Tuy mặt Phong Bình cười lạnh nhưng trong mắt đã có sự hoảng sợ, đột nhiên cắn răng một cái:
– Cậu Lâm, đương nhiên tôi sẽ không xin cậu bảo vệ tôi, tôi chỉ xin cậu có thể để tôi nói thật sau đó thì thả tôi ra được không? Tôi muốn xem tôi sẽ là người chết trước hay Bạch Gia Hoa anh chết trước.
Bạch Gia Hoa trầm mặc một lúc rất lâu, chậm rãi nói:
– Phong Bình, anh thật là độc ác.
Lâm Dật Phi vẫn rất thờ ơ với cuộc tranh cãi của hai người, đối với những loại người như thế này hắn đã sớm ngựa quen đườn cũ, hắn biết nếu không đoạn tuyệt đường lui của bọn chúng thì không chừng sẽ có biến cố gì đó xảy ra. Khi bắt được Bạch Gia Hoa hắn đã phong bế huyệt đạo toàn thân anh ta, bao gồm cả á huyệt nhưng lại để anh ta tỉnh táo biết được những chuyện đang xảy ra, đến khi Phong Bình nói ra sự tình thì hắn mới giải á huyệt, thử xem Phong Bình nói thật hay nói giả, cứ như vậy thì không cần nói cũng biết được thực hư ra sao.
Lâm Dật Phi bất động thanh sắc phong bế á huyệt của Bạch Gia Hoa rồi chậm rãi nói:
– Phong Bình, tôi có thể suy xét điều kiện này của anh nhưng phải chờ tôi tìm được Nhạc Hạo Phong đã rồi nói tiếp.
Phong Bình lại nhìn Bạch Gia Hoa một cái, không biết Lâm Dật Phi đã thần thông quảng đại, bất động thanh sắc điểm á huyệt của anh ta, chỉ tưởng là Bạch Gia Hoa trong lòng oán hận, tuy không buồn lên tiếng nhưng nếu như mình nói dối thì cũng khó đảm bảo anh ta sẽ không bắt được nhược điểm của mình, còn quay lại cắn mình một miếng để xin Lâm Dật Phi tha cho, nếu như mình còn có thể sống được thì chắc chắn sẽ giết đồng bạn trước, phòng ngừa để lộ bí mật. Chắc hẳn Bạch Gia Hoa đang nghĩ như vậy, nếu đã như vậy thì không bằng nói thật trước, bảo vệ mạng sống là quan trọng, đi một bước tính một bước, cũng không cần quan tâm quá nhiều:
– Cậu Lâm, Nhạc Hạo Phong bị nhốt ở một nơi hơi xa chỗ này, cậu ấy ở trong một căn phòng rách nát ở ngoài Thành Đông Giao.
– Huấn luyện viên Lâm, anh cảm thấy anh ta nói có bao nhiêu phần là thật?
Đàm Giai Giai ngồi trong xe taxi, nhìn con đường trắng xóa trước mặt trải dài vô tận rồi hòa vào với bóng tối xa xa. Tuyết đọng lại bị ép thành những tảng băng cứng, sau khi bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thì hơi tan ra, trải qua một buổi chiều gió lạnh thì lại đông cứng lại, khiến cho con đường vốn không bằng phẳng càng thêm gập ghềnh.
Lâm Dật Phi vẫn trầm mặc, sau khi nghe thấy thế chỉ cười nhẹ một tiếng:
– Giai Giai, tất cả mọi chuyện không thể câu nệ, tùy cơ ứng biến mới là quan trọng. Những điều người khác nói, bất kể là ai thì cũng khó tránh khỏi có chút sắc thái chủ quan, cho dù anh ta có ý tốt thì cũng có khả năng cung cấp tin sai cho cô chứ đừng nói đến kẻ thù.
Đàm Giai Giai nghĩ rất lâu, có chút cười khổ:
– Huấn luyện viên Lâm, anh nói thoạt nghe rất có lý nhưng tôi cảm thấy không có tác dụng gì trên thực tế.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Bất kể bài học kinh nghiệm nào cũng phải tự mình trải nghiệm mới có thể khắc sâu được. Tuy cô thông minh nhưng chưa từng trải qua thất bại nên cũng rất khó để thể nghiệm được máu và nước mắt trong đó.
– Nhưng tôi cảm thấy cái người tên Phong Bình kia nói cũng không tỉ mỉ xác thực.
Đàm Giai Giai đưa ra nghi ngờ, người lái xe chăm chú lái xe, đến đầu cũng không quay lại.
– Oh?
Lâm Dật Phi cảm thấy hứng thú:
– Thế cô cảm thấy anh ta nói dối chỗ nào?
– Nhạc Hạo Phong có ở chỗ anh ta nói hay không chúng ta cũng không thể biết được nhưng tôi cảm thấy Mã Đặc Lợi sẽ không hèn nhát như vậy.
Hiển nhiên Đàm Giai Giai đã tự hỏi vấn đề này:
– Anh ta nói đã giết vệ sỹ của Mã Đặc Lợi rồi phái người khác bắt Nhạc Hạo Phong nhưng Mã Đặc Lợi cũng là một cao thủ quyền thuật. Tôi đã từng so chiêu với anh ta, cảm thấy việc muốn đánh ngã anh ta cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa người này tâm tư kín đáo, giả bộ nọ kia, đâu có hèn nhát như Phong Bình nói chứ?
– Nếu như cô nói cái người tên Mã Đặc Lợi này giả bộ nọ kia thì cũng có khả năng sự hèn nhát đó là do anh ta giả vờ.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói.
– Giả vờ? Sao anh ta phả giả vờ chứ?
Khi Đàm Giai Giai hỏi câu này, thấy khuôn mặt không cho là đúng của Lâm Dật Phi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, thấp giọng nói:
– Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?!
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Ngoài suy đoán anh ta là người tham sống sợ chết ra thì đây đúng là lời giải thích duy nhất.
– Đúng vậy.
Đàm Giai Giai sửa sang lại dòng suy nghĩ, có chút hưng phấn:
– Anh ta thấy vệ sỹ của mình bị mấy người Phong Bình và Bạch Gia Hoa giết chết thì đã biết là kẻ thù nên giả vờ mình không biết võ công. Vốn cái cách dụ rắn ra khỏi hang này cực kỳ bí mật, nếu như bọn họ không nghĩ anh ta là một nhà khoa học thì cũng sẽ không tiến hành vụ bắt cóc này. Bọn chúng đã hành động, điều này cho thấy tạm thời anh ta không phải lo tính mạng. Nói vậy thì việc giả bộ như không biết võ công rồi thâm nhập vào đại bản doanh của bọn họ mới là một hành đôhng sáng suốt.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Vậy nên người gặp nguy hiểm hiện giờ lại là Nhạc Hạo Phong nhưng cô phải nhớ kỹ một điều là cô đến cứu người, ngàn vạn lần không thể xử trí theo cảm tính, trước mắt chúng ta chỉ có thể bảo vệ tốt chính bản thân mình thì mới có hy vọng cứu được người ra.
Đàm Giai Giai gục đầu xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên:
– Nếu như Nhạc Hạo Phong có gì bất trắc thì sao?
Khi cô nói đến đây thì không kìm được sờ đến khẩu súng đeo bên hông, thầm nghĩ nếu như Nhạc Hạo Phong có gì bất trắc thật thì mình cũng không cần phải hạ thủ lưu tình, lũ người này đều là lũ đáng chết.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới nói:
– Mục đích của bọn họ là tìm kiếm tung tích của Nhạc Gia Quyền, nếu như tôi không đến, chỉ cần Nhạc Hạo Phong không chọc giận bọn họ thì chắc là sẽ không sao.
Trong lòng Đàm Giai Giai lo sợ nhưng vẫn hy vọng những gì Lâm Dật Phi đoán là đúng nhưng Lâm Dật Phi cũng vẫn đang suy nghĩ đến một số câu trả lời hắn hỏi anh ta khi nãy.
Nhiều khi trong thực tế, không phải là tư liệu không đủ khiến người ta không thể nào phân biệt rõ được mà do tin tức quá nhiều khiến anh rối tinh rối mù lên. Mặc dù Lâm Dật Phi không hiểu rõ lắm về quan niệm bùng nổ thông tin nhưng lại cảm thấy tin tức quá nhiều lại phải cần đến sự tiêu hóa của bản thân.
Lúc ấy khi hắn hỏi Phong Bình anh ta đảm nhiệm chức vụ gì trong trang web giết người thì anh ta hỏi lại với vẻ mặt mờ mịt “Cái gì trang web giết người?”
Thần sắc Phong Bình kinh ngạc. Câu hỏi của hắn có chút kỹ xảo, đầu tiên nhận định Phong Bình chính là thành viên của trang web giết người, cũng chính là tổ chức mà Bạch Gia Hoa nói. Cứ hỏi một cách vô tình như vậy, nếu như Phong Bình là người của trang web giết người thì chắc chắn sẽ không có lý gì mà phủ nhận, nhưng vẻ mặt anh ta lại mờ mịt như vậy, điều này đã lật đổ một số suy đoán của hắn.
Mấy tên sát thủ trong đêm mưa hôm đó không phải là người của trang web giết người, có thể lúc đó bọn họ kêu phá Xuân Tàm đao pháp của hắn thì bản thân hắn chỉ tưởng rằng tuy bộ Xuân Tàm đao pháp này đã trải qua năm nhưng vẫn có khả năng được lưu truyền lại nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy những người này không có liên quan đến Nhan Phi Hoa mà chính là những đệ tử Hoàn Nhan Liệt đã đào tạo.
Chỉ có điều võ công của Phong Bình tuy không tệ nhưng Bạch Gia Hoa mạnh hơn anh ta một chút, hai người họ xuất hiện, nếu như vào Bách Gia Hội thì đã là những cao thủ hiếm có nhưng sau khi tra hỏi Lâm Dật Phi mới phát hiện bọn họ cùng lắm cũng chỉ là hai thành viên ngoài lề, không biết một chút gì về tổ chức.
Khi hắn hỏi đến nhiệm vụ của bọn họ thì Phong Bình và Nhạc Gia Hoa đều vội vã nói ra thực tình, muốn để Lâm Dật Phi thả mình ra trước. Tuy tổ chức sẽ giết chết không tha những thành viên phản bội nhưng nếu như mình chết trước thì điều khoản giết chết không tha cũng không rơi xuống đầu mình.
Người phụ trách nhiệm vụ lần này của bọn họ tên là Khổng Thượng Nhâm, vốn nhiệm vụ là bắt Mã Đặc Lợi về là được nhưng không ngờ lại thêm rắc rối là Nhạc Hạo Phong, hơn nữa cậu ta còn đánh Nhạc Gia Quyền rất ra dáng.
Khi Phong Bình nói đến đây thì còn để lộ cho dù Khổng Thượng Nhâm bắt được Nhạc Hạo Phong nhưng cũng phải tốn chút sức lực, nếu như Lâm Dật Phi và anh ta động thủ thì chắc chắc là dễ như trở bàn tay.
Lâm Dật Phi cũng không để ý đến lời nịnh hót của Phong Bình, chỉ hỏi tổ chức của bọn họ ở đâu.
Phong Bình thấy Lâm Dật Phi không đếm xỉa đến những lời nịnh hót của mình thì đành ngượng ngùng giải thích vốn bọn họ định bắt được Mã Đặc Lợi rồi sẽ lập tức trở về thảo nguyên, có người đưa đón thì nhiệm vụ của họ coi như đại công cáo thành.
Lâm Dật Phi nghe đến đó mới hiểu Phong Bình nói như vậy tức là anh ta cũng không biết tổ chức ở đâu, giống như bùn đất bên ngoài một tòa nhà cao tầng, rốt cuộc cũng không hiểu sự đãi ngộ của các cấp bên trong và rốt cuộc là khác nhau ở đâu.
Thảo nguyên, lại là thảo nguyên, Lâm Dật Phi không khỏi có chút đau đầu. Sự tình của trang web giết người vẫn chưa làm rõ ràng, rốt cuộc có phải Quân Ức đứng sau hay không cũng không biết, hắn chỉ biết được từ trong miệng Giang Hải Đào là trang web giết người của bọn họ đã sớm rời khỏi thảo nguyên. Bây giờ lại xuất hiện thêm một tổ chức thần bí trên thảo nguyên. Ai có thể giải thích được mối quan hệ trong này một cách rõ ràng được đây?