lạnh nhạt với anh, sau này anh muốn làm việc dưới tay chỉ đạo võ thuật quốc tế thì cũng không còn khả năng nữa rồi. Điều này đối với nhiều người mà nói tuyệt đối được coi là một tổn thất lớn, đồng thời anh cũng đắc tội với Phương Vũ Dương, còn phải đề phòng anh ta trả thù. Nếu như anh chỉ dùng lý do là xứng đáng trợ giúp thì e là không thuyết phục được người khác tin mình đâu.
- Không biết bắt đầu từ lúc nào thì giúp đỡ một người cũng cần lý do vậy? Đinh Tác Phi chậm rãi lắc đầu, có một chút bất đắc dĩ: - Trần Lương Hòa rất cố chấp, Phương Vũ Dương chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, ở lại bên cạnh bọn họ thì tôi quả là quá vô liêm sỷ. Lâm Dật Phi cậu ra tay phế đi võ công của Phương Vũ Dương nhưng lại không lưu lại dấu vết gì, cũng coi như đã giúp chúng tôi hả được một cục giận trong lòng, những chuyện còn lại đương nhiên sẽ có cảnh sát đến xử lý, cho dù ông nội của cậu ta có bản lĩnh thông thiên, có thể khiến cậu ta vô tội nhưng rõ ràng cậu ta đã bị trừng phạt rồi.
- Anh nói không sai. Lâm Dật Phi cười cười, uống một ngụm trà, dường như chuẩn bị chấm dứt cuộc nói chuyện này.
Đinh Tác Phi đặt chén trà xuống: - Thực ra tôi giúp cậu là còn có lý do khác nữa.
- Tôi đang nghe. Lâm Dật Phi không nhanh không chậm, khóe miệng hiện lên nụ cười.
- Vì chúng ta đều có chung một người bạn, vì anh ta, tôi có thể giúp cậu. Đinh Tác Phi chậm rãi nói.
Ai cũng nói lưu manh mà biết võ thì không ai địch nổi nhưng Độc Nhãn Long có nằm mơ cũng không ngờ rằng cô gái này lại biết võ, đến một tên lưu manh như gã mà cũng không chống lại cô.
Tiếu Nguyệt Dung ra tay mau lẹ, dứt khoát, Độc Nhãn Long vừa nhìn một cái đã biết chắc hẳn đây là võ học gia truyền, có lẽ còn từng đạt giải quán quân tán đả gì đó nữa. Con do bị gãy kề trên cổ gã, lạnh lẽo đến mức khiến gã cảm thấy nổi cả da gà.
– Vị nữ đại hiệp này, đại tỷ, tôi có mắt như mù, không biết trời cao đất dày là gì.
Vốn Độc Nhãn Long muốn nói cái gì người một nhà không nhận ra nhau, tôi là cướp nhưng nhìn cô chân tay nhanh nhẹn như thế này, phỏng chừng là thời gian rảnh rỗi cũng từng làm những vụ mua bán như thế này, đen ăn đen cũng kiếm được không ít đâu.
Nhưng vừa thấy khuôn mặt đông lại như sương của Tiếu Nguyệt Dung thì con ngươi của Độc Nhãn Long lại đảo một vòng:
– Thằng mập, còn không đưa đồ cho đại tỷ.
Tên mập run rẩy đứng lên, ôm bụng rên rên rỉ rỉ, hiển nhiên là bị đá một phát cũng không nhẹ, có chút đau lòng cầm túi tiền đến trước mặt Tiếu Nguyệt Dung. Gã quên cả việc diễn kịch, lại học Nhị Đương Gia nói một câu “lúc tôi bước vào nghề này thì cô vẫn còn là một học sinh ba tốt đấy”.
– Tôi không cần, anh trả lại những thứ này cho…
Tiếu Nguyệt Dung chưa dứt lời thì đột nhiên phát hiện trước mắt tối sầm. Một cái túi đã chụp lên mặt cô, không đợi cô phản ứng lại đã bị đạp thêm một phát lùi về đằng sau, trong lòng cô có chút hoảng loạn nhưng chủ yếu là hối hận, đột nhiên cô nhớ ra Lâm Dật Phi từng nói:
– Cô rất thông minh, là người có khiếu học võ nhưng không hợp để đánh nhau.
Cô nhớ lúc đó có hỏi hắn lý do tại sao nhưng Lâm Dật Phi chỉ lắc đầu, thản nhiên nói:
– Vì cô không đủ tàn nhẫn.
Lâm Dật Phi nói không sai, cho dù cô biết mấy người này không việc ác nào là không làm nhưng cô cũng chỉ hù dọa một chút. Nếu như bọn chúng phản kháng lại thật, lẽ nào cô có thể giết bọn chúng sao?
Con dao bị gãy trong tay cô không dám vung vẩy, sợ làm bị thương những hành khách vô tội. Khi Tiếu Nguyệt Dung đặt mông ngồi vào ghế thì chỉ nghe thấy những tiếng kêu kinh hoàng.
Đối với mấy hành khách mà nói thì cảnh tượng trước mắt này đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt. Có mấy người thấy Tiếu Nguyệt Dung diễn cảnh mỹ nhân cứu anh hùng thì không khỏi cảm thấy hổ thẹn, nhiệt huyết sôi trào, lúc này họ mới học theo Trần Thắng, Ngô Quảng, hét lớn một tiếng. Đâu phải cứ con vua thì lại làm vua, không ngờ thế sự thay đổi bất ngờ, hai tay của nữ anh hùng không địch lại được bốn tay, tiếng hô hùng hồn đến miệng thì lại thành tiếng hét kinh hãi, nháy mắt đã cúi gằm mặt xuống, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tên mập thoạt nhìn thì không phải là người có tài cán gì nhưng lại giả heo ăn thịt hổ, phối hợp với Độc Long Nhãn ra tay kín kẽ không một khe hở. Tiếu Nguyệt Dung bất ngờ đá cho gã một phát nhưng gã lạ học theo Mộ Dung thế gia, hai bên kết hợp lại khiến Tiếu Nguyệt Dung thêm một bất ngờ nữa. Độc Nhãn Long đá một phát khiến cô ngã lăn r, còn tên mập thì rút ra con dao găm xông lên muốn đâm cho cô một nhát.
Nhưng gã có nằm mơ cũng không ngờ lại có một bà lão ôm ngang eo gã như một gọng kìm.
Khi mẹ Lâm nhìn thấy Tiếu Nguyệt Dung bị đá một phát ngã lộn xuống thì trong lòng đau xót, dường như chính bà nhìn thấy con gái mình bị người ta đá ngã, sống chết cũng ôm chặt lấy tên mập, nhất định không chịu buông ra.
Hà Tú Lan không biết cái gì mà kĩ xảo vật lộn kịch liệt nên không biết trước tiên phải chế phục đối thủ mà chỉ ôm một ý nghĩ trong đầu là tuyệt đối không thể để tên mập làm hại đến Tiếu Nguyệt Dung.
Tên mập tức giận hừ lạnh một tiếng, vung con dao lên rồi đâm xuống.
Bên trong xe lại vang lên những tiếng kêu kinh hoàng xen lẫn một tiếng “cốp” vang lên.
“Leng keng” một tiếng, con dao găm trong tay tên mập rơi xuống đất, người gã mềm nhũn ngã phịch xuống đất. Lúc này mọi người mới nhìn thấy một chai nước khoáng như được làm ảo thuật, lại bay quay lại tay của một người thanh niên.
Độc Nhãn Long tuy chỉ có một con mắt nhưng lại nhìn tốt hơn là người có hai mắt. Nhưng cho dù như vậy thì gã cũng không nhìn thấy được rốt cuộc tên mập bị ngã như thế nào.
– Đại ca, có chuyện gì thế?
Tên tiểu tử khống chế tài xế hỏi một câu.
Nhưng chỉ trong nháy mắt gã liền biết đã có chuyện gì xảy ra.
Một chai nước khoáng đột nhiên xuất hiện trước mắt gã, đập thật mạnh vào đầu gã. Thời khắc đó gã chỉ cảm thấy dường như nghe thấy tiếng nhạc, trống và chuông cùng hòa vang trên thiên đường.
Sau đó gã cảm thấy đầu nổ ầm ầm, mơ hồ cảm thấy như có sứ giả trên thiên đường xuống, cười ngây ngô rồi ngã phịch xuống.
Một bàn tay của Độc Nhãn Long mới sờ đến con dao bên thắt lưng thì đã cứng ngắc như cái xác ướp. Lần này thì gã nhìn thấy rất rõ ràng, người thanh niên ở ghế đằng sau kia chỉ nhẹ nhàng ném chai nước trong tay qua, sau đó nhẹ nhàng ném trúng đồng lõa của gã ở đầu xe, điều khiến gã không thể tin được chính là cái chai nước kia nhẹ nhàng nảy lên, chậm rãi lướt qua mắt hắn, dừng lại một chút rồi lại quay trở về trên tay người thanh niên kia.
Đây không phải là ảo giác, chắc chắn không phải là ảo giác.
Độc Nhãn Long tin vào hai mắt của mình giống như là tin vào chuyện trái đất có hình tròn vậy.
Nhưng nếu đây không phải là ảo giác thì chỉ có một giải thích, đó là gã đụng phải một cao thủ.
Không đúng, cao thủ chỉ có thể hình dung cô gái kia, Tiếu Nguyệt Dung chỉ thiếu kinh nghiệm nhưng so với gã thì vẫn là một cao thủ lợi hại. Cứ nhìn sức mạnh cô vừa đoạt đi con dao cũng coi như chính gã cũng không làm được.
Nhưng người con trai này ra tay, chỉ một chai nước khoáng đã đánh hôn mê hai người, nhìn cách hắn lấy cái chai về, dáng vẻ như muốn đánh tiếp người thứ ba, phỏng chừng cho dù đàn ông trên khắp thế giới hoặc Neo mặc lễ phục màu đen dài hơn áo cưới cũng không làm được.
Hắn không mặc quần tam giác bên ngoài nhưng so thế nào cũng thấy kinh khủng hơn cả siêu nhân.
Tại sao cậu ta chỉ dùng một chai nước khoáng? Là do chai nước đó có cấu tạo gì đặc biệt, là một loại vũ khí sinh hóa tiên tiến hay là do cậu ta muốn phá kỷ lục thế giới Venice gì đó, muốn xem thử xem rốt cuộc chai nước khoáng này có thể đánh ngã được mấy người?
Trong đầu Độc Nhãn Long rối như một mớ bòng bong, cuối cùng cũng ý thức được có khả năng mình đã gặp phải đối thủ trong các đối thủ, đó chính là cao cao thủ.
Lâm Dật Phi chỉ khoát khoát tay, không nói thêm gì mà Độc Nhãn Long đã “phịch” một tiếng quỳ xuống, giơ hai tay kêu lên:
– Anh hùng, tha mạng cho tôi đi.
Lâm Dật Phi tha cho bọn chúng, nói theo nhân tình, có khả năng bọn chúng giết người cướp của, từng có tiền án tiền sự, cho dù bắn chết cũng không oan nhưng nói theo pháp luật, nếu như anh giết những người này ngay tại chỗ thì có khả năng sẽ gây ra sự kinh hoàng cho người dân, cũng có thể khiến anh gánh tội danh phòng vệ quá mức hoặc là cố ý làm người khác bị thương. Vậy nên Lâm Dật Phi chọn cách giao bọn chúng cho cảnh sát xử lý.
Xe vẫn đang chạy về phía trước, đến khi đi ngang qua một đồn công an thì mọi người mới như trút đi một gánh nặng đưa ba tên cướp vào đồn rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Lần này đi đi lại lại, làm nhân chứng gì đó cũng tốn không ít thời gian. Mọi người đều là người văn minh, chuyện đã qua cũng coi như xong, việc gì cứ phải bắt lỗi người khác mà không buông chứ? Một số người thầm nghĩ “không có ai là không phạm sai lầm, sai thì sửa, sửa rồi lại tái phạm”.
Nhưng nhìn thấy chai nước kia vẫn ở trên tay Lâm Dật Phi, lăn qua lăn lăn thì mọi người đều sợ nó lại rơi vào đầu mình, bao nhiêu ý kiến cũng chỉ đành nuốt vào bụng.
Xe tới huyện Bạch Thạch thì trời cũng hơi tối, Tiếu Nguyệt Dung chào một câu rồi xuống xe.
Mọi người trên xe đều nhiệt tình chào hỏi cô, lưu luyến không rời.
Đương nhiên mẹ Lâm cũng như vậy, vốn bà định nói nếu như Tiếu Nguyệt Dung không có chuyện gì thì đến nhà cũ của bà, mọi người cùng vui vẻ thì tốt hơn.
Nhưng Tiếu Nguyệt Dung lại lắc đầu từ chối ý tốt của mẹ Lâm, mói cô đến huyện Bạch Thạch là có chuyện thật, nếu như xử lý xong mọi chuyện thì cũng rất muốn đến thăm mẹ Lâm, chúc bà năm mới sớm hơn chút.
Mẹ Lâm có chút thất vọng, muốn xuống xe cùng Tiếu Nguyệt Dung, hai tay nắm lại, đột nhiên nhớ ra gì đó:
– Dật Phi, con phụ trách đưa Nguyệt Dung đến nơi an toàn đi, trời tối quá, một mình con bé đi không an toàn.
Lâm Dật Phi ngẩn ra, còn chưa kịp có ý kiến gì đã bị mẹ Lâm đá một phát xuống:
– Đi sớm về sớm, con cũng không phải là không biết đường về nhà cũ.
Cho dù Lâm Dật Phi được coi là một tuyệt thế cao thủ nhưng cũng không tránh kịp loại vô ảnh cước này, chỉ cười khổ trong lòng, nhà cũ? Làm sao con biết nhà cũ ở đâu chứ?
Tiếu Nguyệt Dung sửng sốt, hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này nhưng chưa kịp nói gì thì cửa xe đã đóng lại, nhanh như chớp đã biến mất tăm mất tích.
Tuy mọi người đều rất cảm kích Tiếu Nguyệt Dung nhưng lại dị ứng với tên Lâm Dật Phi này, trong lòng ai cũng nghĩ tốt nhất cứ tránh tên tiểu tử này càng xa càng tốt. Cái nhìn cuối cùng của Tiếu Nguyệt Dung là thấy mẹ Lâm thò đầu từ trong xe ra ngoài cửa sổ, dùng sức phất tay một cái, không khỏi có chút cười khổ.