Nhìn thảo nguyên từ xa xa không thấy được màu xanh của cỏ hòa cùng màu xanh của bầu trời, trải dài ngút mắt mà chỉ có sự trống trải mênh mông tràn ngập.
Nhiều dấu tuyết đọng điểm xuyết trên sự vô biên vô hạn của màu ố vàng ảm đạm, khiến cho người ta vừa nhìn thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ sự cô tịch một cách kỳ lạ. Thảo nguyên rất thê lương cô độc nhưng xem ra cũng thật mênh mông hoa lệ.
Ngô Vũ Thân đã đứng ở đay được một lúc, sắc trời dần dần ảm đạm. Tính theo thời gian, tuy bây giờ chắc hẳn đã là đầu xuân, là mùa cuẩ vạn vật sinh sôi nảy nở nhưng trước mắt Ngô Vũ Thân lại không có một màu xanh nào, kể cả trong lòng của cậu ta.
Cậu ta không thể không thừa nhận mình đã thất bại một cách triệt để, không ai có thể theo dõi được Hoàn Nhan Phi Hoa, bản thân cậu ta cũng không thể. Vốn cậu ta cho rằng bất luận thế nào, cho dù phải liều mạng thì cũng phải làm nên một chuyện rầm rộ nhưng khẩu súng bên hông vẫn lạnh ngắt như băng, đến cơ hội được rút ra cũng không có.
Chân trời hiện lên một vầng cam của ánh tà dương, gió lạnh giống như có linh hồn, không biết từ lúc nào đã xuyên qua áo lông, chạm đến da thịt, nổi cả da gà. Thảo nguyên vốn ố vàng không chút sức sống dưới ánh sáng còn sót lại của chiều tà cũng tản ra hào quang của màu vàng nhàn nhạt.
Vài người chăn dê xuất hiện phía chân trời đang cưỡi ngựa, mặc những chiếc áo khoác dày cộp, nặng nề đuổi theo bầy dê, dáng vẻ thoạt nhìn rất cô độc và ảm đạm nhưng Ngô Vũ Thân lại có chút ao ước. Cậu ta biết bọn họ thoạt nhìn tuy cô độc nhưng thứ đang chờ đón bọn họ là sự ấm áp, khiến bọn họ hướng về gia đình.
Ngô Vũ Thân chưa từng đến thảo nguyên, cũng không biết bản thân cậu ta lúc này, cảnh tượng này lại khiến cậu ta nhớ lại một nơi rất lâu trước đó.
Nơi cậu ta luôn muốn đi là Lhasa, tiếp đến là muốn nhìn đại thảo nguyên một chút. Cậu ta muốn nhìn bầu trời xanh vời vợi, muốn nhìn bãi cỏ xanh mênh mông, cậu ta muốn nhìn thấy những con người chất phác, thứ anh ta muốn nhìn thấy có rất nhiều rất nhiều.
Thực ra bản thân cậu ta nên được coi là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Ngô Vũ Thân có chút tự giễu, đối với tình yêu cậu như vậy, đối với sự nghiệp như vậy, đối với nhân tâm cũng như vậy. Vốn cậu ta không cần phải bôn ba ngược xuôi như vậy, vốn cậu có thể hưởng thụ một môi trường rất tốt, an phận mà làm một công việc theo đúng chức vụ của mình nhưng tính cách của cậu ta lại không cho cậu ta làm thế. Cậu vẫn có một chút áy náy với Phương Vũ Đồng.
Cậu thở dài một hơi, vẽ ra không trung một vòng khói trắng. Ngô Vũ Thân cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng có chút lạnh. Cậu ta không hề cảm thấy sự lạnh lẽo như đang ăn mòn này trong xe, thậm chí Ngô Vũ Thân còn hơi cảm thấy hành lý quá nặng làm lỡ việc theo dõi tung tích của Nhan Phi Hoa nhưng chỉ xuống xe được mấy phút mà cậu đã cảm thấy trên mặt có cảm giác đau như kim châm.
Cậu ta dậm chân một cái rồi hà một hơi lạnh, khi trở lại trong xe thì người lái xe cười tủm tìm nhìn Ngô Vũ Thân: - Đi đâu đây?
Thực ra anh ta cũng không hiểu được những gì trong lòng vị khách này, không hiểu được bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi đến nhìn cái thảo nguyên này có ý nghĩa gì. Từ trước đến nay khi anh ta lái xe thì chưa bao giờ chú ý đến cảnh sắc hai bên đường. Cái gì cũng vậy, nhìn nhiều thì cũng cảm thấy nhàm, đây là đạo lý anh ta không nói ra nhưng lại trải qua sự nghiệm chứng của biết bao nhiêu người.
Ngô Vũ Thân ngồi trên ghế, cảm giác được sự ấm áp trong lòng bắt đầu chuyển động, không lâu sau thì toàn thân cảm thấy thoải mái nhưng trong lòng lại thấy mờ mịt: - Đi đâu à? Cậu ta thì thào nói: - Phía trước có nơi nghỉ ngơi chứ?
- Có. Lái xe gật gật đầu:
- Nhưng có thể coi là trạm cuối vào thảo nguyên, cậu đến đó, nếu như muốn đi tiếp thì phải chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, nếu tiếp tục lái xe thì phải lái một lèo qua thảo nguyên, ở giữa không có chỗ dừng chân đâu.
- Oh. Ngô Vũ Thân có chút mờ mịt: - Vậy đến đó thì nói sau đi.
Lái xe cũng không phản đối, trên thực tế thì anh ta chỉ cần cầm được tiền là được. Ngô Vũ Thân đã trả đủ tiền xe trước, phần còn lại đương nhiên là tùy theo sắp xếp của Ngô Vũ Thân. Ngoài việc lái xe thì người lái xe còn có chức năng hướng dẫn du lịch nhưng anh ta lại thấy Ngô Vũ Thân không giống khách du lịch, hình như ánh mắt của cậu ta luôn tìm kiếm thứ gì đó.
Ngô Vũ Thân xuống xe rồi đến một thị trấn nhỏ, trấn này không lớn. Thảo nguyên đã không còn là du mục như trước kia nữa, cũng không phải là những nhà bạt như cậu ta tưởng tượng. Người lái xe nói với cậu ta rằng hiện giờ cái đó không còn nhiều nữa, bây giờ hiện đại hóa rồi, rất nhiều nơi ở thảo nguyên cũng theo kịp bước tiến của hiện đại hóa.
Nhìn những kiến trúc không khác lắm với phương Bắc, Ngô Vũ Thân có chút cười khổ, hiện đại hóa sao?
- Gần đây có một quán trọ, có thể ở lại được. Người lái xe đề nghị: - Phía trước còn có quán cơm, thức ăn cũng không tệ.
- Uhm.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu, biết thức ăn ở đó không tệ, chỉ có sữa và thịt. Đây cũng là những thực phẩm chủ yếu của anh ta trong mấy ngày đến thảo nguyên, rau quả ở thảo nguyên rất ít, vào mùa đông thì lại càng hiếm hoi.
Khi bọn họ vào đến thị trấn thì sắc trời đã có chút tối mờ, đến khi xuống xe thì màn đêm đã như một tấm lưới lớn mà hạ xuống, bao phủ lấy hai người.
Ngô Vũ Thân nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, màn đêm đến hơi sớm, cậu ta có chút tự giễu cười cười, sóng vai đi cùng người lái xe đến một quán cơm: - Đêm nay không say không về.
- Được. Người lái xe cười cười, vẫn ít lời như trước, ánh mắt anh ta nhìn Ngô Vũ Thân có chút thương xót, biết cậu ta tuy tiêu tiền nhưng dường như không vui chút nào, có nhiều lúc tiền cũng không mua được niềm vui.
Mới đẩy cửa bước vào quán cơm, đập vào mắt chính là mùi vị thịt dê, trong phòng như được bao phủ bởi một tầng hơi nóng, tiếng la lối om sòm khiến Ngô Vũ Thân sinh ảo giác nơi cậu ta đến không phải là thảo nguyên mà cậu vẫn đang ở Bắc Kinh.
Cậu không ngờ trong một thị trấn hẻo lánh như thế này, trong một quán cơm nho nhỏ này mà lại có nhiều người như vậy.
Trong quán chỉ có bốn cái bàn, chắc hẳn bình thường cũng không có nhiều người nhưng ở đây đã ngồi chật hai bàn, bảy tám người cùng chen nhau, mặt ai nấy thoạt nhìn cũng bóng loáng dầu, thấy Ngô Vũ Thân bước vào thì quay đầu nhìn cậu một cái. Ánh mắt đánh giá cậu có chút trắng trợn nhưng chỉ trong nháy mắt đã quay đầu đi nhưng âm điệu lại nhỏ đi rất nhiều.
Ngô Vũ Thân nhìn cách ăn mặc của bọn họ, thấy không giống người địa phương thì có chút kỳ quái nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn cười, bản thân mình quan tâm nhiều thế làm gì chứ? Mình chẳng phải cũng là người từ nơi khác đến sao?
Ngô Vũ Thân và người lái xe chọn một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, cậu tùy tiện gọi chút đồ ăn và rượu, gọi cho cả người lái xe là hai phần. Cậu cảm thấy một luồng nhiệt nóng dâng lên thì cười cười, vùi đầu vào ăn. Cậu thầm nghĩ sau khi ăn bữa cơm này xong thì say một trận, ngủ một giấc rồi sau đó? Trở về sao? Ngô Vũ Thân không dám khẳng định.
Nhưng không quay lại thì còn có thể thế nào chứ? Vốn cậu ta đã phát hiện được tung tích của Nhan Phi Hoa nhưng không ngờ lại bị mất, cuối cùng Ngô Vũ Thân cũng biết con người Nhan Phi Hoa này xuất quỷ nhập thần thế nào.
Cậu ta đang mở cái bánh mì lớn ra, nhúng dê vào súp, chờ bánh mì mềm đi và thấm đẫm súp dê thì đột nhiên người lái xe giảm thấp âm thanh như đang nói thầm bên tai cậu: - Những người này không đơn giản đâu, họ làm đảo đấu đấy.
Ngô Vũ Thân ngây ra một lúc nhưng không quay đầu lại, đương nhiên cậu ta biết đảo đấu là làm gì, đảo đấu chính là trộm mộ, còn gọi là tìm kim giáo úy. Những người làm công quả chuyển núi trước khi giải phóng thì kỹ thuật đào đấu đã vô cùng thành thạo. Một người nhờ vào một cái xeng Lạc Dương, một buổi tối đào được một cổ vật cũng không phải là chuyện hiếm.
Nhưng điều khiến cậu thấy hiếm có chính là nhiều người làm đảo đấu như vậy thì có chút bất thường, lẽ nào gần đây có cổ mộ lớn gì đó sao? Ngô Vũ Thân thầm suy nghĩ, giảm thấp âm thanh hỏi: - Sao anh biết?
- Gần đây bọn họ luôn lượn lờ ở đây, có một lần tôi còn nhìn thấy dụng cụ của bọn họ lộ ra. Người lái xe vừa nói xong câu này thì đột nhiên cảm giác một đại hán ở bàn đối diện quay đầu lại, lạnh lùng nhìn mình một cái thì trong lòng lạnh lẽo, có chút hối hận vì lo chuyện bao đồng. Bình thường anh ta cũng không phải là người lắm mồm như vậy, sao hôm nay lại những chuyện này chứ?
Hai người ngồi uống rượu suông, nhai thịt dê, uống một ngụm súp dê rồi bắt đầu trầm mặc. Bên kia dần dần bắt đầu ồn ào, hiển nhiên là không coi hai người ra gì, chỉ có điều đề tài lại chuyển sang hướng khác, bắt đầu thảo luận về vấn đề phụ nữ.
Trong quán cũng có nhân viên phục vụ nữ, nhìn cũng bình thường, bột nước trát trên mặt còn dày hơn cả vôi tường nhưng nghe thấy lời nói của bọn họ thì trên mặt cũng có chút hồng. Mọi người nói thì nói nhưng hiển nhiên cxung không có hứng thú lắm với nữ nhân viên phục vụ. Một người đàn ông có một vết sẹo trên mặt đạp bàn quát: - Bà chủ đâu? Bà chủ đâu rồi?
– Trương Quế Lan?
Ông lão nhíu mày, dường như đang suy nghĩ cái tên này, đột nhiên hai mắt ông tỏa sáng:
– Người cháu nói đến chắc là người đàn bà chanh chua mà Tiền Lão Nhị lấy về cách đây mười mấy năm trước à?
Sắc mặt Tiếu Nguyệt Dung hơi tái đi nhưng vẫn hỏi:
– Ông ơi, cô ấy nhìn thế nào ạ?
– Rất xinh đẹp.
Dường như ông lão cũng có chút quan điểm thẩm mỹ, đánh giá Tiếu Nguyệt Dung một chút:
– Quả thực là không khác lắm so với khuê nữ, cũng cao gầy như cháu nhưng cách ăn mặc xinh đẹp hơn cháu một chút. Gương mặt trắng nõn, thoạt nhìn là một người không tệ, lúc trước khi Tiền Lão Nhị lấy cô ta về thì còn náo nhiệt một con đường, chỉ riêng xe đón dâu đã xếp chật cái đường Đồng Ngẫu này, pháo dùng để đốt e rằng cả huyện Bạch Thạch dùng để đốt mừng năm mới cũng không nhiều như vậy đâu.
Trên mặt ông lão lộ ra thần sắc hồi tưởng, thở dài một hơi:
– Cũng mười mấy năm rồi nhưng ông còn nhớ rất rõ ràng, cho dù là hiện giờ nhưng ông cũng chưa từng nhìn thấy một lễ cưới hoành tráng như vậy lần thứ hai.
– Hiện giờ cô ấy vẫn sống chứ ạ?
Trên mặt Tiếu Nguyệt Dung xuất hiện thần sắc kỳ lạ, dường như là khát vọng, cũng có một chút bi ai.
– Đương nhiên là còn sống rồi.
Ông lão gật đầu nói:
– Nhưng hiện giờ cô ta không còn rực rỡ như ngày đó nữa, cô ta sinh được ba đứa con, đều là con gái cả nên địa vị trong nhà cũng không ổn. Lúc đó cô ta đắc ý, ỷ vào dung mạo xinh đẹp, tính tình lại nóng nảy, động một tý là mắng chửi người khác, người mà không cãi nhau với cô ta ở đường này phỏng chừng là chỉ còn mỗi ông thôi. Ông cũng già rồi, đương nhiên chuyện gì cũng nghĩ thoáng đi, biết rằng có tiền hay không có tiền cũng vậy mà thôi, cô ta cho dù có tiền thì cũng không thu được trái tim của chồng.
– Chồng cô ấy là bác sỹ ạ?
Đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung hỏi một câu rất kỳ lạ.
Ông lão ngẩn ra:
– Bác sỹ? Sao tên tiểu tử đó có thể là bác sỹ được chứ? Không phải đâu, tuyệt đối không phải, nhưng nghe nói bố cậu ta là một lão trung y. Mấy năm trước ông ấy có đến đây nhưng cũng có mấy năm không thấy đâu, hiện giờ cũng không biết là đã chết hay chưa nữa. Aizzz, hai người bọn họ hay cãi nhau, ông lão kia tính tình lại bướng bỉnh, có khả năng là đã đoạn tuyệt quan hệ bố con với tên tiểu tử kia rồi cũng không chừng.
Tiếu Nguyệt Dung cắn môi, không khỏi nhớ lại cảnh kia trong văn phòng bác sỹ Tiền.
Cô luôn biết rằng có rất nhiều cơ hội hiếm có, ví dụ như là chuyện bác sỹ Tiền thu đồ đệ, đó là chuyện có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu, tranh cướp nhau đến học tập, trong đó không thiếu nghiên cứu sinh, tiến sỹ, chính bản thân cô tư chất không có tư chất, bằng cấp không có bằng cấp nhưng lại được bác sỹ Tiền yêu quý, còn phải kể đến Lâm Dật Phi đóng góp một phần nữa, đương nhiên cô phải quý trọng cơ hội hiếm có này, nên không có việc gì cô cũng đi tìm bác sỹ Tiền.
Thực ra cô cũng biết tuy Lâm Dật Phi gần đây đã tránh gặp mặt với cô, cho dù có gặp mặt cũng chỉ nói dăm ba câu, chuyển giao một chút chuyện khai thác dược phẩm nhưng hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho cô. Em gái cô sau đêm mưa gió đó thì tinh thần không được tốt, bị kinh hãi, tay chân còn bị thương, phí nằm viện đối với những nhà như bọn họ mà nói vẫn là khoản phí không nhỏ nhưng khi thanh toán thì bác sỹ Tiền lại bao hết, hơn nữa còn nói không cần cô trả lại tiền nhưng ông cũng từng lén nói một câu “tiền không phải do ông chi ra”. Tiền không phải bác sỹ Tiền chi ra thì đương nhiên cũng không tự nhiên rơi từ trên trời xuống hoặc là trông cậy vào viện trưởng Triệu keo kiệt bỏ tiền túi ra.
Có một lần bác sỹ Tiền cho cô một quyển sách y, trong đó có kẹp một tờ giấy, trên đó viết mấy chiêu thức trên phương diện võ công, rõ ràng rành mạch, chữ viết phóng khoáng giống như con người của Tiêu đại hiệp. Cô cũng biết đó là một lời hứa mà Lâm Dật Phi đã đồng ý với cô.
Nhưng cô hứa là trả hắn tệ nhưng vẫn chưa trả, không phải là cô cố ý quên đi, cũng không phải do cô không trả nổi mà cô biết tình cảm của hai người bọn họ chỉ có thể tính toán rõ ràng bằng tệ đó sao?
Ngày đó, cô vốn có một câu hỏi muốn thỉnh giáo bác sỹ Tiền, đó là một câu trong sách y cổ đại: “phương bắc màu đen, nhập thông vào thận, thông với nhị âm, ứng với bốn mùa, thượng lấy sao buổi sáng, lấy xương biết bệnh, nào là âm vũ, số lục, xú hủ”.
Hiện giờ cô có chút đau đầu, vốn cơ sở của cô đã không giỏi, chưa thể hiểu hết các tác phẩm cổ, những gì trong sách y lại sâu xa khó hiểu, chỉ biết sách cổ không có vai trò quá lớn, cô chỉ biết câu này có liên quan đến bệnh thận nhưng để lý giải được thì quả thực rất khó.
May là bác sỹ Tiền cũng giống như một thầy giáo, rất tinh thông mấy thứ này, thực ra Lâm Dật Phi cũng hiểu nhưng cô không thể đi hỏi hắn.
Tới phòng của bác sỹ Tiền thì Tiếu Nguyệt Dung mới phát hiện ông không có đây, cô tiện tay lật một cuốn sách đặt trên bàn. Cuốn sách nói về mối quan hệ giữa ngũ sắc và trị bệnh trung y, rất huyền ảo, cũng khó khiến người ta tưởng tượng nhưng cô cũng không cảm thấy kỳ lạ. Người hiện đại có quá nhiều thứ không hiểu trong y học cổ đại, việc tận dụng ngũ hành, ngũ sắc, ngũ âm cổ đại một cách hợp lý đều có thể chữa được bệnh.
Một thời gian ngắn trước đó cô đã tận mắt nhìn thấy bác sỹ Tiền thi triển diệu thủ, một người bị bệnh mất ngủ đến đây, sau khi ông chẩn đoán bệnh thì không kê đơn, chỉ bảo người đó nghe một đoạn nhạc là được. Người bệnh bán tín bán nghi rời đi, không ngờ một tuần sau người đó quay lại, tự mình đến cảm ơn bác sỹ Tiền, nói bệnh mất ngủ của ông ta không chữa mà tự khỏi.
Sau đó bác sỹ Tiền mới giải thích, ông biết người kia bị nóng trong người, từ đó dẫn tới bực bội mất ngủ, những bác sỹ khác chỉ biết linh giác câu đằng có thể bình gan tắt gió nhưng không biết rằng ngũ âm đã bao gồm cả giác trưng cung thương vũ, thương âm chúc vu tây phương, bản thân nó thuộc kim, kim có thể khắc mộc, gan thuộc mộc nên đương nhiên thương âm có thể bình gan tắt gió, nếu như nóng trong người đã không còn thì bệnh này đương nhiên không chữa mà tự khỏi.
Cô nghe xong rất thán phục, trong lòng rất sùng bái, nói bác sỹ Tiền quả nhiên là lão trung y, nhất định có thể phát triển thịnh vượng y thuật của Trung Quốc vì mỗi một câu nói của ông đều là tuyên truyền giác ngộ. Trước kia, cho dù cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến phương pháp trị liệu như thế này.
Còn có một lần, một người bị bệnh xơ gan cổ chướng, ốm liệt giường, mời bác sỹ Tiền đến chẩn đoán bệnh. Bác sỹ Tiền ngoài kê một đơn thuốc ra còn bảo người nhà bệnh nhân dùng nước than quét đen một mặt tường rồi để người bệnh tĩnh dưỡng ở trong này. Kết quả là người bệnh rất nhanh đã khỏi hẳn bệnh, người nhà khua chiêng gõ trống đem tặng bác sỹ Tiền một bằng khen, khen ông là thần y.
Sau đó bác sỹ Tiền giải thích nói màu đen tụ phương bắc, phương bắc thuộc thủy, thuộc thận nên dùng màu đen nhất định là có liên quan đến bệnh thận. Chữa bệnh không chỉ dùng nguyên thuốc, ông còn học được từ Lâm Dật Phi là nên nhập phương với ngũ hành ngũ sắc, vốn bệnh này chỉ dùng phương thuốc ông kê là được rồi nhưng nếu như không có phương pháp trị bằng ngũ sắc thì e là sẽ lâu khỏi hơn.
Khi ông nói đến đây thì có chút cảm thán, nói với Tiếu Nguyệt Dung rằng thực ra nếu muốn tìm một bác sỹ tốt thì Lâm Dật Phi chính là một người nhưng…nhưng hắn lại quá bận.
Đương nhiên Tiếu Nguyệt Dung biết rằng có nhiều lúc, có nhiều người có rất nhiều cái cớ, đương nhiên bận rộn cũng là một trong số đó, cũng là một trong những cái cớ không làm tổn thương đến tình cảm đôi bên.
Nghĩ đến câu “phương bắc màu đen, nhập thông vào thận”, đột nhiên trong lòng cô động một cái, không biết sách bác sỹ Tiền viết có liên quan gì đến vấn đề mình đang nghĩ hay không. Cô nhìn chữ ký một chút, cuốn sách này là do bác sỹ Tiền tự tay viết, cô không giấu nổi sự ngưỡng mộ, thế là cô nghiêm túc ngồi đọc, hy vọng có thể tìm ra được một đoạn giải thích câu nói kia.
Bác sỹ Tiền luôn đối xử rất hòa ái với cô, sách trong văn phòng ông rất nhiều, cô muốn đọc bao lâu thì đọc, vậy nên khi cô lật cuốn sách này cũng không thấy có gì bất an. Lúc không có việc gì làm cô đều giúp bác sỹ Tiền thu dọn văn phòng một chút.
Nhưng cô mới lật vài trang đã phát hiện bên trong có một tấm ảnh.
Khoảnh khắc này cô quả thực đã sợ đến ngây người.
Từ trước đến nay cô không ngờ sẽ có một gương mặt cô ngày đêm có thể nhìn thấy trong mơ lại nhảy ra từ trong sách của bác sỹ Tiền.
Đó là một tấm ảnh chụp cô dâu, người con trai không được coi là đẹp trai, thậm chí thoạt nhìn còn hơi xấu, nhìn ánh mắt và dáng vẻ thì khá giống bác sĩ Tiền nhưng thần sắc có chút kiêu căng, cô gái như hoa như ngọc, khuôn mặt kiêu ngạo.
Người cô chú ý đến không phải người đàn ông kia mà chính là khuôn mặt của cô gái kia, sao cô ấy lại giống với bức ảnh ở nhà mình như vậy?
Đó là tấm ảnh trong ngăn kéo của bố cô.