“Hành gia khẽ vươn tay, đã biết được hay không”, những lời này không sai chút nào. Tuy nhiên điều kiện đầu tiên là phải gặp được một hành gia khác, bằng không thì có chút đàn gảy tai trâu, đốt đàn nấu hạc.
Làm người có chênh lệch, chơi bóng rổ cũng như vậy.
Tiểu Trương vẫn cho rằng trình độ của mình không tồi. Lúc còn học cấp ba là chủ lực của đội. Cho dù là lên đại học, cũng là người nổi bật trong những người cùng lứa. Bằng không mặt người dạ thú sao có thể mời cậu ta tham dự Nan Vong Bôi!
Nhưng so với mấy người này, cậu ta thực sự thua kém nhiều lắm. Chẳng hạn như Vương Tường, thể lực vượt trội, sức bật dù không người bằng Ninh Chí Viễn, nhưng khả năng đoạt bóng úp rổ không hề thua kém.
Ninh Chí Viễn cũng rất khủng bố, sức bật kinh người, tuyệt đối là cao thủ úp rổ. Tuy nhiên cậu ta cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết, có chút tiếc nuối là khả năng chuyền bóng không tốt lắm. Nhưng tiểu tử này còn có một tuyệt kỹ, đó là khả năng đoạt bóng. Tốc độ phản ứng của tiểu tử này rất nhanh, khiến cho hậu vệ khống chế bóng cũng phải mặc cảm. Nhiều khi đang khống chế bóng, lại mạc danh kỳ diệu rơi vào trong tay cậu ta.
May mà cậu ta là cầu thủ bóng đá, chứ không phải là cầu thủ bóng rổ chuyện nghiệp. Ngoại trừ úp rổ đoạt bóng, các khả năng khác không dám khen tặng. Tuy nhiên Ngô Vũ Thân lại là một người toàn diện, ném rổ, đột phá, phòng thủ, úp rổ, chuyền bóng, không gì là không làm được.
Tiểu Trương thậm chí hoài nghi, ngoại trừ không sinh được con, ở nơi này không có chuyện gì là cậu ta không làm được.
Tiền đạo là vị trí quan trọng nhất, không ai nghi ngờ Ngô Vũ Thân đạt đủ tiêu chuẩn này.
Nhưng ba người này chỉ làm cho Tiểu Trương cảm thấy lợi hại, còn Lâm Dật Phi lại tạo cho cậu ta một cảm giác khủng bố!
Lâm Dật Phi không đoạt bóng, không chuyền bóng, không úp giỏ, trong mắt của cậu ta, Lâm Dật Phi giống như chưa từng chơi bóng rổ vậy.
Nhưng hắn lại biết ném rổ!
Chỉ cần bóng tới tay Lâm Dật Phi, liền có ý nghĩa là bóng vào rổ. Không ai có thể ngăn cản được!
Tiểu Trương không tin, Ninh Chí Viễn không tin, Vương Tường không tin, cuối cùng Ngô Vũ Thân cũng không tin. Nhưng đợi bốn người bọn họ hợp tác bao vậy Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi vẫn có thể ném trúng. Điều này khiến cho bọn họ có chút uể oải.
Tiểu Trương rất muốn thử xem Lâm Dật Phi quay người có ném trúng rổ không. Nhưng cậu ta hoài nghi, cho dù như vậy, hắn vẫn có thể quăng trúng. Hắn quả thực là trời sinh ném rổ.
Mọi người không ngăn cản được Lâm Dật Phi ném rổ, tuy có uể oải, nhưng lại hưng phấn nhiều hơn. Năm nay các tuyến của khoa báo chí đều mạnh như vậy, còn sợ đội bóng nào nữa?
Tiểu Trương cũng học được không ít. Những người này rất ngưu, nhưng bàn về lý luận, vẫn là Phó Thủ Tín giỏi nhất.
Y không ngừng uốn nắn khuyết điểm của Tiểu Trương, không nên cầm bóng quá lâu, không nên chỉ nhăm nhăm tấn công, phải học được chuyền bóng. Không được nóng nảy, không được đứng sai vị trí, nhất định phải khống chế được tiết tấu trên sân.
Tiểu Trương rốt cuộc hiểu ra một đạo lý, mỗi người đều có sở trường riêng của mình. Phó Thủ Tín đương nhiên cũng có, chính là lý luận thì không ai bằng.
Những yêu cầu mà ngay cả cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ cũng không đạt tới, Phó Thủ Tín đều áp dụng vào Tiểu Trương. Bởi vì y biết, trong số mấy người, Tiểu Trương không thể nghi ngờ là yếu nhất, cũng là người nhát gan nhất, không dám có ý kiến gì với mình.
Trong lòng Tiểu Trương không ngừng chửi thầm, nhưng không thể không ngoan ngoãn nghe theo. Phó Thủ Tín đương nhiên không biết Tiểu Trương đối với mình cực kỳ bất mãn, chỉ là khó có thể tin nhìn Lâm Dật Phi. Khả năng của hắn đã vượt quá dự kiến của Phó Thủ Tín. Điều này cũng làm cho y thêm phần tin tưởng: - Các huynh đệ, hôm nay cứ tạm thế đã, đi tới quán Tiểu Phì Dương nào!
Mọi người đều hoan hô. Học kinh nghiệm lúc trước, Tiểu Trương là người phản ứng cuối cùng, lại có vẻ không hợp.
- Tôi cũng muốn đi. Bách Lý Băng cười nói.
Cô nhìn mọi người tập luyện đã lâu. Nếu là bình thường, cô chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị. Nhưng hôm nay lại khác, bởi vì trên sân có Lâm Dật Phi!
Phó bí thư có chút do dự. Nhiều người thì lại tốn thêm tiền. Nhưng nhìn dáng người thon thả mảnh khảnh của Bách Lý Băng, phỏng chừng ăn cũng không được nhiều. Hơn nữa Lâm Dật Phi tiến bộ vượt bực, là đối tượng cần phải lôi kéo. - Cũng được, chi phí đều tính vào tôi. Đây là lần đầu tiên Phó bí thư tỏ vẻ hào sảng như vậy.
…
Phó bí thư lại thật không ngờ, lần hào sảng này của y cũng là lần tổn thất thảm trọng nhất.
- Mọi người cứ tùy tiện. Lúc nói những lời này, thanh âm của Phó Thủ Tín có chút run run, không tự chủ được sờ túi tiền, vẫn dày.
- Không thể thiếu rau cỏ, đậu hũ. Vương Tường mở đầu đã khiến Phó Thủ Tín rất cao hứng. Nhưng lời tiếp theo của Ngô Vũ Thân đã khiến y buồn bực cơ hồ muốn nổi giận: - Phó bí thư, nửa tháng nay tôi còn chưa được nhấm nháp miếng thịt dê nào. Bồi bàn, trước đưa lên năm cân thịt dê béo tốt, nếu thiếu lại gọi.
Bồi bàn theo thói quen lộ nụ cười, tuyệt bút vung lên, ghi lại món khách gọi.
- Dật Phi, cậu muốn ăn gì? Phó bí thư nói to để khiến mình bình tĩnh lại. Nhưng vẫn nghe thấy thanh âm có chút run run.
- Tôi? Lâm Dật Phi lắc đầu:
- Tôi thì tùy tiện, chỉ cần no bụng là đủ.
“Vẫn là tiểu tử này thành thực nhất, biết tiết kiệm cho mình” Phó bí thư cao hứng nghĩ. Chỉ là phúc họa tương tồn, Lâm Dật Phi chợt cười hỏi Bách Lý Băng: - Còn cô, cứ thoải mái gọi, dù sao không phải là tôi mời, cùng không cần tính thêm vào tiền nợ.
Phó bí thư thiếu chút nữa thổ huyết, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui: - Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi mời mọi người, càng khó được có thêm một mỹ nhân như vậy. Vẫn là dựa hơi của Lâm Dật Phi.
Bách Lý Băng thản nhiên cười, vốn định làm thịt vị mặt người dạ thú này một trận, nhưng người ta đã gán ghép cô và Lâm Dật Phi như vậy, nhìn y cũng không còn đáng ghét như trước: - Tùy Phó bí thư làm chủ, tôi sao cũng được. Bách Lý Băng che miệng cười: - Thực ra tôi không đói bụng lắm.
Phó Thủ Tín cuống quít khách sáo, không quá kiên trì, sợ lộng xảo thành chuyên. Ánh mắt quét qua Tiểu Trương, cuối cùng rơi vào Ninh Chí Viễn. Còn Chu Chấn Vũ thì coi như không đáng kể.
- Chí Viễn, cậu muốn ăn gì? Phó Thủ Tín tính toán một chút, ngoại trừ Ngô Vũ Thân, gọi thêm rau cỏ, đậu hũ gì đó cũng không đáng mấy đồng tiền.
Ninh Chí Viễn thoạt nhìn ngại ngùng, càng không dám nhìn Bách Lý Băng, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt: - Hôm nay khó có được mọi người tụ họp vui vẻ như vậy, ngày kia là thi đấu rồi, không bằng chúng ta uống một chút.
- Chí Viễn nói không sai. Hôm nay mọi người đều biểu hiện rất tốt. Chiều mai cũng không cần tập thêm làm gì. Ngày kia đấu với đội của khoa luật không phải dễ như trở bàn tay. Hôm nay phải uống mấy chén mới được.
Phó Thủ Tín tự tin như vậy, đương nhiên là có lý do. Qua biểu hiện hôm nay của Lâm Dật Phi, đánh bại khoa luật là không có vấn đề. Những chuyện lật thuyền trong cống rãnh dù sao không nhiều. Có mình toạ trấn, há lại cho phép xảy ra chuyện như vậy.
- Trước gọi hai két bia nhé? Ninh Chí Viễn thản nhiên nói, giống như là gọi mấy chai nước tới vậy.
- Hai két? Phó bí thư thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất: - Ai có thể uống nhiều như vậy?
- Chia đều ra cũng không phải là vấn đề. Vương Tường chẳng hề để ý nói. Một bàn tám người, một két hai mươi bốn chai, hai két bốn mươi tám chai, bình quân mỗi người sáu chai.
- Tôi không sao cả. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói: - Đã uống phải uống cho đã, bằng không không uống.
Ninh Chí Viễn cười nói: - Mới có ba người đồng ý, còn Dật Phi?
Lâm Dật Phi nuốt nước miếng. Từ lúc tới thời đại này, hắn mới chỉ uống có chút với cha của Tiếu Nguyệt Dung, sao có thể từ chối: - Nếu quả thật có rượu uống, tôi không cần ăn cũng được.
Phó Thủ Tín lại càng hoảng sợ. Đầu năm nay có ba điều không thể trêu vào, trong đó có uống rượu không ăn. Không nhìn ra tiểu tử Lâm Dật Phi này hiền lành như bụt này cũng thuộc một trong ba hạng người đó.
Ngô Vũ Thân bình thản ngồi xuống: - Phó bí thư còn không vội, sao chúng tôi phải vội.
Mọi người đều cười, Phó Thủ Tín gãi gãi bộ tóc bóng loáng: - Tôi sao mà không vội. Nhưng vẫn phải tổng hợp lại một chút. Cuộc thi năm nay tôi đã tìm hiểu qua rồi. Luận về thực lực, đội của chúng ta có thể coi là đội mạnh. Khoa luật và khoa hóa học không đáng nhắc tới, chỉ là góp cho đủ sổ. Duy nhất muốn coi chừng là khoa ngoại ngữ.
- Nghe nói năm ngoái chúng ta thua bởi khoa ngoại ngữ? Tiểu Trương hỏi.
- Đúng vậy.
Phó Thủ Tín có chút không cam lòng: - Tuy nhiên năm nay lại khác. Thực lực của chúng ta tăng lên một mảng lớn, chiến thắng khoa ngoại ngữ không phải là việc khó. Quan trọng nhất vẫn là thái độ của Dật Phi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Phó bí thư thành khẩn dặn dò.
Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, nhìn thấy mọi người đều có vẻ nhịn cười, chợt hiểu ý của y, không khỏi cười theo. Uống một hớp nước, nhịn không được nhìn về phía xa xa. Bách Lý Băng đang nói chuyện với cô bạn, không biết hai người nói cái gì, đương nhiên càng không biết hai người đang thảo luận về mình.
- Vượt qua được khoa ngoại ngữ, những trận chiến về sau đều là những trận tử chiến. Dật Phi…
Phó bí thư chợt gọi một tiếng. Bởi vì y thấy tiểu tử này có vẻ như không nghe mình nói, trong lòng có chút bất mãn, nhưng bề ngoài vẫn cười tủm tỉm.
- Gì vậy? Lâm Dật Phi lấy lại tinh thần, không hiểu hỏi.
- Nếu chúng ta vượt qua vòng bàng, cậu có tính toán gì không? Phó bí thư nhìn Lâm Dật Phi, đầy vẻ chờ đời.
- Phó bí thư. Ngô Vũ Thân lạnh lùng nói: - Tôi cảm thấy việc trước mặt là tập trung cho những trận đấu vòng bảng, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Vương Tường nháy mắt với Lâm Dật Phi, làm mặt quỷ. Ninh Chí Viễn thì vẫn vẻ ngại ngùng, không nói lời nào. Mà ngay cả Tiểu Trương đều lộ vẻ hậm hực.
Thấy Vương Tường ra hiệu, lại nhìn biểu lộ của mọi người, Lâm Dật Phi bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười nói: - Kế sách không phải là không có, nhưng không biết Phó bí thư có chịu nghe hay không.
Phó Thủ Tín không biết có trá trong đó, liên tục nói: - Nghe chứ, sao lại không nghe. Mọi người có đề nghị gì thì cứ việc nói ra. Tôi là người luôn tán thành tự do ngôn luận, khiêm tốn học hỏi.
- Sách cổ có vân. Lâm Dật Phi nhịn cười:
- Thời Hán mạt, đại tướng Tào Tháo mỗi công thành phá ấp, đắc mỹ lệ chi vật, tắc tất dĩ thưởng hữu công giả. Nhược huân lao nghi thưởng, bất lận thiên kim. Vô công vọng thi, phần hào bất dữ. Cố năng bách chiến bách thắng.
- Khoan, khoan, Tiểu Phi. Phó Thủ Tín không thể không xen ngang: - Cậu có thể nói thông tục một chút được không. Sao tôi chỉ nghe hiểu mỗi câu bách chiến bách thắng, còn lại một câu đều không hiểu. Không phải y không hiểu, đôi khi không hiểu và giả vờ không hiểu khác nhau rất lớn.
Lâm Dật Phi nhìn y nửa ngày, rốt cuộc mỉm cười nói: - Đổi sang cách nói thông tục? Tốt, tôi vừa nói chính là Tào Tháo thời Tam Quốc, mỗi lần chiến tranh, chiếm được vàng bạc đều ban thưởng cho người có công. Không có công lao, một xu cũng không có. Cho nên mỗi lần chiến tranh mới có thể bảo trì được thắng lợi.
Sắc mặt của Phó bí thư có chút xám xanh, cười lớn một tiếng: - Nguyên lai là như vậy.
Lâm Dật Phi cười: - Sách cổ có vân, công thành chi tế, phàm cao thành thâm trì, thỉ thạch phồn hạ, sĩ tốt tranh tiên đăng; bạch nhận thủy hợp, sĩ tốt tranh tiên phó giả, tất dụ chi dĩ trọng thưởng, tắc địch vô bất khắc yên. Pháp viết: 'Trọng thưởng chi hạ, tất hữu dũng phu.'
Mấy câu cổ văn phía trước nghe không hiểu, nhưng câu cuối cùng “Trọng thưởng chi hạ, tất có dũng phu” mọi người đều nghe rõ ràng. Vương Tường nhịn không được cười nói: - Dật Phi cao kiến.
Lúc này Phó bí thư muốn giả bộ hồ đồ đã không thể rồi, đành ho khan một tiếng:
- Dật Phi nói không sai. Nhưng lại học Tề Tuyên Vương, tránh nặng tìm nhẹ: - Vũ Thân, cậu có biện pháp nào tốt hơn không?
Hiện tại Phó Thủ Tín chỉ muốn tát cho mình hai cái tát. Tưởng rằng Lâm Dật Phi da mặt mỏng, có điều kiện cũng không nhắc ở trước mặt mọi người. Thật không ngờ tiểu tử này dẫn chứng phong phú, âm thầm tổn hại mình.
Ngô Vũ Thân nhịn cười, nhìn Lâm Dật Phi: - Thật không ngờ Dật Phi học khoa báo chí, nhưng lại giỏi về cổ văn như vậy.
Phó bí thư thiếu chút nữa thổ huyết: - Dật Phi nói cổ văn quả nhiên không tệ, nhưng nó thuộc về thời phong kiến, liên quan gì tới hiện tại.
- Tôi bỗng nhớ tới một chuyện xưa. Nói không chừng có thể cho Phó bí thư một số đề nghị. Ngô Vũ Thân chậm rãi nói, nhưng lại nháy mắt với Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn thấy Vương Tường vụng trộm giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi. Tiểu Trương thì cúi đầu xuống, sợ Phó Thủ Tín nhìn thấy biểu lộ của cậu ta. Chỉ có Ninh Chí Viễn thì vẫn nghiêm trạng nhìn Phó bí thư, vẫn là bộ dáng ngại ngùng đó.
- Chuyện xưa gì, nói nghe xem thế nào. Phó bí thư cảm thấy hứng thú. Thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không nói cái gì trọng thưởng chi hạ, tất có dũng phu là được.
- Ngày xưa có một người rất tiết kiệm. Ngô Vũ Thân hắng giọng nói.
Phó bí thư có chút bồn chồn, lại không thể thu hồi lại lời nói, đành phải miễn cưỡng mỉm cười: - Tiết kiệm cũng không phải là xấu. Tổ tiên của chúng ta không phải đề xướng tiết kiệm là mỹ đức đó sao.
Tất cả mọi người nhịn cười, muốn nghe xem Ngô Vũ Thân rốt cuộc kể chuyện gì.
- Người này nuôi một con ngựa tốt, ngày đi ngàn dặm, à, đúng, chính là Thiên Lý Mã, chạy một cái, phóng như gió. Ngô Vũ Thân nghiêm trang nói.
Phó bí thư đầu đầy sương mù, không biết cậu ta rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ có thể kiên nhẫn nghe tiếp.
- Nhưng người này lại rất tiết kiệm. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói: - Nhìn thấy ngựa ăn cỏ rất là đau lòng. Con ngựa này chạy nhanh, nên sức ăn cũng rất lớn. Mùa hè thì không sao, tùy tiện tới đâu cũng ngắt được cỏ. Nhưng mùa đông thì phải mất tiền mua cỏ khô. Người này liền suy nghĩ, tìm cái biện pháp khiến cho ngựa không ăn cỏ.
- Ngựa không ăn cỏ thì ăn gì? Tiểu Trương nhịn không được hỏi. Lơ đãng nhìn thấy sắc mặt của Phó bí thư biến thành màu đen, ánh mắt nhìn về phía mình giống như muốn giết người, liền cuống quít cúi đầu xuống. Trong lòng thì cân nhắc, họa từ miệng mà ra, mình là người kém nhất trong này, tốt nhất là nên cúi đầu mà nghe.
- Cuối cùng có một ngày người đó cao hứng tuyên bó, Thiên Lý Mã của y rốt cuộc không cần ăn cỏ. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.
- Vì sao? Ninh Chí Viễn cười hỏi, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy mấy người đồng đội này thật có chút ý tứ, phối hợp có thể nói là hoàn hảo. Như vậy kề vai chiến dấu, phần thắng nắm chắc trong tay.
Nhìn khuôn mặt của Phó bí thư đã chuyển sang màu xanh, Ngô Vũ Thân nhịn không cười ra tiếng: - Chết đói đương nhiên là không cần ăn cỏ rồi.
Mọi người đều mỉm cười, Phó bí thư vốn định giả bộ như không hiểu, nhưng rốt cuộc vẫn phải bật cười: - Các cậu đúng là huynh đệ, Dật Phi nói thẳng, Đại Ngô thì thích vòng vèo.
- Thì ra Phó bí thư đã hiểu ý của tôi. Ngô Vũ Thân rốt cuộc nở nụ cười: - Muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, trên đời sao có chuyện tốt như vậy.
Tiểu Trương rốt cuộc minh bạch, thì ra hai vị này đang đùa giỡn Phó bí thư. Mục đích chỉ có một, nhất định phải trích tí máu từ vị vắt cổ chày ra nước này.
Hơi cắn môi, Phó Thủ Tín rốt cuộc hạ quyết tâm: - Mọi người đã nói như vậy, không cần chờ xong trận đấu. Liền ngay ngày hôm nay, đợi tập luyện xong, tôi mời mọi người tới quán “Tiểu Phì Dương” làm một trận. Nhằm tỏ rõ tâm ý của tôi.
- Quá tốt. Tiểu Trương là người đầu tiên nhảy lên. Nhìn thấy mấy vị còn lại vững vàng ngồi đó, thiếu chút nữa hận không thể tát cho mình vài cái. Lại nhìn thấy ánh mắt của Phó bí thư sắc nhọn như dao, Tiểu Trương chiếp chiếp nói: - Phó bí thư mời khách, các anh em không cao hứng sao?
Ngô Vũ Thân chậm rãi đứng lên, nhịn cười: - Cao hứng đương nhiên là cao hứng. Nhưng nếu hôm nay không biểu hiện ra chút thực lực, thì chỉ sợ buổi tối Phó bí thư sẽ ngủ không ngon giấc.
Vương Tường cũng đứng lên, cười to nói: - Không sai, cậu tưởng rằng bữa cơm này dễ ăn như vậy sao. Không lọt được vào top , Phó bí thư nhất định bắt anh em chúng ta nhổ hết ra.
Nhìn thấy hai người tỏ rõ quyết tâm, Phó Thủ Tín rốt cuộc lấy lại cân bằng, giãn khuôn mặt cười nói: - Ở đâu, ở đâu, không cần phải nhổ ra. Nếu mấy người không lọt được vào top thì góp tiền trả lại cho tôi là được.