Lúc Lâm Dật Phi để điện thoại xuống, sửng sốt nửa ngày, mới chậm rãi đi tới thư viện. Vừa nãy dặn dò Bách Lý Băng vài câu, bảo cô hôm nay nên nghỉ ngơi. Bách Lý Băng đương nhiên không vui, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời hắn.
Lúc hắn chiến đấu với quân thù, cũng chưa từng do dự như vậy. Không phải hắn không biết tình cảm của Bách Lý Băng, chỉ là hắn không biết nên xử lý như thế nào.
Dù hắn đã tới tám trăm năm sau, nhưng lại không thể quên được người trước kia, càng không thể quên Nhạc Bình Bạc. Điều này có chút kỳ cục, hắn đã tới tám trăm năm sau, người ở thời đại kia đã sớm không tồn tại. Hắn cố chấp phần tín niệm này là vì cái gì?
Hắn có thể quay về không? Hắn quay về thì làm được gì? Thay đổi lịch sử đã sớm trở thành quá khứ? Hắn có năng lực đó sao?
Chậm rãi lắc đầu, biết những câu hỏi này sẽ không có đáp án. Đã như vậy, tại sao không học theo lời của cổ nhân:Được thì hát vang, mất thì thôi. Đa sầu đa hận,, cũng ung dung. Sáng nay có rượu sáng nay say. Ngày mai có sầu ngày mai sầu
Nếu rượu quả thật có thể giải quyết hết thảy phiền não, hắn thật muốn học tập Bách Lý Băng, uống rượu đến say thì thôi. Nhưng hắn biết điều này không có khả năng!
Đau khổ không phải vì hồ đồ, mà là vì tỉnh táo. Dù hắn đã chôn sâu sự đau khổ vào đáy lòng, nhưng hắn thực sự quá tỉnh táo!
Có lẽ tỉnh táo chưa hẳn là một việc tốt!
Chậm rãi đi lên tầng bốn của thư viên. Hôm nay là chủ nhật, ngoại trừ thủ thư, đến sớm nhất vẫn là Lâm Dật Phi. Tầng ba là sách sử và sách văn học. Tầng bốn là sách khoa học, kỹ thuật, thể thao. Hôm nay hắn tới đây là muốn tìm hiểu thêm về môn bóng rổ.
Trình thẻ thư viện ra, tùy ý nhìn mấy quyển giới thiệu về môn bóng rổ. Chỉ mười phút đã xem xong. Rốt cuộc hiểu rõ nhiệm vụ trung phong của mình là như thế nào. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chim kêu lanh lảnh, ánh nắng ấm áp, tâm tình không khỏi theo đó mà sáng sủa. Đột nhiên lại nhớ tới mẹ con Bì Nhị, hiện tại vô sự, không bằng qua đó xem.
Mới đứng lên, chuông điện thoại kêu. Nhìn quanh bốn phía, may vẫn là sáng sớm, chỉ có một mình hắn ngồi đây. Ấn nút nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Hà Tú Lan: - Tiểu Phi, cuối tuần rồi sao không về nhà?
Lâm Dật Phi cười khổ, chỉ biết nhớ tới mẹ của người khác, lại quên mình còn có một người mớ đang quải niệm:
- Mẹ à, chiều hôm qua bọn con vừa mới tập bóng rổ, cho nên buổi sáng hôm nay liền tới thư viện.
Hà Tú Lan mỉm cười thỏa mãn. Trong lòng luôn lo lắng tới sức khỏe và tinh thần của con trai, xem ra nó đã hoàn toàn khôi phục. Điều này phải cảm ơn cô ý tá Tiếu kia. Đương nhiên bà ta cũng đã sớm dặn dò A Thủy chiếu cố Tiểu Phi. Nếu có biến cố thì lập tức thông báo. A Thủy đúng là bạn tốt của Tiểu Phi. Những chuyện phân phó đều làm đâu ra đấy, xem ra phải tìm cơ hội cảm ơn A Thủy mới được.
- Hôm nay có rảnh không? Nhà cách trường không xa, nếu được thì về thăm nhà một lát. Thức ăn ở trường đều không tốt, về nhà mẹ nấu món thịt kho mà con thích cho mà ăn. Hà Tú Lan bắt đầu dong dài.
Lâm Dật Phi do dự một chút:
- Vâng.
- Y tá Tiếu có rảnh không? Nếu có thể thì cũng mời con bé tới nhà mình chơi. Con trai đã khỏe mạnh trở lại, Hà Tú Lan bắt đầu lo lắng cho chung thân đại sự của nó. Hà Tú Lan cho rằng, phương pháp tốt nhất để trị liệu căn bệnh thất tình của con trai, chính là tìm cho con trai một người bạn gái mới.
Hiện tại đại học không như mình hồi trước. Lúc đó sinh viên yêu đương là chuyện hiếm có. Mình và cha nó quen nhau là do làm cùng đơn vị. Nhưng ngày nay sinh viên mà không tìm bạn gái, không nói chuyện yêu đương thì mới bị coi là quái vật.
Hà Tú Lan không hy vọng con trai mình bị người khác coi thường. Y tá Tiếu không những đẹp người, lại còn đẹp nết, biết cách chăm sóc người khác, chính là con dâu tốt nhất.
- Làm sao con biết. Lâm Dật Phi nhịn không được cười: - Tuy nhiên chắc cô ấy cũng có lúc nghỉ ngơi.
- Vậy à. Hà Tú Lan hơi thất vọng: - Bất kể như thế nào, con về nhà một buổi. Tuần sau mẹ và cha bắt đầu bận rộn rồi, lúc đó lại không có nhiều thời gian.
Lâm Dật Phi đáp ứng, tắt điện thoại, đứng lên cất sách, rồi xoay người đi ra ngoài cửa. Còn chưa tới của, một nữ sinh đã đi tới trước mặt. Lâm Dật Phi hơi sững sờ, không khỏi nhìn cô ta nhiều hơn.
Cô gái kia có đôi mắt to, mặt trái xoan, để tóc ngắn, cả người tràn đầy khí tức thanh xuân. Chỉ là ăn mặc hơi cũ kỹ, còn đeo huy hiệu trường. Nhìn màu áo có vẻ như là sinh viên năm thứ nhất.
Thực ra không cần nhìn máu áo. Chỉ cần nhìn thấy cô ta đeo huy hiệu của trường là biết sinh viên mới rồi. Không có sinh viên lớp trên nào đeo huy hiệu đi rêu rao khắp nơi.
Dù đã quen với ánh mắt của các nam sinh, nhưng anh chàng trước mặt này không những cao to, mà khá đẹp trai. Bị nhìn chằm chằm như vậy, thiếu nữ nhịn không được cũng trợn mắt nhìn lại.
Lâm Dật Phi chợt nở nụ cười, nữ sinh kia dừng bước: - Anh cười cái gì, chưa từng thấy mỹ nhân à?
Lắc đầu, Lâm Dật Phi ngừng cười:
- Tôi cười vì tôi thấy cô rất giống với một người bạn của tôi.
Thiếu nữ lắc đầu: - Thôi đi, nếu muốn theo đuổi con gái, nên dùng cách mới lạ chút. Thủ đoạn cũ kỹ như vậy đã thành đồ cổ rồi. Nhìn anh không giống với người hoài cổ như vậy.
Lâm Dật Phi không tức giận, chỉ cười nói: - Mặc kệ cô tin hay không, cô thực sự rất giống với một người bạn của tôi. Không quấy rầy cô nữa, tạm biệt.
Thiếu nữ kinh ngạc, lúc nhìn về phía Lâm Dật Phi thì hắn đã ra ngoài, không khỏi lắc đầu, người này chắc bị bệnh.
Lâm Dật Phi đi ra trường học, gọi một chiếc xe taxi. Lúc xuất viện hắn đã từng về nhà một lần, nên vẫn còn nhớ rõ. Đứng trước cửa nhà, ấn chuông, Hà Tú Lan đi ra mở cửa, nắm chặt tay hắn, nhìn từ trên xuống dưới nửa ngày, mới nhớ tới nồi canh còn đang đun.
Vội vàng quay về phòng bếp, Lâm Dật Phi thì chậm rãi ngồi xuống ghế salon ở phòng khách.
Nhà của Lâm Dật Phi không tính là rộng, nhưng vẫn còn hơn nhà Tiếu Nguyệt Dung một ít. Nhưng do mấy tháng này, Hà Tú Lan lo lắng cho con trai bị tai nạn, về sau công việc không ngừng ùn tới, ở đâu còn lo lắng thu dọn. Đồ đạc liền chất đống ở đó, thoạt nhìn còn chen chúc hơn nhà Tiếu Nguyệt Dung.
Lâm Dật Phi có chút hổ thẹn. Từ khi nào mình lại trở thành người phải chờ ăn cơm. Tất nhiên là do thời đại này cho phép, nhưng tinh thần của ngày trước đã đi nơi nào.
Rốt cuộc vẫn đứng dậy, thu dọn phòng khách. Tùy tiện tìm cái khăn lau, lau bụi bặm trên bàn. Cầm quen Huyền Thiết Trọng Kiếm, rong ruổi trên lưng ngựa, nhưng làm những việc này lại cảm thấy rất tự nhiên. Có lẽ mục đích cầm kiếm của hắn chính là vì một tương lai không cần dùng kiếm. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ lại dưới tình huống như vậy không cần dùng kiếm.
Đợi Hà Tú Lan bỏ tạp dề, lau bàn tay ướt sũng đi ra phòng bếp, nhìn thấy phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, nhịn không được ngẩn người, sau nửa ngày, khóe mắt hơi ướt.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Nấu xong rồi à mẹ?
Hà Tú Lan chợt nức nở: - Xong rồi, Tiểu Phi, con rốt cuộc đã lớn.
Thật không ngờ mình làm một việc nhỏ không có ý nghĩa, lại khiến Hà Tú Lan phản ứng lớn như vậy. Lâm Dật Phi có chút cảm khái: - Bao giờ thì cha về?
Hà Tú Lan dùng mép váy lau nước mắt, cố nở nụ cười: - Gần đây có công trình lớn sắp được xây dựng. Tất cả nhân viên, kiến trúc sư đều phải tăng giờ làm việc. Nếu hôm nay con không về nhà, thì mẹ cũng đang ở công ty rồi. Tuy nhiên, được gặp lại con, nghỉ nửa ngày cũng không sao.
Lâm Dật Phi có chút cảm động, biết Hà Tú Lan rất quan tâm tới đứa con này: - Con đã hoàn toàn bình phục, có thể vận động mạnh được, mẹ không cần quá lo lắng, công việc vẫn quan trọng hơn.
Hà Tú Lan mỉm cười, giơ tay vỗ đầu con trai:
- Trong suy nghĩ của mẹ, việc quan trọng nhất là Tiểu Phi. Công việc chỉ xếp thứ hai mà thôi.
Trong phòng tràn ngập mùi khó ngửi, Quách Hà thiếu chút nữa nôn theo. Cuống quít đi mở cửa sổ, lại đẩy cửa phòng. Vốn định tránh ở bên ngoài hít thở không khí. Nhưng vẫn là không yên lòng người ban thân. Đành dựa vào cửa ra vào, cẩn thận giám thị nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi.
Cô gái xinh đẹp lại lộ vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi. Thiếu niên một tay vỗ nhẹ vào lưng Bách Lý Băng, lông mày không nhăn chút nào. Bách Lý Băng thì tựa vào đầu vai của hắn, hai mắt nhắm nghiền.
Tư thế này mặc dù không tính là thân mật, nhưng phát sinh trên người Bách Lý Băng thì đúng là hi hữu.
Bách Lý Băng chợt mở hai mặt, nhìn người thiếu niên. Khuôn mặt vốn tái nhợt trở nên ửng hồng, cũng không nói lời nào, hai mắt nhắm lại, hơi chuyển đầu, khiến cho mình thoải mái hơn.
Lâm Dật Phi nhìn thấy vậy, sao không biết hành động của cô có chút mờ ám, chỉ phải dở khóc dở cười: - Đại tiểu thư, em cho rằng anh là cái gối à. Đã tỉnh rồi thì nằm xuống cho thoải mái.
Nói xong liền không khách khí bế cô lên, đặt cô nằm thẳng xuống giường. Đối diện với giai nhân gần như vậy, có thể nghe thấy hô hấp của cô. Lại nhìn thấy Bách Lý Băng đã mở to mắt, nhìn mình chằm chằm, lè lưỡi, một bộ nghịch ngợm.
Lâm Dật Phi lắc đầu, cởi giày giúp cô, kéo chăn đắp lên, cầm cái chậu tới phòng vệ sinh, cẩn thận rửa sạch, mới thả lại chỗ cũ, nhìn về Quách Hà cười xin lỗi. Quách Hà thì vẫn lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn trời.
Xách cái phích lên, thấy trống không, Lâm Dật Phi không khỏi lắc đầu. Nhìn cô gái xinh đẹp đang trợn mắt há mồm kia, cười hỏi: - Có nước ấm không?
Cô gái xinh đẹp không biết hắn định làm gì, chỉ cái bàn đầu giường mình nói: - Phích của tôi còn một ít.
Đổ nước từ trong phích, làm ướt khăn mặt, Lâm Dật Phi thử nhiệt độ, rồi mới đặt lên trán của Bách Lý Băng: - Ngủ một giấc, ngày mai sẽ không còn đau đầu, chỉ có điều lãng phí lương thực.
Bách Lý Băng nhịn không được bật cười: - Dù lãng phí cũng không phải của anh, anh đau lòng làm gì.
Lâm Dật Phi cười, không nói gì thêm. - Anh đi đây. Đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang nhìn mình, mỉm cười cảm ơn. Lúc tới cánh cửa, Bách Lý Băng chợt gọi một tiếng: - Dật Phi.
- Gì vậy? Lâm Dật Phi xoay người lại.
Bách Lý Băng nhìn hai người bạn cùng phòng, thấy hai người đều kinh ngạc nhìn mình, hơn phân nửa cho rằng cô lại muốn nôn, không khỏi cười nói: - Ngày mai em chờ điện thoại của anh.
Lâm Dật Phi gật đầu, rời khỏi căn phòng, biến mất trong màn đêm.
Lúc này cô gái xinh đẹp mới đi tới đầu giường của Bách Lý Băng: - Tiểu Băng, hắn là ai vậy?
- Bạn trai mình. Bách Lý Băng mỉm cười.
- Bạn trai cậu? Cô gái xinh đẹp giật mình, hai mắt mở to: - Không phải cậu nói học đại học sẽ không tìm bạn trai, làm một vị tu sĩ sao? Vậy mà giờ đã có một anh rồi.
- Tiểu Lệ, đừng nghe cậu ta nói linh tinh. Quách Hà đi tới, trong phòng dù vẫn còn mùi, nhưng có thể chịu được: - Tiểu Băng, mình muốn khuyên cậu rằng, hắn không hợp với cậu.
- Sao lại không hợp? Tiểu Lệ không hiểu hỏi.
- Hắn có chỗ nào xứng với Tiểu Băng cơ chứ? Ăn măc keo kiệt, vừa nhìn là biết thuộc tầng lớp nông dân. Nam sinh mà mình quen, người nào cũng hơn hắn gấp trăm lần. Quách Hà vẻ mặt khinh thường: - Hắn chính là Lâm Dật Phi, người mà ngày hôm qua cả trường đều xôn xao!
- Vương tử si tình? Tiểu Lệ thấp giọng hô lên.
- Si tình, si tình cái mốc khỉ. Gọi hắn là kẻ trăng hoa thì đúng hơn. Quách Hà bĩu môi: - Tiểu Băng, đừng trách mình không nhắc nhở cậu. Cậu không biết chuyện ngày hôm qua có kỳ quái sao?
- Kỳ quái gì? Bách Lý Băng cũng lười mở mắt, nửa tỉnh nửa ngủ hỏi.
- Hắn mới quen cậu có một ngày, ăn một bữa cơm, đã rêu rao khắp nơi, người người đều biết. Mình nghĩ trong chuyện này chắc chắn có âm mưu. Quách Hà ra vẻ thần bí nói.
- Âm mưu gì? Tiểu Lệ khờ dại hỏi, rồi lại thất thanh nói: - Ý của cậu là toàn bộ việc này là do một tay Lâm Dật Phi đạo diễn?
- Không phải hắn thì còn ai vào đây?
Quách Hà khinh thường nói: - Loại nam nhân như vậy, mình đã thấy nhiều. Giả vờ thành thật, chỉ biết lừa gạt những cô gái đơn thuần như Tiểu Băng.
Bách Lý Băng mỉm cười. Lâm Dật Phi âm thầm giở trò quỷ hay không, cô không biết, nhưng cô chỉ biết mình đã dùng mấy cái nick tuyên dương chuyện này.
- Không thể nào. Tiểu Lệ nhịn không được nói giúp cho Lâm Dật Phi: - Mình thấy hắn không tồi mà. Chẳng hạn như vừa nãy, nếu có người nam nhân nào đối xử với mình như vậy, mình sẽ lập tức gả cho hắn. Cậu xem, vừa nãy Tiểu Băng không ngừng nôn ra như vậy, mùi rất khó ngửi, cả hai chúng ta không ai đi lên, nhưng hắn thì không có chút nhíu mày gì cả.
- Chính vì thế mà mình mới nói hắn giả vờ. Nam nhân như vậy mình đã thấy nhiều. Không biết vì sao, Quách Hà luôn có ác cảm với Lâm Dật Phi: - Lúc đầu trăm ý trăm thuận với cậu, lúc đạt được mục đích, thì liền trở mặt không nhận.
Tiểu Lệ lắc đầu. Cô bạn Quách Hà này của mình một khi đã nhìn chuẩn một việc, vài con trâu cũng không kéo được: - Tiểu Băng, ý của cậu thế nào.
Bách Lý Băng nằm trên giường, mí mắt cũng lười mở: - Mệt rồi, ngày mai nói chuyện.
..
Sáng hôm sau.
Bách Lý Băng vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là mở điện thoại, không khỏi có chút thất vọng, bĩu môi ngồi trên giường, ôm gấu bông, suy nghĩ những việc xảy ra trong mấy ngày nay.
Quách Hà tránh không được lải nhải dài dòng một phen. Bách Lý Băng thì chẳng nghe lọt câu nào. Tuy không trang điểm, nhưng Bách Lý Băng vẫn lạnh lùng và xinh đẹp như vậy, chỉ có chút tiều tụy.
Vô ý nhìn thấy một bài thơ Đường Tống trên tấm lịch, ánh mắt không khỏi dừng lại.
Hương lạnh lò vàng Chăn nghiêng sóng đỏ
Dậy rồi lười chải sơ đầu Mặc hộp gương đầy bụi Ác rọi rèm châu Thêm sợ ly mong biệt khổ Có lắm việc muốn nói lại rầu Gần đây võ Không vì bệnh rượu Chẳng phải buồn thu
Rầu rầu Lần này ly biệt Ngàn vạn lượt Dương Quan Cũng khó trú lưu Người Vũ Lăng xa bặt
Khói toả Tần lâu Chỉ có trước lâu dòng nước Chừng thấy kẻ suốt buổi nhìn lâu Nơi nhìn đó Từ nay lại thêm một đoạn tân sầu (Bài Phụng Hoàng đài thượng ức xuy tiêu của Lý Thanh Chiếu)
Nếu là ngày thường, nhìn thấy bài thơ như vậy, cô chẳng thèm quan tâm, cũng không hiểu được nỗi khổ tương tư của Dịch An Cư Sĩ. Chỉ là hôm nay cẩn thận đọc, lại không nhịn được say mê trong đó.
Cổ nhân đều nói:Một ngày không thấy, như cách ba thu. Mình và Lâm Dật Phi chỉ gặp nhau có vài lần, chỉ tách ra có một đêm, vì sao mình lại tưởng niệm, si ngốc chờ điện thoại của hắn như vậy?
Có lẽ mình thực sự đã yêu hắn, không còn là thích như ngày hôm qua mình nói. Khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, thì ra yêu một người lại là một chuyện hạnh phúc như vậy. Hai tay ôm đầu gối, ánh mắt không tự chủ được nhìn chiếc điện thoại di động, chợt xoay người xuống giường: - Tiểu Lệ, cho mình mượn điện thoại.
- Mượn làm gì? Tiểu Lệ đang ngồi trước bàn trang điểm, chuẩn bị đi ra ngoài.
- Để chỗ nào, mình mượn dùng một lát. Bách Lý Băng đứng lên tìm.
- Ở đầu giường. Tiểu Băng, đừng bới đồ lên, mình vừa mới dọn. Không phải cậu cũng có điện thoại đó sao, mượn của mình làm gì? Tiểu Lệ quay đầu nói.
Cầm điện thoại của Tiểu Lệ, ấn ấn vài nút, điện thoại di động trong túi Bách Lý Băng kêu lên. Tiểu Lệ khó hiểu hỏi: - Tiểu Băng, có phải hôm qua uống quá nhiều, giờ vẫn chưa tỉnh táo?
Thất vọng ném di động xuống giường, Bách Lý Băng thì thào: - Điện thoại vẫn dùng tốt mà.
Tiểu Lệ rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, nhịn không được bật cười: - Nếu cậu thích hắn, sao không gọi điện thoại cho hắn?
Quách Hà đi ra từ nhà vệ sinh, hất mái tóc ướt sũng nói: - Cái danh hoa si hợp với Tiểu Băng hơn. Nhìn vẻ sốt ruột của cậu xem. Cái tên Lâm Dật Phi kia đúng là giỏi về tâm kế, biết dùng thủ đoạn lạt mềm buột chặt. Cậu đã dính bẫy của hắn rồi mà còn không biết.
Bách Lý Băng lười biếng bò lên đầu giường, nghịch nghịch con gấu bông: - Cho dù anh ấy có gài bẫy, mình cũng cam tâm tình nguyện nhảy xuống.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: - Tiểu Lệ nói đúng, sao mình không chủ động gọi điện cho anh ấy nhỉ.
Quách Hà thiếu chút nữa té xỉu: - Cậu đã vô phương cứu chữa rồi!
Bách Lý Băng cầm điện thoại lên, đang định ấn nút, thì chuông điên thoại đã vang. Trên màn hình điện thoại hiện lên chữ Dật Phi, trong một khắc, vẻ tiều tụy của Bách Lý Băng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là khuôn mặt tỏa sáng. Cô ấn nút nghe, mỉm cười hạnh phúc: - Dật Phi, anh đang ở đâu?