Ba người bước xuống lầu, cái xe taxi Đàm Giai Giai gọi vẫn đỗ dưới lầu, tiết kiệm được thời gian gọi xe. Lâm Dật Phi và Giang Hải Đào ngồi đằng sau, Đàm Giai Giai ngồi ghế lái phụ, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm động tác của Giang Hải Đào qua gương chiếu hậu.
Lâm Dật Phi có thể thoải mái nhưng cô không dám khinh thường chút nào.
Lâm Dật Phi vừa lên xe đã vuốt tờ giấy lên đùi rồi lấy bút ra vẽ. Hắn vẽ rất nhanh, không đến mấy phút đã vẽ ra một thông đạo quanh co khúc khuỷu, khoanh tròn mấy nơi trọng điểm, lúc đó mới đưa cho Giang Hải Đào, thấy mặt anh ta lộ ra vẻ hoài nghi thì hắn không khỏi mỉm cười:
– Tấm bản đồ này chỉ là một phần của mê cung dưới đất, khẩu quyết để đi trong phần này tôi đã viết phía trên nhưng những nơi tôi đánh dấu đều là những nơi nghiêm cấm anh đến đó, một khi đã đến đó thì khẩu quyết sẽ khác hoàn toàn. Anh không được ra khỏi phạm vi này, nếu không bị lạc đường thì tôi không thể đảm bảo là anh có thế sống sót mà ra được đâu.
Giang Hải Đào thất vọng:
– Chỉ có thế này thôi à?
– Hở?
Lâm Dật Phi dương lông mày lên:
– Không phải anh muốn trốn một thời gian thôi sao? Một khu này thôi cũng đủ để anh trốn rồi.
Giang Hải Đào lại nhìn tờ giấy kia một chút:
– Cậu Lâm, nếu đã vậy thì tôi cảm ơn sự chiếu cố của cậu trước. Tôi xuống xe phía trước, không làm phiền hai người nữa.
Đàm Giai Giai cứ đợi Giang Hải Đào xuống xe, đến khi không nhìn thấy bóng dáng anh ta nữa mới hỏi:
– Huấn luyện viên Lâm, anh thả anh ta ra thì cẩn thận lại thành thả hổ về rừng đấy.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu, chỉ cười cười:
– Hiện giờ anh ta chỉ là một quân cờ, người khác có thể lợi dụng anh ta mà tại sao tôi không thể chứ?
– Quân cờ gì vậy?
Đàm Giai Giai có chút kỳ quái.
Lâm Dật Phi lảng đi:
– Hạo Phong có chuyện gì thế? Cô báo cảnh sát chưa vậy?
Hắn biết Đàm Giai Giai là người làm việc có chừng mực nên kéo dài vấn đề này đến tận bây giờ mới hỏi.
Nhưng câu trả lời của Đàm Giai Giai lại rất bất ngờ:
– Không.
– Hả?
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu:
– Tại sao?
Đàm Giai Giai nhìn thoáng qua người lái xe:
– Thân phận hiện tại của anh ấy là một lái xe nhưng thực ra là đồng nghiệp của tôi, có thể tin tưởng được.
Lâm Dật Phi cười cười, chỉ gật gật đầu, thực ra từ lúc bước vào xe hắn đã biết người lái xe này không hề đơn giản nhưng nếu như Đàm Giai Giai không nói thì hắn cũng không vạch trần.
Người lái xe khoát tay ra hiệu nhưng đầu cũng không quay lại mà chuyên tâm lái xe.
– Anh cũng biết nhiệm vụ của chúng tôi rồi đấy.
Đàm Giai Giai nói ngắn gọn:
– Tất cả việc hành động không thể công khai, nếu kinh động đến cảnh sát, gióng trống khua chiêng đi điều tra thì sẽ khiến cho bên nước Mỹ bất mãn.
– Không phải là các cô không còn hợp tác với bọn họ nữa đấy chứ?
Lâm Dật Phi biết thời gian gần đây Đàm Giai Giai đều ở bên Ngọc Nhi. Mấy ngày gần đây nghe Kế Mập nói muốn đưa con gái rời khỏi Bắc Kinh, đến một nơi vắng vẻ, yên tĩnh. Anh ta có tiền nên muốn để Ngọc Nhi được đi học, anh ta cũng chuẩn bị buông tay tất cả. Tuy Đàm Giai Giai không nỡ nhưng cô biết đây là cách duy nhất, so với đến cô nhi viện thì Ngọc Nhi đúng là khổ tận cam lai.
– Bên đó cũng do do dự dự, thực ra bọn họ làm việc cũng không được mấy vì vụ án này không có manh mối gì, việc gây án có thể nói là vô cùng kín kẽ, hầu như trên khắp thế giới nơi đâu cũng thấy dấu chân bọn họ, vậy nên việc chúng ta ôm cây đợi thỏ cũng là bất đắc dĩ.
Đàm Giai Giai có chút cười khổ nói:
– Nếu người mất tích là người bình thường thì có thể bỏ qua nhưng bên Mỹ kia đột nhiên có hai nhà khoa học vô cùng quan trọng bị mất tích, nghe nói lý luận của họ còn có sự phân chia nguyên tử gì đó đối với việc thăm dò vũ trụ, có vai trò chỉ đạo rất lớn. Bọn họ đang hoài nghi liệu có phải là các phần tử khủng bố ép buộc các nhà khoa học đó rồi chuẩn bị tự nghiên cứu đầu đạn hạt nhân, tiến tới uy hiếp nền hòa bình của thế giới hay không.
Lâm Dật Phi thì thào tự nói:
– Xem ra bọn họ đúng là rất yêu hòa bình thế giới.
– Tôi thì không thấy vậy.
Đàm Giai Giai cười khổ một cái:
– Tôi cảm thấy bọn họ cây to đón gió, luôn làm cái gì phòng ngự vũ trụ, kết quả là hai chiếc máy bay đã gây ra những tổn thất nghiêm trọng cho bọn họ. Nếu như có phần tử khủng bố nghiên cứu ra đầu đạn hạt nhân được thì còn đỡ, vậy nên sau khi hai nhà khoa học kia mất tích thì cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của bọn họ nhưng vụ bắt cóc này quả thực là trời nam biển bắc. Lĩnh vực các nhà khoa học bị bắt cóc cũng không giống nhau, các chuyên gia hạch vật lý như trọng binh phòng hộ, thiết lập cơ quan đều bình yên vô sự nhưng những nhà khoa học nghiên cứu về lý luận thời không đều bị bắt cóc. Bọn họ cũng bất đắc dĩ, lúc đó mới nhờ đến sự giúp đỡ của chúng tôi. Đối với chuyện này thì chúng tôi luôn giữ thái độ hợp tác, giúp đỡ tích cực nhưng bọn họ không phá được án thì bắt đầu oán trời trách đất, nói bên chúng ta làm việc không tốt, lúc này mới phân ra hành động. Hạo Phong nhận được chỉ thị của cảnh quan Chương, cải trang rồi âm thầm bảo vệ, không để cho bọn họ phát hiện ra, còn tôi thì mỗi ngày liên hệ với bọn họ một lần, tránh cho việc quá nhiều người lại gây ra xung đột với họ. Nhưng hôm nay đến lúc gọi điện cho Hạo Phong thì thấy di động của cậu ấy không hề mở, tôi tưởng cậu ấy đang làm nhiệm vụ nên mười phút sau tôi lại gọi một lần nhưng thấy cậu ta vẫn chưa khởi động máy, lúc này tôi mới sốt ruột, đến chỗ cậu ấy ở xem qua thì đã không thấy tăm tích cậu ta đâu nhưng chỗ ở của cậu ta vô cùng lộn xộn, rõ ràng là đã trải qua một trận đánh nhau. Trên bàn cậu ấy còn để lại một tờ giấy, nói người dạy quyền pháp cho Nhạc Hạo Phong liên hệ với bọn họ.
– Oh.
Lâm Dật Phi cảm thấy hình như đây mới là vấn đề chính:
– Vậy nên cô đến tìm tôi hả?
– Đúng vậy.
Đàm Giai Giai không chút do dự:
– Tôi thấy một huấn luyện viên Lâm còn có ích hơn mười người cảnh sát ấy.
– Thế hai người giả trang nhà khoa học đâu?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
– Phòng của họ cũng vô cùng lộn xộn, không biết kết cục thế nào nữa.
Đàm Giai Giai thở dài nói:
– Xem ra đối phương đúng là cao thủ rồi, ba người bọn họ liên kết với nhau chỉ sợ cho dù mười mấy người cũng không lại gần được ấy chứ.
– Trên giấy không để lại địa chỉ sao?
Khi Lâm Dật Phi hỏi đến đây thì đã xuống khỏi taxi, cùng chạy vào một khách sạn với Đàm Giai Giai.
– Không.
Đàm Giai Giai lắc đầu:
– Tôi cũng thấy rất lỳ lạ, không biết bọn họ liên hệ với chúng ta như thế nào nên mới mời anh đến xem manh mối.
Bọn họ vừa đi vừa nói, đến căn phòng của Nhạc Hạo Phong, Đàm Giai Giai đưa tay chỉ, thấp giọng nói:
– Chính là phòng này, phòng .
Cô đang định đẩy cửa phòng ra thì Lâm Dật Phi đã kéo tay cô lại, môi bất động nhưng lại có một giọng nói rất nhỏ bay đến tai Đàm Giai Giai:
– Khoan đã, trong phòng có người.
Trong phòng có người?
Đàm Giai Giai thấy nghi hoặc, tuy muốn hỏi Lâm Dật Phi liệu có phải là nhân viên khách sạn hay không nhưng nghĩ lại thì thấy không giống. Bây giờ không phải lúc quét dọn phòng, Đàm Giai Giai không hỏi gì nữa mà móc ra khẩu súng ngắn tùy thân.
Mặc dù có Lâm Dật Phi bên cạnh nhưng đây là lần đầu tiên Đàm Giai Giai không tự tin về võ công của mình. Võ công của Nhạc Hạo Phong, Mã Đặc Lợi và cả vệ sỹ tùy thân kia đều tương đương với cô, nếu như bọn họ đã mất tích thì lúc này Đàm Giai Giai cũng không dám lên mặt.
– Có một người, chắc là gần cửa sổ, uhm, đang ngồi.
Giọng nói của Lâm Dật Phi lại truyền tới.
Đàm Giai Giai rất muốn hỏi một chút sao Lâm Dật Phi biết được đối phương đang ngồi nhưng cô không có bản lĩnh như hắn, không thể phát ra âm thanh để người thứ ba không nghe thấy nên đành phải thôi.
– Nếu không vạn bất đắc dĩ thì đừng nổ súng.
Sau khi dặn dò một câu thì Lâm Dật Phi mở cửa, tay hắn mới đang sờ soạng đến công tắc đèn trên tường thì một giọng nói đã vang lên:
– Đóng cửa lại, không được bật đèn, nếu không tôi không đảm bảo được sự sống chết của Nhạc Hạo Phong đâu.
Giọng nói có chút trầm thấp lại mang theo chút uy hiếp. Từ chỗ cực sáng đến chỗ tối nên Đàm Giai Giai có chút không thích ứng, ánh đèn ngoài hành lang không chiếu được vào phòng nhưng Lâm Dật Phi đã đóng cửa phòng lại, loáng cái trong phòng tối đen.
Lúc này Đàm Giai Giai mới phát hiện rèm cửa đã kéo lại, sau khi hơi thích ứng với bóng tối thì thấy quả nhiên bên cửa sổ có một bóng người, hình như trong tay cầm một cái gì đó nhưng với nhãn lực của cô thì không nhìn rõ đó là gì.
– Nhạc Hạo Phong ở đâu?
Đàm Giai Giai cảm thấy Lâm Dật Phi đang nhìn về phía tủ quần áo, một lúc lâu sau mới nhìn sang phía cửa sổ. Hành động này rất nhỏ, nếu không để ý thì chắc chắn là không nhìn thấy được.
– Cậu là ai?
Người kia chậm rãi hỏi, trong ngữ khí mang theo tia đùa cợt.
Mặc dù trong phòng rất tối nhưng Lâm Dật Phi có thể nhìn thấy người tới một cách rõ ràng, trên tay anh ta là một cái chiết phiến chứ không phải súng lục, điều này khiến Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù ở trong bóng tối nhưng người kia vẫn che mặt, lộ ra đôi mắt âm u lạnh lẽo nhưng ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, dường như không để ý gì đến khẩu súng của Đàm Giai Giai.