- Một mình cậu ấy có thể chọi tám nhưng có thể đánh lại được không thì cũng không chắc. Ông chủ cười khổ nói: - Bọn họ vừa ra tay thì bàn ghế ở đây của tôi đã tanh bành nhưng điều kỳ lạ là bàn ghế chỗ cô gái kia ngồi vẫn lành lặn.
Lâm Dật Phi đã hiểu được nguyên nhân Ngô Vũ Thân ra tay, chắc hẳn là cậu ấy muốn giành được thiện cảm của Hoàn Nhan Phi Hoa nhưng có điều hắn nghĩ đến điều gì đó, cau mày lại.
- Bạn của các cậu đánh một tên mặt sẹo, kết quả là chọc vào một tổ ong vò vẽ. Ông chủ cười khổ nói: - Đám người kia ra tay thì còn để ý gì nữa, xuống tay rất độc ác. Bạn của các cậu đánh ngã được hai tên nữa nhưng lại bất thình lình bị tên khác chém một đao vào lưng, kết quả là bị chảy máu.
- Hiện giờ cậu ấy thế nào rồi? Sự lo lắng của Đinh Tác Phi là rất bình thường, ngược lại biểu hiện của Lâm Dật Phi lại quá mức bình thản, giống như đang nghe một câu chuyện vậy.
- Vốn dĩ cậu ấy có thể bị chết ở đây rồi. Ông chủ lắc đầu nói: - Nhưng cậu ấy cũng thật may mắn, không ngờ cô gái kia có thể đánh nhau, vừa ra tay một cái đã có một tên đào mộ bị gãy một chân.
Lâm Dật Phi có chút cười khổ vì Hoàn Nhan Phi Hoa, cao thủ như cô mà lại bị người ta nói là đánh rất được sao?
Đinh Tác Phi biến sắc: - Cậu Lâm, lẽ nào người kia là Nhan Phi Hoa sao?
- Ngoài cô ta ra thì còn ai có thể dùng đũa phi xuyên qua người sau đó lại cắm vào tường một cách dễ dàng như vậy chứ? Lâm Dật Phi cười cười.
- Hôm qua cậu này cũng Đột nhiên ông chủ biến sắc.
- Đương nhiên không phải rồi, tôi mới đến thôi. Lâm Dật Phi lắc đầu.
- Nhưng dường như cậu biết rất rõ về chuyện ngày hôm qua.
Ông chủ hỏi một câu, thấy dáng vẻ Đinh Tác Phi như muốn lấy lại tiền thì vội vàng nói: - Cô gái kia vừa ra tay đã đánh bay một tên dùng dao, vừa đưa tay ra vỗ một cái thì chiếc đũa trên bàn như một mũi tên, tôi còn chưa nhìn rõ thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết rồi một tiếng "phập" vang lên, cái tên đàn ông khôi ngô đi đầu đã ôm chặt cánh tay, máu chảy đầm đìa, phía sau gã cũng chính là bức tường cắm chiếc đũa này. Cô gái kia đúng là không phải người, sao con người lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
- Sau đó thì sao? Lâm Dật Phi hỏi.
- Sau đó đám người kia nào dám động thủ nữa, có mấy người còn bị dọa cho quỳ xuống.
Dáng vẻ ông chủ ít nhiều cũng có chút mở mày mở mặt: - Cô gái đó chỉ nói dẫn tôi đi gặp người đứng đầu của mấy người, một người đàn ông mới nói không thì đã bị cô tát cho một cái, sưng nửa bên mặt, không còn sót cái răng nào, những tên còn lại thì đến đường cũng không biết đi, dùng cả tay và chân bò ra ngoài. Bạn của hai cậu cũng đi theo ra ngoài.
- Xong rồi hả? Đinh Tác Phi không kìm được hỏi.
- Đúng vậy, chỉ có vậy thôi. Ông chủ khẳng định gật đầu, yên tâm nhét tiền vào trong túi áo, khóe miệng để lộ một tia cười đắc ý.
Lâm Dật Phi và Đinh Tác Phi tùy tiện mua ít lương khô rồi đem theo ít nước đi. Đinh Tác Phi thấy xung quanh không có ai mới vội vàng nói: - Cậu Lâm, xem ra Vũ Thân đã dùng khổ nhục kế và đạt được sự tín nhiệm của Nhan Phi Hoa rồi. Hiện giờ cậu ấy và Nhan Phi Hoa đang ở bên nhau, chúng ta chỉ cần đi theo cậu ấy là có thể tìm được Nhan Phi Hoa. Anh ta nói đến đây thì ánh mắt ngưng lại, có chút vui mừng nhìn một góc tường, ở đó còn lưu lại một mũi tên được vẽ một cách vội vàng: - Đây là do Vũ Thân để lại đấy, tôi biết được vì chúng tôi đã dùng cách thức liên lạc này mấy năm nay rồi. Chúng ta nên đ theo hướng Tây Bắc.
Đinh Tác Phi lái xe về phía trước, thỉnh thoảng lại xuống xe nhìn những dấu hiệu có khả năng Ngô Vũ Thân lưu lại, dấu hiệu đầu tiên là ở góc tường, những cái còn lại thì rất phong phú, có khi là vệ đường, có khi là trong cỏ. Đinh Tác Phi đi được một lúc lại không ngại vất vả xuống xe tìm kiếm, tỷ lệ thành công không cao, khoảng mười lần thì mới có một, hai lần là tìm được.
Đôi khi Lâm Dật Phi cũng xuống xe nhìn nhưng phần lớn là ngồi mát ăn bát vàng nhưng mỗi lần Đinh Tác Phi xuống xe là ánh mắt Lâm Dật Phi lại có chút cổ quái, dường như là mỉm cười lại dường như đang suy nghĩ gì đó.
Hai người rất nhanh đã bỏ xe đi về phía trước, theo như phán đoán của Đinh Tác Phi thì Ngô Vũ Thân và Hoàn Nhan Phi Hoa đã vào sâu trong thảo nguyên mà cỏ dại ở phía trước mọc rất hỗn tạp, đi lại có chút khó khăn, xe căn bản không đi vào được. Màn đêm dần dần buông xuống, Đinh Tác Phi dường như bị lạc mất phương hướng, đến khi cả thảo nguyên chìm trong bóng tối thì anh ta dừng lại, có chút cười khổ nhìn Lâm Dật Phi: - Chúng ta quá sốt ruột, hiện giờ manh mối khó tìm, hay là để qua đêm nay rồi nói sau.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
- Thế cũng được.
Hành lý của Đinh Tác Phi đơn giản, Lâm Dật Phi cũng không mang nhiều, mặc dù những thứ cần thiết như đèn pin, đồ nhóm lửa, lương khô đều không thiếu nhưng lại không đem theo lều trại. Thảo nguyên vừa đến đêm thì gió lạnh thét gào, Đinh Tác Phi dù từng luyện võ nhưng cũng có chút run rẩy. Anh ta nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của hắn thì trong lòng không khỏi có chút khâm phục.
- Thực ra anh cũng không cần đến đây đâu. Lần này Lâm Dật Phi bước về phía trước, muốn tìm một chỗ kín gió.
- Sao tôi có thể không đến được cơ chứ? Vũ Thân là bạn của tôi mà. Đinh Tác Phi lạnh đến mức muốn nhảy lên nhưng chỉ lắc đầu:
- Cậu Lâm vì cậu ấy mà cố gắng hết sức, tôi là bạn thân, nếu như ở nhà hưởng phúc thì có phải là có chút khó nói không?
- Tôi đến tìm Nhan Phi Hoa là vì rất nhiều nguyên nhân. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Tôi cũng không vĩ đại như anh tưởng tượng đâu.
Đinh Tác Phi ngẩn ra, không kìm được hỏi: - Nguyên nhân gì vậy?
- Chỉ là chút ân oán cá nhân thôi. Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
- Vậy nếu cậu thấy Nhan Phi Hoa thì có ra tay không?
Đinh Tác Phi hỏi một cách bình thản nhưng nhìn bóng lưng của Lâm Dật Phi có chút nghiên cứu và chờ mong.
- Tôi cũng không rõ lắm. Lâm Dật Phi cũng trả lời với ngữ điệu bình thản.
- Cậu Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu không? Đột nhiên Đinh Tác Phi hỏi.
- Anh nói đi.
- Xem ra cậu rất hiểu Nhan Phi Hoa, tôi cũng biết võ công của cậu cao hơn rất nhiều so với các tuyển thủ khác của Bách Gia Hội, điều tôi muốn hỏi là nếu như cậu và Nhan Phi Hoa động thủ thì cậu có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
Trong mắt Đinh Tác Phi để lộ một tia khẩn thiết nhưng lại cố giữ giọng nói của mình được bình thản.
- Võ công không hẳn là nguyên nhân chủ yếu quyết định thắng bại. Lâm Dật Phi không trả lời câu hỏi này: - Tôi chỉ muốn nói rằng có lúc, có những người vừa ra tay thì đã định trước được thắng bại, bất luận anh ta có chuẩn bị tốt đến đâu đi chăng nữa.
Bước chân Đinh Tác Phi dừng lại một chút: - Cậu Lâm nói ai vậy?
- Tôi nói sự thật thôi. Lâm Dật Phi không quay đầu lại nhưng cũng dừng bước chân lại, chỉ một sườn núi đột ngột nhô ra:
- Chỗ này có thể chắn gió nghỉ ngơi được, chúng ta ở tạm đây một đêm đi.
Đinh Tác Phi gật gật đầu, móc bật lửa ra, chuẩn bị nhóm lửa nhưng Lâm Dật Phi khoát tay ngăn lại: - Anh nhóm lửa như vậy chẳng phải là muốn đốt hết cả thảo nguyên sao?
- Thế làm thế nào bây giờ? Đinh Tác Phi có chút cười khổ: - Nếu không nhóm lửa, cậu Lâm thì không sao nhưng tôi e là tôi không chịu được mất.
Lâm Dật Phi gật gật đầu: - Vậy thì phải quây một cái vòng ngăn cách mới được.
Khi hai người cắt cỏ thì tay chân Lâm Dật Phi nhanh nhẹn, không bao lâu sau thì một khoảng đất rộng rãi đã sạch sẽ. Đinh Tác Phi thấy Lâm Dật Phi xử lý một cách ngăn nắp gọn gàng thì không kìm được hỏi: - Xem ra cậu Lâm cũng thường đi dã ngoại nhỉ?
Lâm Dật Phi tay chân không ngừng, một lúc lâu sau mới nói: - Còn anh thì sao? Đây là lần đầu tiên anh gặp cảnh này sao?
- Không vì Nhan Phi Hoa thì ai thèm đến cái nơi quỷ quái này chứ? Đinh Tác Phi có chút cười khổ.
Khi lửa được nhóm lên thì Đinh Tác Phi mới cảm thấy thoải mái một chút, tuy gió lạnh vẫn thổi nhưng còn thoải mái hơn rất nhiều so với việc đứng giữa cánh đồng bát ngát. Hai người cả đêm không nói gì, đến hôm sau thì tiếp tục xuất phát, hành trình nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù những manh mối Ngô Vũ Thân để lại không nhiều nhưng vẫn luôn có thể tìm thấy. Mỗi lần Đinh Tác Phi tìm thấy thì đều có dáng vẻ vui mừng như phát cuồng nhưng Lâm Dật Phi chỉ gật đầu chứ cũng không nói gì. Thảo nguyên mênh mông, cỏ thì cúi xuống là nhặt được. Hai người đi về phía trước, không biết đã đi được bao xa nhưng phát hiện ra ở đây đến một bóng người cũng không có, dường như bản thân mình cũng bị cỏ dại che lấp mất. Sự lạc quan của Đinh Tác Phi dần dần giảm đi, đột nhiên trong lòng có cảm giác hoảng sợ, cảm thấy có khả năng mình sẽ chết ở đây.
Con người luôn tự cho mình cao hơn trời, Đinh Tác Phi cũng nghĩ vậy nhưng sau khi đến thảo nguyên thì anh ta mới phát hiện ra mình nhỏ bé chẳng khác gì một ngọn cỏ, sự cô độc còn khiến anh ta cảm thấy hoảng sợ hơn cả cái lạnh lẽo. May là tuy Lâm Dật Phi không nói nhiều nhưng cũng vẫn có hỏi có đáp, tuy có lúc câu trả lời chỉ là tiếng "uhm" nhưng cũng khiến Đinh Tác Phi không cảm thấy bản thân đang chiến đấu một mình nữa.
Tiếu Nguyệt Dung có chút sững sờ:
– Vậy sau đó thì sao ạ?
– Thực ra thì không bằng bị đâm chết luôn đi, xong hết mọi chuyện.
Ông lão không mắng rủa mà là cảm thán:
– Sau đó thì đột nhiên nhà hàng của cậu ta bị cháy, thiêu thành tro, không còn lại cái gì. Vì cậu ta đã ném toàn bộ tài sản vào nhà hàng đó nên từ đó về sau Lão Nhị Thế bị suy tàn, trở thành một con ma men, aizzz, còn người đàn bà kia thì đúng là đồ gây họa, aizzz, cô gái, cô vẫn chưa đem đồ vừa mua này.
Tiếu Nguyệt Dung quay lại lấy đồ rồi yên lặng đi về phía trước, khi cô bước đến dưới ngôi nhà mà ông lão chỉ thì đã nghe thấy tiếng quát mắng bén nhọn từ trên tầng truyền xuống.
– Đồ ma men này, cả ngày chỉ biết uống, uống nước đái mèo nhà anh ấy, sao số tôi khổ thế này, gả phải một người như ông chứ?
Ngay sau đó truyền đến một hồi tiếng mảnh thủy tinh vỡ chói tai xen lẫn tiếng khóc nức nở của một cô bé.
– Uống, uống, tôi cho ông uống.
Tiếng mắng chửi của người phụ nữ kia cao hơn dB, chắc hẳn tất cả mọi người quanh đây đều có thể nghe thấy, hoặc có lẽ là bà ấy muốn cho tất cả mọi người nghe thấy.
– Mày đứa con chết dẫm này, ăn cơm đi, chỉ biết ăn thôi, sao không ăn cho chết luôn đi.
Người phụ nữ kia lại lớn tiếng mắng chửi.
Tiếu Nguyệt Dung đứng dưới lần hồi lâu, do dự thật lâu, cuối cùng cũng chậm rãi bước lên tầng, tới trước cửa, nhìn cánh cửa chống trộm đầy khí thế nhưng có chút rỉ sét đã từng chứng kiến sự huy hoàng và sụp đổ của chủ nhân ngôi nhà này, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái nhưng lại không có sự thấp thỏm như trước kia.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, hiện ra một khuôn mặt nhưng khuôn mặt đó đã có quá nhiều điểm khác nhau với khuôn mặt trong tấm ảnh, trên mặt tràn đầy vẻ oán hận, bất bình hoặc có lẽ là sự ủy khuất mà bà cảm thấy.
Tuy vậy Tiếu Nguyệt Dung cũng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bà chính là mẹ đẻ của mình – Trương Quế Lan.
– Cô tìm ai vậy?
Khi người phụ nữ nhìn thấy Tiếu Nguyệt Như thì hơi sửng sốt, mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
– Xin lỗi, tôi tìm nhầm người rồi.
Tiếu Nguyệt Dung nhìn khuôn mặt đó, lại nhìn con ma men đang nôn be bét trong phòng một cái, trong phòng còn có một cô bé, rụt rè nhìn kẹo trong tay của cô. Cô mỉm cười nói:
– Em gái, năm mới rồi, chị cho em kẹo để ăn này.
Cô bé vô cùng sung sướng, nhìn thấy mẹ không phản đối gì thì vội vàng nắm lấy rồi chạy vào núp trong buồng. Nhìn người phụ nữ vẫn còn ngạc nhiên đứng đó, Tiếu Nguyệt Dung lạnh nhạt xoay người đi:
– Xin lỗi đã làm phiền.
Thấy cô quay người đi, dường như người phụ nữ kia phục hồi lại tinh thần, đột nhiên run giọng nói một câu:
– Cô là Nguyệt Dung hay là Nguyệt Như?
Rốt cuộc bà cũng biết tại sao nhìn người này lại quen mắt đến như vậy, bởi vì bà có thể mơ hồ thấy được bóng dáng của mình năm đó trên người cô gái này.
Tiếu Nguyệt Dung cứng đờ người nhưng cũng không quay đầu lại, một lúc lâu mới nói một câu:
– Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi ạ.
Nhìn Tiếu Nguyệt Dung biến mất ở góc hàng hiên, bà vừa nhấc chân lên nhưng lại thấy nặng như đeo đá, muốn gọi cô nhưng lại cảm thấy cổ họng khàn khàn. Bà vịn lấy khung cửa rồi vô lực ngồi phịch xuống, thất thần nhìn xa xa, miệng lẩm bẩm:
– Đúng vậy, tôi nhận nhầm người rồi.
Tiếu Nguyệt Dung bước xuống cầu thang nhưng lại phát hiện mình không rơi một giọt nước mắt nào.
Cô từng nghĩ rất nhiều về cảnh hai mẹ con gặp lại, kiều nào cũng lấy nước mắt làm kết thúc, cảnh bình tĩnh gặp nhau một lần rồi chia tay ngay cô chưa từng nghĩ đến nhưng cô lại cảm thấy thật tự nhiên.
Một tiếng “bùm” lớn vang lên, một chùm pháo hoa phóng lên, khiến cho bóng đêm trở nên sáng hơn chút nhưng ánh sáng tồn tại không bao lâu lại bị bóng đêm bao trùm lấy một cách vô tình.
Nhìn chùm pháo hoa kia cô mới đột nhiên nhớ ra hôm nay là đêm .
Nhưng bản thân cô đã định trước là phải trải qua một mình.
Trên đường đến một cái xe cũng không có, xe bus để trở về cũng không còn chạy nữa, muốn đi chuyến nhanh nhất cũng phải đợi đến chiều mai. Tiếu Nguyệt Dung mờ mịt đứng ở đầu đường, chỉ nghĩ tối nay qua đêm ở đâu đây?
Có mấy tên lưu manh say khướt từ đầu đường đi đến, dọc đường hát những giai điệu khó nghe, buồn nôn nhưng lại ra vẻ thú vị, tục tằn nhưng ra vẻ hài hước:
– Em gái không có chỗ đi à?
– Đến nhà anh ngủ một đêm đi.
– Em ngủ ở trên, anh…
– Cút!
Mặt tiếu Nguyệt Dung lạnh như băng, lạnh lùng nói.
– Mày bảo ai cút hả?
Bọn côn đồ đang buồn vì tinh lực dư thừa mà không có chỗ trút ra, đêm Tết mà không có gì để tiêu khiển, đụng phải một cô em, không biết tốt xấu mà lại đắc tội với ba bá vương của Bạch Thạch.
Tiếu Nguyệt Dung xoay người bước ra xa, ở chỗ này thêm lúc nào là cô cảm thấy buồn nôn lúc ấy.
– Cấm đi, không nói rõ ràng là bố…
Một tên lưu manh giơ tay túm lấy ống tay áo của Tiếu Nguyệt Dung, muốn động tay động chân. Tiếu Nguyệt Dung lật tay túm được cổ gã, chỉ vung một cái tên kia đã bay qua đầu cô, ngã thật mạnh xuống đất, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Hiển nhiên hai tên còn lại cũng vẫn chưa tỉnh rượu, lần lượt ào ào lao đến chửi mắng.
Tiếu Nguyệt Dung chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên, ra tay không chút lưu tình. Lâm Dật Phi dạy cô cầm nã thủ phân thân thác cốt, trước kia cô chỉ cảm thấy hơi nặng nhưng hiện giờ lại cảm thấy quá nhẹ đối với những tên lưu manh như thế này.
Cô giơ tay ngoắc một cái đã mượn lực bẻ gãy cổ tay của tên lưu manh kia rối nhấc chân đá một cái, mũi nhọn của giày cao gót trúng ngay đầu gối của một tên khác.
Cô thấy xương cốt của người khác động một tý là bị gãy xương đứt gân, tưởng là sức mạnh của mình không đủ nhưng không ngờ Lâm Dật Phi cười nói cô từng học y thì nên biết rằng có nhiều lúc làm trật khớp của một người không cần nhiều sức, chỉ cần mượn lực đẩy lực, cổ tay của bất kỳ người nào cũng không hề cứng rắn như cô tưởng tượng đâu.
Lâm Dật Phi nói không sai, trên thực tế thì hắn là võ học đại hành gia, hắn từ trước đến nay chưa từng nói sai.
Khi Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đên đây thì đột nhiên trong lòng chua xót, che mặt nức nở chạy về phía bóng tối.
Mấy tên lưu manh kêu ầm ĩ, đau đến mức bố mẹ tên gì cũng quên mất nhưng nhìn thấy Tiếu Nguyệt Dung khóc lóc chạy đi thì đột nhiên im bặt, nhất thời không biết nên làm gì, cũng không hiểu vì sao người bị thương là mình nhưng người khóc lại là cô gái kia?
Tiếu Nguyệt Dung không biết mình đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại, tiếng khóc không cần đè nén truyền rất xa, gió vừa thổi qua đã xóa tan hết dấu vết.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tiếu Nguyệt Dung cũng đứng lên, nhìn xung quanh một cái. Nơi này rất tối, cô không khỏi tự cười giễu chính mình, hy vọng lúc nãy mình không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi và không khí đón năm mới của mọi người.
Cô lấy điện thoại di động ra, ổn định cảm xúc một chút rồi bấm điện thoại trong nhà:
– Bố ạ? Con là Nguyệt Dung. Cái gì? Con ở đâu ạ? Con ở nhà bạn. Huyện Bạch Thạch ạ? Con đi qua rồi nhưng hiện giờ không phải ở huyện Bạch Thạch, con đã đến nhà của Trương Quế Lan và hỏi thăm một chút rồi. Nghe hàng xóm nói bọn họ rất giàu có, hình như dọn đi rồi, đi nước ngoài thì phải. Lúc nào con về ạ? Chắc là ngày mai, bạn con bảo con gửi lời chúc mừng năm mới đến bố. Trai hay gái ạ? Đương nhiên là con gái rồi. Nguyệt Như đâu bố? Ngủ rồi ạ? Con quỷ lười này, vâng, cứ vậy ạ, con còn phải xem tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn nữa, vâng, cứ thế đi. Con chào bố.
Tiếu Nguyệt Dung buông điện thoại xuống đã nhấc chân bước vào trong huyện, không biết trong này có nhà nghỉ không nữa, Tiếu Nguyệt Dung thầm đoán.
Nhìn thấy phía trước treo tấm biển “khách sạn Đế Vương”, Tiếu Nguyệt Dung nhanh chân bước đến nhưng phát hiện đây chỉ là một chỗ ở nhỏ, nhân viên phục vụ đang đứng trước một người con trai, người đó đang hỏi:
– Cái gì? Một đêm mà tệ? Đắt quá, thôi được không?
– Dật Phi, sao lại là anh?
Tiếu Nguyệt Dung vừa liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng này, không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Khi Lâm Dật Phi quay đầu lại thì vẻ mặt cũng rất ngạc nhiên:
– Nguyệt Dung, sao lại là cô? Cô…cô thuê phòng à?
Trong lòng Tiếu Nguyệt Dung an tâm một chút, cười khổ nói:
– Tôi đến tìm một người thân nhưng…nhưng không có chỗ ở.
– Cái khách sạn nhỏ này đúng là ăn thịt người, một phòng mà lấy tận tệ.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Tôi đang nghĩ xem có đổi sang chỗ khác hay không.
Nữ nhân viên phục vụ lạnh lùng nhìn Lâm Dật Phi, bày ra dáng vẻ anh muốn ở thì ở, không ở thì mau cút đi.
– Anh có thể tìm được một chỗ đã coi như không tệ rồi.
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười.
– Tôi cũng tìm rất lâu rồi, tệ cũng không được coi là đắt lắm, nếu muốn rẻ nữa thì chỉ có ở gần bến xe mới có nhưng lại không an toàn lắm. Nhưng sao anh không đi cả đêm? Có thể tiết kiệm một chút đấy.
– Tôi sợ lắm.
Lâm Dật Phi mỉm cười nhưng trong mắt lại giấu giếm gì đó.
– Vậy nên tôi đi được một nửa, nhớ đến đường đi không an toàn lắm, vẫn là nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai lại đi tiếp cũng không muộn.
– Tiêu đại…
Tiếu Nguyệt Dung ngừng một chút:
– Nếu như anh cũng sợ đi đường ban đêm thì phỏng chừng là đến ma cũng không dám đi rồi. Phục vụ, cho một căn phòng.