– Cháu có mười tầng. Trần Lương Hòa thản nhiên nói.
– Sư thúc nói võ công của cô ấy cao hơn của cháu sao? Phương Vũ Dương cảm thấy dường như đây là chuyện buồn cười nhất trên đời, không ngờ sư thúc lại kể với anh ta một câu chuyện cười vô vị như vậy.
– Đương nhiên võ công cô ấy cao hơn cháu rồi. Trần Lương Hòa nghiêm túc gật đầu: – Mà không chỉ cao hơn một tầng đâu.
Phương Vũ Dương sửng sốt.
Tây Trạch Minh Huấn ít nhiều cũng cảm thấy bực bội.
Anh ta ngồi trong một đại sảnh rộng rãi sáng sủa, thậm chí ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đỉnh núi Phú Sĩ. Ánh mặt trời chiếu vào thật ấm áp, điều này ít nhiều cũng khiến anh ta không được thích ứng cho lắm. Anh ta không thích cái nơi anh ta đang ngồi, nói chính xác hơn thì anh ta không thích ngồi ở chỗ quá sáng sủa, điều đó sẽ khiến anh ta có cảm giác trần trụi.
Từ trước đến nay anh ta không phải là một người nôn nóng, lúc trước khi là thủ hạ của Bách Địa Trung Cương, chính vì anh ta chín chắn điềm đạm, cẩn thận, thận trọng, không dám vượt qua Lôi Trì một bước nên mới được Bách Địa Trung Cương khen ngợi và ủy thác các nhiệm vụ quan trọng cho.
Bách Địa Trung Cương làm người rất ngông cuồng, chín chắn thì chín chắn nhưng quá kiêu ngạo, ngông cuồng, hô mưa gọi gió khiến anh ta quên mất đạo lý mưa gió từ đâu mà đến, vậy nên anh ta mới chết sớm, còn không sống lâu bằng Tây Trạch Minh Huấn.
Tây Trạch Minh Huấn thở dài một tiếng, bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng ngửi một chút nhưng cũng không uống. Trà có thể tĩnh tâm nhưng hiện giờ anh ta đang rất lo lắng, anh ta cảm thấy ý chí của một người rất quan trọng, nếu như phải mượn sự tác động của vật bên ngoài mới có thể tĩnh tâm lại được thì rõ ràng đã rơi vào thế kém cỏi. Tây Trạch Minh Huấn không dám nói cái khác nhưng chắc chắn là ý chí mạnh hơn người thường rất nhiều.
Anh ta cũng cảm thấy sự lựa chọn của bản thân rất chính xác, khi là thủ hạ của Bách Địa Trung Cương thì anh ta có cảm giác mưa gió nổi lên, khi đắc ý ngang ngược thì trong lòng luôn có chút thấp thỏm bất an. Tuy anh ta là một người Nhật Bản nhưng anh ta cũng biết thuyết vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại) và khổ tận cam lai của Trung Quốc. Anh ta biết Bách Địa Trung Cương đã gặp nguy hiểm vì anh ta đắc tội với quá nhiều người, người anh ta muốn diệt trừ quá nhiều. Anh ta tưởng rằng Bách Địa Trung Cương có thể dựng riêng một ngọn cờ của Y Hạ Lưu nhưng hiển nhiên là hai nhà kia đều không thể tha thứ một cách dễ dàng, tông chủ cũng không tha thứ cho anh ta.
Nếu đã biết là nguy hiểm thì Tây Trạch Minh Huấn cứ ngồi chờ cơ hội, hy vọng bản thân mình có thể nằm ngoài mọi việc. Khi Phục Bộ Ngọc Tử xuất hiện trước mặt anh ta thì anh ta biết cơ hội đã đến.
Vậy nên anh ta biết rõ “nghênh phong tán” tuyệt đối không phải do Bách Địa Trung Cương hạ, anh ta cũng biết chắc hẳn là do Phục Bộ Ngọc Tử hoặc là Đằng Thôn Chính Dã lén hạ, mục đích chẳng qua là hãm hại Bách Địa Trung Cương nhưng anh ta vẫn giả bộ là nhận lệnh của Bách Địa Trung Cương trước mặt Hoàn Nhan Phi Hoa. Anh ta thoát khỏi nguy hiểm một cách thành công, Bách Địa Trung Cương thì chết, anh ta trở thành thủ hạ của Phục Bộ Ngọc Tử.
Nhưng anh ta vẫn rất sợ, thứ nhất là lo nhà Bách Địa báo thù, năng lực của Bách Địa Trung Thực thoạt nhìn kém hơn anh trai nhưng chắc chắn bên trong cũng độc ác hơn anh trai nhiều thì mới có thể tự tay giết chết anh ruột. Điều này người bình thường đều không làm được, đây cũng là điều mà Tây Trạch Minh Huấn nhìn thấy rõ ràng.
Hiện giờ thế lực của Y Hạ Lưu đã thay đổi, Đằng Thôn Gia chỉ còn lại Đằng Thôn Chính Bộ nhưng cũng già rồi, Bách Địa Trung Thụ của Bách Địa gia nằm gai nếm mật nhưng nếu muốn đứng lên thì cũng không phải là trong phút chốc, Phục Bộ gia rất nở mày nở mặt nhưng còn có thể nở mày nở mặt được bao lâu đây? Vậy nên Tây Trạch Minh Huấn đã nhìn ra được, cũng nhìn thấu cái gì mà tranh đoạt quyền lực cũng chỉ là vô ích. Trèo càng cao thì ngã càng đau, thương tổn xương cốt rồi nạp cả mạng cũng không chừng nhưng anh ta cũng không nhìn ra được hết nên anh ta tưởng rằng tiền rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả quyền lực. Khi Khổng Thượng Nhâm xòe tay một cái đã cho anh ta một số tiền mười năm cũng không kiếm được thì anh ta đã tim đập thình thịch.
Cuối cùng anh ta đã chọn bán mạng vì tiền.
Nhưng con đường này cũng không dễ đi như vậy, Khổng tiên sinh vẫn suy nghĩ cho Tây Trạch Minh Huấn nên khi Đàm Văn Bính chết nhưng Tây Trạch Minh Huấn chỉ bị chặt một bàn tay nhưng tính mạng không phải lo lắng mà chỉ cần tiền. Chặt một bàn tay thì là gì chứ? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này thì bản thân anh ta muốn bao nhiêu bàn tay thì sẽ có bấy nhiêu.
Tây Trạch Minh Huấn nghĩ đến đây thì nuốt nước miếng, cái gì mà hành động hơ khô thẻ tre, cái gì mà tông chủ, Y Hạ Lưu, Phục Bộ Ngọc Tử chứ? Chỉ cần bản thân có tiền rồi tìm một quốc đảo giữa biến trốn đi, anh ta không tin tông chủ thần thông quảng đại có thể tìm được một nhân vật nhỏ bé như anh ta. Khổng Thượng Nhâm có khôn khéo thì đã làm sao? Hiển nhiên ông ta còn không thấu triệt bằng mình, những người đối đầu với tông chủ chẳng ai có kết cục tốt đẹp cả. Tây Trạch Minh Huấn khẽ thở dài, lại có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái, sự sáng sủa khiến lòng người hốt hoảng.
Anh ta luôn ép buộc bản thân phải bình tĩnh, không được hoảng hốt, ngay lúc này thì đột nhiên anh ta thấy có bốn người vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt anh ta.
Tây Trạch Minh Huấn hoảng sợ nhưng ít nhiều lại có chút vui mừng, bởi vì cuối cùng người anh ta chờ cũng đến.
Bốn Ninja Phong, Hỏa, Lâm, Sơn từ trước đến nay đều là nhãn hiệu vàng của Y Hạ Lưu, nếu không có hành động gì lớn thì cũng không tùy tiện ra tay.
Y Hạ Lưu lưu truyền mấy trăm năm, mỗi thời đại đều bồi dưỡng bốn Ninja có Ninjutsu (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến của Ninja Nhật Bản) cực cao chuyên luyện chân ngôn bốn chữ. Tứ thuật phong, hỏa, lâm, sơn giống với bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, có lúc có thể khắc chế nhau, không thể luyện tập cùng lúc nhưng sau khi luyện được một môn thì có tác dụng vô cùng kỳ diệu, uy lực vô song.
Tám trăm năm trước, cho dù Hoàn Nhan Phi Hoa có đối mặt với bốn Ninja này thì cũng chịu thiệt lớn, nếu không phải gặp phải Tiêu Biệt Ly có võ công kinh hãi thế tục lúc đó thì không chừng cô đã chết từ tám trăm năm trước rồi. Tuy đã trải qua tám trăm năm, pháp môn tu luyện bốn chữ chân ngôn chắc chỉ còn lại không đến % nhưng không ai có thể phủ nhận được hiện nay bốn người đã được coi là bốn người có võ công cao cường của Y Hạ Lưu.
Tuy Hoàn Nhan Phi Hoa nắm Y Hạ Lưu trong tay nhưng vẫn tuân theo quy định của mấy trăm năm qua, chỉ có điều nuôi binh ngàn ngày nhưng cô mới chỉ đồng thời sử dụng bốn Ninja này hai lần trong ba năm nay.
Tây Trạch Minh Huấn không nói hai lời, trước tiên lấy ra lệnh phật sống: – Tứ Ninja nghe lệnh, hành động hơ khô thẻ tre chính thức bắt đầu.
Vẻ ngoài của bốn người hoàn toàn khác nhau, cao thấp không đồng đều nhưng lại có một đặc điểm giống nhau, đó chính là dù có bị ném vào một đám người thì cũng không tìm thấy được. Bốn người này đều có bản lĩnh ẩn núp bẩm sinh, sắc mặt từ trước đến nay đều không mặn không nhạt, không nhanh không chậm nhưng khi nhìn thấy lệnh phật sống trong tay Tây Trạch Minh Huấn thì đều không nhịn được mà biến sắc.
– Nghe lệnh. Bốn người đồng thanh nói ra một câu, điều này khiến cho một người nhìn thấu quyền lực như Tây Trạch Minh Huấn ít nhiều cũng có chút tự hào, tứ Ninja là cái gì chứ? Chẳng phải vẫn phải cung kính trước mặt mình sao? Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng bốn người vừa buột lời ra đã vọt tới, trong phút chốc tiếng gió lướt qua. Tây Trạch Minh Huấn chỉ cảm thấy người bị trúng một kích nặng, còn chưa kịp rên lên tiếng nào đã mềm nhũn mà lăn ra đất.
Tây Trạch Minh Huấn là một người rất cẩn thận nhưng cũng là một người rất tham lam.
Có rất ít người chê tiền nhiều, anh ta cũng giống vậy. Khổng Thượng Nhâm đã đưa cho anh ta một nửa thù lao, nói một nửa còn lại xong việc sẽ trả nốt. Vốn anh ta định làm một cuộc mua bán lớn, cầm được một nửa tiền thì đi nhưng khi nhìn thấy tiền thù lao được gửi đến tài khoản thì anh ta lại hơi do dự, cảm thấy chờ một nửa khoản tiền kia cũng không có gì đáng ngại.
Nhiệm vụ của anh ta không có gì là nguy hiểm, chỉ là một người truyền tin mà thôi, cần gì phải tìm hiểu rõ hành động hơ khô thẻ tre làm gì chứ? Anh ta là người được tông chủ khâm điểm thì có nguy hiểm gì chứ? Vậy nên anh ta yên tâm đến đây truyền tin, yên tâm móc lệnh phật sống ra, cũng mất mạng trong sự cẩn thận và yên tâm đó.
Đến tận lúc chết anh ta cũng không hiểu tại sao tứ Ninja chỉ sau một câu nghe lệnh đã xuống tay giết mình, thậm chí bọn họ còn không cho anh ta một cơ hội để nói chuyện. Lẽ nào tất cả những điều này đều là sắp xếp của Hoàn Nhan Phi Hoa, mình đã sớm nằm trong kế hoạch của cô ta sao?
Vết thương trên người anh ta không nhiều, chỉ trúng bốn chưởng nhưng nếu đem đi khám nghiệm tử thi thì chắc hẳn có thể nói anh ta chết do bốn loại thiên tai mà thôi, hẳn nên coi là chết theo tự nhiên.
Anh ta ngã xuống, không một tiếng động, bốn người không coi anh ta là người chết nữa mà chỉ là không khí. Một người vươn tay ra ngoắc một cái đã nhận lấy tấm lệnh phật sống, nhìn ba người còn lại một cái, ba người kia như khúc gỗ, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm lệnh phật sống kia.
Trước tiên người kia khẽ quát một tiếng, tay vừa dùng lực thì tấm lệnh phật sống đã bị bẻ thành bốn tấm, tay vừa giơ lên thì ba tấm xẹt về phía ba người nhanh như chớp.